Không Cần Loạn Ăn Vạ
Chương 175: Giới
179@-Luồng sáng từ Yêu Chủ Thạch bao phủ cả người Du Phục Thời khiến mọi người bên ngoài nhìn không rõ bộ dáng của hắn, chỉ cảm nhận được sự rực rỡ xinh đẹp lẫn cao quý của một loại lực lượng không nói nên lời.
Khi ánh sáng màu xanh nhạt rốt cuộc biến mất, tiếng gào rống trên đỉnh núi Vạn Yêu cũng tạm ngừng, lúc này bọn họ mới có thể thấy rõ Du Phục Thời.
Rõ ràng vẫn là gương mặt đó nhưng dường như có chỗ nào đó đã thay đổi, một đôi mắt tím đạm mạc không gợn sóng, quanh người còn rải rác vài điểm sáng sót lại, phảng phất như một thần minh.
Tuy nhiên……ánh mắt của thần minh sau khi chạm đến một người thì liền biến trở về tiểu sư đệ lười nhác ưa làm nũng nọ.
Du Phục Thời nghiêng đầu nhìn Diệp Tố, mặt mày giãn ra: “Lấy về rồi.”
Diệp Tố đảo mắt nhìn sang các Yêu Vương đang quỳ trên mặt đất, vốn dĩ nàng chỉ nghĩ đến Yêu giới để lấy lại Ngạch Linh Huyết, trước khi đến nàng còn chuẩn bị sẵn rất nhiều phương án khác nhau, cách nào cũng dự là sẽ tiêu tốn rất nhiều tâm sức.
Không ngờ đến vừa tiến vào Yêu giới lại gặp ngay cha con Tàng Lục, thậm chí một đường đến đây nàng không cần phải tốn chút sức nào.
“Có cảm thấy chỗ nào không thoải mái không?” Diệp Tố bước tới hỏi hắn, không biết Ngạch Linh Huyết đã ở trong cơ thể Ninh Thiển Dao lâu như vậy có biến chất chút nào hay không.
Du Phục Thời lắc đầu, khi Diệp Tố bước tới trước mặt hắn, ngón tay hắn lặng lẽ níu lấy ống tay áo của nàng, sau đó nhỏ giọng đắc ý nói: “Ta là Yêu Chủ.”
Diệp Tố muốn hỏi hắn có nhớ lại chuyện trước kia chưa, nhưng địa điểm hiện tại không thích hợp, có quá nhiều người ngoài nên nàng đành nhịn xuống hỏi hắn sau.
Thế nhưng lúc này Hồ Vương lại đột nhiên phóng lên, hắn không xông về phía Du Phục Thời, Tàng Lục vốn dĩ cũng chỉ muốn Yêu Chủ trở về nên nay tâm nguyện đã thành ông cũng không buồn bận tâm Hồ Vương nổi điên cái gì.
Diệp Tố quay đầu lại nhìn thì thấy Hồ Vương ôm Ninh Thiển Dao lên, nàng còn nghĩ hắn muốn dẫn theo nàng ta chạy trốn.
Ninh Thiển Dao hiển nhiên cũng cho là như vậy, nàng ta suy yếu dựa vào trên người Hồ Vương, uất ức đỏ cả hai mắt, trong lòng thầm nghĩ may mắn bản thân còn có Hồ Vương che chở, tuy rằng Hồ Vương không lấy được vị trí Yêu Chủ.
“Dẫn ta rời khỏi đây……” hai tay Ninh Thiển Dao nắm chặt vạt áo trước ngực Hồ Vương khóc nức nở nói, nàng ta hiện tại không những bị thu hồi lại máu mà từ nay về sau không còn là Huyền Âm chi thể, cũng không thể lấy ra bảo bối nào nữa, còn bị mất mặt như vậy trước mặt Diệp Tố, nghĩ đến thế thôi nàng ta cảm thấy như muốn phát điên.
Nàng ta muốn rời khỏi đây ngay lập tức.
Hồ Vương nhìn thẳng vào đôi mắt to tròn của Ninh Thiển Dao với ánh mắt đa tình, ai cũng không ngờ tới động tác tiếp theo của hắn vậy mà lại là duỗi tay chọc vào trong linh phủ của Ninh Thiển Dao.
Đôi mắt vốn dĩ đã to của Ninh Thiển Dao nay lại càng trừng lớn đến đáng sợ, bàn tay đang nắm vạt áo của đối phương buông thõng, nàng ta chậm rãi cúi đầu nhìn móng vuốt của Hồ Vương đào ra Nguyên Anh từ linh phủ của mình.
Đây là thứ mà bất kỳ tu sĩ nào sau khi đạt đến cảnh giới Nguyên Anh đều sẽ có, tương đương với đường sống cuối cùng khi gặp phải nguy hiểm.
Đôi mắt đa tình của Hồ Vương nhìn Ninh Thiển Dao như nhìn bạn lữ mà mình yêu thương thắm thiết, trong khi tay cầm Nguyên Anh của nàng ta lại không do dự bỏ vào miệng nuốt xuống.
Khế ước cộng sinh, bất luận một bên nào chết thì bên còn lại cũng không thể sống.
Khi Hồ Vương moi ra Nguyên Anh của Ninh Thiển Dao thì sắc mặt của hắn cũng trở nên trắng bệt, tuy nhiên sau khi ăn Nguyên Anh thì trong nháy mắt thần sắc lại khôi phục như cũ.
Chỉ cần tự tay đào ra Nguyên Anh hoặc yêu đan của đối phương sau đó nuốt xuống thì khế ước cộng sinh sẽ vô hiệu.
Hoặc thay vì nói là khế ước mất đi hiệu lực thì chính xác hơn là cộng mệnh của đối phương vào trên người mình, cũng chính là phản phệ mà tu chân giới hay nói đến.
“Ngươi……” Vừa nói được một chữ Ninh Thiển Dao đã hộc một mồm máu to, nàng ta không bao giờ nghĩ tới Hồ Vương sẽ xuống tay với mình, hai người rõ ràng đã kết khế ước cộng sinh.
Diệp Tố nhíu mày, nàng cũng cực kỳ ngoài ý muốn với hành động của Hồ Vương, trong nguyên tác tình cảm của hai người này rất tốt, tuy rằng dưới tình yêu nhưng rõ ràng trên tình hữu nghị.
Nghĩ đến cái gì đó, Diệp Tố dời tầm mắt về phía Lục Trầm Hàn, hắn cũng chỉ liếc mắt nhìn Ninh Thiển Dao và Hồ Vương một cái, không có chút nào đau lòng hay đồng tình, thậm chí một tia kinh ngạc hay khiếp sợ cũng không có.
Tình huống hiện tại hoàn toàn khác với hướng đi trong nguyên tác, nàng chưa từng can thiệp bất kỳ chuyện gì giữa nam nữ chủ, tuy vậy quan hệ của bọn họ……vẫn thay đổi sao?
“Ngươi nhìn tên Dịch Huyền đó làm cái gì?” Tiểu sư đệ đứng bên cạnh bất mãn lên tiếng, vốn dĩ các ngón tay chỉ nắm nhẹ ống tay áo của nàng thì lúc này bàn tay dời hắn lên trên nắm cả tay áo và tay nàng, còn dùng sức lắc lắc, “Hắn không đẹp bằng ta.”
Vì lúc trước Lục Trầm Hàn ra tay muốn giết Cốc Lương Thiên, Dịch Huyền muốn cản lại nên đứng giữa hai người họ, cách Lục Trầm Hàn không xa nên tiểu sư đệ hiểu lầm.
Diệp Tố quay đầu lại thì đụng ngay đôi mắt màu tím của tiểu sư đệ: “Ta không có đang nhìn Dịch sư đệ, mà đôi mắt của đệ có thể biến lại hay không?”
Du Phục Thời cho rằng Diệp Tố không thích đôi mắt của mình vì nó xấu, nhắm tịt hai mắt lại: “Biến lại rồi.”
Diệp Tố cũng đã quen với những hành vi ấu trĩ thế này của tiểu sư đệ nên cũng chỉ bật cười một tiếng, sau đó nàng lại quay sang nhìn Ninh Thiển Dao bên kia, lông mày không kìm được mà chau lại.
Hồ Vương đã ném Ninh Thiển Dao xuống đất, đoạn, hắn nhìn thoáng qua Tàng Lục, không biết nghĩ gì cuối cùng lại quỳ xuống với Du Phục Thời, hô Yêu Chủ.
Du Phục Thời chẳng phản ứng lại ai, nhưng khi Diệp Tố đi qua chỗ Ninh Thiển Dao thì hắn liền đi theo.
Diệp Tố đi đến trước mặt Ninh Thiển Dao, Nguyên Anh của nàng ta đã bị Hồ Vương ăn mất, linh phủ cũng bị móng vuốt của hắn đào nát, không phải ai cũng như Diệp Tố, linh phủ như đồ giả vậy, nói sụp là sụp.
“Tất cả, đều, tại, ngươi!” Mặc dù đã cận kề cái chết nhưng Ninh Thiển Dao vẫn hận Diệp Tố thấu xương, nàng ta trừng mắt nhìn chằm chằm Diệp Tố, tựa hồ như muốn ghi tạc bộ dáng của Diệp Tố vào trong xương tủy, “Đều là lỗi của ngươi!”
Ninh Thiển Dao vì cố sức nói ra những lời này nên động tới miệng vết thương, máu lại không ngừng trào ra.
Diệp Tố ngồi xổm xuống hỏi nàng ta: “Vì sao Dương Đàm lại cho ngươi dùng Ngạch Linh Huyết?”
“Cứu ta……” Cả người Ninh Thiển Dao run rẩy, nàng ta vươn tay bắt lấy vạt áo Diệp Tố, nức nở van xin, “Đại sư tỷ……Ta không muốn chết.”
Du Phục Thời thấy vậy thì cực kỳ không vui, đầu ngón tay khẽ chuyển, một đạo ánh sáng xanh phóng ra, không chút nào lưu tình đánh vào bàn tay Ninh Thiển Dao đang kéo vạt áo Diệp Tố.
Diệp Tố nhận thấy, nàng quay đầu nhìn Du Phục Thời.
Bàn tay Ninh Thiển Dao bị chém rớt trên mặt đất, không biết nàng ta lấy sức lực từ đâu mà gom lại chút linh lực cuối cùng đánh về phía Diệp Tố.
Diệp Tố theo bản năng dựng lên thần thức, hình thành một chiếc chuông phòng hộ ngăn cản đòn tấn công của nàng ta, khiến bàn tay còn lại của Ninh Thiển Dao cũng bị đánh gãy.
Một kích này đã tiêu tốn toàn bộ sức lực còn lại của Ninh Thiển Dao, nàng ta không chống đỡ nổi nữa, cả người run rẩy dữ dội, trước khi chết còn nguyền rủa: “Các ngươi cũng sẽ……sống không lâu đâu……”
Diệp Tố nhíu mày nhìn Ninh Thiển Dao trút hơi thở cuối cùng, nàng vẫn chưa có đáp án vì sao Dương Đàm lại không dùng giọt Ngạch Linh Huyết mà lại cho Ninh Thiển Dao.
Hồ Vương quỳ một bên tuy rằng cúi thấp đầu nhưng cả người lại căng chặt, chuẩn bị sẵn sàng công kích bất cứ lúc nào.
Diệp Tố liếc mắt nhìn hắn, sau đó xoay người quay về chỗ cũ.
“Nếu người Thiên Cơ Môn các người làm Yêu Chủ thì mọi việc lại càng dễ hơn rồi.” Đệ tử Thượng Khuyết Tông nói với Diệp Tố và Du Phục Thời, “Mở ra Yêu giới, suất yêu quân tiêu diệt Ma giới đi.”
“Ngươi nói chuyện với Yêu Chủ chúng ta kiểu gì đó hả?” Tàng Lục xoay đầu về phía đệ tử Thượng Khuyết Tông rống lên, “Không biết trên dưới!”
Đệ tử Thượng Khuyết Tông ngây người, trong nháy mắt câm miệng, hắn dám nói chuyện với Diệp Tố kiểu đó những không dám bất kính với một đại năng.
“Đại môn của Yêu giới ở đâu?” Diệp Tố hỏi Tàng Lục.
Tàng Lục chỉ chỉ vào không phía trước vách đá dựng Yêu Chủ Thạch: “Ở ngay đây.”
“Chỉ có Yêu Chủ mới có thể mở ra.” Tàng Lục nói.
Diệp Tố nhìn sang các đệ tử đại tông, bọn họ lần này tới đây là vì muốn mượn sức của đại quân Yêu giới.
“Ma giới dị động, xuất quân xâm lấn tu chân giới, thế nên chúng ta muốn hỏi các vị Yêu Vương liệu có nguyện ý ra tay tương trợ?” Sau khi chạm mắt với mấy người Từ Trình Ngọc, Diệp Tố hỏi các vị Yêu Vương vẫn còn đang quỳ gối một bên.
“Đều nghe Yêu Chủ quyết định.” Khổng Tước Vương nói.
Các Yêu Vương khác sau khi do dự cũng trả lời sẽ nghe theo Yêu Chủ an bài.
Tuy nhiên, sau khi đã xác nhận có thể xuất yêu quân thì còn lại một vấn đề cuối cùng vẫn chưa giải quyết được, đó là Du Phục Thời không biết cách mở ra đại môn Yêu giới.
Mọi người không ai bảo ai đều đổ dồn ánh mắt về phía Tàng Lục, người lớn tuổi nhất ở đây.
Tàng Lục lắc đầu nói: “Quy cũng không biết làm sao để mở ra, Yêu Chủ cứ vậy, cứ vậy là nó mở ra.”
Mọi người: “……” Nói cũng như chưa nói.
Tuy nhiên để tập kết yêu quân cũng cần thời gian, trong thời gian tìm cách mở ra Yêu giới các Yêu vương cũng có thời gian để triệu tập, sắp xếp nhân thủ.
Lục Trầm Hàn chỉ còn lại một mình, hai đệ tử Thượng Khuyết Tông hiển nhiên năng lực cũng chỉ thường thường, tình thế lúc này hắn thân cô thế cô nên đành phải im lặng, tạm thời không động thủ với Cốc Lương Thiên nữa.
Những người khác thì đi theo Tàng Lục đến yêu thành lớn nhất Yêu giới dưới chân núi Vạn Yêu.
“Các yêu tộc đều có quân đóng tại tòa yêu thành này.” Tàng Lục hưng phấn nói, “Trước kia ta đi theo Yêu Chủ đánh hết một lượt các yêu tộc ở đây! Bây giờ vẫn có thể đánh một lần nữa!”
Diệp Tố liếc mắt nhìn Du Phục Thời, không nghĩ ra tiểu sư đệ lười biếng đánh hết một lượt các yêu tộc như thế nào.
“Cha, người già rồi, toàn bộ Yêu giới không ai đánh lại ngài đâu.” Ánh mắt Tàng Thất trông mong nói, “Hiện tại là thiên hạ của Quy nhi tử.”
Tàng Lục giơ hai tay lên chống má, hoảng hốt thốt lên: “Ai cha, không còn ai có thể giáo huấn Quy rồi.”
Đoàn người đi đến nơi đóng quân của Quy tộc, là một tòa tiểu thành hình mai rùa khổng lồ, bước vào bên trong đâu đâu cũng có thể thấy trang trí từ mai rùa.
Diệp Tố vừa mới tiến vào chỗ ở của mình thì Du Phục Thời đã xuất hiện ở bên ngoài, hắn đẩy cửa bước vào: “Diệp Tố, ta có cái này cho ngươi.”
Diệp Tố không hỏi là thứ gì mà ngược lại hỏi: “Hôm nay có mệt không?”
Lúc trước mỗi một lần Du Phục Thời có động tác gì lớn là sẽ mệt mỏi không thôi.
“Không buồn ngủ.” Du Phục Thời hơi nhấc cao cằm, lông mày cũng nhướng cao mang theo sự vui vẻ đắc ý, “Ta đã nói ta có rất nhiều đồ vật.”
Hắn đột nhiên vươn tay ra nắm lấy tay Diệp Tố, sau đó hai người liền biến mất ở trong phòng, tiến vào trong một giới khác.
Diệp Tố chỉ cảm thấy trước mắt hoa lên một cái sau đó nàng liền tới một nơi xa lạ, nơi này giống như một huy3t động thiên nhiên, có một cầu thang hướng lên trên, nơi cao nhất là một cánh cửa đóng chặt, từ miệng huy3t động đến dọc theo cầu thang đến cảnh cửa đó có không ít pháp bảo cùng các bình đan dược linh tinh nằm lăn lốc khắp nơi.
Diệp Tố thấy được rõ ràng mỗi một kiện đồ vật trên mặt đất đều cực kỳ trân quý ở tu chân giới, lấy đại một món ra thôi cũng đều có thể khiến tu chân giới tranh nhau sứt đầu mẻ trán.
Du Phục Thời kéo tay Diệp Tố muốn đi lên trên nhưng nàng lại không nhúc nhích, lúc này hắn mới quay đầu nhìn lại.
Diệp Tố đang nhìn chằm chằm một lỗ hổng trên vách đá, nàng bước qua, khom lưng, dùng ngón tay đo đạc một chút, không lớn không nhỏ, vừa đủ một hạt châu được khảm vào.
Nàng tức khắc nghĩ ngay tới hạt Tử Lê Anh Mộc mà Ninh Thiển Dao mang trên cổ lúc trước.
Thì ra là moi từ đây xuống?
“Chúng ta đi vào bên trong.” Du Phục Thời kéo kéo Diệp Tố.
Diệp Tố lúc này mới đứng dậy, đi theo Du Phục Thời vào bên trong, dọc theo đường đi nàng cúi đầu nhìn các loại pháp bảo, đan dược trên mặt đất, trong đầu nàng chợt nhớ lại những món đồ mà Ninh Thiển Dao lấy ra trong phần sau nguyên tác khiến các đại tông khiếp sợ không thôi, hiện tại các đồ vật đó đều nằm đây không thiếu món nào.
Thế nên là……Ninh Thiển Dao vẫn luôn ỷ vào Ngạch Linh Huyết vào đây để nhặt đồ vật.
Tử Lê Anh Mộc ở gần phía ngoài nhất, vị trí nằm của các pháp bảo, đan dược cũng tương ứng với thời gian phía sau của nguyên tác, việc này nói rõ Ninh Thiển Dao không thể một lần mang hết những thứ này ra ngoài, hẳn là tu vi phải càng cao thì mới có thể càng đi được sâu vào trong huy3t động hơn.
Trong khi Diệp Tố đang liên kết các mối suy nghĩ thì Du Phục Thời đã nhẹ nhàng đẩy ra cảnh cửa ở sâu trong huy3t động, một luồng ánh sáng chói lòa hiện lên khiến Diệp Tố không khỏi giơ tay che lại mắt.
Tác giả có lời muốn nói:
Tiểu sư đệ: đến lúc trả nợ
Không Cần Loạn Ăn Vạ
Khi ánh sáng màu xanh nhạt rốt cuộc biến mất, tiếng gào rống trên đỉnh núi Vạn Yêu cũng tạm ngừng, lúc này bọn họ mới có thể thấy rõ Du Phục Thời.
Rõ ràng vẫn là gương mặt đó nhưng dường như có chỗ nào đó đã thay đổi, một đôi mắt tím đạm mạc không gợn sóng, quanh người còn rải rác vài điểm sáng sót lại, phảng phất như một thần minh.
Tuy nhiên……ánh mắt của thần minh sau khi chạm đến một người thì liền biến trở về tiểu sư đệ lười nhác ưa làm nũng nọ.
Du Phục Thời nghiêng đầu nhìn Diệp Tố, mặt mày giãn ra: “Lấy về rồi.”
Diệp Tố đảo mắt nhìn sang các Yêu Vương đang quỳ trên mặt đất, vốn dĩ nàng chỉ nghĩ đến Yêu giới để lấy lại Ngạch Linh Huyết, trước khi đến nàng còn chuẩn bị sẵn rất nhiều phương án khác nhau, cách nào cũng dự là sẽ tiêu tốn rất nhiều tâm sức.
Không ngờ đến vừa tiến vào Yêu giới lại gặp ngay cha con Tàng Lục, thậm chí một đường đến đây nàng không cần phải tốn chút sức nào.
“Có cảm thấy chỗ nào không thoải mái không?” Diệp Tố bước tới hỏi hắn, không biết Ngạch Linh Huyết đã ở trong cơ thể Ninh Thiển Dao lâu như vậy có biến chất chút nào hay không.
Du Phục Thời lắc đầu, khi Diệp Tố bước tới trước mặt hắn, ngón tay hắn lặng lẽ níu lấy ống tay áo của nàng, sau đó nhỏ giọng đắc ý nói: “Ta là Yêu Chủ.”
Diệp Tố muốn hỏi hắn có nhớ lại chuyện trước kia chưa, nhưng địa điểm hiện tại không thích hợp, có quá nhiều người ngoài nên nàng đành nhịn xuống hỏi hắn sau.
Thế nhưng lúc này Hồ Vương lại đột nhiên phóng lên, hắn không xông về phía Du Phục Thời, Tàng Lục vốn dĩ cũng chỉ muốn Yêu Chủ trở về nên nay tâm nguyện đã thành ông cũng không buồn bận tâm Hồ Vương nổi điên cái gì.
Diệp Tố quay đầu lại nhìn thì thấy Hồ Vương ôm Ninh Thiển Dao lên, nàng còn nghĩ hắn muốn dẫn theo nàng ta chạy trốn.
Ninh Thiển Dao hiển nhiên cũng cho là như vậy, nàng ta suy yếu dựa vào trên người Hồ Vương, uất ức đỏ cả hai mắt, trong lòng thầm nghĩ may mắn bản thân còn có Hồ Vương che chở, tuy rằng Hồ Vương không lấy được vị trí Yêu Chủ.
“Dẫn ta rời khỏi đây……” hai tay Ninh Thiển Dao nắm chặt vạt áo trước ngực Hồ Vương khóc nức nở nói, nàng ta hiện tại không những bị thu hồi lại máu mà từ nay về sau không còn là Huyền Âm chi thể, cũng không thể lấy ra bảo bối nào nữa, còn bị mất mặt như vậy trước mặt Diệp Tố, nghĩ đến thế thôi nàng ta cảm thấy như muốn phát điên.
Nàng ta muốn rời khỏi đây ngay lập tức.
Hồ Vương nhìn thẳng vào đôi mắt to tròn của Ninh Thiển Dao với ánh mắt đa tình, ai cũng không ngờ tới động tác tiếp theo của hắn vậy mà lại là duỗi tay chọc vào trong linh phủ của Ninh Thiển Dao.
Đôi mắt vốn dĩ đã to của Ninh Thiển Dao nay lại càng trừng lớn đến đáng sợ, bàn tay đang nắm vạt áo của đối phương buông thõng, nàng ta chậm rãi cúi đầu nhìn móng vuốt của Hồ Vương đào ra Nguyên Anh từ linh phủ của mình.
Đây là thứ mà bất kỳ tu sĩ nào sau khi đạt đến cảnh giới Nguyên Anh đều sẽ có, tương đương với đường sống cuối cùng khi gặp phải nguy hiểm.
Đôi mắt đa tình của Hồ Vương nhìn Ninh Thiển Dao như nhìn bạn lữ mà mình yêu thương thắm thiết, trong khi tay cầm Nguyên Anh của nàng ta lại không do dự bỏ vào miệng nuốt xuống.
Khế ước cộng sinh, bất luận một bên nào chết thì bên còn lại cũng không thể sống.
Khi Hồ Vương moi ra Nguyên Anh của Ninh Thiển Dao thì sắc mặt của hắn cũng trở nên trắng bệt, tuy nhiên sau khi ăn Nguyên Anh thì trong nháy mắt thần sắc lại khôi phục như cũ.
Chỉ cần tự tay đào ra Nguyên Anh hoặc yêu đan của đối phương sau đó nuốt xuống thì khế ước cộng sinh sẽ vô hiệu.
Hoặc thay vì nói là khế ước mất đi hiệu lực thì chính xác hơn là cộng mệnh của đối phương vào trên người mình, cũng chính là phản phệ mà tu chân giới hay nói đến.
“Ngươi……” Vừa nói được một chữ Ninh Thiển Dao đã hộc một mồm máu to, nàng ta không bao giờ nghĩ tới Hồ Vương sẽ xuống tay với mình, hai người rõ ràng đã kết khế ước cộng sinh.
Diệp Tố nhíu mày, nàng cũng cực kỳ ngoài ý muốn với hành động của Hồ Vương, trong nguyên tác tình cảm của hai người này rất tốt, tuy rằng dưới tình yêu nhưng rõ ràng trên tình hữu nghị.
Nghĩ đến cái gì đó, Diệp Tố dời tầm mắt về phía Lục Trầm Hàn, hắn cũng chỉ liếc mắt nhìn Ninh Thiển Dao và Hồ Vương một cái, không có chút nào đau lòng hay đồng tình, thậm chí một tia kinh ngạc hay khiếp sợ cũng không có.
Tình huống hiện tại hoàn toàn khác với hướng đi trong nguyên tác, nàng chưa từng can thiệp bất kỳ chuyện gì giữa nam nữ chủ, tuy vậy quan hệ của bọn họ……vẫn thay đổi sao?
“Ngươi nhìn tên Dịch Huyền đó làm cái gì?” Tiểu sư đệ đứng bên cạnh bất mãn lên tiếng, vốn dĩ các ngón tay chỉ nắm nhẹ ống tay áo của nàng thì lúc này bàn tay dời hắn lên trên nắm cả tay áo và tay nàng, còn dùng sức lắc lắc, “Hắn không đẹp bằng ta.”
Vì lúc trước Lục Trầm Hàn ra tay muốn giết Cốc Lương Thiên, Dịch Huyền muốn cản lại nên đứng giữa hai người họ, cách Lục Trầm Hàn không xa nên tiểu sư đệ hiểu lầm.
Diệp Tố quay đầu lại thì đụng ngay đôi mắt màu tím của tiểu sư đệ: “Ta không có đang nhìn Dịch sư đệ, mà đôi mắt của đệ có thể biến lại hay không?”
Du Phục Thời cho rằng Diệp Tố không thích đôi mắt của mình vì nó xấu, nhắm tịt hai mắt lại: “Biến lại rồi.”
Diệp Tố cũng đã quen với những hành vi ấu trĩ thế này của tiểu sư đệ nên cũng chỉ bật cười một tiếng, sau đó nàng lại quay sang nhìn Ninh Thiển Dao bên kia, lông mày không kìm được mà chau lại.
Hồ Vương đã ném Ninh Thiển Dao xuống đất, đoạn, hắn nhìn thoáng qua Tàng Lục, không biết nghĩ gì cuối cùng lại quỳ xuống với Du Phục Thời, hô Yêu Chủ.
Du Phục Thời chẳng phản ứng lại ai, nhưng khi Diệp Tố đi qua chỗ Ninh Thiển Dao thì hắn liền đi theo.
Diệp Tố đi đến trước mặt Ninh Thiển Dao, Nguyên Anh của nàng ta đã bị Hồ Vương ăn mất, linh phủ cũng bị móng vuốt của hắn đào nát, không phải ai cũng như Diệp Tố, linh phủ như đồ giả vậy, nói sụp là sụp.
“Tất cả, đều, tại, ngươi!” Mặc dù đã cận kề cái chết nhưng Ninh Thiển Dao vẫn hận Diệp Tố thấu xương, nàng ta trừng mắt nhìn chằm chằm Diệp Tố, tựa hồ như muốn ghi tạc bộ dáng của Diệp Tố vào trong xương tủy, “Đều là lỗi của ngươi!”
Ninh Thiển Dao vì cố sức nói ra những lời này nên động tới miệng vết thương, máu lại không ngừng trào ra.
Diệp Tố ngồi xổm xuống hỏi nàng ta: “Vì sao Dương Đàm lại cho ngươi dùng Ngạch Linh Huyết?”
“Cứu ta……” Cả người Ninh Thiển Dao run rẩy, nàng ta vươn tay bắt lấy vạt áo Diệp Tố, nức nở van xin, “Đại sư tỷ……Ta không muốn chết.”
Du Phục Thời thấy vậy thì cực kỳ không vui, đầu ngón tay khẽ chuyển, một đạo ánh sáng xanh phóng ra, không chút nào lưu tình đánh vào bàn tay Ninh Thiển Dao đang kéo vạt áo Diệp Tố.
Diệp Tố nhận thấy, nàng quay đầu nhìn Du Phục Thời.
Bàn tay Ninh Thiển Dao bị chém rớt trên mặt đất, không biết nàng ta lấy sức lực từ đâu mà gom lại chút linh lực cuối cùng đánh về phía Diệp Tố.
Diệp Tố theo bản năng dựng lên thần thức, hình thành một chiếc chuông phòng hộ ngăn cản đòn tấn công của nàng ta, khiến bàn tay còn lại của Ninh Thiển Dao cũng bị đánh gãy.
Một kích này đã tiêu tốn toàn bộ sức lực còn lại của Ninh Thiển Dao, nàng ta không chống đỡ nổi nữa, cả người run rẩy dữ dội, trước khi chết còn nguyền rủa: “Các ngươi cũng sẽ……sống không lâu đâu……”
Diệp Tố nhíu mày nhìn Ninh Thiển Dao trút hơi thở cuối cùng, nàng vẫn chưa có đáp án vì sao Dương Đàm lại không dùng giọt Ngạch Linh Huyết mà lại cho Ninh Thiển Dao.
Hồ Vương quỳ một bên tuy rằng cúi thấp đầu nhưng cả người lại căng chặt, chuẩn bị sẵn sàng công kích bất cứ lúc nào.
Diệp Tố liếc mắt nhìn hắn, sau đó xoay người quay về chỗ cũ.
“Nếu người Thiên Cơ Môn các người làm Yêu Chủ thì mọi việc lại càng dễ hơn rồi.” Đệ tử Thượng Khuyết Tông nói với Diệp Tố và Du Phục Thời, “Mở ra Yêu giới, suất yêu quân tiêu diệt Ma giới đi.”
“Ngươi nói chuyện với Yêu Chủ chúng ta kiểu gì đó hả?” Tàng Lục xoay đầu về phía đệ tử Thượng Khuyết Tông rống lên, “Không biết trên dưới!”
Đệ tử Thượng Khuyết Tông ngây người, trong nháy mắt câm miệng, hắn dám nói chuyện với Diệp Tố kiểu đó những không dám bất kính với một đại năng.
“Đại môn của Yêu giới ở đâu?” Diệp Tố hỏi Tàng Lục.
Tàng Lục chỉ chỉ vào không phía trước vách đá dựng Yêu Chủ Thạch: “Ở ngay đây.”
“Chỉ có Yêu Chủ mới có thể mở ra.” Tàng Lục nói.
Diệp Tố nhìn sang các đệ tử đại tông, bọn họ lần này tới đây là vì muốn mượn sức của đại quân Yêu giới.
“Ma giới dị động, xuất quân xâm lấn tu chân giới, thế nên chúng ta muốn hỏi các vị Yêu Vương liệu có nguyện ý ra tay tương trợ?” Sau khi chạm mắt với mấy người Từ Trình Ngọc, Diệp Tố hỏi các vị Yêu Vương vẫn còn đang quỳ gối một bên.
“Đều nghe Yêu Chủ quyết định.” Khổng Tước Vương nói.
Các Yêu Vương khác sau khi do dự cũng trả lời sẽ nghe theo Yêu Chủ an bài.
Tuy nhiên, sau khi đã xác nhận có thể xuất yêu quân thì còn lại một vấn đề cuối cùng vẫn chưa giải quyết được, đó là Du Phục Thời không biết cách mở ra đại môn Yêu giới.
Mọi người không ai bảo ai đều đổ dồn ánh mắt về phía Tàng Lục, người lớn tuổi nhất ở đây.
Tàng Lục lắc đầu nói: “Quy cũng không biết làm sao để mở ra, Yêu Chủ cứ vậy, cứ vậy là nó mở ra.”
Mọi người: “……” Nói cũng như chưa nói.
Tuy nhiên để tập kết yêu quân cũng cần thời gian, trong thời gian tìm cách mở ra Yêu giới các Yêu vương cũng có thời gian để triệu tập, sắp xếp nhân thủ.
Lục Trầm Hàn chỉ còn lại một mình, hai đệ tử Thượng Khuyết Tông hiển nhiên năng lực cũng chỉ thường thường, tình thế lúc này hắn thân cô thế cô nên đành phải im lặng, tạm thời không động thủ với Cốc Lương Thiên nữa.
Những người khác thì đi theo Tàng Lục đến yêu thành lớn nhất Yêu giới dưới chân núi Vạn Yêu.
“Các yêu tộc đều có quân đóng tại tòa yêu thành này.” Tàng Lục hưng phấn nói, “Trước kia ta đi theo Yêu Chủ đánh hết một lượt các yêu tộc ở đây! Bây giờ vẫn có thể đánh một lần nữa!”
Diệp Tố liếc mắt nhìn Du Phục Thời, không nghĩ ra tiểu sư đệ lười biếng đánh hết một lượt các yêu tộc như thế nào.
“Cha, người già rồi, toàn bộ Yêu giới không ai đánh lại ngài đâu.” Ánh mắt Tàng Thất trông mong nói, “Hiện tại là thiên hạ của Quy nhi tử.”
Tàng Lục giơ hai tay lên chống má, hoảng hốt thốt lên: “Ai cha, không còn ai có thể giáo huấn Quy rồi.”
Đoàn người đi đến nơi đóng quân của Quy tộc, là một tòa tiểu thành hình mai rùa khổng lồ, bước vào bên trong đâu đâu cũng có thể thấy trang trí từ mai rùa.
Diệp Tố vừa mới tiến vào chỗ ở của mình thì Du Phục Thời đã xuất hiện ở bên ngoài, hắn đẩy cửa bước vào: “Diệp Tố, ta có cái này cho ngươi.”
Diệp Tố không hỏi là thứ gì mà ngược lại hỏi: “Hôm nay có mệt không?”
Lúc trước mỗi một lần Du Phục Thời có động tác gì lớn là sẽ mệt mỏi không thôi.
“Không buồn ngủ.” Du Phục Thời hơi nhấc cao cằm, lông mày cũng nhướng cao mang theo sự vui vẻ đắc ý, “Ta đã nói ta có rất nhiều đồ vật.”
Hắn đột nhiên vươn tay ra nắm lấy tay Diệp Tố, sau đó hai người liền biến mất ở trong phòng, tiến vào trong một giới khác.
Diệp Tố chỉ cảm thấy trước mắt hoa lên một cái sau đó nàng liền tới một nơi xa lạ, nơi này giống như một huy3t động thiên nhiên, có một cầu thang hướng lên trên, nơi cao nhất là một cánh cửa đóng chặt, từ miệng huy3t động đến dọc theo cầu thang đến cảnh cửa đó có không ít pháp bảo cùng các bình đan dược linh tinh nằm lăn lốc khắp nơi.
Diệp Tố thấy được rõ ràng mỗi một kiện đồ vật trên mặt đất đều cực kỳ trân quý ở tu chân giới, lấy đại một món ra thôi cũng đều có thể khiến tu chân giới tranh nhau sứt đầu mẻ trán.
Du Phục Thời kéo tay Diệp Tố muốn đi lên trên nhưng nàng lại không nhúc nhích, lúc này hắn mới quay đầu nhìn lại.
Diệp Tố đang nhìn chằm chằm một lỗ hổng trên vách đá, nàng bước qua, khom lưng, dùng ngón tay đo đạc một chút, không lớn không nhỏ, vừa đủ một hạt châu được khảm vào.
Nàng tức khắc nghĩ ngay tới hạt Tử Lê Anh Mộc mà Ninh Thiển Dao mang trên cổ lúc trước.
Thì ra là moi từ đây xuống?
“Chúng ta đi vào bên trong.” Du Phục Thời kéo kéo Diệp Tố.
Diệp Tố lúc này mới đứng dậy, đi theo Du Phục Thời vào bên trong, dọc theo đường đi nàng cúi đầu nhìn các loại pháp bảo, đan dược trên mặt đất, trong đầu nàng chợt nhớ lại những món đồ mà Ninh Thiển Dao lấy ra trong phần sau nguyên tác khiến các đại tông khiếp sợ không thôi, hiện tại các đồ vật đó đều nằm đây không thiếu món nào.
Thế nên là……Ninh Thiển Dao vẫn luôn ỷ vào Ngạch Linh Huyết vào đây để nhặt đồ vật.
Tử Lê Anh Mộc ở gần phía ngoài nhất, vị trí nằm của các pháp bảo, đan dược cũng tương ứng với thời gian phía sau của nguyên tác, việc này nói rõ Ninh Thiển Dao không thể một lần mang hết những thứ này ra ngoài, hẳn là tu vi phải càng cao thì mới có thể càng đi được sâu vào trong huy3t động hơn.
Trong khi Diệp Tố đang liên kết các mối suy nghĩ thì Du Phục Thời đã nhẹ nhàng đẩy ra cảnh cửa ở sâu trong huy3t động, một luồng ánh sáng chói lòa hiện lên khiến Diệp Tố không khỏi giơ tay che lại mắt.
Tác giả có lời muốn nói:
Tiểu sư đệ: đến lúc trả nợ
Không Cần Loạn Ăn Vạ
Đánh giá:
Truyện Không Cần Loạn Ăn Vạ
Story
Chương 175: Giới
10.0/10 từ 27 lượt.