Không Đoán Được
C67: Tiểu khê
Tháng 9 là thời điểm bắt đầu mùa thu, bầu không khí rất dễ chịu, cảnh vật cũng hữu tình. Nơi Phạm Thanh Khê ở so với chỗ của Lam Thư Dung tuy không xa hoa bằng nhưng cũng không phải tầm thường, phải là những người có thu nhập rất cao mới có thể chen chân vào được.
Hôm nay cô vẫn dậy sớm như thường lệ nhưng không vội đến công ty mà vào bếp làm bữa sáng. Lam Thư Dung ở trong phòng đang bận rộn thay quần áo, hôm nay nàng đúng thật có việc phải ra ngoài, là đến buổi hẹn thử vai của bộ phim Vị Nhân Gian.
Tuy nói nàng vẫn là được mời thủ vai chính nhưng nghi thức thì vẫn cần phải có. Cho dù muốn từ chối hay thương lượng dời sang ngày khác cũng không thể được. Lam Thư Dung chỉ đành tính toán xong việc sớm, sau đó chờ đợi Phạm Thanh Khê mang đến "bất ngờ" cho mình.
Nàng đứng trước gương nhìn bản thân một hồi lâu, trên người nàng vẫn là bộ đồ màu đỏ chói mắt, đường nét cắt xẻ tinh tế, thắt eo gọn gàng làm tôn lên thân hình tỉ lệ vàng. Mái tóc dài hơi uốn xoăn buông xõa sau lưng cộng thêm hàng mi cong và đôi môi đỏ, nhìn chẳng khác nào một con hồ ly tinh tu luyện ngàn năm.
Mà con hồ ly tinh này không hiểu sao lại bắt đầu đỏ mặt. Nàng đã tưởng tượng vô số tình tiết sẽ diễn ra vào tối nay, cái nào cũng đều ướt át, cho nên vừa mới sáng sớm đã tim đập chân run, cả người tràn đầy hưng phấn.
Mở cửa ra ngoài, đồ ăn sáng đã được bày biện sẵn. Phạm Thanh Khê vẫn không tỏ ra có gì khác biệt, chỉ thờ ơ gọi nàng đến ăn sáng.
Lam Thư Dung thầm nghĩ trong lòng, kỹ năng diễn xuất của cô so với nàng cũng không hề thua kém, nếu không phải nàng đối với cô đặc biệt để ý thì có thể đã bị lừa.
Nhưng mà bị lừa cũng tốt, sẽ càng vui vẻ hơn.
Lam Thư Dung ngoan ngoãn ngồi vào bàn, ăn hết một lượt, không khí giữa hai người có chút trầm mặc khó diễn tả.
Cuối cùng Lam Thư Dung không nhịn được lên tiếng: "Cô không có chuyện gì muốn nói với tôi sao?"
Phạm Thanh Khê hơi ngạc nhiên ngước mắt: "Chuyện... chuyện gì?"
Nàng chớp chớp mắt: "Thì hôm nay tôi đi thử vai, không muốn dặn dò gì sao?"
Có thể nhìn thấy trong mắt Phạm Thanh Khê thoáng qua một tia thở phào nhẹ nhõm, cô rất nhanh có phản ứng: "Dặn dò thì không cần, dù sao tôi tin tưởng năng lực của cô. Vả lại không phải đạo diễn đã chỉ định cô sao? Nhưng mà... khi nào thì xong?"
Lam Thư Dung nhanh chóng bắt được trọng điểm: "Tại sao lại hỏi như vậy?"
Lần này cô bị câu hỏi này của nàng làm cho vừa nghi hoặc vừa lúng túng nhưng ngoài mặt vẫn tỏ ra bình thản: "Không có gì, tôi chỉ quan tâm cô một chút thôi."
Lam Thư Dung bật cười: "Thì ra là vậy. Tôi chắc 5 giờ sẽ xong việc, buổi tối cũng rảnh rỗi, sẽ về nhà đúng giờ."
Nàng giống như bâng quơ đem lịch trình của mình nói ra, nhưng ý tứ cũng rất rõ ràng, nhấn mạnh buổi tối hoàn toàn không có sắp xếp.
Trong mắt Phạm Thanh Khê ánh lên một tia sáng, sau đó mới gật đầu: "Ừm."
Lam Thư Dung thầm nghĩ, người này cũng thật cố chấp, đến bây giờ vẫn muốn giấu. Nếu đã như vậy nàng sẽ cùng cô diễn hết vở kịch này.
Sau đó nàng được Phạm Thanh Khê lái xe đưa đến chỗ thử vai, Tiểu Linh đã đợi sẵn ở đó, nhưng cũng không kịp nhìn thấy Phạm Thanh Khê. Cô nàng nở một nụ cười vui vẻ, nhanh chóng lè lưỡi với Lam Thư Dung.
"Chị Dung, sinh nhật vui vẻ, em có quà cho chị nè."
Nói xong cô nàng từ sau đưa đến một cái hộp hình vuông màu hồng, phía trên có một cái nơ bướm cùng con gấu Teddy nhỏ xíu.
Ý cười trong mắt Lam Thư Dung nồng đượm, nàng đưa tay nhận lấy: "Coi như em biết điều, năm nay còn biết tặng quà cho chị."
Tiểu Linh gãi gãi đầu: "Cũng không phải em không muốn, nhưng mà cảm thấy mấy thứ rẻ tiền kia không xứng đáng với chị."
Lam Thư Dung xùy một tiếng: "Nói gì đó, chị cũng không phải kẻ ham muốn vật chất nha."
Tiểu Linh ôm lấy cánh tay cô: "Em biết rồi, chị mở ra xem thử đi."
"Thật dễ thương, rất hợp với chị."
...
Âm thanh của hai người nhỏ dần, cho đến khi khuất sau cánh cửa.
Vị Nhân Gian là một bộ phim cổ trang đề tài ẩm thực, giải đố. Lam Thư Dung sẽ vào vai Lạc Tử Thư, một cô nương vừa thông minh lại vừa có khả năng nấu nướng vượt ngoài sức tưởng tượng. Ngoài ra, Lạc Tử Thư còn mang trên mình một thân phận bí ẩn, nó liên quan đến nợ nước thù nhà.
Sư phụ của Lạc Tử Thư là Trù vương Vu Đầu, trước khi chết để lại cho cô một cuốn bí kíp ghi chép bảy món ăn tương ứng với bảy lời giải đố. Nhiệm vụ của cô là phải tìm được và nấu thành công bảy món ăn đó, chỉ có như vậy mới tìm ra được phương thức giúp cô làm rõ chuyện năm xưa.
Cùng đồng hành với Lạc Tử Thư còn có Xuân Hiên chuyên nghề trộm cắp, Nghiêm Phong giỏi đánh đấm và Lệ Miêu rất thích mê hoặc lòng người. Bọn họ không đánh không quen, về sau đã cùng nhau vượt qua rất nhiều thử thách.
Không những có bốn nhân vật chính xuất hiện xuyên suốt mà thực chất bộ phim này chia thành rất nhiều phần, mỗi phần lại có những nhân vật chính khác. Đại khái chính là đây là một bộ phim quy tụ dàn diễn viên hùng hậu.
Người đảm nhận vai trò Đạo diễn của bộ phim chính là Đàn Thừa Nhuệ, Phó Đạo diễn lại là Hứa Vĩ Lợi, Đạo diễn của bộ Hải Miên. Để một người có tên tuổi như Hứa Vĩ Lợi đồng ý làm Phó Đạo diễn cho mình, phải biết địa vị của Đàn Thừa Nhuệ lớn đến chừng nào.
Việc hôm nay là sinh nhật Lam Thư Dung cũng không phải chuyện bí mật, cho nên khi nàng vừa đặt chân vào đã bị một nhóm người vây quanh, bánh kem cũng được đem đến cùng với đó là giai điệu quen thuộc.
Sau khi ca khúc kết thúc, Đàn Thừa Nhuệ đại diện thúc giục nàng thổi nến. Lam Thư Dung tỏ ra vui vẻ, chắp tay ước mấy câu rồi thổi nến.
"Sinh nhật vui vẻ."
"Sinh nhật vui vẻ."
"Cảm ơn mọi người."
Đàn Thừa Nhuệ cười ha hả: "Thư Dung, lâu rồi không gặp."
Lam Thư Dung gật đầu: "Chú Đàn, lâu rồi không gặp, trông chú lại càng đẹp trai."
"Haha, con bé này, chỉ biết nịnh bợ. Ba mẹ con vẫn khỏe chứ?"
Nàng hơi chột dạ, nhưng vẫn lễ phép trả lời: "Vẫn khỏe ạ, chỉ là không thường xuyên liên lạc."
"Con đó, đừng mãi lo bay nhảy, đợi quay xong tranh thủ về nhà thăm ba mẹ một chuyến."
"Dạ, con biết rồi."
Sau đó nàng lại nói lảng sang chuyện khác: "Lần trước biết được chú làm đạo diễn bộ này, con có chút bất ngờ."
Đàn Thừa Nhuệ xoa xoa hai bàn tay: "Cũng nghỉ lâu như vậy rồi, cảm thấy nhớ nghề nên muốn quay thêm một bộ. Vừa nhận kịch bản đã nghĩ ngay đến con."
"Con lại không nghĩ bản thân có chỗ nào hợp với nhân vật này, nhưng lại cảm thấy rất thú vị."
Đàn Thừa Nhuệ nhăn mày: "Chưa thử sao biết không hợp, mau đến chúng ta vào việc luôn."
Nói xong thì ra hiệu cho mấy người trong đoàn làm phim chuẩn bị, rất nhanh Lam Thư Dung bắt đầu nhập tâm vào vai diễn.
...
Giống như Đàn Thừa Nhuệ nói, không thử sẽ không biết, thử rồi lại càng thấy hợp đến lạ thường. Tuy trong trí nhớ mọi người Lam Thư Dung luôn mang theo dáng vẻ yêu nghiệt nhưng sẽ có những lúc nàng toát lên sự ngây thơ trong sáng, hoạt bát đáng yêu. Vừa hay Lạc Tử Thư chính là người như vậy.
Khởi đầu là cô gái toàn tâm toàn ý yêu thích việc nấu ăn, qua sự mài giũa của năm tháng cùng sương gió ngày càng trở nên dày dặn và nội liễm. Người thủ vai Lạc Tử Thư phải làm sao để hai nét tính cách ấy được hòa quyện một cách trọn vẹn mà không gượng gạo.
Sau phần của Lam Thư Dung là phần thử vai của những nhân vật còn lại, cũng giống như bộ Song Nhạn lần trước, lần này nàng vẫn cần ở lại để hỗ trợ một vài phân đoạn.
Chờ đến cuối buổi chiều, Tiểu Linh ôm theo một đống gấu bông tới trước mặt Lam Thư Dung, cả người đầy mồ hôi: "Chị Dung, fanclub vừa gửi đến, cái này để ở đâu ah."
Nàng tỏ ra quá quen thuộc với tình huống này: "Để tạm ở đây, lát nữa chở về."
Tiểu Linh lại nói tiếp: "Chỗ chị Đàm cũng có rất nhiều, không những gấu bông mà còn quà tặng. Chị Đàm nói sẽ cho người đem đến nhà chị, để chị từ từ bốc."
"Còn nữa, chị Đàm hỏi chị tối nay có muốn tổ chức sinh nhật không? Dù sao hiếm lắm mới có thời gian rảnh rỗi."
Đúng thật là sinh nhật những năm trước nàng đều bận rộn, đã lâu rồi không biết đón tuổi mới đàng hoàng là cảm giác gì. Nhưng mà... nghĩ đến Phạm Thanh Khê, nàng lại cong khóe môi: "Không cần đâu, tối nay chị có việc."
Tiểu Linh à một tiếng, lại nói: "Có cần em đi cùng không?"
Nàng lại mỉm cười: "Con nít, vẫn nên ở nhà."
Cô nàng rất ngoan ngoãn ngậm miệng, dù vẫn không tình nguyện với hai từ "con nít" cho lắm.
Hiện tại đã 5 giờ chiều, chính là thời gian nàng gợi ý cho cô. Nhưng đến hiện tại vẫn chưa thấy động tĩnh gì. Lam Thư Dung bắt đầu sốt ruột, trong đầu lại bắt đầu suy nghĩ đến rất nhiều kịch bản viển vông.
...
Ở bên kia Phạm Thanh Khê đúng thật mới vừa xong việc. Cô ôm theo một đóa hoa hồng đã chuẩn bị sẵn, cầm chìa khóa đến hầm xe.
Vốn định lái xe thẳng đến chỗ kia đón nàng, nhưng khi cửa xe vừa mở, có một âm thanh vừa quen thuộc vừa xa lạ vang lên.
"Tiểu Khê."
Phạm Thanh Khê chầm chậm quay đầu, trong tức khắc bầu không khí trở nên nặng nề.
Không Đoán Được