Khi Ta Trở Thành NPC Không Thể Công Lược Trong Trò Chơi

Chương 47: Một thiên tài nhỏ

69@-

Người chơi Mây Trắng vẫn luôn bật livestream, nói cách khác, cảnh này không chỉ cô nhìn thấy mà cả khán giả phía sau livestream cũng đã thấy.


Rất khó có ai lại ghét một người dịu dàng, cho dù là vào thời kỳ nổi loạn nhất, khi cảm thấy nhân vật phản diện mới là ngầu nhất, thì đa số mọi người cũng khó lòng chống lại được loại người dịu dàng thực sự đó.


Đặc biệt là, cậu còn có một khuôn mặt với giá trị nhan sắc cực cao.


Dù máu chảy xuống từ thái dương của kỵ sĩ, nhưng điều đó cũng không hề ảnh hưởng đến khuôn mặt cậu, ngược lại còn mang đến vẻ đẹp của sự chiến tổn.


Lorenzo có lẽ không phù hợp với gu thẩm mỹ ngay từ cái nhìn đầu tiên của Mây Trắng, nhưng cảnh tượng bây giờ vẫn khiến trái tim người chơi bị đánh trúng.


Mây Trắng mím môi, rời khỏi vị trí hiện tại trước khi Bá tước Chestnut phát hiện.


Bình luận lúc này lướt qua như thác đổ, Mây Trắng hoàn toàn không có tâm trạng để liếc nhìn lấy một cái, cô trước tiên làm theo yêu cầu nhiệm vụ cất hành lý, sau đó vội vàng quay trở lại vườn hoa tìm Ledia.


Khi quay lại vườn hoa, Mây Trắng không nhịn được ngẩng đầu nhìn thoáng qua, vừa hay nhìn thấy căn phòng đang mở cửa sổ, vị trí đó bây giờ không có ai, cũng không biết đại tiểu thư ban nãy có để ý thấy có người đang nhìn chằm chằm vào “cô ấy” không.


Quản gia đã bị Ledia đuổi sang một bên, nên Mây Trắng nhân cơ hội này lén lút kể lại hết những chuyện vừa xảy ra.


Nhưng do dự một chút, Mây Trắng đã không nói ra thân phận nô lệ của Lorenzo.


Tay Ledia đang hờ hững đặt trên một đóa hồng trong vườn, cậu khẽ v**t v* những cánh hoa đỏ mọng đẫm sương: “Chỉ có thế thôi sao?”


“Người cha thân yêu của ta, ngoài việc nói muốn bán ta cho Bá tước Carver ra, không nói thêm bất cứ điều gì khác sao?” Ledia hỏi một câu như vậy.



Mây Trắng hồi tưởng lại: “Chắc là không còn… ? Tôi chỉ nghe thấy thế thôi.”


“Vậy sao.” Ledia khẽ cười một tiếng: “Vất vả cho cô rồi.”


Nghe câu nói này của Ledia, nhiệm vụ theo dõi trong danh sách nhiệm vụ đã hoàn thành.


Khoảnh khắc nhiệm vụ hoàn thành, Mây Trắng nhận thấy độ hảo cảm của đại tiểu thư đối với mình đã tăng lên 5. Tương đối mà nói, mức tăng hảo cảm này thực sự rất cao rồi.


Nhưng Mây Trắng lại khác với trước đây, không lập tức cảm thấy vui mừng vì chuyện này, ngược lại có chút trầm mặc.


“Cảnh sắc vườn hoa ta xem chán rồi, nên về phòng thôi, ta cũng khá tò mò… họ đã chuẩn bị cho ta căn phòng như thế nào.” Đại tiểu thư tóc đỏ nói như vậy, xách váy rời khỏi vườn hoa này. Ba người chơi tự nhiên đi theo sau cậu.


Và trên đường về phòng, họ lại bất ngờ gặp Lorenzo vừa từ thư phòng của Bá tước đi ra ở hành lang.


Vết thương trên thái dương của kỵ sĩ tóc trắng vẫn chưa được xử lý, nhưng ít nhất bây giờ đã không còn chảy máu nữa. Cậu không ngờ sẽ gặp Ledia ở đây, gần như theo bản năng muốn lùi lại rời đi.


Vì Mây Trắng đã nói trước với họ, nên hai người chơi còn lại không quá ngạc nhiên.


“Đứng lại.” Ledia một câu hô dừng Lorenzo, Lorenzo cứng đờ dừng lại tại chỗ.


“Tại sao thấy ta là chạy?” Ledia hơi nghiêng đầu: “Ta đáng sợ đến vậy sao? Hay là về đến phủ Bá tước, cậu cảm thấy nhiệm vụ đã hoàn thành, nên không còn là kỵ sĩ của ta nữa?”


“Không phải, tôi tuyệt đối không có ý nghĩ đó!” Kỵ sĩ quỳ một gối xuống, trong mắt màu tím mang theo chút áy náy: “Chỉ là tôi lo lắng, bộ dạng bây giờ của tôi sẽ dọa ngài.”


“……Ta còn chưa đến mức nhát gan như vậy.” Ledia nói như vậy: “Cậu đi theo ta.”



Vì máu trên mặt đã khô một phần, nên cậu còn cố ý làm ướt tay áo.


Cậu có thể chuyển dời nước trên quần áo của mình, nhưng theo hành động trước đó của cậu, cậu tạm thời vẫn chưa thể trực tiếp chuyển dời nước trên người đi.


Đi một mạch đến phòng của Ledia, Lorenzo đã lau sạch phần lớn máu trên mặt.


Hành động này khiến người ta cảm thấy có vài phần đáng yêu một cách khó hiểu.


Ledia không nói gì về hành động của cậu, mà ra lệnh cho những người hầu khác chuẩn bị dụng cụ y tế liên quan cho mình.


Hiệu suất của phủ Bá tước không cao – cũng có thể là họ coi thường vị đại tiểu thư con riêng mới đến này. Đợi đến khi hộp y tế được mang tới, đã qua nửa giờ rồi.


Ledia nhìn chằm chằm vào nữ hầu mang hộp y tế, không biểu hiện gì về điều này, mà mở hộp y tế ra, ra lệnh với kỵ sĩ: “Lại đây ngồi xuống.”


Lorenzo không hề do dự vào lúc này, Ledia bảo cậu ngồi xuống, cậu liền thật sự ngồi xuống.


Ledia lấy dụng cụ bên trong ra, xử lý vết thương trên thái dương cho Lorenzo. Vị trí thái dương rất gần mắt, người bị chạm vào vết thương ở vị trí này, đa số đều sẽ không tránh khỏi nheo mắt lại, có lẽ vì đau, hoặc là vì lo lắng cồn nhỏ vào mắt.


Nhưng Lorenzo mắt không chớp nhìn chằm chằm đại tiểu thư tóc đỏ trước mặt, đôi mắt màu tím cực kỳ bình tĩnh, như thể không cảm nhận được đau đớn.


Có lẽ cậu thật sự không cảm nhận được, hoặc là mức độ này cậu sớm đã quen rồi.


Người chơi không phải là người hầu thật sự, trước mặt người khác còn có thể giả vờ, khi trong phòng chỉ còn lại người nhà (theo lời người chơi) thì tự nhiên liền lộ nguyên hình.


Đất Đen lo lắng nói: “Cậu không sao chứ?”



Đất Đen: “…Không phải, đợi đã, ý tôi không phải vậy!”


Trong mắt Lorenzo hiện lên vẻ nghi hoặc, dường như không hiểu rõ ý của người chơi rốt cuộc là gì.


Ledia cuối cùng cũng xử lý xong vết thương, cậu quấn băng gạc lên, mở miệng nói: “Cậu ta đang lo lắng cho cậu.”


Kỵ sĩ có chút kinh ngạc, nhưng sau khi phát hiện thần sắc của người chơi quả thực lộ ra ý này, liền nói: “Vết thương mức độ này tôi không cảm thấy cần phải lo lắng… nhưng vô cùng cảm ơn sự quan tâm của bạn.”


“Câu nói phía trước là không cần thiết.” Tay thiếu niên sau khi xử lý xong vết thương, đặt lên tóc của kỵ sĩ, sợi tóc trắng mềm mại, cảm giác chạm vào cực tốt. Ledia không để lại dấu vết mà sờ thêm mấy cái, rồi mở miệng nói: “Sự lo lắng của người khác cứ đường đường chính chính chấp nhận là được rồi.”


“…Vâng?” Kỵ sĩ tóc trắng cúi đầu, sau khi Ledia buông tay, không nhịn được đưa tay chạm vào đỉnh đầu mình.


Mọi thứ trước mắt được khán giả phía sau livestream nhìn thấy, đồng thời cũng xuất hiện trên một tấm màn che.


Phong Tuyền ngồi trong xưởng ma pháp của mình, xem diễn biến cốt truyện trên đó mà có thể nói là vô cùng thích thú, chỉ thiếu điều ôm thêm một thùng bắp rang bơ trong tay nữa thôi.


Ngoài tấm màn che này ra, trước mắt hắn còn có hàng chục màn hình bán trong suốt lớn nhỏ khác nhau, trên đó đang hiển thị hành động của một số người chơi không “theo quy tắc” cho lắm.


Luôn luôn theo dõi hành động của tất cả người chơi, là người bình thường cũng không chịu nổi. Vì vậy Phong Tuyền đã tự động hóa bằng ma pháp, chỉ cần không quá lố, một số hành động cơ bản của người chơi, Phong Tuyền cũng không đặc biệt chú ý.


Phong Tuyền giỏi nhận biết cảm xúc tiêu cực của con người, mỗi người chơi xuất hiện trong thế giới này đều sẽ tự động bị Phong Tuyền đánh dấu. Giống như Anh Đây Chính Là Truyền Thuyết loại tên đỏ có cảm xúc tiêu cực rõ ràng này, Phong Tuyền có thể nói là bắt một phát trúng ngay.


Ngay cả những cảm xúc mà người chơi tự mình không chú ý đến, Phong Tuyền cũng có thể nhận ra ác ý nảy sinh của họ trước họ, sau đó sẽ dành ra một chút tinh lực để chú ý.


Nhưng chỉ cần không phải là những hành vi người chơi tồi tệ như tàn sát thành phố và giết hại NPC bình thường, Phong Tuyền thực ra đều không định tự mình xử lý. Dù sao thì đoàn kỵ sĩ và Giáo hội binh sĩ ở mỗi thị trấn đều không phải ăn không ngồi rồi, Phong Tuyền cũng không có ý định thống trị thế giới.



Thiết lập game thế giới mở, vốn đã khác với những game khác – cốt truyện do nhà phát hành thiết lập sẵn từ đầu, người chơi chỉ cần đi theo các bước đã định sẵn của nhà phát hành – mỗi hành động của người chơi và “NPC” đều sẽ thay đổi hướng đi tiếp theo.


Một người chơi làm một việc, liên quan đến tuyến chính, về cơ bản người chơi thứ hai sẽ không thể sao chép hoàn toàn. Một cốt truyện chính người chơi chỉ có thể đi một lần, và cách chơi mà mỗi người cảm nhận được lại hoàn toàn khác nhau. Đây là ưu điểm cũng là nhược điểm của game thực tế ảo.


Nếu muốn người chơi đi theo hướng của mình, thì phải khiến họ có sự hiểu biết tương ứng về sự phát triển của câu chuyện.


“…Không thể hoàn toàn dựa vào livestream tự phát của người chơi.” Phong Tuyền nghiêm túc suy nghĩ một chút, hắn đưa tay vén mái tóc dài ra sau tai, nhớ lại những trò chơi mình từng chơi trước đây.


Đáng tiếc là ở kiếp trước của hắn, công nghệ phát triển không nhanh như vậy, càng không có game thực tế ảo, những game phi đơn lập có thế giới quan mở, thường là loại nhập vai hoặc người chơi chiến đấu với nhau.


Hắn không bận tâm đến việc người chơi đánh nhau, nhưng điều hắn quan tâm hơn là những hành động ấy sẽ ảnh hưởng thế nào đến cuộc sống của người thường. Mọi việc hắn đang làm hiện tại đều là cố gắng hết sức để bảo vệ những con người bình thường ấy.


Phong Tuyền nghiêm túc suy nghĩ một hồi, trong đầu đột nhiên có một ý tưởng sơ bộ.


Hắn có thể tạo ra một cơ chế tập hợp cốt truyện mà tất cả người chơi trong game đều có thể cùng hoàn thành (tương tự như thành tựu mà tất cả người chơi trong game cùng hoàn thành), bất kỳ tuyến chính nào do người chơi dẫn ra đều sẽ được ghi lại dưới dạng phó bản, có thể tham khảo cơ chế lưu trữ của một số game nhập vai.


Ví dụ như kết cục của Ivan, cũng có thể đặt vào dưới dạng phó bản để đi theo cốt truyện, để tất cả người chơi đều có thể nhận biết lại Ivan trong “phó bản”, đi đến một kết cục khác.


Chỉ là, những phó bản này sẽ không ảnh hưởng đến thực tại, cho dù người chơi cứu Ivan một trăm lần trong phó bản, cậu ta cũng sẽ không sống lại trong thực tại, hướng đi hiện có sẽ không thay đổi. Đây được coi là một hướng đi khả năng của tuyến nhánh, cũng cho phép những người chơi bỏ lỡ các cốt truyện chính đó có cơ hội tiếp xúc với chúng.


Còn có thể giấu manh mối trong phó bản, để những người chơi khác nhau dẫn ra những thiết lập cốt truyện khác nhau, mà người chơi ban đầu không dẫn ra được –


Phong Tuyền càng nghĩ càng thấy ý tưởng này rất khả thi. Hơn nữa, trong phó bản đều không phải người thật, nên cũng không gây ảnh hưởng gì đến người ngoài đời. Nếu làm tốt, có thể thu hút sự chú ý của người chơi, hấp dẫn hơn hẳn những phó bản thông thường, tương tự như một trò chơi nhập vai có yếu tố phát triển cốt truyện.


Còn có thể khiến mỗi người chơi cảm nhận được sức hút của mỗi nhân vật chính, nâng cao trải nghiệm game của họ –


Phong Tuyền nhếch mép, búng tay một cái: “Mình đúng là một thiên tài nhỏ.”


Khi Ta Trở Thành NPC Không Thể Công Lược Trong Trò Chơi
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá:
Truyện Khi Ta Trở Thành NPC Không Thể Công Lược Trong Trò Chơi Truyện Khi Ta Trở Thành NPC Không Thể Công Lược Trong Trò Chơi Story Chương 47: Một thiên tài nhỏ
10.0/10 từ 27 lượt.
loading...