Không Cần Loạn Ăn Vạ

Chương 113: Luân Chuyển Tháp

199@-
Trong phòng.

“Các ngươi muốn biến thành bộ dáng của mấy người ngồi ở dưới lầu một lúc nãy?” Nhan Hảo phe phẩy quạt lông hồng phấn hỏi.

Diệp Tố gật đầu: “Có loại ảo thuật như thế hay không?”

Nhan Hảo chỉ đứng ở đó, chẳng làm gì mà chỉ đáp: “Xong rồi đấy.”

Mấy người Thiên Cơ Môn sửng sốt, Hạ Nhĩ quay sang nhìn mặt Diệp Tố, đôi mắt trừng lớn: “Đại sư tỷ?”

Gương mặt của Diệp Tố đã biến thành một nam nhân trong nhóm người đó, ngay cả quần áo cũng đã thay đổi.

Cả Lữ Cửu và Dịch Huyền, còn có Du Phục Thời, tất cả bọn họ đều đã đổi thành một bộ dáng xa lạ khác.

Diệp Tố mượn gương của tam sư muội, nàng nhìn bản thân trong gương, quả thật hoàn toàn đã biến thành một nam nhân.

“Một canh giờ sau sẽ khôi phục lại như ban đầu.” Nhan Hảo nhìn tờ danh sách đấu giá trong tay Diệp Tố, “Cái này cô có cần dùng nữa không?”

“Không cần.” Diệp Tố đưa danh sách đấu giá cho nàng.

Nhan Hảo nhận lấy, nàng thu quạt lông hồng phấn lại, sau đó xé tờ danh sách ra làm bốn, chia cho ba người Minh Lưu Sa ở phía sau: “Xong.”

Minh Lưu Sa cầm hai mảnh giấy, trong nháy mắt hai bên người của cậu liền xuất hiện một “Diệp Tố” cùng với một “Du Phục Thời”, bên người Tây Ngọc và Hạ Nhĩ cũng đột nhiên xuất hiện “Dịch Huyền” và “Lữ Cửu”.

Các đệ tử Thiên Cơ Môn trong phòng đều trợn mắt há mồm.

Hạ Nhĩ hưng phấn duỗi tay chọc chọc “Dịch sư đệ” bên cạnh: “Là người thật sao?”

“Chỉ là ảo thuật mà thôi, một canh giờ sau sẽ mất hiệu lực.” Nhan Hảo một lần nữa mở quạt lông, lộ ra nụ cười thâm thúy, “Các ngươi muốn làm gì thì tốt nhất đi làm ngay bây giờ đi thôi.”

“Đa tạ.” Diệp Tố dẫn theo ba người còn lại đi ra ngoài theo lối thông đạo, còn bọn Minh Lưu Sa thì quanh minh chính đại đi ra theo cửa lớn, bên người còn có bốn người “Diệp Tố” cùng đi.

Trong mắt của người ngoài chẳng có gì khác lạ.

Diệp Tố mang theo gương mặt của một đại hán, đứng trong một ngõ nhỏ phóng xuất ra thần thức, một lát sau nói: “Bọn chúng đã tách ra rồi, có một đám đang nhận linh thạch, số còn lại hẳn là người Trảm Kim Tông.”

Nàng nhìn ba người ở phía sau nói: “Lữ Cửu, cô đi cùng với ta về hướng bên phải, Dịch Huyền, đệ dẫn theo tiểu sư đệ đi về hướng bên trái.”

Đám người này vừa rồi ngồi ở lầu một rõ ràng là được phái tới để phá đám, chẳng qua về sau các đại tông môn đều ra mặt nên các tu sĩ khác mới dần dần dám ra giá.


Tuy buổi đấu giá đã tiến hành thuận lợi nhưng những người này cũng nên bị giáo huấn.

Diệp Tố cùng Lữ Cửu bước tới, thấy trong ngõ nhỏ trước mặt, mười mấy tu sĩ đang cúi đầu đếm linh thạch.

Hai người khẽ liếc nhau, Diệp Tố chậm rãi đi tới.

Những tu sĩ đó tất nhiên không quen biết “đại hán” Diệp Tố, chỉ biết bọn họ tựa hồ cũng chướng mắt buổi đấu giá này.

“Ngươi cũng tới lãnh linh thạch à?” Một người trong đó cho rằng bọn cũng cũng là được hẹn đến để nhận linh thạch, “Nhưng mà người nọ đi rồi.”

“Ta không làm chuyện thấp kém như nghe sai khiến rồi lãnh linh thạch như các ngươi.” Diệp Tố nói với một thanh âm ồm ồm: “Nếu muốn linh thạch thì lão tử trước giờ chỉ biết trực tiếp đoạt.”

Nàng vừa nói xong thì có tên phát hiện nàng không có hảo ý, quay đầu định bỏ chạy.

Kết quả Lữ Cửu bước ra từ đầu còn lại: “Đi đâu?”

“Các ngươi là ai? Không phải cũng muốn phá buổi đấu giá giống bọn ta sao?” Các tu sĩ nọ chen ở bên nhau hoang mang hỏi.

“Chúng ta chỉ là thấy chướng mắt các ngươi đấy, thì làm sao?” Mặt Diệp Tố đầy râu quai nón, giống hệt như nam nhân ngồi gần mấy tu sĩ này ở lầu một, nhìn không ra có gì khác thường.

“Chỉ bằng hai người các ngươi?” Một tu sĩ cả giận nói, “Các huynh đệ, xông lên.”

……

Thời gian một chén trà nhỏ trôi qua, số linh thạch của mấy tên tu sĩ vừa mới lãnh lúc trước đã bị đoạt sạch sẽ, người thì mặt mũi bầm dập nằm la liệt trên mặt đất trong ngõ nhỏ.

“Xin đừng giết bọn ta!” Một tên tu sĩ đang lăn lộn trên mặt đất, thấy Diệp Tố tới gần thì thân thể không nhịn được run lên, rối rít xin tha.

Diệp Tố ném túi linh thạch cướp được cho Lữ Cửu đứng ở đằng sau, nàng khom người nói với tên tu sĩ bị đánh đến không mở nổi mắt: “Chăm chỉ tu luyện, sớm ngày quay về chính đạo.”

Các tu sĩ nằm bẹp trên mặt đất: “???” Các ngươi sao không tự khuyên mình ấy?

“Chậc, nhiều linh thạch như vậy, làm ăn có vẻ cũng không tệ nhỉ.” Lữ Cửu ước lượng túi linh thạch trong tay nói.

“Chúng ta đi.” Hai người Diệp Tố vòng vèo vài vòng mới quay về vị trí cũ, đợi Dịch Huyền và Du Phục Thời trở lại.

Ở đầu còn lại, Du Phục Thời và Dịch Huyền cũng đã yên lặng đi theo một nhóm người khác, tu vi của đám người này rõ ràng cao hơn đám tu sĩ vừa nãy một chút, bất quá vẫn không phát hiện ra có người đi theo ở phía sau.



Du Phục Thời liếc nhìn hắn một cái, sau đó đột nhiên xuất hiện ở phía sau đám người một cách quỷ mị, tung ra tấm da thú trùm bọn chúng từ đầu đến chân, trói chúng lại với nhau kín mít.

Du Phục Thời xoay người: “Ngươi động thủ.”

Dịch Huyền: “……” Cho nên vừa rồi đại sư tỷ chia pháp khí là cũng đã tính trước hết rồi?

Những người đó hoàn toàn không nghĩ tới sẽ có người ra tay với bọn họ, vừa rồi bọn họ cũng có đấu giá món nào đâu.

Các tu sĩ bị da thú bọc lấy ra sức giãy giụa, muốn phá vỡ thế kềm kẹp, thế nhưng càng giãy thì lại càng bị siết chặt.

Lúc này Dịch Huyền đi tới, pháp khí trong tay hắn thập phần đơn giản, một cái chuông và một cây gậy thô to.

Cái chuông vốn lơ lửng trên lòng bàn tay hắn đột nhiên bay ra ngoài, trong nháy mắt biến to, trùm lên những tu sĩ đang bị da thú bó chặt.

Dịch Huyền đi đến trước mặt chuông, cúi đầu nhìn cây gậy trong tay, hắn rót linh lực vào, trong nháy mắt cây gậy cũng biến to ra.

Hắn cầm một đầu, xoay người nhìn Du Phục Thời: “Ngươi cầm đầu còn lại.”

Du Phục Thời không quá tình nguyện bước qua, cầm lấy đầu kia của gậy.

Ban đầu hai người không quá thuần thục, gõ chuông không được đều tay, nhưng mà theo thời gian dần trôi hai người dần dần cảm nhận được một cảm giác vui sướng kì dị trong đó.

Du Phục Thời và Dịch Huyền mỗi người ôm một đầu gậy, đánh vào chiếc chuông, khó có lúc hai người ở chung lại hài hòa được đến như vậy.

Chiếc chuông không phát ra bất kỳ âm thanh nào, Diệp Tố đã nói, thanh âm đều bị giữ lại bên trong, chuyên dùng để đối phó các tu sĩ bị bó bên trong da thú.

“50 cái, đủ rồi.” Dịch Huyền chủ động dừng lại.

Dịch Huyền thu nhỏ gậy, đồng thời cũng thu lại chuông, các tu sĩ ở bên trong té trên mặt đất, nằm chồng lên nhau, lỗ tai của tên nào cũng không tránh được chảy máu.

Du Phục Thời cũng thu hồi da thú, nhưng vào lúc này, một tên trong số đó đột nhiên nghiến răng chồm tới, công kích về phía hắn.

Dịch Huyền đứng bên cạnh phản ứng cực nhanh, đá một chân khiến tên nọ văng ra xa.

Du Phục Thời vừa thu xong da thú, quay đầu nhìn tên vừa bị đá ra xa, nghĩ nghĩ rồi nói với Dịch Huyền: “Lần sau gõ 60 cái đi.”

Hai đám người này một bị đánh một bị cướp, hôm sau tất nhiên là muốn báo thù, vừa gặp nhau liền xông vào sống mái.



……

Các đệ tử thông qua cửa thứ hai có một tháng để nghỉ ngơi. Trong thời gian này, ngoài trừ buổi đấu giá Bát Kỳ Biến thì đệ tử của các tông môn hầu như chẳng bước ra khỏi cửa, ai cũng đều rúc trong viện của chính mình tập trung tu luyện.

“Con xác định đó là người Bồng Lai?” Tông chủ Vạn Phật Tông Nhạc Kỵ nhìn về Cốc Lương Thiên đứng ở bên dưới hỏi.

“Xác định.” Cốc Lương Thiên một tay lần tràng hạt, gương mặt mảnh khảnh cực kỳ bình tĩnh, “Lục Trầm Hàn cũng có mặt ở đó.”

“Mấy ngày nay những người khác cũng không thấy có động tĩnh gì.” Tông chủ Vạn Phật Tông như suy tư gì đó, “Để ta phái thêm người đi điều tra.”

Tuy nhiên thám tử còn chưa rời khỏi địa phận Côn Luân thì Phong Trần đại nhân đã triệu tập tông chủ các đại tông đến đại điện Côn Luân.

Lần tông môn đại bỉ lần này, người phụ trách dẫn đệ tử Đan Tông đến đây vốn chỉ là một vị trưởng lão, nhưng vì tông chủ của bọn họ nghe được tin người Bồng Lai xuống núi nên tức tốc từ bổn tông chạy đến.

Đại điện Côn Luân.

“Hẳn là trong lòng các vị đều biết nguyên nhân đại khái vì sao ta mời mọi người đến đây.” Phòng Trần đạo nhân nói đoạn nhìn sang một bên của đại điện, Lục Trầm Hàn bước ra, “Trầm Hàn đã gặp được người Bồng Lai.”

Tông chủ Hợp Hoan Tông Ngô Nguyệt nâng lên chung trà che đi khóe miệng khẽ nhếch lên của bà, đệ tử các tông đều gặp qua người Bồng Lai, nói giống như chỉ có một mình Lục Trầm Hàn phát hiện ra vậy.

“Đạo nhân đã biết được tin tức gì ư?” Tông chủ Thượng Khuyết Tông chắp tay hỏi.

“Côn Luân cũng giống với các tông các phái khác mà thôi, kết giao với Bồng Lai không sâu.” Phong Trần đạo nhân nhìn một vòng chung quanh sau đó nói tiếp, “Bất quá lần này, tông môn chúng ta xác thật có một tin tức.”

Các tông chủ đồng loạt nhìn chằm chằm về phía ông, chờ câu nói kế tiếp.

“Theo thông lệ hằng năm của tông môn đại bỉ, mười người đứng đầu có cơ hội đến Luân Chuyển Tháp một chuyến.” Phong Trần đạo nhân nói, “Bồng Lai sẽ có mặt ở đó.”

“Bọn họ xuống núi là vì Luân Chuyển Tháp sao?” Tông chủ Ngô Kiếm Phái Chu Kỳ nhíu mày hỏi.

Trước giờ Bồng Lai rời núi đa phần đều là chuyện xấu nhiều hơn chuyện tốt.

“Có phải các đệ tử xảy ra vấn đề gì không, hay là có chuyện gì khác nữa?” Tông chủ Ngũ Hành Tông lập tức hỏi.

“Chi tiết thì Bồng Lai không nói, chỉ đưa một phong thư lại đây.” Phong Trần đạo nhân nhấc tay, một người liền nhìn thấy một con tiên hạc bằng giấy chầm chậm mở ra.

—— Sau tông môn đại bỉ, khi vào Luân Chuyển Tháp, Bồng Lai sẽ trình diện.



Sau khi trao đổi xong hiển nhiên yêu cầu của các tông đối với đệ tử lại cao hơn một chút, mặc dù không lấy được đệ nhất nhưng cũng phải ít nhất giành được danh ngạch tiến vào Luân Chuyển Tháp.

“Luân Chuyển Tháp?” Diệp Tố ngồi xổm dưới đất sửa sang lại các loại tài liệu, nàng ngẩng đầu hỏi Từ Trình Ngọc, “Đó là cái gì?”

“Sau khi tông môn đại bỉ kết thúc, vị trí mười người đầu tiên có cơ hội được tiến vào Luân Chuyển Tháp một chuyến.” Từ Trình Ngọc giải thích, “Bên trong đó có Tàng Thư Các, kiếm phổ, thư tịch về phù chú……Chỉ cần là thứ cô có thể nghĩ đến thì bên trong đều có, ngoài ra mỗi người còn được phép mang một đồ vật ra khỏi tháp.”

Diệp Tố buông tài liệu trong tay, đứng dậy: “Có chuyện tốt như vậy?”

Nàng cho rằng tông môn đại bỉ chỉ là một lần so thực lực của các tông môn, giành nhau một cái danh hão mà thôi.

“Không có nhiều người bên ngoài biết về Luân Chuyển Tháp.” Từ Trình Ngọc chỉ chỉ vào Chu Vân và Mã Tòng Thu bên cạnh, “Thậm chí trong đại tông môn cũng chỉ có đệ tử thân truyền mới được biết mà thôi.”

“Mười người đứng đầu có gì khác nhau hay không?” Diệp Tố ngồi xuống hỏi.

Từ Trình Ngọc cười cười, không hổ là Diệp Tố, nắm bắt vấn đề mấu chốt rất nhanh, hắn gật đầu: “Có, đệ nhất có thể ở bên trong một năm, đệ nhị nửa năm, đệ tam ba tháng, những người còn lại chỉ được một tháng.”

Diệp Tố nhìn thẳng vào hắn hỏi: “Còn có điểm đặc biệt nào nữa không?”

“Trong tháp có tổng cộng chín tầng, một tầng đều có hạn chế, mười người đứng đầu trong các đợt tông môn đại bỉ cho đến này, chưa có người từng lên đến tầng cuối cùng, kỷ lục cao nhất là tầng thứ tám, chỉ có vài người từng bước lên đến đó.”

“Sư phụ đệ lên đến tầng thứ mấy?” Dịch Huyền đứng ở bên cạnh đột nhiên lên tiếng.

Từ Trình Ngọc nghĩ nghĩ nói: “Tân trưởng lão hình như ở tầng thứ bảy một tháng, thời gian còn lại là ở sáu tầng dưới.”

“Ông ấy cũng không lên được tầng thứ tám sao?” Lữ Cửu tò mò hỏi.

Trong mắt nàng thì Tân trưởng lão đã cực kỳ xuất chúng.

“Không có lên, những người từng bước lên tầng thứ tám đều là những đại năng đã độ kiếp phi thăng.” Từ Trình Ngọc nói.

“Đại sư tỷ, đệ cảm thấy tỷ nhất định sẽ lên được tầng thứ chín.” Hạ Nhĩ ngồi xổm cạnh bàn, tay còn cầm một thanh cốt thú, lỗ tai dựng lên cao chăm chú nghe mọi người nói chuyện, hắn kiên định nói, “Sau đó độ kiếp phi thăng.”

Diệp Tố cười một tiếng: “Đầu tiên phải vào được mười người đầu tiên đã.”

“Mười vị trí đầu chỉ là muỗi, nhất định tỷ sẽ lấy được.” Hạ Nổ Nổ cực kỳ tự tin nói.

Đỉnh tháp nhất định sẽ không dễ lên như vậy, chỉ là không biết bên trong có những thứ gì, Diệp Tố cảm thấy rất hứng thú với những quyển thư tịch mà Từ Trình Ngọc nhắc tới.

Vì để xem được nhiều sách quý bên trong, ở cửa thứ ba sắp tới nàng phải nỗ lực hơn mới được.
Không Cần Loạn Ăn Vạ
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá:
Truyện Không Cần Loạn Ăn Vạ Truyện Không Cần Loạn Ăn Vạ Story Chương 113: Luân Chuyển Tháp
10.0/10 từ 27 lượt.
loading...