Không Cần Loạn Ăn Vạ
Chương 177: Người có duyên
131@-Không biết Lục Trầm Hàn dùng phương pháp gì để đuổi theo Cốc Lương Thiên, mấu chốt nhất là hắn còn áp chế cảnh giới của chính mình.
“Đại Thừa kỳ?” Cốc Lương Thiên khó mà tin được nhìn Lục Trầm Hàn, “Chỉ mới qua hai tháng thôi, ngươi rốt cuộc đã làm cái gì?”
Cốc Lương Thiên đều đã gặp qua Hợp Thể kỳ và Đại Thừa kỳ nên có thể dễ dàng phân biệt ra được áp lực mà Lục Trầm Hàn phóng ra thuộc cảnh giới nào.
Hắn trốn vào Bồng Lai cũng chỉ mới hai tháng mà thôi vậy mà Lục Trầm Hàn lại không một tiếng gió tiến giai đến Đại Thừa kỳ, phải biết rằng Diệp Tố ăn quả Bồ Đề cũng chỉ mới tăng đến Hợp Thể kỳ mà thôi.
Với phong cách ầm ĩ mỗi khi tiến giai của Lục Trầm Hàn, nếu hắn lên tới Đại Thừa kỳ thể nào cũng sẽ khiến cả tu chân giới đều biết.
“Ngươi cũng cắn đan dược?” Cốc Lương Thiên thất vọng hỏi, “Không ngờ ngươi cũng là loại người này.”
“Đừng hòng giở trò kéo dài thời gian.” Lục Trầm Hàn lạnh lùng nói, “Sư tổ Côn Luân năng lực siêu phàm, tất nhiên sẽ trợ giúp ta tăng lên cảnh giới, chẳng qua là ngươi không có phúc phần này thôi.”
Vừa dứt lời kiếm của Lục Trầm Hàn liền ra khỏi vỏ, thế kiếm chém tới như vũ bão, một kiếm của Đại Thừa kỳ Cốc Lương Thiên làm sao có thể trốn được, giữa ngực trúng một kích khiến hắn tức khắc phun ra một ngụm máu tươi, cả người bị đánh văng vào thân cây, trực tiếp đâm gãy thân cổ thụ mấy trăm năm tuổi.
Cốc Lương Thiên ngã gục xuống đất, tay nắm chặt pháp trượng muốn nương sức bò dậy, nhưng hắn chỉ có thể chống pháp trượng lên mặt đất run rẩy một hồi mà vẫn không thể đỡ bản thân lên được.
“Cùng một trò, ta sẽ không mắc lừa lần hai.” Lục Trầm Hàn thuấn di đến trước mặt Cốc Lương Thiên, giơ chân đạp lên một bàn tay khác của Cốc Lương thiên, “Pháp trận của ngươi quá thấp kém.”
*thuấn di: dịch chuyển tức thời
Máu tươi vẫn không ngừng trào ra từ miệng Cốc Lương Thiên, đạo kiếm ý vừa rồi đã đánh gãy xương sườn của hắn, môi hắn khẽ mấp máy nhưng nói không nên lời, chỉ có thể ở trong lòng mắng chửi Lục Trầm Hàn.
Hắn nghĩ mãi vẫn không ra.
Từ sau cái chết của ba vị sư tổ bị phát hiện, Lục Trầm Hàn một hai phải gi3t chết hắn cho bằng được, điều này khiến người khác thật sự không hiểu nổi.
Chẳng lẽ không nên ra tay với mấy người Diệp Tố sao?
Cốc Lương Thiên đã không cảm nhận được đau đớn từ bàn tay bị giẫm nữa bởi vì một đạo kiếm ý của Đại Thừa kỳ không phải là công kích mà Hóa Thần kỳ như hắn có thể nhận nổi, hiện tại hai mắt hắn đã mơ hồ, tuy nhiên hắn rất không cam lòng.
Hắn không hiểu nổi, rõ ràng người giành hạng nhất của tông môn đại bỉ là Diệp Tố, người đá Lục Trầm Hàn ra Luân Chuyển Tháp là Du Phục Thời, nhưng vì sao Lục Trầm Hàn lại nhất định phải đuổi giết mình.
Hoặc là nói rốt cuộc vì lý do gì mà bản thân nhất định phải chết?
“Lực lượng của Đại Thừa kỳ quả nhiên rất mạnh.” Lục Trầm Hàn đứng ở trong rừng khẽ híp mắt, hắn cầm kiếm ngửa đầu hít một hơi thật sâu, “Không biết lực lượng của Thần còn khiến con người mê mẩn đến mức nào.”
Thần?
Cốc Lương Thiên mơ hồ nghe được lời nói của Lục Trầm Hàn thì cười nhạo trong lòng, lúc trước Lục Trầm Hàn là một hạt giống phi thăng ai ai cũng ngưỡng mộ, nhưng hiện tại không biết vì sao nhưng hắn có dự cảm Lục Trầm Hàn phi thăng không được đấy? Nói Diệp Tố có thể phi thăng còn có khả năng hơn.
Ở tông môn đại bỉ Cốc Lương Thiên đều đã từng giao thủ với hai người này, Lục Trầm Hàn thực lực mạnh, kiếm ý lạnh buốt, thoạt nhìn đạo tâm kiên định, là một hạt giống phi thăng tốt, nhưng thực lực của Diệp Tố lại sâu không lường được, hắn vẫn chưa thăm dò được giới hạn của nàng ở đâu.
Giữa thiên tài và thiên tài cũng có khác nhau, người trên mây kẻ dưới đất.
Tất nhiên Lục Trầm Hàn giống đống bùn dưới đất hơn.
“Ngươi cười cái gì?” Lục Trầm Hàn cúi đầu nhìn thấy Cốc Lương Thiên đang thoi thóp nở nụ cười thì không nhịn được hỏi.
Cốc Lương Thiên tất nhiên không cách nào có thể trả lời hắn được.
Lục Trầm Hàn nhấc chân khỏi bàn tay Cốc Lương Thiên, nhưng ngay sau đó lại đá hắn lật sang một bên: “Chết dưới Thất Tuyệt kiếm cũng coi như là vinh dự của Phật Tử ngươi.”
Cốc Lương Thiên lầm rầm một câu gì đó.
Tay cầm kiếm của Lục Trầm Hàn khựng lại, muốn nghe xem Cốc Lương Thiên nói cái gì.
Với cảnh giới Đại Thừa kỳ, khi Cốc Lương Thiên lặp lại câu nói lần thứ hai thì hắn liền nghe được rõ ràng.
Cốc Lương Thiên nói: “Làm tổ tông của ngươi!”
Lời vừa nói ra sắc mặt Lục Trầm Hàn liền trầm xuống, hai tay cầm lấy chuôi kiếm Thất Tuyệt đâm phập xuống ngực Cốc Lương Thiên, thậm chí còn xoắn một vòng.
Cốc Lương Thiên: “……”
Trong cơn đau đớn cực hạn bỗng nhiên Cốc Lương Thiên nhận thấy có một cổ lực lượng không ngừng hội tụ lại ở tứ chi, cánh tay vốn dĩ đã chết lặng của hắn lại trở nên có sức.
Đây là hồi quang phản chiếu ư?
Cốc Lương Thiên trong lòng xúc động, hắn quyết định trước khi chết cũng phải sống mái với tên Lục Trầm Hàn này một phen, không cho hắn được lành lặn.
Vì thế Cốc Lương Thiên không những vươn ra một bàn tay nắm lấy lưỡi kiếm Thất Tuyệt, rút nó ra khỏi ngực mà tay còn lại còn vung lên pháp trượng, nện xuống lưng Lục Trầm Hàn.
Từ góc nhìn của Cốc Lương Thiên thì là một chuỗi các hành động rất dài, nhưng trong mắt Lục Trầm Hàn thì sự tình lại xảy ra chỉ trong chớp mắt, thế nên một người một kiếm linh đều ngây ngẩn cả người.
Lục Trầm Hàn một Đại Thừa kỳ lại không thể tránh thoát công kích của một Hóa Thần kỳ, chuyện này ai cũng không thể tin được, hắn cũng không phải là Ninh Thiển Dao, chỉ có cái vỏ linh lực nhưng kiếm ý vẫn là Nguyên Anh kỳ.
“Ta …… không chết?” Cốc Lương Thiên đứng lên, hắn phát hiện lực lượng trong người mỗi lúc một dồi dào hơn, ngay cả vết thương trên ngực cũng chậm rãi bình phục, thậm chí còn ẩn có cảm giác tiến giai quen thuộc.
“Quả Bồ Đề còn gọi là quả Thiên Đạo, người có duyên ắt sẽ tự tiến giai”
Câu nói của người giấy trên núi Bồng Lai bỗng nhiên hiện lên trong đầu Cốc Lương Thiên.
Hắn vậy mà lại tiến giai ngay lúc này, hơn nữa tốc độ còn rào rạt như thế!
Lục Trầm Hàn ở đối diện rõ ràng bị dị trạng của Cốc Lương Thiên làm cho kinh ngạc không thôi, hắn rũ mắt nhìn kiếm của mình, không có gì khác thường, điều này càng khiến hắn nhíu mày thật sâu.
Cốc Lương Thiên nắm lấy cơ hội chạy về một hướng khác, Lục Trầm Hàn nhanh chóng đuổi theo.
Nhưng mà trong cơ thể Cốc Lương Thiên đang bùng nổ lực lượng, hơn nữa bản năng muốn sống của hắn trỗi dậy khiến hắn vậy mà có thể kéo giãn khoảng cách giữa hai người.
Gió không ngừng lùi về sau, chỉ có hai thân ảnh một trước một sau vun vút truy đuổi nhau.
Tốc độ của Lục Trầm Hàn dần chậm lại, hắn phải trở về trước hừng đông, nếu không có thể sẽ dẫn tới hoài nghi không cần thiết.
Trong mắt Lục Trầm Hàn hiện lên sát ý, hắn vận toàn bộ sức lực vung lên Thất Tuyệt kiếm, một đạo kiếm ý mang theo lực lượng Đại Thừa kỳ xông về phía đằng xa, đập mạnh vào lưng Cốc Lương Thiên, đánh văng hắn xuống hẻm núi cạnh đó.
Toàn bộ xương sống lưng của Cốc Lương Thiên gãy vụn, nhưng trên mặt hắn lại mang theo ý cười, hiện tại hắn đang lúc tiến giai, càng bị thường thì lực lượng trong cơ thể hắn càng có thể được hấp thu, vận chuyển khắp nơi để chữa trị, trời không tuyệt đường hắn!
Suy nghĩ cuối cùng của Cốc Lương Thiên khi ngã vào hẻm núi vậy mà lại là:
Đi theo Diệp Tố quả nhiên có canh uống!
Lục Trầm Hàn nhìn chằm chằm vách núi một lúc lâu, sau đó mới xoay người bay nhanh trở về yêu thành, không thể khiến mấy người Diệp Tố phát hiện dị thường, càng về gần yêu thành cảnh giới của hắn cũng càng lúc càng giảm xuống, cuối cùng dừng lại ở Hóa Thần sơ kỳ.
Hắn vừa tiến vào trong sân viện, còn chưa về tới phòng liền nhận thấy cái gì đó, trong nháy mắt phóng ra một thanh khiết thuật, xoay người giả vờ như mới đi ra từ phòng vào sân.
“Lục đạo hữu dậy sớm vậy.” Diệp Tố đứng ở đối diện, lên tiếng hỏi.
“Luyện kiếm.” Lục Trầm Hàn ngước mắt nhìn nàng một cái sau đó khẽ dời mắt nói, “Yêu giới không phải là nơi có thể ở lâu, mong Yêu Chủ có thể sớm mở ra đại môn Yêu giới.”
Hắn cố ý nhấn mạnh hai chữ “Yêu Chủ” như thể bất mãn việc Du Phục Thời lên làm Yêu Chủ.
“Mở ra đại môn của Yêu giới cũng không vội trong nhất thời, các Yêu tộc vẫn còn chưa tổ chức xong yêu quân.” Diệp Tố bỗng nhiên nhìn Lục Trầm Hàn từ trên xuống dưới, có chút ngả ngớn nói, “Lục đạo hữu đúng là cần phải luyện kiếm nhiều hơn, làm sao mà mãi vẫn là Hóa Thần sơ kỳ vậy? Ta cũng đã là Hợp Thể hậu kỳ rồi.”
Lục Trầm Hàn nặng nề nói: “Không cần ngươi lo lắng.”
Diệp Tố nhún vai: “Chỉ là quan tâm đồng liêu tu chân giới mà thôi.”
“Quan hệ của chúng ta cũng không đến mức như vậy.” Lục Trầm Hàn lạnh lùng đáp, hắn nhìn chằm chằm Diệp Tố, Thất Tuyệt kiếm đã ra khỏi vỏ nửa tấc.
Diệp Tố giơ lên hai tay với tư thế đầu hàng, mỉm cười nói: “Vậy ta không quấy rầy Lục đạo hữu luyện kiếm nữa.”
Trong khoảnh khắc nàng xoay người lại, nụ cười trên mặt liền biến mất.
Quá bình tĩnh.
Tính tình Lục Trầm Hàn trời sinh hiếu thắng, đứng trên đỉnh cao đệ nhất nhân hơn 20 năm, nàng vẫn còn nhớ rõ ánh mắt của hắn khi bị tiểu sư đệ đánh ngã xuống từ lôi đài ở tông môn đại bỉ, người như vậy nhất định không thể nào chịu được có người cao hơn hắn.
Nhưng Diệp Tố đã hỏi qua mấy người Từ Trình Ngọc, một đường đến đây Lục Trầm Hàn vẫn luôn trầm mặc, đến độ sắp thành một người qua đường trong suốt.
Không Cần Loạn Ăn Vạ
“Đại Thừa kỳ?” Cốc Lương Thiên khó mà tin được nhìn Lục Trầm Hàn, “Chỉ mới qua hai tháng thôi, ngươi rốt cuộc đã làm cái gì?”
Cốc Lương Thiên đều đã gặp qua Hợp Thể kỳ và Đại Thừa kỳ nên có thể dễ dàng phân biệt ra được áp lực mà Lục Trầm Hàn phóng ra thuộc cảnh giới nào.
Hắn trốn vào Bồng Lai cũng chỉ mới hai tháng mà thôi vậy mà Lục Trầm Hàn lại không một tiếng gió tiến giai đến Đại Thừa kỳ, phải biết rằng Diệp Tố ăn quả Bồ Đề cũng chỉ mới tăng đến Hợp Thể kỳ mà thôi.
Với phong cách ầm ĩ mỗi khi tiến giai của Lục Trầm Hàn, nếu hắn lên tới Đại Thừa kỳ thể nào cũng sẽ khiến cả tu chân giới đều biết.
“Ngươi cũng cắn đan dược?” Cốc Lương Thiên thất vọng hỏi, “Không ngờ ngươi cũng là loại người này.”
“Đừng hòng giở trò kéo dài thời gian.” Lục Trầm Hàn lạnh lùng nói, “Sư tổ Côn Luân năng lực siêu phàm, tất nhiên sẽ trợ giúp ta tăng lên cảnh giới, chẳng qua là ngươi không có phúc phần này thôi.”
Vừa dứt lời kiếm của Lục Trầm Hàn liền ra khỏi vỏ, thế kiếm chém tới như vũ bão, một kiếm của Đại Thừa kỳ Cốc Lương Thiên làm sao có thể trốn được, giữa ngực trúng một kích khiến hắn tức khắc phun ra một ngụm máu tươi, cả người bị đánh văng vào thân cây, trực tiếp đâm gãy thân cổ thụ mấy trăm năm tuổi.
Cốc Lương Thiên ngã gục xuống đất, tay nắm chặt pháp trượng muốn nương sức bò dậy, nhưng hắn chỉ có thể chống pháp trượng lên mặt đất run rẩy một hồi mà vẫn không thể đỡ bản thân lên được.
“Cùng một trò, ta sẽ không mắc lừa lần hai.” Lục Trầm Hàn thuấn di đến trước mặt Cốc Lương Thiên, giơ chân đạp lên một bàn tay khác của Cốc Lương thiên, “Pháp trận của ngươi quá thấp kém.”
*thuấn di: dịch chuyển tức thời
Máu tươi vẫn không ngừng trào ra từ miệng Cốc Lương Thiên, đạo kiếm ý vừa rồi đã đánh gãy xương sườn của hắn, môi hắn khẽ mấp máy nhưng nói không nên lời, chỉ có thể ở trong lòng mắng chửi Lục Trầm Hàn.
Hắn nghĩ mãi vẫn không ra.
Từ sau cái chết của ba vị sư tổ bị phát hiện, Lục Trầm Hàn một hai phải gi3t chết hắn cho bằng được, điều này khiến người khác thật sự không hiểu nổi.
Chẳng lẽ không nên ra tay với mấy người Diệp Tố sao?
Cốc Lương Thiên đã không cảm nhận được đau đớn từ bàn tay bị giẫm nữa bởi vì một đạo kiếm ý của Đại Thừa kỳ không phải là công kích mà Hóa Thần kỳ như hắn có thể nhận nổi, hiện tại hai mắt hắn đã mơ hồ, tuy nhiên hắn rất không cam lòng.
Hắn không hiểu nổi, rõ ràng người giành hạng nhất của tông môn đại bỉ là Diệp Tố, người đá Lục Trầm Hàn ra Luân Chuyển Tháp là Du Phục Thời, nhưng vì sao Lục Trầm Hàn lại nhất định phải đuổi giết mình.
Hoặc là nói rốt cuộc vì lý do gì mà bản thân nhất định phải chết?
“Lực lượng của Đại Thừa kỳ quả nhiên rất mạnh.” Lục Trầm Hàn đứng ở trong rừng khẽ híp mắt, hắn cầm kiếm ngửa đầu hít một hơi thật sâu, “Không biết lực lượng của Thần còn khiến con người mê mẩn đến mức nào.”
Thần?
Cốc Lương Thiên mơ hồ nghe được lời nói của Lục Trầm Hàn thì cười nhạo trong lòng, lúc trước Lục Trầm Hàn là một hạt giống phi thăng ai ai cũng ngưỡng mộ, nhưng hiện tại không biết vì sao nhưng hắn có dự cảm Lục Trầm Hàn phi thăng không được đấy? Nói Diệp Tố có thể phi thăng còn có khả năng hơn.
Ở tông môn đại bỉ Cốc Lương Thiên đều đã từng giao thủ với hai người này, Lục Trầm Hàn thực lực mạnh, kiếm ý lạnh buốt, thoạt nhìn đạo tâm kiên định, là một hạt giống phi thăng tốt, nhưng thực lực của Diệp Tố lại sâu không lường được, hắn vẫn chưa thăm dò được giới hạn của nàng ở đâu.
Giữa thiên tài và thiên tài cũng có khác nhau, người trên mây kẻ dưới đất.
Tất nhiên Lục Trầm Hàn giống đống bùn dưới đất hơn.
“Ngươi cười cái gì?” Lục Trầm Hàn cúi đầu nhìn thấy Cốc Lương Thiên đang thoi thóp nở nụ cười thì không nhịn được hỏi.
Cốc Lương Thiên tất nhiên không cách nào có thể trả lời hắn được.
Lục Trầm Hàn nhấc chân khỏi bàn tay Cốc Lương Thiên, nhưng ngay sau đó lại đá hắn lật sang một bên: “Chết dưới Thất Tuyệt kiếm cũng coi như là vinh dự của Phật Tử ngươi.”
Cốc Lương Thiên lầm rầm một câu gì đó.
Tay cầm kiếm của Lục Trầm Hàn khựng lại, muốn nghe xem Cốc Lương Thiên nói cái gì.
Với cảnh giới Đại Thừa kỳ, khi Cốc Lương Thiên lặp lại câu nói lần thứ hai thì hắn liền nghe được rõ ràng.
Cốc Lương Thiên nói: “Làm tổ tông của ngươi!”
Lời vừa nói ra sắc mặt Lục Trầm Hàn liền trầm xuống, hai tay cầm lấy chuôi kiếm Thất Tuyệt đâm phập xuống ngực Cốc Lương Thiên, thậm chí còn xoắn một vòng.
Cốc Lương Thiên: “……”
Trong cơn đau đớn cực hạn bỗng nhiên Cốc Lương Thiên nhận thấy có một cổ lực lượng không ngừng hội tụ lại ở tứ chi, cánh tay vốn dĩ đã chết lặng của hắn lại trở nên có sức.
Đây là hồi quang phản chiếu ư?
Cốc Lương Thiên trong lòng xúc động, hắn quyết định trước khi chết cũng phải sống mái với tên Lục Trầm Hàn này một phen, không cho hắn được lành lặn.
Vì thế Cốc Lương Thiên không những vươn ra một bàn tay nắm lấy lưỡi kiếm Thất Tuyệt, rút nó ra khỏi ngực mà tay còn lại còn vung lên pháp trượng, nện xuống lưng Lục Trầm Hàn.
Từ góc nhìn của Cốc Lương Thiên thì là một chuỗi các hành động rất dài, nhưng trong mắt Lục Trầm Hàn thì sự tình lại xảy ra chỉ trong chớp mắt, thế nên một người một kiếm linh đều ngây ngẩn cả người.
Lục Trầm Hàn một Đại Thừa kỳ lại không thể tránh thoát công kích của một Hóa Thần kỳ, chuyện này ai cũng không thể tin được, hắn cũng không phải là Ninh Thiển Dao, chỉ có cái vỏ linh lực nhưng kiếm ý vẫn là Nguyên Anh kỳ.
“Ta …… không chết?” Cốc Lương Thiên đứng lên, hắn phát hiện lực lượng trong người mỗi lúc một dồi dào hơn, ngay cả vết thương trên ngực cũng chậm rãi bình phục, thậm chí còn ẩn có cảm giác tiến giai quen thuộc.
“Quả Bồ Đề còn gọi là quả Thiên Đạo, người có duyên ắt sẽ tự tiến giai”
Câu nói của người giấy trên núi Bồng Lai bỗng nhiên hiện lên trong đầu Cốc Lương Thiên.
Hắn vậy mà lại tiến giai ngay lúc này, hơn nữa tốc độ còn rào rạt như thế!
Lục Trầm Hàn ở đối diện rõ ràng bị dị trạng của Cốc Lương Thiên làm cho kinh ngạc không thôi, hắn rũ mắt nhìn kiếm của mình, không có gì khác thường, điều này càng khiến hắn nhíu mày thật sâu.
Cốc Lương Thiên nắm lấy cơ hội chạy về một hướng khác, Lục Trầm Hàn nhanh chóng đuổi theo.
Nhưng mà trong cơ thể Cốc Lương Thiên đang bùng nổ lực lượng, hơn nữa bản năng muốn sống của hắn trỗi dậy khiến hắn vậy mà có thể kéo giãn khoảng cách giữa hai người.
Gió không ngừng lùi về sau, chỉ có hai thân ảnh một trước một sau vun vút truy đuổi nhau.
Tốc độ của Lục Trầm Hàn dần chậm lại, hắn phải trở về trước hừng đông, nếu không có thể sẽ dẫn tới hoài nghi không cần thiết.
Trong mắt Lục Trầm Hàn hiện lên sát ý, hắn vận toàn bộ sức lực vung lên Thất Tuyệt kiếm, một đạo kiếm ý mang theo lực lượng Đại Thừa kỳ xông về phía đằng xa, đập mạnh vào lưng Cốc Lương Thiên, đánh văng hắn xuống hẻm núi cạnh đó.
Toàn bộ xương sống lưng của Cốc Lương Thiên gãy vụn, nhưng trên mặt hắn lại mang theo ý cười, hiện tại hắn đang lúc tiến giai, càng bị thường thì lực lượng trong cơ thể hắn càng có thể được hấp thu, vận chuyển khắp nơi để chữa trị, trời không tuyệt đường hắn!
Suy nghĩ cuối cùng của Cốc Lương Thiên khi ngã vào hẻm núi vậy mà lại là:
Đi theo Diệp Tố quả nhiên có canh uống!
Lục Trầm Hàn nhìn chằm chằm vách núi một lúc lâu, sau đó mới xoay người bay nhanh trở về yêu thành, không thể khiến mấy người Diệp Tố phát hiện dị thường, càng về gần yêu thành cảnh giới của hắn cũng càng lúc càng giảm xuống, cuối cùng dừng lại ở Hóa Thần sơ kỳ.
Hắn vừa tiến vào trong sân viện, còn chưa về tới phòng liền nhận thấy cái gì đó, trong nháy mắt phóng ra một thanh khiết thuật, xoay người giả vờ như mới đi ra từ phòng vào sân.
“Lục đạo hữu dậy sớm vậy.” Diệp Tố đứng ở đối diện, lên tiếng hỏi.
“Luyện kiếm.” Lục Trầm Hàn ngước mắt nhìn nàng một cái sau đó khẽ dời mắt nói, “Yêu giới không phải là nơi có thể ở lâu, mong Yêu Chủ có thể sớm mở ra đại môn Yêu giới.”
Hắn cố ý nhấn mạnh hai chữ “Yêu Chủ” như thể bất mãn việc Du Phục Thời lên làm Yêu Chủ.
“Mở ra đại môn của Yêu giới cũng không vội trong nhất thời, các Yêu tộc vẫn còn chưa tổ chức xong yêu quân.” Diệp Tố bỗng nhiên nhìn Lục Trầm Hàn từ trên xuống dưới, có chút ngả ngớn nói, “Lục đạo hữu đúng là cần phải luyện kiếm nhiều hơn, làm sao mà mãi vẫn là Hóa Thần sơ kỳ vậy? Ta cũng đã là Hợp Thể hậu kỳ rồi.”
Lục Trầm Hàn nặng nề nói: “Không cần ngươi lo lắng.”
Diệp Tố nhún vai: “Chỉ là quan tâm đồng liêu tu chân giới mà thôi.”
“Quan hệ của chúng ta cũng không đến mức như vậy.” Lục Trầm Hàn lạnh lùng đáp, hắn nhìn chằm chằm Diệp Tố, Thất Tuyệt kiếm đã ra khỏi vỏ nửa tấc.
Diệp Tố giơ lên hai tay với tư thế đầu hàng, mỉm cười nói: “Vậy ta không quấy rầy Lục đạo hữu luyện kiếm nữa.”
Trong khoảnh khắc nàng xoay người lại, nụ cười trên mặt liền biến mất.
Quá bình tĩnh.
Tính tình Lục Trầm Hàn trời sinh hiếu thắng, đứng trên đỉnh cao đệ nhất nhân hơn 20 năm, nàng vẫn còn nhớ rõ ánh mắt của hắn khi bị tiểu sư đệ đánh ngã xuống từ lôi đài ở tông môn đại bỉ, người như vậy nhất định không thể nào chịu được có người cao hơn hắn.
Nhưng Diệp Tố đã hỏi qua mấy người Từ Trình Ngọc, một đường đến đây Lục Trầm Hàn vẫn luôn trầm mặc, đến độ sắp thành một người qua đường trong suốt.
Không Cần Loạn Ăn Vạ
Đánh giá:
Truyện Không Cần Loạn Ăn Vạ
Story
Chương 177: Người có duyên
10.0/10 từ 27 lượt.