Khi Ta Trở Thành NPC Không Thể Công Lược Trong Trò Chơi

Chương 171: Cảm ơn anh trai, thích anh trai nhất

33@-

Bạn sẽ không bao giờ tưởng tượng được người chơi rốt cuộc sẽ gây ra chuyện gì, Phong Tuyền đứng một bên nhìn cảnh này, không nhịn được bật cười thành tiếng.


Hắn luôn đặt kỳ vọng rất lớn vào người chơi, tái hiện lại mọi thứ quen thuộc trong thế giới này, nghe họ nói ngôn ngữ quen thuộc, dù sao cũng khiến người ta không khỏi cảm khái.


Kẹo hồ lô thú vị, nhưng kẹo hồ lô có thể khiến người ta nói ra câu đó còn thú vị hơn.


Những người chơi khác cũng không nhịn được mà hùa theo, cho dù Đường Gia Bảo Bảo Trụ này muốn tăng giá, chắc hẳn họ cũng sẽ bằng lòng trả tiền, dù sao thì loại đạo cụ này thật sự rất thích hợp để chơi khăm, trêu chọc.


Đường Gia Bảo Bảo Trụ cười không khép được miệng, một mẻ đã bán hết veo, chưa đợi các người chơi thất vọng, anh ta lại lấy ra một mẻ nữa từ trong ba lô: “Ai cũng có phần! Không cần vội! Từ từ nào!”


Phong Tuyền có thể chắc chắn, sau ngày hôm nay, món kẹo hồ lô này coi như đã nổi danh, khả năng cao sẽ giống như món kem kia, có thể mở được chi nhánh.


Điều này cũng sẽ kéo theo một loạt thương gia bắt chước, vì vậy, Đường Gia Bảo Bảo Trụphải nắm chắc độ hot ban đầu và xây dựng được danh tiếng, chứ không thể chỉ là đoá phù dung sớm nở tối tàn.



Phong Tuyền vô thức phân tích những điều này, rồi lắc lắc đầu: “Không phải, hôm nay mình ra ngoài chơi, không phải đến để nghiên cứu cơ hội kinh doanh.”


“Thành quả của người chơi, không cần thiết phải nghĩ đến việc mua lại bằng sáng chế để bán trong cửa hàng như một đạo cụ.” Phong Tuyền kìm nén những kế hoạch và ý tưởng bật ra mà không cần suy nghĩ của mình.


Phong Tuyền thay đổi diện mạo của mình, rồi cùng các người chơi khác xếp hàng. Đến lượt hắn, Phong Tuyền dùng giọng điệu tương tự Ivan nói: “Chỗ này còn lại bao nhiêu tôi lấy hết, à phải rồi, cái bia cắm này có thể bán luôn cho tôi không? Vì tôi không tiện mang về.”


Nói rồi, Phong Tuyền dùng khuôn mặt thiếu niên qua đường thanh tú của mình làm ra vẻ mặt hơi ngượng ngùng.


Đường Gia Bảo Bảo Trụ là một người anh em tính tình sảng khoái, anh ta đếm số xiên kẹo hồ lô còn lại: “Được chứ, dù sao cũng không lấy tiền… khụ, ý tôi là dù sao cũng không đắt, tôi tặng kèm cho cậu là được!”


Phong Tuyền không dùng ma pháp thủy tinh làm tiền tệ, mà ngoan ngoãn trả bằng tiền tệ lưu hành của quốc gia này.


Sau khi mua xong, Phong Tuyền nhảy chân sáo rời khỏi tầm mắt của các người chơi, nghe những câu thoại “cảm ơn anh trai, thích anh trai nhất”, “chị gái tốt nhất” vọng lại từ phía sau, tâm trạng rất vui vẻ.


“Về cho Andyver ăn một xiên, anh ta chắc chắn cũng sẽ rất vui.” Phong Tuyền lẩm bẩm như vậy, vừa hay gặp phải Lorenzo.



Lorenzo dạo này cũng rất bận rộn, vì có không ít người chơi đã nhắm vào phủ Bá tước. May mà đây là Vương thành, nồng độ ma pháp bóng tối là ít nhất trong tất cả các thành trấn, về cơ bản họ muốn chuyển chức đều bị Lorenzo tóm gọn.


Nhưng điều này cũng dẫn đến việc Lorenzo gần đây thỉnh thoảng phải ra ngoài tuần tra – dù sao thì các kỵ sĩ khác hoặc là không rảnh như cậu, hoặc là đánh không lại người chơi.


Kể từ khi bị ném ra ngoài, gần như chưa từng gặp mặt bản thể, ánh mắt của Lorenzo ngay lập tức liếc qua. Là một phân thân, cậu tự nhiên có mối liên hệ với bản thể.


Phong Tuyền vẫn giữ nguyên vẻ ngoài NPC có thể thấy ở bất cứ đâu, cười tủm tỉm vẫy tay với Lorenzo.


Lorenzo nở một nụ cười ôn hòa, không cố ý né tránh ánh mắt của người qua đường, cậu càng bình thường thì càng không gây chú ý.


“Chào cậu, xin hỏi có chuyện gì không?” Thái độ của vị kỵ sĩ vẫn như cũ, chỉ có người quen mới có thể nhìn thấy trong mắt cậu một nỗi bi thương vừa giả tạo vừa chân thật, rành rành khắc họa một câu: Vậy là bản thể, ngài lại có công việc gì sắp giao đến đây sao?


“Không có không có, chỉ là thấy ngài kỵ sĩ tuần tra rất vất vả, vừa hay mua được một ít món tráng miệng mới lạ thú vị, từng nghe người ta nhắc đến, ngài hình như rất thích đồ ngọt, nên muốn khao – ừm, tặng cho ngài!” Phong Tuyền dùng giọng điệu sùng bái đến chính mình cũng thấy ghê tởm mà nói.


Trên mặt Lorenzo không nhìn ra vấn đề gì, thái độ của cả hai đều không có gì đáng chê trách, Lorenzo không từ chối, nhận lấy món tráng miệng đặc biệt là kẹo hồ lô.



Nhìn ánh mắt mong đợi của bản thể nhà mình, Lorenzo nhìn chằm chằm vào dao động ma lực nhỏ trên xiên kẹo hồ lô, mỉm cười, không chút phòng bị mà cắn một miếng.


Nếu trên kẹo hồ lô thật sự có thuốc thì tốt quá, điều đó có nghĩa là cậu có thể tan làm rồi! Và với thiết lập nhân vật của Lorenzo, cậu quả thực sẽ không từ chối lòng tốt của bất kỳ ai, nhưng cậu chỉ nhận những món điểm tâm nhỏ tự làm tương đối rẻ tiền mà thôi.


Còn nếu có người bỏ thuốc vào điểm tâm? Ây da, mọi người đều là bạn tốt có độ hảo cảm 80, sao có thể làm chuyện như vậy được chứ?


Sau đó Lorenzo đột nhiên không kiểm soát được mà lên tiếng: “Cảm ơn– khụ.”


Ngay lúc sắp nói ra những lời tiếp theo, trên mặt Lorenzo hiện lên vẻ bất đắc dĩ, ngay lập tức nhận ra ma pháp trên kẹo hồ lô là gì, dễ dàng áp chế nó.


Vị kỵ sĩ nghiêm túc nói: “Thì ra là vậy, trên đó có loại ma pháp này, quả thực rất thú vị. Nhưng với loại thức ăn đưa vào miệng này, nếu không phải là bạn bè thân thiết, có lẽ sẽ coi hành vi của cậu là tấn công. Vì vậy, khi tặng người khác thưởng thức, nhất định phải chuẩn bị kỹ càng.”


“Lúc nãy tôi suýt chút nữa là muốn tấn công rồi.”


Phong Tuyền làm ra vẻ mặt sợ hãi, rồi vui vẻ rời khỏi vị trí này, không hề nhắc đến chuyện tan làm.


Lorenzo đứng tại chỗ vài giây, nhìn xiên kẹo hồ lô chỉ mới ăn một miếng trong tay, thở dài một hơi.



Khi Ta Trở Thành NPC Không Thể Công Lược Trong Trò Chơi
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá:
Truyện Khi Ta Trở Thành NPC Không Thể Công Lược Trong Trò Chơi Truyện Khi Ta Trở Thành NPC Không Thể Công Lược Trong Trò Chơi Story Chương 171: Cảm ơn anh trai, thích anh trai nhất
10.0/10 từ 27 lượt.
loading...