Không Cần Loạn Ăn Vạ

Chương 82: Thông hành đơn

183@-
Du Phục Thời vừa bỏ quyền xong lần thứ hai thì tên của Diệp Tố liền nhảy lên vị trí cuối cùng của tấm bia đá, cùng lúc đó tiếng chuông báo hiệu vòng sơ loại kết thúc cũng vang lên.

—— kết thúc.

“Lên, lên rồi!” Tây Ngọc vỗ vỗ bả vai Minh Lưu Sa đứng bên cạnh, hưng phấn nói.

Hạ Nhĩ lau lau hốc mắt không có giọt nước mắt nào: “Thật không dễ dàng mà.”

Chu Vân: “……Ngươi nói ai không dễ dàng?”

Không thấy tu sĩ chủ trì mặt đều tái luôn rồi sao? Còn ở đây đổ dầu vào lửa.

Vòng sơ loại hằng năm như thế này, số người tham gia rất đông đảo, có vài tông môn vì muốn có nhiều đệ tử của mình có thể lọt vào bảng một ngàn người nên sẽ sắp xếp các đệ tử giả đấu để tăng điểm, chuyện này đến cuối cùng người có hại nhiều nhất chính là tán tu. Bất quá trên các lôi đài hỗn đấu cũng có không ít tán tu kết đồng minh, nhưng mà trắng trợn công khai giả đấu như hai người này thì tu sĩ chủ trì vẫn là lần đầu tiên nhìn thấy!

Không đúng, còn không tính là giả đấu, vì bọn họ có đánh nhau chiêu nào đâu!

Vị này thậm chí còn chưa đi đến trung tâm của lôi đài, chỉ mới nhảy lên nhảy xuống bậc thang lên lôi đài thôi mà đã bỏ quyền hai lần!

“Các ngươi được lắm!” Tu sĩ chủ trì hung hăng chỉ vào Du Phục Thời cùng Diệp Tố nói, “Ngông nghênh tự đại, không thèm giả vờ giả vịt luôn đúng không!”

“Theo quy định thi đấu, bỏ quyền là hành vi chính đáng.” Từ Trình Ngọc từ đối diện đi tới nói.

Tu sĩ chủ trì nhìn Từ Trình Ngọc, hiển nhiên nhận ra đây là đại đệ tử của Ngô Kiếm Phái: “Nhưng hắn bỏ quyền tới hai lần!”

“Trong quy định cũng không nói là không thể bỏ quyền nhiều lần.” Từ Trình Ngọc nhìn thấy Diệp Tố thành công nằm trong một ngàn cái tên đầu tiên liền thở dài một hơi nhẹ nhõm, mấy ngày này hắn cùng mấy người Dịch Huyền hối hận lúc trước chen lên cái lôi đài hỗn đấu đó, mọi người còn sợ sau vòng sơ loại kết thúc nàng mới tỉnh lại.

“Tóm lại, loại hành vi này quá đáng giận!” Tu sĩ chủ trì nói, hắn nhất định phải bẩm báo trường hợp này lên trên! Nhất định phải ngăn chặn tình huống giống vậy xuất hiện ở những vòng sơ loại các năm sau.

Bọn họ dám ngay cả giả đấu cũng không thèm giả!

“Được rồi.” Một trưởng lão Ngô Kiếm Phái từ xa ngự kiếm tới, “Vẫn nằm trong quy tắc, không tính là phạm quy.”

“……Nhưng những người này sẽ đi tham gia đại bỉ.” Tu sĩ chủ trì vẫn không muốn bỏ qua, mở một con mắt nhắm một con mắt thì thôi đi nhưng cũng không thể quá phận như thế.

“Người bỏ quyền đang là hạng nhất trên tấm bia đá.” Trưởng lão kéo vị tu sĩ chủ trì qua một bên thấp giọng nói, “Còn người đứng trên lôi đài chính là người tháng rồi đã nổ bay một cái lôi đài đó.”


Tu sĩ chủ trì sửng sốt, ông cũng là một trong những người có mặt ở lần ầm ĩ đó, thấp giọng hỏi lại: “Là cô nương đó sao?”

“Đúng vậy, ông đã yên tâm chưa? Vẫn mạnh hơn những người khác nhiều, ít nhất sẽ không làm phương đông mất mặt.” Vị trưởng lão nói.

Tông môn đại bỉ không chỉ là cuộc tỉ thí để đánh giá thực lực giữa các tông môn mà còn liên quan đến thanh danh của bốn phương đông, tây, nam, bắc. Tỷ như phía tây có Vạn Phật Tông cùng với đệ nhất kiếm tu tông môn – Côn Luân, thế nên dẫn tới các tu sĩ ở phía tây thường sẽ có địa vị danh khí cao hơn các tu sĩ xuất thân từ ba phương còn lại.

Nói cách khác một nghìn tu sĩ lấy được thông hành đơn hôm nay không riêng phải làm vẻ vang tông môn của chính mình mà bọn họ còn đại biểu cho thể diện của tất cả tu sĩ ở phương đông.

Cho nên các tu sĩ dự thi, chỉ cần có thể đạt tới trình độ của cảnh giới tương ứng thì ngẫu nhiên giả đấu nhận một hai điểm cũng không quá phận, tu sĩ chủ trì cũng sẽ không can thiệp.

Tu sĩ chủ trì ho khan vài tiếng, nói với hai người Du Phục Thời và Diệp Tố: “Vòng sơ loại cũng đã kết thúc, các ngươi còn đứng đấy làm gì? Còn không mau chạy nhanh đi nhận thông hành đơn của mình!”

“Diệp Tố, đi thôi.” Từ Trình Ngọc ở dưới đài hô lên.

Diệp Tố đi xuống lôi đài, thuận tay kéo theo Du Phục Thời đang đứng ở bậc thang, cùng nhau đi về hướng tấm bia đá.

“Nhém tí nữa là đại sư tỷ không lấy được thông hành đơn rồi.” Hạ Nhĩ nhớ lại trong lòng vẫn sợ hãi không thôi.

“Phải cảm ơn tiểu sư đệ đấy.” Diệp Tố buông tay, xoay mặt nhìn Du Phục Thời cười nói.

Lúc ấy lôi đài hỗn đấu mà nàng tham gia đã là lôi đài cuối cùng, ngay cả lôi đài đơn đấu cũng không còn ai muốn đánh nữa.

Phản ứng đầu tiên của Diệp Tố chính là nhìn về phía Chu Vân đang đứng dưới lôi đài, trong nháy mắt đó trong đầu nàng hiện lên vô số ý tưởng, làm sao có thể nhanh chóng đánh bại được nàng ấy.

Nếu điểm số bằng nhau thì sẽ xét tới tỉ lệ các trận thắng thua, trừ bỏ trận nổ tung lôi đài thì Diệp Tố chưa thua một trận nào, thắng thêm một trận là đủ rồi.

Bất quá ai cũng không ngờ được Du Phục Thời phản ứng nhanh như vậy.

“Ta đệ nhất, ngươi cuối cùng.” Du Phục Thời nhìn hàng tên trên bia đá, biểu tình rất vừa lòng, tên hắn ở trên đó, tên của phàm nhân này cũng ở trên đó.

Khi đến gần tấm bia đá, Lữ Cửu lập tức ở bên đó lập tức phất tay với bọn họ: “Ở đây.”

Liên Liên đứng ở bên cạnh, nói với Diệp Tố: “Ta còn cho rằng cô không vào được.”

“Vận khí tốt.” Diệp Tố nói.



Một nghìn cái tên trên bia đá, ở giữa là Ngũ Hành Tông cùng Ngô Kiếm Phái đan chéo, đặc biệt ở đoạn trung thượng tầng là nhiều nhất, nhưng vô luận là xem ngược hay xuôi, tông môn đầu tiên đập vào mắt mọi người vẫn là Thiên Cơ Môn.

Diệp Tố nhướng mi mắt: “Ta không ngại các ngươi gia nhập Thiên Cơ Môn đâu.”

Mười cái tên đầu tiên theo thứ tự từ trên xuống là: Du Phục Thời, Liên Liên, Từ Trình Ngọc, Trình Hoài An, Dịch Huyền, Lữ Cửu, Chu Vân, Mã Tòng Thu, Chương Sơn, Lê Tự.

Trừ bỏ ba đệ tử Thiên Cơ Môn không biết từ đâu nhảy ra tới, còn lại trước sau như một toàn bộ là đệ tử Ngô Kiếm Phái cùng Ngũ Hành Tông.

“Vòng sơ loại đã kết thúc, một nghìn vị tu sĩ lấy được thông hành đơn tiếp theo sẽ đến Côn Luân để tham gia đại bỉ.” Tông chủ Ngô Kiếm Phái Chu Kỳ đứng giữa không trung, tay ông hơi giơ lên, linh lực lập tức bao trùm toàn bộ sân thi đấu, “Ngọc bài trong tay chư vị chính là thông hành đơn.”

Trong nháy mắt, ngọc bài trong tay vô số người giữa sân liền vỡ vụn, chỉ có người nào có tên trên bia đá thì ngọc bài mới phát ra ánh sáng, nội dung trên ngọc bài cũng xuất hiện biến hóa.

Diệp Tố cúi đầu nhìn ngọc bài trong tay mình: Thông hành đơn: Diệp Tố, Thiên Cơ Môn

“Tông môn đại bỉ sẽ chính thức được cử hành tại Côn Luân vào ngày mười lăm tháng sáu, các vị có mười lăm ngày để đến Côn Luân.” Ánh mắt của Chu Kỳ lướt qua một lượt các tu sĩ trẻ tuổi bên dưới, không biết năm nay sẽ có bao nhiêu thiên tài xuất hiện. Những năm trước năm nào cũng bị Côn Luân áp chế, không tông môn nào chiếm được chỗ tốt, huống chi lần này Côn Luân còn có một tên Lục Trầm Hàn.

Thật ra mấy năm trước khi có tin truyền ra hắn xảy ra chuyện, cái đại tông môn ai nấy cũng nhẹ nhàng thở ra, sau đó ai cũng không ngờ tới hắn lại khỏe mạnh trở lại không chút thương tật nào, thậm chí cảnh giới tăng lên càng nhanh.

Liên Liên Ngũ Hành Tông tuy cũng đã là Nguyên Anh trung kỳ nhưng so với Lục Trầm Hàn đã có thể vượt cấp chém giết Thiên Ma thì có thể thấy được chênh lệch của hai người vẫn không nhỏ.

Còn người xếp hạng nhất trên tấm bia đá – Du Phục Thời, Chu Kỳ vẫn không để hắn ở trong mắt, suốt hai tháng sơ loại từ đầu tới cuối đều là Khấp Huyết kiếm tự thân vận động, nếu kiếm này không có linh thức thì cũng không biết hắn có lọt được vào danh sách một ngàn hay không.

Trình độ trông cũng chỉ thường thường mà thôi.

Không rõ duyên phận gì đã làm Du Phục Thời rút lên được thanh kiếm này.

Kiếm tốt theo người tầm thường, chuyện này ở tu chân giới cũng không phải chỉ mới lần một lần hai, huống chi kiếm này vẫn là một thanh yêu kiếm, am hiểu mê hoặc nhân tâm.

Chu Kỳ nhìn các đệ tử trẻ tuổi bên dưới, trên mặt họ hoặc nhiều hoặc ít đều mang theo mong đơi, trong lòng ông thở dài một hơi, nhìn vào vòng sơ loại vừa qua, người có thể so cao thấp với Lục Trầm Hàn, cơ hồ là không có.

Không phải là những đệ tử này không tốt, vô luận là Từ Trình Ngọc hay là tịnh tông đệ tử mới tới, tiềm lực đều mạnh hơn các đệ tử tham gia đại bỉ của các năm trước, ngay cả hai vị thân truyền đệ tử của Ngũ Hành Tông, Trình Hoài An cùng Liên Liên, trình độ cảnh giới cũng cao hơn những năm trước rất nhiều.

—— Chỉ là Côn Luân Lục Trầm Hàn quá mạnh.

Chu Kỳ thu lại suy nghĩ, cất cao giọng nói: “Lần này xuất quân, mong chư vị tiền độ thuận lợi, đại khai đắc thắng.”


Các tu sĩ giành được thông hành đơn vô cùng vui mừng, sôi nổi chúc mừng nhau, trong lúc nhất thời trên sân thi đấu phi thường náo nhiệt.

Chu Kỳ thu lại linh lực, hai tay chắp sau lưng, mũi chân nhẹ điểm đáp xuống đất, tầm mắt ông thoáng nhìn qua Diệp Tố, ông có chút ngẩn người: Thiếu chút nữa đã quên đệ tử Thiên Cơ Môn này, phong cách hành sự nhìn qua khá giống người sẽ trở thành một nhân vật lợi hại về sau, đáng tiếc cảnh giới quá thấp.

“Có mười lăm ngày để đi đến Côn Luân, đại sư tỷ, chúng ta sẽ ngồi Truyền Tống Trận qua đó sao?” Hạ Nhĩ chen qua hỏi, “Bên đó quá xa, ngự kiếm sợ là không kịp.”

“Truyền, Tống, Trận, đắt, không?” Minh Lưu Sa quan tâm nhất là vấn đề này.

Từ Trình Ngọc cười nói: “Nếu mọi người không ngại thì có thể đi cùng tàu bay với Ngô Kiếm Phái.”

“Chúng ta có môn có phái, ngồi tàu bay của tông phái khác đến đó sợ là không tốt lắm.” Tây Ngọc nghĩ nghĩ nói.

Diệp Tố như suy tư gì đó hỏi: “Từ huynh, trên đường đến đó chúng ta có thể xuống tàu giữa đường không?”

“Khi gần đến Côn Luân mọi người có thể xuống tàu trước cũng được.” Từ Trình Ngọc hoàn toàn hiểu được cách nghĩ của họ.

Vào mỗi lần tông môn đại bỉ, tàu bay cũng là một phương diện cạnh tranh mặt mũi mà các đại tông môn không ai chịu nhường ai.

“Vậy thì đa tạ quý phái.” Diệp Tố hơi khom người, chắp tay nói.

“Cũng không phải chuyện gì lớn.” Từ Trình Ngọc bỗng nhiên nhớ tới một việc, nhích lại gần Diệp Tố nhỏ giọng nói, “Mấy hôm trước sư đệ của cô có tìm Tân trưởng lão muốn người giúp tìm y tu đến xem cho cô.”

Ánh mắt Diệp Tố lộ ra vẻ kinh ngạc, nàng vừa nghe liền biết vị sư đệ mà hắn nhắc tới chính là Dịch Huyền.

“Tuy nhiên Tân trưởng lão đã đến trước cửa phòng cô, ông nhìn thoáng qua bảo rằng hơi thở của cô trầm ổn, không có gì đáng ngại, không cần mời y tu.” Từ Trình Ngọc nói tiếp, “Vậy nên chúng ta mới tưởng rằng cô đang ngộ đạo đột phá.”

Kết quả Diệp Tố ra tới lại vẫn là Kim Đan sơ kỳ.

“Không phải ngộ đạo đột phá.” Diệp Tố xua tay tùy ý nói, “Linh phủ của ta bị sụp.”

Từ Trình Ngọc chậm rãi nghiêng đầu, hoài nghi lỗ tai của mình: “Cái gì sụp?”

“Linh phủ.” Diệp Tố duỗi tay cản một tu sĩ sắp đụng vào bọn họ, “Không sao, đã sửa xong rồi.”

Từ Trình Ngọc: “???”

Khi hắn còn đang suy nghi linh phủ sụp là tình trạng như thế nào thì Dịch Huyền không biết từ đâu bước tới, mở bàn tay để lộ ra ngọc bài, nói với Diệp Tố: “Đã lấy được thông hành đơn rồi.”

Diệp Tố nhìn thấy hắn liền nhớ tới lời Từ Trình Ngọc nói lúc nãy: “Sư đệ, chuyện y tu cảm ơn đệ nhé.”

Tay cầm ngọc bài của Dịch Huyền rũ xuống, có chút không được tự nhiên cúi mặt nói: “Lúc ở Thiên Cơ Môn tỷ cũng đã giúp đệ.”

Hắn là đang nói lần hắn vừa đạt Trúc Cơ.

Diệp Tố nhớ tới chuyện trước kia, không khỏi cười nói: “Đệ đã thay đổi rất nhiều.”

Du Phục Thời bỗng nhiên cắm một tay vào giữa hai người, hắn đưa ngọc bài cho Diệp Tố, đúng lý hợp tình nói: “Ngươi bảo quản.”

Dịch Huyền đứng ở đối diện: “……”

Trong nháy mắt hắn có một tia xúc động cũng muốn đưa ngọc bài cho Diệp Tố cầm, nhưng cuối cùng vẫn là từ bỏ, hắn là một người bình thường có giới hạn của mình, không giống với Du Phục Thời.

Khi vòng sơ loại của phương đông kết thúc, vòng sơ loại ở các khu vực khác cũng đồng loạt đi đến hồi kết, tin tức cùng tên của bốn nghìn tu sĩ nhận được thông hành đơn nhanh chóng truyền đi khắp nơi trong tu chân giới.

Lần này vòng sơ loại kết thúc, có hai phương vị nhận được sự chú mục của mọi người.

Một là đệ nhất của đông phương thế mà lại không phải là đệ tử của Ngô Kiếm Phái hay Ngũ Hành Tông, mà là xuất thân từ Thiên Cơ Môn.

Nhìn thấy ba chữ này, phản ứng đầu tiên của mọi người trong tu chân giới đó là nhớ tới một tông môn luyện khí đã từng rất huy hoàng nhưng hiện giờ đã sắp phế tông, nổi tiếng với việc tống tiền khắp nơi.

Phản ứng thứ hai chính là tông môn nào lại lấy trùng tên với bọn họ vậy, không chê đen đủi sao.

Kết quả sau khi nghe ngóng thì không phải là một tông môn mới lập nào hết, mà thật là tông môn luyện khí chuyên tống tiền đó.

Nghe nói đệ tử của bọn họ trong lúc thi đấu còn bán pháp khí, sự tình nghe tới có vẻ hoang đường, thế nhưng gắn vào thân phận của đệ tử Thiên Cơ Môn thì tựa hồ cũng không có chỗ nào là không lí giải được.

Một phương khác chính là tây phương, không phải là bàn tán về xếp hạng của họ mà và Vạn Phật Tông đã xảy ra một chuyện lớn.

—— tân Phật Tử rốt cuộc đã xuất hiện.

Tác giả có lời muốn nói:

Trích lời nhớ đời của Chu tông chủ: Trình độ thường thường tiểu sư đệ, cảnh giới quá thấp đại sư tỷ ^_^
Không Cần Loạn Ăn Vạ
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá:
Truyện Không Cần Loạn Ăn Vạ Truyện Không Cần Loạn Ăn Vạ Story Chương 82: Thông hành đơn
10.0/10 từ 27 lượt.
loading...