Khói Lửa Thượng Hải - Đại Cô Nương Lãng
Chương 33
Chương 33: Tình cờ gặp lại
*
Ngọc Bảo chia tay Lữ Cường và Hàn Hồng Hà, chậm rãi quay về phía văn phòng quản lý. Vừa đến cửa, cô chợt nhìn thấy một bóng dáng quen thuộc.
Kiều Thu Sinh đang đứng trò chuyện cùng hai đồng nghiệp với Ngô Khôn. Nhìn thấy cô, Ngô Khôn vẫy tay gọi: “Ngọc Bảo, có khách quý, mau đi pha trà. Trà Bích Loa Xuân đấy nhé.”
Nghe vậy, Kiều Thu Sinh sững người, quay sang nhìn cô. Ngọc Bảo cố giữ vẻ điềm tĩnh, bước đến mở tủ, lấy cốc, hộp trà, xúc một nhúm nhỏ vào cốc rồi rót nước nóng. Lá trà xoay tít trong làn nước sôi, lấp lánh ánh xanh, hương thơm lan nhẹ. Pha xong, cô đặt lên khay, bưng đến trước mặt ba người.
Kế toán Lưu, kế toán Hứa và Tần Kiến Vân cũng vừa nhận được thông báo, vội vàng đến dự họp. Ngọc Bảo đóng cửa lại, lặng lẽ ngồi ở hàng cuối.
Ngô Khôn mở đầu: “Ba đồng chí từ phòng quản lý thị trường của Cục Công thương đến để kiểm tra định kỳ chợ rau của chúng ta. Tôi xin giới thiệu, đây là trưởng phòng Kiều, anh Kiều Thu Sinh; còn hai vị đồng chí là anh Khâu và anh Đinh.”
Kiều Thu Sinh mỉm cười, lên tiếng: “Chúng tôi đến chợ rau đường Cự Lộc để tiến hành kiểm tra bốn nội dung chính: Thứ nhất là việc chấp hành quy chế, pháp luật; thứ hai là vệ sinh môi trường và rà soát nguy cơ an toàn; thứ ba là quản lý kinh doanh, xem xét giá cả có đúng tiêu chuẩn không; cuối cùng là kiểm tra sổ sách, chứng từ. Toàn bộ quá trình sẽ kéo dài khoảng ba đến năm ngày, mong các đồng chí phối hợp.”
Ngô Khôn tươi cười: “Tất nhiên rồi, chúng tôi sẽ hợp tác hết sức.”
Cuộc họp kết thúc, ba người của Cục Công thương nhanh chóng bắt tay vào công việc. Ngô Khôn theo sát mọi bước, còn Ngọc Bảo thì cố ý tránh mặt. Suốt hai ba ngày liền, cô và Kiều Thu Sinh không chạm trán lần nào.
Cho đến một buổi trưa, khi Kiều Thu Sinh đến nhà ăn lấy cơm, tình cờ gặp Ngọc Bảo cũng đang đứng chờ. Xung quanh vắng vẻ, anh ta bước đến gần, khẽ gọi: “Ngọc Bảo.”
Cô có chút bất ngờ, nhưng vẫn nở một nụ cười lịch sự.
“Không ngờ em lại làm việc ở đây.”
Ngọc Bảo không đáp.
“Lâu không gặp, em gầy đi rồi.”
Cô sờ nhẹ lên má mình, điềm nhiên nói: “Tôi không thấy.”
“Môi trường ở đây thật sự không tốt… để anh giúp em tìm công việc khác nhé.”
“Cảm ơn, nhưng không cần.”
Thu Sinh thở dài: “Em vẫn chưa tha thứ cho anh.”
Ngọc Bảo nhẹ nhàng đáp: “Tôi tha thứ cho anh từ lâu rồi.”
Thu Sinh hỏi: “Thật sao?”
Cô gật đầu, ánh mắt bình thản: “Cũng mong anh giữ lời hứa, sớm trả tiền cho tôi.”
Thu Sinh bảo: “Em yên tâm, anh biết mà.”
Ngọc Bảo nhắc: “Lần trước anh nói sẽ cưới vào mùng năm tháng Năm.”
Thu Sinh đáp: “Dời lại rồi.”
Ngọc Bảo khựng lại, không nói gì.
Thu Sinh tiếp lời: “Cô của Tuyền Anh từ Mỹ về. Bà ấy giàu có, chẳng thiếu tiền, nhưng cả đời không lấy chồng, xem Tuyền Anh như con ruột. Chê tiệc cưới chưa đủ hoành tráng, nhất quyết can thiệp, đòi sắp xếp lại từ đầu. Không còn cách nào, đành phải hoãn. Em nghĩ thử xem, ảnh cưới đã chụp, lụa đỏ may áo cưới cũng mua rồi, tiệc cũng đặt ở khách sạn Tây Hồ đường Bắc Tứ Xuyên, bảy mươi đồng một bàn, đủ thành ý chưa?
Vậy mà bà ta cứ nhất định bắt chụp lại ảnh ở tiệm Vương Khai, cưới phải mặc váy kiểu Tây, tiệc cưới phải tổ chức ở khách sạn Hòa Bình cơ. Em biết khách sạn Hòa Bình chứ? Ở Bến Thượng Hải, khu kiến trúc vạn quốc. Một trăm đồng một bàn, tối thiểu mười bàn, một ngàn đồng đó! Trong khi lương tháng của anh chỉ có sáu mươi đồng, em bảo có khổ không?”
Ngọc Bảo nhíu mày lo lắng: “Tiền của tôi, anh nhất định phải trả.”
Thu Sinh nói: “May mà mẹ anh sáng suốt, kiên quyết không nhượng bộ. Sau đó, cô Tuyền Anh cũng chịu, nói sẽ lo hết chi phí đám cưới.”
Ngọc Bảo im lặng, không đáp.
Thu Sinh cười, nói thêm: “Đến lúc đó, anh sẽ gửi thiệp mời cho em. Khách sạn Hòa Bình mà, đến mở mang tầm mắt cũng tốt.”
Trong lòng Ngọc Bảo dậy lên một luồng chán ghét, cô không nói gì, cầm lấy hộp cơm, nhẹ giọng:
“Cơm của tôi nóng rồi, tôi đi trước.”
Ra khỏi nhà ăn, cô không về văn phòng mà đi thẳng đến sạp của Chúc Tú Quyên. Đến nơi, thấy hai vợ chồng đang ăn cơm, chồng chị nói: “Ngọc Bảo đến rồi.”
Anh đứng dậy, bưng bát tránh ra. Chúc Tú Quyên cười, gắp một miếng thịt kho tàu cho vào hộp cơm của Ngọc Bảo. “Sống tốt quá ha.”
“Nhờ phúc của chị với sư phụ Lữ đấy.”
“Là nhờ hộp cơm ngon, giá rẻ mà chất lượng.”
Chúc Tú Quyên hỏi: “Mấy đồng chí Cục Công thương sắp đi chưa? Ngày nào cũng mặc đồng phục đi qua đi lại, nhìn mà thấy hồi hộp.”
“Chắc một hai ngày nữa thôi.”
“Trưởng phòng Kiều cũng tốt, gặp tụi chị luôn cười, trông cũng sáng sủa, hơi giống Chu Lý Kinh. Chu Lý Kinh trong phim Nhân Sinh, đóng vai Cao Gia Lâm.”
“Giống thật… cũng là loại phụ bạc.”
Chị Chúc Tú Quyên phá lên cười: “Chị vẫn thích nhất Vương Tâm Cương, trong phim Tri Âm, đóng đại tướng quân Hộ Quốc Thái Ngạc. Nho nhã mà đẹp trai, chị xem đi xem lại năm lần.”
Ngọc Bảo cũng cười theo: “Không ngờ chị lại mê phim đến vậy.”
Đúng lúc ấy, có người bước tới sạp, nói lớn: “Cho một phần canh cá diếc đậu phụ.”
Chúc Tú Quyên vội đặt bát đũa xuống, đứng dậy tiếp khách. Ngọc Bảo ngẩng lên theo phản xạ, ánh mắt chạm phải người kia — đúng là đời lắm oái oăm, hóa ra là mẹ của Kiều Thu Sinh.
Ngọc Bảo không nói gì, cúi đầu tiếp tục ăn cơm. Mẹ anh ta cũng không lên tiếng, trả tiền xong, đặt hộp thức ăn vào chiếc giỏ tre rồi xách đi, bóng dáng bình thản khuất dần giữa dòng người.
Tan làm, Ngọc Bảo cùng Triệu Hiểu Bình đi học bổ túc buổi tối, để hoàn thành chương trình phổ thông trung học. Tan học, hai người đứng chờ chuyến xe buýt 42 cuối cùng trong ngày.
Ngọc Khanh là nhân viên bán vé trên chuyến xe này. Trước ngực đeo túi vải đựng vé, tay áo quấn băng xanh, tay phải cầm cờ đỏ nhỏ, ló đầu ra ngoài cửa sổ, gõ nhẹ vào thân xe, miệng hô lớn: “Đường Tùng Sơn, đến Tùng Sơn rồi! Nhường đường chút nào, xuống trước lên sau, chú ý an toàn!”
Không ai xuống, có hai người bước lên. Ngọc Khanh nhìn rõ, mắt cong cong cười vui.
Ngọc Bảo cùng Triệu Hiểu Bình tìm ghế ngồi. Hiểu Bình vừa ngồi xuống liền nói: “Chị đi mua vé đây.”
Ngọc Khanh bảo: “Không cần mua.”
Cô mở hộp sắt trước mặt, rút ra những tờ tiền nhàu nhĩ, trải thẳng từng tờ một. Những đồng lẻ được phân loại theo mệnh giá, gói trong giấy báo, cuộn chặt như que pháo, lăn một cái là ngay ngắn gọn gàng, rồi cùng xấp vé được bỏ vào túi vải cẩn thận.
Đến bến cuối, mọi thứ đã thu dọn xong xuôi. Ba người đi chung về ngõ Vạn An. Đầu ngõ có một lò hổ nấu nước sôi, vừa b*n n**c vừa bán cháo rau thịt. Cháo viên to cỡ quả bóng bàn, rau nhiều thịt ít, nhưng ăn chắc bụng. Nước canh có thêm rong biển và tôm khô, ít đến mức chỉ lơ thơ vài sợi, nhưng vị ngọt vẫn rõ ràng.
Ăn cháo xong, ai về nhà nấy.
Tiết Kim Hoa đang hóng mát ở đầu ngõ, thấy Ngọc Bảo, liền gọi: “Mẹ Phan có gọi điện đến.”
Ngọc Bảo dừng bước, quay lại.
“Bà ấy nói gì?”
Tiết Kim Hoa nhấc tách trà lên, chậm rãi nói: “Mẹ Phan bảo, là ý của anh cả nhà họ Phan.”
Ngọc Bảo hỏi lại: “Rốt cuộc là ý gì?”
Tiết Kim Hoa đặt tách trà xuống: “Anh cả nhà họ Phan bảo, mới gặp một lần, chưa hiểu nhau nhiều, khó đánh giá hai bên có hợp hay không, nên muốn tiếp xúc thêm vài lần rồi mới tính.”
Ngọc Bảo im lặng, không tỏ thái độ.
Tiết Kim Hoa nói tiếp, giọng khẽ hậm hực: “Anh cả nhà họ Phan này đúng là cáo già. Tiếp xúc chẳng phải là qua lại rồi sao? Qua lại thì qua lại, không hợp thì cắt đứt, chúng ta chẳng có cớ gì mà cãi lý. Thế nhưng người ta nói khéo, Ngọc Bảo mà từ chối thì lại thành ra mình buông.”
Ngọc Bảo bảo: “Thôi vậy, con không muốn tiếp tục.”
Tiết Kim Hoa lườm: “Trúng kế rồi. Anh cả nhà họ Phan chỉ chờ con nói câu này đấy. Là con không muốn tiếp tục, tự mình buông tay. Mẹ Phan cũng chẳng áy náy gì.”
Ngọc Bảo khẽ đáp: “Con không quan tâm.”
Tiết Kim Hoa đập nhẹ cái quạt nan xuống bàn: “Mẹ thì quan tâm đấy. Ngọc Bảo nhà ta lần lượt gặp từng người trong ba anh em nhà họ Phan. Giờ nhà họ rút lui nguyên vẹn, như thể con là trò đùa. Mẹ bực lắm. Mẹ nói thẳng với mẹ nhà họ Phan rồi.”
Ngọc Bảo nhíu mày: “Mẹ nói gì?”
Tiết Kim Hoa bảo: “Tiếp xúc thì tiếp xúc, Ngọc Bảo nhà tôi sẵn lòng theo. Dù sao cũng chỉ là đi chơi, ăn uống, giải trí miễn phí, chẳng có gì để mất.”
Ngọc Bảo nghe mà không muốn tiếp tục câu chuyện, liền quay người đi vào trong ngõ. Trong lòng nghĩ thầm: “Lần sau mà Phan Dật Niên hẹn, mình sẽ nói rõ ràng luôn.”
Nhưng rồi, Phan Dật Niên cứ như bốc hơi khỏi mặt đất, mãi không gọi đến. Trái lại, hai tuần sau, người gọi đến lại là… đồn công an, yêu cầu đích danh Lâm Ngọc Bảo đến một chuyến.
Khói Lửa Thượng Hải - Đại Cô Nương Lãng