Khói Lửa Thượng Hải - Đại Cô Nương Lãng
Chương 35
Chương 35: Tình cảm
*
Phan Dật Niên nói: “Mất mặt gì chứ, tôi không thấy thế. Dù có thật, cũng không phải lỗi của em.”
Mắt Ngọc Bảo đỏ hoe, hai giọt nước mắt rơi xuống.
Phan Dật Niên bảo: “Khóc gì chứ?”
Ngọc Bảo đáp: “Không khóc, tại gió làm cay mắt.”
Phan Dật Niên cười: “Đi ăn trưa thôi.”
Ngọc Bảo nói: “Món sang trọng thì không cần, em chẳng có tâm trạng, trời lại nóng.”
Phan Dật Niên bảo: “Yên tâm, đi nào.”
Ngọc Bảo ngập ngừng: “Vậy… em đi theo anh Phan nhé.”
Phan Dật Niên cười: “Đừng sợ, tôi không ăn thịt người đâu.”
Ngọc Bảo không đáp, bước qua ngã tư đèn xanh đèn đỏ, chẳng còn bóng mát mái hiên, hai người đi dưới nắng gắt.
Phan Dật Niên nói: “Tôi từ Hồng Kông về, cứ thấy Thượng Hải lúc nào cũng xám xịt.”
Ngọc Bảo bảo: “Em thì thấy nắng chói mắt.”
Phan Dật Niên im lặng.
Ngọc Bảo hỏi: “Anh Phan đến đồn công an làm gì?”
Phan Dật Niên đáp: “Em đoán thử xem.”
Ngọc Bảo nói: “Em không đoán, em toàn đoán sai.”
Phan Dật Niên cười: “Biết đâu lần này đoán đúng.”
Ngọc Bảo bảo: “Thôi, khỏi đoán.”
Phan Dật Niên cười khẽ, không nói gì nữa, trong hơi thở thoang thoảng hương hoa, lúc có lúc không.
Ngọc Bảo biết Phan Dật Niên đang cụp mắt nhìn mình, ánh mắt còn cháy bỏng hơn nắng khiến cô toát mồ hôi, cảm giác như kem bơ tan chảy, chẳng thể ngăn, ngọt ngào dính nhớp thành một vũng, chỉ còn xương sống thẳng tắp chống đỡ.
May mà quán ăn không xa, bước vào, khách thưa thớt, chỉ vài ba bàn. Phan Dật Niên gọi món: rau xà lách xoong trộn, ốc bùn say Ninh Ba, cà tím xào tương ngọt, cá giếc nướng hành, canh bí đao thịt muối, hai bát cơm. Anh mua thêm hai chai nước cam, mỗi người một chai.
Món ăn nhanh chóng được dọn lên. Ngọc Bảo quả thật chẳng có tâm trạng, chỉ gắp ốc bùn, m*t mà ăn. Phan Dật Niên thì thật sự đói bụng. Ăn gần xong, thanh toán, cả hai rời quán.
Phan Dật Niên lấy danh thiếp đưa cô: “Đây là cách liên lạc của tôi, rảnh thì gọi nhé.”
Ngọc Bảo nhận lấy, liếc qua vài cái rồi nói: “Cảm ơn.”
Hai người chia tay, Phan Dật Niên bước đi, bỗng quay lại nhìn. Ngọc Bảo chẳng ngoảnh đầu, bóng lưng nhanh chóng khuất dạng.
Ông chủ quán mì Hưng Vượng, Đỗ Hưng Vượng, đứng chống nạnh trước cửa, nhiệt tình nói: “Ông chủ Phan, lâu không gặp, vào ăn bát mì kiềm đi!”
Phan Dật Niên cười: “Lần sau nhé.”
Hưng Vượng bảo: “Đừng quên đấy!”
Hoàng Thắng Lợi lái xe đến sân bay Hồng Kiều, xếp hàng đón khách, còn nửa tiếng nữa mới đến chuyến bay tiếp theo. Trên đường đến, anh ta mua một phần sủi cảo thịt rau, tranh thủ lúc rảnh, húp sùm sụp, mắt không rời, nhìn người ta chơi đấu địa chủ.
A Đạt nói: “Hoàng Bì, tôi có nửa hộp vịt muối, ăn chung không?”
Hoàng Thắng Lợi thèm nhỏ dãi, chẳng còn tâm trí xem đấu địa chủ, hai người ngồi xuống bậc thang, ăn vịt muối.
Hoàng Thắng Lợi bảo: “Hương vị ngon, nhắm với bia thì sảng khoái.”
A Đạt nói: “Nghe Chân Dài kể, em vợ của Hoàng Bì tên Lâm Ngọc Bảo, ba chữ viết thế nào?”
Hoàng Thắng Lợi đáp: “Lâm hai cây, ngọc trong ngọc bảo, bảo trong bảo ngọc.”
A Đạt hỏi: “Có phải Lâm Ngọc Bảo trường trung học Thanh Hoa, đi chi viện Tân Cương, tháng Ba năm nay mới về không?”
Hoàng Thắng Lợi nói: “Đồ khốn, dò la rõ ràng nhỉ!”
A Đạt bảo: “Nghe nói Hoàng Bì định giới thiệu đối tượng cho Ngọc Bảo, thật không?”
Hoàng Thắng Lợi nhổ xương, nói: “Đúng thế.”
A Đạt hỏi: “Xem tôi được không?”
Hoàng Thắng Lợi bảo: “Soi gương mà nhìn đi!”
A Đạt hỏi: “Ý gì chứ?”
Hoàng Thắng Lợi nói: “Ý trên mặt chữ, đừng giả ngu!”
A Đạt bực mình:“Tôi kém chỗ nào?”
Hoàng Thắng Lợi bảo: “Mặt như cái bô, trán lồi xương, mắt hạt đậu, mũi củ tỏi, cổ như cây dưa leo, nhà không có, anh em thì cả đống, muốn vào tù chịu khổ à?”
A Đạt cười nhạt: “Thì sao, tôi tốt xấu gì cũng còn là trai tân. Lâm Ngọc Bảo là hàng gì, đồ cũ, chẳng đáng một xu!”
Hoàng Thắng Lợi ném xương vịt qua, giận dữ quát: “Mẹ kiếp, đồ khốn, có giỏi nói lại lần nữa!”
A Đạt bảo: “Gào tôi làm gì? Lại chẳng phải tôi nói, là bạn trai cũ của Lâm Ngọc Bảo tự nhận!”
Hoàng Thắng Lợi hỏi: “Bạn trai cũ họ tên gì, nói ở đâu, ai chứng minh? Hôm nay không nói rõ, đừng hòng làm ăn!”
A Đạt đáp: “Bạn trai cũ tên Kiều Thu Sinh, nói ở quán mì Hưng Vượng đường Trường Lạc, ông chủ Đỗ Hưng Vượng chứng minh.”
Hoàng Thắng Lợi nói: “Có một câu nói dối, tao cho mày ăn đòn!”
A Đạt thu hộp vịt muối, lầm bầm chửi thề rồi quay về xe.
–
Hai tuần sau, nắng gắt chói chang, ve sầu kêu inh ỏi. Lâm Ngọc Bảo đạp xe ngang qua tiệm nước tương, Triệu Hiểu Bình chạy ra vẫy tay: “Ngọc Bảo, Ngọc Bảo, lại đây!”
Ngọc Bảo đạp xe đến, dựng xe cẩn thận, lau mồ hôi trán, nói: “Nóng chết đi được.”
Cô bước vào tiệm, đứng trước quạt điện để thổi.
Triệu Hiểu Bình nói: “Nghe nói thằng khốn đột nhập phòng tắm nữ được thả, vô tội rồi.”
Ngọc Bảo hơi sững người, hỏi: “Sao lại thế? Chẳng phải chứng cứ rõ ràng sao?”
Triệu Hiểu Bình đáp: “Nói là bị tâm thần, đưa vào số 600 đường Uyển Bình rồi.”
Ngọc Bảo bảo: “Em chẳng biết phải nói gì.”
Triệu Hiểu Bình thở dài: “Thôi.”
Ngọc Bảo hỏi: “Thở dài gì chứ?”
Triệu Hiểu Bình nói: “Chị cũng sắp đi xem mắt rồi.”
Ngọc Bảo bảo: “Muốn đi thì đi thôi.”
Triệu Hiểu Bình nói: “Chị chẳng muốn đi, nhưng ngày nào cũng thấy trống rỗng, chẳng có việc gì làm.”
Ngọc Bảo khuyên: “Đọc sách nhiều vào, học thêm đi.”
Triệu Hiểu Bình bảo: “Chẳng hứng thú. Từ nhỏ chị đã không phải người thích đọc sách. Đi học lớp bổ túc tối cũng chỉ vì đi cùng em cho vui, chứ chán lắm.”
Ngọc Bảo nói: “Thế này không ổn đâu.”
Triệu Hiểu Bình đáp: “Đúng thế.”
Chị hỏi: “Sau lần xem mắt, Ngọc Bảo thế nào, có ưng ai không?”
Ngọc Bảo bảo: “Sau đó ăn một bữa cơm, để lại cách liên lạc cho nhau.”
Triệu Hiểu Bình hỏi: “Rồi có liên lạc không?”
Ngọc Bảo đáp: “Chưa liên lạc.”
Triệu Hiểu Bình ngạc nhiên: “Lạ thật, anh Phan chịu để lại cách liên lạc, hẳn là ưng em. Sao không gọi điện nhỉ?”
Ngọc Bảo im lặng.
Triệu Hiểu Bình nói: “Nếu thấy ưng thì em chủ động chút đi, chỉ một cú điện thoại thôi mà.”
Ngọc Bảo không đáp, cô uống ngụm trà rồi nói: “Anh Phan cao sang quá.”
Triệu Hiểu Bình hỏi: “Ý gì vậy?”
Ngọc Bảo bảo: “Anh Phan với em, thật sự khác nhau một trời một vực. Anh ấy chắc chắn nghĩ em, một cô dân thường như Ngọc Bảo, để gả được chồng tốt phải dùng đủ mọi cách, như miếng cao dán, cúi đầu khép nép bám chặt lấy anh ấy. Anh Phan thích cái quá trình này, có lẽ trước đây cũng đã từng thích, thấy nó là điều hiển nhiên, là phải thế.”
Triệu Hiểu Bình nói: “Chị nghe không hiểu lắm.”
Ngọc Bảo tóm lại: “Nói một câu, em muốn có cả tôn nghiêm lẫn tình cảm. Còn anh Phan, cướp đi tôn nghiêm của em mà cũng chẳng chịu cho em tình cảm.”
Hiểu Bình hỏi: “Vậy sao anh Phan lại đi xem mắt?”
Ngọc Bảo đáp: “Có lẽ vì tuổi lớn rồi, cưới vợ sinh con, để cho mình hoặc cho mẹ một câu trả lời.”
Triệu Hiểu Bình hỏi: “Vậy tiếp theo, Ngọc Bảo tính thế nào?”
Ngọc Bảo không nói gì.
Triệu Hiểu Bình thở dài.
Chị Đường đến mua nước tương, mở nắp thùng tre, một mùi xộc lên mũi.
Triệu Hiểu Bình bảo: “Em ngửi mà muốn nôn luôn.”
Chị Đường nói: “Mấy tháng rồi.”
Triệu Hiểu Bình ném cái chai, trừng mắt: “Lại định buôn chuyện, đặt điều! Cút đi, nước tương không bán!”
Chị Đường cầm chai, bước ra ngoài, bực bội nói: “Thái độ gì chứ, kiêu căng quá!”
Triệu Hiểu Bình bảo: “Ngọc Bảo, lần trước chị kể rồi, ở ngõ 13 tầng hai có ông thầy bói mù, đoán chuẩn như đinh đóng cột, rất linh. Rảnh cùng đi nhé?”
Ngọc Bảo đáp: “Được.”
–
Lâm Ngọc Phượng đi ca sáng, ba giờ chiều về nhà, bước vào phòng trong, thấy Tiết Kim Hoa còn nửa tỉnh nửa mê.
Ngọc Phượng nói: “Mặt trời lặn rồi kìa.”
Tiết Kim Hoa ngồi dậy: “Sao càng ngủ càng mệt, chẳng có sức, cả người rã rời. Đưa mẹ cốc trà.”
Ngọc Phượng bảo: “Mẹ, làm sao bây giờ?”
Tiết Kim Hoa nói: “Thú vị thật, bảo rót cốc trà, còn hỏi làm sao, cứ rót là được.”
Ngọc Phượng trầm mặt: “Mẹ còn có tâm trạng đùa. Con giờ thấy như bị sét đánh.”
Khói Lửa Thượng Hải - Đại Cô Nương Lãng