Khói Hoa Lãnh Cung
Chương 87: C87: Gương Trong Tim (2)
Chân trời xa xăm vẫn còn nhuộm đỏ cơn mưa trắng xóa đã ùn ùn kéo đến trút như thác đổ, Tưởng Hoàng sực tỉnh khỏi mộng mị khẽ đưa tay đóng cửa sổ lại. Hắn đi qua bức bình phong vẽ sen nở dưới bình minh, kéo chăn lại đắp cho người đang say ngủ trên giường. Thẩm Huyền Quân mặc áo choàng màu đỏ tươi ôm con ngủ trong góc giường ấm áp.
Gương mặt Nguyên Dương hồng hào nhỏ nhắn rất giống y, lúc cười ngây ngô ngọt ngào tựa gió xuân. Đã lâu nó không ngồi gật gù trước gương cho hắn chải tóc nữa, cũng không níu tay áo hắn than thở muốn ngủ thêm một lát, xin hắn bảo sư phụ dạy học đừng mắng khi nó đến thư phòng học muộn.
Tưởng Hoàng đã trui rèn được việc đè nén mong muốn của bản thân, không để khát vọng làm mờ lý trí gây ra những quyết định vội vàng, ngu xuẩn. Nhiều năm qua hắn vô cùng bình tâm, quyết đoán, xem chính mình là quỷ dữ không có cảm xúc, con tim máu thịt như những người khác, chỉ có thế hắn mới có thể tuyệt tình cay độc. Phải ẩn nhẫn che giấu nhiều năm, cũng đã chờ đến ngày không cần đội lớp thâm tình trời biển nữa. Đến khi trượt dài trong địa ngục, chợt nhận ra bản thân đã lâm vào con đường vạn kiếp bất phục. Đêm đêm ôm con tim hấp hối tìm kiếm hình bóng ngọt ngào xưa, ác quỷ bò từ biển máu tanh tưởi như hắn không thể nào cứng rắn chống đỡ được nữa.
Ngoài chuyện chấp nhận đứa con từng quấn quýt, ríu rít cười nói bên cạnh hắn đã không thể vui vẻ với hắn như trước ra, không thể mong cầu nhiều hơn. Tưởng Hoàng hiểu không thể ép buộc, sau này cứ mơ hồ mà sống. Hắn sẽ không nhắc lại vết thương lòng của nó, Nguyên Dương cũng sẽ tỏ ra không có gì, cùng hắn duy trì tình cảnh gắng gượng êm ấm giả tạo này trước mặt y.
Đây là sự trừng phạt hắn đáng nhận.
Thêm than vào trong lò, căn phòng trở nên ấm cúng hơn nhiều, hắn nằm xuống bên cạnh đem những yêu cầu của Mã Lý Trường báo lên lúc sáng ném ra khỏi đầu. Một kẻ cầm quân không tới ba tháng đã bị hắn đồ sát khắp thành, thi thể quân địch chất đầy, mùi máu trong chiến trận như còn phảng phất đâu đây. Kẻ như thế sao đáng để hắn bỏ vào mắt? Đợi khi hắn lấy được thứ mình cần cái mạng quèn đó không cần tồn tại trên đời này nữa.
Mã Lý Trường! Mũi tên ngươi nhắm vào ca ca của ta, sẽ có ngày ta đòi lại cả vốn lẫn lời.
Tưởng ngủ được một giấc rất lâu, khi tỉnh ca ca đã bế con rời khỏi giường. Hắn loáng thoáng bên ngoài có tiếng cười nói, Trương công công đang nói về một vị đầu bếp nấu món ăn miền núi rất ngon, ca ca nghe xong rất thích đòi ăn mấy món rau rừng, măng chua.
Tưởng Hoàng không giấu được ý cười trên môi, ngồi dậy bước ra khỏi phòng. Gần trản đèn có một cái gương đồng rất lớn, lúc bước qua mơ hồ thấy vạt áo tung bay, hắn hơi khựng người lại, tay chân cứng ngắt. Hệt như con rối gỗ cử động khó khăn, hắn nhìn thấy trong gương một bóng người thâm trầm, trên tay người đó cầm chén rượu lưu ly, chất lỏng trong miệng chén đỏ tươi như máu, quầng sáng lóng lánh tỏa ra từ trong đó mê hoặc mọi ánh nhìn.
Khí lạnh trào lên phong bế khoang ngực của hắn, lúc nhìn kỹ lại chén rượu đã biến đâu mất, người kia giương cung về phía hắn, dáng người mờ mịt tựa luồng khói đen đặt. Xa xa truyền tới tiếng động ầm ĩ, cung nhân luống cuống quát tháo, Tưởng Hoàng không kịp phản ứng, tia sáng lóe lên từ đầu mũi tên leo vun vút khiến hắn hoa mắt.
Ngực Tưởng Hoàng đau nhói, không biết có phải ngực bị thủng một lỗ lớn không mà gió lạnh thổi qua lồ ng lộng. Tưởng chừng hồn phách sắp bay khỏi xác, hắn đột nhiên bừng tỉnh ném bình hoa bên cạnh vào gương. Chiếc gương nứt từng mảng lớn, vết mực trong gương lan ra hiện dần lên bóng người đỉnh đạt, thiếu niên anh tuấn tuổi xuân phơi phới, chân đi giày cỏ, tóc buộc lệch, trên môi còn ngậm cỏ non trưng ra ý cười mãn nguyện. Tưởng Hoàng không khỏi run rẩy nhìn lại chính mình, long bào đen thẫm, vân long trong mây thêu chìm bằng chỉ tím viền bạc thật mảnh, cả người toát ra hơi thở thâm trầm, gió sương.
Không thể nào.
Sắc mặt Tưởng Hoàng cực kỳ khó coi.
Thoáng chốc, hình ảnh trước mắt biến thành một kẻ mơ hồ lầm lũi khoác áo choàng che trùm kín nửa mặt, ẩn tàng trong đêm đen, kẻ đó nhếch môi nhìn hắn cười nhạt, không tị hiềm, không hèn mọn, dùng ánh nhìn lạnh nhạt xuyên thấu linh hồn hắn.
Một người có gương mặt giống hắn nhưng không phải hắn! Tưởng Hoàng như bị sét đánh, chính bản thân hắn cũng không hiểu sao mình lại phân biệt được, đón ánh nhìn đầy giễu cợt kia lưng áo hắn ướt đẫm.
Sao lại như thế?
Sao lại...
Trong gương, tuyết rơi như lông vũ bay loạn, gió thổi phần phật lạnh lẽo, Vô Diện đang chờ ai đó dưới tán cây, nhìn sắc mặt đỏ ửng chắc là đang chếnh choáng say. Chừng nửa khắc, trong mưa tuyết có người cầm ô đi ra. Da thịt trắng trẻo trong suốt, mưa đã rơi ướt áo nhưng bước chân Thẩm Huyền Quân chậm rãi giẫm trên tuyết trắng, tóc đen bay trong gió, thỉnh thoảng có mưa tuyết thổi vào mặt, đọng trên gò má đỏ hồng.
Vô Diện không khỏi đau xót đưa tay ra đỡ: "Hôm nay đi không chọn ngày, mới ra khỏi cửa không lâu tuyết giăng kín. Trong cung có bày yến tiệc, ta biết ca ca không muốn đi đã mượn cớ từ chối rồi, chúng ta tranh thủ giây phút yên bình hiếm hoi này đi tắm nước nóng thôi."
"Đệ say rồi còn đi tắm nước nóng trong núi, không sợ bị hơi nước lưu huỳnh làm choáng váng sao?"
"Không sợ, có ca ca bên cạnh ta không sợ gì hết."
Thẩm Huyền Quân so đầu hắn, cười ngượng ngùng.
Tưởng Hoàng bất chợt cảm thấy tim mình siết lại, giọng nói này thật quen thuộc. Hai chân hắn bủn rủn, không ngờ người có gương mặt mờ nhạt đến mức không ai nhớ rõ dung mạo lại giống hắn đến thế...
Cảnh vật ở nơi đó chạy qua đầu hắn, là nước Sở. Hắn từng nghỉ chân ở địa phương đó, núi dựa sông lớn bao quanh tường thành kiên cố. Đây nhất định là phòng tuyến hùng vĩ nhất của nước Sở, chủ thành là Sở Trường An. Hắn chưa từng đụng mặt người này trên chiến trận, kể cả khi nước Sở đại bại. Khoảng thời gian trong gương... có thể là khi y chạy trốn khỏi căn nhà nhỏ trên đồi lưu lại đến đây.
Gân trên mu bàn tay hắn co giật, hóa ra Vô Diện là người nước Sở. Hắn tiếp cận y thật sự không có mưu đồ gì sao? Tưởng Hoàng không tin, bất luận ra sao hắn cũng không để người khác tổn thương y lần nào nữa!
Hai bóng người trong gương hòa quyện lẫn nhau, che chắn gió mưa. Tưởng Hoàng mở to mắt nhìn họ đi xa, dần dần bé như hạt đậu, từ trong không trung rơi xuống một vật nhỏ bé, ánh bạc. Chiếc nhẫn bạc rơi trên nền đá, ánh trăng rơi lên lấp lánh tia sáng luân chuyển, mỏng manh. Từng nét chữ trên đó như khắc lên xương tủy của hắn, dù đau đớn vẫn si mê vô vàn.
Trong đêm tối, hương trầm uốn lượn chiếc nhẫn kia lại như có nhịp đập, từ trong sâu thẳm phát ra tiếng tim thình thịch liền mạch với con tim hắn.
Tuyết rơi rồi, trời rất lạnh, hơi lạnh từ trong gương ùa ra... Tưởng Hoàng ngã quỵ nơi góc phòng để rèm thưa bị gió thổi tốc quét qua mặt. Cả người hắn run bần bật, ánh mắt vẫn hướng về chiếc gương đồng kia, người trong gương cũng đang nhìn hắn, thái độ đầy khiêu khích. Tưởng Hoàng muốn lao về phía đó hỏi tại sao, đột nhiên người hắn bị người ta ôm trở lại, cơ thể rất ấm, trên người còn có mùi thơm nhè nhẹ dễ chịu: "Đệ thức rồi à?"
Tưởng Hoàng ngơ ngác nhìn gương mặt đang mỉm cười với mình, da thịt trắng trẻo trơn nhẵn như gốm sứ, lúc chạm vào lưu lại cảm giác mượt mà k1ch thích: "Ca ca?"
Giọng nói của hắn có chút nghẹn, tầm mắt có viền tối.
Thẩm Huyền Quân không nhận ra hắn bất thường, cười nói: "Đệ tử của Vu sư phụ có mang đến vài món dược thiện ngon lắm, đệ mau rửa mặt đi."
Tưởng Hoàng vẫn còn đờ đẫn cười không nổi, cung tỳ mang nước lên cho hắn rửa mặt súc miệng nhưng miệng lưỡi của hắn vẫn rất đắng, cực kỳ khó chịu. Không muốn làm y mất hứng hắn vẫn theo y ra ngoài, hai người ngồi trước sân ngắm hoa nở đọng sương, ăn dược thiện, uống chút rượu ấm thân.
Thẩm Huyền Quân không uống rượu được, tay bưng chén nước hồng mai chưng đường uống, hai má bị hơi nóng hun đỏ càng thêm đáng yêu.
Tưởng Hoàng nhìn chiếc nhẫn trên ngón tay gầy gò kia, trong đầu lóe lên rất nhiều suy nghĩ. Khói trầm hòa quyện bao quanh chiếc nhẫn trong gương hình như là kết tinh của hồn phách lẽ nào... Vô Diện ẩn thân bên cạnh họ lâu như thế không bị phát hiện là bởi, là bởi vì...
"Sao thế?" Thẩm Huyền Quân thấy hắn nhìn chằm chằm chiếc nhẫn trên tay mình, cười nói: "Gần đây người cũng tròn hơn, ta lấy nhẫn đeo thử cũng vừa lắm."
Tưởng Hoàng luôn nhắc y phải đeo nó lên, ánh mắt mong đợi cùng đau lòng đó làm y xót xa mãi. Tuy giờ vẫn còn lỏng, cử động mạnh nhẫn hơi trơn tuột nhưng đeo lên rồi không nỡ bỏ ra nữa. Thẩm Huyền Quân đưa tay về phía hắn, lắc lư: "Mỗi người một chiếc."
Tưởng Hoàng sờ nhẫn trên tay mình, cảm giác lành lạnh thấm vào tim. Trong lòng gào thét muốn lột chiếc nhẫn kia ra điều tra trong ngoài cặn kẽ, ý niệm vừa vọt lên cổ họng hắn đã vội nuốt xuống. Nếu thật sự Vô Diện trốn trong chiếc nhẫn kia hắn tạm thời vẫn chưa tìm được cách tống người ra, kẻ này cố ý tiêm nhiễm cho hắn vài suy nghĩ mông lung, không chừng đang muốn thúc giục hắn làm ra chuyện điên rồ. Trước mắt phải giả vờ nhẫn nhịn, lỡ như hắn kích động làm càn, tên kia lại thừa nuốt đục nhảy ra làm phiền cuộc sống đang tốt đẹp như mơ của họ.
Lúc này kẻ nào bình tĩnh nhất mới là kẻ thắng.
...
Mã Lý Trường ở yên trong phòng chơi chim két với thái độ buồn chán, sắc trời bên ngoài tối đen tĩnh mịch làm khẩu vị của hắn không nuốt trôi thứ gì. Từ sáng đến giờ phía Tưởng Hoàng không có chút tin tức nào, trong lòng Mã Lý Trường dần cảm thấy bất an. Thuốc đang ở trong tay hắn, vị ở ngôi cao kia còn không nhân nhượng?
Hiển nhiên, Mã Lý Trường không tin Tưởng Hoàng sẽ vì người kia bỏ một phần giang sơn của mình, thêm vào đó thái độ của Phương Dao hung tàn, kiềm kẹp quá chặt cứng. Kẻ này liên tục phản bác điều kiện của hắn, chỉ cần nhớ đến năm tháng bò từ trong chiến trận ra, đói khổ lang thang đầu đường xó chợ, Mã Lý Trường hận nghiến răng nghiến lợi. Đã nắn đằng chuôi rồi, hắn tuyệt đối không nhả xương người đó ra.
Cộc cộc...
"Chủ nhân."
"Chuyện gì?"
"Đệ tử của Vu sư phụ đến lấy thuốc."
Mã Lý Trường xoa ấn đường đau nhói của mình, miễn cưỡng đáp: "Không phải lúc chiều đã đến lấy rồi sao?"
Ngoài cửa có tiếng thu ô vang lên, sau đó là giọng nói lạnh nhạt: "Ta đến lần nữa không được sao?"
Mã Lý Trường nhận ra giọng của Lục Minh Quy, sống lưng truyền đến đau đớn khó tả. Hệt như ngày đó hắn bị người ta dùng móc sắt lôi từ dưới biển lên, toàn thân èo uột nhũn nước. Liệu có ai ngờ rằng người mà Tưởng Hoàng luôn tìm kiếm truy sát vẫn đi lại trong hoàng cung này một cách tự do thoải mái, thậm chí còn thân cận người trong lòng hắn hơn bất cứ ai.
Bên ngoài trời đang có mưa nhỏ, trên người Lục Minh Quy lưu lại mùi thuốc đắng nghét lẫn vị tanh ngọt của máu. Mã Lý Trường vừa ngửi đã không phân biệt nổi phương hướng, gập người lại, ngũ tạng òng ọc trào lên dịch nôn.
Lục Minh Quy lại bị thương, lần trước Mã Lý Trường thấy trên người hắn vết thương sâu hoắm, máu tươi tuôn ra đỏ thẫm. Lục Minh Quy không hề đề phòng hắn giở trò cứ thế quay lưng chú tâm xử lý vết thương trên người. Tấm thân kia đã đến cực hạn, cả việc thở cũng làm vết thương thêm nặng. Trong mỗi tiếng ho máu nôn ra càng nhiều, cả người nhuốm máu.
Nhìn thái độ của Lục Minh Quy, e là đã suy tính đến có ngày mình chết không tử tế. Số lần hắn nhìn thấy người này máu me đầy mình kể không hết, Mã Lý Trường còn biết Lục Minh Quy dùng máu mình nuôi thuốc, nuôi vật độc, luyện mực... trong giờ khắc nguy nan hắn vẫn dùng mực làm từ máu mình viết thư.
Bước vào phòng thái độ của Lục Minh Quy vẫn kêu căng ngạo mạn, Mã Lý Trường nhớ đến lời của Phương Dao trên điện, hừ lạnh: "Tên họ Phương đó nhất quyết không chịu cắt hai tòa thành làm trao đổi, cũng đâu phải đồ của mình kiên quyết giữ như mạng cho ai xem?"
Ánh mắt Lục Minh Quy vô cùng u ám: "Nếu hắn đồng ý e là thiên hạ phát sinh đại biến xoay chuyển thế cục. Miếng thịt dễ ăn treo trước mặt ngươi không sợ có bẫy?"
Nghe khiển trách Mã Lý Trường không có ý kiến, sao hắn không hiểu được chuyện này cơ chứ? Cắt thành là chuyện nhỏ, tôn nghiêm danh dự một nước mới là chuyện lớn! Mối nhục này ai mà nuốt nổi?
"Vậy... chúng ta xử lý Phương Dao luôn đi."
Thật ra Mã Lý Trường muốn nói: Ngươi thay ta gi3t chết Phương Dao đi.
Lục Minh Quy liếc hắn, lấy trong người ra một thứ gì đó phát sáng ném về phía hắn. Mã Lý Trường chụp lấy, mở ra mới thấy đó là một mảnh vỡ đá quý, nhìn sơ qua như hồng ngọc, hơi nghi hoặc: "Đây là có ý gì?"
"Ngươi đem nó gửi cho Phương Dao, hẹn hắn ra thiền viện Linh Cơ ở Hưng Xương là được."
Hưng Xương là vùng đất có linh khí, quanh năm khí hậu ôn hòa cây cối xanh tươi. Mã Lý Trường chưa từng đến nơi này, còn nghĩ đó là một địa danh bịa đặt. Ngẫm lại, Lục Minh Quy ngoài lúc bị thương ra trên người sẽ có mùi trầm hương tinh khiết, thanh tịnh. Cùng là một người lại có những lúc như đã qua một kiếp người, chuyển thế hồi sinh hoàn toàn. Chắc không phải Lục Minh Quy luôn ẩn mình trong thiền viện đó chứ?
Lúc ở nơi linh thiêng, hắn có dáng vẻ như nào?
"Ngươi định tập kích Phương Dao ở thiền viện?"
Lục Minh Quy nhíu mày nhưng không có ý phản bác: "Nhớ, chuyện này ngươi phải ra mặt nói."
Mã Lý Trường đề phòng, cười gượng: "Gửi thư ẩn danh là được rồi, cần gì..." Thấy mình bị nhìn, Mã Lý Trường nuốt giận nói: "Ta tự đi là được chứ gì!"
"Ngươi từng nghe qua cái tên Tây Uyển Nghi chưa?
Mã Lý Trường ngẩng đầu nhìn Lục Minh Quy, trong mắt có sát cơ.
...
Trong thiền viện tối tăm, nồi cháo loãng trên bếp đang sôi lăn tăn, Viên Huyễn lọ mọ phân loại thuốc mới. Thuốc đắng hòa quyện với đàn hương khiến lòng người an ổn.
Lục Minh Quy ngồi gần đó soi thư dưới ánh nến, mày kiếm nhíu lại, đôi mắt sâu như giếng cổ đen ngòm. Lúc này hắn rất cô độc, gió mưa bên ngoài không ảnh hưởng đến hắn, cả người chìm trong sương mù cách biệt với thế gian bên ngoài.
"Sư phụ, người hẹn Phương tướng quân ở đây à?"
Lục Minh Quy lật sang trang thư khác, đầu khẽ gật.
Viên Huyễn không biết sư phụ muốn làm gì, trong lòng lo lắng: "Tiểu Tây được người cầm mạng mấy năm, đệ tử còn tưởng người không để muội ấy vướng vào vũng bùn này nữa."
Ngón tay Lục Minh Quy hơi khựng lại: "Ta chỉ muốn biết nếu có cơ hội hắn sẽ lựa chọn ra sao? Ngươi yên tâm, đây là nơi ta và ca ca gặp nhau lần đầu, tuyệt đối không để bước chân kẻ khác giẫm lên làm bẩn nó."
Viên Huyến cúi đầu giã thuốc, có lẽ vì hắn có lòng riêng nên không muốn Tiểu Tây gặp lại Phương Dao. Tâm tư chộn rộn một hồi, Viên Huyễn không nhịn được hỏi: "Người cảm thấy, Phương tướng quân từng hối hận sao?"
"Có lẽ..." Lục Minh Quy nhớ đến chiếc khăn lụa kia, đột nhiên: "Ta mong hắn cảm thấy hối hận, ít nhất không uổng công ta mang cô ta trở về!"
Viên Huyễn nhớ đến ý định ban đầu, thấp giọng nói: "Dạ."
Khói Hoa Lãnh Cung