Khi Ta Trở Thành NPC Không Thể Công Lược Trong Trò Chơi
Chương 59: Thế giới này chắc bán áo choàng chạy lắm
68@-
Trong thế giới này, Phong Tuyền và Ivanna – công chúa nhỏ của Vương quốc Ellsworth – là một cặp song sinh. Tuy nhiên, vì thân phận song sinh và sức mạnh thuộc tính bóng tối, hắn bị trục xuất, trở thành Tứ hoàng tử không được công nhận.
Hắn là người xuyên không. Tên “Phong Tuyền” vừa nghe đã biết không phù hợp với cách đặt tên của thế giới này, rõ ràng là cái tên từ kiếp trước của hắn. Còn về cái tên hắn có ở thế giới này… chẳng phải chuyện gì quan trọng.
Nói cách khác, bản thể Phong Tuyền và tên tóc vàng mắt đỏ xoăn tít trước mặt là anh em ruột, cùng cha cùng mẹ.
Thế nhưng, Arvid thừa hưởng mái tóc vàng và đôi mắt đỏ của hoàng đế, trong khi Phong Tuyền (và Ivanna) lại mang tóc đen mắt xám của hoàng hậu. Sự tương phản hoàn toàn về màu sắc khiến người ngoài khó nhận ra mối quan hệ huyết thống giữa họ ngay từ cái nhìn đầu tiên.
Mối quan hệ này không phải điều quan trọng nhất. Ledia bưng tách hồng trà bên cạnh, kiềm chế ý định thở dài.
Cơ thể của Ledia, nói cho cùng, chỉ là sản phẩm của ma pháp. Nếu xét huyết thống, chỉ có thể liên hệ đến bá tước, hoàn toàn không dính dáng gì đến hoàng tộc.
Ledia – hay chính xác hơn là Phong Tuyền – chỉ quan tâm đến hai điều.
Thứ nhất, bí mật về việc phân thân tuyệt đối không được để lộ. Thứ hai, phải chú ý đến tâm trạng của tên Arvid này.
Từ nhỏ đến lớn, Arvid đã là một kẻ ham chơi bời. Vì có hai anh trai và một chị gái phía trên, cậu ta chẳng phải chịu áp lực gì. Là anh em ruột, Arvid không màng đến vương quyền, từ nhỏ đã tự xác định vị trí của mình.
Cậu ta biết mình chỉ cần làm một hoàng tử vô tư lự, vui vẻ là đủ. Dù sao, anh chị của cậu ta cũng chẳng bỏ rơi cậu ta, ngay cả đứa em trai và em gái nhỏ hơn cậu ta ba tuổi cũng vậy.
Cũng vì tính cách tùy hứng của mình, hồi nhỏ, khi em trai bị trục xuất, Arvid lấy cớ mình còn nhỏ không hiểu chuyện, lén lút kéo em gái út đi thăm đứa em trai bị đuổi đi.
Dù sao cậu ta cũng là hoàng tử, cậu ta còn nhỏ, cậu ta không hiểu chuyện thì đã làm sao?
Tóm lại, tên này là loại người hành động hoàn toàn theo tâm trạng.
Một khi đã khiến Arvid hứng thú, hoặc là để cậu ta chơi chán rồi tự động buông tay, hoặc là chuẩn bị bị cậu ta đeo bám cả đời.
Vì thế, tốt nhất là ngay từ đầu đừng thu hút sự chú ý của cậu ta.
“Cô thích hoa lắm sao?” Arvid nở nụ cười dịu dàng đủ để đánh lừa người khác. Thân phận hoàng tử ít nhiều giúp cậu ta giữ được khí chất cần có, chỉ là Ledia ngay từ đầu đã biết bản chất của cậu ta.
“Vâng, thưa điện hạ.” Ledia đáp.
Chỉ cần hành xử như một tiểu thư quý tộc bình thường, ngoan ngoãn làm vừa ý Arvid là được. Hứng thú của cậu ta đến nhanh mà đi cũng nhanh.
Chuyện với Arvid phải xử lý cẩn thận. Nếu tên ngốc này thực sự thích “Ledia”, Phong Tuyền cũng không thể tự bộc lộ rằng mình là em trai cậu ta.
Vì điều đó sẽ làm lộ bí mật về phân thân – trong một thế giới có ma pháp, có những thứ tuyệt đối không thể nói ra. Những cuộc trò chuyện giữa bản thể và phân thân của Phong Tuyền thì không sao, hắn đủ khả năng che giấu, nhưng với người khác thì không thể.
Bí mật chỉ là bí mật khi chỉ mình biết. Chỉ cần thêm một người biết, nó không còn là bí mật nữa.
Nếu bí mật về phân thân bị lộ, người ta sẽ nhận ra thân phận của Andyver.
Thân phận của Andyver quá nhạy cảm. Là Thánh Tử, anh vốn không nên dính líu quá nhiều đến hoàng tộc, đặc biệt là với một pháp sư bóng tối bị trục xuất như hắn.
Đó là chuyện còn rắc rối hơn cả song sinh hay con riêng.
Arvid cũng không rõ mình muốn làm gì, nhưng cô gái trước mặt thực sự khiến cậu ta cảm thấy thân thuộc. Có lẽ vì khí chất của cô, có chút giống hoàng tỷ?
Ledia cũng cảm thấy đã đến lúc, bèn nói với Arvid: “Thưa điện hạ, cũng muộn rồi, tôi nên về thôi.”
“Nhanh thế sao?” Arvid nói xong, nhìn đồng hồ, nhận ra quả thực đã gần hết giờ. Một buổi trà chiều thường không kéo dài quá ba bốn tiếng, mà Delphine và Ledia mới gặp lần đầu, quan hệ chưa đủ thân để Delphine giữ người ở lại qua đêm trong vương cung.
Hơn nữa, tuần này Delphine có lẽ sẽ bận xác minh tính xác thực của thông tin, sau đó mới liên lạc lại với Ledia để tiếp tục bàn chuyện.
“Ledia” chưa đính hôn, chỉ mới 16 tuổi, là con riêng. Chỉ cần Arvid còn chút lý trí, cậu ta sẽ không liên lạc riêng với Ledia mà không qua Delphine.
Nếu có Delphine, Ledia không cần lo lắng. Vì Delphine là người rất có trách nhiệm. Khi đó, cô ấy chỉ tập trung vào công việc, thậm chí còn thấy phiền nếu đứa em trai cứ lảng vảng làm gián đoạn mà không giúp gì.
Kế hoạch thông suốt.
Nhờ chút liên hệ với hoàng tộc, địa vị của Ledia trong phủ bá tước lập tức được nâng cao. Những người hầu, quản gia, thậm chí cả thợ làm vườn và đầu bếp vốn chẳng thèm để ý đến người chơi, giờ đây bắt đầu tìm mọi cách để thông qua người chơi, tạo ấn tượng trước mặt Ledia.
Trước lợi ích, chuyện con riêng chẳng còn quan trọng.
“Gia tộc này, thực tế quá đi.” Người chơi cảm thán.
“Nhưng mà thích thật, dù vốn chẳng có việc gì làm, cảm giác được người ta cung phụng… khụ.”
“Hừ hừ, giờ muốn hối lộ chúng ta đã muộn rồi! Đại tiểu thư ra ngoài chỉ dẫn chúng ta thôi!”
“Ở phủ bá tước được ngắm đại tiểu thư, vào vương cung được ngắm đại hoàng nữ, hạnh phúc quá—”
“Tôi thấy mấy người quên mất chuyện hảo cảm rồi.” Đất Đen đứng bên cạnh phàn nàn: “Hảo cảm của đại tiểu thư với chúng ta giờ mới khó khăn lắm quay lại 0, còn của đại hoàng nữ chỉ vừa chạm 10… Sao hảo cảm của mấy người này khó tăng thế? Ngay cả hảo cảm của hoàng tử kia cũng chỉ có 30!”
“Chẳng còn cách nào, chỉ có thể nói chúng ta xui xẻo dính phải phó bản địa ngục thôi?” Mây Trắng nhún vai: “Dù sao cũng là nhân vật xuất hiện trong PV, khó công lược cũng bình thường mà.”
“Thôn tân thủ ở các bản đồ khác, thấp nhất cũng khởi điểm từ 20-30. Tôi còn thấy trên diễn đàn có người tăng hảo cảm đầy thanh rồi bị truy sát.”
“Ồ, cô nàng yandere đó hả? Tôi cũng xem rồi, chủ yếu là người chơi đó quá cặn bã, một lúc tán năm người, kết quả bị phát hiện, NPC trực tiếp hắc hóa. Ai ngờ NPC đó lại có background, tự mình không đủ sức còn gọi cả nhà ra tay.”
“Cao thủ ẩn trong dân gian chứ gì?”
Người chơi thoải mái bàn luận. Từ khi đại tiểu thư và đại hoàng nữ có quan hệ, bầu không khí trong phủ bá tước cũng thay đổi. Bá tước suốt ngày cười tươi như hoa. Người chơi cũng dần chuyển từ trò chơi giải đố kinh dị sang trò chơi sinh hoạt thường ngày, thoải mái hơn nhiều.
Tiếc là đạo cụ nghe lén quá đắt. Mỗi lần đại hoàng nữ và đại tiểu thư trao đổi, họ không được tham gia, nên đến giờ vẫn không biết hai người nói gì.
“Tài liệu cô tổng hợp, ta đã kiểm tra, hơn 50% là thật.” Delphine gõ ngón tay lên bàn: “Nhưng nửa còn lại, nếu không tận mắt thấy, ta thực sự không dám tin.”
“Tôi hiểu. Nếu người sẵn lòng tin tôi.” Ledia nhìn thẳng vào mắt Delphine, và cô lập tức nhận ra – Ledia thực sự hiểu ý mình.
Delphine muốn làm một việc táo bạo. Trong tài liệu Ledia cung cấp, có nhắc đến sự tồn tại của “đấu trường thú”.
Gọi là “đấu trường thú”, nhưng thực chất là cuộc chiến giữa người với người. Chỉ có điều, chủ nhân đấu trường không coi những “người” trong đó là người. Họ xem nô lệ như đồ vật, như dã thú, đến xem họ chiến đấu bằng chính mạng sống của mình và lấy đó làm niềm vui.
Delphine muốn tận mắt chứng kiến. Vị công chúa này, đáng lẽ được sống trong vương cung, được nuông chiều và không nên tiếp xúc với bất kỳ sự ô uế nào, lại muốn đến tận nơi để xác minh bóng tối ẩn dưới ánh sáng.
Là công chúa, đại hoàng nữ, mọi hành động của Delphine gần như trong suốt, vô số người dõi theo cô.
Nhưng đêm Ledia đến từ biệt, đáng lẽ Delphine nên yên lặng nghỉ ngơi trong cung điện, cô lại đeo mặt nạ che giấu khuôn mặt, mặc trang phục nam tiện cho việc di chuyển, dùng áo choàng đen che đi mái tóc vàng rực rỡ.
Dù sao Ledia đã lộ sức mạnh trước mặt người chơi, những việc như thế này chỉ cần khoác vỏ bọc nhiệm vụ, người chơi sẽ vui vẻ chấp nhận.
Dù người chơi rất muốn phàn nàn, tại sao một nửa nhiệm vụ lại là “không để Lorenzo phát hiện”. Đêm hôm khuya khoắt, lẽ nào Lorenzo còn đến kiểm tra?
Còn Ledia đi đâu… xin lỗi, người chơi đánh không lại đại tiểu thư, đạo cụ cũng không đủ xài, họ hoàn toàn không thể theo dõi, chỉ có thể trơ mắt nhìn đại tiểu thư khoác áo choàng rời đi trong đêm.
“Thế giới này chắc bán áo choàng chạy hàng lắm.” Người chơi cảm thán: “Thật sự tiện quá, mấy nhân vật quan trọng đều dùng áo choàng che mặt.”
Ở phía bên kia, Ledia gõ lên cửa sổ phòng công chúa. Delphine ánh mắt sắc lạnh, nhìn thấy thiếu niên tóc đỏ vẫy tay với mình qua lớp kính.
Ledia mặc trang phục nam, tóc đỏ được buộc lên. Để thể hiện thân phận, cậu không đội mũ trùm, khuôn mặt lộ ra trong không khí. Cũng vì là ban đêm, dưới ánh trăng, Delphine không thể xác định liệu đối phương có cải trang gì trên mặt hay chỉ đơn thuần là khí chất thay đổi, khiến vị tiểu thư bá tước này trông giống hệt một thiếu niên đúng độ tuổi.
Phản ứng đầu tiên của Delphine là: “Xem ra trận pháp bảo vệ vương cung cần được gia cố, để cô dễ dàng lẻn vào thế này.”
“Nhưng, điều này cũng có nghĩa là cô có thể bảo vệ ta, phải không, Lia?” Đại hoàng nữ tóc vàng khẳng định.
Lia rõ ràng là biệt danh của “Ledia”.
Ledia ngồi xổm bên cửa sổ, chìa tay về phía đại hoàng nữ tóc vàng, giọng chắc chắn: “Tất nhiên, thưa công chúa điện h* th*n ái của tôi.”
Đại hoàng nữ tóc vàng nắm lấy bàn tay ấy, rồi bị Ledia ôm eo, trực tiếp nhảy xuống từ cửa sổ!
Gió đêm mát lạnh thổi qua hai người. Delphine nhận ra cây cối trồng ở mép phòng không biết từ lúc nào đã mọc cao hơn, trở thành lớp đệm giúp Ledia đưa cô đáp xuống mặt đất.
Hoa hồng nở rộ trong đêm. Delphine đón lấy lần nổi loạn đầu tiên trong hơn hai mươi năm cuộc đời.
Và lần nổi loạn này sẽ mang đến những cải cách mới cho tương lai của vương quốc.
Khi Ta Trở Thành NPC Không Thể Công Lược Trong Trò Chơi
Trong thế giới này, Phong Tuyền và Ivanna – công chúa nhỏ của Vương quốc Ellsworth – là một cặp song sinh. Tuy nhiên, vì thân phận song sinh và sức mạnh thuộc tính bóng tối, hắn bị trục xuất, trở thành Tứ hoàng tử không được công nhận.
Hắn là người xuyên không. Tên “Phong Tuyền” vừa nghe đã biết không phù hợp với cách đặt tên của thế giới này, rõ ràng là cái tên từ kiếp trước của hắn. Còn về cái tên hắn có ở thế giới này… chẳng phải chuyện gì quan trọng.
Nói cách khác, bản thể Phong Tuyền và tên tóc vàng mắt đỏ xoăn tít trước mặt là anh em ruột, cùng cha cùng mẹ.
Thế nhưng, Arvid thừa hưởng mái tóc vàng và đôi mắt đỏ của hoàng đế, trong khi Phong Tuyền (và Ivanna) lại mang tóc đen mắt xám của hoàng hậu. Sự tương phản hoàn toàn về màu sắc khiến người ngoài khó nhận ra mối quan hệ huyết thống giữa họ ngay từ cái nhìn đầu tiên.
Mối quan hệ này không phải điều quan trọng nhất. Ledia bưng tách hồng trà bên cạnh, kiềm chế ý định thở dài.
Cơ thể của Ledia, nói cho cùng, chỉ là sản phẩm của ma pháp. Nếu xét huyết thống, chỉ có thể liên hệ đến bá tước, hoàn toàn không dính dáng gì đến hoàng tộc.
Ledia – hay chính xác hơn là Phong Tuyền – chỉ quan tâm đến hai điều.
Thứ nhất, bí mật về việc phân thân tuyệt đối không được để lộ. Thứ hai, phải chú ý đến tâm trạng của tên Arvid này.
Từ nhỏ đến lớn, Arvid đã là một kẻ ham chơi bời. Vì có hai anh trai và một chị gái phía trên, cậu ta chẳng phải chịu áp lực gì. Là anh em ruột, Arvid không màng đến vương quyền, từ nhỏ đã tự xác định vị trí của mình.
Cậu ta biết mình chỉ cần làm một hoàng tử vô tư lự, vui vẻ là đủ. Dù sao, anh chị của cậu ta cũng chẳng bỏ rơi cậu ta, ngay cả đứa em trai và em gái nhỏ hơn cậu ta ba tuổi cũng vậy.
Cũng vì tính cách tùy hứng của mình, hồi nhỏ, khi em trai bị trục xuất, Arvid lấy cớ mình còn nhỏ không hiểu chuyện, lén lút kéo em gái út đi thăm đứa em trai bị đuổi đi.
Dù sao cậu ta cũng là hoàng tử, cậu ta còn nhỏ, cậu ta không hiểu chuyện thì đã làm sao?
Tóm lại, tên này là loại người hành động hoàn toàn theo tâm trạng.
Một khi đã khiến Arvid hứng thú, hoặc là để cậu ta chơi chán rồi tự động buông tay, hoặc là chuẩn bị bị cậu ta đeo bám cả đời.
Vì thế, tốt nhất là ngay từ đầu đừng thu hút sự chú ý của cậu ta.
“Cô thích hoa lắm sao?” Arvid nở nụ cười dịu dàng đủ để đánh lừa người khác. Thân phận hoàng tử ít nhiều giúp cậu ta giữ được khí chất cần có, chỉ là Ledia ngay từ đầu đã biết bản chất của cậu ta.
“Vâng, thưa điện hạ.” Ledia đáp.
Chỉ cần hành xử như một tiểu thư quý tộc bình thường, ngoan ngoãn làm vừa ý Arvid là được. Hứng thú của cậu ta đến nhanh mà đi cũng nhanh.
Chuyện với Arvid phải xử lý cẩn thận. Nếu tên ngốc này thực sự thích “Ledia”, Phong Tuyền cũng không thể tự bộc lộ rằng mình là em trai cậu ta.
Vì điều đó sẽ làm lộ bí mật về phân thân – trong một thế giới có ma pháp, có những thứ tuyệt đối không thể nói ra. Những cuộc trò chuyện giữa bản thể và phân thân của Phong Tuyền thì không sao, hắn đủ khả năng che giấu, nhưng với người khác thì không thể.
Bí mật chỉ là bí mật khi chỉ mình biết. Chỉ cần thêm một người biết, nó không còn là bí mật nữa.
Nếu bí mật về phân thân bị lộ, người ta sẽ nhận ra thân phận của Andyver.
Thân phận của Andyver quá nhạy cảm. Là Thánh Tử, anh vốn không nên dính líu quá nhiều đến hoàng tộc, đặc biệt là với một pháp sư bóng tối bị trục xuất như hắn.
Đó là chuyện còn rắc rối hơn cả song sinh hay con riêng.
Arvid cũng không rõ mình muốn làm gì, nhưng cô gái trước mặt thực sự khiến cậu ta cảm thấy thân thuộc. Có lẽ vì khí chất của cô, có chút giống hoàng tỷ?
Ledia cũng cảm thấy đã đến lúc, bèn nói với Arvid: “Thưa điện hạ, cũng muộn rồi, tôi nên về thôi.”
“Nhanh thế sao?” Arvid nói xong, nhìn đồng hồ, nhận ra quả thực đã gần hết giờ. Một buổi trà chiều thường không kéo dài quá ba bốn tiếng, mà Delphine và Ledia mới gặp lần đầu, quan hệ chưa đủ thân để Delphine giữ người ở lại qua đêm trong vương cung.
Hơn nữa, tuần này Delphine có lẽ sẽ bận xác minh tính xác thực của thông tin, sau đó mới liên lạc lại với Ledia để tiếp tục bàn chuyện.
“Ledia” chưa đính hôn, chỉ mới 16 tuổi, là con riêng. Chỉ cần Arvid còn chút lý trí, cậu ta sẽ không liên lạc riêng với Ledia mà không qua Delphine.
Nếu có Delphine, Ledia không cần lo lắng. Vì Delphine là người rất có trách nhiệm. Khi đó, cô ấy chỉ tập trung vào công việc, thậm chí còn thấy phiền nếu đứa em trai cứ lảng vảng làm gián đoạn mà không giúp gì.
Kế hoạch thông suốt.
Nhờ chút liên hệ với hoàng tộc, địa vị của Ledia trong phủ bá tước lập tức được nâng cao. Những người hầu, quản gia, thậm chí cả thợ làm vườn và đầu bếp vốn chẳng thèm để ý đến người chơi, giờ đây bắt đầu tìm mọi cách để thông qua người chơi, tạo ấn tượng trước mặt Ledia.
Trước lợi ích, chuyện con riêng chẳng còn quan trọng.
“Gia tộc này, thực tế quá đi.” Người chơi cảm thán.
“Nhưng mà thích thật, dù vốn chẳng có việc gì làm, cảm giác được người ta cung phụng… khụ.”
“Hừ hừ, giờ muốn hối lộ chúng ta đã muộn rồi! Đại tiểu thư ra ngoài chỉ dẫn chúng ta thôi!”
“Ở phủ bá tước được ngắm đại tiểu thư, vào vương cung được ngắm đại hoàng nữ, hạnh phúc quá—”
“Tôi thấy mấy người quên mất chuyện hảo cảm rồi.” Đất Đen đứng bên cạnh phàn nàn: “Hảo cảm của đại tiểu thư với chúng ta giờ mới khó khăn lắm quay lại 0, còn của đại hoàng nữ chỉ vừa chạm 10… Sao hảo cảm của mấy người này khó tăng thế? Ngay cả hảo cảm của hoàng tử kia cũng chỉ có 30!”
“Chẳng còn cách nào, chỉ có thể nói chúng ta xui xẻo dính phải phó bản địa ngục thôi?” Mây Trắng nhún vai: “Dù sao cũng là nhân vật xuất hiện trong PV, khó công lược cũng bình thường mà.”
“Thôn tân thủ ở các bản đồ khác, thấp nhất cũng khởi điểm từ 20-30. Tôi còn thấy trên diễn đàn có người tăng hảo cảm đầy thanh rồi bị truy sát.”
“Ồ, cô nàng yandere đó hả? Tôi cũng xem rồi, chủ yếu là người chơi đó quá cặn bã, một lúc tán năm người, kết quả bị phát hiện, NPC trực tiếp hắc hóa. Ai ngờ NPC đó lại có background, tự mình không đủ sức còn gọi cả nhà ra tay.”
“Cao thủ ẩn trong dân gian chứ gì?”
Người chơi thoải mái bàn luận. Từ khi đại tiểu thư và đại hoàng nữ có quan hệ, bầu không khí trong phủ bá tước cũng thay đổi. Bá tước suốt ngày cười tươi như hoa. Người chơi cũng dần chuyển từ trò chơi giải đố kinh dị sang trò chơi sinh hoạt thường ngày, thoải mái hơn nhiều.
Tiếc là đạo cụ nghe lén quá đắt. Mỗi lần đại hoàng nữ và đại tiểu thư trao đổi, họ không được tham gia, nên đến giờ vẫn không biết hai người nói gì.
“Tài liệu cô tổng hợp, ta đã kiểm tra, hơn 50% là thật.” Delphine gõ ngón tay lên bàn: “Nhưng nửa còn lại, nếu không tận mắt thấy, ta thực sự không dám tin.”
“Tôi hiểu. Nếu người sẵn lòng tin tôi.” Ledia nhìn thẳng vào mắt Delphine, và cô lập tức nhận ra – Ledia thực sự hiểu ý mình.
Delphine muốn làm một việc táo bạo. Trong tài liệu Ledia cung cấp, có nhắc đến sự tồn tại của “đấu trường thú”.
Gọi là “đấu trường thú”, nhưng thực chất là cuộc chiến giữa người với người. Chỉ có điều, chủ nhân đấu trường không coi những “người” trong đó là người. Họ xem nô lệ như đồ vật, như dã thú, đến xem họ chiến đấu bằng chính mạng sống của mình và lấy đó làm niềm vui.
Delphine muốn tận mắt chứng kiến. Vị công chúa này, đáng lẽ được sống trong vương cung, được nuông chiều và không nên tiếp xúc với bất kỳ sự ô uế nào, lại muốn đến tận nơi để xác minh bóng tối ẩn dưới ánh sáng.
Là công chúa, đại hoàng nữ, mọi hành động của Delphine gần như trong suốt, vô số người dõi theo cô.
Nhưng đêm Ledia đến từ biệt, đáng lẽ Delphine nên yên lặng nghỉ ngơi trong cung điện, cô lại đeo mặt nạ che giấu khuôn mặt, mặc trang phục nam tiện cho việc di chuyển, dùng áo choàng đen che đi mái tóc vàng rực rỡ.
Dù sao Ledia đã lộ sức mạnh trước mặt người chơi, những việc như thế này chỉ cần khoác vỏ bọc nhiệm vụ, người chơi sẽ vui vẻ chấp nhận.
Dù người chơi rất muốn phàn nàn, tại sao một nửa nhiệm vụ lại là “không để Lorenzo phát hiện”. Đêm hôm khuya khoắt, lẽ nào Lorenzo còn đến kiểm tra?
Còn Ledia đi đâu… xin lỗi, người chơi đánh không lại đại tiểu thư, đạo cụ cũng không đủ xài, họ hoàn toàn không thể theo dõi, chỉ có thể trơ mắt nhìn đại tiểu thư khoác áo choàng rời đi trong đêm.
“Thế giới này chắc bán áo choàng chạy hàng lắm.” Người chơi cảm thán: “Thật sự tiện quá, mấy nhân vật quan trọng đều dùng áo choàng che mặt.”
Ở phía bên kia, Ledia gõ lên cửa sổ phòng công chúa. Delphine ánh mắt sắc lạnh, nhìn thấy thiếu niên tóc đỏ vẫy tay với mình qua lớp kính.
Ledia mặc trang phục nam, tóc đỏ được buộc lên. Để thể hiện thân phận, cậu không đội mũ trùm, khuôn mặt lộ ra trong không khí. Cũng vì là ban đêm, dưới ánh trăng, Delphine không thể xác định liệu đối phương có cải trang gì trên mặt hay chỉ đơn thuần là khí chất thay đổi, khiến vị tiểu thư bá tước này trông giống hệt một thiếu niên đúng độ tuổi.
Phản ứng đầu tiên của Delphine là: “Xem ra trận pháp bảo vệ vương cung cần được gia cố, để cô dễ dàng lẻn vào thế này.”
“Nhưng, điều này cũng có nghĩa là cô có thể bảo vệ ta, phải không, Lia?” Đại hoàng nữ tóc vàng khẳng định.
Lia rõ ràng là biệt danh của “Ledia”.
Ledia ngồi xổm bên cửa sổ, chìa tay về phía đại hoàng nữ tóc vàng, giọng chắc chắn: “Tất nhiên, thưa công chúa điện h* th*n ái của tôi.”
Đại hoàng nữ tóc vàng nắm lấy bàn tay ấy, rồi bị Ledia ôm eo, trực tiếp nhảy xuống từ cửa sổ!
Gió đêm mát lạnh thổi qua hai người. Delphine nhận ra cây cối trồng ở mép phòng không biết từ lúc nào đã mọc cao hơn, trở thành lớp đệm giúp Ledia đưa cô đáp xuống mặt đất.
Hoa hồng nở rộ trong đêm. Delphine đón lấy lần nổi loạn đầu tiên trong hơn hai mươi năm cuộc đời.
Và lần nổi loạn này sẽ mang đến những cải cách mới cho tương lai của vương quốc.
Khi Ta Trở Thành NPC Không Thể Công Lược Trong Trò Chơi
Đánh giá:
Truyện Khi Ta Trở Thành NPC Không Thể Công Lược Trong Trò Chơi
Story
Chương 59: Thế giới này chắc bán áo choàng chạy lắm
10.0/10 từ 27 lượt.