Không Đoán Được
C45: Cô giúp trái tim nàng lần đầu tiên biết rung động là gì
Bầu không khí trên đảo rất tốt, không có tiếng ngựa xe nô nức, không có những dòng người hối hả và cũng không có mấy thứ khói bụi làm người ta khó thở.
Mỗi thời điểm trong ngày đều mang theo một nét đẹp riêng. Nếu ngày hôm qua họ đã cùng nhau nhìn ngắm hoàng hôn rực rỡ, say giấc dưới bầu trời đầy sao thì sáng nay lại được tắm mình trong nắng sớm và lắng nghe bản hòa tấu của đất trời.
Có chút bất ngờ, hôm nay Lam Thư Dung lại là người dậy trước.
Lòng bàn chân có chút lạnh nhưng hai bàn tay thì lại vô cùng ấm áp, vì suốt một đêm qua nó được giấu kỹ giữa cơ thể nàng và Phạm Thanh Khê.
Sau khi ý thức được hoàn cảnh hiện tại, nàng không nhịn được mỉm cười, lại cử động một chút ngẩng đầu nhìn ngắm gương mặt của cô. Nhưng do nàng nằm thấp hơn nên chỉ có thể nhìn thấy chiếc cằm tinh tế cùng chóp mũi thẳng tắp của cô.
Lam Thư Dung cũng không suy nghĩ quá nhiều, cứ thể làm theo ý mình, rướn người hôn lên chiếc cằm xinh đẹp đó.
Hành động này của nàng thành công đánh thức Phạm Thanh Khê, người kia đưa mắt nhìn nàng, sau đó lại chủ động dời ra khoảng cách.
Nàng có chút bất mãn bĩu môi, rồi lại giống như tự mình tiêu hóa chút không hài lòng đó. Rất nhanh liền cong môi nói với cô câu "chào buổi sáng".
Phạm Thanh Khê gật đầu, cũng đáp lại: "Chào buổi sáng."
Nếu như là ngày bình thường, sau khi tỉnh dậy cuộc sống của cô sẽ nhanh chóng đi vào quỹ đạo, ăn sáng, đến công ty rồi lại trở về, cứ như vậy lặp đi lặp lại.
Những ngày tham gia chương trình thì mọi lịch trình cũng được tổ sản xuất chuẩn bị sẵn, cho đến hôm nay, lại có chút khác biệt.
Một ngày không cần làm gì, quả thực có chút khó thích ứng.
Trong lúc Phạm Thanh Khê càng đang thất thần suy nghĩ thì Lam Thư Dung đã trở người đứng dậy, nàng trực tiếp đi chân trần, dang tay rồi hít một hơi thật sâu.
"Không khí thật trong lành ah."
Nàng không nhịn được mà cảm thán, sau đó lại xoay mấy vòng, không khác nào một chút chim nhỏ đang tỏ ra thích thú vì khám phá được một khung trời mới.
Phạm Thanh Khê cũng đứng lên, ở phía sau nhìn nàng, ánh mắt hiếm khi chứa đựng sự dịu dàng cùng ấm áp.
Chơi đủ rồi, Lam Thư Dung lại trở vào nắm lấy tay cô: "Phạm Thanh Khê, đứng đó làm gì, chúng ta đi dạo một vòng."
Cô gật đầu, để nàng tùy ý kéo tay mình đi trên bờ cát.
Vùng biển thuộc Viễn Sơn được xem là một trong những vùng biển đẹp nhất cả nước, nhưng do điều kiện địa hình nên ít người lui tới, cho nên cái đảo này càng không được ngó ngàng.
Nói một cách chính xác, nơi này cũng không phải thực sự là đảo hoang, bởi vì nó đã được biết đến, chỉ có điều chưa có điều kiện khai thác và đưa người dân đến ở mà thôi.
Diện tích của đảo không lớn, dành ra chút thời gian là có thể đi hết, chỉ là hôm qua thể lực còn chưa khôi phục với lại còn phải đi bắt cá nên chưa có dịp thưởng thức cảnh đẹp nơi đây.
Bây giờ thì tốt hơn rồi, cả hai đều không vướng bận bất cứ thứ gì, có thể thong thả mà cùng nhau khám phá chỗ này.
Lam Thư Dung đem bàn tay của Phạm Thanh Khê nắm chặt, không hề có ý định buông ra, nàng vừa đi vừa nói: "Quay phim nhiều như vậy, nhưng đây là lần đầu tiên tôi đến một nơi như thế này."
Phạm Thanh Khê nghiêng đầu: "Nếu đặt một khách sạn nghỉ dưỡng ở đây cũng không tệ."
"Phạm tổng đúng thực là dân kinh doanh, đi đến đâu cũng nghĩ đến việc kiếm tiền."
Dừng một lát nàng lại nói: "Hay là cô mua luôn hòn đảo này, sau đó đặt cho nó một cái tên."
Phạm Thanh Khê dừng lại, có chút bất đắc dĩ: "Tôi cũng không nhiều tiền đến như vậy."
Thật ra cố gắng vẫn có thể mua được, nhưng cô cảm thấy không cần thiết.
Lam Thư Dung nghe xong thì dừng bước, gương mặt đối diện cô: "Hay là tôi mua nó tặng cô, có được không?"
Cô nghe xong thì ngây ra, cũng không biết lời này của nàng có mấy phần chân thật, vả lại trường hợp này hình như không đúng lắm.
Giữa hai người vẫn chưa bước qua cái ranh giới cuối cùng, mà cho dù là có cũng nên là cô tặng nàng mới phải.
Vừa nghĩ đến đây, Phạm Thanh Khê lại lắc lắc đầu, giống như cảm thấy mấy cái ý nghĩ vừa thoáng qua thật hoang đường.
Lam Thư Dung nhìn cô như vậy, tưởng rằng cô muốn từ chối, vì thế cho nên nàng có chút chạnh lòng, tự mình nói lảng sang chuyện khác: "Hình như ở đằng kia có tổ yến."
Nàng nói xong thì chạy về phía trước, bàn tay đang nắm của hai người cũng vì thể tách ra.
Nơi này đúng thật là có chim yến sinh sống, bởi vì bao bọc xung quanh hòn đảo này là những vách đá rất cao, có độ hiểm trở nhất định.
Do điều kiện sinh học, chim yến đặc biệt thích địa hình thế này, ngoài ra chúng còn thích những nơi nhiều gió và sóng. Chúng thường làm tổ ở những nơi có độ cao từ 5-200m so với mực nước biển, yên tĩnh, khó tiếp cận và ít xáo trộn.
Lam Thư Dung chạy đến cũng không phải vì tò mò muốn xem, bởi vì thực tế nó cách bờ rất ra. Nguyên nhân thực sự khiến nàng chạy đến đây chính là tâm trạng không tốt, có một cục uất ức nghẹn ở cổ, rất khó chịu.
Phạm Thanh Khê theo đến, cô tinh ý nhận ra sự thay đổi này, nhưng mà cũng không có lên tiếng hỏi, chỉ lẳng lặng đứng sau lưng.
Qua một lúc lâu, rốt cuộc Lam Thư Dung cũng lên tiếng, phá vỡ bầu không khí không đúng này: "Nghe nói chim yến là loài tượng trưng cho may mắn và sung túc."
"Phạm Thanh Khê, cô nói xem giữa chúng ta có được xem là may mắn không?"
Nếu không gặp cô, nàng sẽ không thể nào trải qua những ngày tháng vui vẻ như thế này. Có lẽ cái tên Lam Thư Dung giờ đây vẫn đang nằm ở đầu sóng ngọn gió, mặc cho người ta sỉ vả. Nàng vẫn sẽ tùy ý, chôn giấu sự yếu đuối vào sâu trong lòng, chẳng thể giãi bày cũng chẳng cần ai hiểu.
Nói thật thì, không phải nàng chưa từng quan tâm người ta nói gì về mình, nhưng nàng nhận ra quan tâm thì cũng không thay đổi được gì, chi bằng thờ ơ một chút. Rồi không biết từ bao giờ sự thờ ơ ấy lại biến thành thói quen, vậy nên mới có một Lam Thư Dung toàn thân đều là tiếng xấu.
Vậy mà kể từ khi cô xuất hiện, dù ngoài mặt lúc nào cũng thờ ơ lạnh lùng, thái độ lại giống như không muốn cùng nàng có bất kỳ mối quan hệ nào nhưng nhìn lại thì cô đã giúp nàng không ít. Nhất là việc, cô giúp trái tim nàng lần đầu tiên biết rung động là gì.
Phạm Thanh Khê không có trả lời, cô chỉ tiến lên vài bước, đứng song song với nàng, sau đó lại chủ động nắm lấy bàn tay có hơi nhiễm lạnh vì gió biển.
Lam Thư Dung có một loại ảo giác, dường như họ đang rất gần, thế là nàng lại bỏ qua xoắn xuýt trong lòng, mỉm cười nhìn về phía trước.
"Chúng ta đi tiếp đi, xem có thể tìm ra được thứ gì không."
Phạm Thanh Khê gật đầu: "Được."
...
Thời gian kế đến, đúng thật là có thêm rất nhiều phát hiện. Phía sau hòn đảo có một khu vực tương đối rộng. Khi thủy triều rút hết làm lộ ra một bờ cát dài cùng khoảng đá vụn, ở đó vậy mà có rất nhiều tôm tít. Thêm vào đó, kiến thức của Phạm Thanh Khê quả thực rất rộng, cô còn tìm được một ít rau cùng nấm, nhờ vậy mà bữa ăn của hai người cũng trở nên phong phú hơn.
...
Buổi tối trước ngày trở về, Lam Thư Dung kéo Phạm Thanh Khê đi đến tảng đá dài mà nàng phát hiện, nói là muốn ngắm cảnh đêm.
Thú thật thì từ ngày đến đây, ngày nào hai người cũng làm như vậy, nhưng so ra thì hôm nay có chút khác biệt, chắc có lẽ do qua đêm nay hai người đã phải trở về, có một chút nôn nao nhưng cũng đầy lưu luyến.
"Nhanh như vậy đã hết ba ngày, trước khi đến đây cứ sợ sẽ nhàm chán, nhưng mà xem ra cũng không đến nỗi tệ."
Lời này là nói cho Phạm Thanh Khê nghe, nhưng mà suy nghĩ thực sự của nàng chính là nếu được ở thêm vài ngày nữa thì càng tốt, nàng lại có thể cùng cô "chung chăn chung gối".
Cô nghiêng đầu nhìn nàng, ánh trăng sáng vằng vặc soi lên nửa gương mặt, có chút hư ảo: "Tôi cũng không ngờ chúng ta trải qua ba ngày này thuận lợi như vậy."
Thuận lợi đến mức cô có cảm giác nơi này không phải đảo hoang, ngược lại rất ấm áp, rất có sinh khí.
Lam Thư Dung vẻ mặt tràn đầy hào hứng: "Cô nói xem, lúc chúng ta trở về bọn họ sẽ phản ứng thế nào? Chắc chắn sẽ rất bất ngờ đi."
Dù gì đám người tổ sản xuất vẫn rất mong khách mời sẽ bỏ cuộc, như vậy thì mới có cái để bọn họ lôi kéo người xem, tạo chủ đề thảo luận.
Nhưng mà nếu tất cả khách mời đều bỏ cuộc, vậy chẳng phải cái địa điểm cuối cùng kia càng khó tìm ra sao.
Phạm Thanh Khê không có trả lời, Lam Thư Dung cũng không quá để ý, nàng đem cánh tay làm gối, tự nhiên nằm xuống tảng đá dài.
"Ah, thật thoải mái."
Bộ dạng nàng rất tùy ý, không giống một minh tinh ngày thường vẫn luôn sắc sảo. Phạm Thanh Khê không nhịn được quay sang nhìn nàng, rồi giống như không thể nào dời mắt.
Nơi nào đó vẫn lặng lẽ vẽ thành hình trăng khuyết.
Thời gian cứ thế trôi qua, hai người đều không nói gì nhưng bầu không khí lại vô cùng hòa hợp. Chờ đến khi Phạm Thanh Khê cũng nghiêng người nằm xuống thì bỗng dưng Lam Thư Dung lại bật dậy, động tác này của nàng làm cô có chút giật mình.
"Ah, tôi biết rồi."
Ánh mắt của nàng giống như được thắp sáng, trên môi còn có nụ cười.
Phạm Thanh Khê ngồi dậy theo, yên lặng nhìn nàng, như đang chờ đợi lời nói tiếp theo.
Lam Thư Dung đưa tay chỉ lên trời: "Cô nhìn xem đó là gì?"
Phạm Thanh Khê nhìn theo ngón tay nàng, cô im lặng quan sát một lát rồi mới đáp: "Sao Bắc Đẩu?"
Lam Thư Dung gật đầu: "Đúng vậy ah, còn có gì nữa không?"
Cô lại cúi đầu suy nghĩ, sau một lát, trong mắt lại lóe lên ánh sáng: "Sao Bắc Đẩu gồm 7 ngôi sao, lần lượt là Thiên Xu, Thiên Tuyền, Thiên Cơ, Thiên Quyền, Ngọc Hoành, Khai Dương và Dao Quang. Ký hiệu của chúng..."
Lam Thư Dung chớp chớp mắt chờ cô nói tiếp.
"Ký hiệu của chúng trùng khớp với những mảnh ghép chúng ta đang có."
Lam Thư Dung nghe xong liền giơ tay làm một cái tách: "Đúng vậy, α là ký hiệu của sao Thiên Xu, quả cân là biểu tượng của sao Thiên Cơ, đám mây màu xanh tím chính là đại diện cho con quái vật Alioth, cũng chính là sao Ngọc Hoành."
Phạm Thanh Khê tiếp lời: "Nếu nói như vậy, chỉ cần những mảnh ghép còn lại cũng liên quan đến chòm Bắc Đẩu thì suy đoán này quả không sai. Chỉ có điều chỗ chúng ta cần tìm..."
"Không lẽ tên là Bắc Đẩu?"
"Hình như chưa từng nghe đến địa danh này."
Hai người suy đoán một hồi, Lam Thư Dung lại mệt mỏi thở dài, sau đó lại nằm xuống: "Thật đau đầu, vừa tìm ra một chút manh mối lại bắt đầu cảm thấy mờ mịt."
Phạm Thanh Khê mỉm cười: "Ít ra chúng ta đã tìm được hướng đi, còn có, qua hết đêm nay chúng ta lại có thêm một mảnh ghép không phải sao? Nếu đúng như những gì chúng ta suy đoán, chắc chắn sẽ sớm tìm ra đáp án thôi."
Lam Thư Dung cười cười, vỗ vỗ bên cạnh: "Đến đây."
Hai người rất nhanh nằm song song với nhau, bầu không khí lại rơi vào im lặng trong chốc lát.
"Lạnh không?"
"Lạnh không?"
Hai giọng nói vang lên cùng lúc, theo sau đó là nụ cười lười biếng của nàng: "Muốn ôm tôi sao?"
"Không..."
Chữ "có" còn chưa chui ra khỏi miệng, nơi vòng eo đã bị nàng ôm chặt, mùi hương từ đỉnh đầu của nàng cũng trực tiếp chui vào mũi của cô.
"Muốn tôi ôm thì cứ nói, không cần phải ngại."
Không biết có phải do hiệu ứng tâm lý hay không, thế mà cô lại đáp: "Ừm."
Lam Thư Dung vô cùng hài lòng, lại đem đầu cọ cọ vào ngực của cô: "Thật mềm."
Phạm Thanh Khê nằm bất động, cố gắng ngăn lại cảm giác không đúng đang tràn ra ở đâu đó. Chỉ là người kia không hề biết, mà cô thì cũng không có cách nào mở lời, chỉ có thể nằm yên chịu trận.
Lại qua thêm một lúc mới nghe Lam Thư Dung lẩm bẩm: "Phạm Thanh Khê, nếu như chúng ta chiến thắng chương trình này, cô có thể đáp ứng tôi một chuyện không?"
Giống như sợ cô từ chối, nàng lại nói: "Cô yên tâm, sẽ không quá đáng, tôi chắc chắn cô có thể thực hiện được."
Phạm Thanh Khê im lặng một lát, cho đến khi mí mắt của nàng sắp dính vào nhau thì mới nghe thấy một âm thanh dễ nghe: "Được."
Không Đoán Được