Không Ai Sánh Bằng Em
8: Làm Tình Không
Phải đến mấy ngày hai người không liên lạc với nhau, Chu Diệc Châu thì bận bịu về dự án, mấy ngày này đều phải tăng ca, cố gắng tập trung vào công việc nhiều một chút, như vậy sẽ chẳng có hơi sức đâu nghĩ đến mối quan hệ phức tạp giữa mình và Tần Nhiêu.
Gần đây Tần Nhiêu cũng vội vàng tham gia các loại hội nghị, diễn đàn sản xuất rồi phỏng vấn gây dựng sự nghiệp, những ngày không gặp Chu Diệc Châu, dường như cuộc sống của anh chỉ còn lại công việc.
Vừa mới họp xong, Tần Nhiêu bước chân vào văn phòng, trợ lý CiCi từ phía sau đã cầm theo một túi giấy rồi đặt ở trên bàn.
“Cái gì vậy?”
CiCi cũng là nghe Angel ở quầy lễ tân nói, không hiểu sao túi giấy này lại được đặt ở quầy, lúc lấy ra mới phát hiện là một cái áo sơmi nam, bên trong nhét tờ giấy viết tên Tần Nhiêu.
Càng tuyệt hơn chính là trên cổ áo sơmi còn có một vết son cực kỳ chói mắt.
CiCi cười đầy ẩn ý, vừa nói vừa rời khỏi phòng: “Giám đốc Tần tự xem đi ạ.
”
Sắc mặt anh mờ mịt, nhưng vừa sờ vào túi giấy là biết thứ gì, chẳng qua lúc lấy ra vẫn là sửng sốt, ánh mắt dừng ở vết son trên cổ áo, đầu lưỡi không khỏi chống lên khoang miệng.
Chu Diệc Châu gửi áo sơmi kèm dấu son đến, thành công khiến cả Thịnh Thế náo nhiệt.
Mấy ngày hôm trước mới nhận được tin đáng tin cậy, nói giám đốc Tần là một con rùa vàng độc thân, nhưng đảo mắt mới mấy ngày, hướng gió chợt đổi chiều, chọc đến mọi người đều mơ màng sôi nổi.
“Chẳng phải nói không có bạn gái sao? Cái này là cái quỷ gì?”
“Nói không chừng là bạn gái không công khai, người ta đánh dấu chủ quyền phòng hờ ấy mà.
”
“Chu Địch kia còn cười được không nhỉ? Thấy cô ta mấy ngày nay đều tìm giám đốc Tần ăn cơm trưa.
”
“Không phải là bạn tình đấy chứ?”
“Bạn tình chuyển thành chính thất sao? Kích thích đấy.
”
“Hahaha, giờ cả công ty này đều biết giám đốc Tần là hoa đã có chủ, ai còn dám mơ ước trèo cao nữa?”
……
Chu Diệc Châu vui sướng ngâm nga đi xuống dưới lầu chờ xe, một chiếc xe quen mắt đang chạy đến gần, đi lướt quẹo đi vào, chẳng qua mấy giây sau cô đã nhận được tin nhắn wechat.
Chu Diệc Châu click mở tin nhắn, cắn môi hít sâu một hơi.
[Làm tình không?]
Con mẹ nó, Chu Diệc Châu thầm mắng ở trong lòng, thật đúng là coi cô là bạn tình nhỉ?
Hàm răng cô nghiền qua môi, ngẫm lại đã vài ngày không gặp nên trả lời.
[Ép khô anh luôn.
]
Vừa thấy mặt, Chu Diệc Châu đã bị Tần Nhiêu đè ở trên ghế mà hôn, hôn đến nỗi cô không kịp thở, cảm thấy Tần Nhiêu như đang muốn lấy mạng cô vậy.
Cô đẩy anh ra, hé miệng thở phì phò: “Nhớ tôi vậy cơ à?”
Tần Nhiêu xoa môi cô: “Thích ấn soi môi mà, để cho cô ấn đủ thì thôi.
”
Chu Diệc Châu cười đắc ý: “Thích không? Số lượng có hạn của Châu Châu, người khác muốn có còn không được, hời cho tên đàn ông thúi nhà anh quá rồi.
”
Tần Nhiêu cười cười liếm môi, tay vói vào váy hai dây rồi xoa nắn ngực cô một phen, thắt đai an toàn xong mới lại khởi động xe.
Thành phố phồn hoa náo nhiệt lại càng làm nổi bật sự yên tĩnh thanh bình của vùng ngoại ô.
Ánh trăng đến đúng hẹn, giống như tơ lụa quấn quanh da thịt, khiến lửa dục vọng cũng tăng cao.
Lần đầu tiên Chu Diệc Châu cảm thấy kích thích như vậy, ở nơi hoang vu, ngồi trong lòng anh, ôm hai vú để anh mút, còn không quên hỏi: “Ăn ngon không?”
Anh lui ra một chút: “Định đầu độc chết tôi à?”
“Nếu không thì sao lại vừa trắng vừa mềm vậy được, cho anh thèm chết.
” Chu Diệc Châu lắc ngực, chỗ này tối nào cũng được cô thoa nhiều sữa dưỡng thể nhất.
Tần Nhiêu tựa lưng vào ghế rồi cởi thắt lưng, mới vừa móc dương vật ra, Chu Diệc Châu đã nắm lấy rồi âm dương quái khí nói: “Cục cưng đêm nay phải vất vả rồi, cố gắng gượng chút nha, chụt chụt.
”
Tần Nhiêu nghe vậy thì không tự giác bật cười, nắm lấy cằm cô: “Nhây nữa xem nào?”
Chu Diệc Châu túm lấy cà vạt anh rồi quấn hai vòng vào tay, kéo anh đến gần mình, chu miệng hôn lên môi anh: “Giám đốc Tần ghen hả? Có đáng không? Em trai nhỏ vất vả một chút, người sướng cũng là tên đàn ông thúi nhà anh mà.
”
Mồm miệng lẻo mép, thật đúng là coi anh như máy đóng cọc tự động.
Tần Nhiêu mặc cho cô nắm cà vạt không bỏ, cánh tay hợp lại ôm lấy mông cô, kéo cô vào trong lòng, khoé miệng nhếch lên một nụ cười xấu xa: “Sao không gọi anh trai nữa?”
Cô hừ một tiếng rồi quay đầu đi: “Anh nói gọi là phải gọi hả?”
Tần Nhiêu nhanh chóng hôn lên má cô, dỗ dành: “Gọi một tiếng đi, nó còn có tác dụng hơn cả thuốc kích dục đấy.
”
Cô lại càng không muốn gọi, quay mặt lại đè nặng vai anh vào lưng ghế, giả bộ hung hăng: “Để cho anh ngủ miễn phí nhiều lần vậy mà còn muốn tôi nghe lời, không có chuyện đó đâu.
”
Nói như thể khi làm chuyện này cô không thấy vui sướng vậy, anh nhướng mày cười: “Vậy tôi đưa cô về nhé?”
Cô bĩu môi: “Đã nói là ép khô anh rồi mà, không để một giọt nào thừa.
”
Tần Nhiêu nâng đùi cô lên, ngón tay câu lấy quần lót rồi kéo xuống, nhân lúc cô không chú ý, mở cửa sổ rồi ném ra ngoài.
Chu Diệc Châu kinh ngạc, nhíu mày đánh anh: “Làm gì vậy hả?”
Tần Nhiêu hếch cằm: “Đánh dấu.
”
Chu Diệc Châu biết anh đang trả thù chuyện cô đưa áo sơmi, mắng: “Anh là chó hả mà phải đánh dấu?”
Tần Nhiêu ôm lấy cô, để dương vật cắm ngập vào hoa huyệt, cười xấu xa mà ừ một tiếng: “Tôi mà là chó vậy cô thì sao?”
Chu Diệc Châu thầm mắng trong lòng, có anh mới là chó cái ấy.
Cô hung hăng cắn môi anh, ngón tay cào sau gáy anh rồi rên rỉ: “Tần Nhiêu, anh xấu xa thật đấy.
”
Tần Nhiêu đỉnh hông lên trên, thùng xe yên tĩnh nhỏ hẹp lập tức lắc lư, tiếng nước phùn phụt cũng quẩn quanh bên tai.
“Xấu thì cô cũng muốn chạm vào, không thấy mình mất giá à?” Anh ấn eo nhỏ của cô xuống háng mình, nghe cô liên tục thở dốc.
Chu Diệc Châu ngẩng cổ rên rỉ, bầu ngực cũng đong đưa theo từng cú thúc chả anh: “Đói bụng ăn bừa.
”
Vừa dứt lời, động tác của anh càng thêm hung ác, cô bắt lấy vai anh, lời nói cũng đã trở nên rối loạn: “Ưm…đau…nhanh quá, nhanh…aaaa….
sâu quá rồi, sướng quá…”
Anh hôn lên cần cổ trắng nõn thơm tho của cô, dưới thân còn không ngừng đẩy eo thúc sâu, tiếng nước càng lúc càng lớn: “Con mẹ nó, Chu Diệc Châu, cô nhiều nước quá đấy.
Chu Diệc Châu cũng phối hợp nhấc mông lên rồi ngồi xuống, ngâm nga: “Càng tốt chứ sao, đỡ phải dùng dầu bôi trơn.
”
Cô lại chơi xấu, co rút đường đi lại để kẹp anh, nghe anh thở gấp một tiếng, tiến đến bên tai anh rồi phát dâm: “Bị tôi kẹp nên thứ đó của anh càng lúc càng lớn nhỉ…Nhiều nước nên trơn quá, mới đó mà đã cắm vào hết rồi, có muốn em gái ngoan chặt thêm chút nữa không?”
“Sao cô lại dâm đãng vậy?” Tần Nhiêu bóp chặt cổ cô, áp đến sau lưng ghế điều khiển rồi liều mạng thúc eo.
Cô bị bắt ngửa ra sau nên không dễ chịu, bị xóc lắc qua lắc lại, nơi đó vừa sướng vừa tê, không ngừng kêu to: “Anh trai, anh trai…”
Anh lại kéo cô vào trong lòng, bẻ mông cô ra vừa xoa vừa cắm, cười hỏi: “Chơi cô phê lắm hả?”
Cô liếm môi tỏ vẻ quyến rũ: “Anh trai dùng sức nữa nha.
”
Con ngươi chứa đầy dục vọng của Tần Nhiêu chỉ toàn bóng hình của cô, nuốt nuốt cổ họng khô khốc, cúi đầu chuyên chú làm cô, cuối cùng trong tiếng rên rỉ đứt quãng cao vút, cả người anh cũng run rẩy rồi bắn tinh.
Hai người nằm ở ghế sau thở dốc, Chu Diệc Châu vẫn ngồi trên đùi anh, đợi hơi thở bình ổn lại, cô mới cúi xuống gần tai anh rồi khen: “Tần Nhiêu, anh giỏi thật đó.
”
Tần Nhiêu nhắm mắt thở gấp: “Thích bị tôi làm vậy à?”
Cô gật đầu thừa nhận.
“Vậy về sau cô sẽ cho người khác làm sao?”
Về sau? Trong đầu Chu Diệc Châu chỉ xuất hiện duy nhất một gương mặt, đó chính là Tần Nhiêu.
Cô chần chờ ngẩng đầu lên nhìn anh.
“Đang hỏi cô đấy.
” Anh mở mắt ra.
Chu Diệc Châu chớp mắt: “Không biết nữa.
”
Tần Nhiêu xoa khoé môi cô rồi ra lệnh: “Cô phải nói, chỉ để cho Tần Nhiêu làm.
”
Chu Diệc Châu nuốt nước miếng, lại bị dáng vẻ bá đạo này của anh thuyết phục, trán đụng vào trán anh, trở nên ngoan ngoãn nghe lời: “Sau này Chu Diệc Châu chỉ làm tình cùng Tần Nhiêu.
”
Chu Diệc Châu nhìn đôi mắt trống rỗng của anh, ôm lấy mặt anh rồi lắc nhẹ: “Cục cưng, tôi đói bụng rồi.
”
Tần Nhiêu hoàn hồn, nâng cánh mông ướt át của cô sang một bên: “Phía dưới no rồi thì cũng phải đút cho miệng bên trên chứ.
”
Cô che miệng lại nói: “Đừng quậy.
”
Tần Nhiêu mặc lại quần, bật cười: “Chu Diệc Châu, trong đầu cô nghĩ cái gì vậy? Mặc quần áo vào nhanh lên.
”
Chu Diệc Châu khẽ đá chân vào anh, lưng dựa vào ghế rồi làm nũng: “Cục cưng mặc quần áo cho người ta đi.
”
“Tự mặc.
” Anh ném váy hai dây cho cô.
Cô bĩu môi, tự mặc váy vào, còn không quên lẩm bẩm: “Đồ xấu xa, chỉ biết cởi đồ của con nhà người ta chứ không biết đường mặc lại.
”
Tần Nhiêu thắt dây lưng xong, túm cô đến cạnh mình, kéo làn váy đang mặc dở cho cô xuống: “Tôi thấy cô mới là em bé đấy.
”
Cô gật đầu, đỏ mặt rúc vào lòng anh: “Ôm bé cưng về đi nào.
”
Tần Nhiêu xuống xe, chân móc lấy quần lót dưới đất rồi đá bay ra xa, lập tức nghe thấy cô hô to: “Anh đền quần lót cho tôi đi.
”
Anh cười xoay người ôm cô ra khỏi xe, làm bộ như muốn ném cô vào bụi cỏ tối om, Chu Diệc Châu sợ tới mức vội ôm chặt lấy Tần Nhiêu, vừa cắn vừa mắng anh.
1967 words
------oOo------
Không Ai Sánh Bằng Em