Khi Ta Trở Thành NPC Không Thể Công Lược Trong Trò Chơi
Chương 7: Bản thể đáng kính của tôi
82@-
"Đúng rồi, Ba Ra, lúc nãy cậu lao lên trông ngầu lắm luôn!" Trên đường trở về, Nhéo một cái vào hông bạn quay sang Ba Ba, lúc này đã hoàn toàn hồi phục nhờ uống bình hồi máu do Ivan chế tạo.
"A ha ha, vậy sao?" Rõ ràng Ba Ba là kiểu người không chống đỡ nổi lời khen, nghe vậy bèn đưa tay xoa cổ, khiêm tốn đáp: "Cũng không đến mức đó đâu."
"Nhưng mà lúc đó cậu nghĩ gì thế?"Nhéo một cái vào hông bạn tò mò hỏi: "Thực sự làm tôi hết hồn luôn, suýt thì quên đây là game rồi. Chẳng lẽ cậu thích Ivan đến mức ấy?"
Ở bên cạnh, Công Việc Đều Đi Chết Hết Đi khoanh tay, buông một câu: "Tôi cá là con người này lúc ấy chẳng nghĩ gì hết."
Ba Ba cũng không phản bác: "Nói sao nhỉ… chắc là do game quá chân thực?"
"Lúc đó tôi thực sự xem Ivan như một người thật, rồi cứ thế lao lên thôi."
Cô cười nói: "Thấy có người sắp bị thương, đầu óc chưa kịp nghĩ gì thì cơ thể đã phản ứng trước rồi."
Công Việc Đều Đi Chết Hết Đi hừ một tiếng, nhưng cũng chẳng ngạc nhiên về câu trả lời này.
Nhéo một cái vào hông bạn thì hơi sững ra một chút, sau đó vỗ mạnh lên vai Ba Ba: "Người như cậu đáng kết bạn lắm! Sao giờ tôi mới quen cậu nhỉ?!"
"Đau đau đau! Hông à, nhẹ tay chút!!"Ba Ba lập tức k** r*n một cách đầy khoa trương: "Mưu sát ba ruột đấy à!!"
Công Việc Đều Đi Chết Hết Đi chậm rãi lên tiếng bên cạnh: “Nhỏ này cài đặt cảm giác đau không quá 10%, giả vờ thôi.”
Ba Ba lập tức quay sang, bày ra vẻ mặt như vừa bị bạn thân phản bội.
Nhéo một cái vào hông bạn cười hì hì, thuận thế lấy tayBa Baquàng qua cổ mình, mà chênh lệch chiều cao giữa hai người lại khiến chân Ba Ba gần như nhấc khỏi mặt đất: "Đợi sau khi game chính thức mở cửa, tụi mình lập hội nhóm riêng chơi tiếp đi?"
Công Việc Đều Đi Chết Hết Đi còn chưa kịp từ chối, đã nghe thấy một người chơi tóc vàng, khuôn mặt tuấn tú cất giọng sảng khoái: "Cậu ngoài đời từng học bắn cung à? Lúc nãy động tác của cậu chuẩn lắm luôn!"
Công Việc Đều Đi Chết Hết Đi: "……!"
Ba Ba cuối cùng cũng thoát khỏi cánh tay của Nhéo một cái vào hông bạn, hít sâu một hơi: "Đúng vậy, cậu ấy thực ra—"
"Ba Ra!" Công Việc Đều Đi Chết Hết Đi hơi đỏ mặt, lập tức ngắt lời: "Chỉ là sở thích bình thường thôi."
"Còn về hội nhóm… giờ tôi chưa chắc, để sau hãy tính."
Ba Ba liếc mắt nhìn người bạn tốt của mình, khẽ nhướn mày, sau đó chủ động kéo giãn khoảng cách với Nhéo một cái vào hông bạn, hắng giọng: "Dù sao thì việc mở cửa chính thức cũng chắc chắn rồi, bàn bạc sớm cũng không tệ mà."
"Tôi không hứng thú với chuyện này, tôi đi tìm Ivan đây, mấy người cứ tiếp tục đi."
Nói rồi, Ba Ba thật sự nhảy chân sáo rời đi, chạy về phía cậu thiếu niên tóc đen đang trao đổi với Thủy Vô Nguyệt.
Có lẽ vì hình ảnh Ba Ba bị trúng độc trước đó vẫn còn in sâu trong tâm trí, nên Thủy Vô Nguyệt đang hỏi thăm thông tin về các loại thực vật đặc biệt trong rừng để tránh tình huống tương tự xảy ra lần nữa.
Phong Tuyền sau khi đồng ý liền quay về, lấy quyển sách mình từng đọc cho Thủy Vô Nguyệt mượn.
Thấy Ba Ba bước đến, Phong Tuyền theo phản xạ thể hiện vẻ mặt lo lắng: "Nhà lữ hành, vừa rồi tôi hình như nghe thấy giọng của bạn, vết thương lại bắt đầu đau rồi à?"
Ba Ba khoát tay: "Chỉ là con trai tôi phản nghịch, làm lòng tôi tan nát, không cần bận tâm."
Nhìn vẻ mặt ngơ ngác nghiêng đầu của thiếu niên tóc đen, Ba Ba bỗng cười hì hì: "Ivan, Ivan, tôi vừa cứu cậu đấy—có phần thưởng gì không hả!"
Thủy Vô Nguyệt đứng bên cạnh không khỏi nghẹn lời: "…Chuyện này có thể nói thẳng luôn à?"
Ba Ba giả bộ thâm sâu: "Không, cậu không hiểu đâu."
Có lẽ vì vừa cùng nhau trải qua nguy hiểm, đội ngũ ban đầu còn khá lỏng lẻo với 30 người giờ đây đã trở nên gắn kết hơn nhiều, trông giống như một đội thật sự.
Dựa theo thiết lập nhân vật của Ivan, hắn tất nhiên không ngại sự thẳng thắn của người chơi, chỉ cười nhẹ rồi nói: "Thấy nhà lữ hành tràn đầy sức sống như thế này, tôi cũng yên tâm hơn rồi."
"Còn quà tặng… có thể đợi tôi một thời gian được không?" Cậu thiếu niên tóc đen mỉm cười: "Có vài nguyên liệu hơi khó tìm."
Thật ra Ba Ba cũng không phải thật sự muốn quà, chỉ là trò chơi này quá chân thực, khiến cô cảm thấy với tính cách của Ivan, sau khi được người khác cứu, cậu ta chắc chắn sẽ thấy áy náy. Thế thì chi bằng để cô chủ động nhắc đến trước còn hơn.
Ba Ba vui vẻ nhảy cẫng lên: “Tốt quá!”
"Ivan, cậu định tự tay làm quà sao? Tôi bắt đầu mong chờ rồi đấy!"
Không biết có phải là do ảo giác hay không, nhưng Thủy Vô Nguyệt – người đang đứng yên một góc như bức nền, đột nhiên có một cảm giác vi diệu…cứ cảm thấy từ ánh mắt của NPC này, anh nhìn ra một chút… tình cảm thương yêu như của cha mẹ?
Thủy Vô Nguyệt giữ nguyên gương mặt vô cảm của mình, lặng lẽ dời tầm mắt đi.
Hai người này, rốt cuộc ai mới là "ba ba" thật đây?
—
Sau khi cả nhóm trở về làng, dân làng nhìn thấy ai nấy đều nhếch nhác, bầm dập thì hoảng hồn, nhưng sau khi nhìn kỹ lại phát hiện trên người bọn họ chẳng có vết thương nào cả (do thuốc hồi phục đã chữa lành), bà A Nhã mới thở phào nhẹ nhõm.
Nhiệm vụ lần này mang lại cảm giác thành tựu rất lớn, nhưng cả thể chất lẫn tinh thần đều khiến người chơi kiệt quệ. Sau khi quay về căn phòng do dân làng sắp xếp, mọi người lần lượt đăng xuất.
Chỉ còn lại Thủy Vô Nguyệt và Ba Ba vẫn chưa thoát game, ngay cả Nhéo một cái vào hông bạn cũng đã tạm thời offline.
Thủy Vô Nguyệt lên tiếng: "Tôi lấy sách từ Ivan xong sẽ xuống, còn cậu định làm gì?"
Ba Ba vươn vai lười biếng: "Tôi sẽ đợi thêm chút nữa, có vài chuyện muốn hỏi Ivan—tôi nhớ cảnh đêm ở đây rất đẹp, lát nữa cậu hướng dẫn tôi cách chụp ảnh màn hình từ xa nhé?"
"Từ xa kiểu gì?" Thủy Vô Nguyệt hỏi.
"Đến lúc đó tôi bật livestream, cậu nhắn tin riêng cho tôi là được." Lúc đánh boss, mạng của Ba Ba bị lag đến mức rớt ra khỏi game, cô dứt khoát tắt hẳn livestream rồi sang xem kênh của Nhéo một cái vào hông bạn, đến giờ vẫn chưa mở lại.
Thủy Vô Nguyệt nghĩ một lát, thấy mình cũng chẳng có việc gì làm, thế là gật đầu đồng ý.
Khi Ivan từ trong phòng chạy ra, ôm theo hai quyển sách, thì hai người họ cũng vừa kết thúc cuộc trò chuyện.
Chắc chỉ cần đợi khoảng một phút là thanh tiến độ này sẽ hoàn thành, từ đó về sau, khi thấy các loại thảo dược liên quan, hệ thống sẽ tự động hiển thị tên chính xác, không còn xuất hiện trạng thái ??? như hôm nay nữa.
Những loại thảo dược từng được Ivan giảng giải sẽ chuyển từ ??? thành tên thực tế, đồng thời cũng đổi màu từ trắng sang vàng, trở thành vật phẩm có thể thu thập (còn dược liệu chưa biết vẫn có thể nhặt, nhưng sẽ xảy ra tình huống giống Ba Ba hồi nãy). Cơ chế này rất thân thiện với người chơi.
Nhưng khi lật vài trang, Thủy Vô Nguyệt lại thực sự cảm thấy hứng thú với phần giải thích về dược liệu trong sách—một game thực tế ảo có thể tái hiện chi tiết đến mức này, quả thực vượt ngoài mong đợi của anh.
"Được rồi, đọc xong tôi sẽ trả." Thủy Vô Nguyệt giơ quyển sách lên, vẫy vẫy tay rồi rời đi.
Phong Tuyền nhìn theo bóng lưng anh, sau đó quay lại, thấy cô nàng người chơi nở một nụ cười rạng rỡ với mình:
"À đúng rồi, Ivan, tôi vừa để ý thấy dây buộc tóc của cậu đẹp ghê! Cho tôi mượn xem một chút được không?"
NPC hướng dẫn thoáng sững người, sau đó bật cười: "Tất nhiên rồi, nhà lữ hành."
Nói rồi, hắn nhẹ nhàng tháo dây buộc tóc xuống, đưa cho Ba Ba.
Ba Ba nhận lấy sợi dây buộc tóc, cẩn thận quan sát một hồi. Dù nhìn kiểu gì, nó cũng chỉ như một chiếc lông vũ đơn giản với màu đen phối vàng. Chẳng lẽ trước đó cô nhìn nhầm sao?
Cô rất tin vào trí nhớ của mình, cảm thấy khả năng đó không cao. Mất đi dây buộc tóc, Ivan dường như không quen lắm, đưa tay sờ sờ phần gáy nơi tóc xõa xuống, hỏi: “Có vấn đề gì sao, nhà lữ hành?”
"Ừm, nếu tôi nhớ không nhầm thì hình như phần màu đen lúc trước ít hơn một chút?" Ba Ba thẳng thắn nói ra nghi vấn của mình.
Thiếu niên tóc đen chớp mắt chậm rãi, nở một nụ cười nhẹ: "Có lẽ bạn nhìn nhầm rồi."
Ba Ba vốn không phải kiểu người nhất quyết phải truy hỏi đến cùng, thấy Ivan không muốn nói thêm, cô cũng không gặng hỏi nữa, chỉ đưa sợi lông vũ trong tay trả lại.
NPC hướng dẫn cúi đầu nhìn dây buộc tóc của mình, bỗng nhiên lên tiếng: "Ngày mai, tôi có chuyện muốn nói với các nhà lữ hành."
"Có thể nhờ bạn chuyển lời đến mọi người giúp tôi không?"
Ba Ba lập tức giơ tay làm dấu OK: "Được thôi! Cứ yên tâm giao cho tôi!"
Nhìn theo bóng dáng người chơi rời đi, Phong Tuyền mới dần thu lại nụ cười ấm áp trên mặt. Cúi đầu nhìn chiếc lông vũ đã trở nên đen hơn trước, hắn lẩm bẩm: "Lại phải đi nhập hàng rồi."
Dứt lời, hắn búng ngón tay một cái.
Nhưng lần này, thứ xuất hiện trước mặt Phong Tuyền không phải cánh cổng ma pháp phức tạp kia, mà là một pháp trận truyền tống có hình xoáy nước.
Không chút do dự, hắn bước thẳng vào.
Cũng giống như lần trước, ngay khi tiến vào truyền tống trận, vẻ ngoài của Ivan liền biến mất, thay vào đó là hình dáng của một pháp sư áo choàng dài với mái tóc đen dài xõa.
Điểm đến của truyền tống trận là một căn phòng làm việc rộng lớn và trống trải. Phong Tuyền quen thuộc kéo ngăn tủ bàn trước mặt ra, nhìn thấy bên trong chất đầy những chiếc lông vũ vàng kim, hắn hài lòng gật đầu.
"Này, cậu thực sự không nhìn thấy tôi sao?"
Một giọng nói trầm thấp vang lên từ cửa ra vào.
Phong Tuyền lười biếng ngước mắt lên, đập vào mắt là một mảng màu vàng rực rỡ.
Mái tóc vàng kim, đôi mắt vàng óng, nhưng lại không hề chói mắt mà mang theo một loại khí chất thần thánh thuần khiết.
Phong Tuyền "chậc" một tiếng, tỏ vẻ chán ghét rồi dời mắt đi.
"Này——cậu thực sự không muốn gặp tôi đến mức đó à?"
Chàng trai với mái tóc vàng giả vờ đặt tay lên ngực, giọng điệu đầy khoa trương: "Tôi chăm chỉ, cần mẫn, tận tụy chuẩn bị đống lông vũ này cho cậu, vậy mà cậu lại chẳng buồn liếc tôi lấy một cái. Quả nhiên, tình yêu giữa chúng ta đã bị thời gian cuốn trôi mất rồi."
"Quả nhiên, đàn ông chẳng có ai là thứ tốt đẹp cả."
"Bớt diễn được không?" Phong Tuyền ôm chặt đống lông vũ trong tay. Trong quá trình đó, phần đầu lông vũ màu vàng kim lại dần dần bị nhuộm đen.
“Với lại, anh mắng tôi, chẳng phải cũng tự mắng chính mình sao?” Thanh niên mặc áo choàng dài tóc đen ngẩng mắt, kéo dài giọng: “—Andyver yêu quý của tôi.”
Andyver cũng dùng giọng điệu tương tự đáp lại: "Chẳng phải như vậy mới càng thể hiện chúng ta phân liệt rất thành công sao? Bản thể đáng kính của tôi."
Khi Ta Trở Thành NPC Không Thể Công Lược Trong Trò Chơi
"Đúng rồi, Ba Ra, lúc nãy cậu lao lên trông ngầu lắm luôn!" Trên đường trở về, Nhéo một cái vào hông bạn quay sang Ba Ba, lúc này đã hoàn toàn hồi phục nhờ uống bình hồi máu do Ivan chế tạo.
"A ha ha, vậy sao?" Rõ ràng Ba Ba là kiểu người không chống đỡ nổi lời khen, nghe vậy bèn đưa tay xoa cổ, khiêm tốn đáp: "Cũng không đến mức đó đâu."
"Nhưng mà lúc đó cậu nghĩ gì thế?"Nhéo một cái vào hông bạn tò mò hỏi: "Thực sự làm tôi hết hồn luôn, suýt thì quên đây là game rồi. Chẳng lẽ cậu thích Ivan đến mức ấy?"
Ở bên cạnh, Công Việc Đều Đi Chết Hết Đi khoanh tay, buông một câu: "Tôi cá là con người này lúc ấy chẳng nghĩ gì hết."
Ba Ba cũng không phản bác: "Nói sao nhỉ… chắc là do game quá chân thực?"
"Lúc đó tôi thực sự xem Ivan như một người thật, rồi cứ thế lao lên thôi."
Cô cười nói: "Thấy có người sắp bị thương, đầu óc chưa kịp nghĩ gì thì cơ thể đã phản ứng trước rồi."
Công Việc Đều Đi Chết Hết Đi hừ một tiếng, nhưng cũng chẳng ngạc nhiên về câu trả lời này.
Nhéo một cái vào hông bạn thì hơi sững ra một chút, sau đó vỗ mạnh lên vai Ba Ba: "Người như cậu đáng kết bạn lắm! Sao giờ tôi mới quen cậu nhỉ?!"
"Đau đau đau! Hông à, nhẹ tay chút!!"Ba Ba lập tức k** r*n một cách đầy khoa trương: "Mưu sát ba ruột đấy à!!"
Công Việc Đều Đi Chết Hết Đi chậm rãi lên tiếng bên cạnh: “Nhỏ này cài đặt cảm giác đau không quá 10%, giả vờ thôi.”
Ba Ba lập tức quay sang, bày ra vẻ mặt như vừa bị bạn thân phản bội.
Nhéo một cái vào hông bạn cười hì hì, thuận thế lấy tayBa Baquàng qua cổ mình, mà chênh lệch chiều cao giữa hai người lại khiến chân Ba Ba gần như nhấc khỏi mặt đất: "Đợi sau khi game chính thức mở cửa, tụi mình lập hội nhóm riêng chơi tiếp đi?"
Công Việc Đều Đi Chết Hết Đi còn chưa kịp từ chối, đã nghe thấy một người chơi tóc vàng, khuôn mặt tuấn tú cất giọng sảng khoái: "Cậu ngoài đời từng học bắn cung à? Lúc nãy động tác của cậu chuẩn lắm luôn!"
Công Việc Đều Đi Chết Hết Đi: "……!"
Ba Ba cuối cùng cũng thoát khỏi cánh tay của Nhéo một cái vào hông bạn, hít sâu một hơi: "Đúng vậy, cậu ấy thực ra—"
"Ba Ra!" Công Việc Đều Đi Chết Hết Đi hơi đỏ mặt, lập tức ngắt lời: "Chỉ là sở thích bình thường thôi."
"Còn về hội nhóm… giờ tôi chưa chắc, để sau hãy tính."
Ba Ba liếc mắt nhìn người bạn tốt của mình, khẽ nhướn mày, sau đó chủ động kéo giãn khoảng cách với Nhéo một cái vào hông bạn, hắng giọng: "Dù sao thì việc mở cửa chính thức cũng chắc chắn rồi, bàn bạc sớm cũng không tệ mà."
"Tôi không hứng thú với chuyện này, tôi đi tìm Ivan đây, mấy người cứ tiếp tục đi."
Nói rồi, Ba Ba thật sự nhảy chân sáo rời đi, chạy về phía cậu thiếu niên tóc đen đang trao đổi với Thủy Vô Nguyệt.
Có lẽ vì hình ảnh Ba Ba bị trúng độc trước đó vẫn còn in sâu trong tâm trí, nên Thủy Vô Nguyệt đang hỏi thăm thông tin về các loại thực vật đặc biệt trong rừng để tránh tình huống tương tự xảy ra lần nữa.
Phong Tuyền sau khi đồng ý liền quay về, lấy quyển sách mình từng đọc cho Thủy Vô Nguyệt mượn.
Thấy Ba Ba bước đến, Phong Tuyền theo phản xạ thể hiện vẻ mặt lo lắng: "Nhà lữ hành, vừa rồi tôi hình như nghe thấy giọng của bạn, vết thương lại bắt đầu đau rồi à?"
Ba Ba khoát tay: "Chỉ là con trai tôi phản nghịch, làm lòng tôi tan nát, không cần bận tâm."
Nhìn vẻ mặt ngơ ngác nghiêng đầu của thiếu niên tóc đen, Ba Ba bỗng cười hì hì: "Ivan, Ivan, tôi vừa cứu cậu đấy—có phần thưởng gì không hả!"
Thủy Vô Nguyệt đứng bên cạnh không khỏi nghẹn lời: "…Chuyện này có thể nói thẳng luôn à?"
Ba Ba giả bộ thâm sâu: "Không, cậu không hiểu đâu."
Có lẽ vì vừa cùng nhau trải qua nguy hiểm, đội ngũ ban đầu còn khá lỏng lẻo với 30 người giờ đây đã trở nên gắn kết hơn nhiều, trông giống như một đội thật sự.
Dựa theo thiết lập nhân vật của Ivan, hắn tất nhiên không ngại sự thẳng thắn của người chơi, chỉ cười nhẹ rồi nói: "Thấy nhà lữ hành tràn đầy sức sống như thế này, tôi cũng yên tâm hơn rồi."
"Còn quà tặng… có thể đợi tôi một thời gian được không?" Cậu thiếu niên tóc đen mỉm cười: "Có vài nguyên liệu hơi khó tìm."
Thật ra Ba Ba cũng không phải thật sự muốn quà, chỉ là trò chơi này quá chân thực, khiến cô cảm thấy với tính cách của Ivan, sau khi được người khác cứu, cậu ta chắc chắn sẽ thấy áy náy. Thế thì chi bằng để cô chủ động nhắc đến trước còn hơn.
Ba Ba vui vẻ nhảy cẫng lên: “Tốt quá!”
"Ivan, cậu định tự tay làm quà sao? Tôi bắt đầu mong chờ rồi đấy!"
Không biết có phải là do ảo giác hay không, nhưng Thủy Vô Nguyệt – người đang đứng yên một góc như bức nền, đột nhiên có một cảm giác vi diệu…cứ cảm thấy từ ánh mắt của NPC này, anh nhìn ra một chút… tình cảm thương yêu như của cha mẹ?
Thủy Vô Nguyệt giữ nguyên gương mặt vô cảm của mình, lặng lẽ dời tầm mắt đi.
Hai người này, rốt cuộc ai mới là "ba ba" thật đây?
—
Sau khi cả nhóm trở về làng, dân làng nhìn thấy ai nấy đều nhếch nhác, bầm dập thì hoảng hồn, nhưng sau khi nhìn kỹ lại phát hiện trên người bọn họ chẳng có vết thương nào cả (do thuốc hồi phục đã chữa lành), bà A Nhã mới thở phào nhẹ nhõm.
Nhiệm vụ lần này mang lại cảm giác thành tựu rất lớn, nhưng cả thể chất lẫn tinh thần đều khiến người chơi kiệt quệ. Sau khi quay về căn phòng do dân làng sắp xếp, mọi người lần lượt đăng xuất.
Chỉ còn lại Thủy Vô Nguyệt và Ba Ba vẫn chưa thoát game, ngay cả Nhéo một cái vào hông bạn cũng đã tạm thời offline.
Thủy Vô Nguyệt lên tiếng: "Tôi lấy sách từ Ivan xong sẽ xuống, còn cậu định làm gì?"
Ba Ba vươn vai lười biếng: "Tôi sẽ đợi thêm chút nữa, có vài chuyện muốn hỏi Ivan—tôi nhớ cảnh đêm ở đây rất đẹp, lát nữa cậu hướng dẫn tôi cách chụp ảnh màn hình từ xa nhé?"
"Từ xa kiểu gì?" Thủy Vô Nguyệt hỏi.
"Đến lúc đó tôi bật livestream, cậu nhắn tin riêng cho tôi là được." Lúc đánh boss, mạng của Ba Ba bị lag đến mức rớt ra khỏi game, cô dứt khoát tắt hẳn livestream rồi sang xem kênh của Nhéo một cái vào hông bạn, đến giờ vẫn chưa mở lại.
Thủy Vô Nguyệt nghĩ một lát, thấy mình cũng chẳng có việc gì làm, thế là gật đầu đồng ý.
Khi Ivan từ trong phòng chạy ra, ôm theo hai quyển sách, thì hai người họ cũng vừa kết thúc cuộc trò chuyện.
Chắc chỉ cần đợi khoảng một phút là thanh tiến độ này sẽ hoàn thành, từ đó về sau, khi thấy các loại thảo dược liên quan, hệ thống sẽ tự động hiển thị tên chính xác, không còn xuất hiện trạng thái ??? như hôm nay nữa.
Những loại thảo dược từng được Ivan giảng giải sẽ chuyển từ ??? thành tên thực tế, đồng thời cũng đổi màu từ trắng sang vàng, trở thành vật phẩm có thể thu thập (còn dược liệu chưa biết vẫn có thể nhặt, nhưng sẽ xảy ra tình huống giống Ba Ba hồi nãy). Cơ chế này rất thân thiện với người chơi.
Nhưng khi lật vài trang, Thủy Vô Nguyệt lại thực sự cảm thấy hứng thú với phần giải thích về dược liệu trong sách—một game thực tế ảo có thể tái hiện chi tiết đến mức này, quả thực vượt ngoài mong đợi của anh.
"Được rồi, đọc xong tôi sẽ trả." Thủy Vô Nguyệt giơ quyển sách lên, vẫy vẫy tay rồi rời đi.
Phong Tuyền nhìn theo bóng lưng anh, sau đó quay lại, thấy cô nàng người chơi nở một nụ cười rạng rỡ với mình:
"À đúng rồi, Ivan, tôi vừa để ý thấy dây buộc tóc của cậu đẹp ghê! Cho tôi mượn xem một chút được không?"
NPC hướng dẫn thoáng sững người, sau đó bật cười: "Tất nhiên rồi, nhà lữ hành."
Nói rồi, hắn nhẹ nhàng tháo dây buộc tóc xuống, đưa cho Ba Ba.
Ba Ba nhận lấy sợi dây buộc tóc, cẩn thận quan sát một hồi. Dù nhìn kiểu gì, nó cũng chỉ như một chiếc lông vũ đơn giản với màu đen phối vàng. Chẳng lẽ trước đó cô nhìn nhầm sao?
Cô rất tin vào trí nhớ của mình, cảm thấy khả năng đó không cao. Mất đi dây buộc tóc, Ivan dường như không quen lắm, đưa tay sờ sờ phần gáy nơi tóc xõa xuống, hỏi: “Có vấn đề gì sao, nhà lữ hành?”
"Ừm, nếu tôi nhớ không nhầm thì hình như phần màu đen lúc trước ít hơn một chút?" Ba Ba thẳng thắn nói ra nghi vấn của mình.
Thiếu niên tóc đen chớp mắt chậm rãi, nở một nụ cười nhẹ: "Có lẽ bạn nhìn nhầm rồi."
Ba Ba vốn không phải kiểu người nhất quyết phải truy hỏi đến cùng, thấy Ivan không muốn nói thêm, cô cũng không gặng hỏi nữa, chỉ đưa sợi lông vũ trong tay trả lại.
NPC hướng dẫn cúi đầu nhìn dây buộc tóc của mình, bỗng nhiên lên tiếng: "Ngày mai, tôi có chuyện muốn nói với các nhà lữ hành."
"Có thể nhờ bạn chuyển lời đến mọi người giúp tôi không?"
Ba Ba lập tức giơ tay làm dấu OK: "Được thôi! Cứ yên tâm giao cho tôi!"
Nhìn theo bóng dáng người chơi rời đi, Phong Tuyền mới dần thu lại nụ cười ấm áp trên mặt. Cúi đầu nhìn chiếc lông vũ đã trở nên đen hơn trước, hắn lẩm bẩm: "Lại phải đi nhập hàng rồi."
Dứt lời, hắn búng ngón tay một cái.
Nhưng lần này, thứ xuất hiện trước mặt Phong Tuyền không phải cánh cổng ma pháp phức tạp kia, mà là một pháp trận truyền tống có hình xoáy nước.
Không chút do dự, hắn bước thẳng vào.
Cũng giống như lần trước, ngay khi tiến vào truyền tống trận, vẻ ngoài của Ivan liền biến mất, thay vào đó là hình dáng của một pháp sư áo choàng dài với mái tóc đen dài xõa.
Điểm đến của truyền tống trận là một căn phòng làm việc rộng lớn và trống trải. Phong Tuyền quen thuộc kéo ngăn tủ bàn trước mặt ra, nhìn thấy bên trong chất đầy những chiếc lông vũ vàng kim, hắn hài lòng gật đầu.
"Này, cậu thực sự không nhìn thấy tôi sao?"
Một giọng nói trầm thấp vang lên từ cửa ra vào.
Phong Tuyền lười biếng ngước mắt lên, đập vào mắt là một mảng màu vàng rực rỡ.
Mái tóc vàng kim, đôi mắt vàng óng, nhưng lại không hề chói mắt mà mang theo một loại khí chất thần thánh thuần khiết.
Phong Tuyền "chậc" một tiếng, tỏ vẻ chán ghét rồi dời mắt đi.
"Này——cậu thực sự không muốn gặp tôi đến mức đó à?"
Chàng trai với mái tóc vàng giả vờ đặt tay lên ngực, giọng điệu đầy khoa trương: "Tôi chăm chỉ, cần mẫn, tận tụy chuẩn bị đống lông vũ này cho cậu, vậy mà cậu lại chẳng buồn liếc tôi lấy một cái. Quả nhiên, tình yêu giữa chúng ta đã bị thời gian cuốn trôi mất rồi."
"Quả nhiên, đàn ông chẳng có ai là thứ tốt đẹp cả."
"Bớt diễn được không?" Phong Tuyền ôm chặt đống lông vũ trong tay. Trong quá trình đó, phần đầu lông vũ màu vàng kim lại dần dần bị nhuộm đen.
“Với lại, anh mắng tôi, chẳng phải cũng tự mắng chính mình sao?” Thanh niên mặc áo choàng dài tóc đen ngẩng mắt, kéo dài giọng: “—Andyver yêu quý của tôi.”
Andyver cũng dùng giọng điệu tương tự đáp lại: "Chẳng phải như vậy mới càng thể hiện chúng ta phân liệt rất thành công sao? Bản thể đáng kính của tôi."
Khi Ta Trở Thành NPC Không Thể Công Lược Trong Trò Chơi
Đánh giá:
Truyện Khi Ta Trở Thành NPC Không Thể Công Lược Trong Trò Chơi
Story
Chương 7: Bản thể đáng kính của tôi
10.0/10 từ 27 lượt.