Không Được Phép Rung Động – Yểu Yểu Nhất Ngôn

Chương 12

Sáng hôm sau, khi Đàm Ninh vừa thay đồ chuẩn bị đến thư viện thì bạn cùng phòng mới đã tới, kéo theo hai vali hành lý.

Là một cậu con trai ăn mặc giống hệt Đàm Ninh, khuôn mặt thon dài, gò má hơi cao, đeo kính gọng đen, cũng mặc hoodie và quần jeans, màu sắc xám, trắng, đen đơn giản. Khác ở chỗ là quần áo của cậu ta được may ôm gọn hơn, trông gọn gàng hơn hẳn.

Vừa ngẩng đầu nhìn thấy Đàm Ninh mặt lạnh như tiền từ sáng sớm, cậu ta hơi sững người, trong mắt thoáng qua chút kinh ngạc, nhưng bị thái độ lạnh lùng kia làm cho sợ, không dám nói gì.

Đàm Ninh kéo cửa ra, nghiêng người nhường chỗ.

“Cảm ơn,” Cậu bạn đẩy hai vali vào rồi mím môi, như lấy hết dũng khí để chủ động lên tiếng: “Chào cậu, tôi là Hà Thanh Duệ, trước học ngành Lưu trữ hồ sơ, mới chuyển sang khoa Luật, học kỳ sau mới chính thức học, nên tôi tranh thủ chuyển đồ trước kỳ nghỉ. Phiền mọi người rồi.”

Đàm Ninh gật đầu: “Chào cậu, tôi là Đàm Ninh.”

Hà Thanh Duệ vừa định hỏi thêm thì Đàm Ninh nói: “Hai người kia còn chưa dậy, nói nhỏ chút.”

Hà Thanh Duệ lập tức tỏ ra ngượng ngùng: “Xin lỗi…”

Mặc dù giọng Đàm Ninh rất nhẹ, không có chút trách móc, nhưng Hà Thanh Duệ vẫn không nhịn được cúi đầu.

Cậu thầm nghĩ: Sao lại có người nói chuyện thẳng thừng thế này chứ?

Cậu nhìn theo bóng Đàm Ninh khoác balo rời khỏi ký túc, lúc này Trịnh Ngọc mới thò đầu từ trên giường xuống, mắt còn ngái ngủ, nhìn thấy người lạ đứng ở cửa thì não phải mất vài giây để tải lại ký ức: “Cậu là Hà Thanh Duệ đúng không? Tôi là Trịnh Ngọc, người đã kết bạn với cậu qua WeChat đấy.”

Hà Thanh Duệ vẫn còn chưa hoàn hồn sau cú sốc vì phản ứng lạnh nhạt của Đàm Ninh, lúc này mới ngẩng đầu, hỏi lại: “Chào cậu, cuối cùng cũng gặp rồi. Vừa nãy, người đó là…?”

“À, cậu ấy vẫn vậy đấy, đầu óc có vấn đề.”

Hà Thanh Duệ “à” một tiếng, gãi đầu: “Ồ”

Trịnh Ngọc chỉ về phía giường gần cửa sổ: “Đó là giường và bàn của cậu. Hôm qua bọn tôi đã dọn dẹp sơ rồi, cậu chỉ cần lau lại là dùng được.”

“Cảm ơn nhé.” Hà Thanh Duệ đi đến, rồi chợt nhớ ra: “Vừa rồi người đó là Đàm Ninh mà cậu từng nhắc đến đúng không?”

“Ừ, cậu chưa từng gặp à?”

“Chưa, tôi ở khu Bắc, nhưng có nghe về cậu ấy. Họ đồn cậu ấy ngày nào cũng đến thư viện, không nói chuyện, không chơi với ai, beta mà đẹp trai lạnh lùng.”

Trịnh Ngọc khịt mũi một tiếng: “Đồn với đoán, đúng là lắm chuyện.”

Hà Thanh Duệ vừa lau dọn vừa nói: “Nhưng nhìn cậu ấy đúng là kiểu người khó gần thật.”

Trịnh Ngọc dụi mắt chuẩn bị rời giường.

“Ký túc xá bên cậu tốt hơn bên khu Bắc nhiều, chỗ tôi vẫn còn giường tầng. Tôi quen ngủ tầng dưới, giờ chưa biết trèo giường thế nào đây. À mà mấy cái rèm giường tụi cậu gắn kiểu gì thế? Giường đó là của Đàm Ninh hả? Tôi muốn lắp kiểu như cậu ấy.”

“Kiểu gì cơ?” Trịnh Ngọc ngáp dài.

“Kiểu thanh trượt chữ U ấy, gắn vào dễ hơn. Rèm màu đen nhìn cũng đẹp nữa.”

Trịnh Ngọc vẫn đang dùng loại rèm kiêm màn chống muỗi mua ở siêu thị từ năm nhất, vừa dày vừa cồng kềnh, mấy chỗ khung còn muốn gãy. Nghe Hà Thanh Duệ nói vậy thì tò mò, giường cậu nằm lại cạnh giường Đàm Ninh nên tiện thể bò qua cuối giường, vén nhẹ tấm rèm của Đàm Ninh lên.

Tấm rèm màu đen dày nặng bằng vải thô cotton. Trịnh Ngọc cười: “Che dày thế, không biết là đang giấu ai nữa.”

Vừa dứt lời thì cậu sững lại.

Tấm rèm bị vén nhẹ, để lộ ra hai chiếc hộp quà đặt cạnh gối Đàm Ninh.

Nhỏ cỡ lòng bàn tay, hộp rất tinh xảo, nhìn như để đựng đồng hồ hoặc trang sức.

Trên hộp có hàng chữ tiếng Anh quen quen, Trịnh Ngọc không nhận ra nên lấy điện thoại ra tra, thì ra là một thương hiệu xa xỉ của Pháp. Vào trang web chính hãng xem thử, mẫu đồng hồ phổ thông nhất cũng không dưới 30.000 tệ.

Trịnh Ngọc lén lúc Hà Thanh Duệ không để ý, vươn tay mở một chiếc hộp ra. Bên trong là một chiếc đồng hồ cơ hoàn toàn mới, dây đeo màu đen, mặt đồng hồ xanh đậm.

Cậu tra trên web, phát hiện đây là mẫu mới ra mắt cách đây hai tháng thuộc dòng Constellation, mẫu của Đàm Ninh có giá 41.000 tệ. Trong hộp còn có hóa đơn gập gọn, nhìn qua là hàng thật.

Chiếc còn lại cũng là đồng hồ, nhưng hãng khác.

Sao Đàm Ninh lại có thứ này? Cậu ta lấy đâu ra tiền?

Không phải người ta đồn là nhà nghèo nên mới đi làm thêm khắp nơi sao? Trên người không thấy mặc đồ hiệu, lúc nào cũng lôi thôi lếch thếch, vậy sao lại có đồng hồ đắt tiền như vậy?

Trịnh Ngọc trong lòng đầy thắc mắc, liền cẩn thận đặt mọi thứ về chỗ cũ.

Đúng lúc này, Hà Thanh Duệ quay lại hỏi: “Phòng tắm ở đâu vậy?”

Trịnh Ngọc giật bắn mình, vội vàng ngồi phắt lại giữa giường, ho khan mấy tiếng, cố làm ra vẻ bình tĩnh: “Ở góc tầng một.”

Hà Thanh Duệ cầm thẻ sinh viên, định ra ngoài mua một bình giữ nhiệt mới. Lúc rời đi thấy sắc mặt Trịnh Ngọc có chút kỳ lạ, cậu hơi nghi hoặc, nhưng cũng không nghĩ nhiều, liền đi thẳng ra khỏi ký túc xá.

Tuần sau là tuần thi cuối kỳ, Đàm Ninh tranh thủ đến nhà chị Vu một chuyến, giúp con trai chị hệ thống lại kiến thức Toán và Tiếng Anh. Lần này thằng bé khá ngoan.

Đàm Ninh hỏi có chuyện gì xảy ra, thằng bé nói: “Mẹ em hai tháng rồi không quan tâm em nữa, em thấy hơi sợ.”

Đàm Ninh bật cười, thầm nghĩ, chị Vu thực sự coi câu “nuôi thả” của mình là nghiêm túc, lại còn thực hiện đến nơi đến chốn.

“Có thể mẹ em đang bận chuyện gì đó thôi.”

Thằng bé bĩu môi: “Ồ.”

Một lúc sau, nó bỗng hạ giọng hỏi: “Thầy Đàm, em hỏi thầy một chuyện được không?”

“Ừ?”

“Ba mẹ em dạo này hay cãi nhau, toàn cãi to trong phòng vào buổi tối, ồn đến nỗi em không ngủ được, em phải làm sao?”

Đàm Ninh hơi cứng họng. Cậu vốn không giỏi xử lý chuyện tình cảm của người khác, chuyện của bản thân cậu còn đang là một mớ rối bòng bong, nhưng dù sao cũng là thầy giáo, không thể tỏ ra bất lực. Thế là cậu nói: “Vậy thì đeo nút tai?”

“Nút tai là gì?”

“Là mấy miếng xốp nhỏ nhét vào tai ấy, em có thể mua vài cái trên mạng, đeo vào là không nghe thấy tiếng nữa.”

Thằng bé đặt bút xuống, nói: “Không phải vậy mà, trọng điểm không phải là thế, Thầy Đàm, sao thầy không hỏi tại sao họ cãi nhau?”

“Đó là chuyện riêng nhà em.”

Thằng bé phụng phịu, bực bội nói: “Thầy Đàm, sao thầy lúc nào cũng lạnh lùng vậy, em đang nói chuyện thật lòng với thầy đó!”

“…” Giọng điệu này khiến Đàm Ninh bất giác nhớ đến Lâm Tụng An.

Cậu sửa hai bài tập, bất đắc dĩ nói: “Được rồi, em nói đi, thầy nghe.”

“Mẹ em cứ hay khơi lại chuyện cũ. Ba em là alpha, mẹ em là beta. Mẹ em cứ nghĩ mọi chuyện xấu trong nhà đều là do mẹ là beta, mẹ nói ba hối hận rồi. Mẹ em cứ nói mấy điều kỳ lạ lắm. Thầy, thầy là alpha hay omega?”

“Beta.”

“…”

Lần đầu tiên Đàm Ninh thấy thằng bé lộ vẻ ngượng ngùng trên mặt.

Cậu dịu giọng: “Em tiếp tục nói đi.”

Giọng thằng bé rõ ràng dè dặt hơn hẳn: “Thì… họ cứ vì chuyện này mà cãi nhau hoài. Mẹ còn hay đuổi ba ra khỏi phòng ngủ nữa. Em ghét họ như vậy lắm.”

“Nếu em thực sự thấy khó chịu, thầy sẽ nói với mẹ em một chút.”

“Thầy Đàm, họ sẽ ly hôn không?”

Đàm Ninh sững người, cúi đầu nhìn tập bài: “Thầy không biết, xin lỗi.”

Thằng bé mím môi, nước mắt lưng tròng: “Thầy nói vậy khiến em buồn lắm.”

Đàm Ninh bất lực: “Thầy không biết em muốn nghe thầy nói gì, thầy chỉ có thể nói là hy vọng họ sẽ không ly hôn. Được rồi, hôm nay học đến đây. Chép lại những bài sai, tuần sau thầy có thi nên buổi học tiếp theo dời lại hai ngày.”

Thằng bé không nói gì, nằm úp mặt xuống bàn.

Đàm Ninh xách túi rời khỏi phòng, vừa vặn gặp chị Vu đang từ bếp mang trái cây ra: “Kết thúc rồi à? Chị vừa mới cắt ít thơm với sầu riêng, Thầy Đàm đến ăn thử chút đi.”

“Không cần đâu, cảm ơn chị Vu. À, em báo trước, tuần sau em có thi cuối kỳ, nên buổi học kế tiếp em sẽ dời lại hai ngày.”

“Không sao cả.”

“Còn nữa, chị Vu, Nhạc Nhạc vừa nói với em là em ấy thường nghe thấy hai người cãi nhau, em ấy rất buồn.”

Chị Vu ngạc nhiên: “Hả? Nó tự nói với thầy sao?”

“Vâng.”

“Thật ngại quá, đúng là dạo này nhà có chút chuyện. Cảm ơn thầy đã nói với chị, chị và ba nó sẽ nghiêm túc xem lại bản thân. Con nít giờ lớn rồi, nhiều chuyện nó nghe hiểu được. Là vợ chồng tụi chị không đúng, không kiềm chế được cảm xúc.”

Đàm Ninh gật đầu.

Trước khi rời đi, chị Vu bất ngờ gọi cậu lại: “Thầy Đàm, thầy có thích ăn thơm với sầu riêng không? Để chị gói cho ít mang về ăn, mới cắt xong, tươi lắm.”

“Không cần đâu.”

“Ở đây còn bánh quy nữa, trời tối vậy rồi còn phải đi tàu điện về, mang chút bánh theo ăn dọc đường đi.”

“Thật sự không cần, cảm ơn chị.”

“Thầy khách sáo quá, không có gì đâu.” chị Vu nhét túi bánh vào tay Đàm Ninh, cười nói: “Thầy Đàm, thầy là beta đúng không?”

Đàm Ninh hơi khựng lại một thoáng: “Vâng.”

“Mặc dù gáy thầy bị tóc che, với lại thầy cao hơn beta bình thường, nhưng chị vẫn nhận ra được. Chị cũng là beta. Là người từng trải, chị khuyên thật lòng, sau này nếu kết hôn, nhất định phải lấy beta, lấy người cùng loại.”

Đàm Ninh không đáp, như thể không hứng thú với đề tài này.

“Thôi, không nói nữa. Thầy đi đường cẩn thận.”

Đàm Ninh khẽ gật đầu: “Cảm ơn chị Vu.”

Dự báo thời tiết nói mai có mưa lớn, nên đêm nay trời cực kỳ oi bức. Vừa ra khỏi cửa, hơi nóng đã ập đến.

Đàm Ninh buộc gọn hết tóc lên.

Trên đường đến ga tàu điện, cậu nhận được tin nhắn WeChat từ Lâm Tụng An, là một tấm ảnh chụp bàn rượu, lờ mờ có thể thấy xung quanh là một vòng đàn ông trung niên mặc vest chỉnh tề.

Dạo này cha của Lâm Tụng An thường dẫn anh ta đi xã giao. Lâm Tụng An dường như không thích không khí đó, hễ lơ đãng là lại nhắn tin nhảm cho Đàm Ninh.

Đàm Ninh không biết nên trả lời gì, chỉ lặng nhìn màn hình.

[Tôi nhận được sóng não của cậu rồi.]

[Cậu đang nghĩ: phiền thật, nên nhắn gì đây?]

Đàm Ninh nhún vai.

[Đàm Ninh, chúng ta nên tìm một vài chủ đề chung đi.]

Lâm Tụng An đột nhiên gửi câu này, giọng điệu có vẻ nghiêm túc khiến Đàm Ninh hơi bất ngờ, khẽ nhíu mày, đáp lại: [Ví dụ?]

[Đêm nay gặp không?]

[……]


Không Được Phép Rung Động – Yểu Yểu Nhất Ngôn
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá:
Truyện Không Được Phép Rung Động – Yểu Yểu Nhất Ngôn Truyện Không Được Phép Rung Động – Yểu Yểu Nhất Ngôn Story Chương 12
10.0/10 từ 34 lượt.
loading...