Khi Ta Trở Thành NPC Không Thể Công Lược Trong Trò Chơi
Chương 42: Có bị lỗi không?
89@-
Vì điểm thiện cảm giữa Lorenzo và Ledia chênh lệch quá lớn nên ba người chơi có mặt tại hiện trường nhất thời không thể xác định là plugin có trục trặc, hay chính bản thân họ mới là vấn đề.
Mà điều đó cũng khiến người ta khó mà xác định được, liệu điểm thiện cảm là con số thay đổi theo thời gian thực hay chỉ là giá trị cơ bản.
Nhưng người chơi không chỉ có một mình – họ còn có cả một diễn đàn game để cùng nhau thảo luận. Quá nhiều vấn đề mới mẻ phát sinh từ trò chơi toàn diện, vì vậy diễn đàn lúc nào cũng nhộn nhịp, chỉ cần một trăm người là đủ tạo cảm giác như cả vạn người đang tranh luận.
Dữ liệu về điểm thiện cảm mà các người chơi khác chia sẻ về cơ bản không quá khác biệt với cảm xúc mà NPC thể hiện. Điểm thiện cảm của người qua đường chủ yếu dao động trong khoảng 10–30. Một số NPC có tính cách thân thiện thì sẽ có chỉ số cao hơn một chút.
Còn với những NPC có quen biết, quan hệ thân thiết hơn, điểm thiện cảm sẽ nằm trong khoảng 50–60. Do thời gian chơi hiện tại vẫn còn hạn chế nên nhìn chung chưa có ai đạt mức thiện cảm quá cao.
Nhưng hiện tại, độ hảo cảm đạt đến mức 80 — lại còn biết chơi diễn đàn, đăng thông tin vào dữ liệu đã biết trên diễn đàn, ngoài Lorenzo ra, một người cũng không có!!
Thêm nữa, điểm thiện cảm này là số liệu hiện thời, có thể biến động theo thời gian thực. Ví dụ bạn tặng quà, phần lớn NPC sẽ tăng khoảng 2–5 điểm. Nhưng nếu bạn tặng thứ họ không thích, thì hoặc là không thay đổi gì, hoặc ngược lại, còn bị tụt điểm.
Rõ ràng công cụ chỉ mới được công bố nhưng đã bị người chơi “nghiên cứu” đến mức biến hóa khôn lường.
Có người còn kể trên diễn đàn rằng mình xem trò chơi toàn diện như game hẹn hò mà chơi, nhưng kết quả phát hiện ra các anh trai chị gái mình “thả thính” không có ai đạt nổi 50 điểm thiện cảm cả – hoàn toàn chỉ đang dán chặt lấy mình vì tiền thôi!
“…Vậy nên, chắc là… không phải… công cụ bị lỗi?” Ba người chơi – sau khi bị cảnh báo vì làm mới công cụ quá nhiều lần – lâm vào tình thế hoang mang rối rắm.
Bởi vì hiện giờ họ vẫn đang trên đường di chuyển, xung quanh không có NPC nào khác, nên dữ liệu duy nhất để tham khảo chỉ có mỗi vị kỵ sĩ và tiểu thư kia, đến mức không thể xác định rốt cuộc là game bị lỗi… nhưng dù có lỗi đi nữa, cũng không thể cả ba người cùng gặp trục trặc một lúc chứ! Bọn họ đâu có sống chung, đâu dùng cùng mạng, cùng khoang chơi game!
“…Haizz, thiện cảm của tiểu thư đến một điểm cũng không có… nhưng người qua đường bình thường đi ngang ít ra cũng có 10 điểm…” Đất Đen vừa định mở miệng an ủi bạn thì thấy cô nàng chùi khóe mắt – nơi rõ ràng không có giọt lệ nào – rồi siết chặt nắm tay, hăng hái nói: “Nhưng chính vì thế mới càng có thử thách chứ sao?!”
Đất Đen: “…Ừ, đúng, cố lên.” Cậu thực sự không hiểu mình vừa lo lắng cái quái gì nữa.
Ban đầu thích tiểu thư vốn chỉ là vì nhan sắc, lúc đầu thấy con số 0 kia chắc chắn sẽ cảm thấy nản lòng. Nhưng nói cho cùng, gương mặt của tiểu thư vẫn còn đó mà!
Hơn nữa, con người khi đối mặt với một số tình huống, thường sẽ có xu hướng muốn thách thức cực hạn, sinh ra tâm lý phản nghịch. “Cô ấy không thích tôi, nên tôi lại càng thích cô ấy” — kiểu chuyện này hoàn toàn có thể xảy ra.
Tương tự như vậy, khi biết có ai đó có hảo cảm cao với mình, thích mình, cũng sẽ khó tránh khỏi việc bắt đầu để ý đến người đó.
Lorenzo rất nhạy cảm với ánh nhìn của người khác, gần như là vừa bị người chơi liếc mắt một cái, cậu đã lập tức quay đầu lại, nở nụ cười dịu dàng. Có lẽ vì sợ làm phiền Ledia đang ngồi trong xe ngựa, cậu chỉ mấp máy môi ra hiệu: “Sao vậy?”
Kết quả là ba người chơi lập tức quay đầu đi, không dám đối mặt với cậu, để lại Lorenzo với vẻ ngơ ngác, chớp chớp mắt.
Mây Trắng: “Bị một anh đẹp trai thích, áp lực thật lớn…”
Medusa: “Nếu phải miêu tả, cảm giác giống như bị giám thị trong trường để ý vậy, lúc nào cũng muốn thể hiện tốt trước mặt ảnh, không dám thả lỏng.”
Đất Đen: “...Mấy người ví von đúng là sinh động thật sự.”
“Tôi cũng thấy như vậy.”
Dù có thể chia đều hảo cảm của hai NPC cho nhau một chút cũng được mà?!
Lorenzo khi cảm thấy nghi ngờ cũng không giấu trong lòng mà lựa lúc nghỉ giữa đường hỏi thẳng: “...Xin hỏi, tôi đã làm gì thất lễ sao?”
Đất Đen: “Không, hoàn toàn không có! Sao lại nghĩ vậy?”
Lorenzo đáp: “...Vì tôi cứ có cảm giác ba người các vị đang cố ý né tránh tôi?”
Người chơi lập tức phản bác: “Không! Không có! Hoàn toàn không có! Là cậu nghĩ nhầm rồi đó!”
“Vậy thì tốt quá rồi.” Vị kỵ sĩ tóc trắng như trút được gánh nặng, dịu dàng nói: “Tôi không muốn bị người mình thích ghét bỏ, nên lúc nào cũng cố gắng thể hiện tốt trước mặt mọi người.”
Lorenzo nói xong thì vui vẻ bỏ đi, để lại một Đất Đen trúng đòn chí mạng.
Medusa bước tới chọc chọc cậu ta, Đất Đen lập tức cứng đờ ngã vật ra đất.
Mây Trắng giật mình: “Cậu làm sao thế?”
Đất Đen thấp giọng lẩm bẩm: “Trước tiên, tôi không phải là gay.”
Hai người chơi nữ: “…”
Đất Đen đưa tay che mặt.
Theo như dự kiến ban đầu thì tối nay bọn họ sẽ đến được thành phố tiếp theo, theo lời Lorenzo giới thiệu, đó là một thành phố tên là Canning.
Chỉ là tốc độ của họ chậm hơn dự đoán một chút, khiến người chơi cảm thấy mình đang kéo chân sau.
“Xin đừng tự trách, tiểu thư cũng không hề tỏ ra bất mãn với các vị.” Lorenzo cố gắng an ủi như vậy.
Kết quả là cậu nhận được ba khuôn mặt đen như trái khổ qua không thể diễn tả nổi.
Tất nhiên là không bất mãn rồi! Vì hảo cảm của tiểu thư vẫn là 0! Chẳng nhúc nhích tẹo nào luôn!
“Thôi xong, tôi sắp bị kỵ sĩ tán đổ rồi.” Mây Trắng nói vậy: “Thật ra nhìn kỹ lại thì mặt của kỵ sĩ Lo cũng rất đẹp đó, dù không hoàn toàn hợp gu tôi...”
Lorenzo: “?”
Lorenzo: “Tôi muốn hỏi từ trước rồi, ba vị nói 'kỵ sĩ Lo', là đang chỉ tôi sao?”
Người luôn cố tránh mặt cậu là Mây Trắng lập tức sốc: “Khoan đã? Cậu nghe thấy à?!”
Lorenzo khựng lại một chút, rồi nói: “Xin lỗi, lần sau nếu tôi nghe thấy tôi sẽ không nhắc nữa.”
Mây Trắng: “Không phải cái ý đó mà!! Vậy tức là mấy cuộc nói chuyện riêng của tụi tôi cậu đều nghe thấy hả?!”
Lorenzo đưa tay sờ mặt, hơi xấu hổ: “Thật ngại quá, có lẽ giác quan của tôi hơi nhạy cảm hơn người thường một chút?”
Cậu rất chân thành, “Lần sau tôi sẽ nhắc nhở mọi người.”
Não chúng ta không cùng một tần số đâu nhỉ! Cậu tuyệt đối là cố ý phải không kỵ sĩ!!!
Gõ chữ sao mà nhanh và tiện bằng nói trực tiếp được, vì kỵ sĩ vẫn luôn ngồi trên xe ngựa, có khoảng cách với ba người chơi, thêm việc cậu hầu như không chủ động chen ngang vào cuộc trò chuyện, nên bọn họ mới tưởng cậu không nghe thấy gì.
Tóm lại, vì tốc độ chậm hơn nên đêm nay bọn họ vẫn phải ngủ ngoài trời.
Tuy nhiên lần này lại xảy ra một chuyện nhỏ.
Ngay khi Lorenzo vừa dựng xong lều cho tiểu thư như mọi khi, Ledia bắt đầu soi mói: “...Hai ngày nay cậu có tắm không đấy?”
Bởi vì Lorenzo lúc nào cũng bám sát theo tiểu thư, lúc còn ở trong thành thì còn có lúc được ở một mình, nhưng khi ra ngoài hoang dã, cậu gần như không rời Ledia nửa bước.
Lorenzo thử giải thích: “Tôi có dùng ma pháp làm sạch—”
Nhưng tiểu thư không chấp nhận cách này, cho rằng mỗi ngày cứ đi đường như vậy mà không tắm thì người chắc chắn sẽ bốc mùi.
Lorenzo ngửi ngửi cánh tay mình, ngập ngừng quay sang hỏi người chơi nam duy nhất: “Tôi có mùi gì lạ không?”
Đất Đen: “Không, cậu tránh xa tôi một chút—Tôi nói là không có! Đừng tỏ ra tội nghiệp vậy mà!”
Lorenzo bị đả kích nặng nề, nhưng vẫn kiên cường hỏi tiếp: “...Rõ ràng cậu cố ý đứng cách tôi cả mét, tôi vừa lại gần là cậu lùi ngay... không cần phải an ủi tôi đâu, cứ nói thật đi, tôi thật sự có mùi gì kỳ lạ sao?”
Đất Đen: Câu này tôi chịu, không lẽ mở miệng ra là bảo tôi không phải gay à?
“À mà tôi muốn hỏi từ lâu rồi.” Người chơi cố gắng đổi đề tài, hỏi: “Nước uống và đồ dùng của tụi tôi mấy ngày nay lấy ở đâu vậy?”
Khu vực này đâu có thấy suối hay hồ gì đâu?
Bởi vì mấy người chơi không có khái niệm về tắm rửa, cơ thể họ là mô hình, nên bây giờ mới sực nhớ ra chuyện đó.
“À... chuyện đó ấy à, vì thuộc tính của tôi là nước... khoan đã, đừng nhìn tôi bằng ánh mắt đó — tôi không dùng ma pháp biến ra nước cho mọi người uống đâu.” Lorenzo giải thích: “Thiên phú ma pháp thuộc tính khiến chúng tôi có thể gần gũi hơn với các yếu tố tương ứng trong cuộc sống.”
“Ví dụ thuộc tính của tôi là nước, nên tôi cũng có thể cảm nhận được lượng nước trong không khí. Hai ngày nay nguồn nước tôi dùng đều được rút ra từ trong không khí cả.”
Đất Đenbừng tỉnh: “Giống như hơi nước ấy hả!”
Lorenzo: “Tôi nghe không hiểu lắm cậu đang nói gì, nhưng chắc cũng gần gần như thế.”
Kỵ sĩ lại ủ rũ, nói: “Hơn nữa vì tôi mang thuộc tính nước nên tự thấy bản thân cũng khá sạch sẽ rồi mà…”
Đất Đenan ủi: “Vậy thì cậu đi tắm một cái luôn đi? Ở đây chắc không có chuyện gì đâu.”
Lorenzo: “Nhưng bên cạnh chủ nhân còn có—”
Đất Đen: “Tiểu thư nhà cậu sắp chê cậu thối rồi đó.”
Lorenzo: “……!”
Trong tình huống này, cuối cùng Lorenzo vẫn quyết định đi tắm. Cậu đã chuẩn bị một số pháp thuật phòng vệ xung quanh Ledia, chỉ cần cô không rời khỏi phạm vi đó thì về cơ bản sẽ không gặp nguy hiểm gì.
Người chơi cảm thấy cảnh này rất quen, hệt như phân cảnh trong Tây Du Ký, lúc Tôn Ngộ Không bảo Đường Tăng không được ra khỏi vòng tròn.
Lorenzo nói đi tắm là thật sự đi tắm. Cậu búng ngón tay một cái, bên trên liền tụ lại một đám mây nhỏ—dùng pháp thuật để làm mấy chuyện kỳ quặc kiểu này, cũng xem như là sự đồng thuận ngầm giữa bản thể và phân thân.
Tóc trắng bị ướt dính bết vào mặt, xung quanh lại không có người nên Lorenzo cũng không cần tiếp tục diễn trò, vẻ mặt trở lại trạng thái lạnh nhạt tự nhiên.
Hiện tại thuộc tính của Phong Tuyền là bóng tối thuần túy, bản thân không hề có thuộc tính nước. Vì vậy khi tạo ra phân thân Lorenzo, trong quá trình chế tạo đã cố tình đưa vào ma tinh cao cấp hệ thủy, theo một nghĩa nào đó thì có thể xem như “nạp tiền” để nạp ra thuộc tính mới cho phân thân này.
Nhưng cho dù như vậy thì mối liên kết giữa phân thân và bản thể cũng không thể bị cắt đứt, thuộc tính bóng tối vẫn sẽ lưu lại dấu vết trên người phân thân.
Giống như khi Phong Tuyền đóng vai Ivan, hắn phải dùng lông chim do Thánh Tử chế ra để che giấu thuộc tính bóng tối trên người. Phân thân Lorenzo cũng cần thủ pháp tương tự, chỉ là không giống Ivan, Lorenzo không thể lúc nào cũng mang theo thứ dễ bị hỏng như lông chim bên người.
Vì vậy Phong Tuyền đã nghĩ ra một cách, hắn gom toàn bộ khí tức bóng tối không thể tách rời lại trong một phạm vi rất nhỏ, không để nó lan sang cơ thể kỵ sĩ. Nhờ vậy mà phân thân lần này nhìn qua đúng là một kỵ sĩ mang thuộc tính nước bình thường.
Lorenzo vuốt ngược phần mái tóc ướt sũng ra sau, có lẽ vì mang thuộc tính nước, ấn tượng đầu tiên mà cậu mang đến cho người khác chính là sự nhạt nhòa về màu sắc.
Kỵ sĩ có mái tóc trắng nhạt, đồng tử tím lạnh, ngay cả làn da cũng trắng như chưa từng bị nắng chiếu đến. Chính điều đó khiến cho vết ấn màu đen đậm như dấu sắt nung bên hông cậu trở nên đặc biệt nổi bật.
—Giống hệt như những nô lệ tầng lớp thấp nhất bị quý tộc khắc lên dấu ấn có thể đem ra mua bán bất cứ lúc nào.
Mà đúng vào lúc này, lại có người xuất hiện ngay vị trí đó.
Người chơi đột ngột xuất hiện trừng mắt nhìn, cậu ta không thốt lên vì bắt gặp người ta đang tắm giữa hoang dã, mà là vì: “Cậu tắm mà còn mặc quần là sao!!”
Lorenzo: “……”
Khi Ta Trở Thành NPC Không Thể Công Lược Trong Trò Chơi
Vì điểm thiện cảm giữa Lorenzo và Ledia chênh lệch quá lớn nên ba người chơi có mặt tại hiện trường nhất thời không thể xác định là plugin có trục trặc, hay chính bản thân họ mới là vấn đề.
Mà điều đó cũng khiến người ta khó mà xác định được, liệu điểm thiện cảm là con số thay đổi theo thời gian thực hay chỉ là giá trị cơ bản.
Nhưng người chơi không chỉ có một mình – họ còn có cả một diễn đàn game để cùng nhau thảo luận. Quá nhiều vấn đề mới mẻ phát sinh từ trò chơi toàn diện, vì vậy diễn đàn lúc nào cũng nhộn nhịp, chỉ cần một trăm người là đủ tạo cảm giác như cả vạn người đang tranh luận.
Dữ liệu về điểm thiện cảm mà các người chơi khác chia sẻ về cơ bản không quá khác biệt với cảm xúc mà NPC thể hiện. Điểm thiện cảm của người qua đường chủ yếu dao động trong khoảng 10–30. Một số NPC có tính cách thân thiện thì sẽ có chỉ số cao hơn một chút.
Còn với những NPC có quen biết, quan hệ thân thiết hơn, điểm thiện cảm sẽ nằm trong khoảng 50–60. Do thời gian chơi hiện tại vẫn còn hạn chế nên nhìn chung chưa có ai đạt mức thiện cảm quá cao.
Nhưng hiện tại, độ hảo cảm đạt đến mức 80 — lại còn biết chơi diễn đàn, đăng thông tin vào dữ liệu đã biết trên diễn đàn, ngoài Lorenzo ra, một người cũng không có!!
Thêm nữa, điểm thiện cảm này là số liệu hiện thời, có thể biến động theo thời gian thực. Ví dụ bạn tặng quà, phần lớn NPC sẽ tăng khoảng 2–5 điểm. Nhưng nếu bạn tặng thứ họ không thích, thì hoặc là không thay đổi gì, hoặc ngược lại, còn bị tụt điểm.
Rõ ràng công cụ chỉ mới được công bố nhưng đã bị người chơi “nghiên cứu” đến mức biến hóa khôn lường.
Có người còn kể trên diễn đàn rằng mình xem trò chơi toàn diện như game hẹn hò mà chơi, nhưng kết quả phát hiện ra các anh trai chị gái mình “thả thính” không có ai đạt nổi 50 điểm thiện cảm cả – hoàn toàn chỉ đang dán chặt lấy mình vì tiền thôi!
“…Vậy nên, chắc là… không phải… công cụ bị lỗi?” Ba người chơi – sau khi bị cảnh báo vì làm mới công cụ quá nhiều lần – lâm vào tình thế hoang mang rối rắm.
Bởi vì hiện giờ họ vẫn đang trên đường di chuyển, xung quanh không có NPC nào khác, nên dữ liệu duy nhất để tham khảo chỉ có mỗi vị kỵ sĩ và tiểu thư kia, đến mức không thể xác định rốt cuộc là game bị lỗi… nhưng dù có lỗi đi nữa, cũng không thể cả ba người cùng gặp trục trặc một lúc chứ! Bọn họ đâu có sống chung, đâu dùng cùng mạng, cùng khoang chơi game!
“…Haizz, thiện cảm của tiểu thư đến một điểm cũng không có… nhưng người qua đường bình thường đi ngang ít ra cũng có 10 điểm…” Đất Đen vừa định mở miệng an ủi bạn thì thấy cô nàng chùi khóe mắt – nơi rõ ràng không có giọt lệ nào – rồi siết chặt nắm tay, hăng hái nói: “Nhưng chính vì thế mới càng có thử thách chứ sao?!”
Đất Đen: “…Ừ, đúng, cố lên.” Cậu thực sự không hiểu mình vừa lo lắng cái quái gì nữa.
Ban đầu thích tiểu thư vốn chỉ là vì nhan sắc, lúc đầu thấy con số 0 kia chắc chắn sẽ cảm thấy nản lòng. Nhưng nói cho cùng, gương mặt của tiểu thư vẫn còn đó mà!
Hơn nữa, con người khi đối mặt với một số tình huống, thường sẽ có xu hướng muốn thách thức cực hạn, sinh ra tâm lý phản nghịch. “Cô ấy không thích tôi, nên tôi lại càng thích cô ấy” — kiểu chuyện này hoàn toàn có thể xảy ra.
Tương tự như vậy, khi biết có ai đó có hảo cảm cao với mình, thích mình, cũng sẽ khó tránh khỏi việc bắt đầu để ý đến người đó.
Lorenzo rất nhạy cảm với ánh nhìn của người khác, gần như là vừa bị người chơi liếc mắt một cái, cậu đã lập tức quay đầu lại, nở nụ cười dịu dàng. Có lẽ vì sợ làm phiền Ledia đang ngồi trong xe ngựa, cậu chỉ mấp máy môi ra hiệu: “Sao vậy?”
Kết quả là ba người chơi lập tức quay đầu đi, không dám đối mặt với cậu, để lại Lorenzo với vẻ ngơ ngác, chớp chớp mắt.
Mây Trắng: “Bị một anh đẹp trai thích, áp lực thật lớn…”
Medusa: “Nếu phải miêu tả, cảm giác giống như bị giám thị trong trường để ý vậy, lúc nào cũng muốn thể hiện tốt trước mặt ảnh, không dám thả lỏng.”
Đất Đen: “...Mấy người ví von đúng là sinh động thật sự.”
“Tôi cũng thấy như vậy.”
Dù có thể chia đều hảo cảm của hai NPC cho nhau một chút cũng được mà?!
Lorenzo khi cảm thấy nghi ngờ cũng không giấu trong lòng mà lựa lúc nghỉ giữa đường hỏi thẳng: “...Xin hỏi, tôi đã làm gì thất lễ sao?”
Đất Đen: “Không, hoàn toàn không có! Sao lại nghĩ vậy?”
Lorenzo đáp: “...Vì tôi cứ có cảm giác ba người các vị đang cố ý né tránh tôi?”
Người chơi lập tức phản bác: “Không! Không có! Hoàn toàn không có! Là cậu nghĩ nhầm rồi đó!”
“Vậy thì tốt quá rồi.” Vị kỵ sĩ tóc trắng như trút được gánh nặng, dịu dàng nói: “Tôi không muốn bị người mình thích ghét bỏ, nên lúc nào cũng cố gắng thể hiện tốt trước mặt mọi người.”
Lorenzo nói xong thì vui vẻ bỏ đi, để lại một Đất Đen trúng đòn chí mạng.
Medusa bước tới chọc chọc cậu ta, Đất Đen lập tức cứng đờ ngã vật ra đất.
Mây Trắng giật mình: “Cậu làm sao thế?”
Đất Đen thấp giọng lẩm bẩm: “Trước tiên, tôi không phải là gay.”
Hai người chơi nữ: “…”
Đất Đen đưa tay che mặt.
Theo như dự kiến ban đầu thì tối nay bọn họ sẽ đến được thành phố tiếp theo, theo lời Lorenzo giới thiệu, đó là một thành phố tên là Canning.
Chỉ là tốc độ của họ chậm hơn dự đoán một chút, khiến người chơi cảm thấy mình đang kéo chân sau.
“Xin đừng tự trách, tiểu thư cũng không hề tỏ ra bất mãn với các vị.” Lorenzo cố gắng an ủi như vậy.
Kết quả là cậu nhận được ba khuôn mặt đen như trái khổ qua không thể diễn tả nổi.
Tất nhiên là không bất mãn rồi! Vì hảo cảm của tiểu thư vẫn là 0! Chẳng nhúc nhích tẹo nào luôn!
“Thôi xong, tôi sắp bị kỵ sĩ tán đổ rồi.” Mây Trắng nói vậy: “Thật ra nhìn kỹ lại thì mặt của kỵ sĩ Lo cũng rất đẹp đó, dù không hoàn toàn hợp gu tôi...”
Lorenzo: “?”
Lorenzo: “Tôi muốn hỏi từ trước rồi, ba vị nói 'kỵ sĩ Lo', là đang chỉ tôi sao?”
Người luôn cố tránh mặt cậu là Mây Trắng lập tức sốc: “Khoan đã? Cậu nghe thấy à?!”
Lorenzo khựng lại một chút, rồi nói: “Xin lỗi, lần sau nếu tôi nghe thấy tôi sẽ không nhắc nữa.”
Mây Trắng: “Không phải cái ý đó mà!! Vậy tức là mấy cuộc nói chuyện riêng của tụi tôi cậu đều nghe thấy hả?!”
Lorenzo đưa tay sờ mặt, hơi xấu hổ: “Thật ngại quá, có lẽ giác quan của tôi hơi nhạy cảm hơn người thường một chút?”
Cậu rất chân thành, “Lần sau tôi sẽ nhắc nhở mọi người.”
Não chúng ta không cùng một tần số đâu nhỉ! Cậu tuyệt đối là cố ý phải không kỵ sĩ!!!
Gõ chữ sao mà nhanh và tiện bằng nói trực tiếp được, vì kỵ sĩ vẫn luôn ngồi trên xe ngựa, có khoảng cách với ba người chơi, thêm việc cậu hầu như không chủ động chen ngang vào cuộc trò chuyện, nên bọn họ mới tưởng cậu không nghe thấy gì.
Tóm lại, vì tốc độ chậm hơn nên đêm nay bọn họ vẫn phải ngủ ngoài trời.
Tuy nhiên lần này lại xảy ra một chuyện nhỏ.
Ngay khi Lorenzo vừa dựng xong lều cho tiểu thư như mọi khi, Ledia bắt đầu soi mói: “...Hai ngày nay cậu có tắm không đấy?”
Bởi vì Lorenzo lúc nào cũng bám sát theo tiểu thư, lúc còn ở trong thành thì còn có lúc được ở một mình, nhưng khi ra ngoài hoang dã, cậu gần như không rời Ledia nửa bước.
Lorenzo thử giải thích: “Tôi có dùng ma pháp làm sạch—”
Nhưng tiểu thư không chấp nhận cách này, cho rằng mỗi ngày cứ đi đường như vậy mà không tắm thì người chắc chắn sẽ bốc mùi.
Lorenzo ngửi ngửi cánh tay mình, ngập ngừng quay sang hỏi người chơi nam duy nhất: “Tôi có mùi gì lạ không?”
Đất Đen: “Không, cậu tránh xa tôi một chút—Tôi nói là không có! Đừng tỏ ra tội nghiệp vậy mà!”
Lorenzo bị đả kích nặng nề, nhưng vẫn kiên cường hỏi tiếp: “...Rõ ràng cậu cố ý đứng cách tôi cả mét, tôi vừa lại gần là cậu lùi ngay... không cần phải an ủi tôi đâu, cứ nói thật đi, tôi thật sự có mùi gì kỳ lạ sao?”
Đất Đen: Câu này tôi chịu, không lẽ mở miệng ra là bảo tôi không phải gay à?
“À mà tôi muốn hỏi từ lâu rồi.” Người chơi cố gắng đổi đề tài, hỏi: “Nước uống và đồ dùng của tụi tôi mấy ngày nay lấy ở đâu vậy?”
Khu vực này đâu có thấy suối hay hồ gì đâu?
Bởi vì mấy người chơi không có khái niệm về tắm rửa, cơ thể họ là mô hình, nên bây giờ mới sực nhớ ra chuyện đó.
“À... chuyện đó ấy à, vì thuộc tính của tôi là nước... khoan đã, đừng nhìn tôi bằng ánh mắt đó — tôi không dùng ma pháp biến ra nước cho mọi người uống đâu.” Lorenzo giải thích: “Thiên phú ma pháp thuộc tính khiến chúng tôi có thể gần gũi hơn với các yếu tố tương ứng trong cuộc sống.”
“Ví dụ thuộc tính của tôi là nước, nên tôi cũng có thể cảm nhận được lượng nước trong không khí. Hai ngày nay nguồn nước tôi dùng đều được rút ra từ trong không khí cả.”
Đất Đenbừng tỉnh: “Giống như hơi nước ấy hả!”
Lorenzo: “Tôi nghe không hiểu lắm cậu đang nói gì, nhưng chắc cũng gần gần như thế.”
Kỵ sĩ lại ủ rũ, nói: “Hơn nữa vì tôi mang thuộc tính nước nên tự thấy bản thân cũng khá sạch sẽ rồi mà…”
Đất Đenan ủi: “Vậy thì cậu đi tắm một cái luôn đi? Ở đây chắc không có chuyện gì đâu.”
Lorenzo: “Nhưng bên cạnh chủ nhân còn có—”
Đất Đen: “Tiểu thư nhà cậu sắp chê cậu thối rồi đó.”
Lorenzo: “……!”
Trong tình huống này, cuối cùng Lorenzo vẫn quyết định đi tắm. Cậu đã chuẩn bị một số pháp thuật phòng vệ xung quanh Ledia, chỉ cần cô không rời khỏi phạm vi đó thì về cơ bản sẽ không gặp nguy hiểm gì.
Người chơi cảm thấy cảnh này rất quen, hệt như phân cảnh trong Tây Du Ký, lúc Tôn Ngộ Không bảo Đường Tăng không được ra khỏi vòng tròn.
Lorenzo nói đi tắm là thật sự đi tắm. Cậu búng ngón tay một cái, bên trên liền tụ lại một đám mây nhỏ—dùng pháp thuật để làm mấy chuyện kỳ quặc kiểu này, cũng xem như là sự đồng thuận ngầm giữa bản thể và phân thân.
Tóc trắng bị ướt dính bết vào mặt, xung quanh lại không có người nên Lorenzo cũng không cần tiếp tục diễn trò, vẻ mặt trở lại trạng thái lạnh nhạt tự nhiên.
Hiện tại thuộc tính của Phong Tuyền là bóng tối thuần túy, bản thân không hề có thuộc tính nước. Vì vậy khi tạo ra phân thân Lorenzo, trong quá trình chế tạo đã cố tình đưa vào ma tinh cao cấp hệ thủy, theo một nghĩa nào đó thì có thể xem như “nạp tiền” để nạp ra thuộc tính mới cho phân thân này.
Nhưng cho dù như vậy thì mối liên kết giữa phân thân và bản thể cũng không thể bị cắt đứt, thuộc tính bóng tối vẫn sẽ lưu lại dấu vết trên người phân thân.
Giống như khi Phong Tuyền đóng vai Ivan, hắn phải dùng lông chim do Thánh Tử chế ra để che giấu thuộc tính bóng tối trên người. Phân thân Lorenzo cũng cần thủ pháp tương tự, chỉ là không giống Ivan, Lorenzo không thể lúc nào cũng mang theo thứ dễ bị hỏng như lông chim bên người.
Vì vậy Phong Tuyền đã nghĩ ra một cách, hắn gom toàn bộ khí tức bóng tối không thể tách rời lại trong một phạm vi rất nhỏ, không để nó lan sang cơ thể kỵ sĩ. Nhờ vậy mà phân thân lần này nhìn qua đúng là một kỵ sĩ mang thuộc tính nước bình thường.
Lorenzo vuốt ngược phần mái tóc ướt sũng ra sau, có lẽ vì mang thuộc tính nước, ấn tượng đầu tiên mà cậu mang đến cho người khác chính là sự nhạt nhòa về màu sắc.
Kỵ sĩ có mái tóc trắng nhạt, đồng tử tím lạnh, ngay cả làn da cũng trắng như chưa từng bị nắng chiếu đến. Chính điều đó khiến cho vết ấn màu đen đậm như dấu sắt nung bên hông cậu trở nên đặc biệt nổi bật.
—Giống hệt như những nô lệ tầng lớp thấp nhất bị quý tộc khắc lên dấu ấn có thể đem ra mua bán bất cứ lúc nào.
Mà đúng vào lúc này, lại có người xuất hiện ngay vị trí đó.
Người chơi đột ngột xuất hiện trừng mắt nhìn, cậu ta không thốt lên vì bắt gặp người ta đang tắm giữa hoang dã, mà là vì: “Cậu tắm mà còn mặc quần là sao!!”
Lorenzo: “……”
Khi Ta Trở Thành NPC Không Thể Công Lược Trong Trò Chơi
Đánh giá:
Truyện Khi Ta Trở Thành NPC Không Thể Công Lược Trong Trò Chơi
Story
Chương 42: Có bị lỗi không?
10.0/10 từ 27 lượt.