Không Đoán Được
C42: Chỉ cần sống sót sau 3 ngày là được
Dù không phải vừa sinh ra đã khá giả nhưng hầu hết khách mời đều đã quen với việc ăn sung mặc sướng, bước ra đường liền có người cung phụng. Từ lâu họ đã quên cảm giác khổ cực là gì.
Tổ sản xuất đương nhiên biết rõ cũng biết cách làm sao để tận dụng điều này thật tốt. Thế nên thử thách tiếp theo của chương trình chính là thử thách sinh tồn. Nghe qua thôi cũng đủ để người ta mường tượng ra bao nhiêu câu chuyện đặc sắc.
Hôm nay thời tiết không tồi, người dẫn chuyện vẫn xuất hiện với nụ cười tiêu chuẩn cùng mấy phong thư, anh ta hắng giọng: "Nguyên tắc vòng này rất đơn giản, chỉ cần sống sót sau 3 ngày là được."
Các vị khách mời đưa mắt nhìn nhau, sau đó lại bắt đầu ầm ĩ.
Sở Tuyên và Hứa Nghiệp Thành đứng cạnh nhau, giống như họ là người ngoài cuộc đang đợi xem kịch vui sắp tới.
"Nói thật thì đây là thử thách mà tôi mong đợi nhất."
Hứa Nghiệp Thành vừa miết cằm vừa nói.
Sở Tuyên khoanh hai tay trước ngực: "Tôi thì lại muốn xem kết quả cuối cùng hơn."
Anh ta nghe xong thì chép miệng một cái, quay sang nói với Sở Tuyên: "Có một chuyện tôi vẫn luôn suy nghĩ. Cô nói xem Phạm tổng cái người kia, hình như với Lam Thư Dung có gì đó không đúng lắm đúng không?"
Sở Tuyên cười cười: "Đạo diễn Hứa, tôi cũng không phải thần thánh, làm sao tôi biết được."
...
Trong lúc hai người bên này nói chuyện thì phía bên kia mọi thứ đã được sắp xếp ổn thỏa. Theo như người dẫn chuyện công bố, vòng này đúng thật là đơn giản, đơn giản đến mức không biết phải bắt đầu từ đâu.
Các đội chơi sẽ lên bốc thăm chọn địa điểm, chủ yếu là rừng sâu, núi cao và đảo hoang. Nhiệm vụ của họ là làm sao để tồn tại ở đó qua 3 ngày mà không có bất kỳ sự giúp đỡ nào từ bên ngoài, nói chính xác là tách biệt với thế giới, tự thân vận động, trở về thời nguyên thủy.
Nhưng mà so ra thì tổ sản xuất vẫn còn chút nhân từ, sắp xếp cho mỗi đội chọn 3 vật dụng đem theo. Tất nhiên vật dụng là do bọn họ quy định, cũng không thế tùy ý muốn chọn gì cũng được.
Trùng hợp thay, tất cả mọi người đều lấy que diêm, dao nhọn, món còn lại hoặc là nước uống hoặc là chăn ấm.
Kết quả bốc thăm cũng đã có, nhóm người Bành Lệ Phi và Cao Lệ Kỳ, Bảo Kiếm Phong và Triệu Gia Linh chính là lên núi, một vùng núi vắng vẻ lại nguy hiểm. Bọn họ sẽ được trực thăng trực tiếp đưa đến và cũng đừng nghĩ đến việc trở xuống, bởi vì địa hình không những hiểm trở mà đến cả một cái lối mòn cũng không có.
Nhóm Âu Hào và An Kỳ, Đồng Ni và Lại Hựu được xếp vào hai khu rừng khác nhau, cũng sẽ được trực thăng đưa đến, hoàn toàn không có lựa chọn khác.
Đừng nói là sống ở đó 3 ngày, chỉ một ngày thôi đã cảm thấy khó khăn, còn không biết trong khu rừng kia ẩn chứa thứ gì, bọn họ càng nghĩ lại càng cảm thấy rùng mình, đưa mắt nhìn về phía tổ sản xuất với ý muốn xin tha, nhưng mà đổi lại chính là những cái lắc đầu.
Người dẫn chuyện giả vờ tri kỷ: "Các vị cứ yên tâm, nếu cảm thấy không được thì cứ phát tín hiệu, chúng tôi sẽ đến đưa các vị trở về, không hề có ý muốn làm khó."
An Kỳ bĩu môi lặp lại câu nói của anh ta: "Không hề có ý muốn làm khó... hứ."
Phía bên này, Cao Lệ Kỳ chạy tới chỗ Lam Thư Dung rồi vỗ vai nàng: "Chị Dung, tại sao em thấy chị hình như không có chút lo lắng nào?"
Lam Thư Dung đưa mắt nhìn người bên cạnh rồi mới mỉm cười trả lời: "Đương nhiên là do chị đây kỹ năng đầy mình, chị ngược lại còn có chút chờ mong đó nha."
Triệu Gia Linh ở đằng kia nghe được thì hơi nhếch môi: "Cũng quá tự tin rồi, đến lúc đó đừng có khóc lóc trở về."
Lam Thư Dung cũng không thèm để ý, cái nàng để ý chính là nàng cùng với Phạm Thanh Khê sắp được trải qua thế giới hai người, quả thực có chút phấn khích.
Phạm Thanh Khê từ đầu tới cuối không nói gì nhưng trong lòng lại bắt đầu tính toán những ngày tới sẽ trôi qua thế nào.
Là một người làm kinh doanh, cô vốn đã quen với việc làm theo kế hoạch, cho nên trạng thái hiện tại chẳng qua cũng chính là thói quen nghề nghiệp.
Trước khi xuất phát, mỗi khách mời được phát một cái camera hành động cầm tay tương đối nhỏ gọn. Bởi vì gọi là thử thách sinh tồn cho nên sẽ không có bất kỳ ai đi theo, kể cả quay phim cũng không có. Mọi hành trình sẽ do khách mời tự ghi lại, tổ sản xuất chỉ ngồi yên uống trà thưởng hoa chờ đợi kết quả.
Nghe đến việc không có ai đi theo, Lam Thư Dung càng thêm phấn khích, điều này đồng nghĩa với việc cho dù nàng ở chỗ kia giở trò gì với Phạm Thanh Khê cũng sẽ không ai nhìn thấy. Nàng càng nghĩ mặt càng đỏ lên, đến khi biến thành trái cà chua lúc nào không hay.
"Nóng sao?"
Nãy giờ hai người chia chuẩn bị đồ đạc để xuất phát, Lam Thư Dung cũng không biết Phạm Thanh Khê từ lúc nào đã trở lại, cho nên khi nghe giọng nói của cô thì có chút giật mình.
Rất nhanh lấy lại bình tĩnh, nàng mỉm cười: "Đúng thật là có chút nóng."
Nóng ở trong người.
Phạm Thanh Khê gật đầu một cái rồi sang bên cạnh lấy cho nàng một cái khăn lạnh: "Những ngày tới hy vọng không có mưa."
Bởi vì địa điểm của hai người là đảo hoang, còn chưa biết điều kiện ở trên đó như thế nào, lỡ đâu mưa xuống không có chỗ tránh thì đúng thật là rất phiền muộn.
Lam Thư Dung rất tự nhiên nhận lấy rồi đáp, tỏ vẻ không quan tâm lắm: "Như vậy phải xem vận số của chúng ta rồi."
Vừa lúc này thì giọng nói của Ngô Phương vang lên yêu cầu mọi người tập hợp. Nhìn qua một lượt thì trên người ai nấy cũng nhiều hơn một món đồ.
Ngô Phương đi đến trước mặt từng người dò xét rồi nói: "Lại Hựu, cái này không được."
"Cái này cũng không được."
...
"Các vị chú ý, chúng tôi đã thông báo không được phép mang theo những vật dùng khác, mong các vị tôn trọng luật chơi."
Sở dĩ giọng nói Ngô Phương có phần nghiêm túc như vậy là do những đội chơi khác đã cố tình giấu nhẹm mang theo rất nhiều đồ hộp, bánh quy,... Cứ tưởng là có thể dễ dàng qua mắt, nào ngờ lại kiểm tra gắt gao như vậy.
Triệu Gia Linh bĩu môi: "Không đem thì không đem, hừ."
Bảo Kiếm Phong chen vào: "Không phải khoa học bảo rằng con người có thể tồn tại từ 8 đến 21 ngày mà không cần thức ăn hay nước uống sao. Cái này chỉ có 3 ngày thôi, ngủ một giấc rồi sẽ qua."
Triệu Gia Linh lập tức trừng mắt với anh ta: "Anh nói thì hay lắm, để tôi xem đến lúc đó anh ngủ kiểu gì."
Sau đó cô ta chạy đến chỗ Phạm Thanh Khê: "Chị Thanh Khê, chị thực sự không mang theo gì sao?"
Cô còn chưa kịp trả lời, Lam Thư Dung đã xen vào: "Chúng tôi là những người tuân thủ luật chơi."
Triệu Gia Linh nghe xong thì vô cùng mất hứng, cô ta hừ một cái rồi quay lưng trở về vị trí của mình.
Đúng thật là trên người Phạm Thanh Khê và Lam Thư Dung ngoài những vật dụng được chương trình cấp thì chỉ nhiều thêm một cái áo ấm. Cái này chỉ là trang phục cho nên phía Ngô Phương cũng không nói gì.
Sắp xếp ổn thỏa, mỗi đội chơi bắt đầu di chuyển đến khu vực thực hiện thử thách. Nghe nói cái đảo hoang hai người sẽ đến cũng nằm trên khu vực biển hôm trước, có điều xa hơn rất nhiều, dùng cano di chuyển ít nhất cũng mất 90 phút mới tới nơi.
Khi Lam Thư Dung và Phạm Thanh Khê bước lên cano thì đã có người dẫn chuyện cùng hai người khác đợi sẵn, trong đó có một người lái cano.
"Không phải nói không có ai đi theo sao?"
Người dẫn chuyện cười cười: "Cũng nên quay một đoạn giới thiệu chứ. Vả lại tiễn Phật tiễn đến Tây Thiên. Chúng tôi cũng không muốn hai vị đây có tổn hại gì, như vậy rất có lỗi với nền điện ảnh nước nhà."
Lam Thư Dung cũng không để ý nữa, quay sang hỏi Phạm Thanh Khê: "Cô... có sợ không?"
Phạm Thanh Khê không nói gì, chỉ nhìn nàng nhướng mày, biểu thị tại sao lại hỏi như vậy. Sau đó chỉ thấy nàng tự tin vỗ ngực nói với cô: "Nếu như sợ có thể nói với tôi, tôi có thể ôm cô nha."
Cô nghe xong thì không nhịn được mỉm cười, cũng không đáp lại nàng.
Nhưng Lam Thư Dung vẫn không buông tha: "Phạm tổng, sau này nhất định phải cười nhiều hơn."
Bởi vì những người lạnh lùng khi cười lên thực sự rất đẹp, có một loại thu hút không thể diễn tả bằng lời.
Chỉ là Lam Thư Dung còn chưa thong thả được bao lâu thì đã bị chính lời nói của mình vả mặt đến đau. Di chuyển bằng cano thực ra không hề lãng mạn như trên phim ảnh mà ngược lại phải dùng từ "phong ba bão táp" để hình dung.
Càng ra xa gió càng mạnh, đoàn người bị gió thổi đến nghiêng ngửa, chỉ còn cách bám chặt vào thanh vịn mới có thể khiến cho cơ thể không bị thổi bay.
Nước biển bắn tung tóe, ai nấy cũng toàn thân ướt nhẹp, chỉ còn lại những âm thanh gào rít hòa cùng tiếng động cơ có chút chói tai.
Lam Thư Dung cảm thấy bản thân đúng thật là quá mạnh miệng rồi, bởi vì lúc này người duy nhất còn giữ được bình tĩnh chính là người lái cano và Phạm Thanh Khê.
Đầu óc nàng ong ong, cơ thể bắt đầu có những phản ứng không đoán trước, nàng không còn cách nào khác ngoài việc trực tiếp bám lấy Phạm Thanh Khê rồi hít hít: "Huhu, chúng ta sẽ không rơi xuống đó chứ?"
Mặc dù hoàn cảnh lúc này không cho phép người ta nghĩ ngợi quá nhiều nhưng khi bị Lam Thư Dung ôm lấy, cả cơ thể Phạm Thanh Khê liền có chút không tự nhiên, kéo theo sau đó là một chút ấm áp pha lẫn buồn cười.
Cô chần chừ một lát rồi đưa tay vỗ nhẹ lên lưng nàng: "Không sao, nhắm mắt lại đi, lát nữa là tới."
Có được lời này, dù cho cơ thể đang khó chịu nhưng Lam Thư Dung vẫn hài lòng mỉm cười, sau đó còn thừa cơ ngửi ngửi mùi hương trên người Phạm Thanh Khê.
Vẫn là hương tuyết tùng quen thuộc.
Có một loại cảm giác an tâm len lỏi vào trong tế bào, qua một lúc lâu Lam Thư Dung cứ như vậy mà ngủ mất.
Vì tránh cho nàng thực sự bị gió cuốn đi, Phạm Thanh Khê càng giữ chặt hơn, mùi hương từ tóc Lam Thư Dung theo làn gió phiêu dật, có mấy sợi tóc không nghe lời chạm vào chóp mũi cô, ngưa ngứa, lòng của cô cũng vì thế mà trở nên ngứa ngáy.
Người dẫn chuyện nãy giờ cũng chật vật không ít nên cũng không có thời gian chú ý tới hai người.
Cuối cùng có cảm giác giống như thế giới xung quanh chỉ là ảo giác, hai người đang ôm nhau mới là thật.
Không Đoán Được