Khôn Ninh

Chương 179: Cổ cầm rơi xuống

Phòng trong ở phía sau Chước Cầm Đường, toàn thân Đao Cầm mặc y phục màu lam đứng yên tĩnh trong góc tối, tuy không có chút cảm giác tồn tại nào, nhưng ánh mắt thường lướt qua giữa phòng, đặc biệt nhiều lần rơi xuống nam nhân khí thế đường bệ ngồi bên dưới.

Đầu tóc hỗn loạn dùng dây thừng buộc lại, trong ngày đầu hạ mặc áo ngắn vải thô đơn giản thậm chí có thể nói là đơn sơ, lại dễ dàng mà phác họa ra một cơ thể săn chắc cùng lồng ngực to lớn, chân mày sắc như dao cắt, điềm tĩnh nơi đáy mắt phai dần ngược lại có một loại sắc bén nguy hiểm.

Không phải ai khác, chính là Mạnh Dương đã trốn thoát trong vụ Thông Châu.

Ngồi cùng phòng, có người bán hàng rong lưng còng khuôn mặt tươi cười, có đại phu du phương mang theo hòm thuốc, có học giả thanh cao tài năng danh tiếng, cũng có thương nhân lão luyện ăn nói cẩn trọng.

Một mình Mạnh Dương ngồi trong đó, lại không gây khó chịu.

Chỉ là những người còn lại nói vài câu đều phải quay đầu nhìn hắn một cái, mơ hồ có chút kiêng dè, cũng có chút nghi hoặc.

Học giả tay cầm quạt nhấp một ngụm trà, sau khi suy xét nhiều lần, không kiềm được nói: “Sự việc ở Thông Châu ầm ĩ lớn thế này, tiên sinh không lo giáo thủ trở mặt, cá chết lưới rách với ngài sao?”

Tạ Nguy nhàn nhạt nói: “Chứng cứ đâu?”

Đại phu vân du kia cau mày: “Vậy tiếp theo đây, ngài…”

Tạ Nguy nhẹ nhàng nhấc nắp chén trà lên, lại nhẹ nhàng đặt xuống, chạm vào vang lên một tiếng “bộp” khe khẽ, bình tĩnh mà nói: “Công Nghi Thừa đến kinh thành, tất cả mọi việc đều là hắn làm chủ; một trận Thông Châu bị triều đình phục kích, nếu như ta cố cứu hắn, chẳng phải sẽ bại lộ chính mình sao, còn chưa chắc có thể cứu thành công? Trong tình huống này, hiển nhiên bỏ tốt giữ xe. Dù báo về Kim Lăng, sao có thể trách mắng lên đầu ta? Nhiều nhất ông ta chỉ hoài nghi ta khoanh tay đứng nhìn, thuận tiện tính kế Công Nghi Thừa. Trên đời này tình nghĩa không đáng tin cậy, bền vững nhất là lợi ích. Thế cục ở kinh thành không ta không được, đã không còn Công Nghi Thừa, lại muốn trừ khử ta chẳng khác nào tự chặt cánh tay mình, chẳng thà cứ hư tình giả ý, sau khi đại sự thành lại tiến hành tranh đấu. Cho nên việc khẩn cấp trước mắt, là khiến ông ta không rảnh tay để xử trí tình thế ở kinh thành, tìm cho ông ta chút chuyện, chúng ta mới có thể tọa sơn quan hổ đấu.”

Mấy người nhìn nhau.

Người bán hàng rong gương mặt tươi cười mân mê cái trống nhỏ trong tay, suy tư một lúc, lại chuyển ánh mắt về phía Mạnh Dương, lờ mờ cảm thấy tính toán của Tạ Nguy sẽ có chút liên hệ với người vô cùng hung ác này.

Bèn nói: “Chắc hẳn Mạnh nghĩa sĩ có thể phát huy công dụng lớn?”

Lúc này Tạ Nguy mới quay đầu nhìn Mạnh Dương.

Mạnh Dương lại không hẳn phục tùng Tạ Nguy.

Hắn xưa nay độc lai độc vãng, thấy tình thế Thông Châu bất ổn nên hắn bỏ trốn trước, sau đó Hình bộ truy bắt hắn đều trốn thoát được, ai ngờ tai mắt của Tạ Nguy còn linh thông hơn so với triều đình, đúng lúc hắn cho rằng mình đã an toàn thì rất nhiều đao kiếm đặt lên cổ, đêm qua trói hắn mang đến đây. Hôm nay lại bị dẫn đến, nghe thấy lời của đám Thiên Giáo này nghị sự, khiến hắn thật sự không biết Tạ Nguy có mưu mô gì.

Lúc này nói: “Tại hạ ở nơi thôn dã, không có hứng thú với việc của các ngươi.”

Kiên nhẫn của Tạ Nguy đối với người này đã cạn, nói đều đều: “Thật vất vả mới trốn khỏi thiên lao, ngươi đã không tham vật chất, cũng không ham sống sợ chết, có lẽ là vì muốn báo thù cho thê tử? Chỉ là ta giữ lại Viên Cơ hòa thượng còn có chỗ dùng, nếu ngươi không hiểu chuyện làm hỏng kế hoạch của ta, dù cho Tạ mỗ có quý tài, cũng chỉ đành xuống tay tàn nhẫn.”


Mạnh Dương cười khẩy: “Nếu lão tử nhìn thấy Viên Cơ, sẽ giết ngay! Hoặc là ngươi lập tức giết ta, hoặc là thả lão tử đi.”

Tạ Nguy nghe xong lời này cũng không tức giận, chỉ nói: “Thê tử của ngươi nhập thổ vi an, cũng được nhiều năm rồi nhỉ?”

Mạnh Dương đột nhiên đứng dậy: “Ngươi có ý gì?”

Chân mày khóe mắt Tạ Nguy hờ hững: “Ta không giết ngươi, chỉ là nếu như ngươi làm hỏng việc của ta, vậy khó tránh khỏi liên lụy vong hồn người đã chết. Thỉnh thi hài vong thê của ngươi ra ngoài, tìm chỗ nào đó treo lên.”

Mấy người Thiên Giáo nghị sự không dám lên tiếng.

Mạnh Dương nổi giận bừng bừng!

Hắn vốn tráng kiện như hổ dữ, sát khí vừa động liền giơ cánh tay đang bị trói muốn bóp lấy cổ Tạ Nguy, chỉ là Đao Cầm phía sau đã sớm đề phòng bàn tay này, căn bản không cần đợi đến lúc hắn động được vào Tạ Nguy chút nào, đã bắt lấy móng tay sắc của hắn, một cước đá bay ra, khiến hán tử cường tráng hơn mấy lần so với hắn (Đao Cầm) bị đá về phía sau đụng đổ bàn trà!

“Cạch!”

Cánh tay được tay áo che phủ vang lên âm thanh cơ quan chuyển động, thì ra hắn nâng một chiếc nỏ nhỏ buộc trên cánh tay, đầu mũi tên nhọn xanh thẫm đã tẩm thuốc độc, tựa như rắn độc le lưỡi ngắm chuẩn vào Mạnh Dương.

Đao Cầm tàn nhẫn ít nói, nhìn hắn bất động.

Một trận trước mặt này, Tạ Nguy không để vào mắt, chỉ nói: “Còn chưa giết ngươi chẳng qua vì ta quý tài, nếu ngươi không thể làm việc cho ta, hôm nay sẽ không bước qua được cửa này, Tạ mỗ nói được làm được, chưa từng thất tín với người khác. Nếu ngươi không tin, có thể thử một chút.”

Đôi mắt Mạnh Dương sung huyết như mãnh thú, giằng co với Đao Cầm.

Ngoài cửa Kiếm Thư vội vàng tiến vào, nhìn thấy bên trong lúc này giương cung bạt kiếm cũng không cảm thấy kỳ lạ, chỉ đến bên cạnh Tạ Nguy, hạ giọng bẩm báo vài câu.

Tạ Nguy hơi ngẩn ra, nói: “Đến bao lâu rồi?”

Kiếm Thư nói: “Mới đến, thuộc hạ nghĩ ngài đàm luận trong Chước Cầm Đường, mời nàng đến Bích Độc Đường trước, đợi một lúc.”

Chước Cầm Đường và Bích Độc Đường đều không phải nơi người thường có thể đặt chân đến.

Hơn nữa Bích Độc Đường còn là thư phòng của Tạ Nguy.

Tạ Nguy nghe cũng không cảm thấy không thỏa đáng, nói: “Ta đi xem thử.”



Mùa hạ cây cối rậm rạp, tiếng ve kêu liên hồi.

Bên ngoài Bích Độc Đường, gần cửa sổ trồng hai cây hạnh, mùa này đã sớm qua thời điểm nở hoa, trên chạc cây hạnh xanh đang lác đác ra quả, rất nhỏ, thấp thoáng ở dưới phiến lá, chỉ thoáng nhìn đã khiến người ta nhớ lại hương vị chua chát kia, trong miệng chảy nước miếng.

Khương Tuyết Ninh vẫn là lần đầu tới nơi này.

Hướng bắc là một bức tường trống, bên trên hoàn toàn không có đồ vật, có một loại nghiêm cẩn được che đậy dưới sự đơn giản, ngược lại là hai từ “Bích Độc” không bàn mà thật sự rất hợp với con người Tạ Nguy…

Diện bích tư quá*, mỗi ngày tự suy xét chính mình sao.

*Diện bích tư quá: Ngồi xoay mặt vào vách để sám hối về những lầm lỗi của mình đã gây ra.

Nàng cũng chỉ dám nhìn bốn phía xung quanh, cũng không dám động chạm xáo trộn gì.

Chỉ là Kiếm Thư đi trước, nàng đợi một lúc không thấy người, lại nhìn một chút cây hạnh kia bên ngoài cửa sổ, cánh tay dài không kìm nén được mà kéo nhành cây nhỏ xuống, có hai phiến lá, mang theo quả hạnh xanh rất nhỏ, đặt trong lòng bàn tay, thật là đáng yêu, có chút tràn trề sinh khí trong ngày hè.

Chính là lúc này Tạ Nguy bước vào.

Khóe mắt Khương Tuyết Ninh thoáng nhìn thấy một bóng dáng đổ xuống cửa phòng, lập tức đặt cành hạnh xanh lên bệ cửa sổ, quay người thi lễ, vấn an một câu.

Tạ Nguy nhìn thoáng qua nàng, lại nhìn lên bệ cửa sổ, nhưng không nói gì nàng, chỉ hỏi: “Sao lại nhớ đến chỗ ta rồi?”

Ôm cây cổ cầm kia rất nặng, sau khi tiến vào không lâu đã bị Khương Tuyết Ninh đặt trên án.

Tạ Nguy nói xong câu này, ánh mắt lướt qua, liền nhìn thấy.

Bên ngoài đàn còn được bọc bởi túi đàn.

Chân mày Tạ Nguy hơi động: “Đến học đàn?”

Khóe miệng Khương Tuyết Ninh cong lên, sắp nở nụ cười, nghe thấy ba từ này thiếu chút nữa lảo đảo, vội vàng nói: “Không không không, không có. Chẳng qua nhớ tới tiên sinh yêu đàn, hôm nay chọn trong U Hoàng quán, nghe nói đàn này vô cùng tốt, vậy nên đến tặng cho tiên sinh.”

Đạo bào của Tạ Nguy trắng như tuyết, sâu lặng như nước, sừng sững như núi.

Đứng trước mặt nàng nhìn lướt qua, nàng chủ động đi tới mang đàn qua.


Tạ Nguy nói: “Nhanh trí thế này, dù thế nào cũng khiến người ta cảm thấy ngươi không có ý tốt.”

Hắn vừa nói, vừa mở túi đàn.

Đàn bằng gỗ sam, đầu tròn, hai bên hông thu vào hình vòng cung, như là phỏng theo kiểu Phục Hy, sợi dây đàn phản chiếu lên thân đàn, sắc trời chiếu xuống lưu lại mấy bóng dáng mờ nhạt. Nhẹ nhàng nâng tay gảy một cái, phát ra âm thanh róc rách của ngọc bội.

Đây không phải là cổ cầm Côn Sơn của Lữ Hiển sao?

Vừa thử, hắn liền biết đây là cây đàn ngày trước hắn đã hỏi Lữ Chiếu Ẩn, chẳng qua tính Lữ Chiếu Ẩn là gian thương, giấu đi không cho, nhất nhất phải bán với giá cao. Đối với cổ cầm, hắn không phải là không lấy không được, dứt khoát gạt đi, xem hắn (Lữ Hiển) nhịn đến khi nào.

Không ngờ hôm nay lại bị Ninh nhị đưa tới.

Trong lòng Khương Tuyết Ninh biết bản thân thật sự không tính là có ý tốt gì, chỉ hy vọng trước khi rời kinh có thể để lại cho vị Tạ tiên sinh này chút ấn tượng tốt, đợi sau này có lúc cần nhờ cậy chuyện của Công chúa, đối phương có thể nhớ chút ân tình cũ, giúp đỡ một hai.

Chỉ là trong lời nói đương nhiêu không thể thừa nhận.

Nàng nói: “Bản thân vào Phụng Thần điện học, nhờ tiên sinh dạy bảo, học đàn luyện văn, tuy không dám nói hiểu biết lý lẽ, nhưng cũng đã có tiến bộ. Ân sư trên hết, học trò suy nghĩ tầm thường, không biết lấy gì hồi báo, chỉ có thể chọn đàn mong làm cho tiên sinh hài lòng. Nếu tiên sinh không chê, lần này học sinh rời kinh cũng an tâm.”

“Tranh…”

Ngón áp út móc nhẹ dây đàn, nhưng lực đạo mất khống chế, hóa thành âm thanh chói tai.

Lông tơ Khương Tuyết Ninh đều dựng lên.

Tạ Nguy đứng trước mặt nàng, đột nhiên không nhúc nhích, chỉ có cơn gió mang theo một chút khô nóng từ bên ngoài cửa sổ thổi vào, làm lay động tay áo tuyết trắng của hắn.

Nàng ngẩng đầu lên, nhìn thấy ngón tay Tạ Nguy gấp lại ngừng trên đàn, còn có biểu cảm mất mát trên nét mặt, một đôi mắt sâu thẳm lặng im nhìn chăm chú vào mình.

Lực uy hiếp vô hình.

Khương Tuyết Ninh cũng không biết vì sao, có chút cảm giác không thở nổi.

Hôm nay nàng mặc một thân váy xếp ly màu tím khói, búi tóc hình xoắn ốc, phía trước trán rủ xuống hai lọn tóc mai, đôi khuyên tai mã não màu xanh thấm lạnh hình trăng khuyết tô điểm trên vành tai tuyết trắng của nàng, đôi mắt long lanh dưới lông mày lá liễu, lúc này lại chứa đựng chút bất an.

Xuất hiện một loại cảm giác kỳ lạ……

Tạ Nguy nghe thấy tiếng ve kêu bên ngoài, chỉ thấy ồn ào, lại điềm nhiên như không có chuyện gì, hỏi: “Muốn rời kinh?”

Tim Khương Tuyết Ninh cũng đập nhanh hơn một chút, đến lần này chẳng qua là tự mình cảm tạ ân sư, đơn giản nói từ biệt, không tính ở lại quá lâu, nghe vậy vội vàng cúi đầu nói: “Vâng, gần đây kinh thành hỗn loạn, Yến Lâm hay Trưởng Công chúa đều đã đi xa. Học trò thương lượng cùng phụ thân, tính toán xuất kinh một đoạn thời gian, tránh thị phi, cũng giải khuây, bởi vậy hôm nay đến cáo biệt tiên sinh.”

Tạ Nguy không nói gì.

Khương Tuyết Ninh càng ngày càng căng thẳng, mi mắt giật liên tục, đã có chút hoảng sợ: “Tạ ơn tiên sinh dạy dỗ, ngày sau học sinh hồi kinh chắc chắn sẽ đến bái kiến, trước mắt không dám quấy rầy chính sự của tiên sinh, liền cáo từ.”

Bầu không khí quả thật không đúng.

Nàng cũng không dám ngẩng đầu lên nhìn sắc mặt Tạ Nguy, khom mình hành lễ, đi qua bên cạnh Tạ Nguy, muốn ra ngoài.

Nhưng không ngờ chân vừa bước ra khỏi cửa, một cánh tay từ bên trong đưa ra, năm ngón tay thon dài siết chặt lấy cổ tay trái của nàng, lực đạo lớn đến mức dường như muốn cắm sâu vào da thịt nàng, thật sự khiến cho người ta cảm thấy đau đớn!

Đồng thời vang lên tiếng “Rầm”.

Khương Tuyết Ninh kinh hồn bạt vía, gần như bị kéo đến nỗi quay người lại, chạm vào ánh mắt Tạ Nguy không biết từ lúc nào đã đóng băng lạnh giá.

Hắn vô cùng bình tĩnh mà hỏi: “Ngươi đi đâu?”

Khương Tuyết Ninh nghe thấy ba từ này chỉ cảm thấy như đang trong cơn ác mộng, lúc này mới phát hiện, trong tay Tạ Nguy vậy mà lại trống không. Ánh mắt gần như sững lại nhìn sang bên cạnh…

Cây cổ cầm Côn Sơn kia không biết từ lúc nào đã rơi xuống đất.

Rơi vỡ một cây đàn!

Trong nháy mắt không gian mờ mịt an tĩnh, ký ức quay về lúc học đàn ngày trước.

Đàn rơi rồi…

Trong đầu vang lên một tiếng nổ lớn, có bao nhiêu thứ trong đầu đều nổ tung. Dám nghĩ hay không dám nghĩ, có thể hay không, mọi thứ đều ùa ra, như sóng to gió lớn, đánh gục nàng với khí thế dời núi lấp biển!

Cuối cùng nàng cũng biết loại cảm giác kỳ lạ kia từ đâu mà ra.

Khương Tuyết Ninh bị hắn nắm cổ tay, chỉ cảm thấy giống như có rắn độc leo lên, một loại sợ hãi từ trong thâm tâm phát ra bao trùm cả người nàng, khiến nàng không tự chủ được mà phát run, giọng nói cũng run rẩy theo, nhưng vẫn còn sót lại một tia hy vọng mong manh: “Tiên sinh, xin, xin ngài buông ta ra.”

Tạ Nguy không hề nhìn cây cổ cầm rơi bên chân, chỉ chăm chú nhìn nàng, lặp lại không hề dao động: “Ngươi đi đâu?”

Khôn Ninh
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá:
Truyện Khôn Ninh Truyện Khôn Ninh Story Chương 179: Cổ cầm rơi xuống
10.0/10 từ 21 lượt.
loading...