Khói Lửa Thượng Hải - Đại Cô Nương Lãng
Chương 50
Chương 50: Cầu hôn 2
*
Tục ngữ nói, hảo hán khó địch bốn tay, ác hổ còn sợ đàn sói. Hoàng Thắng Lợi chưa nói được hai câu đã bị đẩy sang một bên, đành đứng ở cầu thang, khoanh tay thản nhiên hút thuốc. Tiểu Đào thì chạy ra đầu ngõ, ngồi bệt đọc sách tranh, không thèm ngó ngàng.
Phan Dật Niên thấy bốn người bước vào: hai nam, hai nữ, ba lớn tuổi, một thanh niên. Chàng trai trẻ lên tiếng ngay: “Ngọc Bảo, làm người sao có thể tuyệt tình đến mức ấy?”
Ngọc Bảo khẽ giật mình. Mẹ Phan nhíu mày, hỏi: “Những người này là ai vậy?”
Tiết Kim Hoa liếc nhìn, nói: “Chủ nhiệm Mã, nhà tôi đang tiếp khách, nể mặt tôi, chuyện gì để sau hãy tính.”
Chủ nhiệm Mã cười nhạt: “Ai nể mặt tôi chứ?”
Ngọc Phượng lập tức đứng dậy, bước tới khoác tay chủ nhiệm Mã, ngọt giọng: “Thôi vào phòng trong, ăn bát chè ngọt cho mát gan.”
Phan Dật Niên nghiêng người, vỗ vỗ lên chiếc ghế trống cạnh mình: “Ngọc Bảo, lại đây ngồi.”
Ngọc Bảo vờ như không nghe thấy. Ngọc Khanh nhắc khẽ: “Anh Phan gọi chị kìa.”
Ngọc Bảo đành bước tới, ngồi xuống.
Phan Dật Niên hỏi: “Đây là Vương Song Phi?”
Ngọc Bảo gật đầu, đáp khẽ: “Vâng.”
Chủ nhiệm Mã hất tay Ngọc Phượng ra, bực tức: “Động tay động chân ra cái thể thống gì. Chè ngọt chúng tôi đâu thiếu. Đến đây là để giải quyết việc lớn.”
Cha của Vương Song Phi cau mày: “Tìm cái ghế đi, tôi đứng lâu mỏi chân quá.”
Ngọc Khanh mau mắn mang ghế và ghế thấp đến, bốn người lần lượt ngồi xuống.
Mẹ Phan chợt vỗ tay, giật mình nhận ra: “Ô hay, chủ nhiệm Mã, tôi thấy quen lắm, giờ mới nhớ ra.”
Chủ nhiệm Mã đáp: “Mẹ Phan phải không, tôi còn nhớ đấy. Năm bảy hai hay bảy ba, nhà mình dọn khỏi ngõ Đồng Phúc.”
Mẹ Phan cười: “Trí nhớ của chị tốt thật.”
Chủ nhiệm Mã nói ngay: “Còn cậu này là anh Phan đến cầu hôn phải không?”
Phan Dật Niên gật đầu: “Vâng, đúng vậy.”
Chủ nhiệm Mã chỉ tay giới thiệu: “Tôi là dì của Vương Song Phi. Đây là Song Phi, còn đây là ba mẹ của nó.”
Phan Dật Niên hỏi: “Mọi người tới có chuyện gì?”
Chủ nhiệm Mã ngả người ra sau, điềm đạm nhưng không giấu vẻ căng thẳng: “Anh Phan là người hiểu chuyện, chi bằng chúng ta ra ngoài, nói chuyện riêng một chút?”
Phan Dật Niên khoanh tay: “Không cần, nói luôn ở đây cho rõ ràng, khỏi dây dưa.”
Chủ nhiệm Mã gật đầu: “Vậy được. Tôi thay mặt nói rõ những chuyện bỉ ổi mà nhà họ Lâm, đứng đầu là Tiết Kim Hoa đã gây ra.”
Tiết Kim Hoa vỗ đùi bật dậy: “Chết mẹ, tôi thành đầu sỏ thổ phỉ ác bá từ khi nào thế?”
Mẹ Vương Song Phi lườm một cái: “Chứ còn gì nữa?”
Cha Vương Song Phi hỏi: “Có trà lạnh không?”
Ngọc Phượng bưng ra một cốc, ông nhấp một ngụm rồi gật gù: “Trà ngon.”
Chủ nhiệm Mã nghiêm nghị: “Vương Song Phi thích Ngọc Bảo, chúng tôi đến cầu hôn, thì bị bên nhà đặt điều kiện: một là tìm việc cho Ngọc Bảo, hai là chuyển Ngọc Phượng vào xưởng đồng hồ, thì hôn sự mới thành.”
Tiết Kim Hoa trừng mắt: “Nói bậy! Tôi từ đầu tới cuối chưa hở nửa lời. Ngọc Phượng, con làm chứng đi.”
Ngọc Phượng lặng lẽ đáp: “Mẹ đúng là chưa nói gì cả.”
Phan Dật Niên nghiêng đầu, khẽ hỏi: “Ngọc Bảo cũng biết chuyện này à?”
Ngọc Bảo lắc đầu, gương mặt tối lại, không rõ vui buồn.
Chủ nhiệm Mã tiếp lời, giọng khinh khỉnh: “Chúng tôi vất vả lo đủ thứ, tưởng đâu cưới xin êm xuôi. Ai dè nhà này bội tín, qua sông rút ván, xay xong giết lừa, leo cây rút thang, thỏ hết chó bị nấu!”
Tiết Kim Hoa chua chát: “Giỏi lắm, chủ nhiệm Mã có học thức, nói khó nghe cũng văn vẻ thật đấy.”
Mẹ Vương Song Phi hừ một tiếng: “Giờ mới thấy khó nghe, nhưng đó là bộ mặt thật của nhà này.”
Tiết Kim Hoa gằn giọng: “Vu khống trắng trợn!”
Sắc mặt mẹ Phan dần trầm xuống, ba chị em Ngọc Phượng im phăng phắc. Chủ nhiệm Mã mím môi: “Không ngờ lại gặp phải nhà tệ thế này. Đến chuyện hủy hôn cũng trơ trẽn đến mức không nhận lỗi.”
Mẹ Vương nói thêm: “Mặt dày hơn cả tường thành.”
Ngọc Phượng lên tiếng, giọng ôn hòa: “Nói như vậy là sai rồi, chưa đính hôn thì làm gì có chuyện hủy hôn.”
Chủ nhiệm Mã nhấn giọng: “Hủy thì hủy, nhưng tám trăm đồng sính lễ cứ giả chết không chịu trả.”
Mẹ Vương Song Phi hùa theo: “Đúng vậy. Nói thật, dây dưa với nhà này, tám đời không ngóc đầu lên nổi.”
Mẹ Phan ngồi đó, mặt mỗi lúc một khó coi.
Cha Vương Song Phi phẩy tay: “Ngọc Phượng, nóng quá, lấy cái quạt lá.”
Ngọc Phượng đi nhanh vào trong, mang ra cây quạt lông ngỗng. Ông ta đón lấy, quạt hai cái: “Cái này tốt thật, cán nhẹ mà gió mát rượi.”
Vương Song Phi bật cười: “Ba đúng là, uống trà chưa xong đã đòi quạt, đến đây hưởng thụ à?”
Cha Vương Song Phi búng tay cậu một cái: “Cái thằng!”
Tiết Kim Hoa lạnh lùng nói: “Tám trăm đồng sính lễ, nếu là tôi, hay Ngọc Phượng, hay Hoàng Thắng Lợi nhận, thì tôi nhận sai, là người vô liêm sỉ, trên không ngay thẳng, dưới cũng xiêu vẹo. Nhưng chúng tôi không thấy, không nhận, không đụng một xu. Có chết cũng không nhận!”
Ngọc Bảo nói nhỏ: “Cứ dây dưa thế này, chi bằng báo cảnh sát.”
Chủ nhiệm Mã nhìn sang Phan Dật Niên: “Anh Phan, đầu đuôi đã rõ ràng chưa?”
Phan Dật Niên thản nhiên: “Tôi hiểu đại khái.”
Chủ nhiệm Mã nhếch môi: “Nếu anh vẫn muốn kết thân với nhà họ Lâm, thì tôi cũng có một điều kiện.”
Phan Dật Niên bật cười: “Buồn cười thật.”
Chủ nhiệm Mã nhíu mày: “Gì cơ?”
Phan Dật Niên lạnh lùng đáp: “Nói ngược lại thì đúng hơn. Tôi đâu nợ nần gì nhà họ Vương. Nhà họ Vương lấy tư cách gì đặt điều kiện với tôi? Buồn cười không chịu được.”
Chủ nhiệm Mã nghẹn họng, tức đến đỏ mặt, quát lên: “Nếu anh đã phủi sạch quan hệ, vậy thì được thôi. Đến ngày cưới, nếu nhà chúng tôi có hành động quá đà, anh Phan cũng đừng trách tôi không báo trước!”
Phan Dật Niên bật cười: “Vậy thì thử xem, chủ nhiệm Mã chán đội mũ ô sa rồi à?”
Chủ nhiệm Mã nheo mắt, giọng lạnh tanh: “Dọa tôi à? Tôi không sợ chiêu trò kiểu đó.”
Phan Dật Niên nghiêng người, bình thản hỏi: “Tôi có chuyện quan trọng, nói ở đây hay ra ngoài?”
Chủ nhiệm Mã đáp ngay: “Nói luôn ở đây, chẳng có gì mà phải giấu.”
Phan Dật Niên mỉm cười, ánh mắt sâu thẳm: “Vẫn nên suy nghĩ kỹ.”
Chủ nhiệm Mã chần chừ một thoáng, rồi đột ngột đổi giọng: “Thôi, ra ngoài nói.”
Ngọc Bảo nhìn hai người cùng bước ra cửa, trong phòng im phăng phắc. Không ai lên tiếng, ai nấy đều ôm lấy tâm tư riêng, chỉ có chiếc quạt lông ngỗng trong tay cha Vương Song Phi khẽ phe phẩy phát ra tiếng gió mỏng manh. Một lát sau, Phan Dật Niên trở lại, nét mặt bình tĩnh. Còn chủ nhiệm Mã theo sau, sắc mặt u ám như trời sắp mưa, cất giọng ngắn gọn: “Chúng tôi đi đây.”
Mẹ Vương Song Phi sửng sốt: “Sao vậy?”
Vương Song Phi nổi giận: “Vô lý! Con không đi!”
Chủ nhiệm Mã cau mày: “Về rồi nói.”
Mẹ Vương Song Phi đứng dậy, giọng cao vút: “Chuyện còn dang dở, tôi không đi đâu!”
Chủ nhiệm Mã gắt gỏng: “Không đi thì tùy! Mớ bòng bong này tôi mặc kệ, tôi đi!”
Vương Song Phi và mẹ vội đuổi theo: “Dì ơi! Bà nội!”
Chủ nhiệm Mã không ngoái đầu, sải bước rời đi. Cha Vương Song Phi đứng lên, vừa quạt vừa nói: “Đi đi, về rồi nói tiếp, không được thì quay lại.”
Nhà họ Vương lần lượt rời đi, để lại căn phòng ngập trong sự ngượng ngập, nặng trĩu như đá tảng.
Hoàng Thắng Lợi bước vào, vẫn điềm nhiên như chẳng có chuyện gì xảy ra. Ngọc Phượng hỏi: “Đi đâu thế?”
Anh ta nhún vai: “Ra hành lang làm điếu thuốc.”
Mẹ Phan thở dài: “Hôm nay rối như tơ vò, hay là thế này, chúng ta quay lại vào hôm khác?”
Tiết Kim Hoa nói thẳng: “Cần gì phải đi thêm một chuyến, phiền phức.”
Mẹ Phan quay sang con trai: “Dật Niên, hay là chúng ta về trước?”
Phan Dật Niên không trả lời ngay, ánh mắt dừng lại nơi Ngọc Bảo. Cô cúi đầu, không nói chuyện, đoạn gáy trắng mịn lấm tấm mồ hôi, như một bông hoa ủ rũ giữa mùa hè. Trái tim anh khẽ dâng lên gợn sóng, nhưng nét mặt vẫn điềm nhiên: “Dù nhà họ Vương đến phá rối, nhưng chuyện tốt thường nhiều trắc trở. Đã đến cầu hôn thì phải nói cho ra nhẽ.”
Tiết Kim Hoa gật gù: “Phải đấy, đàn ông ra gì là phải thế.”
Mẹ Phan định lên tiếng, nhưng Phan Dật Niên giơ tay, dứt khoát: “Để con nói. Đám cưới dự định tổ chức cuối tháng chín, đầu tháng mười. Ảnh cưới chụp ở tiệm Vương Khai, tiệc cưới đặt ở khách sạn Hòa Bình. Tôi định đặt hai mươi bàn, Ngọc Bảo báo lại số khách bên này, tôi sẽ thêm. Có ý kiến gì không?”
Căn phòng im phăng phắc. Mọi người đưa mắt nhìn nhau, ai nấy đều ngỡ ngàng.
Tiết Kim Hoa cười khẩy: “Khách sạn Hòa Bình làm gì, tôi thấy khách sạn Tây Hồ là đủ rồi.”
Phan Dật Niên đáp: “Rất cần. Bạn bè tôi yêu cầu cao.”
Tiết Kim Hoa nhún vai: “Vậy thì tôi không ý kiến.”
Phan Dật Niên tiếp lời: “Sính lễ nói thẳng, tôi đưa một ngàn đồng lễ kim.”
Tiết Kim Hoa bật cười, lắc đầu: “Một ngàn đồng, chẹp chẹp.”
Phan Dật Niên nghiêm giọng: “Còn của hồi môn, chúng tôi không đặt nặng. Đồ đạc trong nhà mới, mẹ tôi sẽ lo đủ. Đại khái là thế, chi tiết tôi và Ngọc Bảo sẽ bàn riêng.”
Mẹ Phan nghe vậy, sắc mặt hơi tối đi.
Phan Dật Niên nhìn quanh một lượt: “Nếu không ai có ý kiến thì quyết định vậy đi.”
Tiết Kim Hoa nói: “Nói thật lòng, một ngàn đồng hơi ít, hàng xóm số 68 cưới con gái…”
Phan Dật Niên cắt lời, giọng đanh lại: “Hôn sự là chuyện đại sự, không phải mua cá ngoài chợ mà mặc cả từng xu. Tôi đã cố hết sức, sắp xếp mọi thứ tử tế. Nếu vẫn chưa hài lòng, thì chỉ có thể nói: tôi và Ngọc Bảo, có duyên nhưng không phận.”
Anh nhìn đồng hồ, giọng dứt khoát: “Tôi còn việc, xin phép đi trước. Nếu thương lượng xong, Ngọc Bảo gọi điện cho tôi.”
Mẹ Phan đứng dậy theo, Tiết Kim Hoa níu lại: “Gì mà vội thế, ăn trưa xong hãy đi.”
Mẹ Phan cười nhạt: “Không sao, sau này còn nhiều dịp.”
Phan Dật Niên bước ra cửa, chưa đi được bao xa, Ngọc Bảo đã chạy theo ra hành lang: “Anh Phan!”
Anh dừng chân, sau đó quay đầu.
Ngọc Bảo nhẹ giọng, gần như thì thầm: “Cảm ơn anh.”
Phan Dật Niên nghiêng đầu: “Cảm ơn tôi chuyện gì?”
Cô đáp: “Tất cả.”
Phan Dật Niên không nói gì, nghe tiếng mẹ đang xuống lầu, bèn khẽ cười, dịu dàng mà buồn bã: “Sau này tìm bạn trai, tìm người tốt hơn nhé. Vương Song Phi thì… thôi đi, không xứng với em.”
Ngọc Bảo ngỡ ngàng: “Ý anh là sao?”
Phan Dật Niên quay lưng bước tiếp: “Nghĩa đen. Tạm biệt.”
Khói Lửa Thượng Hải - Đại Cô Nương Lãng