Không Được Phép Rung Động – Yểu Yểu Nhất Ngôn
Chương 49
Đàm Ninh hít sâu hai lần.
Trong kỳ nghỉ đông, cậu đã vượt qua vòng phỏng vấn online của công ty Mộ An, kết bạn WeChat với bộ phận nhân sự, hôm nay họ hẹn cậu đến công ty.
Thực tập ngắn hạn hai tháng, bên kia tưởng rằng cậu chỉ cần giấy xác nhận thực tập nên không mấy để tâm, nhận được tin nhắn của cậu thì ra quầy lễ tân đón. Thấy Đàm Ninh để tóc dài, người kia hơi sững lại, cau mày nhẹ rồi hỏi: “Cậu là Đàm Ninh? Bộ phận pháp chế ở tầng trên, chỗ ngồi có thể phải đợi một chút.”
“Vâng ạ.”
Nếu không giới thiệu bản thân, chắc chẳng ai tin cậu là sinh viên ngành luật, hơn nữa còn là một sinh viên xuất sắc, năm nào cũng được học bổng. Nhìn cậu giống kiểu học sinh cá biệt trong lớp, ngày ngày trốn học, ngổ ngáo không chịu quản lý. Nhân sự cứ nhìn đi nhìn lại hồ sơ xác minh danh tính, xác nhận cậu thực sự là ứng viên pháp lý.
“Sao không đi thực tập ở tòa hay văn phòng luật?”
Đàm Ninh trả lời: “Em hứng thú với công việc pháp chế doanh nghiệp hơn.”
“Công việc cũng không bận lắm. Cân nhắc việc em còn đi học nên thỉnh thoảng cần xin nghỉ, chị sẽ sắp em vào mảng quản lý hợp đồng. Chủ yếu là scan, phân loại, không có việc gì quá phức tạp.”
“Em cảm ơn.”
“Đây là quản lý bộ phận pháp chế, em gọi là Quản lý Lưu là được.”
Đàm Ninh chậm rãi chào: “Chào chị, Quản lý Lưu.”
Quản lý Lưu ngẩng đầu nhìn lên.
Thông thường, thực tập sinh hay nhân viên trẻ thấy cô đều rất lễ phép, nhiệt tình chào hỏi. Còn cậu nhóc này thì ngược lại, mặt mày nhàn nhạt, chỉ hơi cúi chào lấy lệ, ánh mắt cứ nhìn quanh như chẳng coi cô ra gì.
Quản lý Lưu trong lòng hơi khó chịu, bèn nói: “Tiểu Đàm, em ngồi ở góc trong cùng phía bắc. Trên bàn có một chồng tài liệu, toàn là hợp đồng giấy từ năm năm trước. Hôm trước bên kiểm toán đến kiểm tra, lôi ra mà chưa được lưu trữ, em giúp chị scan lại đi.”
Vừa vào đã giao nhiệm vụ, mà lại là việc cực kỳ tốn sức, cả một chồng cao đến nửa mét.
Nếu là người khác chắc chắn sẽ nhận ra đây là ra oai phủ đầu, nhưng Đàm Ninh lại chẳng hiểu chuyện đời, nên hoàn toàn không nhận thấy.
Cậu đáp: “Vâng.”
Cậu đặt balo xuống, đi đến chỗ làm việc, đứng tại chỗ suy nghĩ quy trình một lúc, sau đó lập tức bắt tay vào làm. Cậu tháo ghim kẹp từng hợp đồng, lần lượt đưa vào máy scan, đặt tên và lưu trữ, từng bước lặp lại tuần tự.
Cậu không chào hỏi đồng nghiệp, không lười biếng, không ngẩn người. Trong lúc đợi máy nghỉ giữa chừng, cậu lặng lẽ đọc hợp đồng.
Quản lý Lưu vừa đi họp bên phòng R&D về, vừa ngồi xuống bàn làm việc thì Đàm Ninh đã lặng lẽ đi tới khiến cô giật mình, ôm ngực nói: “Sao em đi không có tiếng gì hết vậy?”
Đàm Ninh cúi đầu nhìn giày của mình.
“Chuyện gì thế?” Quản lý Lưu cau mày.
“Quản lý Lưu, em scan xong rồi.”
Quản lý Lưu ngạc nhiên: “Hơn trăm bản hợp đồng em làm xong hết rồi à?”
Đàm Ninh gật đầu: “Giờ em làm gì tiếp?”
Quản lý Lưu theo cậu tới xem máy tính, vốn định bảo làm từ từ thôi, ai ngờ nhìn kỹ thì thấy Đàm Ninh đã phân loại toàn bộ theo năm và loại hợp đồng rõ ràng.
Nhìn thì đơ đơ, mà làm việc lại nhanh nhẹn, thông minh.
Trước đây cũng có vài thực tập sinh pháp chế đến, đều chỉ để xin giấy chứng nhận. Một việc kéo dài cả tuần chưa xong. Ít ai chủ động như Đàm Ninh, chăm chỉ như lao động miễn phí thế này.
Cô thầm nghĩ: Sinh viên luật của Đại học A mà thiếu chỗ thực tập đến vậy sao?
“Đường Đường, dẫn Tiểu Đàm đi lưu trữ hợp đồng.”
Lúc Phương Cẩn mang kế hoạch năm tới phòng pháp chế, Quản lý Lưu đang gọi điện với bạn. Vừa thấy Phương Cẩn, cô lập tức dập máy, thẳng lưng cười niềm nở: “Phương Tổng, sao chị lại qua đây?”
“Phòng R&D nói đã liên hệ xong đại lý, bên cô ra hợp đồng chưa?”
Quản lý Lưu sững người: “Bên đó chưa nói gì với em cả. Em sẽ thảo hợp đồng trong ngày mai.”
“Có vài điểm cần lưu ý, tôi đã viết vào đây, cô xem qua đi.” Phương Cẩn vừa đưa tài liệu ra, khóe mắt đã liếc thấy một bóng người quen thuộc.
Là Đàm Ninh.
Đàm Ninh cũng thấy Phương Cẩn, bước chân lập tức chậm lại.
Phương Cẩn nhìn cậu từ đầu đến chân.
Đàm Ninh lấy hết can đảm ngẩng đầu, nhưng vừa chạm ánh mắt bà liền chột dạ rụt lại vì ánh mắt của bà thật sự quá lạnh lẽo.
Quản lý Lưu giới thiệu với Phương Cẩn: “Phương Tổng, đây là thực tập sinh mới đến hôm nay của phòng pháp chế, họ Đàm, trong chữ đàm thoại.”
Đàm Ninh nói: “Xin chào, Phương Tổng.”
Phương Cẩn không đáp lại cậu, hoàn toàn coi cậu như người xa lạ, quay đầu lại lật xem tài liệu vừa rồi: “Một vài điểm cần chú ý: nhà phân phối phải cung cấp tiền bảo đảm uy tín, không được hạ giá vượt vùng. Ngoài ra, lần này không cấp quyền phân phối độc quyền, hãy tìm thêm vài nhà phân phối nữa.”
“Được rồi, vậy em—” Quản lý Lưu nói được nửa câu thì thấy Phương Cẩn xoay tài liệu lại, đưa cho tay Đàm Ninh.
Đàm Ninh thở gấp, hồi hộp đến mức các đầu ngón tay run rẩy.
Phương Cẩn nói: “Cậu soạn hợp đồng đi.”
Tất cả ánh mắt trong văn phòng đều đổ dồn về cậu con trai gầy gò, cao ráo kia.
Quản lý Lưu tuy không hiểu chuyện gì đang diễn ra, nhưng vẫn cố làm hòa: “Phương Tổng, cậu ấy còn chưa tốt nghiệp, có thể vẫn chưa thạo việc đâu.”
“Chuyện này cũng không quá khó.” Phương Cẩn liếc nhìn Đàm Ninh một cái.
Giọng Đàm Ninh mang theo sự phấn khích lặng lẽ, cậu nói: “Tôi sẽ hoàn thành nhiệm vụ, cảm ơn Phương Tổng.”
Quản lý Lưu còn tưởng mình hoa mắt, từ sáng tới giờ gần hai tiếng rưỡi rồi, cô chưa từng thấy trên mặt cậu bé này có chút biểu cảm nào. Nhưng từ lúc Phương Cẩn bước vào, cậu ta như bừng sáng, vừa hồi hộp vừa hứng khởi.
Thật chẳng hiểu nổi.
Sau khi Phương Cẩn rời đi, Đàm Ninh ngồi ở góc bàn làm việc, dốc toàn tâm toàn ý bắt đầu soạn thảo hợp đồng.
Cậu đương nhiên không biết cách làm, những kiến thức học được trong lớp luật học chẳng có mấy tác dụng thực tế. Đàm Ninh có lý thuyết, nhưng ngay cả định dạng cơ bản của một bản hợp đồng cũng không quen, bối rối mất hơn mười phút rồi mới dần vào guồng.
Cậu bận rộn đến mức quên cả ăn trưa, vẫn là trợ lý của quản lý Lưu, Đường Đường nhắc nhở: “Tiểu Đàm, cùng gọi đồ ăn ngoài nhé?”
Đàm Ninh lắc đầu, từ chối khéo sự quan tâm của Đường Đường, xoa xoa đôi mắt cay nhức rồi xuống tầng mua cơm nắm và sữa ở cửa hàng tiện lợi. Khi cuộc gọi từ Lâm Tụng An đến, cậu vẫn còn đang nghĩ về sự khác nhau giữa hợp đồng bán hàng độc quyền và không độc quyền, mở miệng là: “Nhà phân phối—”
Lâm Tụng An bật cười: “Nhanh vậy đã thành nhà phân phối rồi à? Anh còn tưởng bé mèo đáng thương bị mẹ chồng sai đi quét dọn rồi chứ.”
“Hừ.”
“Thực tập thấy sao? Anh nhớ phòng pháp chế bên công ty mẹ ít người lắm, có bận quá không?”
“Không đâu,” giọng Đàm Ninh mang chút tự hào nhỏ nhỏ: “Lâm Tụng An, mẹ anh giao việc cho em đấy, bà ấy bảo em soạn hợp đồng, một bản hợp đồng chính thức hẳn hoi.”
“Mới vào mà bắt soạn hợp đồng? Đây là ra oai phủ đầu à?”
“Đây là ra oai à?” Đàm Ninh vừa nhai ống hút vừa nghĩ: “Ờ ha, hình như thật sự là ra oai, nhưng em thấy vui lắm.”
Lâm Tụng An ngừng lại một chút, nói: “Đồ mèo ngốc.”
Sao còn có thể vì thế mà vui được?
Lẽ ra Đàm Ninh không cần phải chịu đựng tất cả những điều này, cứ như việc cậu là beta là lỗi của cậu vậy, cậu phải nỗ lực hết sức, lấy lòng Phương Cẩn thì mới có thể được công nhận.
Rõ ràng lỗi là ở định kiến của Phương Cẩn, và sự phản bội của Lâm Dã Huân.
Nhưng Đàm Ninh chưa bao giờ than vãn.
Đàm Ninh rất có tinh thần của dân công sở, lạnh lùng nói: “Thôi, em quay lại văn phòng đây, chiều nay đừng gọi cho em.”
Lâm Tụng An bị lạnh nhạt trong chớp mắt.
Tối đến, Đường Đường thu dọn túi xách, nhìn đồng hồ: sáu giờ hai mươi ba phút.
Quản lý Lưu vừa rời đi, cô lập tức chuẩn bị chuồn. Vừa đứng dậy thì phát hiện thực tập sinh bên cạnh vẫn ngồi như tượng.
Cô thấy cậu trai này thực sự quá kỳ quặc, không nói chuyện, không chào hỏi, cũng chẳng tương tác với ai. Nhưng bảo cậu ấy bị tự kỷ thì không phải, cậu ấy để tóc dài khá đẹp, lại làm việc rất tích cực, thực sự kỳ lạ.
“Tiểu Đàm, tan làm rồi đó.”
“Em ở lại thêm chút nữa,” ánh mắt Đàm Ninh rời khỏi tài liệu nhìn sang Đường Đường, dừng lại một chút, lịch sự nói: “Tạm biệt.”
“…Tạm biệt.”
Đường Đường vừa đi vừa quay đầu nhìn lại, vừa ra đến cửa thì suýt hét lên.
Phương Cẩn đang đứng ở cạnh cửa, ẩn mình trong bóng tối.
Toàn công ty không ai là không sợ Phương Cẩn, Đường Đường tim như nhảy lên cổ họng, mồ hôi lạnh túa ra đầy người, nuốt nước bọt nói lắp: “Phương, Phương Tổng.”
Phương Cẩn gật đầu, “Tan làm đi.”
Đường Đường lập tức chạy biến.
Phương Cẩn đứng ở cửa nhìn một lúc, thấy Đàm Ninh ngồi ở bàn làm việc ở góc, chăm chú nhìn màn hình máy tính.
Nhìn như vậy, vẫn là dáng vẻ học sinh.
Nhưng thực sự rất nghiêm túc.
Trong văn phòng chỉ còn lại một mình Đàm Ninh. Gần bảy giờ, Lâm Tụng An mang theo đồ ăn tối bước vào.
Đàm Ninh vừa dụi mắt nhìn thấy anh, lập tức nhíu mày đuổi người: “Ai cho anh đến đây? Nếu bị mẹ anh nhìn thấy thì làm sao? Mau đi đi!”
“Không sao đâu, anh thấy bà ấy lái xe rời đi rồi mới lên đây mà.”
Đàm Ninh hơi yên tâm hơn.
Lâm Tụng An kéo ghế ngồi cạnh Đàm Ninh, “Chắc em chưa ăn tối nhỉ?”
Đến lúc này Đàm Ninh mới cảm thấy đói.
“Chỗ này là món Tứ Xuyên anh hay ăn, hôm nay tiện đường qua, nên mua vài món đem tới ăn cùng em. Dạo trước bị thương ăn toàn cháo nhạt, ăn đến mức nhìn thấy rau xanh là phát đau đầu, hôm nay nhất định phải ăn món mặn.”
Đàm Ninh nhìn cậu, không nhịn được mà bật cười.
Cậu nắm lấy tay Lâm Tụng An, lật qua lật lại kiểm tra: “Thay thuốc chưa?”
“Thay rồi, bắt đầu lên da non rồi.”
Hai người ngồi sát nhau, Lâm Tụng An không ngừng gắp đồ ăn cho Đàm Ninh, còn Đàm Ninh thì tâm trí toàn ở bản hợp đồng, chẳng bao lâu chén cơm đã chất thành núi nhỏ. Lâm Tụng An không chịu nổi nữa, đe dọa: “Đàm Tiểu Miêu, em mà không ăn, anh sẽ tắt máy tính đó nha.”
Đàm Ninh lập tức ăn liền hai miếng cơm.
Chưa kịp ăn xong, lại lơ đãng.
Lâm Tụng An ho một tiếng, cậu liền gắp một miếng thịt, miệng vẫn lẩm bẩm: “Tiền bảo đảm nên đặt bao nhiêu nhỉ?”
Lên giường còn chẳng nghiêm túc thế này.
Lâm Tụng An bất lực nghĩ: Rốt cuộc là em muốn cưới anh, hay là muốn cưới mẹ anh đây?
Khó khăn lắm mới vừa dỗ vừa ép cho Đàm Ninh ăn xong bữa tối, Lâm Tụng An vừa dọn hộp cơm xong, Đàm Ninh lại cắm đầu vào làm việc tiếp. Lâm Tụng An không thể chấp nhận việc mình bị lơ đẹp như vậy, cúi người, nắm hai tay vịn ghế của Đàm Ninh, kéo cậu lại gần, nói: “Đừng cố quá, Ninh Ninh, mẹ anh chỉ đang kiếm cớ gây khó dễ cho em thôi, dù em làm tốt đến đâu cũng sẽ bị bà ấy bắt lỗi.”
“Vậy thì em sẽ cố gắng hết sức để bà ấy bắt lỗi ít hơn.”
Ánh mắt của Đàm Ninh lấp lánh khi nói câu đó, giọng điệu nghiêm túc đến mức khiến người ta mềm lòng.
Lâm Tụng An cúi xuống hôn cậu.
“Sao mà ngoan thế hả? Bé cưng.”
Đàm Ninh đỏ mặt đẩy cậu ra: “Không được gọi bậy.”
“Tại sao lại không cho gọi?”
“Chỉ được gọi khi—” Đàm Ninh cắn môi, lại rơi vào bẫy của Lâm Tụng An.
Lâm Tụng An chạm trán vào trán cậu, cười nói: “Chỉ được gọi khi nào? Khi nào mới được gọi em là bé cưng?”
Đàm Ninh thấy cậu phiền quá, vừa định đẩy ra thì khóe mắt liếc thấy cửa, hoảng hốt đứng bật dậy.
Hai tay giấu ra sau lưng, nhanh chóng lùi lại, đứng dán vào tường.
Nhìn hệt như một đứa trẻ vừa gây ra lỗi lớn.
Lâm Tụng An nhìn theo ánh mắt cậu, là Phương Cẩn.
Phương Cẩn không lộ cảm xúc gì, liếc nhìn hai người họ, chưa kịp để Lâm Tụng An giải thích đã quay người rời đi.
Đàm Ninh nhìn bóng lưng Phương Cẩn, lo lắng đến mức nước mắt suýt rơi.
Cậu không biết trút giận vào đâu, đành quay sang Lâm Tụng An, giơ tay đấm mạnh lên vai anh một cái: “Tại anh đấy! Đã bảo đừng đến mà cứ đến, giờ thì hay rồi, bị mẹ anh thấy rồi! Ngày mai dù em có làm tốt thế nào cũng vô ích rồi!”
“Anh—”
Đàm Ninh giận đến phồng má, hai tay đẩy mạnh Lâm Tụng An ra khỏi cửa: “Phiền chết được! Cả tuần này em không thèm nói chuyện với anh nữa!”
Lâm Tụng An thở dài trong lòng.
Xong rồi, lần này dỗ chắc không nổi nữa rồi.
Không Được Phép Rung Động – Yểu Yểu Nhất Ngôn
