Không Cần Loạn Ăn Vạ
Chương 91: Bát Kì Biến
217@-Khi Diệp Tố đuổi tới lôi đài thì đã có không ít người vây quanh, Du Phục Thời ở trên đài vẫn như cũ đang điên cuồng hấp thu linh khí quanh thân, trên đỉnh đầu có một đạo kim quang đang chiếu thẳng xuống, giống như rải một tầng kim sa mỏng lên người hắn, rực rỡ lóa mắt như tượng thần.
Khấp Huyết kiếm an tĩnh đứng bên cạnh, không có bất luận dị động nào, an phận đến độ có chút không giống một thanh yêu kiếm.
Diệp Tố trầm mặc đứng trong đám người.
Rất kỳ quái, nàng thế nhưng lại đang khẩn trương.
“Du công tử hẳn là sẽ có thể kết anh thành công.” Từ Trình Ngọc đi tới, đứng bên cạnh Diệp Tố nói.
Đại khái là vì ý an ủi trong giọng nói hắn quá rõ ràng nên khiến Diệp Tố không khỏi quay đầu nhìn lại.
Từ Trình Ngọc cũng phát hiện, nhìn thẳng vào mắt Diệp Tố nói: “Cô thoạt nhìn đang rất lo lắng cho hắn.”
“Có một chút.” Diệp Tố thừa nhận, chỉ là lo lắng này không giống lo lắng mà hắn nghĩ.
Nàng không rõ lắm sự khác nhau trong con đường tu luyện của người và yêu, nơi này lại là Côn Luân, đại năng có không ít, nàng sợ có người nhìn ra manh mối nào đó.
“Không đến hai ngày đã ẩn ẩn có dấu hiệu.” Từ Trình Ngọc dù sao cũng là người đã kết anh hai lần, rất thuần thục nói: “Du công tử rất nhanh thôi sẽ kết anh.”
Thời gian các tu sĩ kết nguyên anh không giống nhau, nhanh thì vài ngày, chậm thì dài đến một năm đều có, bất quá một khi Thiên Đạo giáng xuống dị tượng thì cơ bản đã sắp kết thúc.
Diệp Tố ngửa đầu nhìn kim quang trên bầu trời, sau đó tầm mắt hạ xuống dừng trên người Du Phục Thời, tiểu sư đệ đả tọa đã hai ngày, cũng coi như phá kỷ lục siêng năng của hắn rồi.
Thật lâu sau, linh khí chung quanh đột nhiên di chuyển chậm lại, toàn bộ kim quang đều bị Du Phục Thời hấp thu không còn một mảnh, kết giới bao quanh lôi đài như bị một lực vô hình chấn vỡ nát, cỗ lực lượng đó làm mọi người đang tụ tập dưới lôi đài không khỏi sôi nổi thối lui về sau.
Chỉ có Diệp Tố không lùi mà tiến tới, đi đến cạnh sát lôi đài.
Giờ phút này rốt cuộc Du Phục Thời cũng động, chỉ là khi quay đầu nhìn xuống đài thì ánh mắt đầu tiên của hắn liền đối diện với ánh mắt của Diệp Tố.
Đại sư tỷ không có chút ngoài ý muốn nào, bước vài bước lên lôi đài, tới gần tiểu sư đệ, vươn tay: “Đi về thôi.”
Du Phục Thời ngửa đầu nhìn Diệp Tố, tựa hồ như đang xác nhận gì đó, sau đó mới nắm lấy tay nàng, nương theo lực kéo của nàng mà đứng lên, hai người trước sau bước xuống lôi đài.
Khấp Huyết kiếm đứng ở đó nửa ngày, phát hiện không ai nhớ ra phải mang nó theo, thân kiếm lóe lóe sáng, chỉ đành nhận mệnh tự thân vận động đi theo.
“Nguyên Anh sơ kỳ sao?”
“Hình như là vậy.”
Mọi người chung quanh nhỏ giọng nghị luận, Từ Trình Ngọc nhìn về phía Du Phục Thời, phát hiện có lúc hắn cảm giác cảnh giới của hai người như nhau, nhưng có lúc lại cảm giác không đến nữa.
“Nguyên Anh sơ kỳ đỉnh.” Một vị trưởng lão chủ trì nói, “Đáng tiếc, nếu kết anh chậm một chút nữa thôi có lẽ sẽ có thể trực tiếp đến trung kỳ.”
“Vậy thì quá đáng tiếc rồi.”
“Năm nay các đệ tử có thể lên đến cảnh giới Nguyên Anh trung kỳ thì đều là ứng cử viên cho vị trí quán quân đấy.”
“Có mấy người?”
“Bốn người. Côn Luân Lục Trầm Hàn, Ngũ Hành Tông Liên Liên, còn có hai người Vô Danh Tông của tây phương, hình như tên là Ninh Thiển Dao với Giản Hồ.”
“Vạn Phật Tông Cốc Lương Thiên vậy mà còn chưa đến Nguyên Anh trung kỳ?”
“Bí pháp tu luyện Vạn Phật rất khó khăn, tuy nhiên bọn họ rất am hiểu vượt cấp khiêu chiến, Cốc Lương Thiên cũng có thể xem như là Nguyên Anh trung kỳ.”
“Theo ta thấy thì Nguyên Anh trung kỳ cũng là hư danh mà thôi, ai có thể làm ra chuyện chém giết Thiên Ma ở Nguyên Anh trung kỳ? Chỉ riêng điểm này thì Lục Trầm Hàn đã mạnh hơn mấy người còn lại rồi.”
“Có một thanh kiếm tốt cũng không tồi.” Có người hất đầu ý bảo người bên cạnh nhìn thanh kiếm đang đi theo sau Du Phục Thời, “Kiếm có linh kiếm đấy, hôm trước không phải đã gọn gàng chém trọng thương một Nguyên Anh trung kỳ của Vô Danh Tông đó sao?”
“Haiz, ai chúng ta cũng không có cửa thắng, chỉ cầu trong quá trình thi đấu lấy được nhiều vật phẩm tốt một chút.”
“Vòng tiếp theo là đến rồi.”
“Du công tử, chúc mừng tiến giai.” Mấy người Từ Trình Ngọc tiến tới chúc mừng.
“Sư, đệ, có, phải, đệ, ngồi, không, nổi, nữa, nên, không, tiến, giai, tiếp, đúng, không?” Minh Lưu Sa chậm rì rì hỏi, vừa rồi khi hắn nghe trưởng lão chủ trì kia nói nếu kết anh chậm một chút thì sẽ lên được Nguyên Anh trung kỳ thì phản ứng đầu tiên của hắn chính là nghĩ đến cái này.
Du Phục Thời làm bộ không nghe thấy, tiến giai mệt rồi không tiến nữa thì có vấn đề gì sao? Phàm nhân bên cạnh cũng không nói gì hắn.
Hợp Hoan Tông Nhan Hảo không biết từ đâu nhảy ra tới, lúc này lực chú ý của nàng ấy không ở trên người Du Phục Thời mà là chạy đến trước mặt Minh Lưu Sa, bắt lấy tay hắn nói: “Người đẹp thế này sao lại nói lắp? Tới Hợp Hoan Tông đi, chúng ta sẽ mời y tu giỏi trị cho ngươi.”
“……”
Minh Lưu Sa lập tức toàn thân nổi da gà, rút mạnh hai bàn tay ra khỏi ma trảo của Nhan Hảo: “Nam nữ thụ thụ bất thân, ai muốn tới Hợp Hoan Tông của các ngươi chứ, ta không muốn làm lô đỉnh của các ngươi!”
Nhan Hảo bị một tràng của hắn oanh tạc đến ngốc, một hồi sau mới phản ứng lại được: “Ngươi không nói lắp?”
“Huynh ấy chỉ là thích nói như vậy thôi.” Tây Ngọc đứng bên cạnh vừa soi gương vừa chọt vào một câu, người một nhà Thiên Cơ Môn bọn họ đều bị hố nhiều năm mới phát hiện ra, cũng không trách Nhan Hảo hiểu lầm.
“Thì ra là vậy.” Nhan Hảo đứng thẳng người nghiêm túc muốn đính chính cho Hợp Hoan Tông, “Thoại bản đều là viết bậy bạ thôi, Hợp Hoan Tông chúng ta không có làm lô đỉnh lô hạ gì hết, cũng không có dây dưa không rõ với phật tu gì gì đó, chúng ta là tông môn đứng đắn.”
Tây Ngọc nói: “Tuy các ngươi là tông môn đứng đắn nhưng chúng ta cũng sẽ không làm đệ tử Hợp Hoan Tông.”
“Thà, chết, cũng, không.” Minh Lưu Sa bổ sung.
Diệp Tố quay đầu lại nhìn Nhan Hảo vẫn đang cố gắng chèo kéo, nàng hoài nghi nghiêm trọng Hợp Hoan Tông là một cái động đa cấp của tu chân giới, chuyên môn lừa gạt thiếu nam thiếu nữ xinh đẹp sau đó tẩy não bọn họ.
“Thiên Cơ Môn của chúng ta đang trên con đường lớn mạnh nhanh chóng.” Diệp Tố chèo kéo ngược lại Nhan Hảo, “Không bằng các ngươi gia nhập Thiên Cơ Môn đi, như thế mỗi ngày là có thể nhìn thấy chúng ta rồi, chúng ta không ngại cưu mang người già, dìu dắt trẻ nhỏ, cũng thập phần hoan nghênh góp tài sản nhập tông.”
Nhan Hảo đầu tiên là sửng số, ngay sau đó thì lùi ra sau một bước, cứng đờ xua xua tay: “Không được, Hợp Hoan Tông vẫn khá tốt, hẹn gặp lại.”
Nàng nói xong liền xoay người chạy mất, nhanh chóng lẫn vào trong đám người, phảng phất như phía sau có thứ gì đó đáng sợ đang đuổi theo vậy.
Diệp Tố nhướng mày với các sư đệ sư muội, ý bảo bọn họ phải học phương pháp đối thoại chính xác.
……
Trước khi vòng tiếp theo bắt đầu, Hoàng Nhị Tiền mang theo tài liệu chạy đến Côn Luân, hắn không thể đi vào nên chỉ có thể ở bên ngoài chờ Diệp Tố tìm đến.
“Quyển trục đây.” Diệp Tố lấy quyển trục ra khỏi túi Càn Khôn đưa cho Hoàng Nhị Tiền.
Hoàng Nhị Tiền nâng quyển trục bằng hai tay, cúi đầu một lúc lâu, khi ngẩng đầu lên thì đôi mắt đã đỏ hoe: “Ta còn cho rằng không thể tìm lại được nó nữa.”
Đây là món đồ cuối cùng đại biểu cho thời kỳ thịnh vượng nhất của Văn Đông tài liệu hành.
“Bảo quản kĩ một chút, không nên để mất đồ vật bảo mệnh thế này nữa.” Diệp Tố nhấp một ngụm trà nói, ngày đó nàng trực tiếp cướp về là vì đoán Ninh Thiển Dao không dám để lộ thân phận của Giản Hồ. Yêu ở tu chân giới cũng không được hoan nghênh, địa vị chỉ so với kẻ thù của tu sĩ là ma tu tốt hơn một chút mà thôi.
Hai người đó lại mới lập khế ước không lâu, nhất tổn sẽ thành song tổn.
Cũng nhờ là đã lập khế ước nên Hồ Vương mới tặng quyển trục cho tiểu sư muội, nếu không quyển trục còn nằm trong tay hắn thì Diệp Tố không nhất định có thể lấy lại được.
Hoàng Nhị Tiền bình phục tâm tình, lấy ra toàn bộ tài liệu mà Diệp Tố yêu cầu: “Tài liệu trên danh sách đều đã ở đây.”
“Văn Đông tài liệu hành gần đây thế nào?” Diệp Tố hỏi.
“Vẫn tốt.” Hoàng Nhị Tiền không chút nghĩ ngợi đáp.
“Vậy sao?” Diệp Tố buông chén trà, giương mắt nhìn hắn, “Sao ta nghe người Phá Nguyên Môn nói Văn Đông tài liệu hành ở Định Hải Thành bị người khác đập phá?”
“Mở cửa hàng mà, đôi lúc sẽ có người tới kiếm chuyện.” Hoàng Nhị Tiền ngượng ngùng cười nói.
Diệp Tố không nói tiếp, trong ghế lô một mảnh trầm mặc.
“Gần đây người chú ý Thiên Cơ Môn ngày một nhiều hơn.” Hoàng Nhị Tiền nói sang chuyện khác, “Ta thấy có người đặt cược Thiên Cơ Môn thắng rồi, không những một mà có đến mấy người lận!”
Đương nhiên là những tông môn khác, đặc biệt là Côn Luân thì số người đặt cược nhiều không đếm xuể.
“Sẽ không quá lâu đâu.” Diệp Tố bỗng nhiên nói.
Trảm Kim Tông, Toàn Điển Hành có mạnh hơn đi nữa cũng không cách nào cản được người Thiên Cơ Môn luyện khí.
Chỉ cần luyện ra được pháp khí mà bọn họ không cách nào luyện chế ra tới, tu chân giới nhất định sẽ có người ra tay muốn sở hữu.
Khi bước ra từ gian ghế lô, Diệp Tố thấy Toàn Gia Anh đã chờ bên ngoài.
“Chuyện mà cô nói đêm qua ta đã suy nghĩ kĩ.” Toàn Gia Anh đi đến trước mặt nàng nói: “Ta đồng ý.”
Diệp Tố nở nụ cười: “Tốt.”
Đối chiến vòng một vẫn còn đang diễn ra, Diệp Tố dọn ra bên ngoài cùng Toàn Gia Anh, hai người chuẩn bị hợp luyện pháp khí.
Luyện khí sư hợp luyện pháp khí không tính là chuyện hiếm gặp, chỉ là Toàn Gia Anh hợp tác với Diệp Tố đồng nghĩa với việc trực tiếp công bố ra bên ngoài Phá Nguyên Môn có quan hệ tốt với Thiên Cơ Môn.
Đêm qua sau nghe nghe xong đề nghị của Diệp Tố thì Toàn Gia Anh liền tức tốc báo lại cho phụ thân hắn, Phá Nguyên Môn khẩn cấp thương nghị suốt đêm.
“Ba năm, mấy đệ tử đó của Thiên Cơ Môn đã có thể từ Trúc Cơ lên Kim Đan kỳ, còn có một đệ tử được Tân Kẻ Điên thu làm đồ đệ.” Dung Sơ Thu nói, “Đây đủ để chứng minh thiên phú của bọn họ, huống chi đệ nhất đông phương nghe nói cũng là đệ tử Thiên Cơ Môn.”
“Việc đó cũng không tính là quá đáng kể.” Trương trưởng lão nói, “Ta nghe nói bởi vì thanh kiếm của hắn có kiếm linh, không kể ngày đêm ở trên lôi đài đánh liên tiếp không ngừng nghỉ cho nên điểm số mới cao.”
“Người có thể điều khiển được kiếm linh thì trên cơ bản đều sẽ không yếu.” Dung Sơ Thu nhìn về phía tông chủ Phá Nguyên Môn: “Còn nữa, sau khi Văn Đông tài liệu hành có móc nối quan hệ với Thiên Cơ Môn thì mới lấy ra Hàn Tinh bùn, rất khó để không nghi ngờ mối liên hệ trong đó.”
Toàn tông chủ giơ tay ra hiệu cho mọi người im lặng, nhìn về phía Toàn Gia Anh hỏi: “Con nghĩ thế nào?”
“Con muốn hợp luyện pháp khí với Diệp Tố.” Toàn Gia Anh nói, “Có lẽ có thể tìm được cơ hội đột phá.”
Cuối cùng Phá Nguyên Môn quyết định đặt cược một lần, đặt cược Thiên Cơ Môn có thể xoay người, tông phái đồng ý để Toàn Gia Anh hợp luyện pháp khí với Diệp Tố.
Bởi vì thời gian gấp gáp nên hai người chỉ có thể chia tài liệu ra từng người tự luyện hóa, nhưng độ luyện hóa nhất định không được lệch nhau.
Đây là lần đầu tiên Toàn Gia Anh ở cùng một gian phòng luyện khí với người khác, lúc ban đầu có chút không được tự nhiên, khi luyện hóa tài liệu khó tránh khỏi thất thần.
“Đao, giản, xoa, kiếm, huynh luyện.” Diệp Tố quay đầu nhìn hắn, “Kiếm, liềm, roi, nỏ, ta luyện.”
Bọn họ dự định hợp luyện một kiện pháp khí có thể biến hóa đa hình thái, mỗi người phụ trách bốn loại, cuối cùng sẽ hợp lại thành một pháp khí.
“Toàn huynh, huynh hiện tại hối hận còn kịp đấy.” Diệp Tố thấy hắn thất thần, nghiêm túc nói.
“Không, ta chỉ là có chút không quen thôi.” Toàn Gia Anh lắc đầu, “Tiếp tục đi.”
Hai người chia nhau tài luyện, tiếp tục luyện hóa.
Nếu là trước kia, chỉ bước luyện hóa thôi Toàn Gia Anh đều sẽ cẩn thận dành ra một đoạn thời gian, nhưng hiện tại có Diệp Tố để so sánh nên trong lòng hắn liền sinh ra cảm giác gấp gáp, lúc sau cả người đều toàn tâm toàn ý đắm chìm trong luyện khí, tốc độ thế nhưng nhanh đến hơn một nửa so với ngày xưa, chẳng qua linh lực cũng vì thế mà tiêu hao nhanh hơn.
Nếu muốn dung hợp vài loại pháp khí lại thành một thì cần thiết kế sao cho khi sử dụng một trong số chúng không ảnh hưởng đến những hình thái còn lại, Diệp Tố cùng Toàn Gia Anh phải phối hợp tài liệu đến mức hoàn mỹ nhất. Chỉ riêng điểm này hai người đã tốn mất mười phần tài liệu để thử nghiệm, có hai loại tài liệu khi phối hợp luyện hóa cùng nhau không hiểu vì sao lại xảy ra nổ mạnh, thiếu chút nữa đã thổi bay phòng luyện khí.
Cũng may có Phá Nguyên Môn ra mặt bồi thường linh thạch, hai người giữa chừng phải đổi sang một phòng luyện khí khác.
Toàn Gia Anh vừa cắn linh thạch vừa luyện khí, khi luyện ra đến hình thái thứ hai hắn gọi Diệp Tố một tiếng: “Chỗ ta còn linh thạch, chia cho cô một ít để bổ sung linh khí này.”
Linh khí của luyện khí sư không đủ dùng, hắn đều phải dựa vào linh thạch để chống đỡ, thời gian dài như vậy nhưng Toàn Gia Anh chỉ thấy Diệp Tố dùng linh thạch có một lần, hắn cho rằng nàng không có linh thạch.
“Không cần đâu.” Diệp Tố từ chối, “Ta có linh thạch.”
Mấy ngày nữa vòng một đối chiến sẽ kết thúc, nàng cần phải gấp rút hoàn thành xong hợp luyện trước lúc đó.
“Linh lực của cô đủ sao?” Toàn Gia Anh hoài nghi hỏi.
“Đủ.” Diệp Tố vùi đầu dùng linh hỏa luyện chế phôi pháp khí.
Toàn Gia Anh ngơ ngác: Hình như hắn mới là Kim Đan hậu kỳ mà.
……
Bảy ngày sau, hai người rốt cuộc ra tới với khuôn mặt tiều tụy tàn tạ nhưng đầy phấn khởi.
“Đại sư tỷ, vòng rút thăm đối chiến kết thúc rồi, vòng tiếp theo sẽ lập tức bắt đầu đấy!” Tây Ngọc đợi ở ngoài cửa nôn nóng nói.
Diệp Tố vừa ra tới thì liền nhìn thấy mấy người Minh Lưu Sa đang chờ ở bên ngoài với người của Phá Nguyên Môn.
“Đại sư tỷ, tỷ mau chạy đến đó đi!” Hạ Nhĩ từ xa vừa chạy tới vừa hô, “Những người khác đều đến đông đủ rồi!”
Diệp Tố dùng tay lau mặt một cái, cảm thấy đã thanh tỉnh hơn một chút, còn chưa mở miệng thì Toàn Gia Anh bên cạnh bỗng nhiên nghiêng sang một bên, thẳng tắp ngã xuống.
Hai người luyện khí với cường độ cao liên tục không chút nào ngơi nghỉ trong bảy ngày khiến Diệp Tố phản ứng chậm nửa nhịp, trơ mắt nhìn Toàn Gia Anh té xỉu trên mặt đất.
“Gia Anh!” Dung Sơ Thu vội vàng tiến lên nâng người dậy, tay đặt trên mạch đập cổ tay xem xét, sau đó thở một hơi nhẹ nhõm, “Chỉ là linh lực hao hết, quá mệt mỏi mà thôi.”
Hai người bọn họ đã luyện chế pháp khí gì mà không những dùng sạch sẽ linh thạch mà linh lực trong linh phủ cũng dùng đến cạn kiệt.
Diệp Tố đưa một cây gậy nâu dài ba thước cho Dung Sơ Thu sau đó liền vội vàng chạy về hướng sân thi đấu.
Dung Sơ Thu cầm pháp khí trên tay mà tưởng như đang cầm một que củi, bà quay đầu gọi với theo Diệp Tố: “Pháp khí này tên là gì?”
Hai người trước khi vào phòng luyện khí đã tính toán tốt, gấp rút luyện xong pháp khí trong cuối tháng, trước khi vòng thi đấu tiếp theo diễn ra, sau khi luyện chế xong thì sẽ lập tức đưa đến Bách Thanh Bảng để bình chọn, nên dù sao cũng phải có một cái tên.
Thanh âm của Diệp Tố như có như không truyền đến: “Bát Kỳ Biến.”
Không Cần Loạn Ăn Vạ
Khấp Huyết kiếm an tĩnh đứng bên cạnh, không có bất luận dị động nào, an phận đến độ có chút không giống một thanh yêu kiếm.
Diệp Tố trầm mặc đứng trong đám người.
Rất kỳ quái, nàng thế nhưng lại đang khẩn trương.
“Du công tử hẳn là sẽ có thể kết anh thành công.” Từ Trình Ngọc đi tới, đứng bên cạnh Diệp Tố nói.
Đại khái là vì ý an ủi trong giọng nói hắn quá rõ ràng nên khiến Diệp Tố không khỏi quay đầu nhìn lại.
Từ Trình Ngọc cũng phát hiện, nhìn thẳng vào mắt Diệp Tố nói: “Cô thoạt nhìn đang rất lo lắng cho hắn.”
“Có một chút.” Diệp Tố thừa nhận, chỉ là lo lắng này không giống lo lắng mà hắn nghĩ.
Nàng không rõ lắm sự khác nhau trong con đường tu luyện của người và yêu, nơi này lại là Côn Luân, đại năng có không ít, nàng sợ có người nhìn ra manh mối nào đó.
“Không đến hai ngày đã ẩn ẩn có dấu hiệu.” Từ Trình Ngọc dù sao cũng là người đã kết anh hai lần, rất thuần thục nói: “Du công tử rất nhanh thôi sẽ kết anh.”
Thời gian các tu sĩ kết nguyên anh không giống nhau, nhanh thì vài ngày, chậm thì dài đến một năm đều có, bất quá một khi Thiên Đạo giáng xuống dị tượng thì cơ bản đã sắp kết thúc.
Diệp Tố ngửa đầu nhìn kim quang trên bầu trời, sau đó tầm mắt hạ xuống dừng trên người Du Phục Thời, tiểu sư đệ đả tọa đã hai ngày, cũng coi như phá kỷ lục siêng năng của hắn rồi.
Thật lâu sau, linh khí chung quanh đột nhiên di chuyển chậm lại, toàn bộ kim quang đều bị Du Phục Thời hấp thu không còn một mảnh, kết giới bao quanh lôi đài như bị một lực vô hình chấn vỡ nát, cỗ lực lượng đó làm mọi người đang tụ tập dưới lôi đài không khỏi sôi nổi thối lui về sau.
Chỉ có Diệp Tố không lùi mà tiến tới, đi đến cạnh sát lôi đài.
Giờ phút này rốt cuộc Du Phục Thời cũng động, chỉ là khi quay đầu nhìn xuống đài thì ánh mắt đầu tiên của hắn liền đối diện với ánh mắt của Diệp Tố.
Đại sư tỷ không có chút ngoài ý muốn nào, bước vài bước lên lôi đài, tới gần tiểu sư đệ, vươn tay: “Đi về thôi.”
Du Phục Thời ngửa đầu nhìn Diệp Tố, tựa hồ như đang xác nhận gì đó, sau đó mới nắm lấy tay nàng, nương theo lực kéo của nàng mà đứng lên, hai người trước sau bước xuống lôi đài.
Khấp Huyết kiếm đứng ở đó nửa ngày, phát hiện không ai nhớ ra phải mang nó theo, thân kiếm lóe lóe sáng, chỉ đành nhận mệnh tự thân vận động đi theo.
“Nguyên Anh sơ kỳ sao?”
“Hình như là vậy.”
Mọi người chung quanh nhỏ giọng nghị luận, Từ Trình Ngọc nhìn về phía Du Phục Thời, phát hiện có lúc hắn cảm giác cảnh giới của hai người như nhau, nhưng có lúc lại cảm giác không đến nữa.
“Nguyên Anh sơ kỳ đỉnh.” Một vị trưởng lão chủ trì nói, “Đáng tiếc, nếu kết anh chậm một chút nữa thôi có lẽ sẽ có thể trực tiếp đến trung kỳ.”
“Vậy thì quá đáng tiếc rồi.”
“Năm nay các đệ tử có thể lên đến cảnh giới Nguyên Anh trung kỳ thì đều là ứng cử viên cho vị trí quán quân đấy.”
“Có mấy người?”
“Bốn người. Côn Luân Lục Trầm Hàn, Ngũ Hành Tông Liên Liên, còn có hai người Vô Danh Tông của tây phương, hình như tên là Ninh Thiển Dao với Giản Hồ.”
“Vạn Phật Tông Cốc Lương Thiên vậy mà còn chưa đến Nguyên Anh trung kỳ?”
“Bí pháp tu luyện Vạn Phật rất khó khăn, tuy nhiên bọn họ rất am hiểu vượt cấp khiêu chiến, Cốc Lương Thiên cũng có thể xem như là Nguyên Anh trung kỳ.”
“Theo ta thấy thì Nguyên Anh trung kỳ cũng là hư danh mà thôi, ai có thể làm ra chuyện chém giết Thiên Ma ở Nguyên Anh trung kỳ? Chỉ riêng điểm này thì Lục Trầm Hàn đã mạnh hơn mấy người còn lại rồi.”
“Có một thanh kiếm tốt cũng không tồi.” Có người hất đầu ý bảo người bên cạnh nhìn thanh kiếm đang đi theo sau Du Phục Thời, “Kiếm có linh kiếm đấy, hôm trước không phải đã gọn gàng chém trọng thương một Nguyên Anh trung kỳ của Vô Danh Tông đó sao?”
“Haiz, ai chúng ta cũng không có cửa thắng, chỉ cầu trong quá trình thi đấu lấy được nhiều vật phẩm tốt một chút.”
“Vòng tiếp theo là đến rồi.”
“Du công tử, chúc mừng tiến giai.” Mấy người Từ Trình Ngọc tiến tới chúc mừng.
“Sư, đệ, có, phải, đệ, ngồi, không, nổi, nữa, nên, không, tiến, giai, tiếp, đúng, không?” Minh Lưu Sa chậm rì rì hỏi, vừa rồi khi hắn nghe trưởng lão chủ trì kia nói nếu kết anh chậm một chút thì sẽ lên được Nguyên Anh trung kỳ thì phản ứng đầu tiên của hắn chính là nghĩ đến cái này.
Du Phục Thời làm bộ không nghe thấy, tiến giai mệt rồi không tiến nữa thì có vấn đề gì sao? Phàm nhân bên cạnh cũng không nói gì hắn.
Hợp Hoan Tông Nhan Hảo không biết từ đâu nhảy ra tới, lúc này lực chú ý của nàng ấy không ở trên người Du Phục Thời mà là chạy đến trước mặt Minh Lưu Sa, bắt lấy tay hắn nói: “Người đẹp thế này sao lại nói lắp? Tới Hợp Hoan Tông đi, chúng ta sẽ mời y tu giỏi trị cho ngươi.”
“……”
Minh Lưu Sa lập tức toàn thân nổi da gà, rút mạnh hai bàn tay ra khỏi ma trảo của Nhan Hảo: “Nam nữ thụ thụ bất thân, ai muốn tới Hợp Hoan Tông của các ngươi chứ, ta không muốn làm lô đỉnh của các ngươi!”
Nhan Hảo bị một tràng của hắn oanh tạc đến ngốc, một hồi sau mới phản ứng lại được: “Ngươi không nói lắp?”
“Huynh ấy chỉ là thích nói như vậy thôi.” Tây Ngọc đứng bên cạnh vừa soi gương vừa chọt vào một câu, người một nhà Thiên Cơ Môn bọn họ đều bị hố nhiều năm mới phát hiện ra, cũng không trách Nhan Hảo hiểu lầm.
“Thì ra là vậy.” Nhan Hảo đứng thẳng người nghiêm túc muốn đính chính cho Hợp Hoan Tông, “Thoại bản đều là viết bậy bạ thôi, Hợp Hoan Tông chúng ta không có làm lô đỉnh lô hạ gì hết, cũng không có dây dưa không rõ với phật tu gì gì đó, chúng ta là tông môn đứng đắn.”
Tây Ngọc nói: “Tuy các ngươi là tông môn đứng đắn nhưng chúng ta cũng sẽ không làm đệ tử Hợp Hoan Tông.”
“Thà, chết, cũng, không.” Minh Lưu Sa bổ sung.
Diệp Tố quay đầu lại nhìn Nhan Hảo vẫn đang cố gắng chèo kéo, nàng hoài nghi nghiêm trọng Hợp Hoan Tông là một cái động đa cấp của tu chân giới, chuyên môn lừa gạt thiếu nam thiếu nữ xinh đẹp sau đó tẩy não bọn họ.
“Thiên Cơ Môn của chúng ta đang trên con đường lớn mạnh nhanh chóng.” Diệp Tố chèo kéo ngược lại Nhan Hảo, “Không bằng các ngươi gia nhập Thiên Cơ Môn đi, như thế mỗi ngày là có thể nhìn thấy chúng ta rồi, chúng ta không ngại cưu mang người già, dìu dắt trẻ nhỏ, cũng thập phần hoan nghênh góp tài sản nhập tông.”
Nhan Hảo đầu tiên là sửng số, ngay sau đó thì lùi ra sau một bước, cứng đờ xua xua tay: “Không được, Hợp Hoan Tông vẫn khá tốt, hẹn gặp lại.”
Nàng nói xong liền xoay người chạy mất, nhanh chóng lẫn vào trong đám người, phảng phất như phía sau có thứ gì đó đáng sợ đang đuổi theo vậy.
Diệp Tố nhướng mày với các sư đệ sư muội, ý bảo bọn họ phải học phương pháp đối thoại chính xác.
……
Trước khi vòng tiếp theo bắt đầu, Hoàng Nhị Tiền mang theo tài liệu chạy đến Côn Luân, hắn không thể đi vào nên chỉ có thể ở bên ngoài chờ Diệp Tố tìm đến.
“Quyển trục đây.” Diệp Tố lấy quyển trục ra khỏi túi Càn Khôn đưa cho Hoàng Nhị Tiền.
Hoàng Nhị Tiền nâng quyển trục bằng hai tay, cúi đầu một lúc lâu, khi ngẩng đầu lên thì đôi mắt đã đỏ hoe: “Ta còn cho rằng không thể tìm lại được nó nữa.”
Đây là món đồ cuối cùng đại biểu cho thời kỳ thịnh vượng nhất của Văn Đông tài liệu hành.
“Bảo quản kĩ một chút, không nên để mất đồ vật bảo mệnh thế này nữa.” Diệp Tố nhấp một ngụm trà nói, ngày đó nàng trực tiếp cướp về là vì đoán Ninh Thiển Dao không dám để lộ thân phận của Giản Hồ. Yêu ở tu chân giới cũng không được hoan nghênh, địa vị chỉ so với kẻ thù của tu sĩ là ma tu tốt hơn một chút mà thôi.
Hai người đó lại mới lập khế ước không lâu, nhất tổn sẽ thành song tổn.
Cũng nhờ là đã lập khế ước nên Hồ Vương mới tặng quyển trục cho tiểu sư muội, nếu không quyển trục còn nằm trong tay hắn thì Diệp Tố không nhất định có thể lấy lại được.
Hoàng Nhị Tiền bình phục tâm tình, lấy ra toàn bộ tài liệu mà Diệp Tố yêu cầu: “Tài liệu trên danh sách đều đã ở đây.”
“Văn Đông tài liệu hành gần đây thế nào?” Diệp Tố hỏi.
“Vẫn tốt.” Hoàng Nhị Tiền không chút nghĩ ngợi đáp.
“Vậy sao?” Diệp Tố buông chén trà, giương mắt nhìn hắn, “Sao ta nghe người Phá Nguyên Môn nói Văn Đông tài liệu hành ở Định Hải Thành bị người khác đập phá?”
“Mở cửa hàng mà, đôi lúc sẽ có người tới kiếm chuyện.” Hoàng Nhị Tiền ngượng ngùng cười nói.
Diệp Tố không nói tiếp, trong ghế lô một mảnh trầm mặc.
“Gần đây người chú ý Thiên Cơ Môn ngày một nhiều hơn.” Hoàng Nhị Tiền nói sang chuyện khác, “Ta thấy có người đặt cược Thiên Cơ Môn thắng rồi, không những một mà có đến mấy người lận!”
Đương nhiên là những tông môn khác, đặc biệt là Côn Luân thì số người đặt cược nhiều không đếm xuể.
“Sẽ không quá lâu đâu.” Diệp Tố bỗng nhiên nói.
Trảm Kim Tông, Toàn Điển Hành có mạnh hơn đi nữa cũng không cách nào cản được người Thiên Cơ Môn luyện khí.
Chỉ cần luyện ra được pháp khí mà bọn họ không cách nào luyện chế ra tới, tu chân giới nhất định sẽ có người ra tay muốn sở hữu.
Khi bước ra từ gian ghế lô, Diệp Tố thấy Toàn Gia Anh đã chờ bên ngoài.
“Chuyện mà cô nói đêm qua ta đã suy nghĩ kĩ.” Toàn Gia Anh đi đến trước mặt nàng nói: “Ta đồng ý.”
Diệp Tố nở nụ cười: “Tốt.”
Đối chiến vòng một vẫn còn đang diễn ra, Diệp Tố dọn ra bên ngoài cùng Toàn Gia Anh, hai người chuẩn bị hợp luyện pháp khí.
Luyện khí sư hợp luyện pháp khí không tính là chuyện hiếm gặp, chỉ là Toàn Gia Anh hợp tác với Diệp Tố đồng nghĩa với việc trực tiếp công bố ra bên ngoài Phá Nguyên Môn có quan hệ tốt với Thiên Cơ Môn.
Đêm qua sau nghe nghe xong đề nghị của Diệp Tố thì Toàn Gia Anh liền tức tốc báo lại cho phụ thân hắn, Phá Nguyên Môn khẩn cấp thương nghị suốt đêm.
“Ba năm, mấy đệ tử đó của Thiên Cơ Môn đã có thể từ Trúc Cơ lên Kim Đan kỳ, còn có một đệ tử được Tân Kẻ Điên thu làm đồ đệ.” Dung Sơ Thu nói, “Đây đủ để chứng minh thiên phú của bọn họ, huống chi đệ nhất đông phương nghe nói cũng là đệ tử Thiên Cơ Môn.”
“Việc đó cũng không tính là quá đáng kể.” Trương trưởng lão nói, “Ta nghe nói bởi vì thanh kiếm của hắn có kiếm linh, không kể ngày đêm ở trên lôi đài đánh liên tiếp không ngừng nghỉ cho nên điểm số mới cao.”
“Người có thể điều khiển được kiếm linh thì trên cơ bản đều sẽ không yếu.” Dung Sơ Thu nhìn về phía tông chủ Phá Nguyên Môn: “Còn nữa, sau khi Văn Đông tài liệu hành có móc nối quan hệ với Thiên Cơ Môn thì mới lấy ra Hàn Tinh bùn, rất khó để không nghi ngờ mối liên hệ trong đó.”
Toàn tông chủ giơ tay ra hiệu cho mọi người im lặng, nhìn về phía Toàn Gia Anh hỏi: “Con nghĩ thế nào?”
“Con muốn hợp luyện pháp khí với Diệp Tố.” Toàn Gia Anh nói, “Có lẽ có thể tìm được cơ hội đột phá.”
Cuối cùng Phá Nguyên Môn quyết định đặt cược một lần, đặt cược Thiên Cơ Môn có thể xoay người, tông phái đồng ý để Toàn Gia Anh hợp luyện pháp khí với Diệp Tố.
Bởi vì thời gian gấp gáp nên hai người chỉ có thể chia tài liệu ra từng người tự luyện hóa, nhưng độ luyện hóa nhất định không được lệch nhau.
Đây là lần đầu tiên Toàn Gia Anh ở cùng một gian phòng luyện khí với người khác, lúc ban đầu có chút không được tự nhiên, khi luyện hóa tài liệu khó tránh khỏi thất thần.
“Đao, giản, xoa, kiếm, huynh luyện.” Diệp Tố quay đầu nhìn hắn, “Kiếm, liềm, roi, nỏ, ta luyện.”
Bọn họ dự định hợp luyện một kiện pháp khí có thể biến hóa đa hình thái, mỗi người phụ trách bốn loại, cuối cùng sẽ hợp lại thành một pháp khí.
“Toàn huynh, huynh hiện tại hối hận còn kịp đấy.” Diệp Tố thấy hắn thất thần, nghiêm túc nói.
“Không, ta chỉ là có chút không quen thôi.” Toàn Gia Anh lắc đầu, “Tiếp tục đi.”
Hai người chia nhau tài luyện, tiếp tục luyện hóa.
Nếu là trước kia, chỉ bước luyện hóa thôi Toàn Gia Anh đều sẽ cẩn thận dành ra một đoạn thời gian, nhưng hiện tại có Diệp Tố để so sánh nên trong lòng hắn liền sinh ra cảm giác gấp gáp, lúc sau cả người đều toàn tâm toàn ý đắm chìm trong luyện khí, tốc độ thế nhưng nhanh đến hơn một nửa so với ngày xưa, chẳng qua linh lực cũng vì thế mà tiêu hao nhanh hơn.
Nếu muốn dung hợp vài loại pháp khí lại thành một thì cần thiết kế sao cho khi sử dụng một trong số chúng không ảnh hưởng đến những hình thái còn lại, Diệp Tố cùng Toàn Gia Anh phải phối hợp tài liệu đến mức hoàn mỹ nhất. Chỉ riêng điểm này hai người đã tốn mất mười phần tài liệu để thử nghiệm, có hai loại tài liệu khi phối hợp luyện hóa cùng nhau không hiểu vì sao lại xảy ra nổ mạnh, thiếu chút nữa đã thổi bay phòng luyện khí.
Cũng may có Phá Nguyên Môn ra mặt bồi thường linh thạch, hai người giữa chừng phải đổi sang một phòng luyện khí khác.
Toàn Gia Anh vừa cắn linh thạch vừa luyện khí, khi luyện ra đến hình thái thứ hai hắn gọi Diệp Tố một tiếng: “Chỗ ta còn linh thạch, chia cho cô một ít để bổ sung linh khí này.”
Linh khí của luyện khí sư không đủ dùng, hắn đều phải dựa vào linh thạch để chống đỡ, thời gian dài như vậy nhưng Toàn Gia Anh chỉ thấy Diệp Tố dùng linh thạch có một lần, hắn cho rằng nàng không có linh thạch.
“Không cần đâu.” Diệp Tố từ chối, “Ta có linh thạch.”
Mấy ngày nữa vòng một đối chiến sẽ kết thúc, nàng cần phải gấp rút hoàn thành xong hợp luyện trước lúc đó.
“Linh lực của cô đủ sao?” Toàn Gia Anh hoài nghi hỏi.
“Đủ.” Diệp Tố vùi đầu dùng linh hỏa luyện chế phôi pháp khí.
Toàn Gia Anh ngơ ngác: Hình như hắn mới là Kim Đan hậu kỳ mà.
……
Bảy ngày sau, hai người rốt cuộc ra tới với khuôn mặt tiều tụy tàn tạ nhưng đầy phấn khởi.
“Đại sư tỷ, vòng rút thăm đối chiến kết thúc rồi, vòng tiếp theo sẽ lập tức bắt đầu đấy!” Tây Ngọc đợi ở ngoài cửa nôn nóng nói.
Diệp Tố vừa ra tới thì liền nhìn thấy mấy người Minh Lưu Sa đang chờ ở bên ngoài với người của Phá Nguyên Môn.
“Đại sư tỷ, tỷ mau chạy đến đó đi!” Hạ Nhĩ từ xa vừa chạy tới vừa hô, “Những người khác đều đến đông đủ rồi!”
Diệp Tố dùng tay lau mặt một cái, cảm thấy đã thanh tỉnh hơn một chút, còn chưa mở miệng thì Toàn Gia Anh bên cạnh bỗng nhiên nghiêng sang một bên, thẳng tắp ngã xuống.
Hai người luyện khí với cường độ cao liên tục không chút nào ngơi nghỉ trong bảy ngày khiến Diệp Tố phản ứng chậm nửa nhịp, trơ mắt nhìn Toàn Gia Anh té xỉu trên mặt đất.
“Gia Anh!” Dung Sơ Thu vội vàng tiến lên nâng người dậy, tay đặt trên mạch đập cổ tay xem xét, sau đó thở một hơi nhẹ nhõm, “Chỉ là linh lực hao hết, quá mệt mỏi mà thôi.”
Hai người bọn họ đã luyện chế pháp khí gì mà không những dùng sạch sẽ linh thạch mà linh lực trong linh phủ cũng dùng đến cạn kiệt.
Diệp Tố đưa một cây gậy nâu dài ba thước cho Dung Sơ Thu sau đó liền vội vàng chạy về hướng sân thi đấu.
Dung Sơ Thu cầm pháp khí trên tay mà tưởng như đang cầm một que củi, bà quay đầu gọi với theo Diệp Tố: “Pháp khí này tên là gì?”
Hai người trước khi vào phòng luyện khí đã tính toán tốt, gấp rút luyện xong pháp khí trong cuối tháng, trước khi vòng thi đấu tiếp theo diễn ra, sau khi luyện chế xong thì sẽ lập tức đưa đến Bách Thanh Bảng để bình chọn, nên dù sao cũng phải có một cái tên.
Thanh âm của Diệp Tố như có như không truyền đến: “Bát Kỳ Biến.”
Không Cần Loạn Ăn Vạ
Đánh giá:
Truyện Không Cần Loạn Ăn Vạ
Story
Chương 91: Bát Kì Biến
10.0/10 từ 27 lượt.