Khi Quân Vi Hoàng
Chương 71: Phiên ngoại hiện đại 6: Sau tình một đêm, mời chịu trách nhiệm
191@-Lianda? Tần tổng? Tố tụng?
Đã bị giày vò đến nỗi chỉ còn một hơi thở, Đào Hoa núp trong ngực Tần Nghiêu Huyền, sợ đến mức hai mắt biến thành màu đen.
"Nghiêu Huyền." Cô yếu ớt kêu một tiếng.
Một loạt người mặc đồ đen tướng mạo hung ác, dữ tợn nhe răng cười, còn lôi ra họng súng màu đen. Đào Hoa không nghe rõ bọn họ nói gì, chỉ cảm thấy cánh tay Tần Nghiêu Huyền ôm cô chặt hơn một chút.
Một tiếng súng cắt ngang không gian, viên đạn sượt qua, một giọt máu rơi xuống mặt Đào Hoa.
Cô được Tần Nghiêu Huyền bảo vệ sao?
Hắn vô cùng lợi hại, tỉnh táo, những viên đạn trước mặt này cũng bình thường mà thôi.
...
Khi Đào Hoa tỉnh lại, dần dần phát hiện trước mắt là một mảng trắng. Không phải trần nhà bệnh viện, cũng không phải linh đường mà là giường mềm mại.
Giống như tẩm cung của công chúa trong cổ tíc, hoa hồng trải trên giường, một tấm rèm mỏng ngăn cách cô và thế giới.
"Sao tôi lại ở đây?"
Đào Hoa cử động thì thào nói nhỏ, nhìn căn phòng ngủ cổ điển mang mùi vị Châu u, trong lòng tràn đầy nghi vấn. Cô vô thức ôm gối, lại ngửi được một cỗ mùi vị quen thuộc, đó là mùi vị của Tần Nghiêu Huyền.
Mùi gỗ hương lành lạnh, giống như trải qua nghìn năm gian nan vất vả mới có được một thân cây có mùi hương này, mùi hương khiến người ta như đắm chìm trong băng tuyết.
"Tỉnh rồi sao?"
Cửa phòng mở ra, Tần Nghiêu Huyền trần truồng đi vào, Đào Hoa không kinh ngạc bởi đường cong và cơ bắp của hắn và cánh tay trái quấn băng trắng muốt, phía sau có người đuổi theo hô: "Tần tổng! Cẩn thận miệng vết thương của anh vỡ ra đó!"
Bác sĩ đuổi theo suýt đâm đầu vào cánh cửa đang khép lại. Tần Nghiêu Huyền đi đến bên giường cô, ngồi xuống, thò tay vuốt trán cô, mãi một lúc lâu mới bỏ ra, thả lỏng nói: "Tốt rồi, em không có sốt."
"Em đã ngủ lâu lắm sao?"
"Không lâu lắm, chỉ có hai ngày, đêm qua là đêm thất tịch." Tần Nghiêu Huyền thở dài nói: "Tôi cũng ngủ qua mất đêm thất tịch."
Đào Hoa ủy khuất ngậm miệng, cúi đầu rơi nước mắt.
Đêm thất tịch cô mong đợi lâu vậy cũng qua rồi, nhưng dù có đến thì giờ cô cũng không có tiền, lưng mang khoản nợ lớn, thậm chí quà tặng cũng không có.
Đêm thất tịch dù đến hay không, cô cũng không có chuẩn bị tốt để thổ lộ với Tần Nghiêu Huyền.
Có thể sẽ không còn cơ hội nữa.
"Sao lại khóc?"
Nâng mặt Đào Hoa lên, sắc mặt Tần Nghiêu Huyền trắng bệch hơn một phần, "Em không thích phong cách Châu u trong phòng?"
"Không phải. Chỉ là... em không biết chuyện gì đã xảy ra... Sau này, nên làm cái gì bây giờ."
Cơ thể trần trụi, cằm bị hắn dùng sức nắm, Đào Hoa kéo cao chăn, co lại như cái kén chỉ để lộ đôi mắt nhút nhát e lệ nhìn Tần Nghiêu Huyền: "Em không muốn làm bạn bè với anh, cũng không muốn dùng thân thể trả nợ, em..."
Truyện được edit và đăng tại web lustaveland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy. Mong bạn sẽ vào đọc ở trang chính chủ để ủng hộ nhóm để nhóm có động lực nhanh chóng hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Em nên làm cái gì đây? Đào Hoa không nói nên lời.
"Tôi chưa từng xem em là bạn bè."
Thấy Đào Hoa kinh ngạc, Tần Nghiêu Huyền nở nụ cười, "Em cho rằng tôi sẽ vì bạn bè gấp gáp chuẩn bị một nghìn năm trăm vạn chuộc người?"
"A..." Đào Hoa ngớ ra một lúc rồi nói, "Anh không phải người cho vay nặng lãi sao? Sao lại là đến chuộc em?"
Tần Nghiêu Huyền vừa tức vừa buồn cười, xoa mặt cô, nhẹ nhàng lau đi nước mắt: "Hoa nhi nghĩ vớ vẩn gì thế? Tập đoàn AoShi của tôi còn không nuôi nổi em sao, còn phải đi cho vay nặng lãi kiếm thêm lợi nhuận à?"
Tập đoàn AoShi...
Tần tổng...
Hắn và cô ông nói gà bà nói vịt, Đào Hoa bỗng nhiên bắt lấy cánh tay Tần Nghiêu Huyền kêu: "Anh bồi thường tiền cổ phiếu cho em! Bồi thường tiền mồ hôi nước mắt cho em!"
Bị cô túm ngay tay đau, Tần Nghiêu Huyền hít sâu một hơi, ngũ quan anh tuấn vặn vẹo khổ sợ, Đào Hoa vội buông tay, cô căng thẳng tới mức gương mặt nhỏ nhắn phiếm hồng, lắp bắp nói xin lỗi.
"Bồi thường cho em máu của tôi có đủ hay không?"
Thừa cơ vuốt ve đôi môi run rẩy của cô, Tần Nghiêu Huyền nhìn bộ dạng kinh sợ như thỏ nhỏ của cô cực kỳ vui mừng.
"Em không có cầu anh đỡ đạn cho em! Bồi thường tiền cho em!"
Ngón tay hắn càng ra sức, ngón tay duỗi vào miệng nhỏ nhắn, Đào Hoa há miệng cắn, đôi mắt sáng long lanh yên lặng nhìn hắn.
Cái nhìn này của cô làm Tần Nghiêu Huyền mềm lòng hoàn toàn.
"Đúng, đúng tôi tự nguyện, được chưa?"
Cô nịnh nọt mút ngón tay hắn, Tần Nghiêu Huyền thở dài lắc đầu: "Ai bảo là tôi thích em chứ? Nếu như bồi thường cho em máu không đủ, tôi bồi thường thêm cái này đủ hay không?"
Tần Nghiêu Huyền cho tay vào túi quần lấy ra một khối ngọc màu đen, chính là khối ngọc Đào Hoa muốn tặng hắn.
"Tại sao nó ở chỗ anh?"
Vội vàng nhổ ngón tay hắn ra, cầm khối ngọc xem xét, trong lúc nhất thời cảm xúc của Đào Hoa trăm mối ngổn ngang, vui vẻ hay khổ sở cũng không rõ nữa.
"Tôi trả hết nợ cho em, còn trả thêm tiền mua món này."
Tần Nghiêu Huyền thản nhiên nói: "Vật về với chủ."
"Này? Đây là thứ em muốn làm quà tặng anh đó!" Thấy hắn muốn cho cô, Đào Hoa vội vàng nói: "Đây là khối ngọc triều đại cổ, người ta nói mười mấy năm trước mới tìm thấy nhưng hắn không dám bán! Gì mà vật về với chủ chứ?"
Nếu không phải loại dân gian lưu truyền, nếu đấu giá chính quy không ai dám khẳng định giá trị món đồ này!
"Thứ này vốn là đồ của tôi."
Tần Nghiêu Huyền đeo khối ngọc vào cổ, ánh đen của khối ngọc nổi bật trên da thịt hắn, hào quang lấp lánh.
Hắn kiên nhẫn giải thích: "Tần gia là gia tộc có lịch sử lâu đời, ngọc này đến thệ hệ cha mẹ tôi xong dĩ nhiên thuộc về con trai độc nhất của họ là tôi. Bất quá mười mấy năm trước, tôi đem nó tặng cho một cô bé, sau đó cô bé đó theo ba mẹ bỏ đi mất."
"Oa, vậy cũng thật sự quá đáng..."
Đào Hoa dựa đầu trên vai hắn nói: "Anh có phải nên cảm ơn em không, khối ngọc này là em tìm lại cho anh nha?"
Tần Nghiêu Huyền vỗ mông Đào Hoa.
"Em cho rằng cô bé kia là ai? Không phải là em sao, đồ ngốc."
"Ai? Ai? Ai?"
"Chân trước vừa tặng ngọc cho em, còn đồng ý là thích tôi, kết quả chân sau cùng ba mẹ rời đi." Tần Nghiêu Huyền nhìn chằm chằm Đào Hoa vạch tội: "Em náo loạn lòng tôi rồi chạy mất. Bằng không thì em cho rằng, vì sao tôi phải ở chỗ mục nát, không cho phá bỏ và di dời đi nơi khác?"
"Anh chờ em trở lại sao?"
Đào Hoa bị đau hít mắt, ủy khuất nói: "Khi đó em còn quá nhỏ! Có phải còn đi nhà trẻ hay không? Ba tuổi cũng chưa tới đi?"
Bởi vì ba mẹ nuôi nói, ba mẹ của cô khi cô còn nhỏ có chuyển nhà một lần.
"Ba tuổi làm sao có thể nhớ kỹ chuyện gì? Anh làm việc cũng quá manh động rồi? Vật gia truyền quan trọng như vậy không phải nên cho người thừa kế hoặc là vợ tương lai sao? Sao lại cho em?"
Tần Nghiêu Huyền lại đánh mông cô: "Ai một mực đòi khối ngọc này, thà rằng gả cho tôi cũng muốn hả? Không cho thì em khóc, không tiễn thì em náo?"
"Oa! Đau!"
Nước mắt trượt xuống, Đào Hoa ủy khuất ngồi thẳng dậy: "Em không nhớ rõ mà, em thật sự không nhớ rõ! Khi đó anh cũng là bé trai mười tuổi rồi sao lại nghe một đứa trẻ con mê sảng hả?"
Bộ dạng nức nở đáng yêu cô, lông mi dính nước mắt càng làm cho người ta đau lòng, vô ý cắn môi dưới hơi ngẩng mặt lên, bởi vì khóc thút thít mà bả vai run rẩy.
Một cái chớp mắt của cô cũng khiến Tần Nghiêu Huyền vui mừng và không đành lòng.
Đào Hoa thút thít nỉ non, Tần Nghiêu Huyền cúi đầu hôn môi cô, nuốt trọn thanh âm nghẹn ngào và chuyển nó thành tiếng thở gấp động tình, "Rốt cuộc em cũng đã trở về, đừng lo nghĩ về miếng ngọc nữa."
Cho nên từ giờ cô có thể sử dụng khối ngọc này tùy thích phải không?
Cánh tay bị viên đạn sượt qua, còn cố gắng đè lên cô làm hai giờ, Đào Hoa gối đầu lên ngực hắn vẽ vòng tròn hỏi: "Nghiêu Huyền, anh có biết anh rất ngây thơ hay không?"
"Vì sao?"
"Chính là chuyện anh ở chỗ này chờ em..."
Cô một chút cũng không nhớ nổi chuyện hồi bé, Đào Hoa nói: "Giống như chó lớn ngoại cỡ, gọi là gì nhỉ, à trung khuyển công?"
Tần Nghiêu Huyền đang vuốt tóc cô chợt dừng lại, giật vài sợi, thấp giọng nói: "Hoa nhi có tin duyên phận hay không? Trong một khu nhà cũ nát như vậy em đột nhiên xuất hiện. Có phải có gì kỳ diệu không? Kiếp trước kiếp này?"
Truyện được edit và đăng tại web lustaveland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy. Mong bạn sẽ vào đọc ở trang chính chủ để ủng hộ nhóm để nhóm có động lực nhanh chóng hoàn nhiều bộ hơn nhé.
"Không, em tin tưởng khoa học."
Nhìn cô đùa bỡn khối ngọc nghìn năm, Tần Nghiêu Huyền lắc đầu: "Chỉ là khoa học kỹ thuật chưa đủ phát triển, không cách nào giải thích mà thôi."
Đào Hoa nghiêm túc gật đầu: "Ừ, em tin tưởng chủ nghĩa xã hội khoa học."
"Oa! Đau!" Đào Hoa ô ô kêu ra tiếng, "Đang nói chuyện phiếm anh gõ đầu em làm gì? Nói không lại thì khi dễ em, đồ ngây thơ!"
Tần Nghiêu Huyền muốn bóp chết cô.
Đợi cho Tần Nghiêu Huyền dưỡng thương tốt, hắn làm Đào Hoa cả nửa ngày, khi hắn nói tới chuyện công ty, Đào Hoa mới nhớ ra chuyện cổ phiếu.
"Vì sao anh lại bỏ dở hợp tác với Lianda?"
Hắn không trả lời, trói cô lại cô bèn kêu to, Tần Nghiêu Huyền rốt cuộc mất hết kiên nhẫn, đem thiết kế hạng mục bày ra trước mặt Đào Hoa.
"Anh muốn vào đêm thất tịch xây dựng một trung tâm thương mại mang tên em, ở tầng cao nhất phủ kín cánh hoa đào."
"Anh thổ lộ với em sao?" Đào Hoa đau lòng vô cùng: "Vậy vì sao anh ngừng!"
"Bởi vì quá sốt ruột không cẩn thận điều tra."
Thấy ánh mắt không cam lòng của Đào Hoa, Tần Nghiêu Huyền cười khổ nói: "Đây là lần đầu tiên tôi bị người khác chi phối hành động của mình."
"Sai rồi!"
Đào Hoa nói thẳng: "Lần đầu tiên sao? Anh tới chỗ vay nặng lãi... làm vậy với em, anh không thấy trái lẽ thường sao? Anh rõ ràng lợi dụng lúc em gặp khó khăn! Nhân lúc cháy nhà đi hôi của, thừa cơ... thừa cơ làm chuyện xấu!"
Cô còn nhỡ rõ cảm giác đau đớn ở cúc hoa, nghe nói còn phát sốt hôn mê hai ngày, Đào Hoa nghĩ mà tức giận.
"Chuyện này không gọi là khác người." Nắm bàn tay mềm mại của cô, Tần Nghiêu Huyền cười rạng rỡ, "Bộ dạng tôi khi đó nếu em dám không nghe lời, lúc ấy tôi sẽ thật sự trói em bên người."
"Anh dám!"
Hung dữ cắn vai hắn, Đào Hoa lại cắn xương quai xanh hắn, "Anh có tin em không gả cho anh nữa không? Cùng lắm thì em độc thân cả đời! Sau đó anh còn phải làm món ăn thật ngon! Mỗi ngày mang đến phòng làm việc cho em!"
Tần Nghiêu Huyền bị bộ dạng của cô chọc cười: "Lĩnh giấy hôn thú xong sau đó nói lại những lời này một lần nữa không muộn mà đúng không, Tần phu nhân?"
- HOÀN PHIÊN NGOẠI HIỆN ĐẠI -
Khi Quân Vi Hoàng
Đã bị giày vò đến nỗi chỉ còn một hơi thở, Đào Hoa núp trong ngực Tần Nghiêu Huyền, sợ đến mức hai mắt biến thành màu đen.
"Nghiêu Huyền." Cô yếu ớt kêu một tiếng.
Một loạt người mặc đồ đen tướng mạo hung ác, dữ tợn nhe răng cười, còn lôi ra họng súng màu đen. Đào Hoa không nghe rõ bọn họ nói gì, chỉ cảm thấy cánh tay Tần Nghiêu Huyền ôm cô chặt hơn một chút.
Một tiếng súng cắt ngang không gian, viên đạn sượt qua, một giọt máu rơi xuống mặt Đào Hoa.
Cô được Tần Nghiêu Huyền bảo vệ sao?
Hắn vô cùng lợi hại, tỉnh táo, những viên đạn trước mặt này cũng bình thường mà thôi.
...
Khi Đào Hoa tỉnh lại, dần dần phát hiện trước mắt là một mảng trắng. Không phải trần nhà bệnh viện, cũng không phải linh đường mà là giường mềm mại.
Giống như tẩm cung của công chúa trong cổ tíc, hoa hồng trải trên giường, một tấm rèm mỏng ngăn cách cô và thế giới.
"Sao tôi lại ở đây?"
Đào Hoa cử động thì thào nói nhỏ, nhìn căn phòng ngủ cổ điển mang mùi vị Châu u, trong lòng tràn đầy nghi vấn. Cô vô thức ôm gối, lại ngửi được một cỗ mùi vị quen thuộc, đó là mùi vị của Tần Nghiêu Huyền.
Mùi gỗ hương lành lạnh, giống như trải qua nghìn năm gian nan vất vả mới có được một thân cây có mùi hương này, mùi hương khiến người ta như đắm chìm trong băng tuyết.
"Tỉnh rồi sao?"
Cửa phòng mở ra, Tần Nghiêu Huyền trần truồng đi vào, Đào Hoa không kinh ngạc bởi đường cong và cơ bắp của hắn và cánh tay trái quấn băng trắng muốt, phía sau có người đuổi theo hô: "Tần tổng! Cẩn thận miệng vết thương của anh vỡ ra đó!"
Bác sĩ đuổi theo suýt đâm đầu vào cánh cửa đang khép lại. Tần Nghiêu Huyền đi đến bên giường cô, ngồi xuống, thò tay vuốt trán cô, mãi một lúc lâu mới bỏ ra, thả lỏng nói: "Tốt rồi, em không có sốt."
"Em đã ngủ lâu lắm sao?"
"Không lâu lắm, chỉ có hai ngày, đêm qua là đêm thất tịch." Tần Nghiêu Huyền thở dài nói: "Tôi cũng ngủ qua mất đêm thất tịch."
Đào Hoa ủy khuất ngậm miệng, cúi đầu rơi nước mắt.
Đêm thất tịch cô mong đợi lâu vậy cũng qua rồi, nhưng dù có đến thì giờ cô cũng không có tiền, lưng mang khoản nợ lớn, thậm chí quà tặng cũng không có.
Đêm thất tịch dù đến hay không, cô cũng không có chuẩn bị tốt để thổ lộ với Tần Nghiêu Huyền.
Có thể sẽ không còn cơ hội nữa.
"Sao lại khóc?"
Nâng mặt Đào Hoa lên, sắc mặt Tần Nghiêu Huyền trắng bệch hơn một phần, "Em không thích phong cách Châu u trong phòng?"
"Không phải. Chỉ là... em không biết chuyện gì đã xảy ra... Sau này, nên làm cái gì bây giờ."
Cơ thể trần trụi, cằm bị hắn dùng sức nắm, Đào Hoa kéo cao chăn, co lại như cái kén chỉ để lộ đôi mắt nhút nhát e lệ nhìn Tần Nghiêu Huyền: "Em không muốn làm bạn bè với anh, cũng không muốn dùng thân thể trả nợ, em..."
Truyện được edit và đăng tại web lustaveland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy. Mong bạn sẽ vào đọc ở trang chính chủ để ủng hộ nhóm để nhóm có động lực nhanh chóng hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Em nên làm cái gì đây? Đào Hoa không nói nên lời.
"Tôi chưa từng xem em là bạn bè."
Thấy Đào Hoa kinh ngạc, Tần Nghiêu Huyền nở nụ cười, "Em cho rằng tôi sẽ vì bạn bè gấp gáp chuẩn bị một nghìn năm trăm vạn chuộc người?"
"A..." Đào Hoa ngớ ra một lúc rồi nói, "Anh không phải người cho vay nặng lãi sao? Sao lại là đến chuộc em?"
Tần Nghiêu Huyền vừa tức vừa buồn cười, xoa mặt cô, nhẹ nhàng lau đi nước mắt: "Hoa nhi nghĩ vớ vẩn gì thế? Tập đoàn AoShi của tôi còn không nuôi nổi em sao, còn phải đi cho vay nặng lãi kiếm thêm lợi nhuận à?"
Tập đoàn AoShi...
Tần tổng...
Hắn và cô ông nói gà bà nói vịt, Đào Hoa bỗng nhiên bắt lấy cánh tay Tần Nghiêu Huyền kêu: "Anh bồi thường tiền cổ phiếu cho em! Bồi thường tiền mồ hôi nước mắt cho em!"
Bị cô túm ngay tay đau, Tần Nghiêu Huyền hít sâu một hơi, ngũ quan anh tuấn vặn vẹo khổ sợ, Đào Hoa vội buông tay, cô căng thẳng tới mức gương mặt nhỏ nhắn phiếm hồng, lắp bắp nói xin lỗi.
"Bồi thường cho em máu của tôi có đủ hay không?"
Thừa cơ vuốt ve đôi môi run rẩy của cô, Tần Nghiêu Huyền nhìn bộ dạng kinh sợ như thỏ nhỏ của cô cực kỳ vui mừng.
"Em không có cầu anh đỡ đạn cho em! Bồi thường tiền cho em!"
Ngón tay hắn càng ra sức, ngón tay duỗi vào miệng nhỏ nhắn, Đào Hoa há miệng cắn, đôi mắt sáng long lanh yên lặng nhìn hắn.
Cái nhìn này của cô làm Tần Nghiêu Huyền mềm lòng hoàn toàn.
"Đúng, đúng tôi tự nguyện, được chưa?"
Cô nịnh nọt mút ngón tay hắn, Tần Nghiêu Huyền thở dài lắc đầu: "Ai bảo là tôi thích em chứ? Nếu như bồi thường cho em máu không đủ, tôi bồi thường thêm cái này đủ hay không?"
Tần Nghiêu Huyền cho tay vào túi quần lấy ra một khối ngọc màu đen, chính là khối ngọc Đào Hoa muốn tặng hắn.
"Tại sao nó ở chỗ anh?"
Vội vàng nhổ ngón tay hắn ra, cầm khối ngọc xem xét, trong lúc nhất thời cảm xúc của Đào Hoa trăm mối ngổn ngang, vui vẻ hay khổ sở cũng không rõ nữa.
"Tôi trả hết nợ cho em, còn trả thêm tiền mua món này."
Tần Nghiêu Huyền thản nhiên nói: "Vật về với chủ."
"Này? Đây là thứ em muốn làm quà tặng anh đó!" Thấy hắn muốn cho cô, Đào Hoa vội vàng nói: "Đây là khối ngọc triều đại cổ, người ta nói mười mấy năm trước mới tìm thấy nhưng hắn không dám bán! Gì mà vật về với chủ chứ?"
Nếu không phải loại dân gian lưu truyền, nếu đấu giá chính quy không ai dám khẳng định giá trị món đồ này!
"Thứ này vốn là đồ của tôi."
Tần Nghiêu Huyền đeo khối ngọc vào cổ, ánh đen của khối ngọc nổi bật trên da thịt hắn, hào quang lấp lánh.
Hắn kiên nhẫn giải thích: "Tần gia là gia tộc có lịch sử lâu đời, ngọc này đến thệ hệ cha mẹ tôi xong dĩ nhiên thuộc về con trai độc nhất của họ là tôi. Bất quá mười mấy năm trước, tôi đem nó tặng cho một cô bé, sau đó cô bé đó theo ba mẹ bỏ đi mất."
"Oa, vậy cũng thật sự quá đáng..."
Đào Hoa dựa đầu trên vai hắn nói: "Anh có phải nên cảm ơn em không, khối ngọc này là em tìm lại cho anh nha?"
Tần Nghiêu Huyền vỗ mông Đào Hoa.
"Em cho rằng cô bé kia là ai? Không phải là em sao, đồ ngốc."
"Ai? Ai? Ai?"
"Chân trước vừa tặng ngọc cho em, còn đồng ý là thích tôi, kết quả chân sau cùng ba mẹ rời đi." Tần Nghiêu Huyền nhìn chằm chằm Đào Hoa vạch tội: "Em náo loạn lòng tôi rồi chạy mất. Bằng không thì em cho rằng, vì sao tôi phải ở chỗ mục nát, không cho phá bỏ và di dời đi nơi khác?"
"Anh chờ em trở lại sao?"
Đào Hoa bị đau hít mắt, ủy khuất nói: "Khi đó em còn quá nhỏ! Có phải còn đi nhà trẻ hay không? Ba tuổi cũng chưa tới đi?"
Bởi vì ba mẹ nuôi nói, ba mẹ của cô khi cô còn nhỏ có chuyển nhà một lần.
"Ba tuổi làm sao có thể nhớ kỹ chuyện gì? Anh làm việc cũng quá manh động rồi? Vật gia truyền quan trọng như vậy không phải nên cho người thừa kế hoặc là vợ tương lai sao? Sao lại cho em?"
Tần Nghiêu Huyền lại đánh mông cô: "Ai một mực đòi khối ngọc này, thà rằng gả cho tôi cũng muốn hả? Không cho thì em khóc, không tiễn thì em náo?"
"Oa! Đau!"
Nước mắt trượt xuống, Đào Hoa ủy khuất ngồi thẳng dậy: "Em không nhớ rõ mà, em thật sự không nhớ rõ! Khi đó anh cũng là bé trai mười tuổi rồi sao lại nghe một đứa trẻ con mê sảng hả?"
Bộ dạng nức nở đáng yêu cô, lông mi dính nước mắt càng làm cho người ta đau lòng, vô ý cắn môi dưới hơi ngẩng mặt lên, bởi vì khóc thút thít mà bả vai run rẩy.
Một cái chớp mắt của cô cũng khiến Tần Nghiêu Huyền vui mừng và không đành lòng.
Đào Hoa thút thít nỉ non, Tần Nghiêu Huyền cúi đầu hôn môi cô, nuốt trọn thanh âm nghẹn ngào và chuyển nó thành tiếng thở gấp động tình, "Rốt cuộc em cũng đã trở về, đừng lo nghĩ về miếng ngọc nữa."
Cho nên từ giờ cô có thể sử dụng khối ngọc này tùy thích phải không?
Cánh tay bị viên đạn sượt qua, còn cố gắng đè lên cô làm hai giờ, Đào Hoa gối đầu lên ngực hắn vẽ vòng tròn hỏi: "Nghiêu Huyền, anh có biết anh rất ngây thơ hay không?"
"Vì sao?"
"Chính là chuyện anh ở chỗ này chờ em..."
Cô một chút cũng không nhớ nổi chuyện hồi bé, Đào Hoa nói: "Giống như chó lớn ngoại cỡ, gọi là gì nhỉ, à trung khuyển công?"
Tần Nghiêu Huyền đang vuốt tóc cô chợt dừng lại, giật vài sợi, thấp giọng nói: "Hoa nhi có tin duyên phận hay không? Trong một khu nhà cũ nát như vậy em đột nhiên xuất hiện. Có phải có gì kỳ diệu không? Kiếp trước kiếp này?"
Truyện được edit và đăng tại web lustaveland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy. Mong bạn sẽ vào đọc ở trang chính chủ để ủng hộ nhóm để nhóm có động lực nhanh chóng hoàn nhiều bộ hơn nhé.
"Không, em tin tưởng khoa học."
Nhìn cô đùa bỡn khối ngọc nghìn năm, Tần Nghiêu Huyền lắc đầu: "Chỉ là khoa học kỹ thuật chưa đủ phát triển, không cách nào giải thích mà thôi."
Đào Hoa nghiêm túc gật đầu: "Ừ, em tin tưởng chủ nghĩa xã hội khoa học."
"Oa! Đau!" Đào Hoa ô ô kêu ra tiếng, "Đang nói chuyện phiếm anh gõ đầu em làm gì? Nói không lại thì khi dễ em, đồ ngây thơ!"
Tần Nghiêu Huyền muốn bóp chết cô.
Đợi cho Tần Nghiêu Huyền dưỡng thương tốt, hắn làm Đào Hoa cả nửa ngày, khi hắn nói tới chuyện công ty, Đào Hoa mới nhớ ra chuyện cổ phiếu.
"Vì sao anh lại bỏ dở hợp tác với Lianda?"
Hắn không trả lời, trói cô lại cô bèn kêu to, Tần Nghiêu Huyền rốt cuộc mất hết kiên nhẫn, đem thiết kế hạng mục bày ra trước mặt Đào Hoa.
"Anh muốn vào đêm thất tịch xây dựng một trung tâm thương mại mang tên em, ở tầng cao nhất phủ kín cánh hoa đào."
"Anh thổ lộ với em sao?" Đào Hoa đau lòng vô cùng: "Vậy vì sao anh ngừng!"
"Bởi vì quá sốt ruột không cẩn thận điều tra."
Thấy ánh mắt không cam lòng của Đào Hoa, Tần Nghiêu Huyền cười khổ nói: "Đây là lần đầu tiên tôi bị người khác chi phối hành động của mình."
"Sai rồi!"
Đào Hoa nói thẳng: "Lần đầu tiên sao? Anh tới chỗ vay nặng lãi... làm vậy với em, anh không thấy trái lẽ thường sao? Anh rõ ràng lợi dụng lúc em gặp khó khăn! Nhân lúc cháy nhà đi hôi của, thừa cơ... thừa cơ làm chuyện xấu!"
Cô còn nhỡ rõ cảm giác đau đớn ở cúc hoa, nghe nói còn phát sốt hôn mê hai ngày, Đào Hoa nghĩ mà tức giận.
"Chuyện này không gọi là khác người." Nắm bàn tay mềm mại của cô, Tần Nghiêu Huyền cười rạng rỡ, "Bộ dạng tôi khi đó nếu em dám không nghe lời, lúc ấy tôi sẽ thật sự trói em bên người."
"Anh dám!"
Hung dữ cắn vai hắn, Đào Hoa lại cắn xương quai xanh hắn, "Anh có tin em không gả cho anh nữa không? Cùng lắm thì em độc thân cả đời! Sau đó anh còn phải làm món ăn thật ngon! Mỗi ngày mang đến phòng làm việc cho em!"
Tần Nghiêu Huyền bị bộ dạng của cô chọc cười: "Lĩnh giấy hôn thú xong sau đó nói lại những lời này một lần nữa không muộn mà đúng không, Tần phu nhân?"
- HOÀN PHIÊN NGOẠI HIỆN ĐẠI -
Khi Quân Vi Hoàng
Đánh giá:
Truyện Khi Quân Vi Hoàng
Story
Chương 71: Phiên ngoại hiện đại 6: Sau tình một đêm, mời chịu trách nhiệm
10.0/10 từ 12 lượt.