Khó Dỗ Dành
Chương 3: Chưa từ bỏ ý định à?
Càng về khuya trời lại càng lạnh hơn.
Chiếc áo khoác giữ ấm duy nhất đã ướt đẫm, bị cô bỏ vào trong túi xách. Đi đến trước cửa nhà, Ôn Dĩ Phàm cảm thấy thân thể cũng sắp không còn là của mình. Cô mở cửa ra, lại vô thức nhìn về phía cửa đối diện.
Giờ này, người đàn ông ở phòng đối diện có lẽ còn chưa trở về.
Thường ngày khoảng hai ba giờ đêm, khi cô đang ngủ say, thì hắn ta mới vừa cười hềnh hệch vừa đi qua trước cửa, cố ý gõ mấy cái vào cánh cửa. Lực gõ rất mạnh, ở nơi này trong đêm khuya nghe như tiếng sấm sét.
Rồi sau đó hắn ta liền trở về phòng của mình.
Chuyện gì cũng không làm.
Làm người ta phát cáu, lại không có biện pháp nào để giải quyết.
Ôn Dĩ Phàm phản ánh với chủ nhà mấy lần về tình trạng này, nhưng dường như không có bất kỳ tác dụng nào.
Khóa cửa lại, Ôn Dĩ Phàm đun ấm nước, nhân tiện nhắn tin WeChat cho Chung Tư Kiều: Đến nhà.
Nhà Chung Tư Kiều cách đó khá xa, lúc này vẫn còn ở trên xe điện ngầm: Đến nhanh vậy? Mình vẫn còn mấy trạm.
Chung Tư Kiều: À
Chung Tư Kiều: Mới nãy mình vừa hóng gió vừa nghĩ đến hành động tối nay của Tang Diên.
Chung Tư Kiều: Cậu nói xem, có phải Tang Diên sợ cậu bị lạnh nên mới đưa áo khoác cho cậu? Sau đó anh ta lại ngại nên mới tìm đại một lý do như vậy.
Ôn Dĩ Phàm lấy bộ quần áo mặc ở nhà từ trong tủ để chuẩn bị thay. Nghe thấy những lời này, cô dừng động tác lại: Nghe cũng hợp lý.
Chung Tư Kiều: ?
Chung Tư Kiều: Mình có khi nào nói chuyện không hợp lý chứ! ! !
Ôn Dĩ Phàm: Anh ấy là đến giải quyết sự cố.
Ôn Dĩ Phàm: Cho nên có lẽ là sợ mình bị lạnh rồi sinh bệnh, rồi tìm anh ấy lừa bịp tiền thuốc thang đó.
Chung Tư Kiều: . . .
Chung Tư Kiều: Vậy sao anh ta không lấy áo khoác của người khác đưa cho cậu?
Ôn Dĩ Phàm: Trời lạnh như thế này, tìm áo của người khác cũng không dễ.
Chung Tư Kiều: ?
Ôn Dĩ Phàm nhắc nhở: Có lẽ anh ấy không mượn người khác được.
Chung Tư Kiều: . . .
Vừa lúc đó điện thoại báo sắp hết pin.
Ôn Dĩ Phàm đem điện thoại di động bỏ lên trên bàn sạc điện, rồi đi vào phòng tắm. Cô rửa sạch lớp trang điểm trên mặt, đang chăm chú bỗng nhiên dừng lại.
Nghĩ đến khuôn mặt mang vẻ xa lạ của Tang Diên, trong đầu cô chợt lóe lên.
Ôn Dĩ Phàm rũ mắt, không yên lòng đem bông tẩy trang ném vào thùng rác.
Không kể đến bây giờ, cho dù là thời điểm quen thuộc nhất trước kia, Ôn Dĩ Phàm cũng không thật hiểu rõ Tang Diên. Cho nên cô cũng không thể biết chắc, là anh giả vờ như không nhận ra cô, hay đúng thật là không hề nhận ra cô.
Giống như trò chơi ném đồng xu đoán mặt vậy.
Không có dấu vết để tìm hiểu, cũng không thể nào suy đoán, chỉ có thể dựa vào may mắn để đoán ra kết quả.
Rốt cuộc, cô nghĩ, ở đây có hai khả năng.
Đều là chuyện anh ấy có thể làm được.
-----------
Sấy khô tóc, Ôn Dĩ Phàm theo thói quen mở máy tính ra viết bản thảo tin tức một lúc. Mãi đến lúc bắt đầu buồn ngủ, cô mới trở lại trên giường, thò tay kéo điện thoại trên bàn qua.
Sau khi cô vào phòng tắm không bao lâu, Chung Tư Kiều lại nhắn tới mấy tin: Mọi việc đều có khả năng mà, cho dù không có, mình cũng muốn tìm hiểu để bản thân thoải mái một chút.
Chung Tư Kiều: Mình rất tò mò, cậu bây giờ nhìn thấy Tang Diên có cảm giác gì không?
Phía sau còn kèm theo một biểu tượng cười cười hóng chuyện.
Ôn Dĩ Phàm suy nghĩ một chút: Thấy đúng là rất đẹp trai.
Chung Tư Kiều: . . .
Chung Tư Kiều: Chỉ vậy thôi?
Ôn Dĩ Phàm: Cái khác còn chưa nghĩ đến, nghĩ đến thì sẽ nói cho cậu biết.
Ôn Dĩ Phàm: Mình ngủ trước đây, mệt quá.
Thật ra, nói không có cảm giác gì là gạt người. Nhưng cô thấy không có gì đáng nói, nhắc tới lại phải kể lể dài dòng, thời gian đó thôi để ngủ thêm một giấc còn tốt hơn.
Cô ném điện thoại qua một bên, chuẩn bị đi ngủ.
Giống như những đêm trước, Ôn Dĩ Phàm vẫn không thể có giấc ngủ ngon.
Cô vẫn luôn ở trạng thái nửa tỉnh nửa mê, bị những giấc mơ kỳ quái quấn lấy. Khi cô đã chìm sâu hơn một chút vào giấc ngủ thì, liền bị tiếng đập cửa rầm rầm của gã hàng xóm điên kia đánh thức.
Đem chăn từ đỉnh đầu kéo xuống, Ôn Dĩ Phàm cả người trên dưới đều cảm thấy tức giận.
Tính cách của Ôn Dĩ Phàm vốn rất ôn hòa, gặp chuyện gì cũng có thể không hoảng hốt không vội vàng mà giải quyết, rất ít khi lộ ra ngoài cảm xúc lên xuống chập chờn.
Tuy nhiên là người thì ai cũng cần có chỗ để phát tiết.
Chỗ phát tiết của cô là khi bị ai đó đánh thức, tâm trạng của cô rất cáu gắt, gần như là tức giận đến mất lý trí.
Nói chi lần này, cô thấy bản thân chỉ một giây sau là đi vào giấc ngủ rồi thì gặp loại chuyện này.
Ôn Dĩ Phàm cố bảo bản thân tỉnh táo lại, chỉ mong người bên ngoài có thể giống như bình thường, gõ cửa mấy cái liền cút nhanh lên.
Vậy mà lần này hắn giống như bị trúng tà, tiếng gõ cửa kéo dài không ngừng, miệng còn ợ rượu: "Còn chưa tỉnh sao? Chị xinh đẹp ơi, giúp một chuyện đi, nhà vệ sinh nhà tôi bị hỏng. . . cho tôi tắm nhờ. . ."
Ôn Dĩ Phàm nhắm hai mắt, đứng dậy đem máy ảnh ra, điều chỉnh xong vị trí, hướng về phía cửa chuẩn bị quay phim. Rồi sau đó, cô cầm điện thoại di động lên, trực tiếp bấm 110, đem địa chỉ cùng tình huống báo lại rõ ràng.
Dày vò một lúc như vậy, cơn buồn ngủ của cô cũng hoàn toàn biến mất.
Nửa đêm, một thân một mình thuê nhà ở ngoài, bên ngoài cửa lại có tên đàn ông say rượu quấy rối.
Ôn Dĩ Phàm thấy ở tình huống này, bản thân hẳn là phải sợ hãi. Nhưng ngược lại, cô chỉ có cảm giác nổi giận và mệt mỏi, không có sức lực cho những thứ cảm xúc khác.
Bởi vì không thấy bên trong có phản ứng gì, gã đàn ông đã trở về nhà hắn trước khi cảnh sát tới.
Ôn Dĩ Phàm đem đoạn phim cô quay được cho cảnh sát xem, cũng yêu cầu đến đồn công an giải quyết chuyện này. Nếu đã ầm ĩ báo cảnh sát, cô cũng không muốn tiếp tục ở lại, định xong chuyện này sẽ dọn đi ngay.
Xem phim cô quay được, có thể thấy cửa bị đập rầm rầm, còn có tiếng đàn ông say rượu la hét. Nhìn thật đáng sợ.
Cảnh sát gõ cửa phòng đối diện.
Qua một lúc lâu, gã đàn ông mới ra mở cửa, không kiên nhẫn nói: "Ai vậy!"
"Chúng tôi nhận được tin báo, " cảnh sát nói, "Tố cáo ông nửa đêm quấy rầy hàng xóm."
"Cái gì quấy rầy." Gã đàn ông im lặng mấy giây, làm bộ như không tỉnh táo, giọng cũng giả bộ lè nhè: "Đồng chí cảnh sát, tôi mới vừa uống rượu xong trở về, uống hơi say nên có thể gõ sai cửa rồi. Chỉ là hiểu lầm thôi."
Cảnh sát nhăn mặt: "Người ta còn cung cấp video, ông gõ sai cửa chứ không phải nửa đêm xin đi tắm nhờ à? Đừng ở chỗ này nói vớ vẩn với tôi. Nhanh, cùng chúng tôi đến đồn công an giải quyết."
Trong thời tiết giá lạnh đó, gã đàn ông vẫn chỉ mặc một chiếc áo ngắn tay ôm sát người, lộ ra hình xăm vằn vện trên bắp tay. Vóc người gã rất cường tráng, bắp thịt cuồn cuộn nhô ra.
Gã lại cố gắng giải thích mấy câu, thấy không có tác dụng, rất nhanh liền bỏ cuộc.
Gã ngẩng đầu lên, ánh mắt sâu thẳm, chăm chú nhìn Ôn Dĩ Phàm đang đứng ở phía sau người cảnh sát.
Ôn Dĩ Phàm khoanh tay dựa vào cạnh cửa, mặt không cảm giác mà trừng lại hắn. Ánh mắt cô rất lạnh, không có nửa điểm sợ hãi, ngược lại nhìn vào hắn giống như nhìn đến một thứ đồ dơ bẩn vứt đi.
***
Đến đồn công an.
Gã đàn ông liều chết khăng khăng nói bản thân hắn uống say nên nói bừa chứ không có ác ý gì. Ôn Dĩ Phàm ở góc bên kia kể lại rõ ràng tình huống trong suốt khoảng thời gian gần đây. Nhưng vì chuyện này cũng chưa gây tổn thất đáng kể nào cho cô, cuối cùng, gã đàn ông kia chỉ bị phạt mấy trăm đồng rồi bị tạm giam thêm mấy ngày.
Ra khỏi đồn công an, một người cảnh sát trung niên tốt bụng nhắc nhở cô, không nên thuê nhà theo dạng dãy phòng như vậy nữa.
Không chỉ có vấn đề về phương diện này, còn có những tai họa ngầm khác.
Trước đây có một nhóm phòng cho thuê dùng điện quá mức phụ tải dẫn tới hỏa hoạn, chính phủ Nam Vu đã bắt đầu chú ý đến chuyện này, chờ chính sách phê xuống, cũng sẽ bắt đầu quản lý chặt chẽ.
Ôn Dĩ Phàm gật đầu, nói cám ơn người cảnh sát trung niên.
Bên ngoài trời đã sáng.
Cô dứt khoát đến thẳng đài truyền hình.
Sau khi trở lại Nam Vu, Ôn Dĩ Phàm xem qua thông báo tuyển người, đến đài truyền hình Nam Vu nộp hồ sơ xin việc vào kênh Truyền đạt của đài.
Truyền đạt là chuyên mục chuyên đưa tin về cuộc sống hàng ngày của người dân trong thành phố, tiêu chí của kênh là "Quan tâm cuộc sống của người dân, truyền đạt tiếng nói của người dân".
Ôn Dĩ Phàm cảm thấy tình huống bản thân cô vừa trải qua cũng cần được đề cập để mọi người cảnh giác. Vừa bước vào phòng cô vừa suy nghĩ không biết có nên đem chuyện này lên làm thành đề mục mới không.
Bên trong phòng đèn sáng, nhưng không có người.
Cô đến phòng giải khát rót một ly cà phê, lúc này cô thật sự không có tinh thần để làm gì, ngay cả bữa ăn sáng cũng không muốn ăn. Nhưng cô cũng không ngủ được, quyết định đọc qua tin tức APP rồi bắt đầu viết bản thảo.
Cứ ngơ ngẩn bực bội trôi qua một ngày.
Cậu thực tập sinh Phó Tráng đi chung với cô ra ngoài phỏng vấn, thấy cô như vậy muốn nói lại thôi, cuối cùng vẫn không nhịn được hỏi: " Chị Dĩ Phàm, có phải em làm gì sai không?"
Ôn Dĩ Phàm mới ý thức được bản thân cô đã mang tâm trạng cáu gắt từ lúc thức dậy đến tận lúc này.
Chịu đựng cho đến khi nộp tin tức lên trên xong, lần đầu tiên sau khi trở lại Ôn Dĩ Phàm quyết định không tăng ca mà trực tiếp về nhà thu dọn đồ đạc để chuẩn bị dọn đi.
Ban đêm nhiệt độ xuống thấp, gió rét mang theo băng giá, thổi buốt qua tai.
Đi chưa được mấy bước, Ôn Dĩ Phàm nhận được tin nhắn của Chung Tư Kiều.
Chung Tư Kiều: Ôn Dĩ Phàm, mình đi chết đây.
". . ."
Ôn Dĩ Phàm: ?
Chung Tư Kiều: Mình! Thật! Muốn! Chết!!
Chung Tư Kiều: Vòng tay của mình bị mất rồi!
Chung Tư Kiều: Là nam thần của mình tặng cho mình! Mình chưa đeo được mấy lần đâu ô ô ô ô!
Ôn Dĩ Phàm: Không tìm thấy sao?
Chung Tư Kiều: Không thấy
Chung Tư Kiều: Mình sáng nay ở công ty mới phát hiện không thấy, mình còn tưởng rằng để quên ở nhà, nhưng sau khi về nhà cũng không tìm được.
Chung Tư Kiều: Nhưng mình có cảm giác là rơi ở quán bar của Tang Diên đó.
Chung Tư Kiều: Cậu sau khi tan việc giúp mình đến đó hỏi một chút nhé, từ chỗ mình đến đó xa quá.
Ôn Dĩ Phàm: Được.
Ôn Dĩ Phàm: Cậu cũng đừng lo quá.
Ôn Dĩ Phàm đầu óc giống như bị rỉ sét, chậm chạp nhớ lại phương hướng, rồi sau đó mới lần nữa nâng chân. May mắn là phố ăn chơi cách chỗ này cũng không xa, đi bảy tám phút là đến.
Lại đi vào bên trong, tìm được quán bar "Tăng ca".
Cô đi vào.
Phong cách hôm nay khác với tối hôm qua, trên sân khấu là một ban nhạc rock, tiếng nhạc nặng đến làm lỗ tai tê dại. Bên trong quầy rượu ánh sáng chói lòa, bầu không khí sôi động khẩn trương, ánh đèn ngũ quang thập sắc nhanh chóng vạch qua.
Ôn Dĩ Phàm đi tới trước quầy bar.
Bên trong vẫn là người pha chế tóc vàng lần trước.
Ôn Dĩ Phàm gọi cậu lại: "Chào anh."
Người pha chế lộ ra một nụ cười: "Xin chào, nữ sĩ. Muốn uống chút gì không?"
Ôn Dĩ Phàm lắc đầu, thẳng thừng nói ra ý đồ: "Tối hôm qua tôi và bạn tôi có đến đây, làm rớt một cái vòng tay, không biết các anh có ai nhặt được không?"
Nghe nói như vậy, người pha chế như là nhận ra cô, lập tức gật đầu: "Có, cô chờ một chút."
" Được, làm phiền anh."
Ôn Dĩ Phàm đứng đợi.
Người pha rượu kéo ra một bên ngăn kéo, ở bên trong lật một cái. Sau đó lại kéo ra một bên khác, lại lật một cái. Động tác của cậu ta đột nhiên dừng lại, ngẩng đầu quay sang hướng khác, vẫy tay, hô lên: "Dư Trác."
Nghe gọi, cậu bồi bàn "Dư Trác" đi tới: "Dạ. Anh Tiểu Hà, có chuyện gì?"
Ôn Dĩ Phàm quay sang.
Nhìn thoáng qua cô nhận ra ngay là cậu bồi bàn đổ rượu lên áo cô ngày hôm qua.
Người pha chế buồn bực nói: "Ngày hôm qua cậu nhặt được cái vòng tay, anh để ở ngay chỗ này? Sao giờ lại không tìm được."
"A? Vòng tay kia à. . ." Dư Trác cũng ngơ ngác, lại đột nhiên nghĩ ra, "A, đúng rồi. Lúc anh Diên xuống lấy áo khoác cũng cầm vòng tay kia đi luôn."
". . ."
Cho là bản thân nghe lầm, Ôn Dĩ Phàm sửng sốt một chút, không nhịn được lên tiếng: "Cái gì?"
Dư Trác vô thức nhắc lại: "Bị anh Diên cầm."
". . ."
Lần này Ôn Dĩ Phàm nghe rõ ràng, còn có chút không dám tin.
Là ông chủ một quán bar lớn như vậy.
Lại trắng trợn lấy đồ khách vô tình để quên làm của riêng.
Người pha chế hiển nhiên không biết chuyện này, mặt cũng ngơ ngác không giải thích được: "Anh Diên sao lại lấy? Vậy anh ấy đi đâu rồi? Mới vừa rồi không phải vẫn còn ở đây sao?"
Dư Trác giống như một cậu bé ngây ngô: "Em không biết đâu."
An tĩnh chốc lát.
Người pha chế có chút lúng túng nhìn Ôn Dĩ Phàm: "Xin lỗi, ông chủ của chúng tôi đang giữ vật bị mất của cô. Phiền cô ghi lại phương thức liên lạc, hoặc là cô đợi một chút, tôi liên lạc với ông chủ ngay."
Ôn Dĩ Phàm không muốn ở chỗ này đợi quá lâu, thấy ngày mai đến lấy cũng giống vậy: "Không sao, để tôi ghi lại phương thức liên lạc vậy."
" Được." Người pha rượu từ bên cạnh rút ra tấm danh thiếp cho cô, "Cô viết ở phía trên đi."
Ôn Dĩ Phàm cúi đầu viết lên phía trên một dãy số, đưa danh thiếp lại cho cậu: "Vậy làm phiền anh giúp tôi tìm một chút. Nếu như tìm được, xin gọi số này cho —— "
Lời còn chưa nói hết.
Danh thiếp đột nhiên bị người từ phía sau lấy đi.
Ôn Dĩ Phàm bất ngờ không kịp đề phòng mà quay đầu.
Chỉ thấy Tang Diên đứng ở sau lưng cô, cách rất gần, giống như mang cô giam cầm. Dáng anh rất cao, lúc này hơi nghiêng đầu, hời hợt quét mắt trên danh thiếp.
Rồi sau đó, cùng cô ánh mắt đối nhau.
Cảnh tượng ăn chơi ồn ào xung quanh, âm nhạc đinh tai nhức óc, cùng với mùi thuốc lá là hỗn tạp mùi thơm.
Người đàn ông khuôn mặt trời sinh mang nét lạnh lùng, giờ phút này lại có vẻ cà lơ phất phơ.
Ánh mắt vừa quen thuộc lại vừa xa lạ.
Như là vừa nhận ra cô.
Trong phút chốc.
Khóe môi anh buông lỏng một chút, cười như không cười nói: "Chưa từ bỏ ý định à?"
Không hiểu anh nói gì, Ôn Dĩ Phàm ngơ ngẩn.
Tang Diên tiện tay cầm danh thiếp ném về trước mặt cô, từ từ đứng thẳng, cùng cô kéo dài khoảng cách.
"Đặc biệt tới để ghi lại phương thức liên lạc?"
Khó Dỗ Dành
Chiếc áo khoác giữ ấm duy nhất đã ướt đẫm, bị cô bỏ vào trong túi xách. Đi đến trước cửa nhà, Ôn Dĩ Phàm cảm thấy thân thể cũng sắp không còn là của mình. Cô mở cửa ra, lại vô thức nhìn về phía cửa đối diện.
Giờ này, người đàn ông ở phòng đối diện có lẽ còn chưa trở về.
Thường ngày khoảng hai ba giờ đêm, khi cô đang ngủ say, thì hắn ta mới vừa cười hềnh hệch vừa đi qua trước cửa, cố ý gõ mấy cái vào cánh cửa. Lực gõ rất mạnh, ở nơi này trong đêm khuya nghe như tiếng sấm sét.
Rồi sau đó hắn ta liền trở về phòng của mình.
Chuyện gì cũng không làm.
Làm người ta phát cáu, lại không có biện pháp nào để giải quyết.
Ôn Dĩ Phàm phản ánh với chủ nhà mấy lần về tình trạng này, nhưng dường như không có bất kỳ tác dụng nào.
Khóa cửa lại, Ôn Dĩ Phàm đun ấm nước, nhân tiện nhắn tin WeChat cho Chung Tư Kiều: Đến nhà.
Nhà Chung Tư Kiều cách đó khá xa, lúc này vẫn còn ở trên xe điện ngầm: Đến nhanh vậy? Mình vẫn còn mấy trạm.
Chung Tư Kiều: À
Chung Tư Kiều: Mới nãy mình vừa hóng gió vừa nghĩ đến hành động tối nay của Tang Diên.
Chung Tư Kiều: Cậu nói xem, có phải Tang Diên sợ cậu bị lạnh nên mới đưa áo khoác cho cậu? Sau đó anh ta lại ngại nên mới tìm đại một lý do như vậy.
Ôn Dĩ Phàm lấy bộ quần áo mặc ở nhà từ trong tủ để chuẩn bị thay. Nghe thấy những lời này, cô dừng động tác lại: Nghe cũng hợp lý.
Chung Tư Kiều: ?
Chung Tư Kiều: Mình có khi nào nói chuyện không hợp lý chứ! ! !
Ôn Dĩ Phàm: Anh ấy là đến giải quyết sự cố.
Ôn Dĩ Phàm: Cho nên có lẽ là sợ mình bị lạnh rồi sinh bệnh, rồi tìm anh ấy lừa bịp tiền thuốc thang đó.
Chung Tư Kiều: . . .
Chung Tư Kiều: Vậy sao anh ta không lấy áo khoác của người khác đưa cho cậu?
Ôn Dĩ Phàm: Trời lạnh như thế này, tìm áo của người khác cũng không dễ.
Chung Tư Kiều: ?
Ôn Dĩ Phàm nhắc nhở: Có lẽ anh ấy không mượn người khác được.
Chung Tư Kiều: . . .
Vừa lúc đó điện thoại báo sắp hết pin.
Ôn Dĩ Phàm đem điện thoại di động bỏ lên trên bàn sạc điện, rồi đi vào phòng tắm. Cô rửa sạch lớp trang điểm trên mặt, đang chăm chú bỗng nhiên dừng lại.
Nghĩ đến khuôn mặt mang vẻ xa lạ của Tang Diên, trong đầu cô chợt lóe lên.
Ôn Dĩ Phàm rũ mắt, không yên lòng đem bông tẩy trang ném vào thùng rác.
Không kể đến bây giờ, cho dù là thời điểm quen thuộc nhất trước kia, Ôn Dĩ Phàm cũng không thật hiểu rõ Tang Diên. Cho nên cô cũng không thể biết chắc, là anh giả vờ như không nhận ra cô, hay đúng thật là không hề nhận ra cô.
Giống như trò chơi ném đồng xu đoán mặt vậy.
Không có dấu vết để tìm hiểu, cũng không thể nào suy đoán, chỉ có thể dựa vào may mắn để đoán ra kết quả.
Rốt cuộc, cô nghĩ, ở đây có hai khả năng.
Đều là chuyện anh ấy có thể làm được.
-----------
Sấy khô tóc, Ôn Dĩ Phàm theo thói quen mở máy tính ra viết bản thảo tin tức một lúc. Mãi đến lúc bắt đầu buồn ngủ, cô mới trở lại trên giường, thò tay kéo điện thoại trên bàn qua.
Sau khi cô vào phòng tắm không bao lâu, Chung Tư Kiều lại nhắn tới mấy tin: Mọi việc đều có khả năng mà, cho dù không có, mình cũng muốn tìm hiểu để bản thân thoải mái một chút.
Chung Tư Kiều: Mình rất tò mò, cậu bây giờ nhìn thấy Tang Diên có cảm giác gì không?
Phía sau còn kèm theo một biểu tượng cười cười hóng chuyện.
Ôn Dĩ Phàm suy nghĩ một chút: Thấy đúng là rất đẹp trai.
Chung Tư Kiều: . . .
Chung Tư Kiều: Chỉ vậy thôi?
Ôn Dĩ Phàm: Cái khác còn chưa nghĩ đến, nghĩ đến thì sẽ nói cho cậu biết.
Ôn Dĩ Phàm: Mình ngủ trước đây, mệt quá.
Thật ra, nói không có cảm giác gì là gạt người. Nhưng cô thấy không có gì đáng nói, nhắc tới lại phải kể lể dài dòng, thời gian đó thôi để ngủ thêm một giấc còn tốt hơn.
Cô ném điện thoại qua một bên, chuẩn bị đi ngủ.
Giống như những đêm trước, Ôn Dĩ Phàm vẫn không thể có giấc ngủ ngon.
Cô vẫn luôn ở trạng thái nửa tỉnh nửa mê, bị những giấc mơ kỳ quái quấn lấy. Khi cô đã chìm sâu hơn một chút vào giấc ngủ thì, liền bị tiếng đập cửa rầm rầm của gã hàng xóm điên kia đánh thức.
Đem chăn từ đỉnh đầu kéo xuống, Ôn Dĩ Phàm cả người trên dưới đều cảm thấy tức giận.
Tính cách của Ôn Dĩ Phàm vốn rất ôn hòa, gặp chuyện gì cũng có thể không hoảng hốt không vội vàng mà giải quyết, rất ít khi lộ ra ngoài cảm xúc lên xuống chập chờn.
Tuy nhiên là người thì ai cũng cần có chỗ để phát tiết.
Chỗ phát tiết của cô là khi bị ai đó đánh thức, tâm trạng của cô rất cáu gắt, gần như là tức giận đến mất lý trí.
Nói chi lần này, cô thấy bản thân chỉ một giây sau là đi vào giấc ngủ rồi thì gặp loại chuyện này.
Ôn Dĩ Phàm cố bảo bản thân tỉnh táo lại, chỉ mong người bên ngoài có thể giống như bình thường, gõ cửa mấy cái liền cút nhanh lên.
Vậy mà lần này hắn giống như bị trúng tà, tiếng gõ cửa kéo dài không ngừng, miệng còn ợ rượu: "Còn chưa tỉnh sao? Chị xinh đẹp ơi, giúp một chuyện đi, nhà vệ sinh nhà tôi bị hỏng. . . cho tôi tắm nhờ. . ."
Ôn Dĩ Phàm nhắm hai mắt, đứng dậy đem máy ảnh ra, điều chỉnh xong vị trí, hướng về phía cửa chuẩn bị quay phim. Rồi sau đó, cô cầm điện thoại di động lên, trực tiếp bấm 110, đem địa chỉ cùng tình huống báo lại rõ ràng.
Dày vò một lúc như vậy, cơn buồn ngủ của cô cũng hoàn toàn biến mất.
Nửa đêm, một thân một mình thuê nhà ở ngoài, bên ngoài cửa lại có tên đàn ông say rượu quấy rối.
Ôn Dĩ Phàm thấy ở tình huống này, bản thân hẳn là phải sợ hãi. Nhưng ngược lại, cô chỉ có cảm giác nổi giận và mệt mỏi, không có sức lực cho những thứ cảm xúc khác.
Bởi vì không thấy bên trong có phản ứng gì, gã đàn ông đã trở về nhà hắn trước khi cảnh sát tới.
Ôn Dĩ Phàm đem đoạn phim cô quay được cho cảnh sát xem, cũng yêu cầu đến đồn công an giải quyết chuyện này. Nếu đã ầm ĩ báo cảnh sát, cô cũng không muốn tiếp tục ở lại, định xong chuyện này sẽ dọn đi ngay.
Xem phim cô quay được, có thể thấy cửa bị đập rầm rầm, còn có tiếng đàn ông say rượu la hét. Nhìn thật đáng sợ.
Cảnh sát gõ cửa phòng đối diện.
Qua một lúc lâu, gã đàn ông mới ra mở cửa, không kiên nhẫn nói: "Ai vậy!"
"Chúng tôi nhận được tin báo, " cảnh sát nói, "Tố cáo ông nửa đêm quấy rầy hàng xóm."
"Cái gì quấy rầy." Gã đàn ông im lặng mấy giây, làm bộ như không tỉnh táo, giọng cũng giả bộ lè nhè: "Đồng chí cảnh sát, tôi mới vừa uống rượu xong trở về, uống hơi say nên có thể gõ sai cửa rồi. Chỉ là hiểu lầm thôi."
Cảnh sát nhăn mặt: "Người ta còn cung cấp video, ông gõ sai cửa chứ không phải nửa đêm xin đi tắm nhờ à? Đừng ở chỗ này nói vớ vẩn với tôi. Nhanh, cùng chúng tôi đến đồn công an giải quyết."
Trong thời tiết giá lạnh đó, gã đàn ông vẫn chỉ mặc một chiếc áo ngắn tay ôm sát người, lộ ra hình xăm vằn vện trên bắp tay. Vóc người gã rất cường tráng, bắp thịt cuồn cuộn nhô ra.
Gã lại cố gắng giải thích mấy câu, thấy không có tác dụng, rất nhanh liền bỏ cuộc.
Gã ngẩng đầu lên, ánh mắt sâu thẳm, chăm chú nhìn Ôn Dĩ Phàm đang đứng ở phía sau người cảnh sát.
Ôn Dĩ Phàm khoanh tay dựa vào cạnh cửa, mặt không cảm giác mà trừng lại hắn. Ánh mắt cô rất lạnh, không có nửa điểm sợ hãi, ngược lại nhìn vào hắn giống như nhìn đến một thứ đồ dơ bẩn vứt đi.
***
Đến đồn công an.
Gã đàn ông liều chết khăng khăng nói bản thân hắn uống say nên nói bừa chứ không có ác ý gì. Ôn Dĩ Phàm ở góc bên kia kể lại rõ ràng tình huống trong suốt khoảng thời gian gần đây. Nhưng vì chuyện này cũng chưa gây tổn thất đáng kể nào cho cô, cuối cùng, gã đàn ông kia chỉ bị phạt mấy trăm đồng rồi bị tạm giam thêm mấy ngày.
Ra khỏi đồn công an, một người cảnh sát trung niên tốt bụng nhắc nhở cô, không nên thuê nhà theo dạng dãy phòng như vậy nữa.
Không chỉ có vấn đề về phương diện này, còn có những tai họa ngầm khác.
Trước đây có một nhóm phòng cho thuê dùng điện quá mức phụ tải dẫn tới hỏa hoạn, chính phủ Nam Vu đã bắt đầu chú ý đến chuyện này, chờ chính sách phê xuống, cũng sẽ bắt đầu quản lý chặt chẽ.
Ôn Dĩ Phàm gật đầu, nói cám ơn người cảnh sát trung niên.
Bên ngoài trời đã sáng.
Cô dứt khoát đến thẳng đài truyền hình.
Sau khi trở lại Nam Vu, Ôn Dĩ Phàm xem qua thông báo tuyển người, đến đài truyền hình Nam Vu nộp hồ sơ xin việc vào kênh Truyền đạt của đài.
Truyền đạt là chuyên mục chuyên đưa tin về cuộc sống hàng ngày của người dân trong thành phố, tiêu chí của kênh là "Quan tâm cuộc sống của người dân, truyền đạt tiếng nói của người dân".
Ôn Dĩ Phàm cảm thấy tình huống bản thân cô vừa trải qua cũng cần được đề cập để mọi người cảnh giác. Vừa bước vào phòng cô vừa suy nghĩ không biết có nên đem chuyện này lên làm thành đề mục mới không.
Bên trong phòng đèn sáng, nhưng không có người.
Cô đến phòng giải khát rót một ly cà phê, lúc này cô thật sự không có tinh thần để làm gì, ngay cả bữa ăn sáng cũng không muốn ăn. Nhưng cô cũng không ngủ được, quyết định đọc qua tin tức APP rồi bắt đầu viết bản thảo.
Cứ ngơ ngẩn bực bội trôi qua một ngày.
Cậu thực tập sinh Phó Tráng đi chung với cô ra ngoài phỏng vấn, thấy cô như vậy muốn nói lại thôi, cuối cùng vẫn không nhịn được hỏi: " Chị Dĩ Phàm, có phải em làm gì sai không?"
Ôn Dĩ Phàm mới ý thức được bản thân cô đã mang tâm trạng cáu gắt từ lúc thức dậy đến tận lúc này.
Chịu đựng cho đến khi nộp tin tức lên trên xong, lần đầu tiên sau khi trở lại Ôn Dĩ Phàm quyết định không tăng ca mà trực tiếp về nhà thu dọn đồ đạc để chuẩn bị dọn đi.
Ban đêm nhiệt độ xuống thấp, gió rét mang theo băng giá, thổi buốt qua tai.
Đi chưa được mấy bước, Ôn Dĩ Phàm nhận được tin nhắn của Chung Tư Kiều.
Chung Tư Kiều: Ôn Dĩ Phàm, mình đi chết đây.
". . ."
Ôn Dĩ Phàm: ?
Chung Tư Kiều: Mình! Thật! Muốn! Chết!!
Chung Tư Kiều: Vòng tay của mình bị mất rồi!
Chung Tư Kiều: Là nam thần của mình tặng cho mình! Mình chưa đeo được mấy lần đâu ô ô ô ô!
Ôn Dĩ Phàm: Không tìm thấy sao?
Chung Tư Kiều: Không thấy
Chung Tư Kiều: Mình sáng nay ở công ty mới phát hiện không thấy, mình còn tưởng rằng để quên ở nhà, nhưng sau khi về nhà cũng không tìm được.
Chung Tư Kiều: Nhưng mình có cảm giác là rơi ở quán bar của Tang Diên đó.
Chung Tư Kiều: Cậu sau khi tan việc giúp mình đến đó hỏi một chút nhé, từ chỗ mình đến đó xa quá.
Ôn Dĩ Phàm: Được.
Ôn Dĩ Phàm: Cậu cũng đừng lo quá.
Ôn Dĩ Phàm đầu óc giống như bị rỉ sét, chậm chạp nhớ lại phương hướng, rồi sau đó mới lần nữa nâng chân. May mắn là phố ăn chơi cách chỗ này cũng không xa, đi bảy tám phút là đến.
Lại đi vào bên trong, tìm được quán bar "Tăng ca".
Cô đi vào.
Phong cách hôm nay khác với tối hôm qua, trên sân khấu là một ban nhạc rock, tiếng nhạc nặng đến làm lỗ tai tê dại. Bên trong quầy rượu ánh sáng chói lòa, bầu không khí sôi động khẩn trương, ánh đèn ngũ quang thập sắc nhanh chóng vạch qua.
Ôn Dĩ Phàm đi tới trước quầy bar.
Bên trong vẫn là người pha chế tóc vàng lần trước.
Ôn Dĩ Phàm gọi cậu lại: "Chào anh."
Người pha chế lộ ra một nụ cười: "Xin chào, nữ sĩ. Muốn uống chút gì không?"
Ôn Dĩ Phàm lắc đầu, thẳng thừng nói ra ý đồ: "Tối hôm qua tôi và bạn tôi có đến đây, làm rớt một cái vòng tay, không biết các anh có ai nhặt được không?"
Nghe nói như vậy, người pha chế như là nhận ra cô, lập tức gật đầu: "Có, cô chờ một chút."
" Được, làm phiền anh."
Ôn Dĩ Phàm đứng đợi.
Người pha rượu kéo ra một bên ngăn kéo, ở bên trong lật một cái. Sau đó lại kéo ra một bên khác, lại lật một cái. Động tác của cậu ta đột nhiên dừng lại, ngẩng đầu quay sang hướng khác, vẫy tay, hô lên: "Dư Trác."
Nghe gọi, cậu bồi bàn "Dư Trác" đi tới: "Dạ. Anh Tiểu Hà, có chuyện gì?"
Ôn Dĩ Phàm quay sang.
Nhìn thoáng qua cô nhận ra ngay là cậu bồi bàn đổ rượu lên áo cô ngày hôm qua.
Người pha chế buồn bực nói: "Ngày hôm qua cậu nhặt được cái vòng tay, anh để ở ngay chỗ này? Sao giờ lại không tìm được."
"A? Vòng tay kia à. . ." Dư Trác cũng ngơ ngác, lại đột nhiên nghĩ ra, "A, đúng rồi. Lúc anh Diên xuống lấy áo khoác cũng cầm vòng tay kia đi luôn."
". . ."
Cho là bản thân nghe lầm, Ôn Dĩ Phàm sửng sốt một chút, không nhịn được lên tiếng: "Cái gì?"
Dư Trác vô thức nhắc lại: "Bị anh Diên cầm."
". . ."
Lần này Ôn Dĩ Phàm nghe rõ ràng, còn có chút không dám tin.
Là ông chủ một quán bar lớn như vậy.
Lại trắng trợn lấy đồ khách vô tình để quên làm của riêng.
Người pha chế hiển nhiên không biết chuyện này, mặt cũng ngơ ngác không giải thích được: "Anh Diên sao lại lấy? Vậy anh ấy đi đâu rồi? Mới vừa rồi không phải vẫn còn ở đây sao?"
Dư Trác giống như một cậu bé ngây ngô: "Em không biết đâu."
An tĩnh chốc lát.
Người pha chế có chút lúng túng nhìn Ôn Dĩ Phàm: "Xin lỗi, ông chủ của chúng tôi đang giữ vật bị mất của cô. Phiền cô ghi lại phương thức liên lạc, hoặc là cô đợi một chút, tôi liên lạc với ông chủ ngay."
Ôn Dĩ Phàm không muốn ở chỗ này đợi quá lâu, thấy ngày mai đến lấy cũng giống vậy: "Không sao, để tôi ghi lại phương thức liên lạc vậy."
" Được." Người pha rượu từ bên cạnh rút ra tấm danh thiếp cho cô, "Cô viết ở phía trên đi."
Ôn Dĩ Phàm cúi đầu viết lên phía trên một dãy số, đưa danh thiếp lại cho cậu: "Vậy làm phiền anh giúp tôi tìm một chút. Nếu như tìm được, xin gọi số này cho —— "
Lời còn chưa nói hết.
Danh thiếp đột nhiên bị người từ phía sau lấy đi.
Ôn Dĩ Phàm bất ngờ không kịp đề phòng mà quay đầu.
Chỉ thấy Tang Diên đứng ở sau lưng cô, cách rất gần, giống như mang cô giam cầm. Dáng anh rất cao, lúc này hơi nghiêng đầu, hời hợt quét mắt trên danh thiếp.
Rồi sau đó, cùng cô ánh mắt đối nhau.
Cảnh tượng ăn chơi ồn ào xung quanh, âm nhạc đinh tai nhức óc, cùng với mùi thuốc lá là hỗn tạp mùi thơm.
Người đàn ông khuôn mặt trời sinh mang nét lạnh lùng, giờ phút này lại có vẻ cà lơ phất phơ.
Ánh mắt vừa quen thuộc lại vừa xa lạ.
Như là vừa nhận ra cô.
Trong phút chốc.
Khóe môi anh buông lỏng một chút, cười như không cười nói: "Chưa từ bỏ ý định à?"
Không hiểu anh nói gì, Ôn Dĩ Phàm ngơ ngẩn.
Tang Diên tiện tay cầm danh thiếp ném về trước mặt cô, từ từ đứng thẳng, cùng cô kéo dài khoảng cách.
"Đặc biệt tới để ghi lại phương thức liên lạc?"
Khó Dỗ Dành
Đánh giá:
Truyện Khó Dỗ Dành
Story
Chương 3: Chưa từ bỏ ý định à?
7.1/10 từ 97 lượt.