Không Đoán Được
11: Thăm Nhà
Phạm Thanh Khê sau khi tắm rửa xong trở ra đã thấy Lã Thụy Vân đem con gà mái nhổ lông sạch sẽ.
Bà ngoại thì đang ở bên cạnh rang gạo.
Hai người vừa bận rộn vừa cùng nhau nói chuyện gì đó, xem chừng cũng chỉ là những chuyện vụn vặt thường ngày.
Cô tiến đến gần, cầm lấy chiếc sạn trong tay bà ngoại: "Để con làm cho."
Đường Lan nhường lại vị trí cho cháu gái sau đó trở về chiếc bàn tròn ngồi xuống, đem mớ rau bắt đầu lặt.
"Chị Vân của con nói sẽ nấu cháo gà, con rang gạo xong thì ra phía sau chặt một cây chuối để làm gỏi, sẵn tiện hái một ít ớt và rau thơm."
Phạm Thanh Khê dạ một tiếng rồi tiếp tục động tác trong tay.
Sau khi chỗ gạo trên bếp bắt đầu có mùi thơm, Phạm Thanh Khê đảo thêm mấy cái rồi đưa tay tắt bếp.
Điện thoại lại có âm báo tin nhắn, là Lam Thư Dung nói 30 phút nữa sẽ tới nơi.
Cô trả lời được rồi nói với bà ngoại: "Lát nữa sẽ có bạn con ghé chơi ạ."
Đường Lan nghe xong thì dừng lại động tác vui vẻ mỉm cười: "Thật hiếm khi con mới đưa bạn về nhà nha.
Là nam hay nữ, đã quen biết lâu chưa?"
Phạm Thanh Khê đơn giản trả lời: "Là nữ.
Cô ấy là nghệ sĩ của công ty, quen biết chưa lâu."
Đường Lan gật gù mấy cái: "Thì ra là vậy, chắc hẳn là rất xinh đẹp đúng không?"
Phạm Thanh Khê chợt nhớ tới gương mặt kia của Lam Thư Dung, cô cười cười rồi gật đầu: "Đúng vậy, là một cô gái xinh đẹp."
Đường Lan nhìn Phạm Thanh Khê, giống như phát hiện ra điều gì đó.
Nhưng bà cũng không tiện vạch trần, chủ động nói sang chủ đề khác: "Mau ra ngoài sau chặt chuối đi, kẻo bạn con tới lại phải chờ."
Phạm Thanh Khê nghe bà ngoại thúc giục thì nhanh chóng tới kệ lấy con dao đi ra phía sau hè.
Ở ngay cạnh hàng rào có một bụi chuối mà Đường Lan đã trồng từ nhiều năm trước.
Thời gian qua ở nhà không ai chăm sóc vậy mà vẫn sinh trưởng rất tốt, không chừng thêm một thời gian nữa có thể phủ kín cả mảnh vườn.
Cô chọn một cây chuối non cao chừng một mét.
Đường kính không lớn, chỉ một nhát dao là có thể cắt đứt.
Tiếp tục tỉa đi mấy chiếc lá chuối, trong lúc vô tình mủ chuối như nước bắn ra từng giọt, dính trên chiếc áo phông trắng Phạm Thanh Khê vừa thay.
Cô bất đắc dĩ thở dài một cái, thầm mắng bản thân vậy mà không chú ý.
Rút kinh nghiệm vừa nãy, Phạm Thanh Khê một tay cầm cây chuối đưa ra xa, nhanh chân mang về cho Lã Thụy Vân rồi mới quay trở ra hái ớt cùng rau thơm.
Mặt trời bắt đầu lên cao nhưng vì đang là cuối năm nên cũng không quá gắt gao.
Có một ngọn gió khẽ lướt qua mang theo từng trận xào xạc.
Phạm Thanh Khê nhanh tay nhanh chân hoàn thành nhiệm vụ rồi trở vào nhà.
Cô mang ớt và rau đặt lên bàn rồi mở vòi nước rửa tay.
Xong xuôi hết thảy thì trở lại phòng thay ra chiếc áo phông vừa nãy.
Ở bên ngoài Lã Thụy Vân và Đường Lan vẫn đang tiếp tục bận rộn.
Người thì rửa trái cây, người thì nêm nếm nồi cháo vẫn đang bốc khói.
"Không biết Thanh Khê mang minh tinh nào về nhà? Bình thường con cũng hay xem phim, không chừng là sẽ biết mặt đó."
Đường Lan cười hiền từ: "Con bé Thanh Khê từ nhỏ tới lớn đều trầm mặc ít nói, cũng không có bạn bè.
Lần này chịu mang bạn về dì thực sự mừng cho nó."
Lã Thụy Vân gật đầu hai cái: "Thanh Khê cũng 30 rồi, dì không định thúc giục em ấy chuyện hôn nhân đại sự sao?"
Trong mắt Đường Lan thoáng hiện lên một tia không rõ, bà thở dài một hơi rồi mới nói: "Không phải không thúc giục mà là là không thể thúc giục.
Vả lại nó cũng lớn rồi, có những chuyện vẫn nên tự mình quyết định."
Vừa lúc này thì Phạm Thanh Khê thay xong áo trở ra, cô lại gần nhìn hai người rồi nhỏ giọng: "Đang nói đến con sao?"
Lã Thụy Vân xua tay: "Không có, chỉ là chút chuyện vặt vãnh ấy mà."
Đường Lan cũng phụ họa theo: "Đúng vậy.
Bạn con đã tới chưa?"
Phạm Thanh Khê giơ tay nhìn đồng hồ sau đó đáp lời: "Chắc cũng sắp đến rồi, con ra ngoài chờ cô ấy."
Đường Lan gật đầu: "Đi đi, cần thì ra đầu đường đón.
Con bé lần đầu đến đây không chừng lại đi lạc."
Căn nhà này của Phạm Thanh Khê và bà ngoại nằm ở ngoại ô.
Từ nội thành lái xe đến đây ít nhất cũng mất một tiếng, điều kiện là không kẹt xe.
Phạm Thanh Khê đứng dưới bóng cây đợi một hồi rốt cuộc cũng có một chiếc taxi màu vàng dừng lại.
Còn đang nghĩ là Lam Thư Dung sẽ không đi taxi tới thì đã thấy người kia mở cửa ra, vui vẻ huơ huơ tay trước mặt cô.
"Phạm tổng, cô đang đợi tôi sao? Rất có lòng nha."
Hôm nay Lam Thư Dung mặc một chiếc áo sơ mi màu trắng cùng quần jean đen.
Điều khiến người ta chú ý là những chiếc cúc áo được cài đến kín kẽ, không chừa ra bất kỳ khe hở nào.
Đối với Phạm Thanh Khê mà nói, hình ảnh này của nàng rất khác với thường ngày, cũng là dáng vẻ mà cô chưa bao giờ nghĩ tới.
Cô khẽ gật đầu: "Không ngờ Lam tiểu thư còn dám đi taxi."
Lam Thư Dung nhanh chóng bước lại khoác tay Phạm Thanh Khê, vừa cười vừa nói: "Không thì thế nào? Tôi cũng chỉ là một công dân bình thường."
Phạm Thanh Khê bởi vì hành động này mà có chút không được tự nhiên.
Cô nhíu mày nhìn nàng nhưng rốt cuộc vẫn không nói gì.
Đi được một đoạn bỗng dưng nghe thấy tiếng gọi từ phía sau.
Lam Thư Dung quay đầu nhìn thấy tài xế đang ba chân bốn cẳng đuổi theo.
Nàng lập tức đỡ trán, nói với Phạm Thanh Khê ở bên cạnh: "Thôi chết, còn quên chưa mang đồ xuống."
Lam Thư Dung nói xong thì buông tay Phạm Thanh Khê ra, đi ngược trở lại xe mang mấy túi đồ từ trong cốp ra, sẵn tiện còn thưởng thêm cho tài xế ít tiền.
Phạm Thanh Khê thấy nàng tay xách nách mang thì nhanh chóng tiến lại gần giúp nàng chia bớt đi phân nửa.
"Để tôi."
Lam Thư Dung nhướng mày: "Được thôi, dù sao cũng là mang cho nhà cô."
Dáng vẻ không khách sáo này thật làm cho Phạm Thanh Khê có chút dở khóc dở cười.
Chỉ là cô cũng không thể hiện nó ra mặt, ung dung dẫn người trở vào nhà.
Lúc này Đường Lan và Lã Thụy Vân đã chuẩn bị xong hết mọi thứ.
Thấy hai người tiến vào, Đường Lan chủ động ngoắc tay cười nói: "Đến rồi sao? Mau đến rửa tay rồi dùng bữa."
Lam Thư Dung lễ phép cúi đầu: "Chào bà ngoại, con là Lam Thư Dung, là bạn của Thanh Khê."
Đường Lan liên tục gật đầu: "Được được, Thư Dung đúng không.
Tên đẹp mà người cũng đẹp."
Lam Thư Dung có chút ngượng ngùng gãi gãi mũi, sau đó mới nhớ ra những thứ ở trên tay.
Nàng mang nó đến đặt xuống, nói với Đường Lan: "Lần đầu đến làm khách, không biết bà ngoại thích gì."
Đường Lan hài lòng gật đầu: "Được rồi, có lòng là được."
Lã Thụy Vân bưng nồi cháo còn bốc hơi đặt lên bàn, nhìn Lam Thư Dung có chút không biết phải làm sao.
Lam Thư Dung nhận ra vẻ lúng túng của Lã Thụy Vân nên chủ động vẫy tay chào hỏi trước: "Chào chị, em là Lam Thư Dung."
Lã Thụy Vân cười chân chất: "Chị có thấy em trên tivi, quảng cáo cho nhãn hàng nào đó đúng không?"
Lam Thư Dung đáp lời: "Dạ, chắc là như vậy."
Thật ra nàng cũng không xác định đó là quảng cáo nào.
Bởi vì công việc chính của nàng vẫn là đóng phim, vả lại còn là phim điện ảnh.
Đối với những người chỉ xem phim truyền hình như Lã Thụy Vân thì đúng là không mấy quen mặt.
Lúc này Phạm Thanh Khê không biết từ đâu lấy ra một cái khăn lạnh đưa cho Lam Thư Dung: "Lau mặt cho mát đi.
Hôm nay nhà tôi ăn cháo gà, cô có bị dị ứng hay là..."
Còn chưa dứt lời Lam Thư Dung đã vội xua tay: "Không có, tôi không kén ăn."
Đường Lan cũng nghe thấy cho nên liền phụ họa: "Như vậy tốt rồi, mau ngồi xuống đi."
Phạm Thanh Khê và Lam Thư Dung ngoan ngoãn ngồi xuống, Lã Thụy Vân cũng ngồi vào, chủ động giúp ba người múc cháo.
Truyện Quan Trường
"Con năm nay bao nhiêu tuổi rồi? Đã có đối tượng chưa?"
Bỗng dưng bị hỏi như vậy, Lam Thư Dung có chút lúng túng.
Phạm Thanh Khê cũng không tự chủ nhìn nàng, giống như đang chờ đợi câu trả lời.
"Dạ con năm nay 25, vẫn chưa có đối tượng ah."
Đường Lan khẽ gật đầu: "Vẫn còn rất trẻ, lại là một cô gái hiểu chuyện, chắc chắn sẽ tìm được người tốt."
Lã Thụy Vẫn thấy Đường Lan mãi nói chuyện thì nhắc nhở: "Đừng lo nói mãi như thế, ăn thử xem có vừa miệng không."
Lam Thư Dung và Phạm Thanh Khê lúc này mới bắt đầu thưởng thức chén cháo gà nóng hổi ngay trước mặt.
Đường Lan gắp cho Lam Thư Dung và Phạm Thanh Khê mỗi người một ít gỏi rồi nói: "Cháo gà phải ăn kèm với gỏi mới ngon."
"Phải đó, còn có chấm nước mắm gừng do tự tay chị pha nữa."
Lam Thư Dung thấy người nhà Phạm Thanh Khê nhiệt tình như vậy cũng không còn thấy xa cách nữa, nàng chủ động đáp lời: "Chị yên tâm, em nhất định sẽ ăn hết ah."
Lã Thụy vân cười đáp: "Vậy thì tốt, chị còn lo sợ em muốn giữ dáng."
Lam Thư Dung lắc đầu: "Không có đâu ạ."
Phạm Thanh Khê bên cạnh nhìn đến dáng vẻ nhu hòa của nàng thì có chút không thích nghi.
Giống như tiểu yêu tinh mấy ngày trước quấn lấy mình cùng với Lam Thư Dung không cùng một người.
Cảm giác có ánh mắt đang nhìn mình, Lam Thư Dung liếc mắt nhìn sang.
Bởi vì hành động này của nàng mà những suy nghĩ thoáng qua vừa nãy của Phạm Thanh Khê trong nháy mắt tan biến hết.
Cô lắc lắc đầu, tiếp tục vùi vào ăn cháo.
Sau khi bốn người đem đồ ăn trên bàn giải quyết xong thì cũng đã quá giờ trưa.
Lã Thụy Vân ở một bên thu dọn chén dĩa.
Bà ngoại Đường Lan thì mệt mỏi trở về phòng nghỉ trưa.
Trước khi đi còn không quên dặn Lam Thư Dung ở lại chơi thêm nữa.
Tất nhiên Lam Thư Dung không từ chối, nàng còn hận không thể bám lấy Phạm Thanh Khê càng lâu càng tốt.
Người kia nãy giờ vẫb đang đứng đó như khúc củi.
Lam Thư Dung thấy cô như vậy thì chạy đến bên cạnh, nhìn ngó xung quanh rồi huých tay cô: "Thế nào, không muốn dẫn tôi tham quan một vòng sao?"
Phạm Thanh Khê bất đắc dĩ: "Chỗ này nhỏ như vậy, cũng không có gì để tham quan.
Vả lại đang là giữa trưa."
Lam Thư Dung ồ một tiếng: "Vậy thì về phòng cô đi, tôi muốn đi ngủ."
Phạm Thanh Khê nghe xong câu này thì mím môi nhìn nàng, giống như muốn nói gì đó lại không biết nói gì.
Lam Thư Dung tinh ý nhận ra, sau đó vỗ nhẹ bả vai Phạm Thanh Khê: "Nè, nghĩ gì vậy chứ? Chẳng lẽ cô muốn để cô gái xinh đẹp như tôi nằm bên ngoài ngủ trưa?"
Phạm Thanh Khê lắc đầu: "Vậy thì không phải."
Lam Thư Dung xem đó là câu trả lời đồng ý, cho nên liền thúc giục: "Mau lên ah."
Dưới sự hối thúc của nàng, Phạm Thanh Khê dời bước đi về phía phòng ngủ của mình.
Diện tích bên trong khá nhỏ, vừa đủ để đặt một cái giường, tủ quần áo và kệ sách.
Vừa vào đến nơi, Lam Thư Dung liền không khách sáo leo lên giường nằm xuống, nhỏ giọng lẩm bẩm: "Tôi ngủ trước đi.
Nếu cô buồn ngủ có thể nằm kế bên, tôi cũng không ngại đâu."
Nàng nói xong thì nhắm mắt lại, giống như thực sự đã chìm vào giấc ngủ.
Phạm Thanh Khê bất đắc dĩ đứng đó một hồi lâu, chờ đến khi âm thanh hít thở đều đều phát ra cô mới thở dài một hơi, đi đến giá sách cầm lấy một quyển bắt đầu ngồi đọc.
Bên ngoài thỉnh thoảng vang lên tiếng gà đang bới cỏ.
Ở trong phòng thì chỉ còn lại tiếng lật sách hòa cùng hơi thở của mỹ nhân.
Phạm Thanh Khê khẽ ngẩng đầu, trong giây phút chạm đến gương mặt kia, cô cảm thấy trái tim mình giống như rơi mất một nhịp..
Không Đoán Được