Không Được Phép Rung Động – Yểu Yểu Nhất Ngôn

Chương 1

Đàm Ninh là một kẻ kỳ lạ.

Ai từng tiếp xúc với cậu đều nói như vậy.

Cậu rất kỳ quặc, kiểu người mà nhìn lần đầu thì còn có thể chịu đựng, nhưng tuyệt đối không chịu được đến ngày thứ ba.

Cậu luôn đi một mình, đeo ba lô sọc trắng xám, mặc áo hoodie và quần jean rộng thùng thình đơn sắc, đi qua lại giữa khoa Luật và thư viện chính. Giữa hai nơi ấy có một con đường rợp bóng cây rất rộng, Đàm Ninh luôn xuất hiện đúng giờ, bước đi vừa phải, đeo tai nghe, không chớp mắt nhìn thẳng về phía trước, bất kể mưa nắng.

Nghe thì có vẻ chẳng có vấn đề gì.

Nếu không vì khuôn mặt tinh xảo đến khó tin và dáng người cao gầy khác biệt so với Beta bình thường, thì có lẽ cậu đã không bị chú ý nhiều đến thế.

Bị chú ý thì cũng đi kèm với bàn tán.

Có người tò mò từ khu Bắc chạy sang tận khu Nam chỉ để chờ gặp Đàm Ninh, vừa thấy cậu xuất hiện liền chạy đến xin WeChat. Đàm Ninh chẳng dừng bước, mặt lạnh tanh đáp: “Không.”

Người kia còn định hỏi thêm, nhưng Đàm Ninh dừng lại, không kiên nhẫn hỏi: “Sao cậu cứ đi theo tôi thế?”

Ánh mắt cậu đầy ghét bỏ, không hề che giấu chút nào.

Sau vài lần như vậy, Đàm Ninh được gắn luôn mác kẻ kỳ quặc nổi tiếng của trường, đến năm hai vẫn bị chỉ trỏ sau lưng.

Người biết chuyện còn nói, Đàm Ninh không chỉ lạnh lùng với người ngoài, mà ngay cả với bạn học cùng lớp hay bạn cùng phòng cũng thế.

Đi ngang bạn cùng lớp cậu cũng không chào hỏi. Không tham gia hoạt động tập thể, không vào bất kỳ câu lạc bộ nào, lúc nào cũng ngồi hàng đầu trong lớp, ngay trước bục giảng. Ngoài những bài tập nhóm không thể tránh, cậu không giao tiếp với ai.

Toàn bộ thời gian rảnh, cậu dành để đi làm thêm kiếm tiền.

Đàm Ninh không hiểu vì sao chỉ vì mình thích sống trong thế giới riêng mà lại bị gọi là “kẻ kỳ quặc”, nhưng cậu cũng chẳng quan tâm.

Điều cậu quan tâm hơn là tài khoản ngân hàng có tăng hay không, tối nay lúc 6 giờ cậu còn phải dạy kèm, học sinh là bé trai lớp 5, môn tiếng Anh và Toán, 300 tệ/giờ, tổng 3 giờ.

Phụ huynh rất hào phóng, Đàm Ninh cũng hết lòng chuẩn bị. Khi quay về ký túc xá thu dọn sách vở, vừa đến cửa thì nghe thấy tiếng trò chuyện bên trong.

Trịnh Ngọc nói rất to, đang đùa giỡn với một bạn cùng phòng khác: “Đừng có làm lệch đồ của nó, coi chừng bị ánh mắt chết chóc đó nhìn chằm chằm.”

Từ Thanh Dương cười lạnh:  “Nhìn tao á? Nó còn chẳng thèm liếc tao một c** ** chứ! Tao thật sự phát ngán thằng đó rồi, cứ như có lời nguyền trên người, lúc ẩn lúc hiện.”

“Hôm qua còn có người hỏi tao, nói cái thằng Đàm Ninh cùng phòng mày có bị tự kỷ không? Thế mà lại có người muốn xin WeChat của nó!”

“Dù sao thì công nhận là nó có đẹp—”

“Đẹp cái gì? Tao thấy mặt thằng đó trắng bệch như ma treo cổ ấy!”

Vừa dứt lời, Đàm Ninh đẩy cửa bước vào.

Trịnh Ngọc và Từ Thanh Dương lập tức im bặt, sợ đến mức tim muốn ngừng đập, nhưng vẫn giữ vẻ mặt lạnh lùng đứng đó, mắt nhìn lảng đi nơi khác.

Đàm Ninh đi thẳng tới bàn, thay sách học chuyên ngành bằng sách và vở dạy kèm, kéo khóa ba lô, rồi quay lưng bước đi.

Toàn bộ quá trình chưa tới 30 giây.

Cửa vừa đóng lại, Trịnh Ngọc nhịn không được đá mạnh vào ghế: “Nhìn thấy nó là thấy xui xẻo.”

Đàm Ninh ngồi trên tàu điện ngầm, lấy điện thoại ra ôn từ vựng IELTS. Bên cạnh là một nam sinh có vẻ là Alpha, Đàm Ninh cảm nhận được ánh nhìn lặp lại đang đổ lên gương mặt mình liền đứng dậy, chuyển tới cạnh cửa tàu.

Góc nghiêng của Đàm Ninh thực sự rất đẹp.

Trên lớp học, cũng từng có người ngẩn người ngắm nhìn như vậy.

Tóc cậu dài đến vai, mang sắc nâu nhạt tự nhiên. Làn da trắng như sứ, đôi mắt màu hổ phách nhạt, nhìn dưới ánh sáng như thủy tinh dễ vỡ. Cậu thường buộc tóc lửng lơ thành búi nhỏ, để lộ phần cổ trắng mịn lấp ló.

Khuôn mặt cậu mang cảm giác mâu thuẫn mãnh liệt, ánh mắt dịu dàng như Omega, lông mi dài cong vút cũng khiến người ta liên tưởng đến vẻ yếu mềm. Nhưng sống mũi cao và đôi môi mỏng lạnh lùng lại khiến người khác nghĩ cậu là Alpha.

May mắn thay, ở đuôi mắt trái của cậu có một nốt ruồi nâu nhỏ, khiến sự mâu thuẫn ấy trở nên hoàn hảo, tạo nên khí chất lạnh nhạt mà độc nhất vô nhị.

Dựa vào gương mặt trời ban này, ngay từ khi vừa khai giảng Đàm Ninh đã nhiều lần xuất hiện trên bức tường tỏ tình của trường.

Đàm Ninh hoàn toàn không hay biết gì.

Khi đến nhà học sinh, Đàm Ninh mới nở nụ cười đầu tiên trong ngày, nhưng cũng chỉ thoáng qua trong chớp mắt. Cậu lấy sổ ghi chép và đề kiểm tra ra, cố gắng để giọng mình không quá lạnh lùng: “Hôm nay làm bài tập xong chưa?”

Đứa trẻ có chút sợ cậu, ngoan ngoãn gật đầu.

Đàm Ninh không nói nhiều, đặt đề bài trước mặt cậu bé: “Nửa tiếng, làm xong rồi giảng.”

Gương mặt cười tươi của đứa trẻ lập tức sụp xuống.

Nửa tiếng chịu đựng cuối cùng cũng trôi qua, khi Đàm Ninh đang sửa bài thì nghe thấy đứa bé chạy ra ngoài, càu nhàu với mẹ: “Thầy Đàm dữ quá! Con không thích Thầy Đàm!”

Mẹ đứa trẻ vội “suỵt” một tiếng, nói: “Thầy Đàm cứ khen con suốt đấy, ngoan nào, đừng bướng nữa.”

Đứa trẻ phụng phịu: “Con vẫn thích thầy trước hơn, con không muốn Thầy Đàm.”

Tay Đàm Ninh cầm bút đỏ gạch chéo vẫn không dừng lại.

Về việc bản thân bẩm sinh không được người khác yêu thích, Đàm Ninh đã quá quen.

Dạy kèm xong, Đàm Ninh báo tình hình học tập cho phụ huynh. Trong lúc đó, cậu nhận được một tin nhắn WeChat: [10 giờ, biệt thự Thiên Hà.]

Đàm Ninh trả lời: [Không rảnh.]

**

Hôm sau, Đàm Ninh như thường lệ dậy lúc 7 giờ, rửa mặt thay đồ, đeo ba lô đến thư viện tổng hợp.

Hôm nay cậu không có tiết nào.

Khi ra máy đun nước lấy nước, cậu nghe thấy hai sinh viên ngồi bên cạnh trò chuyện, rằng chiều nay ở hội trường lớn có hoạt động của các CLB, ban đối ngoại còn kéo được tài trợ từ Tập đoàn Thiên Hà.

Đàm Ninh hơi sững người.

“Cậu xem danh sách học bổng Thiên Hà năm nay chưa?”

“Chưa, nhưng chị gái tôi từng được học bổng hạng nhất, 10 vạn đó, vừa tốt nghiệp là ký hợp đồng với tập đoàn Thiên Hà luôn.”

“Vừa tài trợ xây nhà, lại còn lập quỹ học bổng, trường mình sắp bị tập đoàn Thiên Hà thầu trọn rồi.”

“Thầu không tốt à? Tập đoàn Thiên Hà tiền nhiều thế, bao nhiêu người muốn vào còn không được, tụi mình còn có dự án liên kết doanh nghiệp, tốt nghiệp có việc ngay, toàn nhờ ánh hào quang của thái tử gia đấy.”

“Là Lâm Tụng An hả?”

“Mấy hôm trước tôi thấy anh ấy ở sân bóng rổ, đúng là Alpha đỉnh cấp, đứng giữa đám người vẫn nổi bật như thường.”

“Bởi vì đẹp trai quá mà.”

“Ha ha, Alpha thì đầy, nhưng kiểu như Lâm Tụng An thì hiếm có.”

Nước sôi vừa tràn khỏi miệng ly, Đàm Ninh vội tắt nước, mang ly quay lại chỗ ngồi, tiếp tục đọc sách đến tận 1 giờ chiều.

Lịch trình của cậu luôn khớp chặt với thời khoá biểu, không cho phép có chút lệch lạc. Nhưng đôi khi vẫn có chuyện bất ngờ làm gián đoạn kế hoạch.

Ví dụ như lúc 3:30 chiều, lớp trưởng nhắn tin: [Chiều nay học viện Luật và Học viện Thương Mại có cuộc họp chung, cả lớp điểm danh chỉ còn thiếu cậu.]

Đàm Ninh nhíu mày.

Từ bao giờ có cuộc họp vậy?

Cậu mở nhóm lớp đã tắt thông báo, lục lại tin nhắn thì đúng là có nói về sự kiện này, mà cậu cứ nghĩ là hoạt động tùy hứng. Cậu nhắn lại: [Ok.]

Tháng 4 ở Ninh Giang có thời tiết thật đẹp, gió nhẹ thổi qua hàng cây, ánh nắng xuyên qua tán lá tạo nên những mảng sáng vàng nhạt.

Đàm Ninh đi ngược chiều gió xuân tới hội trường của Học viện Thương Mại. Cậu không ngẩng đầu nhìn trời, chỉ cúi đầu bước lên những vệt sáng dưới đất.

Mất chừng 7-8 phút thì cậu tới nơi.

Cậu vốn không quen thuộc với Học viện Thương Mại, lại không giỏi định hướng, đứng trước bản đồ chỉ dẫn cũng phải suy nghĩ hồi lâu mới biết lối vào hội trường nằm ở đâu. Nhưng dù vậy, cậu vẫn đi nhầm cửa.

Lẽ ra phải vào từ cửa sau.

Thế mà cậu lại mở cửa trước, vừa mở cửa liền nghe thấy viện trưởng Học viện Thương Mại đang trên sân khấu diễn thuyết hào hứng về tầm quan trọng của việc kết hợp giữa hai khoa. Tiếng két vang lên, toàn bộ ánh mắt lập tức đổ dồn về phía Đàm Ninh.

Thông thường thì ai cũng sẽ chết ngượng trong tình huống này, nhưng Đàm Ninh là một “kẻ kỳ lạ”.

Sắc mặt cậu không hề thay đổi, bình tĩnh đóng cửa lại, sau đó thản nhiên đi vào, bước thẳng đến chỗ ngồi trống ở hàng thứ hai, bên phải.

Vừa ngồi xuống thì nghe thấy sau lưng có tiếng hít khí lạnh.

Cậu liếc sang bên cạnh.

À, là Lâm Tụng An.

Nghe nói sinh viên năm ba Lâm Tụng An đã tiếp quản một phần công việc của tập đoàn gia đình. Thường mặc sơ mi, lái siêu xe đến trường. Hôm nay anh mặc áo sơ mi trắng cắt may tỉ mỉ, đôi chân dài bọc trong quần tây đen bắt chéo lại. Từ góc nhìn của Đàm Ninh, có thể thấy mũi giày da sáng bóng, vô cùng quý phái.

Một bàn tay từ phía sau chìa ra, đưa cho cậu một mảnh giấy nhỏ, trên đó viết: [Cậu đừng ngồi đây, đổi chỗ đi. Ghế bên cạnh Lâm Tụng An thường để trống.]

Không phải do Lâm Tụng An muốn đặc quyền, mà thường là ghế đó để dành cho lãnh đạo ngồi khi chụp ảnh sự kiện.

Còn tại sao sự kiện nào cũng muốn Lâm Tụng An lên hình?

Vì mỗi lần có ảnh anh ta trên bài viết WeChat chính thức, lượng đọc đều tăng gấp đôi. Các thầy cô lãnh đạo cũng rất thích chụp hình chung với người thừa kế tương lai của Tập đoàn Thiên Hà.

Đàm Ninh nhận mảnh giấy, đọc xong lại trả lại, ngồi im như tượng. Bạn học phía sau đều ngơ ngác.

Bạn thân của Lâm Tụng An là Lôi Hãn thấy vậy khó chịu, lẩm bẩm nhỏ tiếng: “Cậu ta là ai thế?”

Thấy Đàm Ninh không nhúc nhích, Lôi Hãn định đứng dậy kéo cậu. Bầu không khí xung quanh lập tức ngưng đọng, chỉ có Đàm Ninh là vẫn bình tĩnh như thường, thậm chí còn cởi ba lô, lấy ra cuốn “IELTS 9.0”, giở ra từng trang đọc.

Lôi Hãn và mấy người phía sau: “…”

“Tôi nhớ rồi, chẳng phải cậu ta là cái thằng bị đồn mắc tự kỷ ở khoa Luật sao? Có bệnh chắc? Cố tình đây mà.”

Lôi Hãn vừa định đứng dậy thì Lâm Tụng An khẽ giơ tay.

Lôi Hãn hiểu ý anh, có thể là đừng làm loạn, hoặc đơn giản là bỏ đi.

Lâm Tụng An chưa bao giờ cần người khác xía vào chuyện của mình.

Lôi Hãn đành tức tối ngồi xuống.

Đàm Ninh không thích gò bó tay khi học, nên khi lật sách, cậu tiện tay gác tay lên chỗ gác tay bên cạnh, khiến phần cánh tay của Lâm Tụng An đang đặt đó bị chen ra ngoài.

“……” Khóe mắt Lôi Hãn giật giật.

Thằng này thật sự bị tự kỷ à, hay đầu óc có vấn đề? Nó có biết mình đang ngồi cạnh ai không?

Đàm Ninh và Lâm Tụng An tạo thành một sự đối lập rõ rệt.

Chiếc áo hoodie xám rộng thùng thình của Đàm Ninh trông càng luộm thuộm bên cạnh áo sơ mi trắng tinh khôi của Lâm Tụng An. Đặc biệt là dáng ngồi của cậu, đầu cúi gằm, lưng gù lại, như rúc hẳn vào ghế. Thêm phần tóc mái rũ che mặt, khiến người khác chẳng nhìn rõ nét mặt, ngoài gầy ra thì chẳng có điểm nào đáng để khen.

Cậu cứ thế mà ngang nhiên ngồi cạnh Lâm Tụng An, chiếc ba lô mềm xệch đặt ở chân, lệch sang một bên suýt đụng vào chân Lâm Tụng An.

Giữa ánh mắt nóng bỏng của mọi người, Đàm Ninh đọc xong ba bài đọc hiểu. Đợi đến khi lãnh đạo nhà trường kết thúc bài phát biểu, vừa vỗ tay xong, cậu liền đứng dậy, đi lên chỗ lớp trưởng ký tên điểm danh, rồi quay người rời đi.

Lôi Hãn nhìn theo bóng lưng Đàm Ninh, bực bội lẩm bẩm: “Ra vẻ cái gì không biết.”

Đàm Ninh đến căng tin ăn tối rồi về ký túc xá. Hôm nay không có lịch dạy thêm, cậu tranh thủ tắm sớm. Vừa tắm xong liền có tin nhắn WeChat gửi tới.

Cậu cầm lên xem một cái, đặt xuống rồi tiếp tục lau tóc.

Vài phút sau, chuông điện thoại reo. Đàm Ninh dường như không cần nhìn cũng biết ai gọi, chẳng buồn bắt máy, cầm máy sấy vào nhà tắm. Tóc cậu mảnh và mềm, phải sấy khô ngay sau khi gội.

Ký túc xá là phòng 4 người, nhưng một người đã chuyển ngành sang Khoa Máy tính từ năm nhất, giờ chỉ còn cậu, Trịnh Ngọc và Từ Thanh Dương.

Cả Trịnh Ngọc và Từ Thanh Dương đều là Omega cấp thấp. Thông thường ký túc xá sẽ phân theo giới tính thứ hai, nhưng vì Beta đông hơn, đôi khi họ sẽ được xếp ở chung với Omega cấp thấp. Đàm Ninh chính là một trường hợp như thế.

Hai người bạn cùng phòng rõ ràng rất khó chịu khi phải sống chung với một Beta có gương mặt đẹp chẳng khác nào một Omega cao cấp như Đàm Ninh.

Trong đó Trịnh Ngọc là người ghét Đàm Ninh nhất, gần như không thể chịu nổi khi ở cùng một chỗ. Hôm nay, lúc cậu ta mở cửa vào thấy Đàm Ninh đang thay một chiếc áo hoodie màu kem hơi khác phong cách mọi ngày.

Trịnh Ngọc sững người một chút, rồi quay sang nói với Từ Thanh Dương, giọng đầy mỉa mai:  “Có người nổi tiếng ở cả hai khoa, còn dám đắc tội với thái tử gia nữa, giỏi ghê.”

Đàm Ninh như chẳng nghe thấy, lấy sách học chuyên ngành ra khỏi ba lô, thay bằng tài liệu dạy kèm rồi rời đi.

Trịnh Ngọc lập tức đạp mạnh cửa đóng lại.

Đàm Ninh ra khỏi cổng trường, rẽ phải, đi ngang qua hàng dài các quầy hàng ven đường, rồi tiếp tục đi đến cuối đường nơi người qua lại đã ít hơn nhiều. Ở góc hẻm tối, cậu thấy một chiếc Land Rover màu đen đang đậu, trông khá kín đáo trong ánh sáng lờ mờ lúc chạng vạng.

Đàm Ninh bước đến, kéo cửa ghế sau, còn chưa kịp buông tay thì đã bị ai đó kéo vào.

Mùi hương quen thuộc ập đến.

Đàm Ninh thậm chí còn chưa kịp tháo ba lô thì đã bị người kia ôm chặt và hôn lên môi. Ban đầu là một nụ hôn dịu dàng, nhưng sau vài giây như nghĩ lại điều gì đó, người kia trở nên giận dữ, vừa cắn vừa m*t mạnh, Đàm Ninh tránh cũng không được.

Cho đến khi áo bị kéo lên, Đàm Ninh mới nhớ ra phải ngăn lại. Đầu ngón tay cậu chạm lên ngực người kia, rồi trượt đến cổ áo sơ mi, phản kháng vô hiệu, ngược lại còn k*ch th*ch đối phương mạnh hơn.

Đàm Ninh ngửa nhẹ đầu, tiếng hít thở bắt đầu hòa nhịp với người kia.

“Vì sao không nghe điện thoại của tôi?” Người kia hỏi.

“Bận.” Đàm Ninh đáp.

Lâm Tụng An ngẩng đầu, trong khoang xe tối lờ mờ nhìn thẳng vào mắt Đàm Ninh, giọng trầm thấp hỏi tiếp: “Bận cái gì?”

Bây giờ trông anh hoàn toàn khác với vẻ lạnh lùng hai tiếng trước ở hội trường khoa Kinh tế.

Lâm Tụng An ngẩng đầu nhìn Đàm Ninh.

“Gia sư.” Đàm Ninh đáp.

Lâm Tụng An bật cười lạnh một tiếng: “Thiếu tiền đến thế à?”

Đàm Ninh từ chồi cho ý kiến. Cậu đưa tay vào túi áo khoác của Lâm Tụng An lấy điện thoại của anh ra, mở khóa một cách thành thạo, chuyển 2.000 tệ vào tài khoản mình, rồi trả lại điện thoại. Cậu nằm xuống, không phản kháng, hỏi: “Bắt đầu luôn à?”


Không Được Phép Rung Động – Yểu Yểu Nhất Ngôn
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá:
Truyện Không Được Phép Rung Động – Yểu Yểu Nhất Ngôn Truyện Không Được Phép Rung Động – Yểu Yểu Nhất Ngôn Story Chương 1
10.0/10 từ 34 lượt.
loading...