Khi Cá Heo Biển Chìm Dần

Chương 9: Trở thành người một nhà

126@-

Ngụy Chỉ nhân khoảnh khắc ấm áp này, ngước đôi mắt ngấn lệ lên, cầu khẩn nhìn Quý Kì Côn.


“Chúng ta có thể tổ chức hôn lễ sớm hơn được không?”


Quý Kì Côn không có phản ứng gì lớn, thậm chí không hề tỏ ra ngạc nhiên.


“Tại sao?” Anh hỏi.


“Em muốn nhanh chóng trở thành người một nhà với anh.”


Quý Kì Côn nhìn vào mắt cô, một lúc sau, anh mỉm cười lau đi những giọt nước mắt nơi khóe mắt cô.


“Được.”


Nhận được câu trả lời chắc chắn từ Quý Kì Côn, Ngụy Chỉ thở phào nhẹ nhõm. Cô tiếp tục nép vào lòng anh như một chú chim nhỏ, cho đến khi anh chủ động buông tay, cô mới đứng thẳng dậy, lấy tay lau đi những giọt lệ trên mặt.


Quý Kì Côn lấy vài tờ khăn giấy từ bàn ăn, tự tay lau khô những giọt nước mắt còn sót lại trên mặt cô.


“Em thật là một người tốt.”


Ngụy Chỉ ngước nhìn anh, đôi mắt chưa khô lệ trong veo như một chú nai tơ.


“Em… tốt bụng?”


“Vì tốt bụng, nên mới không đành lòng từ chối người nhà,” anh khẽ nói. “Anh đã sớm nhận ra người nhà của em chỉ đang lợi dụng em, nhưng thân phận của anh không tiện nói gì. Cũng tại anh thật ngốc, vì những lo lắng này mà để em bị họ làm tổn thương.”


Quý Kì Côn vừa lau nước mắt cho cô, vừa dịu dàng nói:


“Sau này anh sẽ bảo vệ em, em chỉ cần dựa vào anh là đủ rồi.”


Ánh trăng lạnh lẽo từ khung cửa kính lớn rộng thênh thang rọi vào, khuôn mặt anh được bao phủ bởi một lớp ánh sáng trong suốt như nguồn suối. Ánh trăng nhảy múa trên sống mũi anh. Giọng nói trầm ấm của anh như một lời nguyền quyến rũ, khiến Ngụy Chỉ có cảm giác chỉ cần giao phó cuộc đời cho anh, mọi thứ sẽ thật êm đềm.


“…Được.” Cô không kìm được khẽ gật đầu.


Anh nhìn vào mắt cô, một lúc sau, cười nói:


“Cuối tuần này, chúng ta sẽ đến gặp chú của anh để bàn chuyện tổ chức hôn lễ sớm hơn.”


Ngày hôm sau, Ngụy Chỉ dặm phấn mắt đậm hơn thường ngày để che đi đôi mắt sưng húp vì khóc. Trong văn phòng tài chính, cô biết ít nhất là hai đồng nghiệp nữ Tiểu Thái và kế toán kho đã nhận ra cô đã khóc tối qua. Có thể lát nữa họ lại xì xào bàn tán về cô trong nhà vệ sinh, nhưng cô không quan tâm.


Ngồi vào bàn làm việc chưa được bao lâu, điện thoại bàn trong văn phòng reo. Tiểu Thái nhấc máy, tỏ vẻ hơi ngạc nhiên, rồi đưa điện thoại cho Ngụy Chỉ.


“Bảo vệ, tìm cô này.”


Ngụy Chỉ cầm điện thoại trong lòng đầy thắc mắc, rất nhanh đã có câu trả lời, Vương Lâm đã đến, đang ở ngay trước cửa phòng trưng bày.


Cô nhanh chóng bước ra khỏi cửa chính, nhìn thấy Vương Lâm đang đứng bên đường với ánh mắt bất an. Bà lúng túng nắm chặt hai bàn tay, trên người mặc một chiếc áo họa tiết và quần lửng ống rộng thùng thình, hoàn toàn lạc lõng với con phố thương mại mang phong cách phóng khoáng này. Bộ quần áo bà đang mặc trên người là bộ đồ mà Ngụy Chỉ đã mua tặng bà tại một trung tâm thương mại vào năm cô nhận tháng lương đầu tiên. Dù là ở trung tâm thương mại, nhưng cũng chỉ là ở quầy giảm giá, tổng cộng cả áo và quần chỉ hơn 200 nhân dân tệ. Nhưng Vương Lâm lại rất quý trọng, chưa bao giờ mặc khi trông cửa hàng.



Ngụy Chỉ dần dừng bước. Một nỗi tức giận từ nỗi đau thương và buồn bã dâng lên.


Vương Lâm nhìn thấy cô từ phòng trưng bày đi ra, ánh mắt bà sáng lên, vội vã chạy những bước nhỏ để rút ngắn khoảng cách giữa hai người.


“Tiểu Chỉ, mẹ không cố ý nhờ người khác gọi điện cho con, tại vì con không nghe điện thoại của mẹ, nên mẹ mới…”


“Mẹ đến đây làm gì?” Ngụy Chỉ cắt ngang lời giải thích của bà.


“Con… Tối qua con ngủ ở đâu?” Bà cẩn thận hỏi. “Mẹ không có ý gì khác, chỉ lo lắng cho sự an toàn của con…”


“Con ngủ ở nhà Quý Kì Côn.” Ngụy Chỉ không nhìn bà, cố gắng giữ giọng nói lạnh lùng. “Con đang làm việc, mẹ có chuyện gì thì nói nhanh đi.”


Cô cứ nghĩ rằng Vương Lâm sẽ hỏi cô về lý do nợ nần nhiều như vậy, hoặc chuyện về những loại thuốc kia. Ngụy Chỉ nhận ra bà rất muốn hỏi, những thắc mắc đó đã chực chờ ở cổ họng, nhưng khi bị giục, Vương Lâm đã nhanh chóng nói ra những lời khác.


“Được, được, tiện đây… Mẹ muốn đưa cái này cho con.”


Vương Lâm lấy ra một chiếc túi vải mỏng từ trong túi đeo hông, mở ra là 10 tờ tiền giấy mệnh giá 100 nhân dân tệ.


“Cái gì đây?”


“Con cầm lấy đi, con sống ngoài này cần tiêu tiền, đừng để mình bị đói…” Vương Lâm dừng lại, rồi lại lấy ra một gói thuốc được bọc trong túi nilon đen từ túi đeo hông, ngập ngừng cầm trên tay. “Em con đã giúp mẹ tìm hiểu tác dụng của những loại thuốc này… Tiểu Chỉ, con… con thật sự bị trầm cảm sao? Là vì những khoản vay kia, hay là vì chuyện ở nhà?”


“Bây giờ mẹ đang làm gì vậy?”


“Sao cơ?”


“Cái vẻ đạo đức giả này của mẹ, mẹ làm cho ai xem?”


Vương Lâm sững sờ.


Ngụy Chỉ không thể kiểm soát cảm xúc của mình, những từ ngữ độc địa cứ thế tuôn ra.


“Mẹ đã bao giờ thật sự xót con chưa? Mẹ có thật sự quan tâm con bị trầm cảm vì lý do gì không?”


“Mẹ chỉ muốn duy trì cuộc sống bình yên của mình. Mẹ chỉ muốn con cũng giống mẹ, trở thành một con rối chấp nhận số phận, một cái xác biết đi vô cảm, ngoan ngoãn để hai bố con ông ta hút máu”


“Không phải!” Vương Lâm hoảng hốt phủ nhận.


“Vậy thì mẹ ly hôn đi.” Ngụy Chỉ nói. “Mẹ có thể ly hôn vì con không?”


Vương Lâm nhìn cô chằm chằm, câm nín không nói nên lời.


Cô đã hỏi Vương Lâm câu hỏi này không biết bao nhiêu lần. Nhưng lần nào, bà cũng lảng tránh, thoái thác. Giống như Ngụy Chỉ bị tình yêu của bà trói buộc, bà cũng bị một thứ gì đó giam cầm.


“Hàng tháng con sẽ gửi thuốc của mẹ về cửa hàng, ngoài ra, đừng liên lạc với con nữa. Con không muốn nhìn thấy mẹ, cũng không muốn nghe thấy giọng nói của mẹ.” Ngụy Chỉ nói. “Hai người kia cũng vậy.”


Cô giật lấy túi nilon đen từ tay Vương Lâm, quay người bước về phía hành lang.


“Tiểu Chỉ” Giọng nói hoảng loạn của Vương Lâm vang lên.



Cô không hề ngoảnh đầu lại.


...


“Khi một sự kiện kinh hoàng xảy ra, con người sẽ theo bản năng tìm kiếm sự an ủi và bảo vệ từ nguồn an toàn ban đầu… Một khi tiếng kêu cứu đó không được đáp lại, niềm tin cơ bản bắt đầu sụp đổ. Người bị tổn thương cảm thấy hoàn toàn bị bỏ rơi, cô đơn tột độ, và bị trục xuất khỏi hệ thống mà họ từng sống dựa vào. Sau đó, cảm giác xa lánh và cô lập lan tỏa đến mọi mối quan hệ, từ những người thân thiết nhất đến những cộng đồng và tôn giáo trừu tượng nhất. Một khi niềm tin đã mất, người bị tổn thương cảm thấy họ không phải đang sống, mà đúng hơn là đã chết.”


Ngày hôm đó rời khỏi buổi diễn thuyết, giáo sư Trần đã giới thiệu một cuốn sách cho Trương Khai Dương, người muốn tìm hiểu sâu hơn về tổn thương tâm lý.


“Chấn thương và phục hồi,” anh v**t v* sống lưng lạnh lẽo của cuốn sách trong hiệu sách, rồi lấy nó mang về nhà.


Kể từ đó, ngoài giờ làm việc, anh đều dành thời gian để đọc nó.


Cuộc đời anh từ lúc sinh ra đời cho đến tận bây giờ đều thuận buồm xuôi gió, hoàn toàn không biết đến một cuộc sống khác có thể ra sao. Anh muốn tìm hiểu tâm lý của những người bị che khuất sau ánh sáng, để tìm được một vài việc anh có thể làm cho họ.


Anh vẫn nhớ lời khuyên của giáo sư Trần, “Không ai có thể cứu người khác,” nhưng anh không thể khoanh tay đứng nhìn.


Anh là một cảnh sát của nhân dân, anh đi trên con đường này, vốn dĩ là để cứu người khác.


Những người bị tổn thương rất phổ biến, đến mức nhiều người cả đời không nhận ra mình mắc phải hội chứng căng thẳng hậu chấn thương tâm lý (PTSD), chỉ đơn giản là lặp đi lặp lại việc thuyết phục bản thân rằng mọi sự nhượng bộ đều là vì “tình yêu”. Anh chợt hiểu ra lý do tại sao những người bị bạo hành trước đây lại không chịu rời đi.


Từ “tình yêu” khiến Trương Khai Dương giờ đây cảm thấy nặng trĩu hơn bao giờ hết.


“Lại nghiên cứu tâm lý học, cậu định chuyển nghề à?” Lão Ngô cầm bình nước nóng đi ngang qua, dừng lại tựa vào bàn của Trương Khai Dương, nói đùa vài câu. Hương trà và hơi nóng từ chiếc bình giữ nhiệt trong tay ông bốc lên nghi ngút.


Trương Khai Dương vội vàng đặt sách xuống, đứng dậy đáp: “Tất nhiên là không rồi, em chỉ xem cho vui thôi ạ.”


“Xem cho vui à…” Lão Ngô đóng nắp bình lại, vẻ mặt phức tạp đánh giá anh. “Ở đồn của chúng ta, cậu đã có biệt danh là ‘chuyên gia tình cảm’ rồi. Hễ gặp mâu thuẫn tình cảm là họ lại nhờ cậu đi hòa giải. Cậu nghĩ sao về chuyện này?”


“…Nghĩ sao là sao ạ?” Trương Khai Dương ngẩn ra, không hiểu ý sâu xa của lão Ngô.


Lão Ngô thở dài, nói: “Cậu cam tâm cả đời chỉ giải quyết những mâu thuẫn tình cảm à? Thành tích ở trường cảnh sát của cậu đứng đầu, không muốn theo những vụ án lớn sao?”


Cuối cùng đã hiểu ý của lão Ngô, Trương Khai Dương bật cười. Hàm răng trắng đều tăm tắp của anh càng trở nên trắng hơn trên nền làn da rám nắng.


“Em thấy ổn mà, vụ án nào cũng cần có người tiếp nhận. Chỉ cần giúp được người khác, em đã thấy vui rồi.”


“Đúng là đồ ngốc, ngày nào cũng giải quyết mấy chuyện vặt vãnh này mà còn cười được.” Lão Ngô lẩm bẩm, lắc đầu, cầm bình nước nóng quay lưng đi.


“Khoan đã, sếp!” Trương Khai Dương đuổi theo. “Vụ kiện của Ông Tú Việt có tiến triển mới không ạ? Thời hạn phán quyết ngày càng gần rồi.”


“Cậu hỏi tôi làm gì? Chẳng phải cậu vẫn liên lạc riêng với Ông Tú Việt sao? Cậu phải rõ hơn tôi chứ.” Lão Ngô bực dọc nói, rõ ràng là không hài lòng khi anh không phân biệt công tư, cởi bỏ đồng phục cảnh sát rồi vẫn đi khắp nơi giúp Ông Tú Việt.


“Sếp cũng biết rồi ạ? Em xin lỗi… Nhưng em tuyệt đối không lạm dụng chức quyền, em cũng chỉ muốn giúp được chút nào hay chút đó…” Trương Khai Dương ngượng ngùng xoa gáy.


Lão Ngô cố tình hừ một tiếng qua hai lỗ mũi, nhưng trong mắt lại không hề có vẻ tức giận thật sự.


“Giống như tôi đã nói với cậu trước đây, có lẽ sẽ thua kiện.” Lão Ngô nói xong, lại vội vàng nói thêm một câu. “Đây là tin tôi hỏi được từ người quen ở tòa án, cậu đừng quay lại nói với Ông Tú Việt.”


Nụ cười trên mặt Trương Khai Dương dần tắt.



“Đừng phí công vô ích nữa, hãy tập trung vào những vụ án đã được thụ lý đi.”


Lão Ngô đồng cảm vỗ vai anh, đang định rời đi, Trương Khai Dương lại lần nữa gọi ông lại.


Ngày hôm sau, Trương Khai Dương đổi ca với đồng nghiệp, xin nghỉ trước. Anh đã nài nỉ lão Ngô đủ kiểu, từ hứa hẹn mời ăn cơm cho đến tặng trà ngon, cuối cùng lão Ngô mới đồng ý giúp anh liên lạc để gặp thẩm phán phụ trách vụ kiện của Ông Tú Việt.


2 giờ chiều, Trương Khai Dương với tâm trạng lo lắng bước vào cánh cổng trang nghiêm của tòa án.


Đợi khoảng nửa tiếng, cuối cùng anh cũng gặp được vị thẩm phán vừa kết thúc phiên tòa. Đó là một người đàn ông gầy gò khoảng 50 tuổi, chiều cao trung bình, có lẽ vừa từ tòa xuống nên trên mặt vẫn giữ vẻ điềm tĩnh và nghiêm nghị.


Sau vài câu chào hỏi ngắn gọn, vị thẩm phán tự mình rót cho Trương Khai Dương một tách trà.


Trương Khai Dương bối rối đứng dậy, dùng hai tay nhận lấy.


Thẩm phán ngồi lại trên chiếc ghế sofa đen đối diện, đẩy kính trên sống mũi, nói thẳng vào vấn đề:


“Tôi và lão Ngô quen nhau nhiều năm rồi, ông ấy nói đây là lần đầu tiên ông ấy gặp một người như cậu. Nói thật, đây cũng là lần đầu tiên tôi gặp một thanh niên như cậu. Tôi biết mục đích cậu đến đây lần này, nhưng tôi muốn biết câu trả lời, tại sao?”


“…Tại sao là sao ạ?” Trương Khai Dương đang định bắt đầu theo những lời lẽ đã chuẩn bị từ sẵn thì ngớ người ra.


“Lão Ngô nói, vụ nhảy lầu của Mai Mãn đã được kết án là tự sát, chuyện này đã không còn liên quan gì đến đồn công an của các cậu, càng không liên quan đến chuyện cá nhân của cậu. Nhưng tôi nghe nói, cậu không chỉ dùng thời gian ngoài giờ làm việc để hỗ trợ điều tra, thậm chí còn cất công tìm đến chỗ tôi. Tôi muốn hỏi, tại sao cậu lại làm như vậy? Vụ án này có mối quan hệ riêng tư gì với cậu không?”


Câu hỏi này không chỉ là thắc mắc trong lòng vị thẩm phán, mà còn là thắc mắc của lão Ngô, thậm chí là của rất nhiều người trong đồn.


Trương Khai Dương biết rằng hành động của mình, trong mắt nhiều người, là điều không thể tin được.


Không thể theo những vụ án lớn, thì cũng không thể lập được công lớn. “Chuyên gia tình cảm” cả đời cũng chỉ có thể là “chuyên gia tình cảm”, không thể trở thành trưởng đồn, trưởng cục, những điều này Trương Khai Dương đều biết.


Nhưng anh thực sự cảm thấy không sao cả.


Ngây thơ ư? Có lẽ vậy. Ngốc nghếch ư? Có lẽ là vậy.


Nhưng anh nghĩ, trên đời đã có những kẻ xấu xa tàn nhẫn, thì cũng nên có những kẻ ngốc nghếch như anh, một lòng vì người khác.


“Vì trong lòng tôi thấy hổ thẹn” Trương Khai Dương nói.


“Ồ? Hổ thẹn vì điều gì?” Vị thẩm phán nghiêng người về phía trước, lộ ra vẻ mặt quan tâm.


“Bởi vì mọi người đều biết, cái chết của Mai Mãn có mối liên hệ không thể tách rời với Quý Kì Côn. Chúng tôi đều biết điều này, nhưng vẫn bất lực trước cậu ta” Trương Khai Dương nói. “Tôi là một cảnh sát, nhưng lại chỉ có thể trơ mắt nhìn kẻ sát nhân bước ra khỏi đồn công an.”


Vị thẩm phán nói đầy ẩn ý: “Quý Kì Côn không giết người, đó là kết luận của đồn công an các cậu.”


Trương Khai Dương lấy ra cuốn sách đã chuẩn bị sẵn trong ba lô, trịnh trọng đẩy nó từ trên bàn trà sang cho vị thẩm phán đối diện.


“Kiểm soát tinh thần, từ này không phổ biến ở trong nước, nhưng nó có một cái tên quen thuộc hơn, ‘PUA’. Việc Quý Kì Côn kiểm soát tinh thần Mai Mãn trong thời gian dài đã khiến cô ấy vào thời điểm nhảy lầu, rất có thể đang ở trong một ‘trạng thái tổn thương không thể chống cự’. Tôi cho rằng điều này đã thuộc phạm vi của tội ngược đãi, vì vậy lúc đó tôi đã đề nghị Ông Tú Việt khởi kiện Quý Kì Côn với tội danh ngược đãi.”


“Tôi nghe sếp của mình từng nói, vụ án này có thể kết thúc bằng việc Ông Tú Việt thua kiện. Vì vậy tôi mới đến đây, tôi rất mong thẩm phán có thể xem qua cuốn sách này, tác giả của nó là một chuyên gia hàng đầu về tổn thương tâm lý của Mỹ, có lẽ sau khi đọc xong, ngài sẽ có những suy nghĩ khác…” Trương Khai Dương khẩn cầu, lại một lần nữa đẩy cuốn sách về phía vị thẩm phán.


Vị thẩm phán thở dài một hơi, một tiếng thở dài gần như bất lực.



Ông cầm lấy cuốn sách đã bị lật đi lật lại, những trang sách cong queo vì liên tục bị lật giở, nói: “Tôi sẽ đọc, nhưng cậu cũng đừng nên hy vọng quá nhiều.”


“Thứ nhất, bạo hành tinh thần không rõ ràng như bạo hành thể chất, bạo hành tinh thần khó xác định, không có tiền lệ để tham khảo. Thứ hai, pháp luật hiện hành của Trung Quốc, tội ngược đãi chỉ giới hạn ở những thành viên gia đình sống chung với nhau.”


“Mai Mãn và Quý Kì Côn chỉ là mối quan hệ tình nhân, không cấu thành tội ngược đãi. Còn tội cố ý gây thương tích cần phải chứng minh hành vi của người thực hiện đã trực tiếp gây ra thương tích nhẹ trở lên trên cơ thể nạn nhân, điều này rất khó chứng minh trong vụ án này. Điểm này, đồn công an các cậu chắc chắn biết rõ hơn những người như chúng tôi.”


“Nhưng mà” Trương Khai Dương không kìm được nói. “Nhiều bằng chứng mà Ông Tú Việt cung cấp đều có thể chứng minh Quý Kì Côn đã bạo hành Mai Mãn trong thời gian dài”


“Mai Mãn là một người trưởng thành có trí tuệ bình thường.” Vị thẩm phán nói. “Cô ấy không bị hạn chế tự do, cũng không bị đe dọa bằng bạo lực. Cô ấy phải nhận thức rõ hậu quả của sự lựa chọn của mình.”


Lời nói điềm tĩnh và kiên quyết của vị thẩm phán khiến kết quả phán quyết cuối cùng trở nên rõ ràng hơn bao giờ hết.


Trương Khai Dương thất thần đứng yên tại chỗ, trái tim chìm sâu xuống.


Có lẽ thấy vẻ mặt thất bại của anh quá rõ ràng, ngay cả vị thẩm phán cũng lộ ra vẻ đồng cảm. Người đàn ông luôn giữ vẻ nghiêm nghị đã bỏ thái độ làm việc ra, dùng một giọng điệu ôn hòa của một người đi trước, chậm rãi nói với anh:


“Khi tôi mới đi làm, cũng giống như cậu, là một người theo chủ nghĩa duy tâm tuyệt đối. Luôn muốn bắt hết tất cả những kẻ xấu trên đời, để mỗi tên tội phạm đều nhận được hình phạt xứng đáng. Nhưng pháp luật, không phải là ngọn giáo trong tay cậu từ thời cổ đại, muốn đâm ai thì đâm.”


“Pháp luật giống như một tấm lưới ban đầu vốn dĩ đã có hàng nghìn lỗ thủng, được bao thế hệ con người cất công xe dệt bằng mồ hôi, thậm chí dùng cả xương máu để đan thành một tấm vải. Nhưng dù tấm vải có dày đến đâu, cũng vẫn có những lỗ hổng tồn tại. Cùng với sự tiến bộ của thời đại, sự thay đổi của nhận thức, sự xuất hiện của những kẻ muốn lợi dụng những lỗ hổng như Quý Kì Côn, tấm vải này sẽ ngày càng dày đặc hơn, dày đặc hơn, cho đến khi không còn một khe hở nào nữa. Nhưng tất cả những điều này, đều cần một khoảng thời gian rất dài.”


“Chỉ cần cho phép một trường hợp ngoại lệ, sẽ xuất hiện nhiều trường hợp ngoại lệ hơn, và sau đó sẽ có những trường hợp ngoại lệ của ngoại lệ. Cậu làm thế nào để phán xét khi nào thì là ngoại lệ, khi nào thì không?”


“Thậm chí dù cho tấm vải có được dệt kín không còn một lỗ hỏng, vẫn có hàng ngàn kẻ muốn chọc thủng nó chẳng vì bất kì lí do gì. Cuối cùng, tấm vải này lại trở về trạng thái như ban đầu có hàng nghìn lỗ thủng. Một khi nguyên tắc bị thay đổi, sự kéo theo hậu quả cũng sẽ không bao giờ có điểm dừng.”


Trương Khai Dương thốt ra một tiếng khô khốc từ cổ họng.


“Vậy thì… những tên tội phạm chui qua lỗ hổng mà nhởn nhơ ngoài vòng pháp luật, chúng ta không quản sao?”


Anh mong muốn nghe được một lời giải thích có thể xua tan cảm giác tội lỗi sâu sắc trong lòng.


Nhưng vị thẩm phán chỉ cúi xuống đôi mắt đầy nếp nhăn, che đi ánh mắt mệt mỏi và buồn bã.


“Pháp luật không có giải pháp tối ưu, cũng không hoàn hảo tuyệt đối. Tôi rất tiếc, nhưng phải thừa nhận rằng, chính những vụ án cá biệt này đã thúc đẩy pháp quyền tiến lên.”


Trương Khai Dương không nói nên lời.


Lý trí của anh có thể chấp nhận câu trả lời này, thậm chí, lý trí của anh còn vô tình tán thành sự thận trọng của vị thẩm phán.


Nhưng cảm xúc của anh, lại chìm sâu vào vũng nước lạnh lẽo.


Hai từ “vụ án cá biệt” đơn giản đó, lại là cả một đời người, hay thậm chí là cả một gia đình.


Để thúc đẩy một nền pháp quyền vĩ đại hơn, họ có phải hy sinh máu thịt của chính mình không?


Hai người không ai nói thêm lời nào. Ngay cả hơi nóng bốc lên từ tách trà cũng dần tan biến.


Đường chân trời bên ngoài cửa sổ vào buổi chiều ảm đạm dường như trở nên nặng nề. Những tòa nhà cao tầng như những người khổng lồ im lặng, đứng sừng sững dưới sự đè nén vô hình. Ánh nắng yếu ớt cố gắng xuyên qua lớp mây dày đặc, nhưng lại không đủ sức mình chiếu sáng thế giới đang bị bao trùm trong bóng tối.


Trương Khai Dương chìm sâu vào tâm trí của mình.


Giờ đây nó chỉ còn là một khoảng không vô định.


Khi Cá Heo Biển Chìm Dần
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá:
Truyện Khi Cá Heo Biển Chìm Dần Truyện Khi Cá Heo Biển Chìm Dần Story Chương 9: Trở thành người một nhà
10.0/10 từ 24 lượt.
loading...