Khi Tôi Đổi Đối Tượng Đính Hôn Với Nữ Nhính
C46: Cố nhân tới chơi
Diệp Hồng Tú nghe con gái nói xong, thấy trong lòng rộng thoáng, cũng không rối rắm nữa.
Đúng vậy.
Chính bọn họ vẫn đang như sờ đá qua sông, ai dám dõng dạc dẫn dắt mọi người cùng nhau phát triển? Nếu xảy ra chuyện thì ai gánh trách nhiệm?
Tự đi học đi nha, mọi người đều có tay có chân cả.
Cố Hướng Hằng là đại đội trưởng thôn Thượng Trang bọn họ, chứ không phải cán bộ lãnh đạo trong huyện, sao mà phải dạy cho mọi người chứ? Đấy không phải nghĩa của con rể bà, nên nếu muốn nói thì đây cũng coi như vượt chức vụ đi?
Mấy thôn khác muốn phát triển chăn nuôi, vậy thì cán bộ thôn đó tự mà đi tổ chức cử người đi học, ấy mới hợp lý, vậy thì khi xảy ra vấn đề mới không trách được ai.
Nếu thành công, người khác cũng không hưởng xái của bọn họ được.
Nếu đại đội trưởng Tống thật sự phái người đi học, làm cho tốt việc này, công lao đều là của ông ta, khi đó không chỉ nhà mẹ đẻ của bà, mà cả thôn Tế Liễu đều sẽ nhớ kỹ cái tốt của ông ta.
Mà tương ứng, nếu xảy ra sai lầm, cũng là tự ông ta phụ trách.
Chứ không mà thiệt như con gái bà đã nói, xảy ra vấn đề gì...... Chỉ gia cầm của thôn mình xảy ra vấn đề đã muốn hộc máu, càng khỏi phải nói tới của thôn khác, cái trách nhiệm này quá lớn, bà không gánh nổi, con gái bà mấy đứa nó cũng không gánh nổi.
Diệp Hồng Tú cầm một cái địa chỉ, về nhà.
Giang Cảnh Đằng nhìn thấy mẹ về, hỏi bà: "Mẹ, chị nói thế nào?"
Sắc mặt Diệp Hồng Tú bình thản: "Trước đó là mẹ thiếu suy xét, việc này dù cho chị con mấy đứa nó có thể dạy cũng không được, việc này để mọi người tự đi cân nhắc, phái người đi học tập đi."
Giang Nguyên Đồng với Trương Lưu Vân nghe được, âm thầm gật đầu.
Nếu cháu gái mà thật sự nguyện ý dạy cho thôn khác, bọn họ phải đi khuyên, nhưng hiện tại xem ra, mấy đứa nó vẫn là rất thanh tỉnh.
Cũng phải, mặc kệ thấy thế nào, cháu gái với cháu rể đều không phải kiểu người đi một bước nhìn một bước kia, hai đứa nó đều có dự tính trong lòng rồi.
Chờ đến chạng vạng, Diệp Bình Sinh với Điền Đại Nữu tan tầm liền tới đây, nhận được một tờ giấy.
Diệp Bình Sinh chưa từng đứng đắn đi học, sau này có đi lớp xóa nạn mù chữ vài lần, nhận được sơ sơ mấy chục chữ thường dùng, ông ta nhìn một chút, hình như đây là một cái địa chỉ, còn có tên người.
"Chị cả, đây là cái gì?"
Diệp Hồng Tú: "Đây là chỗ mà con gái với con rể tao đi thỉnh giáo mỗi lần đến tỉnh thành, người này cũng là người có thể hỗ trợ giải đáp các vấn đề. Hiện giờ cháu tụi mày quá được đoạn thời gian còn phải đến Đại học Nông nghiệp ở tỉnh thành thỉnh giáo người khác, trình độ còn đang nửa xô nước nào dám lắc lư bậy bạ, cho nên giờ mới đưa cái địa chỉ này ra, đội trưởng Tống muốn biết phải nuôi gà như thế nào, vậy đi mà hỏi nhân sĩ chuyên nghiệp đi."
Diệp Bình Sinh trợn tròn mắt, quơ quơ tờ giấy: "Không phải chứ, chị cả, sao chị lại không thể trực tiếp nói luôn cho bọn em biết chứ? Chứ nội lộ phí chi tiêu trên đường đi tỉnh thành thôi phải biết bao nhiêu? Cảnh Du tụi nó đã học thành công rồi, nói luôn cho bọn em biết là tiết kiệm sức lực với thời gian, kết quả không phải đều như nhau sao?"
Diệp Hồng Tú: "Cái đó sao mà giống nhau được? Nếu mà xảy ra vấn đề, không phải sẽ tìm tới con gái với con rể tao sao? Mày nói coi như vậy có oan hay không?"
Nhìn thấy cái vẻ buồn bực trên mặt thằng em, Diệp Hồng Tú giải thích: "Cháu ngoại gái tụi mày mới tiếp xúc tới cái ngành này có bao lâu đâu, đều chưa có trải qua chuyện gì hết, sao mà đi dạy người khác cho được? Dạy cái này là tương đương với mày đi bái sư học nghề, mà mới lần mò được có một hai năm như này, kết quả tao bắt mày dạy đồ đệ, mày nói coi mày có thể dạy đồ đệ được không? Để không lầm lỡ con cháu, muốn học thì đi tỉnh thành mà học tập, bên người ta mới là chính thống."
Diệp Bình Sinh ngượng ngùng, ông ta hiểu rõ ý chị cả, nhìn tờ giấy này mà phát ngốc: Hay cho một cái biện pháp thoái thác, như này còn không phải là không muốn dạy sao? Còn phải ngàn dặm xa xôi đi tỉnh thành, cũng không biết đại đội trưởng có chịu đi hay không, nếu đi thì lại là ai đi đây nhỉ?
Đi sang bên kia phỏng chừng, chắc chắn phải phái người có học vấn đi mới được. Thêm cái nữa là trời xa đất lạ cũng không biết có thể tìm đúng chỗ hay không nữa.
Chẳng qua...... Mặc kệ nói như nào, ông ta có thể có cái mà bàn giao với đại đội trưởng Tống rồi.
Diệp Bình Sinh suy nghĩ cẩn thận một phen, cũng cảm thấy có đạo lý. Nếu xảy ra sai lầm gì, chắc chắn là phải tìm đến đám Cố Hướng Hằng, đến lúc đó có miệng cũng nói không rõ. Đám gia cầm kia lỡ mà có con không cẩn thận bị bệnh, vậy là không chỗ nào để nói lý lẽ, rồi nếu bọn họ bị liên lụy, đến lúc đó cái chức đại đội trưởng này cũng không nhất định sẽ giữ được.
Như vậy là không có lời.
Có đứa con gái với con rể có tiền đồ đến vậy, chị cả được mấy đứa nhỏ trợ cấp không ít, sau đó chị cả lại trợ cấp đến ba mẹ của ông ta, đồ mà chị cả mang tới, nhà ông ta hai người lớn ngại thò lại gần, nhưng mà mấy đứa nhỏ vẫn có thể đi sang thơm lây chút xíu.
Này đây nếu đám cháu ngoại gái xảy ra chuyện, về sau trợ cấp như thế chắc chắn sẽ ít đi.
Diệp Bình Sinh nghĩ thế rồi an ủi bản thân, nâng mi mắt lên nhìn sắc mặt chị cả. Không thể nghi ngờ, nhìn kiểu này là sẽ không khuyên bên cháu ngoại gái bọn họ giúp ông ta rồi, Diệp Bình Sinh bèn cất tờ giấy kia vào: "Vậy chị, em đi về trước."
Đại đội trưởng Tống quay đầu lại nhận được tờ giấy kia, vẻ mặt đen đủi.
Cố Hướng Hằng này còn trẻ tuổi nhưng mà thật lại rất biết thoái thác.
Đi tỉnh thành?
Ông ta là sẽ không đi đâu, cụ thể tiếp theo đây đi như thế nào, triệu tập cán bộ họp một cái thương lượng thử xem.
Tiếp theo đây rốt cuộc làm như thế nào......
Có người đi lộ tuyến thân tình như Tống Hữu Dư, cũng có người đi con đường khác.
Mấy cái thôn gần đây đều là có liên lạc có thân thích, con gái thôn này gả sang thôn kia, rồi thôn bên kia lại gả con gái sang bên này.
Nhà mẹ đẻ của Lưu Phán là ở thôn Cổ Mộc, đặt tên này là bởi cửa thôn bọn họ có mấy cây cổ thụ trăm năm. Thôn kia vốn dĩ tên là Cổ Thôn, sau này kêu cho đã vô, kêu riết kêu thành thôn Cổ Mộc.
Thôn kia không có giáp giới với thôn Thượng Trang, nhưng cũng cách đó không xa, đi qua Vương gia Ao một đoạn đường ngắn chính là thôn Cổ Mộc.
Nhà mẹ đẻ Lưu Phán rất nghèo, khi trước gả cho nhà họ Vương làm dâu cả thì hai nhà đều xêm xêm nhau, chẳng qua sau này con thứ hai nhà họ Vương vào thành còn làm công nhân, này đây nhà họ Vương lên đời, rồi từ đó Lưu Phán không ít lần mang thứ tốt từ nhà chồng về trợ cấp nhà mẹ đẻ, chẳng qua đó cũng chỉ là chuyện trước kia.
Hiện tại, từ sau khi chú em chồng bà ta có con trai rồi, thái độ đối với nhà bọn họ phải nói là xuống dốc không phanh. Trước kia trong xưởng chú ta phát phúc lợi gì kia, trên cơ bản có hơn một nửa đều sẽ cho bọn họ, còn giờ thì sao? Chỉ có chút xíu, y như tống cổ ăn mày ấy, thậm chí trực tiếp không cho.
Này đây, có con trai so với không có con trai cũng khác biệt quá lớn.
Hơn nữa đứa bé kia sinh có chút khúc chiết, lại cái nữa là con nít vốn dễ tam tai bát nạn, mỗi lần nghe thấy bọn họ nói đứa nhỏ kia bị bệnh phải đi nằm viện, bà ta không ít lần nguyền rủa đứa bé kia không lớn được, chỉ là tiếc thay mỗi một lần bà ta đều phải thất vọng rồi.
Hiện tại chính bà ta cũng chưa được trợ cấp, nên tất nhiên cũng không có cách nào qua tay trợ cấp nhà mẹ đẻ nữa, vì thế bên nhà mẹ đẻ bà ta oán trách bà ta không ít lần.
Lúc này em dâu bà ta tới đây, nói là cháu trai bà ta muốn kết hôn, hy vọng người làm cô này hãy giúp đỡ cháu nó chút.
Nói đều rất êm tai, gì mà "Biết người làm cô như chị là thương nó nhất"; "Nó cũng nhớ kỹ cái tốt của chị, về sau ngày lễ ngày tết sẽ hiếu kính chị", "Chỉ là hiện tại gặp một ít vấn đề, kết hôn mà ngay cả một bộ quần áo hơi mới chút cũng không có, hy vọng chị có thể giúp đỡ chút."
Lưu Phán đứng ngồi không yên. Lại nói tiếp, trên tay bà ta thật không có vải vóc dư thừa, phiếu vải cũng không có, những loại phiếu bà ta tồn trữ đều đã xài hết, hơn nữa hiện tại con dâu bà ta lại có bầu, các loại đồ đạc độn trong nhà không nhiều lắm, không biết có đủ xài không nữa.
Rốt cuộc mắt thấy nhà mình sắp sửa thêm nhân khẩu, thai đầu là cháu gái, thai này có tám phần chính là cháu trai, bà ta phải chuẩn bị chút quần áo đệm chăn cho cháu trai mình mới được.
Nhìn thấy bà ta thoái thác, lúc ấy mặt mày em dâu không quá đẹp: "Chị nè, em đã nói với cháu trai chị là cô nó yêu thương nó nhất rồi, điều kiện nhà chị cũng tốt, sao mà chị lại muốn vả mặt em chứ? Cháu chị nó sắp kết hôn đó, đại sự của đời người, cả đời chỉ có một lần vậy thôi đó! Điều kiện nhà bọn em cứ vậy thôi, cái khác cũng không trông mong, chỉ muốn mặc một bộ quần áo mới, vẻ vang mà rước dâu vào nhà, bọn em đã thả lời ra rồi, chỉ trông cậy vào chị đó."
Lưu Phán cười khổ: "Chị mày thiệt sự không có." Bà ta có chút khó chịu.
Cả nhà chú em chồng không có trợ cấp họ nữa, tuy con trai bà ta vẫn còn làm nhân viên tạm bên xưởng thực phẩm, nhưng mà tiền lương của nhân viên tạm thời căn bản là không cách nào so sánh với nhân viên chính thức, con trai bà ta 1 tháng mới mười mấy tệ, phiếu chứng cũng rất ít ỏi, chỉ được phát mấy tờ phiếu gạo thôi, còn mấy cái khác là vẫn luôn không có.
Hiện tại Lưu Phán cũng có chút hối hận, vì hồi trước cứ hở trên tay dư dả là tặng cho nhà mẹ đẻ không ít, giờ hết rồi là về sau cũng không biết phải thế nào nữa.
Trước kia bà ta chính là rất tự hào, người khác muốn làm một bộ quần áo là phải góp đông góp tây mới có thể gom đủ phiếu vải, còn bà ta lại nhẹ nhàng lấy phiếu vải ra.
Lúc đó bà ta kiêu ngạo biết bao, thích nhất là đi ra ngoài tán gẫu khoe khoang với người khác, hiện tại bà ta cũng không thích đi ra ngoài nữa, vì luôn có thể nghe thấy tiếng người khác âm dương quái khí.
Em dâu nhíu mày: "Chị nè, sao mà sẽ không có được? Không phải hiện tại thôn mấy chị cũng có tiền sao?"
Bà ta cũng biết không thể dựa vào chú em chồng của bà chị chồng này được nữa, vì chẳng còn cách nào, người ta đã có con trai rồi. Nhưng mà ăn chỗ tốt lâu đến vậy, trên tay bà chị này chắc chắn còn có hàng tồn, hơn nữa gần đây thôn bọn họ lại làm về một ít đồ đạc, bán cho xưởng quần áo.
Bà ta đã nghe người ta nói, thôn Thượng Trang lại đổi về một ít vải có tì vết với xưởng quần áo kìa, người của thôn Thượng Trang có thể đi mua sắm, không cần phiếu vải.
Chuyện tốt như thế, mọi người nói ra ai không hâm mộ?
Vẻ mặt Lưu Phán càng buồn bực hơn: "Vải có tì vết kia đúng là không cần phiếu, nhưng mà tao không có cướp được!"
Năm ngoái mọi người được chia không ít tiền, người bỏ được ra tiền mua quần áo càng nhiều hơn. Lúc bà ta biết tin chạy chậm qua bên bộ đại đội, kết quả vẫn là chậm, đã bị người mua hết sạch rồi.
Em dâu bà ta cảm thấy bà ta đang cố ý nói không mua được, nhưng mà bà ta đã nói thế cũng không có cách nào, tròng mắt chợt xoay tròn, bà bác kia liền nghĩ tới những thứ khác: "Không phải trong thôn mấy chị nuôi rất nhiều gà vịt à? Có thể mua đúng chứ? Bán rẻ cho em chút, đến lúc đó em đưa lên bàn ăn, mọi người thấy được món thịt, cũng có mặt mũi."
Lưu Phán cười khổ lắc đầu: "Đó chính là gà của tập thể, là dùng để bán kiếm thu nhập cho mọi người, nào có ưu đãi gì."
Em dâu: "Ủa sao được, người thôn mình mà cũng không có ưu đãi? Em nghe người khác nói rất nhiều lần, không thì chúng ta đi xem, có lẽ được thì sao?"
Lưu Phán không nghĩ nhiều: "Được thôi, chị dẫn mày đi."
Chẳng qua tới chân núi là hai người đã bị cản lại, người đàn ông trẻ tuổi canh chừng trên đường mòn dưới chân núi nhìn nhìn hai người: "Vào đây làm cái gì? Hiện tại không cho phép đi vào, đào rau dại thì đi chỗ khác."
Em dâu: "Dựa vào cái gì mà không cho đi vào hả?"
Người đàn ông trẻ tuổi: "Bất tiện."
Em dâu còn muốn cãi tiếp, Lưu Phán đã kéo bà ta đi: "Chúng ta đi chỗ khác đào rau dại đi."
Em dâu bà ta không cam lòng, Lưu Phán lôi kéo bà ta đi: "Chỗ này họ không cho chúng ta đi, vậy quẹo đến chỗ khác đi vào, đường vào lại không chỉ có một cái này, chỉ là xa chút."
Em dâu bà ta thế mới cười: "Dạ, đường vòng tính cái gì."
Hai người đi vòng đi, trước hết đi vào trong núi, sau đó lại quẹo đi ra.
Cái trại nuôi gà này ở giữa sườn núi, dưới chân núi có đường, bọn họ giờ là từ đỉnh núi đi xuống.
Ngọn núi này vốn dĩ là mở ra cho mọi người đào rau dại, hiện tại bị quây vòng một bộ phận.
Cây trên đỉnh núi không có bị đốn sạch, nhưng lại cũng có thể mơ hồ nhìn thấy được rào chắn bằng tre trúc vây lên, rào cao cỡ 1 người, gà bên trong không bay ra được.
Hai người kia có thể xuyên thấu qua khe hở rào chắn kia nhìn được tình huống bên trong, rồi sau đó cả hai đều đã bị cảnh tượng bên trong làm chấn động.
Lưu Phán chưa từng tới chỗ này, cái trại này là Cố Hướng Hằng chủ trì làm, bởi vì mấy chuyện sâu xa giữa hai nhà, đây là lần đầu tiên bà ta tới đây.
Vì sợ mấy con gà này chạy ra, khe hở những rào chắn này rất nhỏ hẹp, phỏng chừng chỉ có gà con mới sinh ra không bao lâu mới có thể chui ra khỏi cái khe này. Hiện tại nhìn lại, đám gà bên trong đều là gà mái tơ bắt đầu đẻ trứng, chúng nó ở ngay trước mặt hai người, có chừng mười mấy hai chục con gà đang dựa vào rào chắn nghỉ ngơi, và giờ đang động tác nhất trí mà nhìn chằm chằm vào hai người khách này.
Dựa theo kinh nghiệm của chúng nó, nếu có ai tới đây "rình coi", thường là đều sẽ ném chút đồ ăn vào cho chúng nó.
Kết quả lúc này lại khác, hai cái người kia chỉ biết ngây ngốc mà nhìn chúng nó, cái động tác gì cũng không có, liền có con gà kêu một tiếng "cục tác tác", sau đó tiếp tục nghỉ ngơi.
Ở đằng trước nữa còn có một đàn gà, chúng nhàn nhã đi tới đi lui trên mặt đất, thường thường cúi đầu mổ mấy phát cỏ xanh.
Lưu Phán nhìn lướt qua, trước mắt bà ta có chừng chừng trên trăm con!
Lúc này hai mắt bà em dâu đã sáng lòe ra, tầm mắt bà ta trông về phía xa. Ở chính giữa mảnh đất bị quây lại làm trại nuôi gà này là một loạt nhà gỗ, trên đó được che phủ rất nhiều lớp rơm rạ, còn có một miếng vải dầu nữa. Dãy nhà kia là để cho đám gà này qua đêm với tránh mưa.
Từ chỗ hai bà bác này đang đứng tới đằng kia có hơi xa, nên không thấy rõ kết cấu cụ thể ở đó, bởi vậy em dâu Lưu Phán tiến lên đằng trước để quan sát cẩn thận hơn.
"Keng keng keng ——" Đột nhiên nghe được tiếng khay đồng bị gõ vang, hai bà bác này bị dọa nhảy dựng, mà bầy gà thì vừa nghe thấy thanh âm kia, mặc kệ đang ở nơi nào, chúng đều lập tức bổ nhào qua.
Hai người Lưu Phán mở to hai mắt nhìn, cảnh này quá chấn động!
Thật nhiều á!
Giống như đám kiến hội tụ lại thành hải dương?
Này đây hai người đã không đếm xuể, nhiêu đây chắc phải có hơn ngàn con đi?
Bà em dâu thầm thấy líu lưỡi, lại thử đổi một chút, nếu giản lược sơ sơ mà giả thiết 1 con gà bán được 3 đồng tiền, vậy chỗ này đang có tới 3000 tệ!
Đây là khái niệm thế nào?
Đây là một số tiền khổng lồ!
Mà trại nuôi gà như này, thôn Thượng Trang không chỉ có một cái! Trách không được bọn họ mua nổi máy kéo!
Vậy thì vấn đề tới rồi đây, đám gà kia nhìn tung tăng nhảy nhót, làm sao mà nuôi được thế nhỉ?
Bà ta mở to hai mắt nhìn, muốn xem thử coi họ cho ăn cái gì.
Kết quả rất thất vọng mà phát hiện, chỗ cho ăn đã bị giá gỗ chặn rồi, căn bản là không thấy rõ!
Em dâu kéo kéo Lưu Phán: "Chị, chị biết họ cho ăn cái gì không?"
Lưu Phán còn đang trong chấn động đây, hai mắt ghen ghét đến đỏ lên: Nhiều gà như vầy, nếu mà người làm việc trong này giấu chút tư tâm, trộm nhẹm đi cái trứng gà là ai cũng không biết a! Cái rào tre này đây cũng chả thế nào kiên cố, buổi tối có ai tới đây hốt đi hai con gà, vậy là trong một chốc một lát cũng sẽ không bị phát hiện nhể?
Chẳng qua, rất mau thôi, bà ta liền biết được vì sao rào tre không đủ kiên cố nhưng lại không có nghe ai nói có người chiếm hời của tập thể.
Bởi vì thôn bọn họ có người chuyên môn ở đây canh chừng.
Đột nhiên có tiếng quát lớn truyền đến từ sau lưng: "Ai bên kia đó! Không biết là giờ không được phép tới đây sao!"
Thịt với trứng kia làm lòng người rung động, Cố Hướng Hằng tất nhiên cũng hiểu rõ đạo lý này, nếu không có đủ giám sát, người được phân phối tới làm việc dù không phải ăn trộm, nhưng dần dà cũng có khả năng bị câu cho tâm trí dao động sau đó biến thành ăn trộm, cho nên phải có đủ giám thị.
Bác Phạm này đây, ông cụ không phải nhân viên công tác trong trại gà, nhưng mà việc ông được phân phối chính là đi vòng vòng chung quanh chuồng gà, giám sát người bên trong và cũng phòng ngừa người bên ngoài động tay động chân.
Trước kia ông cụ còn đã từng phụ trợ quân Bát Lộ cùng nhau đánh quỷ tử*, tính cảnh giác cao.
*: cách gọi quân Nhật xâm lược Trung thời đó.
Ông bác này đã hơn 60, nhưng giọng vẫn to như chuông lớn, lúc ông cụ hổ mặt dựng tóc lên ấy, Lưu Phán thấy trong lòng lộp bộp liền, rồi nặn ra một nụ cười, quay đầu nói: "Là bác Phạm ạ, là con, con chỉ là tới đây xem, giờ con đi liền."
Nhìn thấy bà ta, sắc mặt bác Phạm còn đỡ, nhưng mà nhìn thấy một người thôn khác cạnh bà ta, sắc mặt ông cụ rõ ràng nghiêm túc lên, đôi mắt như bắn ra đèn nhìn tới nhìn lui: "Cô là ai? Rồi hai cô là làm sao mà vào đây? Người dưới chân núi không có nói với mấy cô à? Hiện tại là thời kỳ đặc thù, không thể tới gần gia cầm để ngừa mang theo mầm bệnh lấy cho đám gà này!"
Ông cụ lập tức phất tay, xua đuổi hai bà bác kia rời xa rào tre: "Các cô đừng có dựa gần vậy. Lưu Phán, đây là người cô dẫn tới, là thân thích nhà cô, tôi nói cho cô biết nhé, nếu mà gà bị bệnh, cô phải gánh vác cái tổn thất này."
Tất nhiên là không gánh vác nổi rồi, Lưu Phán nóng nảy: "Bác Phạm, bọn con chỉ nhìn nhìn thôi, sao mà sẽ truyền bệnh cho tụi nó được chứ?"
Bác Phạm hừ một tiến: "Thế nếu lỡ truyền, lấy hết tất cả gia sản nhà cô để đền bù tổn thất cho người trong đội đó cô biết không? Đây là tài sản của tập thể, cô tự làm hư mất cái cuốc công cụ của tập thể cũng phải bồi thường đấy. Lúc họp nói không thể tới đây, cô không biết à!"
Lưu Phán suy nghĩ về cái hậu quả kia một chút, nghĩ mà sợ, rồi tự mình kéo em dâu rời xa thêm vài bước, lắc đầu liên tục: "Sẽ không, sẽ không ạ, một con gà bọn con cũng chưa đụng tới, lúc này chỉ là vào núi đào rau dại, vừa vặn thấy được mà thôi."
Sắc mặt bác Phạm cũng không đẹp, nhìn chằm chặp em dâu của Lưu Phán, ông cụ liếc một cái là nhìn ra người này tới đây là để làm gì, "Chuyện này tôi sẽ nói với Vương lão đại."
Lưu Phán lập tức kéo người rời đi, sắc mặt em dâu bà ta rất không đẹp, vừa đi vừa nói: "Đó là hù người thôi, nhìn cái thôi thì làm sao? Vậy mà liền muốn gạt trách nhiệm cho chúng ta, đây là cái logic cường đạo gì vậy?"
Bà ta còn muốn cãi cọ, đã bị Lưu Phán cưỡng chế lôi đi: "Được rồi, đừng nói nữa."
Nhiều gà đến vậy, nếu mà xảy ra chuyện thật, có bán mụ ta đi cũng không trả nổi á.
Bác Phạm nhìn chằm hai người cho tới khi họ xuống núi, lúc này mới yên tâm. Ông cụ quay đầu lại nhìn đám gà kia, thỏa mãn cười.
Muốn nhìn thấy bọn họ cho gà ăn gì à?
Đừng có mơ.
Muốn học trộm? Cũng không có khả năng.
Đại đội trưởng săn sóc đám người già như bọn họ đây nên mới giao công việc giám sát này cho bọn họ. Bọn họ sinh sống ở chỗ này mấy thập niên rồi, sinh ra ở đây, lớn lên ở đây, con cháu cũng ở đây, cảm tình với trong thôn là sâu nhất, nên mặc kệ là ai, chỉ cần có khả năng ảnh hưởng đến đám bảo bối sống trong thôn bọn họ đây, đều sẽ bị bọn họ ngăn cản.
Cưỡng chế di dời hai cái người kia rồi, bác Phạm tiếp tục nhìn chằm chằm người bên trong cho gà ăn. Đây cũng là một loại phương pháp để xem xét xem bầy gà có đang trong trạng thái khỏe mạnh không.
Ăn mà cũng không tích cực, vậy con gà kia chắc chắn có vấn đề.
Chờ khi có người nhận ca rồi bác Phạm mới xuống núi, sau đó cụ chạy thẳng tới nhà họ Vương nói chuyện này với Vương Cao Lai.
Sắc mặt Vương Cao Lai khó coi, trừng mắt liếc Lưu Phán một cái: "Bác Phạm, việc này con đã biết rồi, về sau sẽ không xảy ra nữa."
Bác Phạm nói lời thấm thía: "Thôn chúng ta mới vừa sống tốt được chút thôi, nếu mà có ai giúp đỡ người ngoài, ăn cây táo, rào cây sung, đó chính là không xem mình là người thôn chúng ta đâu. Cậu là nhất gia chi chủ, cậu phải gánh lấy trách nhiệm của nhất gia chi chủ."
Có thể nói nếu bởi vì vấn đề tư nhân mà xảy ra chuyện gì, vậy không hề nghi ngờ, họ sẽ bị mọi người trong thôn xa lánh, quá đáng hơn cũng không biết có còn sống yên ổn hay không nữa kìa.
Nói mà sắc mặt Vương Cao Lai càng khó coi hơn. Không đề cập tới vụ Lưu Phán bị Vương Cao Lai dạy dỗ một trận như thế nào, từ đây về sau trong thôn lại trông giữ chuồng heo, chuồng gà, trại vịt nghiêm hơn chút.
Cái đám này đều là tiền, phải quý trọng lúc này cho tốt mới được.
...
Hôm nay, Triệu Kiến Quân với em gái thức dậy, ăn cơm, hai anh em phân công hợp tác, em rửa chén anh lau bàn.
Sáng sớm nay chú với thím đã ăn rồi đi tỉnh thành rồi, cô cũng đã đi học, chỉ có hai đứa bé ở nhà. Trưa nay hai đứa cũng phải tự nấu cơm, chứ người lớn phải chạng vạng hay tới tối mới về. Việc nấu cơm này không làm khó hai đứa bé được.
Ăn sáng xong rồi, Triệu Kiến Quân liền dẫn em gái đi dào rau dại, đào rau dại xong thì về cho gà cho ngỗng ăn, thấy bọn nó ăn vui sướng, hai đứa nhỏ canh chừng, không được bao lâu, liền có một con gà mái theo quán tính vào ổ nằm, này đây đại biểu cho nó muốn đẻ trứng.
Triệu Kiến Đan lập tức chuẩn bị thêm cơm cho nó.
Lúc cô bé đào rau dại tóm được mấy con sâu, giờ khen thưởng cho "đại công thần".
Triệu Kiến Quân lấy rau dại non ra rửa sạch sẽ. Đây là đồ ăn cho trưa nay.
Hai anh em lại lần nữa quét nhà, và giờ liền sắp tới trưa.
Vốn dĩ thím biểu sang bên bà ngoại cùng nhau ăn, chẳng qua hai người họ cự tuyệt. Hai đứa cũng không còn nhỏ nữa, tự mình nấu cơm cũng chẳng là gì, càng đừng nói đến hồi sáng thím đã nấu cơm sẵn, trưa chỉ cần làm đồ ăn là có thể trực tiếp ăn.
Triệu Kiến Đan nổi lửa, Triệu Kiến Quân cho nước vào nồi, sau đó cắt một khúc bí đỏ cho vào nấu, lúc tầm tầm lại cho rau dại vào, ở trong cái lồng hấp trên cùng thì bỏ cơm hồi sáng vào hâm nóng.
Chờ khi bí đỏ đã chín rục, cơm của hai đứa cũng đã nóng.
Triệu Kiến Đan mở nắp nồi ra dùng đũa chọc một cái, vậy là đã nhẹ nhàng đâm vào bí đỏ, đây là chín rồi.
"Anh ơi, có thể ăn cơm rồi."
Triệu Kiến Quân lấy dưa muối và củ cải muối trong ngăn tủ ra. Hai cái món này mà trộn với cơm ăn phải nói là tuyệt, ngon cực.
Mà dù chỉ dùng nước tương trộn cơm ăn cũng rất ngon.
Chỉ là thím nói đừng có thường ăn như thế, không có dinh dưỡng, cho nên liền nấu thêm một món ăn.
Mới vừa ăn trưa xong, hai đứa bé tinh lực tràn đầy liền nằm bò trên giường lấy sách thiếu nhi ra bắt đầu đọc, lại muộn chút nữa, em Cảnh Tường sẽ tới đây, bọn họ cùng nhau xem.
Sách thiếu nhi này là thím mới mua về, đọc khá là hay.
Hai anh em đang xem đến nhập thần, ngay vào lúc này, có tiếng đập cửa vang lên: "Có người ở nhà không?"
Triệu Kiến Quân lăn một cái xuống giường, vừa chạy ra ngoài cửa vừa kêu lên: "Có người."
Có một người đàn ông lạ mặt đang đứng ở cổng nhà, chẳng qua bên cạnh người kia còn có cậu Giang đang đứng đó, cho nên Triệu Kiến Quân mới mở cửa: "Cậu, chú với thím còn chưa có về."
Giang Cảnh Đằng: "Cậu biết, Kiến Quân, vị này chính là chiến hữu của chú con đó, vừa lúc đi ngang qua đây nên tới tìm anh ấy, chú này cũng là chiến hữu của ba con."
Triệu Kiến Quân nhìn lại, có chút mờ mịt, cậu bé không quen chú này.
Chú này vóc dáng rất cao, rất rắn chắc, mặc quân trang, có khí chất cùng loại với chú nhà mình.
Ánh mắt chú này nhìn mình bây giờ cũng rất quen thuộc, vì đôi khi chú cũng sẽ có ánh mắt như thế.
Chắc là vậy nhỉ?
Trần Chấn Đông nháy nháy mắt, nhìn cậu bé trước mặt, giọng nói có chút trầm thấp: "Ba của con là Triệu lão bát đúng không? Con trông rất giống ba của mình."
Triệu Kiến Quân có chút ngượng ngùng: "Dạ đúng rồi chú."
Trần Chấn Đông tự giới thiệu mình với cậu bé: "Chú tên là Trần Chấn Đông, chú gọi ba của con là anh."
Triệu Kiến Quân bừng tỉnh: "Con biết chú, sau khi chú Cố dẫn tụi con về nhà, chú có gửi hai bộ quần áo cho tụi con." Nghĩ đến hai bộ quần áo kia, cậu bé lộ ra một nụ cười tươi xán lạn: "Cảm ơn chú Trần!"
Thằng bé cười rộ lên trông càng giống anh Triệu hơn, Trần Chấn Đông cũng kéo ra một nụ cười: "Đúng vậy."
Giang Cảnh Đằng: "Đồng chí đi vào ngồi đi, anh rể với chị gái tôi hẳn là tới tối sẽ trở lại."
Trần Chấn Đông gật đầu: "Tôi là lâm thời sang bên này, có thể là tới sáng mai sẽ lại ngồi xe về."
Giang Cảnh Đằng: "Vậy ở lại đây một đêm."
Trần Chấn Đông nhìn sân nhỏ này.
Đây là nhà mà anh Hằng xây lúc về quê sao? Xác thật rất khí phái, còn rất có hơi thở của nhà.
Anh ấy nhìn nhìn chuồng gà, lại nhìn nhìn miếng đất phần trăm xanh mướt phủ khắp, lại nhìn tiếp hai đứa con gương mặt đã có thịt của anh Triệu. Anh Hằng đã chăm sóc hai đứa bé rất tốt.
Triệu Kiến Đan đứng ở cửa tò mò nhìn anh ấy.
Triệu Kiến Quân: "Em gái, đây là chiến hữu của ba với chú, chú Trần."
Triệu Kiến Đan cười cười, vì đang kỳ thay răng nên, nụ cười đã để lộ ra cái lỗ đen nho nhỏ chỗ răng cửa: "Con chào chú Trần."
Trần Chấn Đông ngồi xổm người xuống: "Chào con, con tên Kiến Đan đúng không?"
Triệu Kiến Đan ngượng ngùng ừ một tiếng.
Trần Chấn Đông: "Lúc này chú tới đây có mang theo kẹo cho mấy đứa, tụi con coi coi có thích hay không......"
Trong khoảng thời gian đợi anh Hằng về nhà này, anh ấy đã bắt đầu tán gẫu chuyện trò với hai đứa bé và cậu em vợ của anh Hằng.
Qua trò chuyện, anh ấy đã biết rất nhiều chuyện mà anh Hằng không có nói tỉ mỉ trong thư.
Thì ra, anh Hằng đã làm nhiều chuyện như vậy.
Cảm thấy, giờ đã có thể hiểu vì sao anh Hằng không đi làm công nhân hay công an, mà là trở lại quê hướng làm đại đội trưởng.
Anh làm rất nhiều, cũng thắng được sự tôn trọng của mọi người.
Lúc anh ấy vào thôn, vừa nói mình muốn tìm ai là cả đám thôn dân đều rất nhiệt tình.
Từ thái độ này là có thể nhìn ra rất nhiều
Khi Cố Hướng Hằng với Giang Cảnh Du đuổi kịp chuyến xe lửa buổi tối về nhà, liền thấy được một kinh hỉ như vậy đấy: "Chấn Đông?!"
Cố Hướng Hằng thả túi hành lý xuống, ôm đối phương một cái, tay thì vỗ mạnh rung "bạch bạch", làm Giang Cảnh Đằng đứng bên cạnh nhìn thôi cũng cảm thấy lưng mình đau.
Đây là tình chiến hữu sao? Nếu đổi thành thân thể nhỏ con này của anh chàng chắc không gánh nổi quá.
"Chấn Đông, cậu tới lúc nào vậy?"
Trần Chấn Đông: "Em tới hồi chiều, sáng mai ngồi xe về, lúc này là vừa lúc có chút việc đi ngang qua, lại cách bên chỗ anh gần, nên em liền tới đây." Hai người biểu đạt kích động khi nhìn thấy cố nhân cho đã một chút rồi lại tách ra.
Cố Hướng Hằng giới thiệu Giang Cảnh Du cho anh ấy: "Đây là vợ anh, còn đây là anh em vào sinh ra tử với anh khi trước, Chấn Đông."
Miệng Trần Chấn Đông rất ngọt, mi mày cong cong: "Chào chị dâu, sớm đã muốn gặp chị, ở trong thư anh Hằng khen đến nở hoa, bữa nay thấy được chị, quả nhiên, ánh mắt của anh Hằng chính là rất tốt."
Khi Tôi Đổi Đối Tượng Đính Hôn Với Nữ Nhính