Không Được Ngấp Nghé Hệ Thống Xinh Đẹp

Chương 92: C92: Anh là người không ai có thể thay thế

247@-

Edit - Beta: Lune

Quý Đồng vui vẻ điền tiếp vào một tờ đăng ký khác, đồng thời trao đổi thông tin liên hệ theo yêu cầu hơi ngại ngùng của chị gái trong câu lạc bộ làm vườn.

Cậu ngồi xổm xuống cạnh những chậu hoa rực rỡ, chơi đùa với con mèo cam béo ú kia một lúc lâu mới nhớ ra rằng ký chủ bên cạnh đã lâu không nói gì.

Quý Đồng lén ngoái nhìn ký chủ, thấy hắn hình như đang ngẩn người, ánh mắt nhìn mình có phần mơ màng, không biết đang nghĩ gì.

Nhưng ngay khi bắt gặp ánh mắt cậu, Bùi Thanh Nguyên nhanh chóng tỉnh táo trở lại.

Giọng hắn hơi chần chờ: "Em thích cây nấm lắm à?"

Sao ký chủ vẫn dừng lại ở vấn đề này vậy?

Theo lời thầy bói Thôi nói thì cung phản xạ dài thật.

Quý Đồng gật đầu: "Thích, đàn chị nói trồng được."

Cậu thích những cây nấm trắng mọc ở góc khuất không ai để ý sau những ngày mưa ẩm ướt.

May mà tầng hai không cao quá nên cậu có thể trông thấy bụi nấm nho nhỏ kia qua cửa sổ, mơ ước ngày nào đó sẽ được chạm vào nó.

Cậu từng hỏi Bé Đẹp cảm giác chạm vào những cây nấm tươi mọc bên cạnh gốc cây như thế nào, tiếc là Bé Đẹp ngốc nghếch chỉ biết lặp đi lặp lại: Xin lỗi chủ nhân, Bé Đẹp không nghe rõ câu hỏi của ngài.

Cho nên Quý Đồng đành phải chọc chọc vào người máy nhỏ màu xanh lá trên màn hình, chỉ có thể tự đoán rằng cảm giác chạm vào nó nhất định sẽ thích lắm, vì ngay cả con mèo hoang cũng thích nó như vậy cơ mà.

Sau đó, cậu thật sự đã kiên trì được đến ngày có thể chạm tay vào nấm.

Bên cạnh bãi cỏ vào trưa hè, lúc cầm chậu và cái xẻng, cậu đã nghĩ đây có lẽ là thứ mềm mại nhất trên đời này, khiến trái tim người ta được niềm hân hoan vô hạn lấp đầy.

Tuyệt diệu tựa như ảo ảnh.

Sau này, Quý Đồng đi tới một thế giới xa lạ và trông thấy một con bướm trắng bay ra từ ánh trăng.

Rồi cậu lại nghĩ, con bướm lẻ loi kia cần hoa giống như cậu lẻ loi muốn một cây nấm vậy.

Cho nên cậu đã trồng một trăm loài hoa để làm nơi đậu cho con bướm trắng xinh đẹp ấy.

Những bông hoa ấy thật sự đã thay đổi cả một vùng sa mạc hoang vắng từng bị tàn phá bởi lốc xoáy.

Hiếm khi Quý Đồng nhớ tới chuyện cũ, cảnh tượng hôm nay quá mức trùng hợp nên mới làm ký ức xưa kia ùa về.

Con mèo cam bỗng nhiên bị bỏ rơi buồn bã ngẩng đầu lên, nó bất mãn dụi đầu vào lòng bàn tay đang dừng lại giữa không trung của cậu, nhắc nhở cậu để ý đến mình lần nữa.

Quý Đồng lập tức gạt bỏ suy nghĩ, bị cảm xúc nhột nhột trong lòng bàn tay chọc cho bật cười.


"Lần sau anh lại đến tìm em chơi nhé, giờ anh phải đi ăn trưa rồi."


Đàn chị vẫy tay chào cậu: "Quýt Ú bình thường kiêu lắm, không ngờ lại thích em như vậy, gặp lại ở câu lạc bộ sau nha."

"Cảm ơn chị, gặp lại sau!"

Sau khi rời khỏi gian hàng của câu lạc bộ, Quý Đồng bắt đầu cuộc trò chuyện thường ngày: "Trưa nay chúng ta ăn gì?"

Cậu thấy ký chủ bên cạnh vẫn đang trầm tư, dường như còn muốn nói gì đó.

... Hay là đột nhiên nghĩ lại không muốn cậu gia nhập vào câu lạc bộ mạt chược nữa?

Hôm nay có rất nhiều sinh viên năm nhất đến xem câu lạc bộ mạt chược, tiện thể chụp ảnh gửi cho bạn bè, nhưng số lượng người chọn tham gia câu lạc bộ lại khá ít.

Tuy là mạt chược thi đấu nhưng nghe qua vẫn có cảm giác chơi bời, lãng phí thời gian, mức độ nhận biết cũng không cao bằng các môn cờ phổ biến khác.

Có thể là mọi người sợ bị người khác nhìn với ánh mắt khác thường, cũng có thể là sợ lãng phí thời gian, dù sao thì sinh viên cả trường cũng toàn là những người ưu tú được tuyển chọn từ hàng trăm người, mà những người ưu tú thì thường có lòng háo thắng.

Thế là Quý Đồng cấp tốc kéo cánh tay ký chủ, dẫn hắn rời khỏi khu vực tuyển thành viên mới của câu lạc bộ, rảo bước về phía căng tin: "Ăn trứng da hổ nhé? Nhìn màu lông của Quýt Ú làm tự dưng em muốn ăn trứng da hổ ghê."

Con mèo cam đang nằm sấp phơi nắng đằng xa bỗng rùng mình một cái.

"Được."

Từ trước đến nay Bùi Thanh Nguyên luôn nghe theo Quý Đồng vô điều kiện về việc ăn gì.

Hắn mặc cho thiếu niên mặc áo sơ mi đen dắt tay mình đi về phía trước, ánh mắt vô thức rơi xuống bàn tay đang kéo mình.

Hơi ấm nhẹ nhàng lan tỏa qua lớp áo sơ mi mỏng, đó là nhiệt độ ở lòng bàn tay của Quý Đồng.

Trong ánh nắng, dưới làn da trắng nõn lộ ra những mạch máu màu xanh tím.

Tái nhợt như trong mơ.

Quý Đồng đã tìm thấy món trứng da hổ trong căng tin của Đại học Giang Nguyên như mong muốn.

Vì tối nay lớp sẽ ăn buffet nên cậu quyết định ăn trưa thanh đạm chút.

Hôm nay ký chủ im lặng khác thường, Quý Đồng lén lút đi dạo một vòng trong khu cảm xúc nhưng không phát hiện ra điều gì bất thường, ngoài việc trong vườn hoa bỗng có sương mù giăng kín.

Có lẽ đang suy nghĩ về kế hoạch tương lai của mình.

Đối với tân sinh viên thì điều này rất bình thường.

Hơn nữa Quý Đồng phát hiện ra kể từ khi ký chủ xác định được chí hướng muốn học trí tuệ nhân tạo, cá tính ngày càng rõ ràng, nhiều vấn đề liên quan đến nhiệm vụ và tương lai đều có những suy nghĩ và lập trường riêng.


Quý Đồng dần ít có cơ hội đưa ra lời khuyên và hướng dẫn, nhưng cậu tin tưởng vào năng lực của ký chủ nên cậu nghĩ đây là một điều tốt, dù là với ký chủ hay với hệ thống.

Thay vì áp đặt sắp xếp cuộc đời ký chủ, cậu muốn mình chỉ đóng vai trò hỗ trợ hơn.


Ký chủ vốn là một người cố chấp, sẽ không bao giờ thay đổi bản thân vì bất cứ người nào, cho nên người đã từng là mẹ hắn mới không thích hắn như vậy.

Hắn nên tiếp tục chọn con đường mình muốn đi.

Tiện thể mang cả những món ăn ngon nhìn thấy trên đường về cho cậu.

Trong phòng buffet với ánh đèn ấm áp, Quý Đồng đang vui vẻ trò chuyện với các bạn cùng lớp, chiếc đ ĩa trước mặt cậu đã trống rỗng, Bùi Thanh Nguyên đưa tay lấy cái đ ĩa trống ra rồi thay vào đó là một cái đ ĩa đầy ắp đồ ăn nóng hổi vừa mới được mang tới.

Ban đầu sau khi ngồi xuống, mọi người đều khá ngượng ngùng không biết phải nói gì, có thể nói là cuộc trò chuyện tập thể gượng gạo, chủ đề thú vị bắt đầu lan rộng từ góc mà Quý Đồng đang ngồi.

Có cô bạn tương đối hướng ngoại từ lúc nhìn thấy Quý Đồng hôm qua đã muốn hỏi chuyện rồi, giờ nhân dịp đang ngồi cậu gần nhất, cuối cùng cũng không nén nổi tò mò mà chủ động mở miệng hỏi: "Bình thường cậu chống nắng kiểu gì thế? Hay là trời sinh vậy?"

Da Quý Đồng trắng cực kỳ.

Mấy bạn nữ với một vài bạn nam đều quay sang nhìn.

Quý Đồng suy nghĩ một hồi rồi đáp: "Tớ ít ra ngoài lắm, khi nào ra ngoài thì che ô, cũng coi như là chống nắng vật lý nhỉ?"

Cô bạn lập tức thở dài: "Tớ lại không chịu ngồi yên một chỗ bao giờ, thích chạy nhảy bên ngoài, hâm mộ cậu ghê, ngồi cạnh cậu làm tớ có cảm giác mình như vừa đi đào than về ấy."

Người bên cạnh cười rộ lên, lần lượt tham gia vào chủ đề: "Tớ cũng thế, xem review trên mạng mua mấy loại kem chống nắng rồi mà vẫn không khác gì, da đen thì vẫn cứ đen."

Quý Đồng dừng lại vài giây, cười nói: "Chống nắng vật lý hữu dụng nhất, nhưng mà tớ biết mấy loại dùng cũng được phết."

"A a a mau nói đi! Tớ chốt đơn liền!"

Với bàn tay vàng có thể tìm kiếm thông tin bất cứ lúc nào, Quý Đồng nhanh chóng rút gần khoảng cách với các bạn nữ.

Chủ đề ngày càng lan rộng, có rất nhiều bạn nam cũng tham gia vào.

"Thật ra mùa hè đi ngoài đường tớ cũng muốn che ô, trời nắng quá, nhưng mà ngại, sợ bị người khác nói nữa."

"Có gì mà ngại, ai cũng có lòng yêu cái đẹp mà, không thì mấy bạn nam lớp mình che ô đi cùng nhau, vậy sẽ không ngại nữa."

"Không phải đâu, đừng tin Âu Dương nói tào lao, cậu ta đang học theo đoạn video trên mạng, đợi một bạn nữ tốt bụng nào đó trong lớp nói rằng có thể che ô đi cùng cậu ta đó."

"... Cậu nói láo! Tớ thấy nắng thật mà!"

Trên bàn ăn ngày càng hòa dịu, tiếng cười rộn ràng.


Nhiều người ban đầu có chút thành kiến ​​với sinh viên dự thính nghĩ rằng cậu đã mua điểm vào trường, cộng với việc trông cậu giống như được nuôi lớn trong nhung lụa nên e là không dễ hòa đồng.

Nhưng sau khi tiếp xúc mới nhận ra rằng có thể nói về bất cứ điều gì với Quý Đồng, cậu biết rất nhiều thứ nhưng lại không giống những người tự cao tự đại luôn tỏ ra kiêu ngạo như một số người.

Không cần nói đến thành tích, ít nhất cậu cũng là người thường xuyên khiến những người xung quanh cảm thấy vui vẻ.

Người như vậy tự nhiên sẽ được yêu thích.



Không hề mâu thuẫn với dáng vẻ tập trung khi ăn, vừa đẹp trai lại vừa đáng yêu.

Nhắc đến đồ ăn thì hình như Bùi Thanh Nguyên rất thân với sinh viên dự thính, cả tối nay hắn không nói gì, chỉ thỉnh thoảng đứng dậy đi lấy đồ ăn cho Quý Đồng.

Do ấn tượng đã được xây dựng từ video phỏng vấn trước đó nên mọi người không thấy lạ khi Bùi Thanh Nguyên tỏ ra lạnh lùng xa cách như vậy. Trong trường có rất nhiều người cũng có tính cách như vậy, chỉ riêng lớp này đã không chỉ có một người rồi.

Nhưng điều đáng khen là vị học thần lạnh lùng này dường như khá có mắt nhìn trong việc lựa chọn đồ ăn, mỗi lần đổi đ ĩa lấy đồ ăn đều khiến Quý Đồng ăn rất hài lòng, mấy người bạn trông mà thèm cũng nhìn vào rồi lặng lẽ lấy theo.

Ăn xong một bữa, các bạn trong lớp đã thân thiết với nhau hơn, Quý Đồng gần như có thể nói chuyện phiếm với tất cả mọi người, trừ một người thường xuyên lộ vẻ mặt khinh thường là Chương Vận.

Cậu ghét người tóc vuốt sáp này.

Người tóc vuốt sáp rõ ràng cũng ghét cậu với ký chủ.

Bạn nữ lúc đầu hỏi Quý Đồng cách chống nắng thì thầm với bạn cùng phòng hồi lâu, sau đó hít sâu một hơi, lấy hết can đảm hỏi: "Cậu có bạn gái chưa?"

Trước câu hỏi táo bạo này, cả đám thanh niên lập tức reo hò ầm ĩ.

"Làm gì đó làm gì đó." Cô bạn cười, trừng mắt với đám bạn cùng lớp: "Tớ chỉ hỏi thôi! Mà cũng có phải mình tớ muốn biết đâu."

"Tớ chưa có." Nhìn ra ý định trong mắt cô bạn, Quý Đồng nhanh chóng nói thêm: "Nhưng tớ không muốn hẹn hò."

"Ồ, tại sao?" Các bạn nữ trong lớp hào hứng chưa được mấy giây, nghe vậy thì thất vọng cực kỳ: "Chủ nghĩa độc thân hả?"

Quý Đồng không biết giải thích thế nào, chỉ có thể ậm ừ: "Cũng gần vậy."

Cậu chắc chắn sẽ không yêu bất cứ ai.

Cô bạn hỏi câu kia thở dài, nửa đùa nửa thật: "Được, chúng ta cùng chờ xem."

"Thế mà vừa rồi cậu nói chỉ hỏi thôi!"

"Không được à? Hỏi thử rồi chờ thử thì có sao đâu!"

Giữa những tiếng cười tràn đầy sức sống của tuổi trẻ, Bùi Thanh Nguyên im lặng cả tối đến lúc này mới nhìn lướt qua những khuôn mặt của các bạn cùng lớp bằng ánh mắt khó đoán.

Bữa tiệc kết thúc, mọi người chia tay nhau lần lượt trở về ký túc xá, bắt xe hoặc đi bộ về trường.

Trong lớp không có ai ở cùng phòng với Quý Đồng và Bùi Thanh Nguyên nên hai người đi riêng về.

Quý Đồng vừa nói chuyện vừa ăn đồ Bùi Thanh Nguyên đưa cho, thành thử no quá nên quyết định đi bộ về.


Nhìn bóng dáng của các bạn cùng lớp đi thành tốp ba tốp năm tít phía trước, lại nhìn bầu trời sao trên đầu, Quý Đồng vui vẻ vô cùng, cậu khẽ chọc vào cánh tay ký chủ.

"Tối nay ký chủ ăn có no không?"

Xung quanh không có người khác nên có thể nói thoải mái.


"Ừm." Bùi Thanh Nguyên tạm dừng rồi chợt nói: "Anh nhớ em từng nói anh là ký chủ đầu tiên của em."

Quý Đồng thoáng ngẩn người, đáp: "Vâng."

Mặc dù sự thật là vậy nhưng sao câu này nghe cứ là lạ nhỉ.

Nghe thế, Bùi Thanh Nguyên im lặng một lúc lại hỏi: "Các em... chỉ có thể tồn tại dưới thân phận hệ thống thôi sao?"

Quý Đồng nghe không hiểu: "Ngoài lúc ở trong không gian ý thức của ký chủ thì cũng có thể giả dạng thành con người giống em bây giờ nè."

"Không phải giả dạng." Bùi Thanh Nguyên nói rất chậm: "Cũng không có sự tồn tại của ký chủ và nhiệm vụ."

"Các em có một mình bước vào thế giới nào đó rồi sống như những người bình thường không?" Hắn cố gắng diễn đạt suy đoán của mình chính xác hơn: "Có thể là để thử nghiệm nên tạm thời sẽ che giấu những ký ức liên quan đến trí tuệ nhân tạo, đóng giả một người bình thường, đối mặt với sinh lão bệnh tử."

Bởi vì ý thức của hắn với Quý Đồng có thể kết nối trực tiếp với nhau, cho nên dưới tác dụng của một nguyên nhân kỳ lạ nào đó, hắn mơ thấy cuộc sống của Quý Đồng ở một thế giới khác.

— Đây là kết luận có khả năng nhất mà Bùi Thanh Nguyên đã rút ra sau một ngày suy nghĩ.

Sở thích và thói quen của con người thường rất ổn định, có lẽ AI cũng vậy.

Cho nên dù ở trong bất cứ thế giới nào, Quý Đồng cũng đều thích một trợ lý ảo thông minh tên là Bé Đẹp, thích cây nấm, thích mèo với hoa, thích sử dụng cùng một ngoại hình con người.

Nghe hắn nói vậy, Quý Đồng nở nụ cười.

"Không đâu." Giọng cậu nhẹ bẫng: "Chúng em xuất hiện là để phục vụ ký chủ."

"Đây là thế giới đầu tiên em bước vào."

Thật ra gần đây Quý Đồng đã nhận ra được một điều, từ sau khi mình thay đổi thành dáng vẻ trưởng thành, ký chủ hình như trở nên... hơi độc đoán và hẹp hòi thì phải?

Quý Đồng rất xa lạ với loại cảm xúc này, cậu suy nghĩ một hồi lâu, cảm thấy có thể là vì ký chủ chưa quen.

Dù sao bây giờ đã đến một môi trường mới, là một người trưởng thành trong mắt người khác, cậu sẽ có những mối quan hệ cá nhân độc lập khác nhau, không còn như hình dáng trẻ con chỉ có thể ở bên cạnh ký chủ mọi lúc mọi nơi.

Đối mặt với sự thay đổi này, ký chủ của cậu đột nhiên cảm thấy bối rối và bắt đầu suy nghĩ lung tung cũng là phản ứng bình thường.

"Anh là ký chủ đầu tiên của em." Quý Đồng giơ tay cam đoan: "Cũng sẽ mãi mãi là người em thích nhất.".

Quý Đồng hầu nhưng không cần dùng đến từ mãi mãi, điều đó từng là một ảo tưởng quá xa vời nhưng nó lại rất phù hợp trong ngữ cảnh này.

Bùi Thanh Nguyên từng nói trước ống kính rằng sự xuất hiện của cậu là điều may mắn nhất đối với hắn.

Nhưng hắn không biết rằng, vào hôm tham gia buổi phỏng vấn đó, con mèo sứ đen trắng nằm trên ghế sô pha không dám cử động cũng nghĩ như vậy.

Dưới ánh sáng lung linh của trăng và sao, Bùi Thanh Nguyên trông thấy thiếu niên bên cạnh nhìn mình chăm chú với ánh mắt trong veo, giọng nói nghiêm túc vô cùng.

"Anh là người không ai có thể thay thế."



Không Được Ngấp Nghé Hệ Thống Xinh Đẹp
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá:
Truyện Không Được Ngấp Nghé Hệ Thống Xinh Đẹp Truyện Không Được Ngấp Nghé Hệ Thống Xinh Đẹp Story Chương 92: C92: Anh là người không ai có thể thay thế
10.0/10 từ 31 lượt.
loading...