Khi Ta Trở Thành NPC Không Thể Công Lược Trong Trò Chơi

Chương 24: Boss phó bản

100@-

Mặc dù Phong Tuyền có thiên phú và năng lực về ma pháp bóng tối mạnh nhất, nhưng trên phương diện thích ứng với các ma vật mang thuộc tính bóng tối, hắn thực ra lại không bằng Andyver.


Bởi vì với thân phận Thánh Tử, Andyver thường xuyên phải ra mặt để thanh tẩy những ma vật mà người khác khó xử lý.


Còn Phong Tuyền thì...


So sánh đơn giản thế này đi: ma vật giống như côn trùng trong thế giới này, Andyver thì giống như một loại thuốc diệt côn trùng tự nhiên, bình thường bọn sâu bọ cũng sẽ không dám lại gần anh.


Còn Phong Tuyền thì lại bị đám ma vật coi như lão đại, thậm chí còn có tác dụng hấp dẫn chúng ở một mức độ nào đó. Nói cách khác, bất kể hắn có muốn hay không, hắn trời sinh đã thu hút đám sâu bọ này.


Đặc biệt, hắn còn biết rõ những sâu bọ này thật ra không có ác ý, chỉ đơn giản là muốn nhận hắn làm lão đại mà thôi. Dĩ nhiên, nếu có một ngày Phong Tuyền thực lực không đủ, những ma vật này cũng sẽ lập tức trở mặt cắn ngược lại hắn.


Khi còn là Ivan, bởi vì phần lớn sức mạnh trên người bị phong ấn, nên những con có cấp độ thấp một chút sẽ cảm thấy hắn có uy h**p, còn những con có cấp độ cao hơn thì đại khái sẽ coi hắn như một món mồi ngon.


Tuy nhiên, mặc dù có thể hình dung như vậy, nhưng đối với những ma vật như Huyết Đằng, hắn cũng không đến mức phải tránh như tránh tà.


Phong Tuyền đang định gạt tay Andyver ra, nhưng không ngờ anh lại chủ động buông tay. Chàng trai bịt mắt nghiêng đầu hỏi:


"Tôi xen vào việc cậu rồi à?"


Phong Tuyền đáp: "Anh cũng tự biết sao?"


Andyver bật cười khẽ: "Tôi chỉ nói thật thôi, bộ dạng này của cậu thật sự rất đáng yêu."


Phong Tuyền: "Cảm ơn lời khen."


Cậu thiếu niên tóc đen liếc nhìn chiếc lông vũ trên cổ tay, xác nhận tóc mình đã khô gần hết, sau đó buộc lại gọn gàng. Lông vũ đen ánh kim khẽ đung đưa trên mái tóc. Hắn nói:


"Chuẩn bị đi, sắp tới lượt anh diễn rồi đấy."


Andyver kéo dài giọng: "Biết rồi mà, chẳng phải tôi đến trấn Coca cũng vì để phối hợp sửa chữa lỗi trong kế hoạch của cậu đó sao?"


Cuộc trò chuyện giữa hai người rất ngắn, cũng cố ý tránh xa khỏi tầm mắt của các người chơi và ống kính, nhưng cảnh họ chung khung hình vẫn thu hút sự chú ý của khán giả đang xem livestream.


Ba Ba nhìn thấy bình luận, lập tức quay ngoắt đầu lại, vừa vặn bắt gặp cảnh Andyver đang cúi đầu, bèn gầm lên giận dữ: "Anh đang làm gì đấy!"


Andyver ngẩng đầu, vẫy vẫy tay: "Khung cảnh có vẻ kinh khủng quá, Ivan trông hơi sợ, tôi đến an ủi cậu nhóc một chút thôi~"



Ba Ba sững người, gần như quên bẵng Ivan chỉ là NPC, tất cả những cảm xúc đó đều đã được lập trình sẵn. Lập tức nói: "Xin lỗi, tôi không để ý—Ivan, cậu có muốn tìm chỗ nào nghỉ ngơi không?"


Bị cuộc trò chuyện của họ thu hút, Nhéo một cái vào hông bạn cũng lên tiếng: "Không biết lát nữa sẽ xảy ra chuyện gì, chúng ta không có kinh nghiệm ở hai cửa trước, rất khó đoán."


Cậu thiếu niên tóc đen lập tức từ chối. Hắn không phải kiểu người cần người khác chăm sóc, cũng không muốn vì mình mà cản trở hành động của các người chơi, liền vội vàng nói:


"Tôi không sao, xin đừng lo lắng!"


Thả Tui Ra Tui Muốn Nạp tiến lại gần, lo lắng hỏi: "Nhưng mặt cậu trông tái lắm rồi, thật sự ổn chứ?"


Cậu thiếu niên NPC buộc đuôi tóc nhỏ nở nụ cười: "Xin đừng lo."


Andyver cũng chen vào: "Có tôi ở đây mà~"


Rồi... vẫn bị mọi người đương nhiên phớt lờ.


Andyver sờ sờ mặt mình, lắc đầu thầm nghĩ: Lúc Verdyan các người chẳng thèm để tâm, đến khi Andyver nổi tiếng rồi thì đừng hòng với tới.


Khán giả bên kia màn hình, những người thích anh nhưng thấy anh bị hắt hủi còn thú vị hơn, nhìn Andyver thở dài bên lề, đều phá lên cười.


Thật đấy, tính cách Verdyan kiểu này tôi mê chết mất


Tôi thích anh ấy!


Nhưng công nhận anh ấy tinh tế thật, lại còn để ý được Ivan


Nói đúng hơn thì hình như anh ấy vẫn luôn đơn phương quấn lấy Ivan ấy nhỉ?


Trong mỗi câu chuyện phiêu lưu, luôn luôn có một nhân vật thiết lập thú vị nhưng tính cách lại thích làm trò như vậy.


Hiểu rất rõ Andyver đang nghĩ gì, Phong Tuyền bèn chuyển hướng sự chú ý của mọi người:


"Từ nãy đến giờ... mọi người có thấy cái dây leo và gã kia... càng lúc càng rõ ràng không?"


Các người chơi giật mình, lập tức quay đầu lại, và rồi phát hiện tên ma pháp sư bóng tối và dây leo kia, vốn không ai để ý, giờ đã từ vàng tên chuyển thành đỏ tên.


Gã ma pháp sư bóng tối nhếch nhác, mắt đỏ ngầu, giọng khàn khàn hỏi: “Các ngươi là ai? Không… là ai cũng chẳng quan trọng, ta sẽ không để các ngươi cản đường…!”


Nếu Đừng Nạp Nữa Làm Ơn đoán đúng, việc họ cần làm là khiến ma pháp sư nhận ra đây chỉ là quá khứ, mọi chuyện đã kết thúc, và ngăn cản gã.



Ba Ba liều lĩnh lên tiếng: "Ngươi là E... E gì nhỉ—"


Thủy Vô Nguyệt: "Emer."


"À đúng rồi! Ngươi là Emer!" Ba Ba lập tức la lên.


Ma pháp sư bóng tối—Emer nheo mắt lại, không thừa nhận cũng chẳng phủ nhận, chỉ như đang phân biệt điều gì đó, bỗng nhiên nói:


"...Khí tức trên người ngươi rất quen thuộc. Ngươi là... người của Giáo hội Ánh Sáng! Ngươi đến để ngăn cản ta!"


"Ta sắp thành công rồi! Ta tuyệt đối sẽ không để các ngươi cản ta!!"


Thế là, từ một con boss đỏ tên đầy máu, Emer lập tức bật buff cuồng hóa, trở thành boss đỏ siêu mạnh.


Vì đang trong lần đầu tiên mở đường, nên mọi người cũng không quá khó chịu mà chỉ cười đùa: "Ba Ba đúng là tự động khiêu khích quái đó!"


Ba Ba khóc thét: "Người ta đâu có biết đâu!"


Đừng Nạp Nữa Làm Ơn: "Hắn nhận ra người của Giáo hội, có thể dễ dàng phân biệt ngươi thuộc hệ ánh sáng, vậy thì đúng là có dính dáng tới Giáo hội Ánh Sáng thật."


Thả Tui Ra Tui Muốn Nạp: "Đừng loay hoay cốt truyện nữa! Hắn lao lên đánh rồi kìa a a a!"


"Boss này không bình thường! Biết né kỹ năng luôn!"


"Trước giờ quái chúng ta gặp đứa nào mà không biết né! Bị đánh đứng im mới là hiếm đấy!"


"Ba Ba cứu mạng——Tôi sắp hết máu rồi!!"


"Tự uống máu đi! Hai mươi mấy người thế này tôi làm sao mà hồi máu kịp! Tôi hết mana rồi!!!" Ba Ba gào lên.


"Ivan——!!! Cứu mạng với! Phát thuốc đi!!"


Phong Tuyền nhìn đống thuốc chữa thương hắn mang theo bị đám người này vét sạch, ánh mắt xám tro đầy bất đắc dĩ.


"Giờ tôi mới hiểu tại sao lại phải lập đoàn ba mươi người, mười người chắc chắn không đánh nổi!”


Dù vậy, vì trước đó đã có một lần phối hợp, mọi người cũng có chút ăn ý. Họ nhanh chóng làm theo sự chỉ huy của Nhéo một cái vào hông bạn để mở trận đánh.


Việc luyện tập trong Giáo hội cũng giúp Phong Tuyền ghi nhớ thuộc tính và kỹ năng của từng người.



Hắn thực sự rất có năng khiếu làm đoàn trưởng.


Hơn nữa đây đúng là phó bản dành cho tân thủ, tuy nhìn có vẻ khủng khiếp, nhưng nhờ sự kiên trì của cả nhóm, cuối cùng họ cũng nhìn thấy vạch máu của boss tụt xuống. Điều đó đã tiếp thêm rất nhiều động lực.


Ngay khi máu boss sắp chạm vạch giới hạn, Emer cũng nhận ra đối thủ lần này không dễ đối phó. Hắn nghiến răng:


"Ta vốn không muốn dùng chiêu này... là các ngươi ép ta đấy!"


“Huyết đằng!!”


Theo tiếng hô của hắn, những dây leo nãy giờ đứng im, da dày máu đậm, đánh thế nào cũng không chết, đột nhiên siết chặt, bóp nát bộ xương bị trói buộc. Phần đầu dây vốn mang màu xanh cũng lập tức phai đi hơn nửa, thanh máu mà trước đó công kích cách nào cũng không suy giảm, bỗng tụt xuống còn một nửa.


Cùng lúc đó, thanh máu của boss Emer lại bất ngờ hồi đầy!


Một hơi dốc sức rồi suy sụp, cảm giác khai hoang phó bản chính là như thế — vào lúc bạn tưởng rằng sắp kết thúc thì boss lại dành cho bạn một cú “bất ngờ".


Toàn bộ người chơi đồng loạt gào khóc.


"Tôi cứ tưởng hắn chỉ biết cuồng bạo, ai dè tự mang theo cả máu hồi!!"


"Ba ba mau hồi máu cho con một miếng với!!"


"Các người mau kéo tôi dậy đi!! Mau lên lúc còn kịp!! Tôi nằm bẹp không nhúc nhích nổi nữa rồi!!"


Thủy Vô Nguyệt: “Thời gian gã hồi máu… nửa phút. Xem ra đánh phó bản này phải mang đủ thuốc đỏ và thuốc xanh.”


Trong lúc các người chơi tất bật điều chỉnh, Emer vẫn tiếp tục đoạn hoạt cảnh riêng của hắn.


Đừng Nạp Nữa Làm Ơn: "Đúng là có cảm giác như đang xem quay phim cắt cảnh thật rồi."


Thả Tui Ra Tui Muốn Nạp: "Để tôi phiên dịch chút, ý là boss này thích độc thoại, không thèm để ý tới ai hết."


Boss Emer hoàn toàn không có ý thức mình bị ngó lơ, hắn đã điên cuồng tới mức không còn quan tâm tới điều gì khác.


Cảm nhận nguồn sức mạnh trong cơ thể, Emer gào lên: "Chính là luồng sức mạnh này! Rõ ràng ta đã tích lũy lâu đến thế, chỉ cần để Người hấp thụ thêm sinh mệnh nữa, chắc chắn Người có thể phục sinh cô ấy!!"


"Chính vì các ngươi, ta mới lãng phí mất cơ hội lần này!!"


Một lần nữa rơi vào trạng thái cuồng bạo, boss khởi động một đợt tấn công mới, trong khi đám người chơi cũng đã chuẩn bị gần xong. Có mang theo hồi máu và dược phẩm chính là lợi thế — kiểu chiến đấu kiểu xe luân phiên thế này, bọn họ chẳng còn sợ gì nữa.



Ngay lúc này, Đừng Nạp Nữa Làm Ơn như chợt nhớ ra điều gì, lập tức quay sang Thả Tui Ra Tui Muốn Nạp kêu to:


“Nước thánh!!”


Thả Tui Ra Tui Muốn Nạp không chút do dự, lôi ra từ túi đồ một lọ nước thánh, rồi quăng về phía boss:


"Mau lên!!"


Không ai rõ nước thánh gặp lửa có hóa thành hơi nước không, gặp nước có bị pha loãng không, còn nếu gặp mộc và thổ thì có bị hấp thu mất không — thuộc tính ánh sáng hiện vẫn chưa có kỹ năng tấn công.


Vậy nên, hệ phong chính là công cụ hỗ trợ lý tưởng nhất. Hai người phối hợp vô cùng ăn ý, Thả Tui Ra Tui Muốn Nạp vừa ném đi, Đừng Nạp Nữa Làm Ơn lập tức bổ sung đòn tấn công bằng nguyên tố gió. Chỉ trong nháy mắt, bình thủy tinh chứa nước thánh nổ tung giữa không trung.


Nếu giáo hội biết họ phung phí nước thánh như vậy, chắc sẽ truy lùng họ răn dạy suốt mấy tháng trời.


Ngay khoảnh khắc nước thánh chạm vào, boss Emer phát ra tiếng rên thảm thiết, ngay cả những dây leo đứng im cũng bắt đầu giãy giụa.


Những dây leo hút máu vốn ngoan ngoãn tại chỗ giờ phát ra tiếng xèo xèo cháy xém, ngọn dây quất loạn như roi quật xuống mặt đất, nhân tiện đánh trúng vài người chơi đứng quá gần, lấy đi một lượng máu kha khá.


Một nửa số người chơi ngã gục, nhưng lượng máu boss mất đi cũng không ít.


Lúc nước thánh tung tóe khắp nơi, một thanh niên khoác áo choàng theo bản năng vung áo choàng che chắn cho thiếu niên hướng dẫn viên nhỏ hơn anh một vòng.


Thiếu niên NPC khựng lại một giây, rồi đúng lúc đó, nước thánh bắn lên người chàng trai trước mặt, một luồng dao động vàng kim lóe lên. Hắn như bị đâm đau, lùi một bước.


Chẳng qua, bước lùi này lại lọt hẳn vào phạm vi tấn công của dây leo. Một nhánh dây như roi vô tình lướt qua tóc NPC, làm cho bím tóc nhỏ vốn đã được tết gọn lần nữa bung ra.


Chiếc lông vũ trang trí đẹp đẽ rơi xuống đất, phần vàng kim trên đó lập tức bị ô uế trên đất biến thành màu đen thuần túy. Nhưng lần này, ngọn lông vũ chưa hoàn toàn hóa thành than, đầu lông vẫn còn ánh lên chút kim quang mờ nhạt.


Điều khiến người ta kinh ngạc hơn nữa — không biết do hiệu ứng bối cảnh hay vì nguyên nhân khác — thiếu niên hướng dẫn viên vốn mang vẻ dịu dàng, thân thiện, khi mái tóc buông xõa, bỗng dưng quanh người toát ra một tầng khí tức tối tăm.


Thanh máu của boss đã tụt gần hết, chỉ còn lại một nhánh dây leo nơi ngọn còn chút ánh xanh đang cứng đờ bất động. Nó trườn như rắn trên mặt đất, chậm rãi quấn quanh cổ chân thiếu niên hướng dẫn viên, nhưng không dám leo cao hơn, chỉ dám rụt rè cọ cọ lấy lòng, hoàn toàn mất đi sự hung hăng tàn bạo khi nãy.


Boss Emer, vừa mới lờ mờ thoát khỏi sự ăn mòn của nước thánh, theo luồng khí tức lập tức chú ý tới người nãy giờ bị hắn hoàn toàn phớt lờ. Khi đối diện với thiếu niên buông tóc, giọng hắn khản đặc, kinh ngạc thốt lên:


"…Là ngươi?"


Thiếu niên ngơ ngác ngẩng đầu, nhìn về phía gương mặt lấm lem, mái tóc rối bù của đối phương, chần chừ hỏi:


"…Anh biết tôi sao?"


Khi Ta Trở Thành NPC Không Thể Công Lược Trong Trò Chơi
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá:
Truyện Khi Ta Trở Thành NPC Không Thể Công Lược Trong Trò Chơi Truyện Khi Ta Trở Thành NPC Không Thể Công Lược Trong Trò Chơi Story Chương 24: Boss phó bản
10.0/10 từ 27 lượt.
loading...