Không Đoán Được
20: Tất Nhiên Là Muốn Lấy Lòng Cô Rồi
Thời điểm cuối năm, màn đêm buông xuống rất nhanh.
Trên các tòa cao ốc, những ô cửa sáng đèn cũng nhanh chóng nhường chỗ cho bóng tối.
Duy chỉ có văn phòng Tổng giám đốc là vẫn còn sáng đèn.
Từ sau hôm ở nhà Lam Thư Dung đến nay cũng đã một tuần trôi qua, cuộc sống thường nhật của Phạm Thanh Khê cũng không có gì thay đổi ngoài việc bận rộn hơn đôi chút, cảm xúc cũng lên xuống thất thường mà chính bản thân cô cũng không cách nào kiểm soát được.
"Phạm tổng, cô chưa về sao?"
Mặc dù cũng đã quen với việc Phạm Thanh Khê đến sớm về muộn, nhưng thân là trợ lý Mạnh Nguyệt Chi vẫn nên hỏi han một chút.
"Còn mấy ngày nữa là nghỉ Tết, tranh thủ giải quyết những công việc còn tồn đọng."
Phạm Thanh Khê trả lời nhưng mắt thì vẫn dán chặt trên màn hình máy tính.
Mạnh Nguyệt Chi gật đầu: "Vậy tôi về trước đây.
Phạm tổng cũng tranh thủ về sớm."
Phạm Thanh Khê gật đầu: "Tạm biệt."
Theo truyền thống hàng năm, Hỷ Tinh Phong Lạc sẽ tổ chức tiệc tất niên vào trước ngày nghỉ Tết dành cho toàn thể nhân viên.
Riêng nghệ sĩ của công ty sẽ tùy vào lịch trình mà sắp xếp.
Năm nay là năm đầu tiên Phạm Thanh Khê tiếp nhận vị trí Tổng giám đốc, có chút mới mẻ cũng có chút lo lắng.
Mặc dù ở nước ngoài cô cũng làm việc và tiếp xúc với nhiều người, tham gia tiệc tùng cũng không ít nhưng rõ ràng vẫn có điểm khác biệt.
Người làm tài chính thường tiếp xúc nhiều với con số nên thường rất cẩn thận, tỉ mỉ và đề cao tính thực tế.
Ngược lại người làm trong lĩnh vực giải trí sẽ tự do bay bổng nhiều hơn và đôi khi không kiểm soát được trò đùa.
Tiếp xúc với mỗi dạng người đều phải có những cách ứng biến phù hợp mà Phạm Thanh Khê thì đã quen với sự kỷ luật nên đôi khi có chút không thích ứng với sự mới mẻ của những người trẻ tuổi giàu nhiệt huyết tại Hỷ Tinh Phong Lạc.
Ánh sáng màu xanh trên màn hình máy tính vẫn không ngừng chiếu lên gương mặt nữ nhân.
Phạm Thanh Khê thỉnh thoảng sẽ nhíu mày rồi đôi khi không chịu được nữa mới giơ tay xoa huyệt thái dương.
Thời gian vẫn chầm chậm trôi, kim giờ và kim phút thay phiên chuyển động, chẳng mấy chốc đã hơn 8 giờ đêm mà Phạm Thanh Khê thì vẫn chưa có ý định rời đi.
Bỗng dưng điện thoại di động đang đặt trên bàn rung lên một cái, cô vốn định bỏ qua nhưng khi nhìn đến cái tên vụt qua thì không tự chủ đưa tay cầm điện thoại.
Đúng thật là tin nhắn của Lam Thư Dung.
Phạm Thanh Khê bấm vào màn hình, hộp thoại nhanh chóng hiện lên.
Ở trên có vài tin nhắn qua lại đơn giản, thời điểm gần nhất cũng chính là sau buổi tối ở nhà nàng.
Phạm Thanh Khê thầm nghĩ, thì ra đã lâu như vậy rồi.
Cô cười cười rồi đọc dòng chữ Lam Thư Dung vừa gửi đến: [Mau nhìn lên trời đi, bầu trời hôm nay rất đẹp.]
Phạm Thanh Khê siết chặt điện thoại, lại suy nghĩ gì đó một lát rồi mới đứng lên đi về phía cửa sổ.
Tòa nhà Hỷ Tinh Phong Lạc toàn bộ đều được phủ bằng kính cường lực.
Văn phòng Tổng giám đốc lại ở tầng cao nhất nên từ vị trí của cô cũng coi như dễ dàng nhìn thấy cảnh đêm.
Mặc dù không có trăng nhưng đúng thật là rất đẹp.
Bầu trời cao và thoáng đãng, những vì sao treo trên cao tựa như những viên pha lê đang tỏa sáng.
Cô đứng đó một hồi lâu rồi cảm thấy giống như những căng thẳng suốt một ngày dài cũng theo đó mà tan biến, trong lòng cũng sinh ra một chút ấm áp khác thường.
Phạm Thanh Khê giơ điện thoại, xuyên qua tấm kính đem màn đêm lưu lại, sau đó gửi cho Lam Thư Dung: [Đúng vậy, rất đẹp.]
Lam Thư Dung: [Phạm tổng, cô ăn gì chưa?]
Phạm Thanh Khê vừa ngồi xuống ghế vừa trả lời tin nhắn: [Vẫn chưa.]
Lam Thư Dung: [Vừa hay tôi cũng chưa ăn.
Hay là cô đến nhà tôi đi, cùng nhau giải quyết bữa tối.]
...
30 phút sau, chiếc Maserati màu đen của Phạm Thanh Khê dừng trước cổng khu căn hộ Moonrise.
Đến nơi rồi cô mới nhận ra bản thân vậy mà có chút nôn nóng muốn gặp Lam Thư Dung.
Phạm Thanh Khê đặt hai tay trên vô lăng, mắt nhìn về phía phía xa xăm.
Không biết từ khi nào, sự mong đợi cùng phản kháng đã tóm lấy nhau rồi dùng dằng cùng một chỗ, không bên nào chịu nhường bước trước.
Cho đến khi lý trí sắp chiến thắng, Phạm Thanh Khê muốn khởi động xe ra về thì bên cạnh lại vang lên tiếng gõ cửa.
Cô đưa mắt nhìn sang thì thấy Lam Thư Dung không biết đã đứng đó từ khi nào, ánh mắt nghiền ngẫm.
Phạm Thanh Khê đưa tay ấn nút hạ cửa xe xuống, nàng nhanh chóng ghé đầu vào, một cánh tay đặt trên thành cửa: "Tôi đến đón cô, mau mở cửa xe đi."
Cứ như vậy mà Lam Thư Dung ngồi vào ghế phó lái, chiếc xe của Phạm Thanh Khê cũng thuận lợi đậu trong hầm giữ xe chuyên dụng dành riêng cho chủ nhân của những căn penthouse.
Thường thì một dự án căn hộ cũng chỉ có từ một đến hai căn penthouse, giá cả và giá trị thường không thể dùng tiền để cân đo mà đôi khi phải dựa vào địa vị cũng như mối quan hệ.
Cũng giống như lần trước, Lam Thư Dung dẫn theo Phạm Thanh Khê vào thang máy chuyên dụng rồi quét nhận diện khuôn mặt vào nhà.
Chỉ là không ngờ tới vừa vào đến nơi đã ngửi thấy mùi khét truyền ra từ phòng bếp.
Lam Thư Dung cả kinh, dép cũng không kịp thay mà trực tiếp ba chân bốn cẳng chạy vào trong.
Phạm Thanh Khê thấy vậy cũng theo sau chạy vào, vừa lúc nhìn thấy một bãi chiến trường hỗn loạn.
Dao, thớt, muỗng, đũa văng tứ tung, rau cải cũng bị băm thành một mớ.
Cá trên chảo thì đang cháy đen, làn khói mờ ảo cũng theo đó mà bốc lên.
Thấy nàng luống cuống tay chân không biết phải làm sao, Phạm Thanh Khê liền tiến lên một bước nắm cổ tay nàng kéo sang một bên sau đó nhỏ giọng: "Để tôi."
Cũng may toàn bộ đều là bếp điện từ nên đã tự động ngắt điện, chỉ là xem qua có chút hỗn loạn.
Phạm Thanh Khê đem hai con cá cháy khét nhấc xuống sau đó lấy khăn lau những vết dầu bị bắn ra.
Xong xuôi mọi thứ mới quay sang nói với Lam Thư Dung: "Lần sau ra ngoài đừng quên tắt bếp."
Lam Thư Dung bĩu môi: "Tôi biết rồi."
Giọng nói của nàng yểu xìu, còn nhỏ hơn cả tiếng mèo kêu.
Không hiểu sao giờ phút này cô lại thấy nàng có chút đáng yêu, rốt cuộc vẫn không nhịn được mà tiến lên một bước giúp nàng chỉnh lại sợi tóc còn vương trên trán.
"Lần đầu nấu ăn sao?"
Rõ ràng biết còn cố hỏi.
Lam Thư Dung gật đầu nhưng vẫn cố gắng giữ cho mình chút thể diện: "Không phải chỉ bị khét thôi sao, vẫn còn ăn được nha.
Cô xem tôi còn xào rau và nấu một tô canh đó."
Nàng nói xong còn ưỡn ngực, thật giống như một chú mèo con ngạo kiều đang muốn tranh công trước mặt chủ nhân.
Phạm Thanh Khê cười cười: "Vậy bữa cơm này tôi không thể không ăn rồi."
Lam Thư Dung đương nhiên rất hài lòng với câu trả lời này, nàng kéo Phạm Thanh Khê đẩy cô vào ghế sau đó cũng đem chén đũa dọn ra.
"Nào, nếm thử tay nghề của tôi."
Nàng vừa nói vừa múc cho cô một chén canh sườn, nhìn qua thì cũng xem như tạm được nhưng đến lúc ăn vào thì...
"Thế nào?"
Phạm Thanh Khê nhịn xuống cảm giác bất lực, khẽ gật đầu: "Cũng được."
Lam Thư Dung nghe vậy cũng vui vẻ nếm thử, chỉ là canh còn chưa lọt hết vào cuống họng nàng đã kêu lên: "Ah, tôi vậy mà quên nêm nếm."
Cho nên nói là canh sườn nhưng thật ra so với sườn luộc lại không khác nhau là mấy.
"Vẫn còn tốt."
Phạm Thanh Khê khẽ đáp.
"Để tôi lấy cho cô chén nước chấm."
Cái này chính là trong cái không may lại vô tình tìm ra đường sáng.
So với việc ăn sườn luộc nhạt nhẽo thì thêm chén nước chấm có vẻ cũng không đến nỗi tệ.
"Tại sao tự dưng lại muốn nấu cơm?"
Phạm Thanh Khê giống như vô tình hỏi nhưng ánh mắt vẫn không tự chủ liếc nàng một cái.
Lam Thư Dung tỏ vẻ đương nhiên: "Tất nhiên là muốn lấy lòng cô rồi, còn phải hỏi sao?"
Phạm Thanh Khê gật đầu: "Vậy xem ra hôm nay cô phải tốn công vô ích rồi?"
Nàng nghe vậy thì nhún vai: "Không ngừng nỗ lực, một ngày nào đó chắc chắn sẽ thành công."
"Mà phải rồi, không phải cô hứa sẽ dạy tôi nấu ăn sao? Khi nào thì thực hiện ah?"
Phạm Thanh Khê buông đũa xuống, giống như đang nghiền ngẫm, sau đó lại nói với nàng: "Vậy thì ngày mai đi, nhân lúc cô còn khí thế hừng hực."
Lam Thư Dung lập tức vui vẻ: "Được được, ngày mai tôi sẽ ở đây đợi cô.
"Mặn quá, còn có rau bị nhũn hết rồi.
Xào rau nên canh khoảng 2 đến 3 phút là vừa đủ.
Như vậy sẽ giữ được độ giòn."
"Vậy thì ăn cá đi.
Chỗ này còn chưa khét."
"Nhưng mà quá giòn."
"Tôi thích ăn cá giòn, hừ."
...
Sau khi ăn no, Phạm Thanh Khê phụ nàng đem nhà bếp dọn dẹp sạch sẽ, còn không quên giúp nàng ghi chú những nguyên liệu cần chuẩn bị cho buổi học nấu ăn ngày mai.
"Tôi sẽ tranh thủ đến sớm, cô cứ theo ghi chú mà kêu người giao đến, không cần chạy ra ngoài."
Phạm Thanh Khê cẩn thận dặn dò.
Lam Thư Dung tựa vào vách tường cười cười: "Tôi biết rồi ah, ý thức an toàn tôi đây vẫn có nha."
Phạm Thanh Khê nhớ lại dáng vẻ của nàng hôm đi xem phim, trong lòng thầm nghĩ, đúng thật là rất có ý thức.
"Vậy tôi về trước đây, Lam tiểu thư ngủ ngon."
Lam Thư Dung vẫn tựa vào cửa, nửa đùa nửa thật mà nói với Phạm Thanh Khê: "Phạm tổng, không hôn chào tạm biệt sao?"
Phạm Thanh Khê dừng bước: "Lam tiểu thư, hình như cô rất chấp niệm với chuyện này?"
Lam Thư Dung cười cười tiến lên mấy bước, gương mặt đối diện với cô: "Chỉ riêng đối với cô ah."
Phạm Thanh Khê không tự chủ lùi về sau, lồng ngực bỗng nhiên rung lên một cái: "Lam tiểu thư."
"Được rồi, không đùa cô nữa.
Về cẩn thận ah."
Phạm Thanh Khê mím môi, đứng đó nhìn nàng một hồi rồi gật đầu xoay bước.
Nếu ở lại thêm một lát nữa, có lẽ cô sẽ không thể trở về.
Suy nghĩ này của Phạm Thanh Khê rất nhanh được chứng thực vào ngày hôm sau..
Không Đoán Được