Không Ai Sánh Bằng Em

50: Không Quen

109@-


Tuy rằng bị Tần Nhiêu tình cờ nhìn thấy cô và Thiệu Nam đi ra, nhưng Chu Diệc Châu lại không cảm thấy lo lắng, ngược lại còn cảm thấy khuôn mặt xám xịt của anh trông quen quen như đã từng gặp qua, hoá ra không phải là anh không có chút để ý nào đến cô.
Dù vậy, Chu Diệc Châu vẫn không vội vàng liên lạc với anh trước.

Có những người, bắt đầu suy nghĩ lung tung trong đầu mới chính là dấu hiệu tốt, để anh cảm thấy khó chịu trong lòng vài ngày, cũng thông qua đó mà cho anh một bài học về thái độ lạnh nhạt của anh đối với cô thường ngày.
Sau khi kỳ nghỉ trôi qua, chính là lúc bước vào thời điểm quan trọng của công việc.

Rosey gần đây rất trọng dụng Chu Diệc Châu, cho nên cô bận đến sứt đầu mẻ trán, không dư nổi một tí thời gian để xem phim, dạo phố, thì càng đừng nói đến việc đi tìm người nào đó để phát tiết dục vọng.

Nhưng cũng nhờ bận rộn mà Chu Diệc Châu mới nhận ra, người này chẳng khác gì đã chết, một chút tin tức cũng không hề có.
Cực khổ lắm mới được thông qua kế hoạch, cuối cùng Chu Diệc Châu cũng thoát khỏi những ngày tháng ăn cơm hộp, cùng nhóm đồng nghiệp đi ăn trưa một bữa.
Giang Nhiễm Nhiễm là một cô nàng thích ăn uống, thế nên chỗ nào có món ngon mới cô ấy đều biết hết.

Các nhà hàng trong trung tâm thương mại, hôm nay đóng cửa hàng này, ngày mai sẽ có một hàng mới khai trương.

Đi đến một nhà hàng chuyên món cá hầm cải chua lại thấy đã đóng cửa, bọn họ quyết định đi tới một nhà hàng bán món Quảng Đông.
Nổi tiếng nhất ở đây chính là món ngỗng quay, nhưng các cô lại tới trễ mất, được nhân viên nhà hàng thông báo phần cuối cùng vừa mới được một bàn khác gọi.
Nhân viên chỉ về một phía, lúc bọn họ nhìn theo thì trông thấy một gương mặt quen thuộc.
Giang Nhiễm Nhiễm thèm muốn chết, nhìn nhân viên rồi hỏi Chu Diệc Châu: “Châu Châu, món ngỗng quay này có thể ăn kèm với xá xíu, không ấy nhờ nhân viên hỏi anh đẹp trai kia có thể nhường cho tụi mình một nửa không?”
Nhân viên nghe thấy thì đáp: “Trên quy định thì có thể chia đôi, chỉ cần khách hàng đồng ý là được.”


Chu Diệc Châu nhìn Tần Nhiêu ngồi cách hai bàn, anh chống khuỷu tay lên bàn, hai bàn tay giao lại với nhau, nói chuyện say sưa với nữ tổng giám đốc ngồi đối diện, hình như là đang bàn về công việc, vẻ mặt cực kỳ nghiêm túc.
Biết bao lâu rồi mà chẳng hề liên lạc, cũng không quan tâm cô tí nào, nếu Chu Diệc Châu không chủ động nhường một bước thì còn có cách nào khác?
Chu Diệc Châu nhờ nhân viên: “Tôi quen anh ấy, làm phiền bạn giúp tôi hỏi một chút, có thể nhường cho bọn tôi nửa phần không.”
Sau khi nhân viên đồng ý, liền đi qua bàn bên kia hỏi thử.
Giang Nhiễm Nhiễm không ngừng nhìn về phía đó, vẻ mặt đầy sự mong chờ: “Chắc là anh ta sẽ đồng ý ha?”
Hoàng Băng đang uống nước cũng nhìn theo: “Chắc chắn sẽ, nhường cho người yêu cũ nửa phần ngỗng quay cũng có mất miếng thịt nào đâu.”
Giang Nhiễm Nhiễm cong môi cười gật đầu, nói thầm: “Anh ta mà không chịu thì chắc là do hận Châu Châu lắm á.”
Nhân viên ngại ngùng cắt ngang cuộc trò chuyện của Tần Nhiêu và Chu Địch, sau khi nói rõ mục đích của mình, Tần Nhiêu mới nhìn theo hướng mà cô ấy chỉ, đối diện với ánh mắt đầy ý cười của Chu Diệc Châu.
Chu Diệc Châu chống cánh tay lên bàn vẫy vài cái, thấy vẻ mặt của anh cứng đờ thì dừng lại, sau đó anh lại làm như không quen nhìn sang chỗ khác, không biết anh đã nói gì với nhân viên mà cô ấy quay trở lại rất nhanh.
Nhân viên tỏ vẻ xin lỗi: “Ngại quá, tôi đã giúp mọi người hỏi qua vị khách bên kia nhưng đối phương không đồng ý rồi ạ.”
Giang Nhiễm Nhiễm mở to hai mắt, thở dài nhìn Chu Diệc Châu: “Hận thù của hai người lớn tới cỡ nào dữ vậy?”
Chu Diệc Châu liền thu lại nụ cười, tâm tình tức khắc trở nên nguội lạnh, trợn mắt nhìn người nọ vẫn đang tiếp tục nói chuyện rất nghiêm túc, hỏi cô nhân viên: “Anh ấy nói gì thế?”
“Anh ấy nói không quen cô nên không đồng ý.”
Hoàng Băng phụt cười thành tiếng, vẫy tay: “Thôi được rồi, giúp chúng tôi đổi thành xá xíu và vịt quay đi.”
Chu Diệc Châu vất vả lắm mới được vui vẻ ngồi ăn bữa cơm trưa này, nhưng giờ lại phải kìm nén cơn giận, còn để Hoàng Băng và Giang Nhiễm Nhiễm trêu chọc cả buổi.

Hoàng Băng rời đi trước cùng Giang Nhiễm Nhiễm để mua trà chiều, còn Chu Diệc Châu đi WC, lúc đi ra thì nhìn thấy Tần Nhiên đang đứng nghỉ ngơi ở khu vực hút thuốc, cầm nửa điếu thuốc dựa vào tường xem điện thoại, hoàn toàn không chú ý tới Chu Diệc Châu.
Chu Diệc Châu nghĩ thầm, giỏi quá ha, anh thật sự dám dùng cái chiêu lạnh lùng này nữa đấy.
Chu Diệc Châu càng không muốn để anh thành công, bước nhanh vào trong khu vực hút thuốc rồi khoá trái cửa, anh còn chưa kịp nhìn sang đã bị cô ghì cổ xuống, mạnh mẽ hôn.
Tần Nhiêu sửng sốt một lúc, tay giữ điếu thuốc và tay cầm điện thoại đều đặt ở bên hông, hoàn toàn không biết cô từ đâu đến, chỉ biết miệng cô đầy vị trà xanh, hung hăng cắn môi anh như thể đang thật sự gặm xương.


“Phát điên cái gì vậy?” Tần Nhiêu có chút khó chịu, trừng mắt với cô.
Chu Diệc Chu thở dốc tới mức phập phồng lồng ngực, nói một cách ngang ngược: “Tôi muốn nếm thử vị ngỗng quay thôi mà.”
Tần Nhiêu liếm khoé miệng, thấy chỉ toàn mùi máu tươi nên cau mày: “Chu Diệc Châu, cô bất mãn với tôi đến vậy à?”
Chu Diệc Châu dựa vào tường, nhướng mày gật đầu: “Là đặc biệt bất mãn.”
“Bất mãn chỗ nào?” Vẻ mặt của anh vô cùng nghiêm túc.
Chỗ nào cũng bất mãn hết, đặc biệt là đối với trái tim càng ngày càng khó hiểu của anh.
“Muốn phát tiết liền tới tìm tôi, đến lúc không vui thì lại lờ tôi đi.” Cô nói rõ ra, cũng là nói hết tiếng lòng kìm nén bấy lâu nay của mình.
Tần Nhiêu nhìn chằm chằm gương mặt đầy sự tự tin của cô, nhếch môi cười: “Đây không phải là hành động quen thuộc nhất của cô à? Cần gì thì liền tới tìm tôi, không cần thì quên béng mất.”
Chu Diệc Châu tức đến mức chưa kịp lựa lời đã nói: “Đúng rồi, tôi là người vậy đó.”
Cô không hối cải chút nào, Tần Nhiêu bị cô chọc giận đến độ muốn dùng hết sức lên năm ngón tay để véo cô tỉnh lại, nhưng rốt cuộc vẫn thả ra, ngay cả eo cô cũng không nắm tiếp.
Anh giận, Chu Diệc Châu cũng giận, cô lập tức đi về phía cửa ra vào, lại nghe thấy anh dùng giọng điệu cứng ngắc hỏi: “Đi đâu?”
Cô ăn miếng trả miếng, không thèm quay đầu lại, trả lời bằng ngữ khí hung hăng: “Anh quản tôi làm gì, tôi với anh đâu có quen biết.”
Chu Diệc Châu đóng sầm cửa bỏ đi, để lại một mình Tần Nhiêu thở hổn hển trong khu vực hút thuốc một lúc lâu mới có thể đè xuống cục tức.
Cả buổi chiều, tâm trạng Chu Diệc Châu đều rất tệ, kể cả trà chiều mà cô thích nhất cũng không động đến, nghĩ đến đủ loại hành hạ người kia trên lầu, trong lòng gần như muốn xé nát anh thành từng mảnh.
Tâm trạng của người trên lầu cũng không hề tốt, lúc không bận việc hay họp hội, trong đầu của anh đều là Chu Diệc Châu.

Nhớ tới gương mặt tự tin kia, đôi mắt không biết hối cải cho dù có chết của cô, cùng cái miệng ngày càng quái gở.

Sự khó chịu tích tụ khiến cho hai người không liên lạc với nhau hơn nửa tháng, chưa kể mỗi lần gặp nhau trong thang máy, dù chỉ có hai người, bọn họ vẫn luôn phớt lờ đối phương.
Vì lần trước không ăn được ngỗng nướng, nên khi Thiệu Nam tới tìm cô vào giờ nghỉ trưa, Chu Diệc Châu đã trực tiếp mời anh ta đi ăn ở nhà hàng Quảng Đông, gọi ra hai phần ngỗng quay.
Sau khi ăn xong, tâm trạng của Chu Diệc Châu đã tốt hơn nhiều, hoàn toàn nhờ việc nói chuyện phiếm cùng Thiệu Nam.

Thế nên, cô đã dùng bù lại trà chiều đã bỏ qua mấy hôm trước.
Trung tâm thương mại cách công ty rất gần, hai người họ cùng đi bộ trở về, sau đó còn đứng lại dưới lầu nói chuyện với nhau một lúc.
“Em có đi buổi dã ngoại gia đình cuối tuần này không?”
Chu Diệc Châu đã nghe Chu Hồng Thần nói qua, là chú Tống và ba của Thiệu Nam đã lên kế hoạch, nhưng có lẽ cô không thể đi được vì công việc vẫn còn chưa làm xong hoàn toàn.
“Chắc tôi không đi được rồi, mọi người cứ chơi vui vẻ nhé.”
Thiệu Nam khá lạc quan: “Không phải là chắc chắn thì vẫn còn có 50% cơ hội, nếu đi thì báo tôi biết sớm, tôi sẽ đến đón em.”
Chu Diệc Châu suy nghĩ vài giây rồi gật đầu: “Được, tóm lại thứ bảy sẽ thông báo anh hay.”
Thiệu Nam không làm phiền cô nữa, anh ta cũng phải trở về bận việc nên mỉm cười vẫy tay vài cái, sau đó đi lấy xe.
Chu Diệc Châu lịch sự nhắc nhở anh ta chạy xe cẩn thận, vừa quay đầu lại liền nhìn thấy người ở trên lầu kia đang đứng ở sau lưng, gương mặt vẫn u ám như cũ.

Chu Diệc Châu không để ý anh đang nghĩ gì trong lòng, dù sắc mặt anh khó coi, trong lòng thì không thoải mái nhưng anh cũng đâu tìm đến cô để trút giận, mắc mớ gì cô phải đuổi theo quan tâm đến cảm nhận của anh? Huống hồ, anh còn đối xử với cô rất tệ, Chu Diệc Châu không muốn chiều theo nữa.
Cô nhanh chóng đi lướt qua anh, cầm theo trà chiều cùng một phần ngỗng quay cho nhóm Hoàng Băng, làm như không có việc gì ngâm nga đi vào thang máy.
Cô thì thản nhiên tự do như vậy, nhưng trong lòng của người nào đó thì lại khác hoàn toàn, nhìn người đàn ông đã xuất hiện trước mắt anh hơn ba lần, làm cách nào cũng không bình tĩnh được.
Thứ sáu hôm sau, Chu Diệc Châu còn chưa kịp gọi cơm hộp đã nhận được điện thoại của shipper đến giao cơm, vừa đi đến quầy lễ tân đã nhìn thấy hai mươi phần ngỗng quay chất thành một chồng cao ở đó, doạ cho người khác hết hồn.
Chu Diệc Châu kinh ngạc không thôi, cảm thấy cực kỳ bất thường, đang yên đang lành lại đưa tặng cho hai mươi phần ngỗng quay, khiến cô không thể không nghĩ đây hành động nhận lỗi của người nào đó.

Nhưng cho dù thế nào, trong lòng Chu Diệc Châu vẫn rất vui vẻ.
Không chỉ Giang Nhiễm Nhiễm và Hoàng Băng được ăn mà ai đi ngang qua cũng có phần, không một con ngỗng nào thoát được cơn thèm ăn của bọn họ.
Cả đám ăn đã hết ngỗng quay của người ta vào trong bụng, dù thế nào cũng phải bày tỏ thái độ, rốt cục anh cũng chịu đưa ra bậc thang thì cô cũng nên thuận theo đi xuống.



【 Châu Châu: Ngày mai người ta muốn ăn thịt bò chéo chân*.


Đầu dây bên kia không trả lời lại ngay, qua một lúc thật lâu mới phản hồi.
【Q: Ngày mốt.


Chu Diệc Châu ngắm mắt thời gian làm việc, ngày mốt là cuối tuần nên phải tăng ca, nhưng vì tình yêu cô có thể bận bịu thêm một chút vào thứ bảy.
【 Châu Châu: Vậy tôi đây muốn ăn thịt bò chéo chân nhiều hơn.


Anh rất bận nên chỉ lời lại một tin.
【Q: Biết rồi.


Bởi vì câu “Biết rồi” này, Chu Diệc Châu tức khắc cảm thấy vui vẻ, tuy không phải những lời âu yếm ngọt ngào, nhưng trong khoảng thời gian trước kia tới nay, đây là lần duy nhất anh tỏ thái tốt như vậy.
2308 words
 
------oOo------



Không Ai Sánh Bằng Em
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá:
Truyện Không Ai Sánh Bằng Em Truyện Không Ai Sánh Bằng Em Story 50: Không Quen
10.0/10 từ 17 lượt.
loading...