Khi Ta Trở Thành NPC Không Thể Công Lược Trong Trò Chơi

Chương 18: Ma pháp ánh sáng

84@-

Trước sự quan tâm của Ba Ba, tất cả mọi người ở hiện trường đều im lặng, bao gồm cả đám khán giả đang thức trắng đêm cày cùng các streamer nhưng vì thiếu ngủ nên đầu óc không còn minh mẫn như ban ngày.


[Trọng điểm của Ba Ba lúc nào cũng bất ngờ ghê!]


[Tui là gái ở Đồng Nhân, không quan tâm! Họ chắc chắn đã làm chuyện đó rồi!]


[Hehehehehe]


[Cậu đã làm gì với Ivan vậy hả?! (đầu chó)]


Andyver rõ ràng bị phản ứng của đám người chơi làm bất ngờ, nhưng anh phản ứng rất nhanh, vừa cười vừa định đặt tay lên vai Phong Tuyền:


"Ừm ừm~ Đúng như mọi người nghĩ đó."


Ba Ba: “……!!”


Ba Ba lập tức nổi đoá. Là fan ruột kiêm "mẹ ( ba ba?)" của Ivan, cô ấy tuyệt đối không thể chấp nhận—


Thế nhưng thiếu niên dẫn đường lại vô cùng tự nhiên né khỏi cử chỉ thân mật của Andyver, gương mặt còn hiện lên chút ngơ ngác, trông chẳng hiểu gì về cuộc đối thoại mờ ám giữa Ba Ba và Andyver.


Ivan còn quay sang cười trong sáng với đám người chơi: “Mặc dù không nhớ rõ tối qua về kiểu gì… nhưng đừng lo, trong phòng có hai cái giường.”


Ba Ba: Ai thèm lo chuyện đó chứ?!


Andyver cũng không để tâm chuyện chụp hụt vai, bật cười nói: “Ha ha, không chọc mọi người nữa, chỉ là tối qua mượn chỗ ngủ tạm thôi.”


“Ban đầu còn định không làm phiền mọi người nên rời đi sớm, ai ngờ lại gặp đúng lúc… Muốn đi ăn sáng cùng không?”


Ăn uống cũng giúp tăng thể lực, tuy nhiên nếu không phải nguyên liệu đặc biệt thì hiệu quả cũng không đáng kể. Hơn nữa đám người chơi thật sự đã thức trắng cả đêm, đầu óc uể oải, chẳng còn tâm trí nào ăn uống để hồi phục thể lực.



Nhóm dân nạp đã logout ngay tại chỗ sau khi vào quán trọ, còn lại mấy người khác cũng lần lượt out sau khi trò chuyện vài câu.


Giờ vẫn còn sớm, những người chơi khác vẫn chưa online. Andyver – cũng vừa thức trắng – ngáp một cái: “Tôi về giáo hội ngủ bù đây.”


Phong Tuyền tính toán thời gian: “Chắc tầm trưa là họ sẽ qua giáo hội để thức tỉnh.”


“Biết rồi.” Andyver đáp, “Thật ra không phải chỉ có giáo hội mới có thể thức tỉnh ma pháp. Nếu chỉ có mỗi giáo hội, thì đâu hợp với độ tự do của thế giới này.”


“Nhưng cậu lại cố tình tạo cho họ một khái niệm mặc định, rằng chỉ có giáo hội mới làm được việc đó…”


Vị Thánh Tử với mái tóc nhuộm đen khẽ cảm thán: “Cậu đang cố định họ trong các thị trấn có giáo hội còn gì.”


Phong Tuyền: “Có giáo hội thì có kỵ sĩ, cũng sẽ có biện pháp kiểm soát.”


“Ít nhất họ sẽ không xông thẳng vào những nơi nguy hiểm quá mức.”


Thiếu niên tóc đen chưa trở về nguyên dạng có vẻ nghĩ đến điều gì đó, đưa tay day trán: “Nếu đánh thức những thứ không nên gọi dậy, tôi cũng đau đầu lắm.”


“Cũng đúng.” Andyver kéo mũ trùm lên: “Vậy tôi đi đây, bye~”


Sau khi Andyver rời đi, quán trọ trở lại yên tĩnh. Phong Tuyền cụp mắt suy nghĩ một lát, sau đó búng tay một cái rồi rời khỏi vị trí.


Đích đến của Andyver chỉ có một. Đôi mắt vàng kim của anh chính là tấm thẻ thông hành tốt nhất. Nhưng vào giờ này, giáo hội cũng rất yên ắng, Andyver cố tình tránh mặt những người khác, lặng lẽ trở về phòng của mình.


Vừa đẩy cửa ra, đã thấy thiếu nữ tóc nâu đứng trong góc, cúi đầu khẽ nói:


“Ngài đã về, Thánh Tử đại nhân.”


Andyver: “Rõ ràng không cần đợi ta, Camilla.”


“Chẳng lẽ cô thức suốt đêm?”



Sau khi Camilla tỉ mỉ xử lý từng chút một, mái tóc vàng kim của Andyver cuối cùng cũng hiện rõ trở lại.


“Tiếp theo tôi sẽ nghỉ ngơi một lát, cô cũng đi nghỉ đi.” Lần này, Andyver dùng giọng điệu ra lệnh.


Camilla bưng chậu nước, từ đầu đến cuối, trừ lúc rửa tóc thì không hề ngẩng đầu lên lấy một lần: “Vâng, Thánh Tử đại nhân.”


Sau khi Camilla rời đi, căn phòng trở lại yên tĩnh. Tuy miệng nói sẽ ngủ, nhưng Andyver lại không hề nhắm mắt nghỉ ngơi, mà rút một cuốn sách từ trên giá xuống đọc.


Nhu cầu ngủ của anh không cao, đây chỉ là thói quen khi còn là Phong Tuyền mà thôi. Sau khi xác nhận Camilla thực sự đã rời đi và đi ngủ, Andyver mới thu lại cảm nhận ma lực.


Ngón tay anh lướt trên gáy sách, ánh nắng xuyên qua cửa sổ chiếu vào, khiến mái tóc vàng rũ xuống gương mặt tạo thành bóng mờ. Trong đôi mắt vàng kim cùng tông ấy, giờ đây chỉ phản chiếu lại hàng chữ dị giới trên trang sách, hoàn toàn không còn dư lại bất kỳ cảm xúc nào khác.


Cùng thời điểm đó, Phong Tuyền – đã trở về nguyên dạng – đang ngồi trong xưởng ma pháp, chống cằm nhìn trận pháp trên quyển sách ma pháp bị hư tổn, như đang trầm tư điều gì.


Trong khi đó, cuộc sống yên bình ở trấn Coca bị phá vỡ bởi những người chơi vừa online lại. Họ đã mong chờ được học ma pháp từ lâu, vất vả cày chỉ để đợi tới hôm nay, sao có thể không háo hức?


Ngay cả mấy người thức trắng cũng chỉ ngủ vài tiếng rồi trưa nay đã vào lại game.


Trước khi lên mạng, Ba Ba còn lật xem lại lịch sử trò chuyện trong nhóm. Mấy người chơi vừa ngủ dậy cũng rất hứng thú với phó bản tối qua, Thủy Vô Nguyệt thậm chí còn up bản hướng dẫn rút gọn vào file nhóm.


Mọi người đều rất quen với quy trình này, quyết định sau khi thức tỉnh ma pháp xong sẽ đi thử phó bản đó.


Cha ngươi: Mọi người đã nghĩ xong chọn thuộc tính gì chưa?


Thủy Vô Nguyệt: Thủy.


Nhéo Hông: Hahaha, không bất ngờ lắm!


Thả Tui Ra Tui Muốn Nạp: Chắc là hỏa nhỉ? Nhưng tui siêu muốn có cả băng với hỏa! Ngầu bá cháy luôn!


Đừng Nạp Nữa Làm Ơn: Phong



Người làm công: Phong, hợp với tôi vì tôi bắn cung.


Cha ngươi: Ồ ồ, cái này đúng là hợp ghê!


Thiện Tai: Là hòa thượng mà, tôi chọn thổ, vững chắc!


Áp Lực Rất Lớn: Mộc


Những người chơi online đều nói rõ ý định của mình, và mặc định rằng mấy nguyên tố như ánh sáng hay bóng tối chắc là phải mở nhiệm vụ ẩn mới học được.


Hoặc đơn giản là xem ai đỏ số hơn.


Vì đã hẹn nhau đi phó bản, cả nhóm rủ nhau tới giáo hội.


Có lẽ nhờ Andyver ra dấu trước nên lần này thái độ của Giám mục Jeremy tốt hơn thấy rõ. Nhưng trừ vài người ra, phần lớn người chơi chẳng thèm để ý.


Dụng cụ thức tỉnh ma pháp trông giống quả cầu pha lê lúc trước. Khi cầm lên, giao diện nguyên tố ma pháp sẽ xuất hiện trước mắt người chơi, kèm theo hai kỹ năng cơ bản chưa được kích hoạt, giới thiệu qua về hiệu ứng.


Nguyên tố chủ đạo cũng giống như họ đoán – chọn gió thì cơ thể lơ lửng vài giây lúc xác nhận, mộc thì cổ tay mọc ra dây leo, lửa tạo thành vài cụm lửa nhỏ bên cạnh, còn nước thì ngược lại – xuất hiện dòng nước. Nguyên tố đất thì không có thay đổi gì rõ rệt.


Nhưng tất cả những biểu hiện ấy đều chỉ là ảo ảnh, sau khi thức tỉnh kết thúc thì biến mất.


Kỹ năng tự động hiện ra trước mắt vẫn còn xám xịt, ai cũng hiểu rằng họ còn thiếu một nhiệm vụ nhánh để học kỹ năng.


Quả cầu ma pháp chỉ có một cái, Ba Ba vẫn đang do dự. Trước đó trong nhóm chat, cô cũng chưa đưa ra quyết định. Giờ thì mọi người đều đã chọn xong, Ba Ba cũng không thể chần chừ thêm nữa.


Nhưng ngay khi cầm lấy quả cầu pha lê, Ba Ba đột nhiên “á” lên một tiếng ngạc nhiên, khiến những người chơi khác đều bị giật mình.


Công Việc Đều Đi Chết Hết Đi nhíu mày nhìn sang: “Sao vậy? Vẫn chưa chọn xong à?”


Ba Ba dụi dụi mắt rồi trợn tròn, nhảy tại chỗ một cái: “Không phải không phải!! Là tôi… tôi! Tôi tôi tôi!!”



Ba Ba siết chặt quả cầu pha lê trong tay, trên bề mặt quả cầu nổi lên một vệt sáng vàng kim. Cô kêu khẽ một tiếng rồi reo lên với giọng đầy kinh ngạc: “Tôi được tặng một gói quà vì nạp quá nhiều tiền!!!”


Mọi ánh mắt đều đổ dồn về phía cô, ngay cả Nhéo một cái vào hông bạn cũng tò mò: “Tặng gì vậy?”


“Gói tự chọn thuộc tính!!!” Ba Ba kêu khẽ: “Tặng cho thuộc tính ánh sáng đó!!!”


Nhéo một cái vào hông bạn mắt sáng rỡ: “Thế còn không mau xác nhận đi!!”


Thiện Tai: “Nạp tiền là có thuộc tính ánh sáng vàng kim, nhà phát hành hiểu tâm lý quá ha?”


Ai cũng tận mắt thấy được độ chịu chơi của Ba Ba, đủ loại màu tóc, kiểu tóc, gương mặt tùy chỉnh, trang phục trong cửa hàng… cô mua không chớp mắt.


Nên đối với phần thưởng tặng cho đại gia nạp tiền, chẳng ai nói được gì. Chỉ có Thả Tui Ra Tui Muốn Nạp đang cắn khăn tay trong không khí, ôm lấy bạn thân của mình mà thút thít: “Cậu đã nạp bao nhiêu vậy!! Sao mình lại không được mở thuộc tính! Hu hu hu!! Mình cũng muốn có cùng thuộc tính với Thánh Tử mà——!!”


Đừng Nạp Nữa Làm Ơn xoa đầu bạn mình như dỗ cún: “Lỗi của mình, tại mình cản cậu không cho nạp.”


Thả Tui Ra Tui Muốn Nạp giả vờ bi thương nức nở một tiếng: “Cậu phải bù cho mình! Cậu còn nợ mình một fic về Thánh Tử đó! Phải thêm một vạn chữ nữa!”


Đừng Nạp Nữa Làm Ơn lập tức im bặt, giả vờ như chưa nghe thấy gì.


Ba Ba phấn khích nhấn nút xác nhận, lập tức, xung quanh hiện lên luồng năng lượng ma pháp ánh sáng vàng rực rỡ, đến cả vị giám mục đang đứng gần đó cũng lộ vẻ kinh ngạc.


“Là thuộc tính ánh sáng sao…” Giám mục khẽ lẩm bẩm, sắc mặt trở nên càng thêm hiền hòa. Đây cũng là một trong những định kiến cố hữu mà cư dân thế giới này dành cho ma pháp ánh sáng.


Thiện Tai cảm thán: “Đúng là sức mạnh của đồng tiền!”


Việc có người thức tỉnh được sức mạnh thuộc tính ánh sáng, tất nhiên phải báo cho Thánh Tử hiện đang có mặt tại đây biết.


Từ lời kể của Camilla, Andyver gấp lại cuốn sách trên tay, mỉm cười nói: “Đã vậy, ta cũng nên đi gặp đứa trẻ ấy một chút.”


“Nguyện ánh sáng chiếu rọi cô ấy.” Chàng Thánh Tử tóc vàng đứng bên cửa sổ tràn đầy nắng chiều, dịu dàng cất lời.


Ừm, may mà không phải là Tiểu Nạp. Trong lòng anh thầm nghĩ như vậy.


Khi Ta Trở Thành NPC Không Thể Công Lược Trong Trò Chơi
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá:
Truyện Khi Ta Trở Thành NPC Không Thể Công Lược Trong Trò Chơi Truyện Khi Ta Trở Thành NPC Không Thể Công Lược Trong Trò Chơi Story Chương 18: Ma pháp ánh sáng
10.0/10 từ 27 lượt.
loading...