Không Cần Loạn Ăn Vạ

Chương 47: Tàn quyển

195@-
Cuối cùng Ngô Kiếm Phái giành được Tiêu Lôi Phù với giá 15 vạn thượng phẩm linh thạch, toàn bộ Ngư Hương Các thổn thức không thôi.

Tông môn bình thường làm sao có thể lấy ra được nhiều thượng phẩm linh thạch như vậy, không ít người nhìn chằm chằm vào gian ghế lô này, muốn xem thử người ngồi bên trong là ai, nhưng không có cách nào nhìn vào được bên trong.

Người của Ngư Hương Các gõ cửa gian ghế lô để giao phù chú, Chu Vân đưa cho đối phương toàn bộ số linh thạch của nàng và Từ Trình Ngọc, sau đó Ngư Hương Các cũng giao cho nàng phù chú đặt trong pháp bảo phòng hộ.

“Một lá phù 15 vạn thượng phẩm linh thạch……có thể mua được vài cái Thiên Cơ Môn đấy.” Hạ Nhĩ lặng lẽ nhích đến gần Diệp Tố, “Đại sư tỷ, tỷ hãy cố gắng sớm ngày họa ra Tiêu Lôi Phù, mang theo tụi đệ làm giàu.”

Diệp Tố buông chén rượu bật cười: “Ta sẽ nỗ lực.”

“Từ đạo hữu, có thể cho chúng ta mở rộng tầm mắt một chút hay không?” Lữ Cửu đứng lên, nhìn phù chú trong vòng phòng hộ hỏi.

“Tất nhiên là được.” Từ Trình Ngọc gỡ vòng phòng hộ xuống, đặt hộp gỗ đựng Tiêu Lôi Phù lên bàn để tất cả mọi người có thể nhìn thấy.

Kết quả Lữ Cửu chỉ nhìn thoáng qua một cái liền lập tức dời mắt: “Nhìn vào liền váng đầu.”

Không chỉ riêng nàng mà những người khác cũng không thể nhìn Tiêu Lôi Phù lâu, nếu không tâm thần sẽ bị hao tổn.

Riêng Diệp Tố lại có thể nhìn nhiều hơn một chút, nàng không cảm thấy choáng váng nhưng khi nàng nhìn dọc theo hoa văn trên phù, muốn mô phỏng lại thì chỉ mới nhìn được vài nét tất cả lại trở nên mơ hồ trước mắt nàng.

Quả nhiên phù chú độc môn sẽ không dễ dàng để người khác có thể nhìn thấy được.

“Thứ này chỉ có thể lấy ra dùng chứ không có cách nào xem được.” Chu Vân nói.

Từ Trình Ngọc cất Tiêu Lôi Phù đi, nhìn Diệp Tố nói: “Phía sau hẳn là đến đấu giá phù thư, chắc là sẽ không quá đắt.”

Diệp Tố lấy ra một túi linh thạch, mở ra nhìn thoáng qua, đây là số linh thạch lớn nhất mà hôm nay nàng cho phép mình tiêu.

Tất nhiên cả túi linh thạch này cũng không bằng được một khối thượng phẩm linh thạch.

Khi bắt đầu đấu giá phù thư thì chủ sự cũng thay đổi, một người trẻ tuổi hơn bước lên đại sảnh, hiển nhiên là vở kịch lớn đã kết thúc, có người thậm chí còn đứng dậy rời đi, những người còn ngồi lại phần lớn cũng chỉ lo thảo luận những phù chú được đấu giá vừa rồi, đặc biệt là lá Tiêu Lôi Phù với giá trên trời 15 vạn thượng phẩm linh thạch.

“Đây là một quyển phù thư sơ cấp, đến từ Dương Sam Môn.” Chủ sự bắt đầu ra giá, “Giá khởi điểm 1 ngàn trung phẩm linh thạch, mỗi lần ra giá phải tăng lên ít nhất một trăm.”

Đã chứng kiến 15 vạn thượng phẩm linh thạch trước đó, giờ lại nghe mức giá này, Minh Lưu Sa ngồi trong ghế lô chậm rì rì nói: “Giờ, mới, có, giá, bình, thường.”

“1 ngàn.” Diệp Tố ra giá.

Chủ sự đứng giữa đại sảnh nhìn về phía phương hướng phát ra âm thanh của Diệp Tố, miệng không nhịn được giật giật, khách nhân ngồi trong gian ghế lô này không phải vừa mới vung 15 vạn thượng phẩm linh thạch sao? Vì sao lại đột nhiên trở nên keo kiệt, một trăm trung phẩm linh thạch cũng không muốn thêm.


Nhưng mà các gian ghế lô khác cũng không có ai trả giá cao hơn, dù sao nếu đã là phù sư thì đều sẽ chướng mắt loại phù thư sơ cấp của một tông phái phế tông như thế này, còn nếu không phải là phù sư thì cũng không cần mua phù thư.

“1 ngàn lần thứ nhất……” Chủ sự hô lên ba lần, trước sau cũng không có ai lên tiếng nữa, chỉ đành phải chốt đơn, “Phù thư sơ cấp của Dương Sam Môn 1 ngàn trung phẩm linh thạch, thuộc về khách nhân trong ghế lô ở lầu ba, gian thứ tư ở bên phải.”

Khoảng thời gian tiếp sau đó, chỉ cần là phù thư xuất hiện thì Diệp Tố đều sẽ đấu giá với giá thấp. Cũng có người bởi vì nàng ngồi ở gian ghế lô vừa chụp được Tiêu Lôi Phù nên suy đoán phù thư này có thể là thứ tốt nào đó, nên lục tục dần có người nhảy vào cạnh tranh.

Bất quả Diệp Tố chưa bao giờ trả giá cho một món qua lần thứ hai, nếu có người cạnh tranh thì cứ để người đó mua đi.

Dần dần mọi người cho rằng vị khách ở gian ghế lô này đang chơi đùa mà thôi.

“1 ngàn.” Diệp Tố vừa kêu xong giá cho một quyển phù thư thì chợt nghe thấy tiếng bước chân, nghiêng đầu nhìn lại, phát hiện là Du Phục Thời đã dậy, bước ra trường kỷ phía sau, hắn vừa đi tới thì lập tức ngồi xuống bên cạnh nàng.

Một thân áo bào tím của hắn tán loạn, mái tóc dài vốn dĩ được cố định gọn gàng bởi trâm ngọc lúc này hoàn toàn xả ở sau vai, đôi mắt đen thẳm mang theo nét buồn ngủ chưa tỉnh cùng vài phần men say.

“Đây là cái gì?” Du Phục Thời nhìn đống phù thư trên bàn, duỗi tay lật lật, phát hiện bản thân xem không hiểu, “Toàn là đồ bỏ.”

Diệp Tố nhàn nhạt nói: “Đây là đồ giúp kiếm tiền về sau đấy.”

Tiểu sư đệ do dự một hồi, chủ động vuốt phẳng lại bìa của đống sách hắn vừa lật tung tung, đẩy qua Diệp Tố: “Trả lại cho ngươi.”

Trong khoảng thời gian này hắn đã hiểu rõ ràng được một chuyện là bản thân có thể ăn cái gì đều là dựa vào Diệp Tố, nàng có tiền thì hắn mới có thể không ăn thứ đồ khó ăn như Tích Cốc Đan.

Diệp Tố rót một ly trà nóng cho Du Phục Thời: “Không thể uống rượu thì lần sau đừng loạn uống.”

Du Phục Thời lại làm bộ nghe không thấy, bưng ly trà nóng uống cạn sạch, sau đó lại giơ cái ly đến trước mặt nàng: “Diệp Tố.” Ý bảo nàng tiếp tục rót.

“Tốt, 3 ngàn 500 linh thạch thành giao.”

Chờ Diệp Tố lại rót một chén trà nóng cho Du Phục Thời thì quyển phù thư trên đại sảnh cũng đã bị người khác giành lấy rồi.

“Buổi đấu giá tối này đã dần tiến vào giai đoạn cuối cùng, chỉ còn lại một món hàng duy nhất sau đó chúng ta sẽ kết thúc.” Chủ sự giơ tay chỉ về đài đấu giá giữa sảnh, “Chư vị, đây là một tàn quyền phù thư mà chúng ta đã thu được từ một tiểu bí cảnh, chúng ta đã cố ý mời trưởng lão Ngũ Hành Tông xem qua nhưng cũng không thể xác định được là thư tịch gì. Bất quá có thể là một thứ tốt, không chừng còn có cơ duyên.”

“Thôi đi, cũng không phải là tàn quyển phù thư có được từ nơi truyền thừa nào đó, này rõ ràng các ngươi muốn lừa một ít tu sĩ trẻ tuổi chưa trải đời mà thôi.”

Biểu thị là đừng hòng lừa ông đây.

“Mấy năm trước không phải Toàn Điển Hành cũng bán ra một kiện tàn binh với giá trên trời đó sao? Còn khoa trương bảo là có thể là Thần Khí gì đó, kết quả là chỉ là một kiện binh khí tầm thường bao bởi một lớp phân yêu thú dày mo, hahaha.”


“Ha ha ha ha!”

Mọi người nghe vậy liền cười vang.

Trong ghế lô, Tây Ngọc tò mò hỏi: “Có chuyện đó thật sao?”

“Ta có nghe nói qua, lần đó đấu giá thiếu chút nữa là đánh lên tới, cuối cùng bị người của Côn Luân đoạt được, kết quả về đến nơi mở ra xem thì ra là do trên binh khí dán một tầng phân yêu thú dày cộp nên lúc đầu khi mời người của Trảm Kim Tông tra xét mới nhìn không ra được là cái gì.” Lữ Cửu nói.

Loại chuyện này thì Ngô Kiếm Phái – một trong hai phái tứ tông biết rõ nội tình hơn được một chút, Mã Tòng Thu nhịn không được cười ra tiếng: “Côn Luân lúc nào cũng tỏ ra một bộ duy ngã độc tôn, lần đó là lần đầu tiên họ bị hố một cú lớn đến vậy.”

Năm ấy Côn Luân trở thành trò cười ngầm của các đại tông môn.

“Trưởng lão Côn Luân tranh mua kiện tàn binh đó bị biếm thành chấp sự.” Từ Trình Ngọc bổ sung, “Hai năm sau đó người Côn Luân ra ngoài chém giết yêu thú vô số, các tông môn cũng ra lệnh không cho phép đệ tử lén đàm luận việc này.”

Kiếm tu Côn Luân từ trước tới nay đều được mọi người trong tu chân giới gọi là điên tu, chỉ dựa vào một thanh kiếm chém giết hết tất cả những việc bất bình hay là những người không phục.

“1 ngàn.” Diệp Tố vẫn như cũ ra giá thấp nhất.

“Tàn quyển đa phần là mánh lới của bên tổ chức đấu giá.” Từ Trình Ngọc khuyên Diệp Tố, “Mua cái này có tỷ lệ lớn sẽ lãng phí tiền.”

“Không vấn đề gì, ta muốn nhìn thử một chút xem sao.” Tầm mắt của Diệp Tố dừng trên đài đấu giá dưới đại sảnh.

Bởi vì đấu giá là phù thư nên bọn họ đều sẽ mở ra một tờ để những khách nhân đấu giá có thể nhìn được một chút nội dung.

Diệp Tố nhìn chằm chằm nét bút lung tung rối loạn trên mặt giấy đó, tâm thần không tự giác bị hấp dẫn, nàng muốn tiếp tục mở trang tiếp theo để xem nội dung sau đó.

“2 ngàn.”

Từ ghế lô của Ngũ Hành Tông đột nhiên truyền ra thanh âm của Trình Hoài An.

Ngư Hương Lâu lập tức liền yên tĩnh, người của Ngũ Hành Tông coi trọng tàn quyển này? Chẳng lẽ thực sự nó có phù chú lợi hại gì đó?

Ngay sau một khắc yên lặng, cả tửu lầu bắt đầu nghị luận ồn ào lên.

“Chỉ sợ là người do Ngư Hương Các sắp xếp mà thôi, vừa rồi không phải nói trưởng lão Ngũ Hành Tông cũng nhìn không ra được là thư tịch gì à?”

“Côn Luân đều có thể nhìn lầm, Ngũ Hành Tông ngẫu nhiên có sai lầm cũng bình thường thôi.”

“Ha ha ha ha, đúng vậy, huống hồ lần này cũng không có phân của yêu thú dính trên đó, to gan mua về xem thử không phải là biết hay sao.”


“3000.”

“Ta ra 5000!”

Mọi người sôi nổi xem náo nhiệt, một ngàn rồi lại một ngàn đẩy giá lên cao.

Diệp Tố nhíu mày, nàng nhìn thoáng qua linh thạch của mình, còn thừa không có bao nhiêu.

Nàng thu túi linh thạch lại, hiển nhiên là không muốn mua nữa.

Lúc này, phía dưới đã kêu giá lên đến 7000 trung phẩm linh thạch.

“Sao tự nhiên lại muốn mua một quyển tàn thư?” Liên Liên nhìn phía dưới đang náo nhiệt trả giá, “Ngũ Hành Tông vừa ra tay liền như thế, nhóm người này khẳng định là muốn chiếm món hời.”

“Tờ tàn phù đang được mở ra thấy cũng có chút thú vị, ta muốn mua về xem thử phía sau có gì.” Trình Hoài An nói, hắn cũng không phải muốn mua cho bằng được, chẳng qua là đã ngồi cả đêm, dù sao cũng phải mang về cái gì mới tính là chuyến đi này không tệ.

“1 ngàn thượng phẩm linh thạch.” Trình Hoài An trực tiếp dùng thượng phẩm linh thạch đấu giá.

Lúc này người dưới đại sảnh không lên tiếng nữa mà ngược lại ở những gian ghế lô khác bắt đầu có người ra giá.

“2 ngàn thượng phẩm linh thạch.”

“3 ngàn thượng phẩm linh thạch.”

“5 ngàn.”

Liên Liên không muốn mất thêm thời gian ở đây nữa, bắn ngón tay một cái mở ra cửa sổ: “Chư vị, tàn quyển này cũng không có gì đặc biệt, chỉ là sư đệ nhà ta muốn mua về xem chơi mà thôi, không bằng cho chúng ta một cái nhân tình có được không?”

Các gian ghế lô trầm mặc một lát, rốt cuộc có người lên tiếng: “Thì ra là Trình phù sư muốn mua sao?”

“Trình mỗ hôm nay chưa đấu giá được bất cứ món nào, mới nghĩ chụp đại một món cuối cùng xem chơi mà thôi.” Trình Hoài An đứng dậy đi đến bên cửa sổ, cất cao giọng nói, “Chư vị không cần tốn nhiều linh thạch.”

“Nếu là Trình phù sư muốn mua vậy tại hạ sẽ không tranh nữa.” Người nọ cười nói.

Sau đó các gian ghế lô khác cũng sôi nổi hưởng ứng, dù sao Trình Hoài An là đương kim đệ tử xuất sắc nhất của Ngũ Hành Tông, tương lai tất có thể sẽ trở thành một thế hệ phù sư xuất chúng, hôm nay nếu chủ động cho hắn một chút mặt mũi nói không chừng về sau có thể có được một ít chỗ tốt.

“Đa tạ.” Trình Hoài An chắp tay, sau đó lại cúi đầu nói với chủ sự trên đại sảnh, “6000 thượng phẩm linh thạch.”


“Tốt, 6000 thượng phẩm linh thạch lần một.” Chủ sự gõ khánh đồng, một lát lại gõ tiếp. “6000 thượng phẩm linh thạch lần hai.”

“1 vạn thượng phẩm linh thạch.” Du Phục Thời bỗng nhiên lên tiếng.

Diệp Tố: “?”

Mấy người Thiên Cơ Môn đồng loạt th ở dốc vì kinh ngạc: “!!!”

Ngay cả Từ Trình Ngọc cùng Chu Vân cũng đều nhìn Du Phục Thời đầy khiếp sợ, không một ai nghĩ rằng hắn sẽ lên tiếng trả giá.

“Đệ có 1 vạn thượng phẩm linh thạch sao?” Diệp Tố nhắm mắt lại một cái, hít một hơi bình tĩnh lại, sau đó mở mắt ra hỏi.

Du Phục Thời tay móc móc cạnh bàn, đúng lý hợp tình nói: “Không có.”

Trong nháy mắt Diệp Tố liền cảm giác đứng không vững nữa, trước đêm nay nàng còn chưa thấy qua thượng phẩm linh thạch tròn méo ra sao, vậy mà hiện tại nàng lại sắp mắc nợ 1 vạn thượng phẩm linh thạch.

Đấu giá hội trong tu chân giới cũng có luật bất thành văn chính là một khi đã ra giá thì không thể sửa giá hoặc hủy bỏ.

“Ngươi học quyển đó, kiếm tiền.” Du Phục Thời vươn ra ngón tay thon dài sạch sẽ, chỉ chỉ vào tàn quyển trên đài đấu giá.

Diệp Tố: “……”

Chủ sự dưới đại sảnh ngẩn người, không nghĩ tới lúc này còn có người không cho Ngũ Hành Tông Trình Hoài An mặt mũi, nhưng ích lợi ở trước mặt, hắn lập tức gõ khánh đồng: “Một vạn thượng phẩm linh thạch lần một.”

“Đại sư tỷ, nếu người Ngũ Hành Tông muốn mua hẳn là sẽ còn tiếp tục đấu giá.” Minh Lưu Sa lúc này không chậm rãi nói nữa mà nhanh chóng trấn an Diệp Tố.

“Chỉ hy vọng là thế.” Diệp Tố nhìn chằm chằm Du Phục Thời đang ngồi đằng kia không để ý chút nào, nàng lần đầu tiên sinh ra một cỗ xúc động muốn ném tên đồng đội heo này xuống dưới.

“Còn ai ra giá cao hơn không?” Chủ sự ngửa đầu hỏi, đôi mắt nhìn về phía gian ghế lô của Trình Hoài An.

“1 vạn thượng phẩm linh thạch.” Liên Liên ngồi trong ghế lô chậc một tiếng, “Đối diện là người của tông môn nào thế? Ra giá như thế mua một cái tàn quyển rách, đúng là đại tài khí thô.”

“Nếu đạo hữu thật sự muốn tàn quyển này vậy Trình mỗ sẽ không đoạt vật yêu thích của người nữa.” Trình Hoài An lại một lần nữa đẩy cửa sổ ra, cúi đầu nhìn chủ sự dưới sảnh, “Mời tiếp tục.”

Chủ sự lúc này mới hoàn hồn: “1 vạn thượng phẩm linh thạch lần hai, 1 vạn thượng phẩm linh thạch lần ba…… Thành giao!”

Tập thể Thiên Cơ Môn: “……”

Xong đời!
Không Cần Loạn Ăn Vạ
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá:
Truyện Không Cần Loạn Ăn Vạ Truyện Không Cần Loạn Ăn Vạ Story Chương 47: Tàn quyển
10.0/10 từ 27 lượt.
loading...