Khói Lửa Thượng Hải - Đại Cô Nương Lãng

Chương 6

20@-

Chương 6: Khốn đốn

*

Lâm Ngọc Bảo về đến nhà, mặt bàn đã dọn dẹp sạch sẽ, trong phòng sáng đèn, Tiết Kim Hoa và Ngọc Phượng đang ngồi dưới ánh đèn đan áo len.

Lâm Ngọc Bảo nói: “Em đêm nay ngủ ở đâu đây?”

Ngọc Phượng ngẩng đầu lên, hốc mắt đỏ hoe, nói: “Ngủ chung với Tiểu Đào đi, ngủ trên gác xép.”

Lâm Ngọc Bảo hỏi: “Còn chị thì sao?”

Tiết Kim Hoa đáp: “Chị con ngủ chung với mẹ.”

Lâm Ngọc Bảo mím môi hỏi: “Vậy anh rể đâu?”

Ngọc Phượng đáp: “Hoàng Thắng Lợi đi ngủ nhờ giường trăm nhà.”

Lâm Ngọc Bảo nói: “Em chỉ nghe nói ăn cơm trăm nhà, chưa từng nghe ngủ giường trăm nhà.”

Tiết Kim Hoa nói: “Chỗ nhỏ như cái bàn tay, chỉ để tìm chỗ ngủ thôi mà cũng làm người ta sốt ruột muốn chết.”

Ngọc Phượng khựng tay lại, bực bội nói: “Mẹ, con lại đan sai phần gập ống tay rồi, cứ đến khúc này là lại đan sai.”

Tiết Kim Hoa mắng: “Nói bao nhiêu lần rồi, đan từng mảnh cho dễ, đan từng mảnh cho dễ, không nghe, cứ nhất quyết đan vòng thì tự lo đi.”

Ngọc Phượng nói: “Con đúng là đồ ngu, suốt ngày làm mấy chuyện vừa tốn công vừa không ai cảm ơn.”

Lâm Ngọc Bảo lặng lẽ lui ra khỏi phòng trong, cầm một chiếc thau nhựa, bên trong để khăn mặt, kem đánh răng, bàn chải và cốc, rồi xuống lầu, ra bồn nước bốn cạnh ngoài hẻm, vặn vòi không có nước chảy, đờ người nhìn chằm chằm.

Con gái dì Triệu – Triệu Hiểu Bình, cũng đang rửa mặt ở bồn bên cạnh, nhìn thấy cô thì nói: “Có người không biết điều, thích ăn cắp điện cắp nước, nên đồng hồ nước nhà nào cũng gắn hộp khóa riêng, dùng thì mở, không dùng thì khóa, chắc chị Ngọc Phượng quên nói với em rồi.”

Lâm Ngọc Bảo đáp: “Dạ.”

Triệu Hiểu Bình nói: “Dùng của chị đi.”

Lâm Ngọc Bảo đáp: “Sao em dám làm phiền chị chứ!”

Triệu Hiểu Bình nói: “Toàn là hàng xóm cả, có gì đâu.”

Cô ây chủ động giúp Ngọc Bảo hứng nửa thau nước lạnh, còn rót thêm chút nước nóng trong bình giữ nhiệt dưới chân mình vào.

Lâm Ngọc Bảo nói: “Cảm ơn, cảm ơn chị nhiều.”

Rửa mặt xong, tóc mai còn ướt, Lâm Ngọc Bảo bưng thau đi vào phòng điện thoại. Phòng điện thoại chỉ chừng hai ba mét vuông, tường gỗ, cửa sổ gắn mấy thanh sắt, khoét hai lỗ tròn hình vòm, mỗi bên đặt một chiếc điện thoại màu cam – một cái nhận, một cái gọi.

Bà già trực điện thoại ngồi bên trong khung cửa, trông như đang bị giam trong ngục, đang ăn bánh gạo lát nấu canh, vừa ăn vừa húp xì xụp.

Lâm Ngọc Bảo nói: “Dì ơi, cháu là Lâm Ngọc Bảo ở tầng 4, số 38, có ai gọi tìm cháu không ạ?”

Bà già ăn ngon lành, mắt không thèm ngẩng lên, nói: “Không có!”

Lâm Ngọc Bảo không nói không rằng, đứng chờ một lát, rồi xoay người đi ra hẻm nhỏ.

Bà già ngược lại thấy lạ, cổ họng phát ra tiếng ừng ực, nói: “Đừng có nôn nóng, nôn nóng thì ăn bánh gạo nóng cũng không ngon, có điện thoại là tôi la lên cho mà.”

Lâm Ngọc Bảo đặt thau nước lên chỗ cao ở ban công, đi vào phòng khách, mở chiếc giường xếp vải.
Hoàng Thắng Lợi đang ngồi bắt chéo chân trên đó, thấy Ngọc Bảo thì cười cười không nói, Ngọc Bảo ngửi thấy một mùi khó tả, không rõ là mùi hôi chân hay mùi da thịt, nói chung là một thứ mùi rất kỳ quặc.

Cô cũng không nói gì, cúi đầu bước lên cầu thang gỗ lên gác xép, cầu thang phát ra tiếng cót két cót két.

Ngọc Phượng bưng chậu nước nóng đi vào, tưởng là Tiểu Đào nghịch ngợm, liền nói: “Trò mèo, đạp gãy cầu thang thì để mẹ cho con sống khổ luôn!”

Hoàng Thắng Lợi bĩu môi, Ngọc Phượng mới biết là nhận nhầm người, le lưỡi ra một cái, Lâm Ngọc Bảo làm như không nghe thấy gì.

Gác xép có đặt một chiếc giường, một cái tủ quần áo, một chiếc bàn, một cái ghế, đã chật ních.
Mái nhà nghiêng hình chữ nhất, tường có khoét cửa sổ hổ, bệ cửa sổ đặt một bình hoa, cắm mấy đóa hoa nhựa bám bụi.

Tiểu Đào thu dọn xong cặp sách, bò lên cầu thang, nhìn xuống qua kẽ hở, rồi lại chạy đến bên Lâm Ngọc Bảo nói: “Mẹ đang rửa chân cho ba.”

Lâm Ngọc Bảo đang cúi người dọn giường, các mép chăn được gấp ngay ngắn và ép phẳng.
Cô tìm thêm một chiếc bàn chải, chải cho bông mẫu đơn trên ga trải giường thêm rực rỡ.

Nghe Tiểu Đào nói, cô chỉ mỉm cười.

Tiểu Đào ngủ trong, Ngọc Bảo ngủ ngoài. Tiểu Đào trằn trọc không ngủ được, nói: “Tết Thiếu nhi con phải biểu diễn tiết mục đó dì.”

Lâm Ngọc Bảo hỏi: “Tiết mục gì vậy?”

Tiểu Đào nói: “Hát đồng dao, con hát cho dì hai nghe.”

— Em họ gì? / Em họ Hoàng.
— Hoàng nào cơ?


— Hoàng cỏ đầu.
— Cỏ gì?
— Cỏ xanh.
— Xanh nào?
— Xanh biếc.

— Biếc nào?
— Bút lông.
— Lông gì?
— Ba Mao.
— Ba nào?

— Núi cao.
— Cao gì?
— Bánh cao…

Ngọc Phượng lớn tiếng nói: “Người lên cơn rồi hả? Còn không chịu ngủ, mẹ cho con ăn măng tre kho thịt bây giờ đó!”

Tiểu Đào nhanh chóng chìm vào giấc ngủ, nhưng ngủ rất không yên, tay chân quàng cả lên người Lâm Ngọc Bảo. Gác xép chật hẹp, ban ngày hứng đầy hơi nóng, lúc này bắt đầu tỏa ra, ngột ngạt khôn tả. Chỉ một lúc sau, trán Lâm Ngọc Bảo đã rịn đầy mồ hôi, cô nhẹ nhàng gỡ tay chân Tiểu Đào ra, rón rén ngồi dậy, định đi mở cửa sổ hổ.

Cửa sổ cài chặt không nhúc nhích, cô cố kéo, suýt nữa làm đổ luôn lọ hoa. Bị hù một trận như vậy, lưng cô càng thêm dính bết.

Cô không dám bật đèn, sợ làm kinh động người dưới lầu, mò mẫm một hồi cuối cùng cũng tìm được một chiếc quạt mo, rồi ngồi lên ghế phe phẩy. Cô cởi hai khuy áo trước ngực, tháo luôn cúc áo ngực, làn gió mát mẻ lùa vào ra qua lớp áo mỏng.

Lâm Ngọc Bảo ngẩng đầu nhìn về phía cửa sổ hổ, lọ hoa và mấy bông hoa nhựa trông tối đen như mực, bên ngoài cửa sổ là một mảng màu caramel.

Cô chợt nhớ đến Tân Cương, bầu trời xanh trong lấp lánh sao, yên tĩnh đến nỗi có thể nghe được tiếng kim rơi, khoảng thời gian ấy đã vụt qua nhanh chóng.

Thượng Hải còn có tên là Đêm Thượng Hải, chưa bao giờ được bình yên.

Xe điện đến trạm reng reng chuông, mèo hoang chạy nhảy trên mái, đài phát thanh rì rì rì rì, vòi nước xì xì kêu, tiếng ho, tiếng khạc, thậm chí cả tiếng bật nắp bồn cầu tiểu tiện, chỉ cần để ý là nghe được hết.

Tiểu Đào bắt đầu nghiến răng ken két, như chuột gặm chân bàn.

Lâm Ngọc Bảo bắt đầu khóc thầm, từng giọt nước mắt xen lẫn mồ hôi nóng hổi, mằn mặn, mặn đến nhói lòng. Bỗng nghe thấy tiếng Hoàng Thắng Lợi bật cười nói: “ch** n**c rồi.”

Ngọc Phượng nói: “Đồ dơ bẩn.”

Hoàng Thắng Lợi nói: “Sinh cho anh một đứa con trai đi.”

Ngọc Phượng không đáp. Hoàng Thắng Lợi lại nói: “Người ta ai cũng có con trai, anh không thể tuyệt tự được.”
Ngọc Phượng nói: “Nhà bên, bé gái lầu trên, rồi cả Tiểu Đào, nhỏ tiếng lại đi.”

Hoàng Thắng Lợi nói: “Nhỏ thế nào, nói anh nghe thử coi.”

Ngọc Phượng im lặng.

Hoàng Thắng Lợi nói tiếp: “Ngoan nào, dang chân ra thêm chút nữa.”

Lâm Ngọc Bảo chỉ cảm thấy vô vị, nhón chân quay lại mép giường, nhẹ nhàng nằm xuống, trong đầu nghĩ lại mọi chuyện cũ kỹ ngày xưa, dường như đã thiếp đi, nhưng rồi lại giật mình tỉnh giấc.

Ngoài hẻm, tiếng chuông xe đạp leng keng vang lên từng hồi, một vệt sáng mờ lùa qua khe cửa sổ. Không sao ngủ lại được nữa, cô dứt khoát mặc quần áo xuống lầu. Ban đầu còn do dự, sợ nhìn thấy cảnh Ngọc Phượng và Hoàng Thắng Lợi ôm nhau, may mà chỉ có Hoàng Thắng Lợi, mặc độc chiếc quần xà lỏn, nằm ngửa bốn chi giang rộng, ngáy khò khò.

Bô cầu và bình nhổ đều đã đầy, Lâm Ngọc Bảo xách đi đổ ở trạm đổ phân, rồi dùng vòi nước công cộng ngoài nhà vệ sinh công cộng để cọ rửa. Vì đi sớm nên còn ít người, nếu trễ thì còn phải xếp hàng.

Khi Ngọc Phượng đầu tóc rối bù bước ra, Tiểu Đào đã quàng khăn đỏ ngồi ngay ngắn trước bàn, vừa ăn cháo cơm nguội vừa gặm trứng luộc. Bên cạnh là một đĩa rau tuyết lý hồng xào đậu nành non, một dĩa ba miếng chao đỏ, một đĩa bánh áp chảo và quẩy. Ngọc Phượng cười nói: “Con gái chăm chỉ ghê.”

Chị quay sang kêu người vẫn còn đang ngủ trong phòng: “Mặt trời đã chiếu tới mông rồi, dậy nhanh còn đi lái xe!”

Hoàng Thắng Lợi ngồi bật dậy, vươn vai hỏi: “Hôm nay tôi mặc đồ gì đây?”

Ngọc Phượng đáp: “c** tr*n luôn đi!” Rồi tức tối đi xuống lầu.

Hoàng Thắng Lợi lẩm bẩm: “Con mụ này sáng sớm y như ăn phải vỏ đạn vậy.”

Lên gác xép lục tủ đồ, lôi ra được cái áo ba lỗ trắng rồi mặc vào, sau đó đi xuống. Tiểu Đào nói: “Ba ơi, sau lưng áo toàn lỗ như lưới đánh cá vậy, xấu chết!”

Hoàng Thắng Lợi nhéo má con bé.

Trong phòng trong, Tiết Kim Hoa nghe rõ mọi chuyện, vội vàng lấy ra một chiếc áo ba lỗ mới tinh, vừa đi ra vừa lẩm bẩm: “Mấy hôm trước mới mua cái mới cho con rể mặc, bị mẹ quên mất tiêu, người già trí nhớ kém, thật đáng chết!”

Lâm Ngọc Bảo vừa nhai bánh quẩy vừa không nói gì, bỗng nghe tiếng bà già ở đầu hẻm gọi to:
“Phòng 38, tầng 4, Lâm Ngọc Bảo, Kiều Thu Sinh gọi điện tìm cô!

Kiều Thu Sinh gọi điện tìm cô, mau đến phòng điện thoại nhận máy! Mau đến nhận máy!”

Hoàng Thắng Lợi đang thay áo ba lỗ, nhìn thấy Lâm Ngọc Bảo như có lửa cháy mông lao xuống lầu, suýt chút nữa đâm sầm vào Ngọc Phượng, anh ta nói: “Kiều Thu Sinh là ai vậy? Nghe cái tên, hình như là đàn ông thì phải.”



Khói Lửa Thượng Hải - Đại Cô Nương Lãng
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá:
Truyện Khói Lửa Thượng Hải - Đại Cô Nương Lãng Truyện Khói Lửa Thượng Hải - Đại Cô Nương Lãng Story Chương 6
10.0/10 từ 25 lượt.
loading...