Không Cần Loạn Ăn Vạ
Chương 89: Quyển trục
187@-Không ai dự đoán được Giản Hồ sẽ đột nhiên ra tay, càng không ai nghĩ tới Diệp Tố thế nhưng sẽ xông tới nghênh đón.
Một người xếp hạng đệ nhị của tây phương, còn một người là đông phương đệ nhất đếm ngược, dùng chân cũng có thể đoán được ai sẽ thắng.
Diệp Tố lại không hề có chút nào sợ hãi, khi chạy về phía Giản Hồ thì nàng cũng nhanh chóng ném ra mấy đạo phù chú.
Hồ Vương là yêu nên ở tu chân giới phải chịu một lượng áp chế tự nhiên, thêm nữa lúc trước hắn bị thương nặng nên cảnh giới bị thụt lùi. Theo cốt truyện của nguyên tác thì nữ chủ Ninh Thiển Dao vô tình nhặt được hồ yêu, lập khế ước yêu thú, từ đó hai bên cùng một cảnh giới, từ Nguyên Anh sơ kỳ tăng lên đến trung kỳ.
Giản Hồ lúc này hẳn là đã Nguyên Anh trung kỳ.
“Một chút tài mọn.” Đôi mắt hẹp dài của Giản Hồ nhìn Diệp Tố đầy khinh bỉ, khóe miệng nhếch lên một nụ cười lạnh, mấy lá phù rách cũng muốn đối phó hắn? Đúng là không biết trời cao đất dày.
Hắn vung lên một trảo, cách không xé tan những phù chú đang bay tới, đồng thời nhẹ điểm mũi chân nhảy dựng lên, vọt về phía Diệp Tố, linh cầu trong lòng bàn tay còn lớn hơn trước vài phần.
Mấy người Từ Trình Ngọc đứng ở lối ra của sân thi đấu từ xa cũng có thể cảm nhận được uy hiếp không nhỏ từ động tác của hắn.
“Huynh không đi hỗ trợ sao?” Liên Liên hỏi Từ Trình Ngọc đứng gần đó.
“Là Diệp Tố chủ động nghênh chiến.” Từ Trình Ngọc ôm kiếm bình tĩnh nói, “Nàng ấy không bao giờ làm chuyện mà bản thân không nắm chắc.”
“Đệ thấy cũng chưa chắc.” Mã Tòng Thu chen vào một miệng, “Đệ thấy trong xương cốt Diệp Tố điên thật sự.”
Lúc này Giản Hồ đã ném linh cầu đến trước mặt Diệp Tố, linh cầu đã đến gần sát trong gang tấc nhưng Diệp Tố lại không hề trốn tránh, chỉ là hai tay nàng bỗng nhiên dang ra hai bên, một đạo pháp trận kim sắc xuất hiện trước mặt, linh cầu đập vào đó lập tức liền biến mất.
“Ơ đâu mất rồi.” Chu Vân trừng lớn đôi mắt nói.
Phía tây, Cốc Lương Thiên tựa hồ nhận thấy được cái gì, hắn dừng lại bước chân, quay đầu nhìn lại sân thi đấu, sau khi thấy rõ đạo pháp trận đó thì lại thu hồi ánh mắt, nâng lên pháp trượng tiếp tục đi ra ngoài.
Linh cầu đột nhiên biến mất không thấy bóng dáng tăm hơi, ngay cả Giản Hồ cũng sửng sốt một lát, hắn híp mắt đánh giá Diệp Tố, nàng ta bất quá chỉ mới là Kim Đan sơ kỳ mà thôi.
Đôi tay của hắn lại một lần nữa ngưng tụ linh cầu, công kích về phía Diệp Tố.
Diệp Tố không né không tránh, hai tay hợp lại, ngón cái và ngón trỏ chạm nhau để kết trận, sau đó hai tay tách ra kéo sang hai bên, kim quang pháp trận được mở rộng, linh cầu như cũ đụng phải pháp trận liền biến mất.
Mọi người xem mà trợn mắt há mồm, đây là trận pháp gì mà lại không khiến các tu sĩ phát hiện bất luận dao động nào.
Nhưng mà, trước mặt Ninh Thiển Dao đang đứng cách đó không xa đột nhiên hiện lên một đạo kim quang, quả linh cầu đầu tiên biến mất lúc này một lần nữa lại xuất hiện, tán vào mặt nàng ta.
Phản ứng của Ninh Thiển Dao không tính là chậm, lập tức khởi động linh lực tạo thành vòng bảo hộ, tuy nhiên quả cầu linh lực đó cách nàng ta quá gần, tuy rằng khi linh cầu đánh vào vòng bảo hộ liền vỡ vụn nhưng vòng linh lực của nàng ta cũng bị đánh nát khiến nàng ta bị thương không nhẹ.
Này vẫn còn chưa xong, tất cả linh cầu biến mất vừa rồi giờ phút này toàn bộ đều xông ra, đánh về phía Ninh Thiển Dao.
Ninh Thiển Dao dựng lên ba vòng phòng hộ liên tiếp, toàn bộ đều bị đụng vỡ tan, nàng ta thì trực tiếp bị thương hộc máu, ánh mắt lộ ra vẻ mờ mịt vô thố, không rõ rốt cuộc chuyện gì đang diễn ra.
Giản Hồ không biết Diệp Tố ở đối diện dùng tà pháp gì, nhưng thấy Ninh Thiển Dao bị thương thì hành động của hắn cũng không tránh khỏi có chút kiêng dè, không dám tiếp tục dùng linh cầu để tấn công.
Mấu chốt là hai người đã lập khế ước, Ninh Thiển Dao bị thương thì Giản Hồ cũng chịu thương tích tương tự, chỉ là hắn nhịn xuống không biểu hiện ra ngoài.
Đôi mắt hẹp dài của Giản Hồ ngập tràn tức giận, hắn không dùng linh lực nữa mà là xông tới gần Diệp Tố, ngón tay cong thành trảo, chuyển sang đánh cận chiến.
Cảnh giới Nguyên Anh trung kỳ, trên sân thi đấu không có mấy người có thể thấy rõ chuyển động của hắn, nếu là Kim Đan hậu kỳ bình thường còn chưa chắc có thể trốn khỏi một trảo này của hắn, chỉ tiếc là nhất cử nhất động của hắn đều bị Diệp Tố “nhìn” thấu rồi.
——Nàng dùng thần thức.
Bị công kích gần nhưng Diệp Tố như cũ không né tránh, đôi tay nàng một lần nữa hơi nâng lên, những nơi trên sân thi đấu mà nàng từng đứng qua đều xuất hiện kim quang.
Giản Hồ phất tay đánh nát một đạo, hai đạo kim quang, lại không ngờ dẫm phải một đạo tàn phù trên mặt đất, lại một đạo pháp trận kim quang sáng lên dưới chân hắn, trực tiếp truyền tống một chân này đến trên mặt của Ninh Thiển Dao cách đó không xa.
Ninh Thiển Dao bị dẫm lên mặt một cái bốp không khỏi ngã ngang gục đầu: “……”
Mọi người: “……”
“Cái đó hình như là truyền tống pháp trận?” Trên sân thi đấu rốt cuộc có tu sĩ do dự phỏng đoán.
Lần đầu tiên mới thấy có người dùng Truyền Tống Trận đi truyền tống công kích, cho nên qua nửa ngày mà mọi người vẫn chưa phản ứng lại được.
“Chỉ là nàng ấy thiết hạ pháp trận lúc nào vậy?”
Mọi người đều biết, truyền tống pháp trận yêu cầu phải được thiết lập ở hai đầu, sau đó dùng linh lực khởi động thì mới có thể mở ra không gian truyền tống.
“Mặt.” Có người suy đoán, “Hẳn là lúc đầu khi nàng ấy nắm lấy cằm của áo vàng thì đã hạ xuống một đầu Truyền Tống Trận.”
Người này suy đoán không sai, trong nháy mắt khi Diệp Tố nắm lấy cằm Ninh Thiển Dao thì tay còn lại của nàng đã nhanh chóng thiết lập một đầu Truyền Tống Trận trên giày của nàng ta.
Diệp Tố lắc đầu tiếc nuối thầm nghĩ: Tài nghệ còn chưa tinh, không thể truyền tống được cả người.
Vốn dĩ nàng chỉ là muốn tự học Truyền Tống Trận để về sau có thể tiết kiệm chút linh thạch, bất quá thực lực trước mắt chỉ có hạn, chưa thể nào truyền tống được cả người đi khoảng cách xa.
Đương nhiên cũng có một phần vì Truyền Tống Trận là nàng tự mày mò học nên chỉ mới tạo ra được bản đơn giản mà thôi.
Sau khi biết được những kim quang thường lóe lên đó là cái gì thì hai tay Giản Hồ liền bùng lên linh lực, phá hủy toàn bộ Truyền Tống Trận, sau đó hắn trong nháy mắt dịch chuyển đến trước mặt Diệp Tố, vươn ra một bàn tay muốn bóp cổ nàng.
Lực bàn tay mang theo tức giận vì bị trêu đùa không hề nghi ngờ đủ để bẻ gãy cổ của một tu sĩ Kim Đan kỳ.
“Rẹt ——”
Một đạo hồng ảnh chợt xuất hiện, Giản Hồ không kịp tránh nên bàn tay liền ăn trọn một lưỡi kiếm, hắn che lại miệng vết thương dữ tợn, trong lòng tức khắc hiện lên cảm giác nguy cơ mãnh liệt, hắn ngẩng đầu nhìn lên thì lại chỉ thấy một thanh kiếm đang lơ lửng giữa không trung.
Khấp Huyết kiếm nếm được vị máu thì càng thêm hưng phấn, mũi kiếm chỉ thẳng vào Giản Hồ, chấn động từng hồi, tựa hồ muốn nhất kiếm xuyên tim tên hồ yêu trước mặt.
Giản Hồ không khỏi chật vật lui về sau hai bước, hắn rõ ràng cảm nhận được thanh kiếm này thị huyết, nó muốn tiếp tục uống máu của hắn.
Đây là thanh kiếm tà đạo gì?
“Diệp Tố, ngươi thật là chậm.” Du Phục Thời đứng tại chỗ đợi một lúc lâu mà phàm nhân này vẫn chưa giải quyết xong tên yêu thú đối diện, trong lòng hắn sinh ra bực bội, cuối cùng không nhịn được mà ra tay.
Đại sư tỷ sửng sốt: “……”
“Đại bỉ còn chưa bắt đầu, chớ có tụ tập ở đây nháo sự.” Trưởng lão chủ trì khoan thai tới muộn, dẫm lên kiếm cất cao giọng cảnh cáo mọi người, “Mau chóng giải tán.”
Quần chúng tu sĩ vốn còn muốn hóng hớt thêm nghe vậy chỉ đành phải sôi nổi rời đi.
“Đại sư tỷ,” Ninh Thiển Dao sắc mặt tái nhợt che trước người Giản Hồ, lại khụ ra một mồm huyết: “Muội chỉ là sợ bọn họ không cho luyện khí sư tham gia đại bỉ nên mới báo danh Vô Danh tông.”
“Sao cũng được, không ai quan tâm.” Diệp Tố bước tới vài bước, bỗng nhiên giật xuống túi Càn Khôn bên hông nàng ta.
Tròng mắt Ninh Thiển Dao co rụt, duỗi tay muốn đoạt về.
“Đừng nhúc nhích.” Diệp Tố khóa tay nàng ta lại, “Bằng hữu của ta có một bảo bối bị một con súc sinh đoạt mất, túi Càn Khôn của sư muội vừa lúc lại tỏa ra mùi hương đặc thù của vật đó.”
Sau khi nghe thấy lời nàng thì cả người Ninh Thiển Dao liền cứng đờ, không biết là vì nửa câu đầu hay là vì nửa câu sau.
Diệp Tố cúi đầu nhìn túi Càn Khôn trong tay, quơ qua quơ lại làm nàng ta ngửi được mùi hương như có như không đó, sau đó lại vươn túi đến trước mặt Ninh Thiển Dao: “Giải cấm chế.”
“Đại sư tỷ, muội không hiểu tỷ đang nói cái gì?” Đôi mắt lộc của Ninh Thiển Dao lộ ra vài phần ủy khuất, “Tỷ đang hoài nghi muội cầm đồ vật của bằng hữu tỷ sao?”
Diệp Tố bật cười một tiếng, nghiêng người kề sát vào tai của Ninh Thiển Dao, đôi mắt lại nhìn chằm chằm Giản Hồ sau lưng nàng ta: “Thứ mà súc sinh đó cướp đi là một quyển trục, là một bảo vật có thể truyền tống từ bất kỳ địa phương nào.”
“Không khéo là, quyển trục có một mùi thơm lạ lùng, mãi cũng không tan.” Diệp Tố đứng thẳng người dậy, lấy ra một cái khăn tay, thay Ninh Thiển Dao lau đi vết máu bên miệng nàng ta, “Cũng có thể là do tiểu sư muội đã mua thứ gì, đúng lúc dính lên tới.”
Dịch Huyền nhìn về phía Ninh Thiển Dao, thanh kiếm kia của Du Phục thời vẫn chưa thu lại, đang chĩa thẳng vào Giản Hồ ở phía sau.
“……Đại sư tỷ.” Ninh Thiển Dao hào phóng cởi cấm chế trên túi Càn Khôn, “Mấy năm nay muội mua rất nhiều đồ vật, còn có vài thứ là nhặt được ở trong bí cảnh, tỷ thích cái nào cũng đều có thể lấy đi.”
Đối với loại lời nói chứa dao như thế này Diệp Tố cũng không thèm để trong lòng, nàng cũng chẳng xem đồ vật này nọ trong túi của nàng ta, chỉ duỗi tay thẳng vào sau đó chính xác lấy ra một quyển trục.
“Cái này là tiểu sư muội nhặt được trong bí cảnh sao?” Diệp Tố cầm quyển trục trên tay hỏi nàng ta, “Xem ra hẳn là súc sinh kia đoạt xong đã ném đi.”
Trái một câu súc sinh, phải một câu súc sinh, sắc mặt của Giản Hồ ở phía sau dị thường khó coi.
Ninh Thiển Dao nắm chặt tay, cuối cùng lắc đầu: “Muội cũng không rõ lắm, ngày mai còn có đối chiến, đại sư tỷ, tụi muội đi trước.”
Nàng ta xoay người kéo Giản Hồ vội vàng rời đi.
……
“Nếu Du Phục Thời không ra tay thì tỷ tính làm sao?” Trên đường trở về, Dịch Huyền mặt vô biểu tình hỏi Diệp Tố.
“Thì thuyền đến đầu cầu tự nhiên thẳng thôi.” Diệp Tố cười đáp, nàng cúi đầu thu quyển trục vào trong túi Càn Khôn, định truyền tin cho Hoàng Nhị Tiền bảo hắn đến đây lấy.
Trước khi mọi người tách ra, Dịch Huyền lạnh mặt nhắc nhở: “Tỷ chỉ mới là một Kim Đan sơ kỳ.”
Diệp Tố nhướng mày, nàng tất nhiên biết rõ cảnh giới của bản thân, chỉ là nàng hoàn toàn không sợ một chiêu lúc ấy của Giản Hồ, thậm chí còn đã nghĩ tốt nên dùng thần thức đánh trả như thế nào.
Thần thức nàng là trời sinh, lúc trước ở vòng sơ loại khi dùng thần thức chữa trị linh phủ nàng đã nắm vững làm sao để điều khiển được chúng, thần thức của Nguyên Anh trung kỳ hoàn toàn không so được với nàng.
“Sư đệ” Diệp Tố gọi lại Dịch Huyền đã xoay người rời đi, “Đệ không hỏi chuyện quyển trục sao?”
Dịch Huyền quay đầu: “Hỏi cái gì? Tỷ có đoạt đồ gì của muội ấy à?”
Vừa rồi là lần đầu tiên hắn nhìn thấy rõ ràng cảm xúc biến hóa trên mặt của tiểu sư muội, tuy rằng thay đổi cực nhanh nhưng một thoáng biểu tình chật vật vì bị phát hiện đó rõ ràng có xuất hiện.
“Chắc là vậy.” Diệp Tố không rõ vì sao nở nụ cười, “Tỷ về viện đây.”
Dọc theo đường đi, Du Phục Thời đều không nói lời nào, cũng không biết đang suy nghĩ cái gì.
Thẳng đến khi gần đến tiểu viện thì Du Phục Thời bỗng nhiên mở miệng: “Ngươi muốn nhận hắn làm tiểu sư đệ sao?”
“Ai?” Diệp Tố kinh ngạc, một lát mới phản ứng lại, “Đệ nói Giản Hồ à?”
Du Phục Thời không trả lời, phàm nhân này dây dưa với hồ yêu đó lâu như vậy, còn không dùng thần thức, hắn hoài nghi nàng có tâm tư khác.
“Không phải ai cũng có thể làm tiểu sư đệ của ta.” Diệp Tố duỗi tay ra với Du Phục Thời, “Xấu không cần.”
Du Phục Thời đương nhiên đưa tay qua tùy ý để nàng nắm: “Hắn ta rất xấu.”
Suy diễn của tiểu sư đệ có chút nhảy vọt khiến đại sư tỷ miễn cưỡng mới có thể theo kịp.
……
“Cái gì? Lấy lại được quyển trục rồi?” Trong truyền tin ngọc điệp, Hoàng Nhị Tiền sau khi nghe xong lời của Diệp Tố thì nhảy dựng lên khỏi ghế, hưng phấn nửa ngày mới xoa tay hỏi, “Cô lấy được nó từ đâu thế?”
Lúc quyển trục bị đoạt ngay cả thân ảnh của súc sinh đó trông ra sao bản thân hắn còn không thấy được rõ ràng.
“Từ một tiểu sư muội Thiên Cơ Môn, nhặt được ở trong bí cảnh.” Diệp Tố không tiện giải thích bản thân làm sao biết được, nên dứt khoát lấy Ninh Thiển Dao làm cớ, “Túi Càn Khôn của muội ấy chứa quyển trục nên có mùi thơm lạ nhàn nhạt.”
“Vậy là nhất định súc sinh đó sau khi đoạt được đã ném trong bí cảnh!” Hoàng Nhị Tiền cũng không hoài nghi lời nói của Diệp Tố.
“Ngươi đến đây lấy nó đi.” Diệp Tố nói, “Ngoài ra ta sẽ đưa cho ngươi một tờ danh sách, phiền ngươi chuẩn bị giúp ta những tài liệu ghi trên đó, còn linh thạch thì cứ trừ vào khoản linh thạch chia cho ta.”
“Không thành vấn đề.” Hoàng Nhị Tiền vui rạo rực nói, giọt Hàn Tinh Bùn kia sau khi tìm được người mua là Thượng Khuyết Tông thì bọn họ đã được trả một lượng tinh thạch xa xỉ.
“Ta còn chờ Thiên Cơ Môn ở đại bỉ lấy được thành tích tốt, để Văn Đông tài liệu hành cũng được thơm lây.” Hoàng Nhị Tiền hưng phấn nói, “Tiền cược ta cũng đặt hết rồi đấy!”
Tác giả có lời muốn nói:
Kiều kiều: Nàng chậm chạp không động thủ, nhất định là coi trọng con hồ ly đó
Không Cần Loạn Ăn Vạ
Một người xếp hạng đệ nhị của tây phương, còn một người là đông phương đệ nhất đếm ngược, dùng chân cũng có thể đoán được ai sẽ thắng.
Diệp Tố lại không hề có chút nào sợ hãi, khi chạy về phía Giản Hồ thì nàng cũng nhanh chóng ném ra mấy đạo phù chú.
Hồ Vương là yêu nên ở tu chân giới phải chịu một lượng áp chế tự nhiên, thêm nữa lúc trước hắn bị thương nặng nên cảnh giới bị thụt lùi. Theo cốt truyện của nguyên tác thì nữ chủ Ninh Thiển Dao vô tình nhặt được hồ yêu, lập khế ước yêu thú, từ đó hai bên cùng một cảnh giới, từ Nguyên Anh sơ kỳ tăng lên đến trung kỳ.
Giản Hồ lúc này hẳn là đã Nguyên Anh trung kỳ.
“Một chút tài mọn.” Đôi mắt hẹp dài của Giản Hồ nhìn Diệp Tố đầy khinh bỉ, khóe miệng nhếch lên một nụ cười lạnh, mấy lá phù rách cũng muốn đối phó hắn? Đúng là không biết trời cao đất dày.
Hắn vung lên một trảo, cách không xé tan những phù chú đang bay tới, đồng thời nhẹ điểm mũi chân nhảy dựng lên, vọt về phía Diệp Tố, linh cầu trong lòng bàn tay còn lớn hơn trước vài phần.
Mấy người Từ Trình Ngọc đứng ở lối ra của sân thi đấu từ xa cũng có thể cảm nhận được uy hiếp không nhỏ từ động tác của hắn.
“Huynh không đi hỗ trợ sao?” Liên Liên hỏi Từ Trình Ngọc đứng gần đó.
“Là Diệp Tố chủ động nghênh chiến.” Từ Trình Ngọc ôm kiếm bình tĩnh nói, “Nàng ấy không bao giờ làm chuyện mà bản thân không nắm chắc.”
“Đệ thấy cũng chưa chắc.” Mã Tòng Thu chen vào một miệng, “Đệ thấy trong xương cốt Diệp Tố điên thật sự.”
Lúc này Giản Hồ đã ném linh cầu đến trước mặt Diệp Tố, linh cầu đã đến gần sát trong gang tấc nhưng Diệp Tố lại không hề trốn tránh, chỉ là hai tay nàng bỗng nhiên dang ra hai bên, một đạo pháp trận kim sắc xuất hiện trước mặt, linh cầu đập vào đó lập tức liền biến mất.
“Ơ đâu mất rồi.” Chu Vân trừng lớn đôi mắt nói.
Phía tây, Cốc Lương Thiên tựa hồ nhận thấy được cái gì, hắn dừng lại bước chân, quay đầu nhìn lại sân thi đấu, sau khi thấy rõ đạo pháp trận đó thì lại thu hồi ánh mắt, nâng lên pháp trượng tiếp tục đi ra ngoài.
Linh cầu đột nhiên biến mất không thấy bóng dáng tăm hơi, ngay cả Giản Hồ cũng sửng sốt một lát, hắn híp mắt đánh giá Diệp Tố, nàng ta bất quá chỉ mới là Kim Đan sơ kỳ mà thôi.
Đôi tay của hắn lại một lần nữa ngưng tụ linh cầu, công kích về phía Diệp Tố.
Diệp Tố không né không tránh, hai tay hợp lại, ngón cái và ngón trỏ chạm nhau để kết trận, sau đó hai tay tách ra kéo sang hai bên, kim quang pháp trận được mở rộng, linh cầu như cũ đụng phải pháp trận liền biến mất.
Mọi người xem mà trợn mắt há mồm, đây là trận pháp gì mà lại không khiến các tu sĩ phát hiện bất luận dao động nào.
Nhưng mà, trước mặt Ninh Thiển Dao đang đứng cách đó không xa đột nhiên hiện lên một đạo kim quang, quả linh cầu đầu tiên biến mất lúc này một lần nữa lại xuất hiện, tán vào mặt nàng ta.
Phản ứng của Ninh Thiển Dao không tính là chậm, lập tức khởi động linh lực tạo thành vòng bảo hộ, tuy nhiên quả cầu linh lực đó cách nàng ta quá gần, tuy rằng khi linh cầu đánh vào vòng bảo hộ liền vỡ vụn nhưng vòng linh lực của nàng ta cũng bị đánh nát khiến nàng ta bị thương không nhẹ.
Này vẫn còn chưa xong, tất cả linh cầu biến mất vừa rồi giờ phút này toàn bộ đều xông ra, đánh về phía Ninh Thiển Dao.
Ninh Thiển Dao dựng lên ba vòng phòng hộ liên tiếp, toàn bộ đều bị đụng vỡ tan, nàng ta thì trực tiếp bị thương hộc máu, ánh mắt lộ ra vẻ mờ mịt vô thố, không rõ rốt cuộc chuyện gì đang diễn ra.
Giản Hồ không biết Diệp Tố ở đối diện dùng tà pháp gì, nhưng thấy Ninh Thiển Dao bị thương thì hành động của hắn cũng không tránh khỏi có chút kiêng dè, không dám tiếp tục dùng linh cầu để tấn công.
Mấu chốt là hai người đã lập khế ước, Ninh Thiển Dao bị thương thì Giản Hồ cũng chịu thương tích tương tự, chỉ là hắn nhịn xuống không biểu hiện ra ngoài.
Đôi mắt hẹp dài của Giản Hồ ngập tràn tức giận, hắn không dùng linh lực nữa mà là xông tới gần Diệp Tố, ngón tay cong thành trảo, chuyển sang đánh cận chiến.
Cảnh giới Nguyên Anh trung kỳ, trên sân thi đấu không có mấy người có thể thấy rõ chuyển động của hắn, nếu là Kim Đan hậu kỳ bình thường còn chưa chắc có thể trốn khỏi một trảo này của hắn, chỉ tiếc là nhất cử nhất động của hắn đều bị Diệp Tố “nhìn” thấu rồi.
——Nàng dùng thần thức.
Bị công kích gần nhưng Diệp Tố như cũ không né tránh, đôi tay nàng một lần nữa hơi nâng lên, những nơi trên sân thi đấu mà nàng từng đứng qua đều xuất hiện kim quang.
Giản Hồ phất tay đánh nát một đạo, hai đạo kim quang, lại không ngờ dẫm phải một đạo tàn phù trên mặt đất, lại một đạo pháp trận kim quang sáng lên dưới chân hắn, trực tiếp truyền tống một chân này đến trên mặt của Ninh Thiển Dao cách đó không xa.
Ninh Thiển Dao bị dẫm lên mặt một cái bốp không khỏi ngã ngang gục đầu: “……”
Mọi người: “……”
“Cái đó hình như là truyền tống pháp trận?” Trên sân thi đấu rốt cuộc có tu sĩ do dự phỏng đoán.
Lần đầu tiên mới thấy có người dùng Truyền Tống Trận đi truyền tống công kích, cho nên qua nửa ngày mà mọi người vẫn chưa phản ứng lại được.
“Chỉ là nàng ấy thiết hạ pháp trận lúc nào vậy?”
Mọi người đều biết, truyền tống pháp trận yêu cầu phải được thiết lập ở hai đầu, sau đó dùng linh lực khởi động thì mới có thể mở ra không gian truyền tống.
“Mặt.” Có người suy đoán, “Hẳn là lúc đầu khi nàng ấy nắm lấy cằm của áo vàng thì đã hạ xuống một đầu Truyền Tống Trận.”
Người này suy đoán không sai, trong nháy mắt khi Diệp Tố nắm lấy cằm Ninh Thiển Dao thì tay còn lại của nàng đã nhanh chóng thiết lập một đầu Truyền Tống Trận trên giày của nàng ta.
Diệp Tố lắc đầu tiếc nuối thầm nghĩ: Tài nghệ còn chưa tinh, không thể truyền tống được cả người.
Vốn dĩ nàng chỉ là muốn tự học Truyền Tống Trận để về sau có thể tiết kiệm chút linh thạch, bất quá thực lực trước mắt chỉ có hạn, chưa thể nào truyền tống được cả người đi khoảng cách xa.
Đương nhiên cũng có một phần vì Truyền Tống Trận là nàng tự mày mò học nên chỉ mới tạo ra được bản đơn giản mà thôi.
Sau khi biết được những kim quang thường lóe lên đó là cái gì thì hai tay Giản Hồ liền bùng lên linh lực, phá hủy toàn bộ Truyền Tống Trận, sau đó hắn trong nháy mắt dịch chuyển đến trước mặt Diệp Tố, vươn ra một bàn tay muốn bóp cổ nàng.
Lực bàn tay mang theo tức giận vì bị trêu đùa không hề nghi ngờ đủ để bẻ gãy cổ của một tu sĩ Kim Đan kỳ.
“Rẹt ——”
Một đạo hồng ảnh chợt xuất hiện, Giản Hồ không kịp tránh nên bàn tay liền ăn trọn một lưỡi kiếm, hắn che lại miệng vết thương dữ tợn, trong lòng tức khắc hiện lên cảm giác nguy cơ mãnh liệt, hắn ngẩng đầu nhìn lên thì lại chỉ thấy một thanh kiếm đang lơ lửng giữa không trung.
Khấp Huyết kiếm nếm được vị máu thì càng thêm hưng phấn, mũi kiếm chỉ thẳng vào Giản Hồ, chấn động từng hồi, tựa hồ muốn nhất kiếm xuyên tim tên hồ yêu trước mặt.
Giản Hồ không khỏi chật vật lui về sau hai bước, hắn rõ ràng cảm nhận được thanh kiếm này thị huyết, nó muốn tiếp tục uống máu của hắn.
Đây là thanh kiếm tà đạo gì?
“Diệp Tố, ngươi thật là chậm.” Du Phục Thời đứng tại chỗ đợi một lúc lâu mà phàm nhân này vẫn chưa giải quyết xong tên yêu thú đối diện, trong lòng hắn sinh ra bực bội, cuối cùng không nhịn được mà ra tay.
Đại sư tỷ sửng sốt: “……”
“Đại bỉ còn chưa bắt đầu, chớ có tụ tập ở đây nháo sự.” Trưởng lão chủ trì khoan thai tới muộn, dẫm lên kiếm cất cao giọng cảnh cáo mọi người, “Mau chóng giải tán.”
Quần chúng tu sĩ vốn còn muốn hóng hớt thêm nghe vậy chỉ đành phải sôi nổi rời đi.
“Đại sư tỷ,” Ninh Thiển Dao sắc mặt tái nhợt che trước người Giản Hồ, lại khụ ra một mồm huyết: “Muội chỉ là sợ bọn họ không cho luyện khí sư tham gia đại bỉ nên mới báo danh Vô Danh tông.”
“Sao cũng được, không ai quan tâm.” Diệp Tố bước tới vài bước, bỗng nhiên giật xuống túi Càn Khôn bên hông nàng ta.
Tròng mắt Ninh Thiển Dao co rụt, duỗi tay muốn đoạt về.
“Đừng nhúc nhích.” Diệp Tố khóa tay nàng ta lại, “Bằng hữu của ta có một bảo bối bị một con súc sinh đoạt mất, túi Càn Khôn của sư muội vừa lúc lại tỏa ra mùi hương đặc thù của vật đó.”
Sau khi nghe thấy lời nàng thì cả người Ninh Thiển Dao liền cứng đờ, không biết là vì nửa câu đầu hay là vì nửa câu sau.
Diệp Tố cúi đầu nhìn túi Càn Khôn trong tay, quơ qua quơ lại làm nàng ta ngửi được mùi hương như có như không đó, sau đó lại vươn túi đến trước mặt Ninh Thiển Dao: “Giải cấm chế.”
“Đại sư tỷ, muội không hiểu tỷ đang nói cái gì?” Đôi mắt lộc của Ninh Thiển Dao lộ ra vài phần ủy khuất, “Tỷ đang hoài nghi muội cầm đồ vật của bằng hữu tỷ sao?”
Diệp Tố bật cười một tiếng, nghiêng người kề sát vào tai của Ninh Thiển Dao, đôi mắt lại nhìn chằm chằm Giản Hồ sau lưng nàng ta: “Thứ mà súc sinh đó cướp đi là một quyển trục, là một bảo vật có thể truyền tống từ bất kỳ địa phương nào.”
“Không khéo là, quyển trục có một mùi thơm lạ lùng, mãi cũng không tan.” Diệp Tố đứng thẳng người dậy, lấy ra một cái khăn tay, thay Ninh Thiển Dao lau đi vết máu bên miệng nàng ta, “Cũng có thể là do tiểu sư muội đã mua thứ gì, đúng lúc dính lên tới.”
Dịch Huyền nhìn về phía Ninh Thiển Dao, thanh kiếm kia của Du Phục thời vẫn chưa thu lại, đang chĩa thẳng vào Giản Hồ ở phía sau.
“……Đại sư tỷ.” Ninh Thiển Dao hào phóng cởi cấm chế trên túi Càn Khôn, “Mấy năm nay muội mua rất nhiều đồ vật, còn có vài thứ là nhặt được ở trong bí cảnh, tỷ thích cái nào cũng đều có thể lấy đi.”
Đối với loại lời nói chứa dao như thế này Diệp Tố cũng không thèm để trong lòng, nàng cũng chẳng xem đồ vật này nọ trong túi của nàng ta, chỉ duỗi tay thẳng vào sau đó chính xác lấy ra một quyển trục.
“Cái này là tiểu sư muội nhặt được trong bí cảnh sao?” Diệp Tố cầm quyển trục trên tay hỏi nàng ta, “Xem ra hẳn là súc sinh kia đoạt xong đã ném đi.”
Trái một câu súc sinh, phải một câu súc sinh, sắc mặt của Giản Hồ ở phía sau dị thường khó coi.
Ninh Thiển Dao nắm chặt tay, cuối cùng lắc đầu: “Muội cũng không rõ lắm, ngày mai còn có đối chiến, đại sư tỷ, tụi muội đi trước.”
Nàng ta xoay người kéo Giản Hồ vội vàng rời đi.
……
“Nếu Du Phục Thời không ra tay thì tỷ tính làm sao?” Trên đường trở về, Dịch Huyền mặt vô biểu tình hỏi Diệp Tố.
“Thì thuyền đến đầu cầu tự nhiên thẳng thôi.” Diệp Tố cười đáp, nàng cúi đầu thu quyển trục vào trong túi Càn Khôn, định truyền tin cho Hoàng Nhị Tiền bảo hắn đến đây lấy.
Trước khi mọi người tách ra, Dịch Huyền lạnh mặt nhắc nhở: “Tỷ chỉ mới là một Kim Đan sơ kỳ.”
Diệp Tố nhướng mày, nàng tất nhiên biết rõ cảnh giới của bản thân, chỉ là nàng hoàn toàn không sợ một chiêu lúc ấy của Giản Hồ, thậm chí còn đã nghĩ tốt nên dùng thần thức đánh trả như thế nào.
Thần thức nàng là trời sinh, lúc trước ở vòng sơ loại khi dùng thần thức chữa trị linh phủ nàng đã nắm vững làm sao để điều khiển được chúng, thần thức của Nguyên Anh trung kỳ hoàn toàn không so được với nàng.
“Sư đệ” Diệp Tố gọi lại Dịch Huyền đã xoay người rời đi, “Đệ không hỏi chuyện quyển trục sao?”
Dịch Huyền quay đầu: “Hỏi cái gì? Tỷ có đoạt đồ gì của muội ấy à?”
Vừa rồi là lần đầu tiên hắn nhìn thấy rõ ràng cảm xúc biến hóa trên mặt của tiểu sư muội, tuy rằng thay đổi cực nhanh nhưng một thoáng biểu tình chật vật vì bị phát hiện đó rõ ràng có xuất hiện.
“Chắc là vậy.” Diệp Tố không rõ vì sao nở nụ cười, “Tỷ về viện đây.”
Dọc theo đường đi, Du Phục Thời đều không nói lời nào, cũng không biết đang suy nghĩ cái gì.
Thẳng đến khi gần đến tiểu viện thì Du Phục Thời bỗng nhiên mở miệng: “Ngươi muốn nhận hắn làm tiểu sư đệ sao?”
“Ai?” Diệp Tố kinh ngạc, một lát mới phản ứng lại, “Đệ nói Giản Hồ à?”
Du Phục Thời không trả lời, phàm nhân này dây dưa với hồ yêu đó lâu như vậy, còn không dùng thần thức, hắn hoài nghi nàng có tâm tư khác.
“Không phải ai cũng có thể làm tiểu sư đệ của ta.” Diệp Tố duỗi tay ra với Du Phục Thời, “Xấu không cần.”
Du Phục Thời đương nhiên đưa tay qua tùy ý để nàng nắm: “Hắn ta rất xấu.”
Suy diễn của tiểu sư đệ có chút nhảy vọt khiến đại sư tỷ miễn cưỡng mới có thể theo kịp.
……
“Cái gì? Lấy lại được quyển trục rồi?” Trong truyền tin ngọc điệp, Hoàng Nhị Tiền sau khi nghe xong lời của Diệp Tố thì nhảy dựng lên khỏi ghế, hưng phấn nửa ngày mới xoa tay hỏi, “Cô lấy được nó từ đâu thế?”
Lúc quyển trục bị đoạt ngay cả thân ảnh của súc sinh đó trông ra sao bản thân hắn còn không thấy được rõ ràng.
“Từ một tiểu sư muội Thiên Cơ Môn, nhặt được ở trong bí cảnh.” Diệp Tố không tiện giải thích bản thân làm sao biết được, nên dứt khoát lấy Ninh Thiển Dao làm cớ, “Túi Càn Khôn của muội ấy chứa quyển trục nên có mùi thơm lạ nhàn nhạt.”
“Vậy là nhất định súc sinh đó sau khi đoạt được đã ném trong bí cảnh!” Hoàng Nhị Tiền cũng không hoài nghi lời nói của Diệp Tố.
“Ngươi đến đây lấy nó đi.” Diệp Tố nói, “Ngoài ra ta sẽ đưa cho ngươi một tờ danh sách, phiền ngươi chuẩn bị giúp ta những tài liệu ghi trên đó, còn linh thạch thì cứ trừ vào khoản linh thạch chia cho ta.”
“Không thành vấn đề.” Hoàng Nhị Tiền vui rạo rực nói, giọt Hàn Tinh Bùn kia sau khi tìm được người mua là Thượng Khuyết Tông thì bọn họ đã được trả một lượng tinh thạch xa xỉ.
“Ta còn chờ Thiên Cơ Môn ở đại bỉ lấy được thành tích tốt, để Văn Đông tài liệu hành cũng được thơm lây.” Hoàng Nhị Tiền hưng phấn nói, “Tiền cược ta cũng đặt hết rồi đấy!”
Tác giả có lời muốn nói:
Kiều kiều: Nàng chậm chạp không động thủ, nhất định là coi trọng con hồ ly đó
Không Cần Loạn Ăn Vạ
Đánh giá:
Truyện Không Cần Loạn Ăn Vạ
Story
Chương 89: Quyển trục
10.0/10 từ 27 lượt.