Khi Ta Trở Thành NPC Không Thể Công Lược Trong Trò Chơi

Chương 27: Không kịp nữa rồi

82@-

Mọi chuyện xảy ra quá đột ngột, khiến tất cả mọi người có mặt đều không kịp phản ứng xem rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.


Bình luận trên livestream bị spam liên tục, não của người chơi vẫn chưa kịp phản ứng.


Chỉ có Andyver là còn có thể đưa ra phản ứng tương ứng vào lúc này, vì liên quan đến phó bản này, anh đã bị nhắm vào một cách đặc biệt, đã cố ý tạo ra một pháp trận ma thuật (bề ngoài là vậy) để khắc chế anh ở trong đó.


Về việc này, Andyver cho rằng, tuy anh đã che giấu thân phận, nhưng với tư cách là Thánh Tử, thấy chết không cứu, nghĩ thế nào cũng không đúng, anh bắt buộc phải có một lý do hợp lý để không thể ra tay.


Nhưng Thánh Tử lại là kiểu người không thích nói thẳng vấn đề, cho dù dùng thiết lập mồm mép tép nhảy của Verdyan cũng vậy. Cho nên anh chỉ có thể nói bóng gió vài câu một cách ẩn ý trước đó, có ai để ý hay không anh không quan tâm, dù sao anh diễn tròn vai là được rồi.


Trường hợp Thánh Tử không thể sử dụng ma pháp ánh sáng gần như không thể xảy ra, trên thế giới này người có thể ảnh hưởng đến anh, chỉ có Phong Tuyền. Cho nên sau khi nhận thấy sự sai lệch nhỏ của pháp trận trong tầng hầm, Andyver đã hiểu ra, tương lai Phong Tuyền sẽ đưa bản thể của mình ra, sử dụng như một nhân vật trong mắt người chơi.


Bây giờ vở kịch vẫn chưa kết thúc, Andyver không thể không làm gì cả, cho nên so với những người chơi sống trong môi trường hòa bình, Andyver rút con dao găm bên hông, lao thẳng tới chém một nhát vào cổ con sói hoang, tạo ra một vết thương cực sâu.


Thế nhưng thú tính của con sói dữ vô cùng hung hãn, hoàn toàn không để ý đến vết thương trên người mình, cho dù bản thân có chết, nó cũng nghiến chặt răng, muốn cướp đi sinh mạng của Ivan.


Không biết là máu của Ivan hay của con sói hoang bắn lên mặt và mũ trùm của Andyver, một con sói không đáng để Andyver phải thấy phiền phức, anh lại tăng thêm sức, sau khi chắc chắn con sói không thể thở được nữa, khẽ nói: “Cố chịu một chút.”


Nói rồi, anh dùng tay cạy miệng con sói, sau khi kéo nó ra, mấy lỗ máu sâu hoắm thấy cả xương xuất hiện trước mặt. Andyver chậc một tiếng, quay đầu hỏi thẳng: “Trong các vị ai còn thuốc trị thương không?”


Lúc này người chơi mới muộn màng phản ứng lại, theo phản xạ lục tìm trong ba lô của mình, tuy nhiên, trận chiến phó bản vừa rồi, họ đã dùng sạch thuốc đỏ mà Ivan chuẩn bị, gần như không còn lại gì.


Người chơi nhìn nhau, Ba Ba lo lắng hỏi: “Thanh mana của tôi còn một nửa! Ý tôi là ma lực! Tôi có ma pháp trị liệu! Để tôi thử!”


Andyver: “...”


Phong Tuyền vẫn chưa chết: “...”


Cậu đang chê tôi chết chưa đủ nhanh hả?



Andyver cũng hơi cạn lời, biểu hiện vừa rồi, hẳn là có thể thấy bản thân Ivan thiên về thuộc tính bóng tối mà phải không? Ma pháp trị liệu ánh sáng đối với người thuộc tính bóng tối mà nói, đều là một loại sát thương có tính ăn mòn rất mạnh.


Andyver chỉ có thể lên tiếng từ chối: “Không được.”


Thủy Vô Nguyệt cũng hiểu ra, cản Ba Ba lại nói: “Thuộc tính của Ivan có lẽ khắc với cậu đó.”


Đúng lúc này, Đừng Nạp Nữa Làm Ơn đột nhiên nói: “Tôi còn một chai! Vừa rồi tôi chưa kịp dùng hết!”


Cô lấy chai thuốc đỏ đó từ trong ba lô ra—— thuốc đỏ đặc chế của Ivan đối với người chơi thì hiệu quả tức thì, nhưng đối với NPC, nó chỉ là thuốc trị liệu rất bình thường, căn bản không thể đạt được hiệu quả hồi phục trong nháy mắt.


Andyver dùng dây buộc tóc của mình tạm làm băng gạc, không đủ thì lại xé phần sạch sẽ của áo choàng ra băng bó qua loa, sau đó anh trực tiếp bế kiểu công chúa thiếu niên mặt mày trắng bệch vì mất máu quá nhiều lên.


Sau đó, trong lúc người chơi còn đang phản ứng chậm một nhịp, Andyver đặt Ivan xuống trước mặt dây leo hút máu.


Dây leo hút máu là loài thực vật bẩm sinh ưa bóng tối, ghét lửa và ánh sáng mặt trời. Mà cây dây leo hút máu này là do Phong Tuyền đưa cho Emer năm năm trước, trong mắt ma vật không có khái niệm thay đổi thời gian, đối với dây leo hút máu, Ivan bị thương lúc này vẫn mang mùi hương quen thuộc gần gũi.


Rõ ràng là một cây ma thực vô tâm vô tình chỉ hành động theo bản năng, nhưng vào khoảnh khắc này, nó vẫn chậm rãi quấn quanh người thiếu niên tóc đen, phần dây leo xanh tươi sạch sẽ nhất áp lên vị trí vết thương. Giây tiếp theo, sắc mặt tái nhợt của Ivan bắt đầu trở nên hồng hào hơn một chút.


Tất cả người chơi đều thở phào nhẹ nhõm, dây leo hút máu vốn đã mất hơn một nửa máu vì chuyện của Emer, sau khi hoàn thành công việc này, trên người nó gần như không còn nhìn thấy màu xanh nữa.


Nó bắt đầu bị than hóa và vỡ vụn từng chút một từ phần đuôi, ngược lại, thiếu niên trong lòng nó giống như người đẹp ngủ trong rừng vừa tỉnh giấc, chậm rãi mở mắt ra.


Đôi mắt màu xám tro mờ mịt trong veo, dường như vẫn chưa phản ứng lại được chuyện gì đã xảy ra.


Thấy Ivan tỉnh lại, Ba Ba hú lên một tiếng, lao tới ôm chặt lấy Ivan vừa ngồi dậy: “Ivan! Ivan!! Tôi còn tưởng cậu sắp chết rồi hu hu hu!! Hết hồn luôn!!”


Nghe cô nói vậy, Ivan liếc nhìn Andyver đã kéo mũ trùm lên che đi phần mắt. Chuyện vừa rồi quá khẩn cấp, bây giờ đa số mọi người chắc vẫn chưa để ý đến màu mắt đặc biệt của Andyver.


Người đàn ông bị mũ trùm che gần hết mặt không hề vui mừng vì Ivan hồi phục, mà lại mím chặt môi.


Ivan dường như hiểu ra điều gì đó, mỉm cười với Ba Ba: “Nhà lữ hành, tôi không sao rồi.”



“Hu hu hu cậu không biết vừa rồi đáng sợ thế nào đâu! Tôi hoàn toàn không phản ứng kịp luôn!” Ba Ba khóc đến lê hoa đái vũ, nước mắt nước mũi chảy ròng ròng, cho dù khuôn mặt cô tự nặn vô cùng xinh đẹp, giờ phút này cũng chẳng còn hình tượng gì nữa.


Ivan bằng lòng để cô ôm như vậy, thật sự có thể nói là quá dịu dàng.


Nhéo một cái vào hông bạn cũng thở phào: “Rõ ràng Ivan bị mù mặt, căn bản không nhìn ra bây giờ cậu lôi thôi thế nào đâu nhỉ?”


Thủy Vô Nguyệt phản bác: “Mù mặt chỉ là không nhớ được mặt, biểu cảm thì chắc vẫn phân biệt được.”


Ivan cười bất đắc dĩ, cậu xoa đầu Ba Ba: “Có thể đứng dậy trước được không?”


Ba Ba lưu luyến buông tay, liền nhìn thấy Ivan đưa tay ra.


Đại công thần vừa cứu người, dây leo hút máu, đã bắt đầu từ từ than hóa thành mảnh vụn.


Ivan ngồi xổm xuống, xoa xoa vị trí dây leo chưa hoàn toàn biến mất: “Cảm ơn nhé.”


Cũng không biết dây leo hút máu có hiểu được không, nó khó khăn uốn cong dây leo một chút, cuối cùng hoàn toàn biến mất.


Mọi người nhất thời cũng không biết nên nói gì, Ivan lại hồi phục rất nhanh, đứng dậy xoay người nói với người chơi: “Chúng ta về thôi, các nhà lữ hành.”


Người chơi lập tục hưởng ứng: “Ồ ồ ồ chúng ta mau đi thôi!”


“Cứ cảm thấy ở đây nguy hiểm quá, hình như lúc nào cũng có bất ngờ mới.”


“Tôi cũng muốn đi rồi, lát nữa mọi người chú ý chút, đừng có gặp phải sói nữa nha! Bảo vệ Ivan——”


Người chơi đều đã hoàn hồn, bên kia màn hình bình luận cũng gào khóc.


[Tốt quá rồi tốt quá rồi, Ivan không sao hu hu hu]


[Vừa rồi đáng sợ quá, thật sự quá đáng sợ]



[Vì bây giờ người không sao rồi, tui có thể nói được không? Ivan hình như rất thích dây leo hút máu nha!]


Lần này thật sự đã bước ra khỏi phó bản, tất cả người chơi đều cảnh giác hơn, và lần này, không có con sói nào xuất hiện, tất cả người chơi cũng không dám quá lơ là cảnh giác, sợ lại có thêm một “bất ngờ” nữa.


Nhưng vừa bước ra khỏi phó bản, thiếu niên tóc đen trông vẫn không có chút cảm giác nguy hiểm nào, lại sờ sờ chỗ vết thương trên cổ vừa hồi phục nói: “Bộ dạng này của tôi có phải quá nổi bật rồi không…”


Người chơi lập tức phản ứng lại, bộ dạng nửa người dính máu này của Ivan mà đến quán trọ, chắc chắn sẽ dọa chủ quán trọ một phen hết hồn.


Andyver thở ra một hơi, cởi áo choàng trên vai mình ra, khoác lên vai Ivan: “Như vậy được rồi chứ?”


Trong quá trình này, Andyver nhắm mắt lại, trông có vẻ không muốn bị người khác chú ý đến màu mắt của mình. Nhưng vì thiết lập nhân vật trước đó của anh là không nhìn thấy, nên cũng không ai có ý kiến gì.


Ivan nhìn chiếc áo choàng hoàn toàn che kín người mình, trên mặt nở nụ cười: “Cảm ơn anh, An... Verdyan.”


Andyver: “...”


Mọi người vẫn chưa nhận ra điều bất thường, vẫn là Ba Ba chú ý đến điều không ổn trước tiên: “Đợi đã?! Ivan sao cậu lại nhớ được tên anh ta?! Đã bảo là không nhận ra người mà!!”


Ivan suy nghĩ một chút, cười trả lời: “Bởi vì Verdyan luôn mặc áo choàng, đội mũ trùm, thật ra tôi chưa từng nhìn thấy mặt anh ấy, nhưng lại dễ nhận ra một cách bất ngờ.”


Ba Ba ngày nào cũng đổi quần áo kiểu tóc: “...”


Ba Ba ôm lấy tim mình: “Tôi thấy tim mình như trúng một mũi tên vậy.”


Ivan không hiểu sao, theo phản xạ lo lắng hỏi: “Cậu không sao chứ? Nhà lữ hành!”


Ba Ba vội vàng xua tay: “Tôi không sao, tôi không sao! Tôi chỉ đùa thôi!”


Mấy người cười đùa rồi rời đi về hướng quán trọ.


Ivanna khó khăn lắm mới đến được cửa phó bản, nhìn cảnh tượng hỗn độn trước mắt, mím môi: “... Đến muộn rồi.”



Cô chú ý thấy trên mặt đất chỉ còn lại chiếc trâm cài tóc hình lông vũ có chóp nhọn màu vàng, Ivanna nhặt chiếc lông vũ đó lên, hỏi Camilla: “Camilla, cô có biết quán trọ của thị trấn này ở đâu không?”


Camilla cụp mắt xuống: “Mời đi theo tôi.”


Trấn Coca không lớn, quán trọ cũng chỉ có một nhà đó, cho nên Camilla rất dễ xác định Ivanna đang nói đến nơi nào.


Ngay lúc họ đang trên đường đến, người chơi cũng cuối cùng đã về đến quán trọ.


Quán trọ trong tâm trí họ, chính là khu nghỉ ngơi an toàn tuyệt đối, dù thế nào cũng sẽ không gặp phải những cái tên màu đỏ.


Ngay lúc Nhéo một cái vào hông bạn định đẩy cửa ra, thiếu niên vốn được áo choàng che kín đột nhiên loạng choạng một cái.


Ba Ba vẫn luôn để ý đến lập tức lo lắng hỏi: “Ivan?”


Ivan: “...”


Ba Ba vốn đang rất thả lỏng đột nhiên như ý thức được điều gì đó, tay cô rất vững, vững hơn cả bản thân cô dự đoán. Cô im lặng lật chiếc áo choàng vẫn luôn che kín Ivan lên.


Sau đó tất cả bọn họ đều nhìn thấy.


Thiếu niên sạch sẽ dịu dàng trong ký ức, nửa khuôn mặt đã bắt đầu hóa thành tro bụi từ từ biến mất.


Thiếu niên tóc xõa dài trên mặt vẫn nở nụ cười như trước đây, trong đôi mắt xám tràn đầy ý cười: “Vốn định cố gắng đến khi về phòng… Xin lỗi, vẫn là để các vị nhìn thấy bộ dạng này của tôi rồi.”


“Ý tốt của anh tôi dường như cũng phụ lòng rồi, xin lỗi.” Ivan nhẹ nhàng nắm lấy một góc áo choàng, cũng mỉm cười với Andyver.


Andyver: “...”


Bên kia, Ivanna đang đi theo Camilla đột nhiên dừng lại, Camilla hơi nghi hoặc quay đầu lại: “Chúng ta sắp đến rồi.”


Ivanna lại cúi đầu nhìn chiếc lông vũ chỉ còn lại màu đen trong tay, nhìn nó dần dần than hóa biến mất từ phần đuôi. Đôi mắt xám của cô phản chiếu hình ảnh đó, rồi khẽ khàng, không biết là đang giải thích với Camilla, hay là đang tự nói với chính mình.


“... Đã, không kịp nữa rồi.”


Khi Ta Trở Thành NPC Không Thể Công Lược Trong Trò Chơi
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá:
Truyện Khi Ta Trở Thành NPC Không Thể Công Lược Trong Trò Chơi Truyện Khi Ta Trở Thành NPC Không Thể Công Lược Trong Trò Chơi Story Chương 27: Không kịp nữa rồi
10.0/10 từ 27 lượt.
loading...