Khôn Ninh

Chương 34: Mưa gió đêm qua

“Lữ lão bản, Tạ tiên sinh tới.”

Trời đã tối hẳn, trên đường phố đã rất ít người đi lại, hơn phân nửa cửa hàng cũng đã đóng cửa, nhưng U Hoàng quán trên lầu hai của một tòa lầu sát đường, đèn lồng bên ngoài vẫn sáng.

Ngoài phòng tối phía sau, có tiểu đồng thông truyền. Lữ Hiển đang ngồi bên trong, nhìn kết quả cấp dưới đưa tới, nhíu mày rất không hài lòng. Nghe thấy thông truyền, hắn liền mắng một tiếng: “Sớm không tới trễ không tới, ngày thường kiệu lớn tám người khiêng cũng không tới, vừa nói có vật liệu làm đàn tốt hắn liền tới, lão tử đây còn không bằng mấy khúc gỗ sao!” Vừa nói, “Ba” một tiếng hắn quăng mật báo xuống bàn, đứng lên đi ra ngoài.

U Hoàng quán có một gian cho khách nhân thử đàn, lúc Lữ Hiển đẩy cửa đi vào, chỉ thấy tiểu đồng của mình đã mười phần tự giác đốt lò sưởi than trong phòng, còn pha cho Tạ Nguy trà Bích Đàm Phiêu Tuyết tốt nhất của hắn. Nhất thời tức đến lệch mũi. Lữ Hiển đi qua chọc chọc trán tiểu đồng: “Hắn tới mua khối gỗ có bao nhiêu tiền? Ngươi lại bưng cho hắn chậu than còn pha trà ngon, vậy lão bản ta còn kiếm cái gì nữa? Dùng đầu óc không được sao?”

Tiểu đồng yếu ớt nhìn hắn một cái. Lão bản nhà mình tính tình keo kiệt mãi không sửa được. Tạ tiên sinh có lần nào đến mà phải uống trà kém, cho dù hắn không pha, lát nữa lão bản cũng sẽ ngoan ngoãn tự mình đi pha. Nhưng hắn cũng không phản bác gì, yên lặng lui ra ngoài, còn cài cửa lại.---Đọc full tại Truyenfull.vn---

Lữ Hiển tức giận đến trừng mắt: “Nhìn đi! Hạ nhân chỗ này không có quy củ nữa mà! U Hoàng quán rốt cuộc ai là chủ nhân chứ!” Tạ Nguy ngồi xếp bằng gần cửa sổ bên cạnh có một cái bàn vuông, vì sợ lạnh trên đùi còn phủ một tấm chăn nhung mỏng, nghe vậy chỉ cười khẽ một tiếng. Lữ Hiển đi tới liền phát hiện hắn đang nhìn thứ gì đó.

Tầm mười tờ giấy Tuyên viết đầy chữ, hẳn là bị cuộn lại, hai đầu còn có chút cong lên, nhìn giống như là bài thi. Tạ Nguy nhìn, nếu không có ngón tay cong cong trên môi, chỉ sợ đã cười ra tiếng. Kiểu chữ gà bới này... Lữ Hiển chỉ nhìn một chút đã cảm thấy con mắt đau đớn. Hắn dứt khoát xốc vạt áo, ngồi xuống đối diện Tạ Nguy, sắc mặt cổ quái nói: “Nghe nói ngươi hôm nay vào cung là chấm thi tuyển chọn thư đồng cho công chúa, bài thi này không phải của các thế gia tiểu thư chứ? Chữ này cũng quá xấu đi...”


Tạ Nguy không trả lời. Chỉ rút mười một bài thi phía dưới ra, tiện tay ném vào chậu than hồng bên cạnh. Hắn không để ý lắm, chỉ cuốn bài thi còn lại đặt qua một bên. Lúc này mới nhướng mày nói: “Ngươi mới có một khối gỗ tốt?” Không mở miệng thì thôi, vừa mở miệng đã khiến người tức chết. Nếu không phải làm việc dưới trướng người này, Lữ Hiển dám cam đoan, ra ngoài gặp Tạ Nguy liền đánh chết hắn! Trong lòng cầu phúc cho Tạ Nguy, làm một cây đàn tốt dăm ba năm đem ra lại bị người bổ đao lần nữa! Nhịn được, hắn lạnh lùng nhếch môi, nói: “Gỗ tốt thì có, nhưng chỗ ta có hai tin xấu, ngươi muốn nghe cái nào trước?”

Tạ Nguy liền khe khẽ thở dài: “Còn canh cánh trong lòng Vưu Phương Ngâm kia a.” Sớm biết đã để Kiếm Thư đi lấy. Hà cớ chi phải tự mình đi?

Lữ Hiển vừa nghe cái tên này liên không nhịn được: “Ngươi bàn giao xuống dưới, để bọn hắn tra. Vài ngày rồi, tra được gì chưa?” Lúc biết Hứa Văn Ích không bán tơ, Lữ Hiển đã cảm thấy Vưu Phương Ngâm này có quỷ. Đã vậy phía sau còn có đông gia thần bí. Hắn mà không tra ra đông gia này thì trong lòng ngứa ngáy, dù sao cũng là lão hồ ly làm ăn tính toán chi li keo kiệt, đi mua tơ lại còn bị người nhanh chân đến trước, đối phương còn biết trước giá tơ sẽ tăng, hắn tức tới suýt phun luôn một búng máu. Chuyện như thế, Lữ Hiển tuyệt đối không thể nhẫn nhịn.

Mấy ngày trước hắn cùng Tạ Cư An xem xét phương hướng điều tra, cảm thấy người này hẳn là liên quan tới chuyện vận chuyển đường sông, liền sai phía dưới tra những người Vưu Phương Ngâm tiếp xúc gần đây. Tra xong, kết quả là không hề có người khả nghi. Lữ Hiển tức giận kêu bọn họ tới mắng cho một trận, lại để bọn hắn tỉ mỉ tra rõ ràng những người kia lần nữa, phạm vi mở rộng đến toàn bộ những ai có liên hệ với Vưu phủ. Đồng thời Tạ Nguy tấu lên hoàng đế, chuyện trong kinh và Giang Nam ác ý đè thấp giá tơ, tra rõ việc này có liên quan tới trong triều.

Lần này thật sự tra ra kết quả. Đường sông vận chuyển lương thực thực sự có quan viên cùng thương nhân liên hợp lại, các thương nhân ác ý đè thấp giá tơ trước, lại sai người làm lật thuyền tơ, như thế cung ít hơn cầu, giá tơ tự nhiên tăng vọt. Lợi nhuận sau đó, quan thương mỗi bên một nửa. Chuyện bại lộ tự nhiên tra ra một đám quan viên cùng thương nhân.---Đọc full tại Truyenfull.vn---

Nhưng Vưu phủ bên kia, chỉ tra ra một quản sự cùng gia nhân quan viên đường sông nào đó có quan hệ thân thích, trước đó có nghe nói tin này, còn trong lúc uống rượu ở Vưu phủ vô tình nói ra. Tất cả mọi người đều cho là hắn nói đùa, không ai thật sự thừa cơ đi mua tơ chờ tăng giá, đến quản sự kia cũng không coi là thật.

“Tạ Cư An, chuyện này thật không hợp với lẽ thường.” Lữ Hiển dùng ngón tay khẽ chọc cái bàn, nói, “Giả sử Vưu Phương Ngâm kia đích thật dám cược, từ chỗ quản sự biết được giá tơ sẽ tăng, nên đi mua tơ, vậy nàng cần gì phải bịa ra một ‘Đông gia’ không tồn tại? ‘Đông gia’ này hoàn toàn không trợ giúp gì cho nàng. Cho nên giải thích duy nhất là, ‘Đông gia’ này thực sự tồn tại! Chỉ là chúng ta còn chưa sờ tới chỗ hắn.”



Lữ Hiển càng nói càng ủ rũ: “Người này làm việc rất kỳ quái, biết tin tức, lại chỉ xuất ra bốn trăm lượng mua tơ, có thể không dám làm, nhưng cũng có thể là không có tiền. Hoặc là phía sau chuyện lần này, còn cất giấu thâm ý chúng ta chưa đoán ra. Chuyện có thể nhìn thấu đều không đáng sợ, duy chỉ có chuyện nhìn không thấu, khiến ta rất bất an.”

Tạ Nguy nói: “Nếu như ngươi cảm thấy tra ra một tên quản sự còn chưa đủ tiêu trừ hoài nghi của ngươi, vậy lại phái người theo dõi Vưu Phương Ngâm lần nữa. Hứa Văn Ích mới bán tơ chưa tới hai ngày, tiền hẳn là vừa vào tay nàng. Vưu Phương Ngâm nếu thật sự có đông gia, nhất định sẽ đi gặp ‘Đông gia’ báo cáo sổ sách a? Lúc đó liền có thể biết, ‘Đông gia’ này đến cùng tồn tại hay không, thân phận thế nào.”

Lữ Hiển đúng là cần những lời này, liền cười lên, vỗ tay nói: “Vậy ngươi phái mấy cao thủ đi theo dõi xem, tốt nhất để Đao Cầm đi, lỡ như đông gia kia là nhân vật lợi hại, cũng đừng mất cả chì lẫn chài!”

Tạ Nguy nói: “Đao Cầm chưa hẳn đã chịu đi. Đừng nói nhảm, còn một tin xấu nữa là gì?”

Lữ Hiển lúc này liền nhìn chăm chú hắn, ánh mắt lấp lóe. Tạ Nguy bưng chén trà lên, ngón tay thon dài phủ trên men gốm xanh nhuận dừng lại, đột nhiên ý thức được cái gì: “Liên quan tới Dũng Nghị hầu phủ?”---Đọc full tại Truyenfull.vn---

Lữ Hiển nhẹ gật đầu, biết đối với Tạ Nguy chuyện liên quan tới Dũng Nghị hầu phủ đều là đại sự —— Mặc dù hắn đến nay cũng không hiểu vì sao.

Hắn cân nhắc một chút, mới mở miệng: “Gần đây trong kinh bắt nghịch đảng Bình Nam vương, lại có mấy tên ám sát mệnh quan triều đình, hoàng đế hiển nhiên bị chọc giận, do Hình bộ cùng Cẩm Y vệ cùng tra chuyện này, bên trong còn phân cao thấp, xem bên nào tra ra ai ở kinh thành trước. Thế gia đại tộc đều huyên náo, lòng người bàng hoàng lo sợ tra tới chỗ mình, cho dù không chút liên quan tới phản tặc, cũng sợ bị Cẩm Y vệ tra ra chuyện khác. Có thể nói, tất cả mọi người thấy Cẩm Y vệ đều tránh không kịp. Nhưng ngươi đoán xem? Yến thế tử lại thu nhận một Cẩm Y vệ bách hộ, tên là Chu Dần Chi, đang vì hắn tranh thủ chức Thiên hộ vừa bỏ trống kia. Hôm nay đã định, ngày mai sẽ thăng lên.”


“Cẩm Y vệ…” Tạ Nguy cả ngày đều trong cung, còn không biết bên ngoài xảy ra chuyện gì, nghe Lữ Hiển nói xong, hai hàng mày dài lập tức nhíu lại, trên gương mặt lạnh nhạt bỗng hiện lên chút sát khí. Lúc hắn không cười quả thực rất đáng sợ. Chỉ trầm giọng hỏi: “Dũng Nghị hầu phủ trước nay hành sự đoan chính, không hề dính dáng tới Cẩm Y vệ. Yến Lâm vì sao lại đề bạt Chu Dần Chi?”

Lúc Lữ Hiển biết được việc này cũng cảm thấy mười phần kỳ quặc, cố ý sai người nghe ngóng, nhìn Tạ Nguy nói: “Chu Dần Chi này vốn làm việc cho Hộ bộ Khương thị lang, là gia nhân Khương phủ, về sau làm Cẩm Y vệ bách hộ. Có người đoán là Yến thế tử bị nhà vợ tương lai nhờ vả, cũng có người nói —— người này là vị Khương nhị cô nương kia tiến cử cho Yến thế tử.”

“...” Khương Tuyết Ninh. Ánh mắt Tạ Nguy nhìn về phía bài thi bên kia, nhớ tới lời nói với nàng ở Phụng Thần Điện hôm nay, nhất thời cảm xúc trong lòng ngổn ngang. Hắn chậm rãi nhắm nghiền hai mắt, như đang suy nghĩ cái gì.

Lữ Hiển lại nói: “Thời cơ này, trùng hợp này, Cẩm Y vệ, Dũng Nghị hầu phủ, bản án cũ của Bình Nam vương, chuyện này không hề đơn giản.”

*

Lúc Khương Tuyết Ninh trở lại Khương phủ, trời tối rồi. Hiển nhiên tin tức nàng qua lễ nghi cùng học vấn, cuối cùng được chọn làm thư đồng công chúa, đã sớm truyền về trong phủ, mới xuống xe đi bộ vào phủ, trên đường nhìn thấy tất cả mọi người cung cung kính kính với nàng, hận không thể cười tươi như hoa. Thái độ kia so với lúc trước nàng vào cung, quả thực vô cùng khác biệt. Nếu không phải kinh nghiệm hai đời gánh lấy phản bội và xem thường của đám người này, chỉ sợ Khương Tuyết Ninh cũng không dám tin bản lĩnh trở mặt của bọn họ lại đáng sợ đến thế. Bởi vậy có thể thấy được, làm thư đồng công chúa, vào mắt xanh của đám quý nhân trong cung, là vinh dự bực nào.---Đọc full tại Truyenfull.vn---

Khương Bá Du cùng Mạnh thị còn chưa ngủ, đều biết Khương Tuyết Ninh hôm nay sẽ về, cho nên thức chờ. Khương Tuyết Ninh hồi phủ liền đi thỉnh an hai người. Hiển nhiên, hai người kỳ thật vốn không có bao nhiêu hi vọng với Khương Tuyết Ninh, nhất là lúc nghe nói vào cung còn có Tạ Nguy chủ trì kiểm tra học vấn. Cho nên khi biết nàng thi đạt, bọn họ thật sự kinh ngạc nói không nên lời. Một đống lời nói vốn chuẩn bị để an ủi nàng lúc này đều vô dụng, quan hệ cùng nữ nhi vốn có chút lạnh nhạt, nên không biết nói thêm gì nữa, chỉ có thể khen nàng làm tốt, làm vẻ vang trong phủ, trừ cái đó ra cũng chỉ có thể để nàng tranh thủ về phòng nghỉ ngơi thật tốt.

Chuyện vào cung Khương Tuyết Ninh vốn đã phản cảm, nghe chúc mừng cả buổi, nội tâm đã phiền chán tới cực điểm, nghe bọn họ cho về nghỉ, liền mặt không thay đổi đứng dậy, không khách khí nửa câu, nói: “Nữ nhi cáo lui.” Nói xong liền lui ra ngoài.

Mới từ trong phòng ra đến hành lang đã nghe thấy Mạnh thị phía sau bất mãn: “Ngươi xem, mới được chọn làm thư đồng thôi, đã không coi ai ra gì! Còn đặt người làm mẹ như ta ở trong mắt sao?”

Bước chân Khương Tuyết Ninh chợt dừng lại, bàn tay bên người nắm chặt. Nhưng một lát sau, nàng vẫn cất bước rời đi. Đường nhi, Liên nhi đi theo nàng đều nghe rõ những lời Mạnh thị nói, chỉ yên lặng đi theo đằng sau Khương Tuyết Ninh không dám nhiều lời.

Chỉ là càng đi, Đường nhi Liên nhi phát hiện nàng đi sai hướng. Đây... Đây không phải đi tới phòng của đại cô nương sao? Trực giác hai người cảm thấy sẽ xảy ra chuyện.

Nhị cô nương nhà mình phách lối đã quen, ngày xưa khi dễ đại cô nương tuyệt không nương tay, nhưng trong thời gian này lại không làm gì. Đây cóp phải là lại chứng nào tật nấy rồi? Hai người nhìn nhau, có lòng muốn ngăn cản, nhưng nghĩ tới tính tình xưa nay của Khương Tuyết Ninh lại không dám. Chỉ một lát, ba người đã đến ngoài cửa phòng Khương Tuyết Huệ.---Đọc full tại Truyenfull.vn---

Nha hoàn mới bưng nước ra thấy nàng thì giật nảy mình, suýt hất luôn thau nước, sắc mặt trắng bệch, há miệng run rẩy hô một tiếng: “Nhị nhị nhị nhị nhị cô nương...” Khương Tuyết Ninh liếc nàng một cái, trực tiếp đi vào.

Trong phòng Khương Tuyết Huệ đã rửa mặt xong, tháo búi tóc ban ngày ra, tóc dài đen nhánh xõa tung trên vai, khuôn mặt không trang điểm, tướng mạo dù kém chút, nhưng thắng ở khí chất nhu hòa. Khi thấy Khương Tuyết Ninh tiến đến, nàng cũng chỉ nhẹ chau mày, nói: “Nhìn ngươi đến hẳn là không có chuyện tốt, có phải bị mẫu thân làm tức giận nên qua chỗ ta trút không?”

Khương Tuyết Ninh cười: “Ta chỉ cần qua chỗ ngươi một bước, nàng đã chán ghét cả nửa ngày, không cần trút giận chỗ ngươi, tự nàng đã tức giận rồi. Ai kêu ta là nữ nhi di nương nuôi lớn, còn học di nương lỗ mãng bẩn thỉu nữa? Hai ngày trước đầu ta bị cửa đụng (có thể hiểu là bỗng nhiên đổi tính), còn định tích chút đức, được chăng hay chớ, không gây thêm ân oán với nàng. Nhưng hôm nay bỗng nhiên thông suốt, người sống trên đời, sống vui vẻ mới quan trọng nhất. Chuyện không vui bên ngoài nhiều như vậy, về nhà còn phải nhịn tức, vậy cũng quá khổ sở đi. Về sau ai làm ta không thoải mái, ta nhất định phải nghĩ biện pháp khiến người này không thoải mái hơn. Cho nên, mặc dù ngươi không hỏi, nhưng đêm nay ta kể cho ngươi về Uyển nương, thế nào?”

Khôn Ninh
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá:
Truyện Khôn Ninh Truyện Khôn Ninh Story Chương 34: Mưa gió đêm qua
10.0/10 từ 21 lượt.
loading...