Khói Lửa Thượng Hải - Đại Cô Nương Lãng
Chương 31
Chương 31: Gặp mặt
*
Sáng sớm tinh mơ, Ngọc Bảo đã có mặt ở Quảng trường Nhân Dân trước giờ hẹn. Cô tìm đúng chỗ đã định, lấy tờ báo trong túi ra trải lên bục đá, rồi mới ngồi xuống.
Xích sắt chắn ngang Đại lộ Nhân Dân, không khí trong lành. Xe buýt tuyến 49 to lớn như con rồng sắt, lăn bánh trên mặt đường lát than, phát ra âm thanh xèo xèo.
Một vài người đang gấp giường vải, vác ghế mây, tay xách bình trà hoặc quạt nan. Sau một đêm hóng gió, họ tóc tai rối bù, mắt còn ngái ngủ, lững thững bước về phía cửa đá. Người đến, kẻ đi, có người chạy bộ, nhảy dây, đánh thái cực quyền, múa kiếm, đá cầu — mọi người đều ra sức vận động trong buổi sớm.
Một ông lão treo lồng chim lên cành cây, nhưng lại lấy hạt ngô mang theo ném lên trời cho bồ câu ăn. Đàn chim vỗ cánh bay tán loạn, cuốn theo cả một trận gió lông vũ, khiến người ta hoa mắt.
Xa xa, một nhóm thanh niên đang đá bóng. Mỗi lần có bàn thắng, tiếng hò reo lại vang vọng khắp quảng trường, rất nhiều người đứng vây xem.
Ngọc Bảo không rõ mình đã chờ bao lâu, chỉ biết đến khi ông lão rời đi, bồ câu bay mất, đám thanh niên đá bóng cũng tan, cô mới đứng dậy, vỗ vỗ mông, định rời đi.
Một người đàn ông mặc đồ thể thao, đeo ba lô một vai tiến lại gần, cất tiếng hỏi: “Cô là Lâm Ngọc Bảo phải không?”
Ngọc Bảo gật đầu.
Người đàn ông nói: “Tôi là Phan Dật Niên.”
Ngọc Bảo đáp: “Chào anh.”
Phan Dật Niên mỉm cười: “Chúng ta ngồi thêm một chút nữa đi.”
Ngọc Bảo lại ngồi xuống tờ báo.
Phan Dật Niên lấy một chai soda muối đưa cho cô.
Ngọc Bảo nói: “Không cần đâu.”
Phan Dật Niên không ép, tự mở một chai, uống hai ngụm rồi bảo:
“Giận rồi à?”
Ngọc Bảo không trả lời. Anh tiếp lời: “Tôi vừa đá bóng phía trước, hai đội đối đầu, giữa trận mà bỏ đi thì không hay nên đến muộn. Tôi xin lỗi.”
Ngọc Bảo hỏi: “Thế anh thắng chứ?”
Phan Dật Niên đáp: “Thắng rồi.”
Ngọc Bảo nói: “Vậy em đợi lâu cũng không uổng.”
Phan Dật Niên khựng lại, rồi bật cười.
Hai người nhất thời không biết nói gì. Một chiếc xe buýt tuyến 49 lại chạy ngang qua.
Phan Dật Niên cười, bảo: “Gần đây có các trường tiểu học và trung học, giờ thể dục buổi sáng hay tiết thể dục đều ra Quảng trường Nhân Dân. Hồi nhỏ tôi ở ngõ Hội Lạc, đường Phúc Châu, học ở trường Trung học Thực nghiệm. Trường khác thì chạy trong sân, còn chúng tôi chạy ở Đại lộ Nhân Dân.”
Ngọc Bảo bật cười: “Còn có chuyện này nữa sao.”
Phan Dật Niên chỉ mấy cột đèn đường: “Cô Lâm nhìn thử, thấy gì không?”
Ngọc Bảo đáp: “Thấy rồi, kiểu dáng như đèn cung đình thời xưa, mỗi cột còn gắn loa lớn.”
Phan Dật Niên giải thích: “Quận từng tổ chức thi chạy đường dài ở Đại lộ Nhân Dân. Hai cột đèn cách nhau năm mươi mét, chạy một cây số tính theo đó.”
Ngọc Bảo bảo: “Chừng đó chưa đủ dài đâu.”
Phan Dật Niên nói: “Từ sân trượt băng xuất phát là đủ.”
Đột nhiên, một tiếng nổ lớn vang vọng từ xa, đất trời rung chuyển. Cả hai nhìn về phía ấy, Phan Dật Niên chỉ tay: “Đang xây tòa nhà viễn thông.”
Ngọc Bảo hỏi: “Xây cao lắm à?”
Phan Dật Niên đáp: “Ừ, nhưng sẽ lắp thang máy.”
Anh lại cười: “Hồi mới đào móng, tôi cũng có mặt ở đó. Đào được không ít đồ vàng bạc và tiền cổ.”
Ngọc Bảo mím môi:
“Giá mà chúng ta quen nhau sớm hơn.”
Phan Dật Niên không đáp, ánh mắt đầy ý vị sâu xa.
Mặt Ngọc Bảo đỏ lên, cô nói: “Em đùa thôi.”
Phan Dật Niên đáp: “Mấy thứ đó phải nộp cho nhà nước.”
Anh nhìn đồng hồ, rồi đứng dậy: “Đi ăn sáng với tôi nhé.”
Ngọc Bảo biết anh hiểu lầm, nhưng nghĩ thầm thôi kệ, liền lặng lẽ đi theo. Suốt quãng đường không ai nói gì. Họ đi thẳng đến ngã tư đường Bắc Trùng Khánh và đường Lão Đại Cô, có một căn lều thấp đơn sơ. Phan Dật Niên bước vào, cười gọi: “Ông chủ, kê chân lên nào!”
Ông chủ vỗ tay cười lớn: “Khách quý, lâu lắm không ghé!”
Thấy Ngọc Bảo phía sau, ông đùa: “Hồi nào cưới vợ mới thế?”
Phan Dật Niên đáp: “Không phải, bạn thôi.”
Ngọc Bảo mỉm cười.
Phan Dật Niên nói: “Cho hai phần bánh chiên.”
Rồi anh quay sang hỏi: “Em thích canh đậu hũ ky gói mì sợi hay cháo thịt tươi?”
Ông chủ góp lời: “Mì trộn hành, dầu tôm khô cũng ngon, tôi tặng thêm canh trứng.”
Phan Dật Niên bảo: “Tôi gọi bánh chiên rồi.”
Ngọc Bảo đáp: “Em ăn canh đậu hũ ky gói mì sợi vậy.”
Phan Dật Niên quay lại: “Cho hai bát canh đậu hũ ky gói mì sợi.”
Hai người tìm chỗ ngồi gần cửa sổ. Trong quán chẳng có khách nhàn rỗi nào khác, quạt điện trên trần kêu vù vù, một con ruồi vo ve bay mất.
Ngọc Bảo là người mở lời trước: “Để không làm mất thời gian của nhau, em nói về tình hình của mình trước. Em sinh năm 1956, năm 1972 rời Thượng Hải đi viện trợ Tân Cương, năm nay mới về thành phố. Nhà em ở ngõ Đồng Phúc, diện tích ba mươi mét vuông, ở năm người. Có mẹ em, chị cả, anh rể, cháu gái và em. Em là con thứ hai. Em ba đã lấy chồng, trước đây còn một em trai út, mười năm trước mất vì bệnh. Còn chuyện của cha em…”
Phan Dật Niên ngắt lời: “Tôi biết sơ sơ rồi, em không cần kể lại.”
Ngọc Bảo thở phào: “Cảm ơn anh. Chị cả em làm thợ dệt ở nhà máy bông, anh rể lái taxi, cháu gái học tiểu học. Chồng em ba lái xe buýt, em ba bán vé. Em làm ở chợ đường Cự Lộc, lương tháng hai mươi lăm đồng. Đó là toàn bộ tình hình của em. Anh Phan có gì muốn hỏi thì cứ hỏi.”
Phan Dật Niên nói: “Cô Lâm thật thẳng thắn.”
Ngọc Bảo đáp: “Anh Phan cũng kể về mình đi.”
Phan Dật Niên mỉm cười: “Tôi không giỏi tóm tắt về bản thân, nhưng cô Lâm đã chia sẻ rồi, tôi cũng nên đáp lễ.”
Lúc này, ông chủ bưng bánh chiên và canh đậu hũ ky gói mì sợi lên. Sau khi rời đi, Phan Dật Niên bắt đầu kể: “Cha tôi là sĩ quan quân đội, ông mất sớm. Trong nhà còn mẹ tôi và bốn anh em, tôi là anh cả, hơn cô Lâm bảy tuổi. Em hai và em ba là sinh đôi, còn em tư thì mắc bệnh về mắt, may nhờ giác mạc của em trai cô Lâm hiến tặng mà được sáng lại. Tôi xin chân thành cảm ơn.”
Ngọc Bảo không nói gì.
Phan Dật Niên nói tiếp: “Mười năm trước, nhà tôi gặp biến cố lớn, nợ nần lên đến cả chục nghìn đồng, khó khăn chồng chất. Cả nhà phải chuẩn bị tinh thần cho tình huống tệ nhất. Khi ấy tôi vừa tốt nghiệp đại học, nghe nói Hồng Kông dễ kiếm tiền nên một mình đi tới đó. Em hai và em ba thì lên núi xuống quê, mẹ tôi làm việc ở xưởng khu phố, đồng thời chăm sóc cho em tư.”
Ngọc Bảo ngạc nhiên hỏi: “Biến cố gì mà phải nợ đến cả chục ngìn đồng vậy?”
Phan Dật Niên nhíu mày: “Cô Lâm chẳng lẽ không biết sao?”
Ngọc Bảo đáp: “Em biết gì đâu. Mười năm trước, tức năm 72, em đã rời Thượng Hải, đi về Tây Bắc rồi.”
Phan Dật Niên vốn đã chuẩn bị tinh thần để đối đáp, nhưng lúc ngẩng đầu lên, nhìn thấy gương mặt trắng trẻo, đầy xúc cảm của cô, anh lại không muốn nhắc tới nữa. Anh gắp một chiếc bánh chiên, chậm rãi ăn. Lát sau, anh nhẹ nhàng nói:
“Nhà tôi giờ ở Phục Hưng Phường, nhà hơi rộng một chút.”
Ngọc Bảo không đáp, nhưng trong lòng lại nhớ tới lời Tiết Kim Hoa từng nói — quả thật là rộng.
Phan Dật Niên nói tiếp: “Em hai thi đại học năm 77, sau khi tốt nghiệp thì được phân công vào cục tài chính. Em ba vẫn ở Giang Tây, chưa quay về. Em tư hiện đang học đại học. Còn tôi, làm xong dự án này thì sẽ thất nghiệp ở nhà.”
Ngọc Bảo nghe đến đó, ban đầu còn cảm thán sự khác biệt giữa hai người, tựa như cách biệt giữa trời với đất. Nhưng đến câu cuối, cô sững sờ, bất giác hỏi: “Sao thế?”
Phan Dật Niên bình thản đáp: “Chẳng vì sao cả, chỉ là không muốn làm nữa.”
Ngọc Bảo ngập ngừng hỏi lại: “Không làm việc, không có thu nhập thì sống thế nào?”
Phan Dật Niên không trả lời, chỉ đổi chủ đề: “Bánh chiên thế nào?”
Ngọc Bảo cười: “Ngon hơn cả Đại Hồ Xuân.”
Phan Dật Niên hỏi tiếp: “Canh đậu hũ ky gói mì sợi thì sao?”
Ngọc Bảo đáp: “Cũng ngon hơn Đại Hồ Xuân.”
Phan Dật Niên gật đầu: “Vậy ăn nhiều vào.”
Ngọc Bảo hiểu ý anh, nên không hỏi thêm gì nữa.
Ăn sáng xong, ông chủ gói thêm hai phần bánh chiên, nhất quyết tặng cho Phan Dật Niên. Anh bảo Ngọc Bảo nhận lấy. Cô từ chối không được nên đành cầm.
Khi hai người bước ra khỏi tiệm ăn sáng, Ngọc Bảo lấy từ túi ra một sợi dây tay đỏ, thắt nút đuôi phượng, là do chính tay cô đan. Cô đưa cho Phan Dật Niên. Anh mỉm cười, nhận lấy và cẩn thận cất vào ba lô.
Từ đó, hai người chia hai ngã.
Phan Dật Niên đi giám sát công trình xây dựng tòa nhà viễn thông. Ngọc Bảo thì quay về, đi ngang Quảng trường Nhân Dân. Trong lòng cô rối như tơ vò, liền ngồi xuống, lặng lẽ cho bồ câu ăn suốt nửa ngày.
Phan Dật Niên đứng trên tầng cao của tòa cao ốc, nghe cấp dưới báo cáo, nhưng ánh mắt lại nhìn xuống Quảng trường Nhân Dân. Dưới kia, một đám bồ câu béo mũm đang lượn thấp, chao đảo rồi đáp xuống, quanh quẩn bên chân những người đang rảnh rỗi.
Khói Lửa Thượng Hải - Đại Cô Nương Lãng