Không Ai Sánh Bằng Em
4: Chơi Cô Khóc Luôn Được Không
Xa cách bảy năm chưa hôn đối phương, nhưng môi lưỡi vẫn theo thói quen tìm được vị trí mà cả hai yêu nhất, liếm láp, quấn quanh, cầm lòng không đậu muốn càng nhiều hơn.
Bàn tay Tần Nhiêu vuốt dọc theo cẳng chân của Chu Diệc Châu, mỗi một nơi được anh lướt qua đều run rẩy mỏng manh, giống như chiếc lá lẻ loi, chờ đợi giây phút được rơi xuống đất.
Chu Diệc Châu hoàn toàn không thể khống chế, cả người cũng mềm đi vì những cái vuốt ve, ôm cổ anh rồi nhiệt tình hôn đáp lại, còn gọi tên của anh.
“Tần Nhiêu.”
Lúc này Tần Nhiêu mới tìm lại được chút lý trí, dừng lại nụ hôn, gương mặt khẽ cọ qua vành tai mẫn cảm của cô, dò hỏi: “Phải đi về sao?”
Rõ ràng người hôn trước là anh, bây giờ lại ném cho cô quyền chủ động, đúng là một tên trai đểu chính hiệu.
Chu Diệc Châu khẽ đánh một cái vào ngực anh, tay lại bị anh nắm lấy, đưa đến bên môi hôn nhẹ, tầm mắt của cả hai đối diện với nhau.
Giờ phút này trong đầu Chu Diệc Châu chỉ có một suy nghĩ, đó chính là ngủ Tần Nhiêu.
Cô chủ động hôn anh, cẳng chân trần trụi trượt lên trên chân anh mà vuốt ve, gãi không đúng chỗ ngứa khiến người hoảng hốt, lại dừng ở giữa đũng quần anh, đầu ngón chân chuẩn xác mà khảy nhẹ.
Tần Nhiêu bật cười, đè lại bàn chân không nghe lời của cô, sau đó đứng dậy đè người xuống sofa.
Trong nháy mắt anh đã ở phía trên, cô ở dưới.
Chu Diệc Châu vuốt mặt anh rồi miêu tả, thật lòng khen ngợi: “Sao anh vẫn đẹp trai quá vậy?”
“Cô cũng vậy.”
Cô ừ một tiếng, cho rằng anh khen mình xinh đẹp, lại nghe anh nói tiếp: “Vẫn thích quyến rũ người khác.”
Chu Diệc Châu bĩu môi, cười đắc ý: “Bởi vì tôi có mị lực chứ sao.”
Tần Nhiêu cười thành tiếng, bàn tay đang nắm cổ chân cô cũng chuyển xuống, gãi nhẹ vào lòng bàn chân: “Không biết lực nhẫn nại thì thế nào?”
Bị cù chân khiến Chu Diệc Châu không nhịn được cười, giãy giụa không ngừng: “Đừng mà, không cần, ngứa quá, hahaha…”
Anh chơi xấu, buông cổ chân cô ra rồi sấn thẳng đến dưới váy của cô, tách hai chân cô ra, đè lên người cô, giọng nói trầm thấp: “Rốt cuộc là ngứa chỗ nào?”
Câu hỏi lộ liễu như vậy, lúc trước Tần Nhiêu rất ít nói.
Chu Diệc Châu lại vô cùng mê đắm anh của lúc này, có loại cảm giác học sinh ngoan đang dần trở nên đồi bại.
Cô nuốt nước miếng: “Anh hư hơn trước rồi.”
“Tôi vẫn luôn hư như vậy.” Tay anh vói vào váy, cách một lớp quần lót rồi xoa nơi riêng tư của cô.
Chu Diệc Châu ngưỡng cổ chịu đựng, đúng là anh vẫn luôn hư như vậy, chẳng qua lúc trước trẻ người non dạ, nhưng bây giờ đã là đàn ông trưởng thành, sau đó Chu Diệc Châu cũng được mở rộng tầm mắt, biết rốt cuộc Tần Nhiêu khi trưởng thành sẽ hư hỏng đến mức độ nào.
Tần Nhiêu dùng sức vừa phải , chuyên tâm trêu trọc âm đế mẫn cảm.
Bụng Chu Diệc Châu cũng hơi ưỡn lên theo động tác của anh, ức chế không được mà thốt ra một tiếng.
“Nhiều nước thế này.” Tần Nhiêu rút tay ra, đầu ngón tay sáng lấp lánh ánh nước.
Chu Diêc Châu và anh cũng chỉ ngủ với nhau mấy lần, lúc đó trẻ tuổi, độ mẫn cảm không cao như bây giờ, càng không có một lớp da mặt dày như tường thành của hiện tại.
“Đều tại anh đấy.” Chân cô lại bắt đầu không thành thật, gan bàn chân cọ cọ vào nơi nóng bỏng của anh.
“Nó cứng quá, anh không quản lý nó à?”
Tần Nhiêu cúi đầu nhìn nơi phồng lên của mình, vẫn không có liêm sỉ như vậy, cô chỉ vừa trêu chọc là đã cứng như tảng đá, chỉ hung hăng nghĩ đè người ở dưới thân, dùng sức làm cô mạnh hơn trước kia.
Chu Diệc Châu bị anh ôm rồi ném lên giường, nệm cao su vừa mềm vừa đàn hồi, cô mới vừa lật người lại đã thấy anh cởi áo sơmi, làn da vẫn trắng như trước, cơ bụng rõ ràng khiến thân thể của anh càng thêm dã tính, dục vọng phun trào.
“Tôi cởi giúp cô sao?” Tần Nhiêu ném áo sơmi đi, nhìn cô rồi cười một cái, như thể trách cô không chủ động chút nào.
Chu Diệc Châu cúi đầu nhìn áo sơmi chiffon trên người, kéo lỏng nơ con bướm, nháy mắt đã lộ ra làn da trắng nõn, rãnh ngực như ẩn như hiện.
Tần Nhiêu đứng ở mép giường, chờ cô chậm rãi cởi từng chiếc cúc một, vào lúc cô đang định kéo vạt áo sơmi từ trong cạp váy ra, anh đột nhiên khom lưng kéo cô ra tận mép giường, bầu ngực đong đưa cũng bị anh nhìn không sót chút nào.
Chu Diệc Châu còn chưa kịp nói gì, cả người đã bị Tần Nhiêu lật lại, tay dán ở trên bụng nhỏ, biến thành tư thế quỳ.
Tần Nhiêu ghé sát vào sau lưng cô, ngậm lấy vành tai cô rồi liếm láp, hô hấp dần trở nên thô nặng: “Lúc trước chưa thử tư thế từ phía sao bao giờ, Châu Châu, hôm nay chúng ta làm tư thế này được không?”
Chu Diệc Châu nghiêng đầu ghé sát vào anh, ánh mắt mê ly: “Anh muốn làm gì thì cứ làm, nghe anh hết đấy.”
Tần Nhiêu thầm nghĩ trong lòng, đúng là chỉ có ở trên giường thì Chu Diệc Châu mới nghe lời như vậy.
Được đến sự đồng ý từ cô, Tần Nhiêu cởi quần lót ướt đẫm của cô rồi ném xuống giường, chân váy bó cũng bị đẩy đến bên hông, chỉ để lộ ra một bờ mông hình quả đào, quyến rũ chết người.
Tần Nhiêu không cởi quần tây, chỉ cởi thắt lưng, tụt quần lót rồi móc ra dương vật thô to cương cứng, sau khi tròng áo mưa lên mới bắt đầu cọ xát với huyệt khẩu ướt át của cô.
Chu Diệc Châu quay đầu liếc một cái, chỉ cảm thấy thứ kia đã lớn hơn lúc trước, cảm thấy vừa ý, không còn cảm giác sợ hãi mà ngược lại còn thấy bản thân mình đêm nay đúng là có “phúc”.
Tần Nhiêu đã sớm không còn là nam sinh 18 tuổi, không phải thiếu niên chưa trải sự đời, hoảng loạn đến nỗi mới mấy phút đã tước vũ khí đầu hàng, càng không chỉ biết ra ra và vào.
Chu Diệc Châu bị anh tra tấn đến nỗi suýt chút nữa mở miệng cầu xin anh cắm vào, huyệt khẩu lầy lội nhỏ nước mà vẫn chưa thấy anh nhấp hông vào, bản thân cô đành tự dẩu mông lên, tiếng rên rỉ ngâm dài cùng với tiếng đánh vào mông thanh thúy khiến cơn khát tình của cô càng thêm mãnh liệt.
“Ai dạy cô?” Tần Nhiêu xoa cánh mông đã đỏ bừng của cô, mới đánh có mấy cái đã không chịu nổi.
Chu Diệc Châu ngửa đầu hít sâu: “Trẻ con vừa sinh ra đã biết bú, cũng đay có ai dạy.”
Tần Nhiêu không cử động, mặc cho cô dẩu mông lên lắc, chờ đến khi cô không để ý, anh dùng lực cắm cả cây vào, Chu Diệc Châu không kịp phòng ngừa, cả người nhoài về phía trước, vội vàng kêu lên.
Đột nhiên cắm vào như vậy khiến Chu Diệc Châu cảm thấy tiểu huyệt của mình sắp nứt ra đến nơi, run rẩy mút chặt lấy dương vật, hai mắt mông lung quay lại nhìn anh.
“Chơi cô khóc luôn được không?” Tần Nhiêu trấn tĩnh vuốt ve mặt cô, ngón tay cũng xoa nhẹ cánh môi đang hé ra để thở dốc kia.
Đã nhiều năm rồi Chu Diệc Châu không khóc, cứng đầu nói: “Tôi có tinh thần thép đấy.”
Khóe miệng Tần Nhiêu xẹt qua một tia cười nhạo, nhưng hông lại dập vào rất sâu, ai bảo cô mạnh miệng: “Có cứng bằng nó không?”
Chu Diệc Châu cứ như được phá thân lần hai vậy, vừa đau vừa sướng, nuốt nước miếng, nháy mắt quyến rũ anh: “Vậy anh có thể bảo nó cứng cả đêm được không?”
Tần Nhiêu túm tóc cô để cô phải ngẩng cổ lên, một tay xoa mạnh âm đế khiến cô kêu lớn tiếng hơn, tốc độ cũng mỗi lúc một nhanh một nặng, ghé vào người cô rồi cắn lên đầu vai trắng nõn: “Đã bao lâu không có người chơi cô rồi? Sướng thế cơ à mà kêu to vậy?”
Trong trí nhớ dơ bẩn của Chu Diệc Châu chỉ có bóng dáng Tần Nhiêu, cũng vô số lần nằm mơ làm tình với anh, so với việc thủ dâm khi nhìn ảnh minh tinh, cô càng nguyện ý chọn người mà mình quen thuộc nhất.
Chu Diệc Châu rên rỉ phóng túng, giọng nói cũng đứt quãng: “Cũng đâu có lâu lắm…Lần trước tôi…”
Chúng ta còn làm tình trong mộng đấy…
Chu Diệc Châu không có cơ hội nói ra câu tiếp theo, Tần Nhiêu đã chặn môi cô lại, tiếng rên rỉ cực nóng ngậm vào trong miệng, anh như phát điên mà làm cô, khiến cô cả trên lẫn dưới đều không thở nổi, tiếng da thịt va chạm vào nhau cũng vang vọng khắp cả phòng.
Cả người Chu Diệc Châu nhũn ra, mông cũng bị quần của Tần Nhiêu cọ cho đỏ lên.
Nhưng hồi mây mưa này còn chưa dừng lại, đến khi trở về tư thế truyền thống, hai người đối diện với nhau, ngay cả mồ hôi trên trán của đối phương cũng nhìn thấy rõ.
Khóe mắt Chu Diệc Châu ửng đỏ, thừa nhận những cú thúc mãnh liệt, ván giường kẽo kẹt rung lên, chứng tỏ giờ phút này cô có bao nhiêu “phúc”.
“Sao…thể lực của anh lại tốt vậy?”
“Không làm khóc cô thì đêm nay khỏi ngủ.” Anh mút lấy bầu ngực sóng sánh trước mặt, chóp mũi cũng tràn ngập mùi thơm.
Chu Diệc Châu vẫn còn muốn, cố gắng chịu đựng để không khóc, ôm lấy gương mặt gầy gầy của anh mà vuốt ve, tiếng rên rỉ cũng không ngừng: “Tần Nhiêu, tôi muốn làm với anh đến bình minh.”
Tần Nhiêu bật cười, mút mạnh lấy đầu vú hồng hồng của cô: “Vậy còn phải xem cô có chịu được đến lúc đó không đã.”
Cả người Chu Diệc Châu như ở trên mây, sướng đến nỗi linh hồn cũng muốn thoát ra ngoài, nhịn không được cào lên tấm lưng ướt nhẫy mồ hôi của anh, còn có cả những giọt nước mắt quý giá của mình.
“Tần Nhiêu, Tần Nhiêu…anh nhẹ chút đi…”
1835 words
------oOo------
Không Ai Sánh Bằng Em