Không Được Phép Rung Động – Yểu Yểu Nhất Ngôn
Chương 21
Lâm Tụng An đưa Đàm Ninh đến một khách sạn.
Họ lái xe đến Thành phố Quân, cách Ninh Giang hơn 200 km. Thành phố Quân là một thành phố kinh tế không phát triển, chẳng có danh lam thắng cảnh gì, chỉ là nơi dừng chân tạm thời.
“Ở lại một đêm đi, sáng mai về Ninh Giang.” Lâm Tụng An kéo Đàm Ninh vào một khách sạn sang trọng.
Đàm Ninh đưa thẻ căn cước cho Lâm Tụng An rồi lập tức quay người, lặng lẽ đứng một mình bên bể cá.
Từ khi xuống cao tốc, Đàm Ninh bắt đầu dần dần tỉnh táo lại trong vòng tay Lâm Tụng An. Như thể đến lúc này mới thấy xấu hổ vì sự yếu đuối của bản thân khi nãy, cậu đột ngột đẩy Lâm Tụng An ra, từ chối lên tiếng, từ chối giao tiếp, hận không thể biến mất khỏi tầm mắt Lâm Tụng An mãi mãi.
Cậu lại quay lưng về phía Lâm Tụng An.
Cậu thừa biết Lâm Tụng An ghét nhất là dáng vẻ như vậy của mình.
Lâm Tụng An chọc chọc má, bị Đàm Ninh chọc tức đến ứa gan.
Lấy thẻ phòng và kéo hành lý đi vào phòng, vừa vào phòng khách sạn, Lâm Tụng An định vòng tay ôm eo Đàm Ninh, liền bị cậu né sang một bên.
Lâm Tụng An nói nhỏ: “… Đúng là mắc nợ em.”
Đàm Ninh vào phòng tắm tắm rửa. Nước vừa kịp ấm, Lâm Tụng An cũng bước vào, thản nhiên chỉnh lại tóc trước gương. Đàm Ninh theo phản xạ kéo kín cửa kính, Lâm Tụng An khẽ cười khẩy: “Tránh cái gì? Anh hứng thú gì với chuyện tắm chung với em à?”
Đàm Ninh hơi khựng lại, rồi quay lưng tiếp tục tắm.
Đã quá nhiều lần đối diện trong tình trạng tr*n tr**, Đàm Ninh cũng chẳng còn ngại ngùng gì trước mặt anh. Cậu xem Lâm Tụng An như người vô hình, khiến người ta có cảm giác chỉ có Lâm Tụng An là đầu óc đầy d*c v*ng, sốt ruột đến phát điên.
“Nhìn chán rồi.” Lâm Tụng An lẩm bẩm một câu như trả đũa rồi mới ra khỏi phòng tắm.
Đàm Ninh đứng im một lúc, cúi đầu nhìn cơ thể mình, gầy gò, trơ trọi, muốn xem cũng chẳng có gì đáng xem, hoàn toàn chẳng có gì hấp dẫn người khác.
Trong đầu cậu lại vang lên câu nói của mẹ Lâm Tụng An: “Mẹ đã tìm được người có độ tương thích cao với con trong kho dữ liệu trong và ngoài nước.”
Đàm Ninh không ngửi được pheromone của Lâm Tụng An, chẳng hiểu tác dụng thực sự của độ tương thích, nhưng cậu đã cùng Lâm Tụng An trải qua vô số kỳ mẫn cảm đáng sợ, nên cậu biết rõ lực kéo từ sinh lý mạnh mẽ thế nào. Mỗi lần Lâm Tụng An đau đớn ôm chặt lấy cậu, mơ màng cắn vào gáy cậu, Đàm Ninh đều cảm thấy vừa mông lung, vừa lạc lõng.
Lâm Tụng An yêu cậu sâu đậm đến mức nào, liệu có thể vượt qua được sự mê hoặc của pheromone không? Đàm Ninh không chắc.
Omega có độ tương thích cao.
Cao đến mức nào? Có thể hoàn toàn làm dịu cơn đau của Lâm Tụng An không? Có thể hợp với anh ta hơn, mang đến kh*** c*m nhiều hơn?
Ít nhất lúc bị cắn sau gáy chắc sẽ không bị chảy máu, Đàm Ninh nghĩ.
Vì sự tồn tại của một người như thế, giống như một quả bom hẹn giờ, khiến trái tim Đàm Ninh mãi mãi treo lơ lửng, không nơi nương tựa.
Sau khi tắm xong bước ra, Lâm Tụng An đang nằm trên giường xem điện thoại. Anh vừa nhắn tin trả lời Phương Cẩn, bà cảnh giác hỏi: [Bên cạnh có ai à? Con đang yêu sao?]
Lâm Tụng An nghĩ một lúc, quay đầu lại vừa vặn bắt gặp ánh mắt của Đàm Ninh. Anh không muốn để người mẹ có phần cố chấp của mình nhìn thấy Đàm Ninh khi bản thân còn chưa đủ khả năng bảo vệ cậu, nên trả lời: [Không có, trên đường tình cờ gặp bạn học cấp ba, trò chuyện vài câu thôi.]
[Ồ, vậy ngày mai con có về nhà không?]
[Ngày kia đi, trưa ngày kia con về ăn cơm.]
[Được.]
Đàm Ninh im lặng đi đến bên giường nằm xuống.
Lâm Tụng An vẫn đang giận cậu, liếc mắt nhìn Đàm Ninh, rồi bắt chước dáng vẻ thường ngày của cậu, xoay người quay lưng lại.
Đàm Ninh hơi khựng lại.
Cậu đã quen mỗi lần lên giường là được Lâm Tụng An ôm vào lòng, hai người chen chúc một bên giường. Dù chẳng có chuyện gì để nói, chẳng có tâm sự gì để chia sẻ, thường thì tay Lâm Tụng An bắt đầu sờ loạn trên người cậu, Đàm Ninh vùng vẫy kháng cự, cứ thế mà quấn quýt bên nhau cả đêm.
Bây giờ Lâm Tụng An không để ý đến cậu, Đàm Ninh nằm trên giường lại thấy là lạ, xung quanh như trống trải hẳn, tay chân chẳng biết để đâu cho đúng.
Quả nhiên thói quen là thứ đáng sợ. Đàm Ninh đã hình thành quá nhiều thói quen xấu từ Lâm Tụng An.
Hiện tại mới chỉ bốn giờ chiều, chưa đến tối. Đàm Ninh đã ngủ một giấc trên xe nên giờ cũng không buồn ngủ, chỉ ngây người nhìn lên trần nhà.
Lâm Tụng An xoay người vài lần, nhưng kiên quyết không chịu quay lại. Đàm Ninh nhìn anh bằng khóe mắt, nghĩ đến hành động của anh khi ở trên cao tốc, đặc biệt là cái ôm lấp đầy trái tim mình ấy.
Đàm Ninh dùng chút EQ ít ỏi của mình mà suy nghĩ một lúc, cậu cảm thấy có lẽ nên cho Lâm Tụng An một bậc thang để bước xuống.
Thế là cậu lên tiếng: “Tôi đói.”
Lâm Tụng An lập tức quay người lại.
Hai người đột ngột đối mặt, Đàm Ninh nhìn thẳng vào anh. Ánh mắt đầy u oán của Lâm Tụng An dần tan chảy, bầu không khí căng cứng rạn ra một vết nứt. Lâm Tụng An vẫn luôn là người đầu tiên chịu thua. Anh tiến sát về phía Đàm Ninh, hỏi: “Muốn ăn gì?”
Chiến tranh lạnh kết thúc.
“Tôi có mang theo.” Đàm Ninh xuống giường lấy bánh xốp nhân óc chó, tiện thể lấy luôn bình giữ nhiệt của mình.
“Cái gì đây?”
“Bánh sô nhân óc chó.”
Lâm Tụng An lấy một miếng, thử một chút. Đàm Ninh ngồi khoanh chân bên cạnh, thổi nhẹ nước nóng trong bình giữ nhiệt, nhìn Lâm Tụng An ăn.
Cậu nghĩ, với cái miệng từng ăn đủ món ngon khắp thế giới như Lâm Tụng An, chắc sẽ chẳng thích mấy món quê mùa của một tiệm bánh nhỏ ở Thành phố Huyên. Không ngờ anh vừa ăn vừa gật đầu: “Không tệ, giòn thật.”
Đàm Ninh thở phào nhẹ nhõm.
Lâm Tụng An chìa tay ra: “Cho anh uống một ngụm nước.”
Đàm Ninh đưa cho anh.
Cậu cũng lấy một miếng bánh, cắn một góc nhỏ. Giòn thơm, ngọt ngào, hình như còn ngon hơn cả năm ngoái cậu mua.
Ăn uống no nê, Đàm Ninh lau tay rồi nằm xuống lại, lập tức bị cánh tay của Lâm Tụng An quàng qua ôm chặt lấy, cả người đè lên, cắn nhẹ tai cậu: “Thật đáng ghét.”
Lâm Tụng An cao 1m87, bắp thịt rắn chắc, cứ thế đè lên người Đàm Ninh khiến cậu gần như không thở nổi, nhịn không được liền đẩy anh ra. Nhưng Lâm Tụng An lại nhân cơ hội giữ chặt cổ tay cậu đặt lên gối, hôn một cái lên sống mũi rồi chăm chú quan sát biểu cảm của Đàm Ninh.
Phản ứng cơ thể của cả hai đều rõ ràng, nhưng biểu cảm của Đàm Ninh vẫn lạnh như băng.
“Thật sự không muốn sao?”
Đàm Ninh quay mặt đi chỗ khác, nghĩ bụng: Không phải chán nhìn rồi à?
Tay Lâm Tụng An lần xuống dưới, anh cúi đầu thì thầm vào tai cậu: “Tại sao em không cho anh nổi một chút sắc mặt tử tế? Rõ ràng là em chủ động dụ dỗ anh trước.”
Đàm Ninh lắc đầu.
Lâm Tụng An vuốt chóp mũi cậu: “Chính em quyến rũ anh đấy, đừng chối.”
Tháng Tư năm ngoái.
Hôm đó, sau khi rời khỏi nhà Lâm Kỳ, Lâm Tụng An lái xe đưa Đàm Ninh về trường.
Gần 10 giờ tối, xung quanh ký túc xá vốn không có người. Để tránh khiến Đàm Ninh khó xử, Lâm Tụng An đỗ xe ở phía tây một tòa giảng đường gần ký túc xá nhất.
Đàm Ninh chuẩn bị xuống xe, Lâm Tụng An nói: “Thầy Đàm, có thể để lại thông tin liên lạc không?”
Đàm Ninh không từ chối, thêm bạn WeChat, còn ghi chú tên mình.
Ngoài xe gió lạnh rít lên từng cơn, những cây ngô đồng chỉ còn cành trụi lá không che nổi ánh đèn đường, bóng cây in thành vệt lốm đốm trên mặt đường. Trong xe thì ấm áp, ánh đèn vàng dìu dịu mang theo chút mờ ám.
Chiếc áo len cổ lọ đen làm nổi bật khuôn mặt lạnh lùng cấm dục của Lâm Tụng An, như kiệt tác của tạo hóa. Bên cạnh anh, Đàm Ninh trông có phần mờ nhạt, gần như hòa lẫn vào không gian tối mờ trong xe.
Lợi dụng mái tóc dài rũ bên tai che bớt tầm nhìn, Đàm Ninh thoải mái quan sát Lâm Tụng An.
Lâm Tụng An là thế giới mà suốt 20 năm đầu đời của Đàm Ninh chưa từng chạm tới. Là điều duy nhất có thể khơi lên cảm xúc trong cuộc sống cô đơn và tẻ nhạt của cậu. Cậu tò mò về anh.
Chưa từng có cảm xúc nào giống vậy.
Lâm Tụng An đặt những ngón tay thon dài lên cần số, đầu ngón tay khẽ gõ nhịp.
“Đàm Ninh.” Anh đọc tên Đàm Ninh từ màn hình điện thoại, giọng trầm khàn như thể đang đọc một bài thơ tình ngắn chỉ hai chữ.
Đàm Ninh sững người.
Nửa phút sau, Đàm Ninh chỉnh lại khăn quàng, mở cửa xe, bước vào màn đêm mùa đông.
Đèn xe của Lâm Tụng An soi đường cho cậu.
Sắp tới ký túc xá, Đàm Ninh bỗng dừng lại, đứng ở bậc tam cấp trước tòa nhà.
Lâm Tụng An.
Cái tên này… sao nghe quen quá?
Đàm Ninh lập tức nhớ đến Lâm Kỳ, cha của Lâm Kỳ là phó tổng của Tập đoàn Thiên Hà, còn Lâm Tụng An là anh họ của cậu ta.
Nghĩ đến đây, Đàm Ninh chợt nhớ ra Lâm Tụng An là ai. Học bổng Thiên Hà mà cậu muốn xin vào học kỳ sau chính là do cha của Lâm Tụng An, ông Lâm Dã Huân tài trợ thành lập. Ở Ninh Giang, Lâm Dã Huân gần như không ai không biết, còn Lâm Tụng An thì ở Đại học A lại càng nổi tiếng, đến mức một người vốn chẳng mấy quan tâm đến thứ gì ngoài học tập như Đàm Ninh, cũng từng nghe qua cái tên này.
Điều này khiến Đàm Ninh đột nhiên cảm thấy có chút e dè từ sâu trong lòng.
Đúng lúc cậu đang lưỡng lự không quyết, Lâm Tụng An gửi tin nhắn đến: [Thầy Đàm, đã về ký túc xá chưa?]
Đàm Ninh trả lời đã về, rồi cất điện thoại đi.
Khi ấy Đàm Ninh vẫn chưa biết gì về thế giới của alpha, kỳ mẫn cảm hay độ tương thích cũng chỉ là những khái niệm sinh lý trong giờ lý thuyết. Sống trong ký túc xá dành cho beta và omega, cậu thậm chí chưa từng tiếp xúc gần gũi với một alpha nào.
Lúc đó cậu chưa có nhiều toan tính.
Chỉ đơn thuần bị khuôn mặt của Lâm Tụng An làm cho mê hoặc.
Đàm Ninh ngẩng đầu nhìn vầng trăng tròn trên trời. Ánh trăng như nước đổ lên ô cửa sổ cũ của ký túc xá. Cậu khẽ lẩm bẩm: Ánh trăng chiếu lên tất cả mọi người, đúng không?
Sáng hôm sau, Đàm Ninh chủ động nhắn tin cho Lâm Tụng An: [Chào buổi sáng.]
Đàm Ninh không có kinh nghiệm theo đuổi người khác, cũng chẳng biết hỏi ai, chỉ nghĩ nếu muốn yêu thì nên chủ động chào buổi sáng và chúc ngủ ngon.
Nhưng Lâm Tụng An không trả lời.
Từ tám giờ chờ đến chín giờ, khung trò chuyện vẫn im lặng như cũ.
Đàm Ninh cắn nhẹ phần thịt mềm trong miệng, đặt điện thoại sang một bên, tiếp tục đọc sách.
Sáng hôm sau cậu không nói lời chào buổi sáng nữa, chỉ lặng lẽ thu dọn đồ đạc rồi đi học sớm. Ngược lại, đến chín giờ, Lâm Tụng An lại gửi cho cậu một tin nhắn: “Chào buổi sáng, thầy Đàm.”
Đàm Ninh thấy rồi, nhưng không trả lời.
Không Được Phép Rung Động – Yểu Yểu Nhất Ngôn
