Không Được Phép Rung Động – Yểu Yểu Nhất Ngôn

Chương 44

Trên đường đi đến khách sạn, toàn thân Đàm Ninh bị bao trùm bởi một nỗi bất an. Cậu lo đến mức muốn nôn, tay chân tê cứng.

Tài xế taxi thấy bộ dạng héo rũ của cậu, không nhịn được hỏi: “Bạn học nhỏ, cậu không sao chứ?”

Đàm Ninh lắc đầu: “Không sao đâu.”

Nhưng cảnh vật trước mắt bỗng dần thay đổi.

Phía trước không còn là con đường đêm rực rỡ ánh đèn neon của Ninh Giang hay những cây cầu vượt chằng chịt, mà là khu phố cũ xám xịt của Thành phố Huyên; nơi cậu đang đến không phải khách sạn cao cấp, mà là tòa nhà sáu tầng nơi cậu từng mang theo bóng ma suốt đời; người ngồi đằng trước cũng không còn là tài xế xa lạ, mà là Việt Oánh giận dữ đi bắt gian…

Con người là thế sao? Tại sao cậu cứ luôn quay lại với ký ức mà mình ghét nhất, trở thành kiểu người mà chính cậu cũng ghét?

Đàm Ninh lấy tay che mặt.

Đúng lúc đó là đợt cao điểm thứ hai của buổi tối, taxi kẹt cứng khi còn cách khách sạn chưa đến một cây số. Xe không nhúc nhích được cả trước lẫn sau. Đàm Ninh trong lòng như lửa đốt, không chờ nổi một giây. Cậu trả tiền rồi mở cửa lao ra khỏi xe, cắm đầu chạy.

Ngược dòng người, Đàm Ninh bất chấp tất cả mà lao về phía khách sạn.

Gió đêm rít qua tai cậu.

Hôm nay rất lạnh, nhưng toàn thân cậu lại nóng bừng, tim thì hoảng loạn, mắt cay xè không chịu nổi.

Sắp đến khách sạn, cậu vô ý vấp phải một viên gạch bên đường, ngã nhào về phía trước, tay đập mạnh vào mép vỉa hè cứng rắn, đau đến mức cả người cuộn lại.

Cậu nhớ đến thời gian đầu khi mới yêu Lâm Tụng An, anh luôn tìm cơ hội để nắm tay cậu, kể cả khi sang đường cũng không buông.

Lâm Tụng An từng nói, Đàm Ninh em cứ đi không bao giờ nhìn đường. Đàm Ninh không muốn cãi lại, chỉ cúi đầu nhìn tay hai người đang nắm chặt nhau.

Chỉ cần cậu nới lỏng một chút, Lâm Tụng An liền siết chặt hơn.

Cứ như vậy, họ chơi trò kéo – buông, một trò chơi nhỏ ngầm hiểu mà say mê không dứt.

Thói quen là thứ thật đáng sợ, về sau, mỗi lần sang đường, cậu đều mong Lâm Tụng An ở bên cạnh.

Suy nghĩ đó chỉ lướt qua trong một giây, Đàm Ninh vừa ngã đã lập tức gượng dậy, không nói lời nào, tiếp tục lao về phía trước.

Trong cơn gió thổi nước mắt tuôn rơi, Đàm Ninh nghĩ: Lâm Tụng An, em đau lắm, tay đau, tim cũng đau, đau đến mức như bị xé vụn.”

Lâm Tụng An, em phải làm sao đây?

Cuối cùng cũng đứng trước cửa khách sạn, vậy mà Đàm Ninh lại không dám bước vào.

Tin nhắn của Diệp Linh ghi rõ phòng: khách sạn Hồng Quán, tầng bảy, phòng 7108.

Vừa định bước đi, bên tai đã vang lên tiếng bàn tán xì xào.

Tầng bảy bị phong tỏa rồi.”

“Sao thế?”

“Nghe nói có một alpha cấp 9 bị dẫn ph*t t*nh, pheromone tràn ra. Mấy phòng gần đó có omega đều bị đưa đi hết.”

“Làm gì có alpha cấp 9?”

“Thật mà, tôi còn cảm nhận được. Mùi pheromone nồng đến nghẹt thở, chỉ ngửi một chút đã thấy cổ họng như bị bóp chặt, đáng sợ lắm.”

“Alpha cấp 9 mà cũng bị dẫn ph*t t*nh á?”

“Nghe nói là do một omega có độ phù hợp rất cao ph*t t*nh trước.”

Đàm Ninh thấy đầu óc mình “ong” một tiếng, trống rỗng.

Cậu không còn dũng khí để bước vào nữa, nhưng vẫn chưa hết hy vọng. Rõ ràng trước khi đi, Lâm Tụng An đã nói: “Tin anh.”

Đàm Ninh loạng choạng bước vào trong.

Trên đường đi thang máy lên tầng bảy, tay cậu run liên tục, nhấn nút tầng bảy đến mấy lần mới đúng. Có người nhắc: “Đừng lên tầng bảy.”

Đàm Ninh thờ ơ đáp: “Tôi là beta.”

Cái gì mà alpha cấp 9, cái gì mà ph*t t*nh bị dẫn dụ, cậu đều không cảm nhận được.

Cửa thang máy mở ra, việc đầu tiên Đàm Ninh thấy là phòng 7220 gần đó có rất nhiều người ra vào, còn có bác sĩ mặc áo blouse trắng. Cậu đi lại gần, thấy Phương Cẩn.

Bà đứng cạnh một cậu trai trẻ, sắc mặt căng thẳng.

Cậu trai ấy trắng bệch như tờ giấy, được quấn chặt trong chăn, phần cổ vừa được tiêm, cổ áo còn nhăn nhúm, khuôn mặt đầy nước mắt, yếu ớt đáng thương.

Đàm Ninh phải bám vào khung cửa mới có thể đứng vững.

Cậu biết người đó là ai, chính là Nghiêm Tri Dư.

Trước kia, có lần cậu nhân lúc Lâm Tụng An ngủ, lén mở điện thoại anh, thấy tin nhắn của Phương Cẩn kèm theo ảnh Nghiêm Tri Dư.

Rất thanh tú, ngoan ngoãn, là kiểu con được phụ huynh yêu thích, hoàn toàn khác với vẻ u ám, trầm mặc, khiến người ta không ưa nổi của cậu.

Đàm Ninh đã âm thầm xóa tin nhắn và cả danh thiếp bạn bè Phương Cẩn gửi đến, sau đó đặt điện thoại lại chỗ cũ. Cậu không muốn Lâm Tụng An có bất kỳ cơ hội tiếp xúc nào với Nghiêm Tri Dư. Nhưng thực tế chứng minh, cậu đã quá tự tin về bản thân.

Ông ngoại từng nói: “Beta ấy mà, sống lặng lẽ qua ngày đã là tốt lắm rồi.”

Đàm Ninh dựa vào gì mà nghĩ mình khác với những beta khác?

 Dựa vào gì mà nghĩ chỉ cần ngoắc tay một cái là có thể có được tình yêu trọn đời của Lâm Tụng An?

Trong đám đông, cậu không thấy Lâm Tụng An, cũng không có dũng khí đi tìm.

Mãi cho đến khi Lâm Dã Huân phát hiện ra cậu.

“Đàm Ninh đúng không?” Lâm Dã Huân bước tới.

Ánh mắt mọi người lập tức đổ dồn về phía cậu, cả Nghiêm Tri Dư cũng ngẩng đầu lên, khóc nức nở.

Đàm Ninh không chịu nổi ánh nhìn của Nghiêm Tri Dư.

Rõ ràng không ăn gì, mà ngũ tạng lục phủ như đang đảo lộn, axit trong dạ dày trào ngược.

Phương Cẩn cũng nhìn thấy cậu, ánh mắt di chuyển giữa Đàm Ninh và Lâm Dã Huân, nhớ lại một khung cảnh từ nhiều năm trước, ánh mắt trở nên phức tạp.

Lâm Dã Huân tỏ ra dịu dàng và thân thiện hơn nhiều: “Tìm Tụng An à? Nó ở phòng 7108.”

Đàm Ninh không nhớ mình có nói “Cảm ơn chú” không, cũng không nhớ mình đã đi theo chỉ dẫn thế nào đến trước cửa phòng 7108, cả người như bay trong hư vô.

Xung quanh yên tĩnh tuyệt đối.

Có vẻ đúng là toàn bộ khách đã bị sơ tán.

Đàm Ninh đứng trước cửa phòng 7108, nhưng không dám đưa tay đẩy cửa.

Sao lại rơi vào tình cảnh này?

Cậu thấy nghẹt thở, không còn từ nào có thể diễn tả cảm xúc lúc này, ghê tởm, buồn nôn, hối hận, đau đớn cộng lại cũng không đủ. Cậu chỉ mong mình chưa từng gặp Lâm Tụng An.

Rất lâu sau, từ trong phòng vang lên tiếng bước chân, Lâm Tụng An mở cửa.

Anh cũng chẳng khá hơn là bao, môi trắng bệch, quần áo xộc xệch.

Vừa nhìn thấy Đàm Ninh, anh hơi sững người, vừa định mở miệng thì Đàm Ninh đã giơ nắm đấm lên đấm thẳng vào quai hàm anh. Lâm Tụng An không phòng bị, lùi lại một bước, nhưng không tránh né cũng không đánh trả.

Đàm Ninh hoàn toàn sụp đổ.

Sự thờ ơ, bình tĩnh giả vờ suốt mười mấy năm qua của cậu, khi đối diện với sự phản bội của Lâm Tụng An, đã tan vỡ hoàn toàn.

“Kinh tởm quá, Lâm Tụng An! Anh bảo tôi tin anh, tin để rồi thành ra thế này sao? Anh làm tôi thất vọng quá!”

“Ninh Ninh—”

Đàm Ninh cúi đầu, bật khóc không thành tiếng. Cậu vừa khóc vừa đánh đấm, trút hết cơn giận dữ: “Tôi ghét anh, ghét tất cả alpha, tất cả omega, ghét cả bản thân mình!”

Cậu đã hoàn toàn kiệt sức, từ từ ngồi sụp xuống đất, vừa lau nước mắt vừa nói: “Ghê tởm quá. Tôi không muốn nhìn thấy anh nữa. Tôi không thể chịu đựng những chuyện này. Anh biết rõ ba mẹ tôi là người thế nào. Sao tôi có thể chịu đựng những thứ này được…”

Đàm Ninh đến cuối cùng cũng không biết mình đang nói gì nữa. Giọng cậu đã khản đặc, không cho phép Lâm Tụng An nói một câu nào, cũng không cho anh chạm vào mình. Cậu cứ lặp đi lặp lại: “Tôi không thể chịu đựng nổi những chuyện này.”

Sau đó ngơ ngác muốn tìm điểm tựa để đứng lên, nhưng toàn thân đã không còn chút sức lực.

Thế nhưng Lâm Tụng An lại ngồi xổm xuống trước mặt cậu.

Anh nở nụ cười nhợt nhạt, nhưng trong mắt lại ngập đầy yêu thương nồng nàn: “Đàm Tiểu Miêu, em không tin anh đến thế sao?”

Đàm Ninh chậm nửa nhịp, từ từ ngẩng đầu lên.

Lâm Tụng An đưa tay giúp cậu vén những sợi tóc rối trước trán, và lúc đó Đàm Ninh nhìn thấy bàn tay anh được quấn bằng băng gạc, tay áo và gấu áo đều dính máu.

Đàm Ninh bỗng sực tỉnh, cậu ngơ ngác nhìn Lâm Tụng An, trong ánh mắt lẫn lộn hoảng hốt và hy vọng.

“May mà có một cái đèn bàn bằng kính, anh đập vỡ rồi cầm lấy mảnh kính để giữ tỉnh táo.”

Lâm Tụng An nói như thể chuyện đó chẳng là gì, nhưng trái tim Đàm Ninh lại chấn động dữ dội.

Giữ tỉnh táo? Là ý gì?

Tự làm mình bị thương sao?

Cậu cúi đầu nhìn bàn tay Lâm Tụng An.

Cả lòng bàn tay đều được băng lại, máu vẫn rỉ ra thấm qua lớp vải.

Trong khoảng hơn bốn mươi phút khi Đàm Ninh đang vội vàng chạy đến, Lâm Tụng An bị Diệp Linh gọi điện dụ đến tầng bảy. Anh còn chưa hiểu chuyện gì thì đã bị Diệp Linh lấy cớ “Nghiêm Tri Dư có chuyện muốn nói” mà vừa dỗ vừa đẩy vào phòng. Vừa ngẩng đầu lên đã thấy Nghiêm Tri Dư với vẻ mặt hoảng loạn.

Cánh cửa phía sau lập tức đóng sầm lại.

Lâm Tụng An lập tức tỉnh táo, nhưng lúc đó pheromone đã bắt đầu lan tỏa nhanh chóng.

Kỳ ph*t t*nh của Nghiêm Tri Dư đã kéo theo kỳ mẫn cảm của Lâm Tụng An, và lúc đó, bất kỳ loại thuốc ức chế mạnh nào cũng đều vô dụng.

Cửa bị khóa, dây điện thoại trong phòng bị rút, tín hiệu di động cũng bị chặn. Cả hai dần mất đi sức lực, có lẽ chỉ cần chưa đầy năm phút, họ sẽ trở thành những sinh vật hành xử theo bản năng.

Nghiêm Tri Dư bật khóc.

Lâm Tụng An không chút do dự, vớ lấy đèn bàn đập vỡ, làm Nghiêm Tri Dư sợ đến mức co rúm lại ở đầu giường. Lâm Tụng An lùi lại một bước, trấn an cậu ta: “Không sao, tôi sẽ không làm hại cậu.”

Rồi anh xoay người đi vào phòng tắm, khóa trái cửa.

Anh mở hệ thống thông gió, cố gắng làm giảm lượng pheromone đang lan tỏa, tránh ảnh hưởng đến Nghiêm Tri Dư.

Khi Phương Cẩn và Lâm Dã Huân chạy đến, Lâm Tụng An đang ngồi cạnh bồn tắm, gần như ngất xỉu. Tay phải anh đang nắm một mảnh thủy tinh vừa vặn, cạnh sắc đã c*m v** lòng bàn tay, máu chảy đầm đìa.

Ngay cả mảnh kính cũng dính đầy máu.

Tay trái anh cầm chặt chiếc đồng hồ mặt xanh, các ngón tay cứ cách vài giây lại vuốt nhẹ mặt đồng hồ như một vật tín ngưỡng.

Sau đó, các bậc phụ huynh cũng lần lượt đến. Ba của Nghiêm Tri Dư giận đến điên người, túm lấy Diệp Linh đập vào tường, dùng sức mạnh đến mức trán Diệp Linh bật máu. Mọi người muốn can ngăn mà không dám, mẹ của Diệp Linh xông vào chắn cũng không cản nổi, khung cảnh vô cùng hỗn loạn.

Họ đưa alpha và omega tách ra, mỗi người về một bên tầng bảy, alpha ở phía nam, omega phía bắc. Lâm Tụng An tỉnh rồi lại ngất mấy lần.

Sau đó được tiêm thuốc an thần và băng bó vết thương.

Không lâu sau, Đàm Ninh đến nơi.

Nước mắt đọng trên vành mắt, cậu run rẩy đưa tay ra, nâng lấy bàn tay bị thương của Lâm Tụng An.

Lâm Tụng An lúc này mới thả lỏng hoàn toàn, ngồi tựa xuống sàn, chôn mặt vào hõm cổ Đàm Ninh, hít sâu một hơi, sau một trận chiến sinh tử gần như hủy hoại anh, mùi hương của Đàm Ninh là nơi bình yên duy nhất.

Anh cũng không còn để tâm đến chuyện bản thân nhếch nhác, tựa đầu vào lòng Đàm Ninh, làm nũng: “Chảy nhiều máu lắm đó Ninh Ninh, đau quá.”

Anh nhẹ nhàng lướt qua tất cả, không nhắc đến cú đấm lúc nãy Đàm Ninh giáng vào mặt anh.

Nước mắt của Đàm Ninh lặng lẽ rơi xuống, nhỏ lên má Lâm Tụng An. Cậu siết chặt vai anh, ôm anh vào lòng. Lần đầu tiên, trước mặt Lâm Tụng An, cậu khóc đến nghẹn ngào, tiếng khóc dồn dập khàn đặc, để lộ hoàn toàn sự yếu đuối và lệ thuộc của mình.

Lâm Tụng An nhìn đồng hồ, mỉm cười hỏi: “Hơn tám giờ rồi đó, Ninh Ninh còn cần anh không?”

Đàm Ninh ôm chặt lấy anh, nói: “Cần.”

Lâm Tụng An giơ bàn tay bị băng lên, làm nũng tiếp: “Giờ phải làm sao đây? Phải nhờ Ninh Ninh chăm sóc anh rửa mặt ăn cơm rồi.”

Lần này, Đàm Ninh không do dự, lập tức đáp: “Được.”


Không Được Phép Rung Động – Yểu Yểu Nhất Ngôn
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá:
Truyện Không Được Phép Rung Động – Yểu Yểu Nhất Ngôn Truyện Không Được Phép Rung Động – Yểu Yểu Nhất Ngôn Story Chương 44
10.0/10 từ 34 lượt.
loading...