Không Cần Loạn Ăn Vạ
Chương 192: Vạn năm sau
127@-Đại môn vẫn như cũ không đổi, chẳng qua Thiên Cơ Môn không còn là tông môn trước kia chỉ cần đứng ở bên ngoài là có thể dễ dàng nhìn trộm vào bên trong của nàng, khi Diệp Tố theo chân ba người bọn họ chậm rãi bước qua đại môn, nàng cảm nhận được rõ ràng hộ môn đại trận đang nhằm vào mình, chỉ cần bản thân lộ ra điểm gì đó khác thường, nhất định sẽ bị đại trận hạ gục trong nháy mắt.
Hộ môn đại trận hơn vạn năm trước……quả nhiên phi phàm.
“Đừng chỉ lo nhìn loạn chung quanh, đi theo bước chân chúng ta, bị đại trận treo cổ thì Thiên Cơ lệnh cũng không cứu nổi ngươi.” Minh Lưu Sa vừa đưa tin cho trưởng môn, trưởng lão vừa không hờn không vui nói.
Từ sau khi nghe nàng nói phải làm đại sư tỷ thì hắn cảm thấy cả người đều không khỏe.
Tranh nhau đi núi Khốc Âm, tài liệu còn chưa tìm được lại đụng phải người này, thật đen đủi!
Diệp Tố khẽ nhướng mày, tầm mắt nhìn xuống dưới chân Minh Lưu Sa, đi theo bước chân của hắn, từng bước một đi trên con đường đá dài, rốt cuộc tiến vào Thiên Cơ Môn.
Trước mắt rộng mở sáng ngời, Thí Luyện Trường rộng lớn liền hiện ra trước mặt nàng.
Diệp Tố chưa bao giờ thấy qua bên trong Thiên Cơ Môn lại có nồng đậm linh khí tinh khiết như vầy, mặc dù là sau Thần Vẫn kỳ khi linh mạch sống lại thì cũng không cách nào có thể so được với hiện tại.
Trên Thí Luyện Trường cũng không có chút cỏ dại nào, mỗi một khối đá dày nặng đều sạch sẽ, nơi đâu trên Thí Luyện Trường cũng đều có đệ tử đang luyện khí, nhìn thoáng qua chỉ thấy đầu là đầu.
Đếm sơ qua hẳn có ít nhất một vạn đệ tử đang vùi đầu luyện khí ở đây, hơn nữa trong tay mỗi người đều là tài liệu tuyệt hảo mà đệ tử Thiên Cơ Môn sau Thần Vẫn Kỳ không cách nào có thể tưởng tượng ra được.
Đây chính là Thiên Cơ Môn ở thời kỳ phồn thịnh nhất trước Thần Vẫn kỳ sao?
Diệp Tố nhìn đông đảo đệ tử đang luyện khí trên Thí Luyện Trường mà trong lòng cảm khái không thôi.
Hạ Nhĩ lặng lẽ nói với Tây Ngọc bên cạnh: “Nhị sư tỷ, biểu tình trên mặt người này sao lại kỳ quái như vậy.”
Tây Ngọc cũng nhỏ giọng đáp: “Chớ có chọc nàng ấy, nàng ấy có Thiên Cơ lệnh, nói không chừng sẽ thật sự trở thành đại sư tỷ của chúng ta đấy.”
Minh Lưu Sa ngoài cười nhưng trong không cười đi ở đằng trước, gật đầu với các sư đệ sư muội đi tới đi lui, dùng mật âm truyền vào tai Tây Ngọc và Hạ Nhĩ ở phía sau: “Hai đứa nín đi!”
Tây Ngọc và Hạ Nhĩ liếc nhau, hai người cùng lúc truyền mật âm trở lại cho Minh Lưu Sa: “Đại sư huynh thẹn quá hóa giận à!”
“Đại sư huynh, mọi người không phải đi núi Khốc Âm sao, sao lại trở về rồi?”
“Người này là đệ tử của tông môn nào thế?”
“Sao đạo bào lại giống của chúng ta như vậy?”
Các đệ tử chung quanh thấy bốn người đi ngang qua thì bắt đầu bàn tán ríu rít.
“Đệ tử bên phải kia, luyện khí phải tập trung, không được thất thần.” Diệp Tố làm đại sư tỷ đã quen, tuy rằng Thiên Cơ Môn huy hoàng giàu có này không giống với Thiên Cơ Môn của nàng nhưng Thí Luyện Trường vẫn là Thí Luyện Trường đó, nên nàng theo bản năng liền lên tiếng nhắc nhở đệ tử đang luyện hóa tài liệu còn ngó nghiêng hóng chuyện.
“Ah, ah vâng.” Đệ tử kia nghe thấy liền chột dạ, lập tức quay đầu lại, tiếp tục an phận luyện hóa tài liệu.
Minh Lưu Sa: “???”
“Nàng ấy giống như bắt đầu chuẩn bị để làm đại sư tỷ rồi.” Hạ Nhĩ vẫn đi ở phía sau, nhỏ giọng nói chuyện với Tây Ngọc.
“Còn rất có khí thế nữa.” Tây Ngọc nhìn Minh Lưu Sa ở phía trước mặt đã đen như đít nồi, giơ tay lên che miệng, vui vẻ nở nụ cười khi người gặp họa: “Đại sư huynh sắp tức chết rồi.”
Nơi này và Thiên Cơ Môn ở sau Thần Vẫn kỳ khắp nơi tương đồng, nhưng cũng đồng thời khắp chốn bất đồng.
Giống nhau chính là kết cấu bố trí đều y hệt, nhưng ở đây chỗ nào cũng lộ ra hương vị phú hào, rất có tiền, ngay cả rào chắn hai bên đường đi lên Cửu Huyền Phong đều là dùng gỗ Ô Kim thượng hạng làm ra.
Diệp Tố không nhịn được duỗi tay ra sờ rào chắn, từ chân núi lên đến Cửu Huyền Phong, nhiều gỗ Ô Kim như vậy, thật là phí phạm của trời mà, trong đầu đại sư tỷ chỉ hiện lên mấy từ này.
“Chưởng môn đã thu cả năm đệ tử sao?” Khi đi ngang sân viện quen thuộc trên Cửu Huyền Phong, Diệp Tố hỏi.
“Vẫn chưa, chỉ mới có ba người chúng ta, chưởng môn kén chọn đệ tử lắm.” Hạ Nhĩ kiêu ngạo nói, “Chỉ có đệ tử luyện khí nào có thiên phú cực cao như chúng ta mới xứng đáng làm đệ tử của chưởng môn, mới được ở trên Cửu Huyền Phong.”
“Vậy à.” Diệp Tố gật gật đầu, đúng là giống với những gì viết trên tông sử, chỉ có những đệ tử thiên phú lợi hại nhất mới có thể được ở lại trên Cửu Huyền Phong của Thiên Cơ Môn.
Rốt cuộc cũng đi đến đại điện trên đỉnh núi Cửu Huyền Phong, ngực Diệp Tố bỗng nhiên đập thình thịch, nàng không biết chưởng môn Thiên Cơ Môn sắp gặp tới đây là người như thế nào.
“Sư phụ, có người cầm theo Thiên Cơ lệnh tìm tới cửa!” Vừa đến cửa đại điện, Minh Lưu Sa liền phi vèo vào trong, vừa chạy vừa hô.
“Thiên Cơ lệnh làm sao cơ?” Bên trong loáng thoáng truyền ra âm thanh.
Diệp Tố bước qua ngạch cửa mà mình từng đi qua vô số lần, ngẩng đầu nhìn chưởng môn đang ngồi trên đài cao trong điện, buột miệng thốt lên: “Trương Phong Phong?”
“Ngươi đừng có mà ỷ vào bản thân có Thiên Cơ lệnh thì làm xằng làm bậy, gây chuyện thị phi!” Minh Lưu Sa mắng một hơi, “Đừng nói là ngươi còn muốn bò lên đầu sư phụ của ta?”
Diệp Tố: “……”
Nàng nhìn chằm chằm Trương Phong Phong đang ngồi ở đằng kia uống trà, gương mặt của ông và Trương Phong Phong sau Thần Vẫn kỳ giống nhau như đúc.
Trương Phong Phong hắng giọng, ưu nhã đặt chén trà xuống, ngón trỏ vừa ngoắc, Thiên Cơ lệnh trong tay Diệp Tố liền bay tới, ông cẩn thận đánh giá hồi lâu, lâu đến độ trà đều lạnh, mới rốt cuộc ngước mắt nhìn về phía Diệp Tố: “Ngọc bài này đúng là Thiên Cơ lệnh, dựa theo tông huấn, ngươi có thể đề ra một yêu cầu.”
Diệp Tố gọn gàng dứt khoát nói: “Ta muốn làm đồ đệ của ngài, làm đại sư tỷ Thiên Cơ Môn, ở trên Cửu Huyền Phong tu luyện.” cho đến khi thành Thần.
Minh Lưu Sa: “……” Nàng ấy vậy mà thật sự yêu cầu làm đại sư tỷ.
Trương Phong Phong nhìn chằm chằm gương mặt Diệp Tố, nghía tới nghía lui, lại ho khan vài tiếng: “Ngươi xác định muốn dùng Thiên Cơ lệnh đổi yêu cầu như thế?”
“Đúng vậy, làm đồ đệ của ngài, đãi ngộ giống với bọn họ.” Diệp Tố nhìn về phía ba người Minh Lưu Sa nói.
Một lát sau, Trương Phong Phong cố gắng tỏ vẻ miễn cưỡng nói: “Thôi được rồi, nếu ngươi muốn làm đại sư tỷ Thiên Cơ Môn, vậy thì làm vậy.”
“Sư phụ!” Minh Lưu Sa luống cuống, “Thiên Cơ Môn là tông môn luyện khí, không biết luyện khí thì làm đại sư tỷ làm sao, hơn nữa nàng ấy chỉ mới Hợp Thể kỳ!”
“Ai da, Hợp Thể kỳ thì tu tu một chút là đến Đại Thừa kỳ như mấy đứa rồi, không quan trọng.” Trương Phong Phong trấn an nói, “Không biết luyện khí thì đi học, rất đơn giản, dù sao người ta cũng cầm Thiên Cơ lệnh tới cửa rồi.”
“Rõ ràng là vì người thấy nàng ấy đẹp.” Địa vị đại sư huynh khó giữ, khóe miệng Minh Lưu Sa đều trễ xuống, “Sư phụ, người thu đệ tử toàn xem diện mạo mà thôi.”
Trương Phong Phong bị đệ tử vạch trần ngay trước mặt, vội vàng vờ bưng chén trà lên uống để giảm bớt xấu hổ.
“Ta nghe nói có người cầm Thiên Cơ lệnh tìm tới.”
Một đạo thanh âm truyền tới từ ngoài điện, Diệp Tố quay đầu nhìn lại liền thấy mười mấy vị với gương mặt xa lạ đang đi vào, tất cả những người này đều là Độ Kiếp hậu kỳ.
“Trưởng lão.”
“Trưởng lão.”
“Trưởng lão.”
Ba người Minh Lưu Sa vốn dĩ đứng ngả đứng nghiêng liền tức khắc thẳng eo, sôi nổi vái chào những người này.
Ngay cả Trương Phong Phong ngồi trên đài cao cũng không tự chủ được ngồi thẳng lưng lên, chén trà cũng vội vàng đặt xuống.
Những người này tiến vào thì chia ra ngồi ở hai bên, ánh mắt đều dừng trên người Diệp Tố, đánh giá từ trên xuống dưới, thậm chí còn có một người vươn tay ra bóp bóp cánh tay của nàng.
“Tuổi hơn hai mươi, Hợp Thể hậu kỳ…… Hửm? Còn là trời sinh thức hải, thần thức không tồi.” Người nọ bóp tay xong liền nói.
Những trưởng lão khác vẫn không lên tiếng.
Lúc này Diệp Tố mới rốt cuộc nhận thức rõ ràng Thiên Cơ Môn này và Thiên Cơ Môn kia của nàng không hề giống nhau.
Thiên Cơ Môn hiện tại là siêu cấp đại tông môn danh xứng với thực.
Sau khi nhìn Diệp Tố hồi lâu, vị nữ trưởng lão với dáng vẻ cực kỳ khôn khéo giỏi giang ngồi ở vị trí đầu tiên của hàng bên trái rốt cuộc mở miệng nói: “Tiểu Lưu Sa nói không sai, Thiên Cơ Môn chúng ta là tông môn luyện khí, nếu là người không biết luyện khí, cho dù có cầm Thiên Cơ lệnh cũng không thể tùy tiện trở thành đại sư tỷ Thiên Cơ Môn.”
Minh Lưu Sa quay sang Diệp Tố nhướng mày, khi hắn còn cho rằng Diệp Tố sẽ nhắc lại về tông huấn thì Diệp Tố lại chỉ nói: “Ta biết luyện khí.”
Tác giả có lời muốn nói:
Đại sư tỷ: Nghề cũ
Không Cần Loạn Ăn Vạ
Hộ môn đại trận hơn vạn năm trước……quả nhiên phi phàm.
“Đừng chỉ lo nhìn loạn chung quanh, đi theo bước chân chúng ta, bị đại trận treo cổ thì Thiên Cơ lệnh cũng không cứu nổi ngươi.” Minh Lưu Sa vừa đưa tin cho trưởng môn, trưởng lão vừa không hờn không vui nói.
Từ sau khi nghe nàng nói phải làm đại sư tỷ thì hắn cảm thấy cả người đều không khỏe.
Tranh nhau đi núi Khốc Âm, tài liệu còn chưa tìm được lại đụng phải người này, thật đen đủi!
Diệp Tố khẽ nhướng mày, tầm mắt nhìn xuống dưới chân Minh Lưu Sa, đi theo bước chân của hắn, từng bước một đi trên con đường đá dài, rốt cuộc tiến vào Thiên Cơ Môn.
Trước mắt rộng mở sáng ngời, Thí Luyện Trường rộng lớn liền hiện ra trước mặt nàng.
Diệp Tố chưa bao giờ thấy qua bên trong Thiên Cơ Môn lại có nồng đậm linh khí tinh khiết như vầy, mặc dù là sau Thần Vẫn kỳ khi linh mạch sống lại thì cũng không cách nào có thể so được với hiện tại.
Trên Thí Luyện Trường cũng không có chút cỏ dại nào, mỗi một khối đá dày nặng đều sạch sẽ, nơi đâu trên Thí Luyện Trường cũng đều có đệ tử đang luyện khí, nhìn thoáng qua chỉ thấy đầu là đầu.
Đếm sơ qua hẳn có ít nhất một vạn đệ tử đang vùi đầu luyện khí ở đây, hơn nữa trong tay mỗi người đều là tài liệu tuyệt hảo mà đệ tử Thiên Cơ Môn sau Thần Vẫn Kỳ không cách nào có thể tưởng tượng ra được.
Đây chính là Thiên Cơ Môn ở thời kỳ phồn thịnh nhất trước Thần Vẫn kỳ sao?
Diệp Tố nhìn đông đảo đệ tử đang luyện khí trên Thí Luyện Trường mà trong lòng cảm khái không thôi.
Hạ Nhĩ lặng lẽ nói với Tây Ngọc bên cạnh: “Nhị sư tỷ, biểu tình trên mặt người này sao lại kỳ quái như vậy.”
Tây Ngọc cũng nhỏ giọng đáp: “Chớ có chọc nàng ấy, nàng ấy có Thiên Cơ lệnh, nói không chừng sẽ thật sự trở thành đại sư tỷ của chúng ta đấy.”
Minh Lưu Sa ngoài cười nhưng trong không cười đi ở đằng trước, gật đầu với các sư đệ sư muội đi tới đi lui, dùng mật âm truyền vào tai Tây Ngọc và Hạ Nhĩ ở phía sau: “Hai đứa nín đi!”
Tây Ngọc và Hạ Nhĩ liếc nhau, hai người cùng lúc truyền mật âm trở lại cho Minh Lưu Sa: “Đại sư huynh thẹn quá hóa giận à!”
“Đại sư huynh, mọi người không phải đi núi Khốc Âm sao, sao lại trở về rồi?”
“Người này là đệ tử của tông môn nào thế?”
“Sao đạo bào lại giống của chúng ta như vậy?”
Các đệ tử chung quanh thấy bốn người đi ngang qua thì bắt đầu bàn tán ríu rít.
“Đệ tử bên phải kia, luyện khí phải tập trung, không được thất thần.” Diệp Tố làm đại sư tỷ đã quen, tuy rằng Thiên Cơ Môn huy hoàng giàu có này không giống với Thiên Cơ Môn của nàng nhưng Thí Luyện Trường vẫn là Thí Luyện Trường đó, nên nàng theo bản năng liền lên tiếng nhắc nhở đệ tử đang luyện hóa tài liệu còn ngó nghiêng hóng chuyện.
“Ah, ah vâng.” Đệ tử kia nghe thấy liền chột dạ, lập tức quay đầu lại, tiếp tục an phận luyện hóa tài liệu.
Minh Lưu Sa: “???”
“Nàng ấy giống như bắt đầu chuẩn bị để làm đại sư tỷ rồi.” Hạ Nhĩ vẫn đi ở phía sau, nhỏ giọng nói chuyện với Tây Ngọc.
“Còn rất có khí thế nữa.” Tây Ngọc nhìn Minh Lưu Sa ở phía trước mặt đã đen như đít nồi, giơ tay lên che miệng, vui vẻ nở nụ cười khi người gặp họa: “Đại sư huynh sắp tức chết rồi.”
Nơi này và Thiên Cơ Môn ở sau Thần Vẫn kỳ khắp nơi tương đồng, nhưng cũng đồng thời khắp chốn bất đồng.
Giống nhau chính là kết cấu bố trí đều y hệt, nhưng ở đây chỗ nào cũng lộ ra hương vị phú hào, rất có tiền, ngay cả rào chắn hai bên đường đi lên Cửu Huyền Phong đều là dùng gỗ Ô Kim thượng hạng làm ra.
Diệp Tố không nhịn được duỗi tay ra sờ rào chắn, từ chân núi lên đến Cửu Huyền Phong, nhiều gỗ Ô Kim như vậy, thật là phí phạm của trời mà, trong đầu đại sư tỷ chỉ hiện lên mấy từ này.
“Chưởng môn đã thu cả năm đệ tử sao?” Khi đi ngang sân viện quen thuộc trên Cửu Huyền Phong, Diệp Tố hỏi.
“Vẫn chưa, chỉ mới có ba người chúng ta, chưởng môn kén chọn đệ tử lắm.” Hạ Nhĩ kiêu ngạo nói, “Chỉ có đệ tử luyện khí nào có thiên phú cực cao như chúng ta mới xứng đáng làm đệ tử của chưởng môn, mới được ở trên Cửu Huyền Phong.”
“Vậy à.” Diệp Tố gật gật đầu, đúng là giống với những gì viết trên tông sử, chỉ có những đệ tử thiên phú lợi hại nhất mới có thể được ở lại trên Cửu Huyền Phong của Thiên Cơ Môn.
Rốt cuộc cũng đi đến đại điện trên đỉnh núi Cửu Huyền Phong, ngực Diệp Tố bỗng nhiên đập thình thịch, nàng không biết chưởng môn Thiên Cơ Môn sắp gặp tới đây là người như thế nào.
“Sư phụ, có người cầm theo Thiên Cơ lệnh tìm tới cửa!” Vừa đến cửa đại điện, Minh Lưu Sa liền phi vèo vào trong, vừa chạy vừa hô.
“Thiên Cơ lệnh làm sao cơ?” Bên trong loáng thoáng truyền ra âm thanh.
Diệp Tố bước qua ngạch cửa mà mình từng đi qua vô số lần, ngẩng đầu nhìn chưởng môn đang ngồi trên đài cao trong điện, buột miệng thốt lên: “Trương Phong Phong?”
“Ngươi đừng có mà ỷ vào bản thân có Thiên Cơ lệnh thì làm xằng làm bậy, gây chuyện thị phi!” Minh Lưu Sa mắng một hơi, “Đừng nói là ngươi còn muốn bò lên đầu sư phụ của ta?”
Diệp Tố: “……”
Nàng nhìn chằm chằm Trương Phong Phong đang ngồi ở đằng kia uống trà, gương mặt của ông và Trương Phong Phong sau Thần Vẫn kỳ giống nhau như đúc.
Trương Phong Phong hắng giọng, ưu nhã đặt chén trà xuống, ngón trỏ vừa ngoắc, Thiên Cơ lệnh trong tay Diệp Tố liền bay tới, ông cẩn thận đánh giá hồi lâu, lâu đến độ trà đều lạnh, mới rốt cuộc ngước mắt nhìn về phía Diệp Tố: “Ngọc bài này đúng là Thiên Cơ lệnh, dựa theo tông huấn, ngươi có thể đề ra một yêu cầu.”
Diệp Tố gọn gàng dứt khoát nói: “Ta muốn làm đồ đệ của ngài, làm đại sư tỷ Thiên Cơ Môn, ở trên Cửu Huyền Phong tu luyện.” cho đến khi thành Thần.
Minh Lưu Sa: “……” Nàng ấy vậy mà thật sự yêu cầu làm đại sư tỷ.
Trương Phong Phong nhìn chằm chằm gương mặt Diệp Tố, nghía tới nghía lui, lại ho khan vài tiếng: “Ngươi xác định muốn dùng Thiên Cơ lệnh đổi yêu cầu như thế?”
“Đúng vậy, làm đồ đệ của ngài, đãi ngộ giống với bọn họ.” Diệp Tố nhìn về phía ba người Minh Lưu Sa nói.
Một lát sau, Trương Phong Phong cố gắng tỏ vẻ miễn cưỡng nói: “Thôi được rồi, nếu ngươi muốn làm đại sư tỷ Thiên Cơ Môn, vậy thì làm vậy.”
“Sư phụ!” Minh Lưu Sa luống cuống, “Thiên Cơ Môn là tông môn luyện khí, không biết luyện khí thì làm đại sư tỷ làm sao, hơn nữa nàng ấy chỉ mới Hợp Thể kỳ!”
“Ai da, Hợp Thể kỳ thì tu tu một chút là đến Đại Thừa kỳ như mấy đứa rồi, không quan trọng.” Trương Phong Phong trấn an nói, “Không biết luyện khí thì đi học, rất đơn giản, dù sao người ta cũng cầm Thiên Cơ lệnh tới cửa rồi.”
“Rõ ràng là vì người thấy nàng ấy đẹp.” Địa vị đại sư huynh khó giữ, khóe miệng Minh Lưu Sa đều trễ xuống, “Sư phụ, người thu đệ tử toàn xem diện mạo mà thôi.”
Trương Phong Phong bị đệ tử vạch trần ngay trước mặt, vội vàng vờ bưng chén trà lên uống để giảm bớt xấu hổ.
“Ta nghe nói có người cầm Thiên Cơ lệnh tìm tới.”
Một đạo thanh âm truyền tới từ ngoài điện, Diệp Tố quay đầu nhìn lại liền thấy mười mấy vị với gương mặt xa lạ đang đi vào, tất cả những người này đều là Độ Kiếp hậu kỳ.
“Trưởng lão.”
“Trưởng lão.”
“Trưởng lão.”
Ba người Minh Lưu Sa vốn dĩ đứng ngả đứng nghiêng liền tức khắc thẳng eo, sôi nổi vái chào những người này.
Ngay cả Trương Phong Phong ngồi trên đài cao cũng không tự chủ được ngồi thẳng lưng lên, chén trà cũng vội vàng đặt xuống.
Những người này tiến vào thì chia ra ngồi ở hai bên, ánh mắt đều dừng trên người Diệp Tố, đánh giá từ trên xuống dưới, thậm chí còn có một người vươn tay ra bóp bóp cánh tay của nàng.
“Tuổi hơn hai mươi, Hợp Thể hậu kỳ…… Hửm? Còn là trời sinh thức hải, thần thức không tồi.” Người nọ bóp tay xong liền nói.
Những trưởng lão khác vẫn không lên tiếng.
Lúc này Diệp Tố mới rốt cuộc nhận thức rõ ràng Thiên Cơ Môn này và Thiên Cơ Môn kia của nàng không hề giống nhau.
Thiên Cơ Môn hiện tại là siêu cấp đại tông môn danh xứng với thực.
Sau khi nhìn Diệp Tố hồi lâu, vị nữ trưởng lão với dáng vẻ cực kỳ khôn khéo giỏi giang ngồi ở vị trí đầu tiên của hàng bên trái rốt cuộc mở miệng nói: “Tiểu Lưu Sa nói không sai, Thiên Cơ Môn chúng ta là tông môn luyện khí, nếu là người không biết luyện khí, cho dù có cầm Thiên Cơ lệnh cũng không thể tùy tiện trở thành đại sư tỷ Thiên Cơ Môn.”
Minh Lưu Sa quay sang Diệp Tố nhướng mày, khi hắn còn cho rằng Diệp Tố sẽ nhắc lại về tông huấn thì Diệp Tố lại chỉ nói: “Ta biết luyện khí.”
Tác giả có lời muốn nói:
Đại sư tỷ: Nghề cũ
Không Cần Loạn Ăn Vạ
Đánh giá:
Truyện Không Cần Loạn Ăn Vạ
Story
Chương 192: Vạn năm sau
10.0/10 từ 27 lượt.