Không Được Phép Rung Động – Yểu Yểu Nhất Ngôn
Chương 14
Ra khỏi phòng tiếp khách, Lâm Tụng An đã biến mất không thấy bóng dáng.
Đàm Ninh quay lại nhập nhóm. Trước khi đi đến nhà ăn nhân viên, lớp trưởng bỗng nói: “Hôm nay ba của Lâm Tụng An có thể sẽ tới.”
Đàm Ninh sững người, bỗng nhiên cảm thấy hơi phiền lòng.
Nhưng khi đến nơi, người phụ trách bên công ty lại nói: “Chủ tịch Lâm ban đầu định ghé qua xem tình hình các bạn học của Lâm thiếu, nhưng có cuộc họp đột xuất nên không đến kịp.”
Các sinh viên xì xào: “Ba anh ấy cưng chiều anh ấy quá trời luôn, vẫn coi anh ấy là trẻ con à?”
Đàm Ninh thở phào nhẹ nhõm.
Cậu đeo tai nghe chống ồn, lặng lẽ quan sát tòa nhà Tập đoàn Thiên Hà được bao bọc trong kính, sáng lấp lánh dưới ánh mặt trời. Người nào cũng trang điểm chỉn chu hoặc mặc vest gọn gàng, toát lên dáng vẻ của dân tinh anh công sở. Ở đây quy củ phức tạp, thứ bậc phân minh, tầng 36 là văn phòng của Chủ tịch hội đồng quản trị.
Còn cậu đang đứng ở tầng 27, nhà ăn nhân viên.
Hóa ra cũng chẳng xa vời gì.
Nhà ăn đúng là sang trọng, không thua gì nhà hàng Tây cao cấp. Đàm Ninh cầm khay cơm tìm một góc yên tĩnh ngồi, không tranh giành chỗ bên cửa sổ. Vừa ngồi xuống, cậu chợt bắt gặp ánh mắt của Trịnh Ngọc.
Không phải lần đầu tiên Đàm Ninh thấy ánh mắt đó, tràn đầy căm ghét và đố kị. Trịnh Ngọc hình như càng lúc càng ghét cậu.
Đang ăn thì Đàm Ninh nhận được tin nhắn của Việt Oánh:
[Bao giờ nghỉ? Mua vé chưa?]
Cậu trả lời: [Mai. Chưa mua.]
Từ trường về quê cậu không có tàu cao tốc, chỉ có xe khách, mất tầm bốn tiếng. Vé xe thì luôn dư, thường mua sát ngày cũng còn ghế đẹp.
Vài phút sau, Việt Oánh lại nhắn:
[Hè này có về không?]
[Về.]
Ăn xong, cả nhóm lại lên xe buýt quay về trường.
Về đến ký túc, Đàm Ninh bắt đầu thu dọn hành lý. Cậu tháo ga trải giường, gấp chăn mền, nhét vào túi hút chân không, dọn hết đồ đạc trên giường. Trịnh Ngọc đi ngang qua, liếc thấy hai chiếc hộp quà trên tay cậu, liền sẵng giọng: “Không ngờ cậu giàu dữ vậy.”
Đàm Ninh đang cầm hai hộp quà đó.
Hà Thanh Duệ đang xem anime, nghe thấy Trịnh Ngọc nói liền hỏi: “Giàu gì cơ?”
Trịnh Ngọc cười khẩy: “Không có gì. Chỉ thấy có vài người ngoài mặt thế này, bên trong lại thế khác.”
Hà Thanh Duệ lập tức hiểu ra Trịnh Ngọc đang nói móc ai, bĩu môi không lên tiếng, tiếp tục xem phim.
Đàm Ninh vờ như không nghe thấy, nhét đồ vào ba lô. Trịnh Ngọc vẩy nước trên tay, rồi đi về phía giường mình. Đàm Ninh dọn xong hành lý, chuẩn bị đặt vé xe thì nhận được cuộc gọi từ Lâm Tụng An. Ở ký túc xá, Đàm Ninh luôn theo thói quen tắt máy khi Lâm Tụng An gọi. Một lát sau, Lâm Tụng An nhắn tin: [Bãi xe toà nhà Bác Học.]
Đàm Ninh suy nghĩ một chút, rồi nhắn lại: [Tôi đặt vé xe cho ngày mai rồi.]
[Ừ, mai để cậu đi.]
Lâm Tụng An không chịu buông tha. Đàm Ninh cũng lười đôi co, kéo vali ra khỏi phòng. Vừa lúc gặp Hà Thanh Duệ đang đi lên, chỉ mặc áo ba lỗ vì nóng, tay cầm bịch ô mai. Thấy Đàm Ninh, cậu ngạc nhiên: “Đi sớm vậy?”
Đàm Ninh gật đầu.
“Ăn cái này không?” Hà Thanh Duệ chìa một gói ô mai nhỏ ra.
Lần này đến lượt Đàm Ninh ngơ ngác.
Hà Thanh Duệ thấy cậu không phản ứng, bỗng thấy hơi lúng túng. Tóc Đàm Ninh hơi dài, thường rũ xuống che nửa mặt, nên lúc cúi đầu người khác chẳng thấy rõ biểu cảm của cậu. Nghĩ đến những lời Trịnh Ngọc từng nói, Hà Thanh Duệ cũng thấy hơi bất an. Cậu ta lùi sang bên: “Tôi cản đường cậu à? Xin lỗi nhé.”
“Cảm ơn, tôi không thích đồ ngọt lắm.” Đàm Ninh cuối cùng cũng phản ứng, cố kéo vali nặng trịch.
“Hả?” Hà Thanh Duệ nhìn theo bóng Đàm Ninh bước qua.
Cậu tưởng cuộc trò chuyện kết thúc tại đây.
Ai ngờ Đàm Ninh bỗng dừng lại ở chân cầu thang, quay đầu lại, nói: “Cảm ơn.”
Giọng rất nghiêm túc.
“Hả?” Hà Thanh Duệ ngẩn người, lắp bắp: “Không, không có gì đâu.”
Đợi bóng Đàm Ninh khuất sau khúc cua, Hà Thanh Duệ mới không nhịn được thầm lẩm bẩm: Không khí gì kỳ quặc thế không biết. Chỉ mấy giây thôi mà dài như cả thế kỷ. Lần sau khỏi chào hỏi gì nữa cho rồi.
Đàm Ninh thật sự không bị tự kỷ à?
Nhưng học lực của cậu ấy mạnh, trả lời trên lớp không hề có vấn đề, Hà Thanh Duệ đành gạt bỏ suy đoán đó.
Có lẽ là một dạng rối loạn cảm xúc nào đó.
Người như cậu ta thật sự có thể có bạn bè, có người yêu sao? Có thể yêu người khác à? Có thể yêu rồi cưới à?
Hà Thanh Duệ bỏ viên ô mai vào miệng, lẩm bẩm: “Cảm giác chắc không đâu. Người như cậu ta, ai mà chịu nổi chứ?”
Đến bãi đậu xe, Đàm Ninh còn chưa bước đến xe, cốp đã tự động mở ra.
Lại là một chiếc xe mới, nhãn hiệu lạ hoắc.
Đây đã là chiếc thứ tư trong vòng một năm ba tháng cậu từng thấy của Lâm Tụng An. Anh ta thay xe như thay áo, nhưng luôn chuộng xe màu đen bóng, đường nét góc cạnh, vì vậy dù xe nào Đàm Ninh cũng dễ dàng nhận ra giữa bãi xe toàn xe tầm trung.
Cậu đặt vali vào cốp, rồi ngồi vào xe.
Lâm Tụng An đang nghe điện thoại, một tay đặt trên vô lăng, tay kia vươn ra cầm lấy ba lô của Đàm Ninh.
“Ừ, vậy đi, ngày kia tôi rảnh.”
Cúp máy, Lâm Tụng An đặt ba lô ra ghế sau: “Trưa nay mẹ tôi đột nhiên gọi về, vốn định nhắn cho cậu, nhưng mẹ tôi gọi liên tục không ngớt nên không kịp.”
Đàm Ninh từ từ phản ứng lại, Lâm Tụng An đang giải thích vì sao ban ngày đột nhiên biến mất.
Đàm Ninh vừa định mở miệng, thì Lâm Tụng An đã nói thay cậu: “Thật ra không báo cũng không sao, vì có người cũng đâu quan tâm.”
Đàm Ninh nhún vai.
Xe khởi động chậm rãi, Lâm Tụng An nói: “Trước tiên ghé siêu thị một chút, muốn mua kem, với lại ở nhà hết bao cao su rồi, phải bổ sung \.”
Đàm Ninh chỉ “ồ” một tiếng.
Lâm Tụng An nhìn cậu đầy ẩn ý, rồi bỗng nhiên bật cười.
Đàm Ninh im lặng nhìn ra ngoài cửa xe, sau đó hỏi: “Cười gì?”
“Không có gì, chỉ là càng ở bên cậu lâu, tôi lại thấy càng thú vị.”
Đàm Ninh không đáp.
Cậu thấy Lâm Tụng An vẫn đeo chiếc đồng hồ đó.
Dây đeo màu đen, mặt đồng hồ xanh đậm.
Mẫu bán chạy nhất trong dòng Constellation, cậu từng nhìn thấy một cái, nổi hứng liền móc sạch ví ra mua. Kết quả là, Lâm Tụng An đã có một chiếc từ lâu rồi.
Lâm Tụng An không bao giờ lưu luyến vật gì quá lâu, xe, đồng hồ, quần áo, hôm qua còn coi là bảo bối, hôm nay đã đổi sang cái mới. Nhưng chiếc đồng hồ này, Lâm Tụng An lại đeo suốt. Là do cậu trai tên Diệp Linh kia tặng sao?
“Lúc cậu dạy kèm cho Lâm Kỳ, tôi ngồi ngoài nghe cậu dụ nó. Chỉ vài câu đã khiến thằng nhóc từ chống đối chuyển sang chủ động đòi học. Ngay lúc đó tôi đã thấy cậu rất thú vị.”
Đàm Ninh chống khuỷu tay lên, quay mặt đi chỗ khác, không mang theo cảm xúc gì, chỉ khẽ đáp: “Ừm.”
“Ai chọc cậu à?”
Đàm Ninh nói: “Không.”
Xe cuối cùng cũng rời khỏi cổng trường. Lâm Tụng An hạ cửa sổ xe, men theo con đường chính hai bên trồng đầy cây ngô đồng, lá xanh um, nắng rực rỡ, đậm chất mùa hè tự do.
Đàm Ninh bất chợt vươn tay ra cửa, để gió luồn qua kẽ tay, khẽ thổi tóc cậu bay bay.
Lâm Tụng An càng nhìn càng thấy giống một con mèo con.
Vừa tò mò, vừa chán ghét thế giới này.
Một lúc sau, xe dừng tại bãi đỗ của trung tâm thương mại. Lâm Tụng An hỏi: “Cậu đặt vé mấy giờ?”
Đàm Ninh hững hờ đáp: “Chín giờ.”
“Chín giờ? Không thể nào. Tôi xem rồi, chỉ có hai chuyến thôi, bảy giờ sáng và một giờ chiều, lấy đâu ra chín giờ?” Lâm Tụng An dừng lại, nắm lấy tay Đàm Ninh đang giấu trong tay áo, như bắt gian tại trận: “Cậu chưa mua vé đúng không?”
Đàm Ninh lập tức rút điện thoại ra định đặt vé.
Lâm Tụng An liền giật lấy điện thoại, kéo cậu loạng choạng vào trong siêu thị: “Đừng đặt vội, đi đi đi đi.”
Họ ghé khu đồ ăn vặt mua khoai tây chiên, bánh quy, mua cả hoa quả, rồi đến quầy kem Lâm Tụng An cứ đòi ăn kem sôcôla. Anh hỏi Đàm Ninh bữa tối nay và bữa trưa mai định làm sao, Đàm Ninh chỉ nói gọn lỏn: “Đặt đồ ăn.”
“Cậu không thể nấu cho tôi bữa nào sao?”
Lâm Thiếu vì tình mà sẵn sàng vào bếp, dù món ăn làm ra chỉ dừng ở mức “ăn được”.
“Không biết nấu.”
Lâm Tụng An nhéo tai cậu: “Tôi biết là cậu biết.”
Đàm Ninh đúng là từng nấu rồi.
Lần đó Lâm Tụng An rơi vào kỳ mẫn cảm, uống thuốc mà vẫn khó chịu, nằm lăn lộn cả đêm rồi đói bụng tỉnh dậy lúc nửa đêm, lảo đảo mò vào bếp tìm gì đó bỏ bụng.
Đàm Ninh đi theo sau, thấy anh định ăn lát bánh mì sắp hết hạn, chịu không nổi liền cản lại. Cậu lục tủ lạnh, tìm được ít nguyên liệu, trong chốc lát đã nấu cho anh một bát mì, anh ăn sạch đến giọt nước cuối cùng.
Sáng hôm sau, khi Lâm Tụng An đỡ hơn, nhắc lại chuyện này thì Đàm Ninh một mực phủ nhận, còn kiên quyết không bao giờ vào bếp nữa, cứ như việc nấu bữa ăn khuya cho anh là một nỗi sỉ nhục tột cùng vậy.
Nhưng Lâm Tụng An vẫn luôn nhớ mãi hương vị của bát mì hôm đó, mì xào dưa cải và thịt.
Anh liền lấy hai gói dưa cải bỏ vào xe đẩy, dụ dỗ Đàm Ninh: “Nấu lại cho tôi một lần nữa đi mà.”
Đàm Ninh làm như không nghe thấy.
“Tôi thật sự thèm lắm rồi.”
Đàm Ninh vẫn đi thẳng, Lâm Tụng An bắt đầu giở trò, ôm eo cậu ngay giữa kệ hàng không người, cúi đầu cắn tai cậu.
Đàm Ninh luôn thấy Lâm Tụng An như mắc bệnh thiếu tiếp xúc da thịt. Cậu chẳng thể hiểu nổi, vì sao một người rõ ràng biết ai cũng muốn tránh xa mình cả ba mét, mà vẫn cứ thân mật với mình như thế, giống như mấy thư sinh trong truyện cổ bị yêu quái mê hoặc tâm trí vậy.
Nếu lấy pheromone ra giải thích “trời sinh phù hợp” thì còn hợp lý.
Nhưng cậu chỉ là một beta.
Tai bị cắn, Đàm Ninh giãy giụa trong lòng Lâm Tụng An, vô ích.
Cậu chợt nhớ đến tòa nhà Thiên Hà tham quan hôm nay.
Từ những nhân viên áo sơ mi, quần âu, đến tầng 36 phòng chủ tịch. Lâm Tụng An mặc sơ mi trắng, quần tây đen. Căn phòng ngủ của anh với bức ảnh gia đình. Và cả những lời mẹ con nhà họ Lâm từng nói khi hai người vừa mới quen nhau.
Tỉnh lại từ dòng suy nghĩ, thấy Lâm Tụng An vẫn đang làm nũng như trẻ con đòi ăn mì. Giữa trung tâm thương mại ồn ào đông đúc, anh ta vẫn thản nhiên không kiêng nể gì.
Cuối cùng Đàm Ninh cũng chịu thua, cầm hai gói dưa cải trong xe ra: “Đổi cái khác đi, anh lấy nhầm vị cay rồi.”
Lâm Tụng An hơi sững lại, lập tức hiểu ý.
Anh cười khẽ rồi buông Đàm Ninh ra, còn chưa kịp quay người lấy loại thường, thì Đàm Ninh đã đẩy xe đi mất.
Lúc thanh toán, Lâm Tụng An chỉ vào quầy bao cao su: “Hay là đổi vị mới nhé?”
Đàm Ninh lườm anh một cái, chẳng thèm để ý.
Lâm Tụng An thì từ tốn lựa chọn, xét theo kích cỡ và thương hiệu, vớ cả đống rồi đặt lên quầy tính tiền. Nhân viên thu ngân còn hơi đỏ mặt.
Đàm Ninh thì bỏ luôn xe, một mình đi ra phía thang cuốn, lôi điện thoại ra nghịch, làm bộ như không quen biết Lâm Tụng An.
Không Được Phép Rung Động – Yểu Yểu Nhất Ngôn
