Không Đoán Được
9: Cô Có Giỏi Thì Đóng Cửa Lại Đi
Sau khi trở về Lạc Dương, Lam Thư Dung dành hẳn ba ngày để ngủ.
Trong ba ngày này, đúng thật là không có ai chạy đến làm phiền.
Nàng vì chuyện này cảm thấy rất thỏa mãn.
Đến ngày thứ tư, Lam Thư Dung chủ động bò khỏi giường, mang theo chiếc áo vest đã giặt sạch sẽ chạy đến Hỷ Tinh Phong Lạc.
Đây là lần đầu tiên nàng tự tay giặt quần áo, mà lại còn tỉ mỉ giặt tay.
Đương nhiên là rất dụng tâm cũng rất coi trọng chủ nhân của nó.
Cô bé lễ tân lần trước gặp nàng đã không còn tỏ ra lúng túng, chủ động chào hỏi rồi mang ra một tấm poster: "Chị Dung, em rất thích chị, chị có thể ký tên cho em không?"
Lam Thư Dung giơ ngón tay kéo kính râm xuống chóp mũi, khẽ mỉm cười rồi đáp: "Được, muốn ký bao nhiêu cũng được."
Cô bé lễ tân nghe vậy thì quay lưng tìm tới tìm lui trong ngăn tủ, tiếp tục lôi ra mấy tấm hình rồi đặt tất cả cùng một chỗ.
Lam Thư Dung cầm lấy bút máy, rẹt rẹt mấy đường viết tên mình lên, sau đó còn vẽ hình trái tim.
Lễ tân nhìn thấy thì liên tục nói cảm ơn, cử chỉ vô cùng lễ phép.
Có thể nhìn ra được hôm nay tâm trạng Lam Thư Dung rất tốt.
Nàng liên tục nở nụ cười, trên đường còn không quên chủ động chào hỏi nhân viên của Hỷ Tinh Phong Lạc.
Nhưng mà khi bước vào phòng làm việc của Phạm Thanh Khê, nụ cười trên môi Lam Thư Dung lập tức biến mất.
Bên cạnh Phạm Thanh Khê xuất hiện một người phụ nữ dáng người yểu điệu, môi đào đỏ chót.
Hai người đang kề sát vào nhau nói chuyện gì đó, vẻ mặt Phạm Thanh Khê rất chăm chú nhưng người kia thì không giống như vậy.
Người phụ nữ ấy hơi khom lưng, tay chống xuống bàn, tóc dài phủ qua bả vai của Phạm Thanh Khê, cảnh xuân phơi bày trước mắt.
Giờ phút này đây Lam Thư Dung cảm thấy có một ngọn lửa đang bốc cháy từ trên đỉnh đầu, sau đó dần dần lan ra, thiêu đốt toàn bộ cơ thể.
Nàng nện giày cao gót xuống nền nhà, sau đó chỉ mất vài bước chân đã đứng ngay trước bàn làm việc của Phạm Thanh Khê khoanh tay lại: "Hừ, làm chuyện xấu cũng không biết đóng cửa."
Phạm Thanh Khê và Mộc Hi Vi đồng loạt ngẩng đầu nhìn đến gương mặt đầy trêu chọc của Lam Thư Dung.
Mộc Hi Vi mỉm cười, chủ động chào hỏi: "Lâu rồi không gặp, Lam tiểu thư."
Lam Thư Dung lúc này mới chịu nhìn kỹ người trước mặt, thì ra là thiên kim Nhị tiểu thư Mộc gia, là bà chủ lớn của nàng.
Chẳng trách cùng Phạm Thanh Khê lại thân thiết như vậy.
Lam Thư Dung nhếch mép, bày ra tư thế đại minh tinh: "Còn tưởng là ai, thì ra là Mộc tiểu thư."
Sau đó lại hướng Phạm Thanh Khê nói tiếp: "Nè Phạm tổng, cô đối với nữ nhân đều không giữ khoảng cách như vậy sao?"
Phạm Thanh Khê cũng không biết tại sao tự dưng Lam Thư Dung lại hỏi như vậy, nhưng xuất phát từ phép lịch sự cô vẫn thành thật trả lời: "Tôi với chị Hi Vi là bạn."
"Là bạn sao? Nhưng sao tôi nhìn thế nào cũng không giống vậy?"
Trong mắt Phạm Thanh Khê, Lam Thư Dung rõ ràng là đang kiếm chuyện.
Cô cũng không muốn đứng đó cãi lý, liền trực tiếp bỏ qua, sau đó đứng dậy đi rót nước.
"Lam tiểu thư đến tìm tôi là có việc gì sao?"
Lam Thư Dung vẫn chưa chịu bỏ qua: "Không có việc thì không thể tìm cô sao?"
Phạm Thanh Khê đi đến trước sô pha ngồi xuống, đặt ly nước lên bàn rồi nhìn nàng: "Uống nước trước đã."
Lam Thư Dung nghe vậy thì ngoan ngoãn đi đến ngồi xuống mặc dù thái độ bên ngoài vẫn tỏ ra vô cùng hậm hực.
Mộc Hi Vi thấy nàng như vậy thì không khỏi bật cười: "Hôm nay tôi mới biết thì ra Lam tiểu thư còn trẻ con như vậy.
Đúng là mở rộng tầm mắt."
Lam Thư Dung kiêu ngạo hừ một tiếng: "Tôi như thế nào còn phải nhờ Mộc tiểu thư đánh giá sao?"
Mộc Hi Vi nhún vai: "Vậy thì không phải."
Nghe Mộc Hi Vi nói vậy Lam Thư Dung cũng không tiếp tục cùng cô lời qua tiếng lại nữa.
Nàng đẩy túi xách đến trước mặt Phạm Thanh Khê: "Trả cho cô, đã giặt sạch."
Phạm Thanh Khê không cần nhìn thử cũng biết bên trong là gì, cô khẽ gật đầu: "Phiền phức Lam tiểu thư."
Mộc Hi Vi tò mò tiến lại gần xem thử mới biết trong đó là một cái áo vest.
Trong mắt Mộc Hi Vi giống như có thêm suy nghĩ.
Cô nhìn sang Phạm Thanh Khê thử dò hỏi: "Quan hệ hai người tốt vậy sao?"
Tốt đến mức có thể cho mượn áo vest.
Không đợi Phạm Thanh Khê trả lời, Lam Thư Dung đã cướp trước: "Không được sao? Không lẽ chỉ một mình cô được thân thiết với Thanh Khê à?"
Phạm Thanh Khê nghe Lam Thư Dung bỗng dưng gọi tên mình thân mật như vậy thì có chút không kịp thích nghi, cô đưa tay đặt trước miệng hắng giọng: "Chị Hi Vi, không phải chị nói còn có việc sao? Chị không đi sẽ muộn mất."
Mộc Hi Vi nghe Phạm Thanh Khê nhắc nhở mới nhớ ra quả thực bản thân còn có việc.
Lúc nãy đến đây chẳng qua là tiện đường đến hỏi thăm chút tình hình, không ngờ lại còn có cảnh mắt lớn trừng mắt nhỏ.
Mộc Hi Vi lắc người đi lấy túi xách đặt trên bàn sau đó vẫy vẫy tay: "Được rồi, chị đi trước đây.
Có thời gian cùng nhau uống rượu nha."
Phạm Thanh Khê gật đầu, đưa mắt nhìn bóng dáng Mộc Hi Vi khuất sau cánh cửa.
Hành động này đối với Phạm Thanh Khê chẳng qua là lịch sự nhưng khi lọt vào mắt Lam Thư Dung lại đặc biệt khó coi.
Nàng không nhịn được lên tiếng nói bóng nói gió.
"Lưu luyến như vậy? Không biết còn tưởng hai người đang hẹn hò đó."
Phạm Thanh Khê hỏi ngược lại: "Lam tiểu thư hình như rất có hứng thú với chuyện cá nhân của tôi?"
Lam Thư Dung đứng dậy đi đến trước mặt Phạm Thanh Khê đưa tay nắm lấy chiếc cằm tinh tế của cô: "Hứng thú, đương nhiên là hứng thú rồi ah.
Phạm tổng, cô có muốn cùng tôi nghiêm túc thảo luận về vấn đề này không?"
Phạm Thanh Khê có thể cảm nhận rõ ràng những ngón tay của Lam Thư Dung đang bắt đầu không an phận mà chạy tới chạy lui trên mặt mình.
Nó giống như một tín hiệu phát ra làm cho toàn thân cô bắt đầu có cảm giác.
Còn những chuyện khác e là không thích hợp."
Lam Thư Dung đảo mắt nhìn một vòng: "Cô không thích ở chỗ này? Ah, tôi có thể hiểu nha.
Hay là..."
Còn chưa dứt lời, Phạm Thanh Khê đã đảo khách thành chủ, áp nàng lên ghế sô pha.
Lam Thư Dung hoàn toàn bất ngờ trước hành động này của Phạm Thanh Khê.
Nàng phản xạ có điều kiện vòng hai tay ôm lấy cổ cô, mắt thì nhắm chặt.
"Ah, nè nè cô làm gì vậy?"
Phạm Thanh Khê nhướng mày, nửa đùa nửa thật nói với nàng: "Chẳng lẽ tôi hiểu sai ý của cô? Hay là Lam tiểu thư đây chỉ mạnh miệng mà thôi?"
Lam Thư Dung nghe vậy thì lắp ba lắp bắp, không ngừng tìm kiếm lý lẽ biện hộ: "Ai, ai nói tôi mạnh miệng.
Cô có giỏi thì đóng cửa lại đi."
Phạm Thanh Khê nghiêng đầu, vừa lúc nhìn thấy Mạnh Nguyệt Chi đang hóa đá đứng ngay ở đó.
Cô lập tức buông Lam Thư Dung ra, sửa sang lại quần áo có phần nhăn nhúm.
Mạnh Nguyệt Chi đẩy mắt kính, giả vờ như chưa nhìn thấy bất cứ chuyện gì: "Phạm tổng, văn kiện cô cần."
Phạm Thanh Khê gật đầu: "Để đó đi."
Mạnh Nguyệt Chi liền đặt văn kiện lên bàn sau đó lập tức rời đi, còn không quên tiện tay giúp hai người đóng cửa.
Thời gian trôi qua, bầu không khí trong phòng tĩnh lặng đến lạ thường.
Lam Thư Dung có thể nghe rõ tiếng nhịp tim đang đập liên hồi của chính mình.
Nhưng là một diễn viên thực lực, nàng cũng không bày ra bất kỳ một biểu hiện nào chứng tỏ bản thân đang mất bình tĩnh.
Phạm Thanh Khê trở về vị trí chỗ ngồi của mình, im lặng đưa mắt xem phần văn kiện Mạnh Nguyệt Chi vừa đưa tới.
Thời gian qua cô đã tiến hành thanh lọc bộ máy nhân sự của Hỷ Tinh Phong Lạc và gặp không ít ý kiến trái chiều.
Phần lớn những nhân viên lâu năm đều tỏ ra vô cùng bất mãn trước quyết định này.
Họ cho rằng Phạm Thanh Khê ngựa non háu đá, chưa nắm rõ tình hình đã muốn ra sức thị uy.
Phạm Thanh Khê không nói gì, chỉ đơn giản đem báo cáo hiệu quả công việc của họ bày ra cùng với đó là những bằng chứng chứng minh đám người này cậy chức cậy quyền ngồi không hưởng lợi, mặc kệ nghệ sĩ dưới trướng sống hay là chết.
Bọn họ vì thế mà hết đường chối cãi, chuyển sang năn nỉ ỉ ôi, hứa đông hứa tây.
Phạm Thanh Khê đối với chuyện này cũng chỉ nhắm mắt xem đó là một vở tuồng.
Mặc kệ bọn họ có kêu gào thì vẫn một tay quét sạch, không để lại hậu hoạn.
Lam Thư Dung đương nhiên không biết những việc Phạm Thanh Khê đang làm một phần cũng vì nàng.
Giờ phút này đây nàng chỉ muốn ngồi yên ở đó mà ngắm nhìn cô.
Từ góc độ của nàng thì chỉ nhìn thấy một góc nghiêng của người kia.
Sóng mũi thẳng tắp như một cạnh hình tam giác, nét mặt nghiêm nghị, chân mày sắc bén, cúc áo sơ mi trắng mở ra, nhìn như thế nào cũng rất soái.
Bỗng nhiên tiếng điện thoại vang lên phá võ bầu không khí yên tĩnh, Lam Thư Dung từ trong túi lấy ra điện thoại, là Đàm Nhiên gọi tới.
"Alo chị Đàm?"
Giọng nói của Đàm Nhiên vọng vào: "Nghe nói em đang ở công ty đúng không? Nếu không có việc gì thì chờ chị một lát, có chuyện cần thương lượng."
Lam Thư Dung nhẹ nhàng nói được, sau đó cúp máy.
"Phạm tổng, chị Đàm tìm tôi, mượn chỗ này của cô thêm một lát nha."
Phạm Thanh Khê hơi ngẩng đầu nhìn nàng, sau đó mới nói: "Cứ tự nhiên."
Lam Thư Dung cười cười không nói gì..
Không Đoán Được