Khi Cá Heo Biển Chìm Dần
Chương 53: Mặt dây chuyền hoa hướng dương
154@-
Trong phòng thẩm vấn nhỏ bé của đồn cảnh sát Đại Sơn Quan, có rất nhiều người mặc đồng phục cảnh sát. Viên cảnh sát phụ trách ghi lời khai gõ bàn phím lia lịa, phía sau anh ta là hai vị phó trưởng đồn và trưởng đồn đang cau mày. Trương Khai Dương ngồi bên cạnh nam cảnh sát, chủ trì việc thẩm vấn. Anh nhìn chằm chằm vào Ông Tú Việt đối diện, vẻ mặt nghiêm túc và nghiêm nghị.
“...Bà và Ngụy Chỉ đã quyết định hợp tác từ khi nào?”
“Chính là ngày Quý Chung Vĩnh nhận được bản kiểm tra tín dụng thật.” Ông Tú Việt nói.
Chiếc đồng hồ tròn trên tường treo lặng lẽ, kim giây chuyển động chậm rãi và nặng nề. Những mảnh ký ức cũ lần lượt lướt qua trong đầu Ông Tú Việt, như thể chỉ cần đi theo quỹ đạo quay tròn đó, bà có thể quay trở lại khoảnh khắc quen thuộc nhưng xa xôi đó.
“Ngày hôm ấy, Ngụy Chỉ đã đến hai lần.”
Lần đầu tiên, cô đến với hai bàn tay trắng.
“Bà là loại mẹ nào, Ông Tú Việt?”
Ngụy Chỉ nói với bà.
Cô đã vạch trần sự phô trương lâu nay của bà, vạch trần khía cạnh mà chính bà không muốn đối mặt nhất trong lòng. Bà không muốn thừa nhận, nhưng lại buộc phải thừa nhận, bà là kiểu mẹ không thể hiểu con gái, con gái không tìm đến bà để được giúp đỡ, cũng là vì sợ bà la mắng.
Một lớp sương mù che khuất tầm nhìn, bà giận dữ nhìn Ngụy Chỉ qua những gợn nước lung lay, trong cơ thể phát ra tiếng th* d*c như một con bò cái bị chọc tức.
Ngụy Chỉ cũng nhìn thẳng vào bà, không chớp mắt.
Trong mắt họ không có gì khác ngoài đối phương.
“Bác Ông, Mai Mãn không muốn bác cứ sai lầm mãi như vậy.” Ngụy Chỉ nói.
Ông Tú Việt nhận ra điều gì đó thay đổi trong ánh mắt của cô:
“...Cô và Mai Mãn có quan hệ gì?”
“Cháu là học sinh cấp ba được Mai Mãn tài trợ, giống như bác.”
Ngụy Chỉ nói:
“Cháu cũng rất yêu cô ấy.”
Trong phòng thẩm vấn, sau khi Ông Tú Việt nói xong, căn phòng im lặng như tờ.
Trương Khai Dương muốn lấy sao kê ngân hàng cần có chữ ký của trưởng đồn, kết quả điều tra cũng phải báo cáo. Chuyện Ngụy Chỉ là học sinh được Mai Mãn tài trợ, tất cả những người có trách nhiệm trong đồn đều biết.
Nhưng vào khoảnh khắc đó, trước khi sự việc xảy ra, đây chỉ là vấn đề đạo đức của Ngụy Chỉ khi một học sinh được tài trợ lại yêu bạn trai cũ của người tài trợ.
Theo quy trình thông thường, họ thậm chí còn không thể phát hiện ra vấn đề này. Ngụy Chỉ và Quý Kì Côn lúc đó không có manh mối nào chỉ ra rằng họ có hoạt động tội phạm. Mọi suy đoán thêm đều là suy đoán vô căn cứ. Việc điều tra họ mà không có lý do không chỉ khó khăn về mặt thủ tục, mà xét về kết quả cũng chỉ là công cốc. Đối với họ lúc đó, việc Trương Khai Dương kiên quyết yêu cầu lấy sao kê ngân hàng chỉ là tự rước phiền phức vào người.
Lão Ngô vặn nắp bình giữ nhiệt trong tay, uống một ngụm nước, để che giấu sự lúng túng đến muộn.
“Con bé nói, con bé không theo đuổi công lý cho một người cụ thể, mà là công lý cho tất cả các nạn nhân bị thao túng tình cảm. Con bé muốn thông qua Quý Kì Côn để cả nước hiểu rằng, hành vi này là hèn hạ, vô liêm sỉ và nhất định sẽ bị pháp luật trừng trị nghiêm khắc.”
Trong căn gác xép của trạm nước nơi ánh sáng không thể xuyên qua, có một thứ gì đó mạnh mẽ và tươi sáng hơn đã thắp sáng cô.
Ông Tú Việt đứng bất động tại chỗ, cảm giác chấn động dâng trào trong lòng.
Đứng trước mặt bà ấy là Ngụy Chỉ, có đôi mắt kiên định và dũng cảm hơn bất kỳ ai. Đó là đôi mắt của một người sống sót sau những thử thách, lấp lánh ánh sáng của lòng dũng cảm bất khuất không gì có thể lay chuyển.
Trước đôi mắt đó, bà chỉ cảm thấy xấu hổ vì những lời nói và hành động trước đây của mình, không thể thốt ra một lời phản đối nào.
“Lần thứ hai đến, trên tay con bé đeo một chiếc nhẫn cưới kim cương. Chúng tôi đã diễn một vở kịch, để Quý Kì Côn tin rằng chúng tôi đã thực sự cắt đứt quan hệ.”
“Sau khi Quý Kì Côn mắc bẫy, cậu ta lập tức lôi kéo Ngụy Chỉ, muốn mượn tay con bé để loại bỏ tôi.”
“Loại bỏ như thế nào?” Trương Khai Dương hỏi.
“Cậu ta cho rằng Ngụy Chỉ có tài năng giết người và ngụy tạo tai nạn mà không bị phát hiện.” Ông Tú Việt cười lạnh một tiếng, “Cậu ta nghĩ rằng tất cả mọi người đều điên cuồng như cậu ta.”
“Dì cứ nói tiếp đi.” Trương Khai Dương nói. Đọc Full Tại Truyenfull.vision
“Ở tầng hai của cửa hàng nước, tôi và Đàm Mạnh Ngạn đã ngụy tạo hiện trường vụ án, dùng máu gà, vì chúng tôi cũng không muốn thực sự làm kinh động đến cảnh sát hình sự. Với sự giúp đỡ của Ngụy Chỉ và Đàm Mạnh Ngạn, tôi đã được nhét vào vali. Ngụy Chỉ đưa tôi về hầm để xe ở biệt thự Lộ Đảo. Để lừa Quý Kì Côn một cách chân thực hơn, tôi đã tự đập đầu mình trong hầm để xe, rạch vào mặt, rồi để Ngụy Chỉ dùng màng bọc thực phẩm quấn tôi lại.”
“Việc quấn màng bọc thực phẩm và than hoạt tính hơn chục vòng là ý tưởng của Ngụy Chỉ. Để có thể ở trong cốp xe ít nhất 48 giờ, chúng tôi đã tập luyện trước rất nhiều lần.” Ông Tú Việt nói, “Màng bọc thực phẩm và than hoạt tính có thể che khuất tầm nhìn. Quấn càng nhiều, khả năng Quý Kì Côn cố tình tháo ra càng nhỏ. Chúng tôi cố ý để lộ một góc mặt giữa các lớp than hoạt tính, để Quý Kì Côn có thể xác nhận danh tính của tôi.”
“Sau khi cậu ta tin rằng tôi đã bị Ngụy Chỉ giết, kế hoạch của chúng tôi chính thức bắt đầu.”
Áp lực tinh thần.
Tra tấn thân thể.
Ngụy Chỉ dùng những thủ đoạn học được từ Quý Kì Côn để áp bức Quý Kì Côn, phá tan mọi nỗ lực vùng vẫy của cậu ta, dùng kết quả vững như bàn thạch để nói cho cậu ta biết, muốn thoát khỏi Ngụy Chỉ, chỉ có cách là g**t ch*t con bé.
Sau khi Ông Tú Việt kết thúc câu chuyện dài của mình, phòng thẩm vấn im lặng một lúc lâu.
Trưởng đồn ra ngoài gọi một cuộc điện thoại, một lúc sau quay lại, vẻ mặt vô cùng nghiêm túc.
“Tôi đã báo cáo tình hình với Cục Công an Thành phố. Đội cảnh sát hình sự sẽ lập tức tổ chức lực lượng đến ngoại ô để tìm kiếm cứu nạn.” Đồn trưởng nói, “Có điều, tín hiệu bị nhiễu, luôn không thể theo dõi được. Việc tìm kiếm trên núi không biết phải mất bao lâu nữa…”
“Tôi biết vị trí.” Ông Tú Việt nói.
“Vậy thì đi cùng nhau. Tôi sẽ liên hệ với bên cảnh sát hình sự ngay lập tức.”
“Tôi có một yêu cầu.” Ông Tú Việt nói.
“Yêu cầu gì?” Trưởng đồn trợn tròn mắt.
“Tôi yêu cầu Trương Khai Dương cũng tham gia vào nhóm điều tra vụ án này.”
Mạng người là quan trọng, trưởng đồn lập tức đồng ý.
Một lúc sau, Trương Khai Dương và Ông Tú Việt đã lên xe cảnh sát. Lão Ngô và một cảnh sát trẻ khác kẹp Ông Tú Việt ở giữa. Trương Khai Dương ngồi ở ghế lái khởi động đèn cảnh sát, rồi nhấn ga mạnh.
Mưa xối xả, trên đại lộ rộng lớn vào đêm khuya, đèn đường lung linh chao đảo trong màn mưa.
Tiếng còi báo động chói tai phá vỡ sự tĩnh lặng của bóng đêm. Nhiều nhà gần đó bật đèn sáng, có người thò đầu ra khỏi cửa sổ, ngạc nhiên nhìn cảnh tượng hiếm có này.
Từng chiếc xe cảnh sát như những mũi tên rời cung tập hợp lại, xe cứu thương phòng trường hợp khẩn cấp phải cấp cứu cũng đi sát phía sau. Vô số đèn cảnh sát xoay tròn phát ra ánh sáng chói lòa, như một dòng sông ánh sáng đỏ xanh lấp lánh trong đêm tối.
Ngoài cửa sổ, nước bắn tung tóe, gió gào thét. Bên trong xe bị dồn nén lại yên tĩnh đến lạ thường.
“Nếu không kịp thì sao?”
Trong lòng mọi người đều có một câu hỏi chung.
Nhưng chỉ có Ông Tú Việt, đã có được câu trả lời từ trước.
“Thì không sao cả.” Ngụy Chỉ nói.
“Nếu máu của cháu, có thể thu hút nhiều người hơn đến quan tâm cuộc trả thù nhàm chán này. Thì cũng không sao cả.”
Đây không phải là sự trả thù cho một người.
Ngay khi trèo lên mặt đất, Ngụy Chỉ nhặt chiếc xẻng mà Quý Kì Côn đã làm rơi, chạy đến chiếc máy gây nhiễu tín hiệu cách đó không xa, dùng toàn bộ sức lực đập xuống.
Chiếc máy màu đen vỡ tan thành từng mảnh trong chốc lát.
Chiếc xẻng tiếp tục đập vào con chip lộ ra trên bề mặt, cho đến khi nó biến dạng và hư hỏng.
Ngụy Chỉ vội vàng lấy điện thoại trong người ra. Vì rừng cây dày đặc và mưa như trút nước, tín hiệu điện thoại chỉ còn một vạch. Cô đã cố gắng gọi điện báo cảnh sát, nhưng luôn không thể kết nối được.
Cô lại nhìn về phía Quý Kì Côn và Đàm Mạnh Ngạn. Quý Kì Côn đã hoàn toàn bị Đàm Mạnh Ngạn khống chế. Anh ta mặt mày dữ tợn vì dùng sức quá độ. Hai tay anh ta tuy cố gắng chống lại Đàm Mạnh Ngạn ở trên, nhưng vô ích như đang dùng tay không đẩy núi.
“Lái xe xuống núi trước đi, đừng lo cho tôi!” Đàm Mạnh Ngạn hét lớn.
Sau một lúc suy nghĩ ngắn, Ngụy Chỉ quyết định tin tưởng Đàm Mạnh Ngạn. Camera hành trình đã ghi lại cảnh Quý Kì Côn cố ý giết người. Lúc này không cần phải giả vờ bị trật mắt cá chân để Quý Kì Côn mất cảnh giác nữa. Cô quay người chạy về phía chiếc Bentley Bentayga.
Mưa xối xả chảy xuống tóc cô. Lông mi của cô gần như bị che khuất bởi màn mưa. Vất vả lắm mới trở lại ghế lái, cô dùng mu bàn tay lau nước mưa trên mắt, không chút do dự khởi động xe.
Ngay khi cô xoay vô lăng chuẩn bị xuống núi trước, Đàm Mạnh Ngạn đang khống chế Quý Kì Côn đột nhiên lộ ra vẻ mặt đau đớn.
Quý Kì Côn chớp lấy cơ hội, đấm một cú vào anh, rồi rút con dao găm giấu dưới áo khoác ra, không chút do dự đâm về phía Đàm Mạnh Ngạn.
Trong khoảnh khắc, Đàm Mạnh Ngạn lăn sang một bên. Con dao găm đâm vào đùi ngoài. Anh phát ra một tiếng rên đau đớn.
Quý Kì Côn đâm một nhát vẫn chưa dừng lại, mà tiếp tục đâm thêm ba nhát nữa liên tiếp.
Trước mặt cô và camera hành trình, Quý Kì Côn dùng sức rút dao găm ra, kéo theo một chuỗi hạt máu đỏ tươi, bắn tung tóe trong màn mưa. Màu đỏ tươi và nước mưa hòa quyện vào nhau, nhuộm đỏ cả màn trời đêm tối.
Khuôn mặt dính máu của anh ta quay về phía Ngụy Chỉ trong xe. Anh ta cầm con dao găm đứng dậy, sải bước đi về phía Ngụy Chỉ.
Những giọt máu trên mũi dao bị nước mưa rửa trôi, tụ lại ở đáy, rồi nhỏ xuống liên tục như những hạt châu bị đứt dây.
Ánh mắt Ngụy Chỉ di chuyển qua lại giữa Quý Kì Côn và Đàm Mạnh Ngạn bị thương. Chân phải cô đặt trên chân ga như bị đóng băng, cứng đờ không thể nhúc nhích.
Khi còn cách chiếc Bentley một nửa quãng đường, Quý Kì Côn đột nhiên dừng lại.
Anh ta cúi xuống nhìn, Đàm Mạnh Ngạn với khuôn mặt tái nhợt đang ôm chặt bắp chân anh ta. Vũng máu chói mắt dưới người anh không ngừng loang ra.
Quý Kì Côn siết chặt dao găm, dùng hết sức đâm vào lưng Đàm Mạnh Ngạn!
Sọc, sọc…! Đọc Full Tại Truyenfull.vision
Ngụy Chỉ vừa kịp xuống xe vào phút cuối, dùng mặt sau của chiếc xẻng đập mạnh vào sau gáy Quý Kì Côn. Anh ta loạng choạng, lảo đảo ngã xuống đất.
Ngụy Chỉ ném chiếc xẻng xuống, vội vàng đi kiểm tra vết thương của Đàm Mạnh Ngạn.
Mặt anh trắng như tờ giấy, thở hổn hển như thiếu oxy, máu tươi không ngừng chảy ra từ bẹn đùi của anh. Đàm Mạnh Ngạn dùng sức đẩy Ngụy Chỉ ra, dùng giọng khàn khàn nói:
“Đừng quan tâm đến tôi, đi mau!”
Quý Kì Côn loạng choạng vịn vào đầu xe đứng dậy, máu chảy xuống từ trên đầu anh ta.
“Các người đừng hòng đi!”
Anh ta giận dữ đâm con dao găm vào lốp xe. Một tiếng “xì” vang lên, khí trong lốp xe nhanh chóng thoát ra ngoài qua vết rách.
Trong lúc anh ta phá hoại lốp xe, Ngụy Chỉ tranh thủ từng giây đỡ Đàm Mạnh Ngạn dậy. Đồng thời, cô không quên nhặt chiếc xẻng trên đất.
“Tôi đã lấy thẻ nhớ của camera hành trình.”
Chỉ với một câu nói, cô đã dẹp tan sự giãy giụa của Đàm Mạnh Ngạn, và sau đó thuận lợi đỡ cánh tay của anh lên vai.
Mặt đất lầy lội, cành khô lá mục nằm ngổn ngang. Nơi tưởng chừng bằng phẳng lại có thể là một cái hố đất lún xuống. Mỗi bước chân của Ngụy Chỉ và Đàm Mạnh Ngạn đều như bị nhấn chìm xuống nền đất ẩm, bị một lực vô hình kéo lại. Hơn nữa, chân của Đàm Mạnh Ngạn bị thương, tốc độ đi tiếp của họ rất chậm.
Rất nhanh, phía sau đã truyền đến tiếng Quý Kì Côn đuổi theo.
“Đàm Mạnh Ngạn, anh không phải muốn trả thù cho em gái mình sao? Sao bây giờ lại hèn nhát cụp đuôi bỏ chạy rồi?”
Sâu trong rừng núi tràn ngập hơi ẩm đậm đặc. Bộ vest thường ngày đắt tiền của Quý Kì Côn bị nước mưa làm ướt sũng. Anh ta lội qua bụi rậm một cách khó khăn như một con thú hoang mất đi lý trí.
Đôi mắt đen sâu thẳm đó lấp lánh ánh sáng điên cuồng giữa những vệt máu loang lổ.
Hơi thở gấp gáp của anh ta mang một nhịp điệu cuồng nhiệt. Nhưng tâm trí anh ta khi săn mồi lại bình tĩnh và chính xác hơn bao giờ hết.
Đàm Mạnh Ngạn đã thay thế Ông Tú Việt, vậy Ông Tú Việt đã đi đâu?
Anh ta không có thời gian để suy nghĩ kỹ, cũng không muốn suy nghĩ kỹ. Bởi vì hậu quả anh ta cuối cùng chắc chắn không thể gánh vác nổi.
Ngoài việc đi đến tận cùng con đường tăm tối này, anh ta đã không còn lựa chọn nào khác.
Những rễ cây lớn và những tảng đá nhô lên ẩn mình trong bùn lầy có thể khiến anh ta trượt chân bất cứ lúc nào. Mặc dù tầm nhìn bị cản trở, anh ta vẫn dựa vào bản năng của một thợ săn, kiên định tiến về phía trước.
Trong đầu anh ta, một giọng nói đang cảnh báo rằng tình hình đã mất kiểm soát, nhắc nhở anh ta đã vô tình vượt qua ranh giới không thể quay đầu.
Tuy nhiên, giọng nói này đã được kích hoạt bởi cơn sóng adrenaline (*) cuồng nộ. Sự hưng phấn khi đuổi bắt và h*m m**n tiêu diệt mối đe dọa trước mắt đã chiếm ưu thế.
(*) Adrenaline: hay còn gọi là epinephrine, là một hormone được tuyến thượng thận tiết ra, đóng vai trò quan trọng trong "phản ứng chiến đấu hay bỏ chạy" của cơ thể khi đối mặt với nguy hiểm, căng thẳng hoặc sợ hãi. Hormone này làm tăng nhịp tim, lưu lượng máu và năng lượng, giúp cơ thể chuẩn bị sẵn sàng để phản ứng nhanh chóng.
Anh ta siết chặt con dao găm, chuôi dao trở nên trơn trượt vì nước mưa và mồ hôi.
Để phá vỡ quyết tâm chạy trốn của hai người phía trước, anh ta cố tình nói lớn: “Đàm Mạnh Ngạn, anh có biết em gái anh chết như thế nào không? Chính là do ngu ngốc mà chết đó!”
Bước chân của Đàm Mạnh Ngạn đột nhiên khựng lại, nhưng ngay lập tức, Ngụy Chỉ đã kéo anh tiếp tục đi về phía trước.
“Ban đầu tôi vốn muốn định chia tay một cách tử tế, nhưng cô ta lại không hiểu tiếng người. Không chỉ tìm tên tôi trên các trang mạng xã hội, mà còn tự ý dùng thân phận bạn gái của tôi để dò la tung tích của tôi ở Học viện Mỹ thuật Giang Đô. Cô ta thật là không biết xấu hổ, tôi chưa bao giờ thừa nhận cô ta là bạn gái của tôi. Chẳng lẽ cô ta không biết, mình chỉ là một chiếc cốc th* d*m tự giao đến tận cửa nhà tôi sao? Dám dùng thân phận bạn gái để làm ô danh tôi khắp nơi. Tôi yêu cầu cô ta phải đến Giang Đô trong vòng 25 giờ chỉ là một hình phạt rất chi là nhỏ.”
Hai bóng người đang dìu nhau trong mưa đêm không dừng lại. Vì vậy Quý Kì Côn tiếp tục nói:
“Pháp luật không thể kết tội tôi đúng không?” Anh ta cười điên cuồng, “Không phải tôi dùng súng chĩa vào đầu cô ta yêu cầu. Cô ta xảy ra tai nạn xe cộ trên đường, chẳng lẽ không phải nên đổ lỗi do cô ta quá ngu ngốc sao? Thành phố K nơi cô ta học cách thành phố Giang Đô 40 giờ lái xe, vốn dĩ không thể đến kịp!”
Thấy hai người phía trước vẫn không dừng lại, anh ta tiếp tục thêm dầu vào lửa, kể về cách anh ta đã ngược đãi và thao túng những cô gái ngây thơ, dùng lời đường mật lừa dối họ quay lại những video thân mật để dùng làm vũ khí uy h**p sau này. Anh ta còn khen ngợi Ngụy Chỉ đã thể hiện gợi cảm thế nào trong video.
Ban đầu, anh ta chỉ cố gắng chọc giận Ngụy Chỉ và Đàm Mạnh Ngạn, buộc họ phải dừng lại. Nhưng dần dần, anh ta đã quên đi mục đích ban đầu, chỉ chìm đắm trong niềm vui khoe khoang.
Suốt cuộc đời, anh ta sẽ không bao giờ tìm thấy cơ hội như vậy để khoe khoang tác phẩm của mình nữa.
Ánh trăng mỏng manh xuyên qua khu rừng bị mưa bão tấn công, rải xuống những vệt sáng loang lổ.
Ngụy Chỉ đỡ Đàm Mạnh Ngạn bị thương ở chân, cẩn thận đi trên con đường núi gập ghềnh. Phía sau liên tục truyền đến giọng nói đắc ý đến quên cả trời đất của Quý Kì Côn.
Hơi thở của Đàm Mạnh Ngạn gấp gáp. Mất máu quá nhiều khiến anh mất đi chút máu cuối cùng trên môi. Toàn thân anh mất sức, nhưng để giảm gánh nặng cho Ngụy Chỉ, anh vẫn cố gắng phối hợp với từng bước chân của cô.
Đột nhiên, Ngụy Chỉ bị hụt chân, lao đầu xuống sườn dốc. Chiếc xẻng trong tay cũng rơi ra theo. Đàm Mạnh Ngạn được cô đỡ trên vai lẽ ra có thể không bị liên lụy, nhưng phản ứng bản năng của anh là nắm lấy Ngụy Chỉ đang lăn xuống, cùng cô lăn xuống dưới.
Trong lúc xóc nảy, một bàn tay của Đàm Mạnh Ngạn luôn giữ sau gáy cô, ngăn cản phần lớn va chạm.
Lần lăn cuối cùng, Đàm Mạnh Ngạn kéo cô vào lòng, bằng chút sức lực cuối cùng của mình, dùng lưng của anh đập vào con đường núi lạnh lẽo.
Một tiếng rên đau đớn nghẹn lại trong cổ họng Đàm Mạnh Ngạn, sau đó đôi tay dùng chút sức lực cuối cùng để ôm cô, cũng vô lực tuột xuống từ trên lưng cô.
Máu tươi nhuộm đỏ quần áo của cả hai.
“Nếu cần cháu giúp đỡ, hãy giao công việc kết thúc cuối cùng cho cháu.”
“Nếu máu của cháu, có thể thu hút nhiều người hơn đến quan tâm cuộc trả thù nhàm chán này. Thì cũng không sao.”
Trước khung cửa sổ duy nhất trên gác xép của trạm nước, Đàm Mạnh Ngạn mặc áo ba lỗ màu trắng nói với Ngụy Chỉ và Ông Tú Việt.
Trong quá trình lăn xuống, điện thoại đã không biết đi đâu mất. Ngụy Chỉ sờ vào túi quần của Đàm Mạnh Ngạn, muốn tìm điện thoại để báo cảnh sát, nhưng chỉ sờ thấy nhiều dòng máu nóng ngày càng chảy xiết ra hơn.
Nước mưa làm mờ tầm nhìn của cô. Ngay cả ánh trăng mỏng manh trên đầu, sau khi ra khỏi rừng núi, cũng biến mất không dấu vết.
Mưa thu lạnh lẽo trút xuống con đường tĩnh lặng. Nước mưa mà rừng núi không thể chứa đựng được chảy dọc theo con đường dốc, tụ thành từng dòng suối nhỏ, vội vã đổ về phía chân núi, chỉ để lại tiếng chảy đơn điệu và thê lương.
Ngụy Chỉ ngồi trên đường ướt sũng, quần áo trên người bị nước mưa và máu tươi thấm đẫm. Cô mấy lần cố gắng đỡ Đàm Mạnh Ngạn dậy, cuối cùng vẫn ngã ngồi xuống bùn lầy.
“Anh có ổn không? Anh phải cố gắng lên... Rất nhanh, rất nhanh sẽ có người đến...” Cô run rẩy nói.
Trên sườn núi truyền đến tiếng bước chân trượt xuống của Quý Kì Côn, càng ngày càng gần họ.
Nước mưa chảy trên mặt Đàm Mạnh Ngạn, khuôn mặt tái nhợt của anh toát ra một sự tĩnh lặng vượt qua nỗi đau. Hơi thở của anh nông và ngày càng khó khăn, như thể mỗi lần hít thở đều đang chống lại một số phận không thể cưỡng lại. Mặc dù ý thức mơ hồ, anh vẫn cố gắng mở to mắt, nhìn chằm chằm vào Ngụy Chỉ, trong mắt lấp lánh những cảm xúc phức tạp.
Giữa đôi môi của anh, âm thanh nhẹ nhàng rơi xuống như chiếc lá khô, yếu ớt và khàn khàn.
“Đi đi...” Đọc Full Tại Truyenfull.vision
Ngụy Chỉ lắc đầu trong tuyệt vọng, lại đứng dậy, luồn hai tay dưới nách anh, cố gắng kéo cơ thể nặng nề của anh. So với cân nặng của Đàm Mạnh Ngạn, sức lực của cô không khác gì muối bỏ bể. Cô hết lần này đến lần khác ngã xuống vũng nước, rồi lại hết lần này đến lần khác đứng dậy. Cô vô ích cố gắng kéo cơ thể Đàm Mạnh Ngạn, giống như khi cô ở tuổi mười mấy, vô ích vùng vẫy trong đầm lầy độc địa.
“Đừng chết...” Sau khi lại một lần nữa bị ngã, cô ngồi quỳ sụp xuống vũng nước lạnh lẽo, điên cuồng cầu xin, “Cầu xin anh, đừng chết...”
Từ xa, tiếng còi xe cảnh sát vang vọng trong gió và mưa.
Trên mặt Đàm Mạnh Ngạn nở một nụ cười khó khăn. Khuôn mặt luôn vô cảm đó, nhìn Ngụy Chỉ đang khóc một cách dịu dàng hơn bất kỳ khoảnh khắc nào khác cô trước đó từng thấy.
“Anh vốn dĩ sẽ chết...” Anh nói, “Nên em đừng khóc nữa.”
Nhưng nước mắt của Ngụy Chỉ vẫn không ngừng chảy.
Những giọt nước mưa vô tình tạt vào mặt anh, hòa lẫn với mồ hôi, và có lẽ còn có cả nước mắt, chảy xuống cằm anh, nhỏ xuống nền đất lạnh lẽo. Giọng nói của anh gần như bị tiếng mưa nhấn chìm, nhưng trong tai Ngụy Chỉ, lại rõ ràng trong trẻo như ánh nắng ấm áp ngày đầu hạ.
“Tiểu Chỉ.”
Anh khẽ gọi, trong giọng nói mang theo sự dịu dàng và không nỡ kéo dài đến vô tận. Hai chữ thân mật đó như ánh tinh quang yếu ớt, dũng cảm xuyên qua sự ồn ào của màn trời mưa gió.
“Sau này em đừng có khóc nữa nhé... Mọi chuyện đã kết thúc rồi.”
Quý Kì Côn cuối cùng cũng trượt xuống sườn dốc, tay cầm dao găm xông về phía Ngụy Chỉ. Một chiếc xe cảnh sát phanh gấp trước mặt Ngụy Chỉ đang ôm Đàm Mạnh Ngạn. Sau đó là nhiều xe cảnh sát khác.
Ánh sáng xanh đỏ, chiếu sáng ngọn núi đen thăm thẳm.
“Quý Kì Côn, bỏ vũ khí xuống, giơ hai tay lên!”
Sau một tiếng súng nổ, hai chân Quý Kì Côn mềm nhũn, “bịch” một tiếng quỳ xuống con đường núi. Con dao găm cũng tuột khỏi tay anh ta.
Vô số cảnh sát ùa ra, trong chốc lát đã trói chặt hai anh ta ra đằng sau, ghìm Quý Kì Côn xuống đất.
Trương Khai Dương đến sau đó, nhìn thấy một chút manh mối từ vẻ mặt của Ngụy Chỉ. Khi ánh mắt anh rơi xuống Đàm Mạnh Ngạn có vẻ như đang ngủ trong lòng cô, bước chân của anh từ từ dừng lại.
Ngụy Chỉ nhẹ nhàng đặt Đàm Mạnh Ngạn xuống, đứng dậy, bàn tay phải dính đẫm máu giật mạnh sợi dây trên cổ cô.
Mặt dây chuyền hình hoa hướng dương với những cánh hoa màu đen trượt xuống khỏi sợi dây chuyền bạc.
Mọi chuyện đã thật sự kết thúc.
Khi Cá Heo Biển Chìm Dần
Trong phòng thẩm vấn nhỏ bé của đồn cảnh sát Đại Sơn Quan, có rất nhiều người mặc đồng phục cảnh sát. Viên cảnh sát phụ trách ghi lời khai gõ bàn phím lia lịa, phía sau anh ta là hai vị phó trưởng đồn và trưởng đồn đang cau mày. Trương Khai Dương ngồi bên cạnh nam cảnh sát, chủ trì việc thẩm vấn. Anh nhìn chằm chằm vào Ông Tú Việt đối diện, vẻ mặt nghiêm túc và nghiêm nghị.
“...Bà và Ngụy Chỉ đã quyết định hợp tác từ khi nào?”
“Chính là ngày Quý Chung Vĩnh nhận được bản kiểm tra tín dụng thật.” Ông Tú Việt nói.
Chiếc đồng hồ tròn trên tường treo lặng lẽ, kim giây chuyển động chậm rãi và nặng nề. Những mảnh ký ức cũ lần lượt lướt qua trong đầu Ông Tú Việt, như thể chỉ cần đi theo quỹ đạo quay tròn đó, bà có thể quay trở lại khoảnh khắc quen thuộc nhưng xa xôi đó.
“Ngày hôm ấy, Ngụy Chỉ đã đến hai lần.”
Lần đầu tiên, cô đến với hai bàn tay trắng.
“Bà là loại mẹ nào, Ông Tú Việt?”
Ngụy Chỉ nói với bà.
Cô đã vạch trần sự phô trương lâu nay của bà, vạch trần khía cạnh mà chính bà không muốn đối mặt nhất trong lòng. Bà không muốn thừa nhận, nhưng lại buộc phải thừa nhận, bà là kiểu mẹ không thể hiểu con gái, con gái không tìm đến bà để được giúp đỡ, cũng là vì sợ bà la mắng.
Một lớp sương mù che khuất tầm nhìn, bà giận dữ nhìn Ngụy Chỉ qua những gợn nước lung lay, trong cơ thể phát ra tiếng th* d*c như một con bò cái bị chọc tức.
Ngụy Chỉ cũng nhìn thẳng vào bà, không chớp mắt.
Trong mắt họ không có gì khác ngoài đối phương.
“Bác Ông, Mai Mãn không muốn bác cứ sai lầm mãi như vậy.” Ngụy Chỉ nói.
Ông Tú Việt nhận ra điều gì đó thay đổi trong ánh mắt của cô:
“...Cô và Mai Mãn có quan hệ gì?”
“Cháu là học sinh cấp ba được Mai Mãn tài trợ, giống như bác.”
Ngụy Chỉ nói:
“Cháu cũng rất yêu cô ấy.”
Trong phòng thẩm vấn, sau khi Ông Tú Việt nói xong, căn phòng im lặng như tờ.
Trương Khai Dương muốn lấy sao kê ngân hàng cần có chữ ký của trưởng đồn, kết quả điều tra cũng phải báo cáo. Chuyện Ngụy Chỉ là học sinh được Mai Mãn tài trợ, tất cả những người có trách nhiệm trong đồn đều biết.
Nhưng vào khoảnh khắc đó, trước khi sự việc xảy ra, đây chỉ là vấn đề đạo đức của Ngụy Chỉ khi một học sinh được tài trợ lại yêu bạn trai cũ của người tài trợ.
Theo quy trình thông thường, họ thậm chí còn không thể phát hiện ra vấn đề này. Ngụy Chỉ và Quý Kì Côn lúc đó không có manh mối nào chỉ ra rằng họ có hoạt động tội phạm. Mọi suy đoán thêm đều là suy đoán vô căn cứ. Việc điều tra họ mà không có lý do không chỉ khó khăn về mặt thủ tục, mà xét về kết quả cũng chỉ là công cốc. Đối với họ lúc đó, việc Trương Khai Dương kiên quyết yêu cầu lấy sao kê ngân hàng chỉ là tự rước phiền phức vào người.
Lão Ngô vặn nắp bình giữ nhiệt trong tay, uống một ngụm nước, để che giấu sự lúng túng đến muộn.
“Con bé nói, con bé không theo đuổi công lý cho một người cụ thể, mà là công lý cho tất cả các nạn nhân bị thao túng tình cảm. Con bé muốn thông qua Quý Kì Côn để cả nước hiểu rằng, hành vi này là hèn hạ, vô liêm sỉ và nhất định sẽ bị pháp luật trừng trị nghiêm khắc.”
Trong căn gác xép của trạm nước nơi ánh sáng không thể xuyên qua, có một thứ gì đó mạnh mẽ và tươi sáng hơn đã thắp sáng cô.
Ông Tú Việt đứng bất động tại chỗ, cảm giác chấn động dâng trào trong lòng.
Đứng trước mặt bà ấy là Ngụy Chỉ, có đôi mắt kiên định và dũng cảm hơn bất kỳ ai. Đó là đôi mắt của một người sống sót sau những thử thách, lấp lánh ánh sáng của lòng dũng cảm bất khuất không gì có thể lay chuyển.
Trước đôi mắt đó, bà chỉ cảm thấy xấu hổ vì những lời nói và hành động trước đây của mình, không thể thốt ra một lời phản đối nào.
“Lần thứ hai đến, trên tay con bé đeo một chiếc nhẫn cưới kim cương. Chúng tôi đã diễn một vở kịch, để Quý Kì Côn tin rằng chúng tôi đã thực sự cắt đứt quan hệ.”
“Sau khi Quý Kì Côn mắc bẫy, cậu ta lập tức lôi kéo Ngụy Chỉ, muốn mượn tay con bé để loại bỏ tôi.”
“Loại bỏ như thế nào?” Trương Khai Dương hỏi.
“Cậu ta cho rằng Ngụy Chỉ có tài năng giết người và ngụy tạo tai nạn mà không bị phát hiện.” Ông Tú Việt cười lạnh một tiếng, “Cậu ta nghĩ rằng tất cả mọi người đều điên cuồng như cậu ta.”
“Dì cứ nói tiếp đi.” Trương Khai Dương nói. Đọc Full Tại Truyenfull.vision
“Ở tầng hai của cửa hàng nước, tôi và Đàm Mạnh Ngạn đã ngụy tạo hiện trường vụ án, dùng máu gà, vì chúng tôi cũng không muốn thực sự làm kinh động đến cảnh sát hình sự. Với sự giúp đỡ của Ngụy Chỉ và Đàm Mạnh Ngạn, tôi đã được nhét vào vali. Ngụy Chỉ đưa tôi về hầm để xe ở biệt thự Lộ Đảo. Để lừa Quý Kì Côn một cách chân thực hơn, tôi đã tự đập đầu mình trong hầm để xe, rạch vào mặt, rồi để Ngụy Chỉ dùng màng bọc thực phẩm quấn tôi lại.”
“Việc quấn màng bọc thực phẩm và than hoạt tính hơn chục vòng là ý tưởng của Ngụy Chỉ. Để có thể ở trong cốp xe ít nhất 48 giờ, chúng tôi đã tập luyện trước rất nhiều lần.” Ông Tú Việt nói, “Màng bọc thực phẩm và than hoạt tính có thể che khuất tầm nhìn. Quấn càng nhiều, khả năng Quý Kì Côn cố tình tháo ra càng nhỏ. Chúng tôi cố ý để lộ một góc mặt giữa các lớp than hoạt tính, để Quý Kì Côn có thể xác nhận danh tính của tôi.”
“Sau khi cậu ta tin rằng tôi đã bị Ngụy Chỉ giết, kế hoạch của chúng tôi chính thức bắt đầu.”
Áp lực tinh thần.
Tra tấn thân thể.
Ngụy Chỉ dùng những thủ đoạn học được từ Quý Kì Côn để áp bức Quý Kì Côn, phá tan mọi nỗ lực vùng vẫy của cậu ta, dùng kết quả vững như bàn thạch để nói cho cậu ta biết, muốn thoát khỏi Ngụy Chỉ, chỉ có cách là g**t ch*t con bé.
Sau khi Ông Tú Việt kết thúc câu chuyện dài của mình, phòng thẩm vấn im lặng một lúc lâu.
Trưởng đồn ra ngoài gọi một cuộc điện thoại, một lúc sau quay lại, vẻ mặt vô cùng nghiêm túc.
“Tôi đã báo cáo tình hình với Cục Công an Thành phố. Đội cảnh sát hình sự sẽ lập tức tổ chức lực lượng đến ngoại ô để tìm kiếm cứu nạn.” Đồn trưởng nói, “Có điều, tín hiệu bị nhiễu, luôn không thể theo dõi được. Việc tìm kiếm trên núi không biết phải mất bao lâu nữa…”
“Tôi biết vị trí.” Ông Tú Việt nói.
“Vậy thì đi cùng nhau. Tôi sẽ liên hệ với bên cảnh sát hình sự ngay lập tức.”
“Tôi có một yêu cầu.” Ông Tú Việt nói.
“Yêu cầu gì?” Trưởng đồn trợn tròn mắt.
“Tôi yêu cầu Trương Khai Dương cũng tham gia vào nhóm điều tra vụ án này.”
Mạng người là quan trọng, trưởng đồn lập tức đồng ý.
Một lúc sau, Trương Khai Dương và Ông Tú Việt đã lên xe cảnh sát. Lão Ngô và một cảnh sát trẻ khác kẹp Ông Tú Việt ở giữa. Trương Khai Dương ngồi ở ghế lái khởi động đèn cảnh sát, rồi nhấn ga mạnh.
Mưa xối xả, trên đại lộ rộng lớn vào đêm khuya, đèn đường lung linh chao đảo trong màn mưa.
Tiếng còi báo động chói tai phá vỡ sự tĩnh lặng của bóng đêm. Nhiều nhà gần đó bật đèn sáng, có người thò đầu ra khỏi cửa sổ, ngạc nhiên nhìn cảnh tượng hiếm có này.
Từng chiếc xe cảnh sát như những mũi tên rời cung tập hợp lại, xe cứu thương phòng trường hợp khẩn cấp phải cấp cứu cũng đi sát phía sau. Vô số đèn cảnh sát xoay tròn phát ra ánh sáng chói lòa, như một dòng sông ánh sáng đỏ xanh lấp lánh trong đêm tối.
Ngoài cửa sổ, nước bắn tung tóe, gió gào thét. Bên trong xe bị dồn nén lại yên tĩnh đến lạ thường.
“Nếu không kịp thì sao?”
Trong lòng mọi người đều có một câu hỏi chung.
Nhưng chỉ có Ông Tú Việt, đã có được câu trả lời từ trước.
“Thì không sao cả.” Ngụy Chỉ nói.
“Nếu máu của cháu, có thể thu hút nhiều người hơn đến quan tâm cuộc trả thù nhàm chán này. Thì cũng không sao cả.”
Đây không phải là sự trả thù cho một người.
Ngay khi trèo lên mặt đất, Ngụy Chỉ nhặt chiếc xẻng mà Quý Kì Côn đã làm rơi, chạy đến chiếc máy gây nhiễu tín hiệu cách đó không xa, dùng toàn bộ sức lực đập xuống.
Chiếc máy màu đen vỡ tan thành từng mảnh trong chốc lát.
Chiếc xẻng tiếp tục đập vào con chip lộ ra trên bề mặt, cho đến khi nó biến dạng và hư hỏng.
Ngụy Chỉ vội vàng lấy điện thoại trong người ra. Vì rừng cây dày đặc và mưa như trút nước, tín hiệu điện thoại chỉ còn một vạch. Cô đã cố gắng gọi điện báo cảnh sát, nhưng luôn không thể kết nối được.
Cô lại nhìn về phía Quý Kì Côn và Đàm Mạnh Ngạn. Quý Kì Côn đã hoàn toàn bị Đàm Mạnh Ngạn khống chế. Anh ta mặt mày dữ tợn vì dùng sức quá độ. Hai tay anh ta tuy cố gắng chống lại Đàm Mạnh Ngạn ở trên, nhưng vô ích như đang dùng tay không đẩy núi.
“Lái xe xuống núi trước đi, đừng lo cho tôi!” Đàm Mạnh Ngạn hét lớn.
Sau một lúc suy nghĩ ngắn, Ngụy Chỉ quyết định tin tưởng Đàm Mạnh Ngạn. Camera hành trình đã ghi lại cảnh Quý Kì Côn cố ý giết người. Lúc này không cần phải giả vờ bị trật mắt cá chân để Quý Kì Côn mất cảnh giác nữa. Cô quay người chạy về phía chiếc Bentley Bentayga.
Mưa xối xả chảy xuống tóc cô. Lông mi của cô gần như bị che khuất bởi màn mưa. Vất vả lắm mới trở lại ghế lái, cô dùng mu bàn tay lau nước mưa trên mắt, không chút do dự khởi động xe.
Ngay khi cô xoay vô lăng chuẩn bị xuống núi trước, Đàm Mạnh Ngạn đang khống chế Quý Kì Côn đột nhiên lộ ra vẻ mặt đau đớn.
Quý Kì Côn chớp lấy cơ hội, đấm một cú vào anh, rồi rút con dao găm giấu dưới áo khoác ra, không chút do dự đâm về phía Đàm Mạnh Ngạn.
Trong khoảnh khắc, Đàm Mạnh Ngạn lăn sang một bên. Con dao găm đâm vào đùi ngoài. Anh phát ra một tiếng rên đau đớn.
Quý Kì Côn đâm một nhát vẫn chưa dừng lại, mà tiếp tục đâm thêm ba nhát nữa liên tiếp.
Trước mặt cô và camera hành trình, Quý Kì Côn dùng sức rút dao găm ra, kéo theo một chuỗi hạt máu đỏ tươi, bắn tung tóe trong màn mưa. Màu đỏ tươi và nước mưa hòa quyện vào nhau, nhuộm đỏ cả màn trời đêm tối.
Khuôn mặt dính máu của anh ta quay về phía Ngụy Chỉ trong xe. Anh ta cầm con dao găm đứng dậy, sải bước đi về phía Ngụy Chỉ.
Những giọt máu trên mũi dao bị nước mưa rửa trôi, tụ lại ở đáy, rồi nhỏ xuống liên tục như những hạt châu bị đứt dây.
Ánh mắt Ngụy Chỉ di chuyển qua lại giữa Quý Kì Côn và Đàm Mạnh Ngạn bị thương. Chân phải cô đặt trên chân ga như bị đóng băng, cứng đờ không thể nhúc nhích.
Khi còn cách chiếc Bentley một nửa quãng đường, Quý Kì Côn đột nhiên dừng lại.
Anh ta cúi xuống nhìn, Đàm Mạnh Ngạn với khuôn mặt tái nhợt đang ôm chặt bắp chân anh ta. Vũng máu chói mắt dưới người anh không ngừng loang ra.
Quý Kì Côn siết chặt dao găm, dùng hết sức đâm vào lưng Đàm Mạnh Ngạn!
Sọc, sọc…! Đọc Full Tại Truyenfull.vision
Ngụy Chỉ vừa kịp xuống xe vào phút cuối, dùng mặt sau của chiếc xẻng đập mạnh vào sau gáy Quý Kì Côn. Anh ta loạng choạng, lảo đảo ngã xuống đất.
Ngụy Chỉ ném chiếc xẻng xuống, vội vàng đi kiểm tra vết thương của Đàm Mạnh Ngạn.
Mặt anh trắng như tờ giấy, thở hổn hển như thiếu oxy, máu tươi không ngừng chảy ra từ bẹn đùi của anh. Đàm Mạnh Ngạn dùng sức đẩy Ngụy Chỉ ra, dùng giọng khàn khàn nói:
“Đừng quan tâm đến tôi, đi mau!”
Quý Kì Côn loạng choạng vịn vào đầu xe đứng dậy, máu chảy xuống từ trên đầu anh ta.
“Các người đừng hòng đi!”
Anh ta giận dữ đâm con dao găm vào lốp xe. Một tiếng “xì” vang lên, khí trong lốp xe nhanh chóng thoát ra ngoài qua vết rách.
Trong lúc anh ta phá hoại lốp xe, Ngụy Chỉ tranh thủ từng giây đỡ Đàm Mạnh Ngạn dậy. Đồng thời, cô không quên nhặt chiếc xẻng trên đất.
“Tôi đã lấy thẻ nhớ của camera hành trình.”
Chỉ với một câu nói, cô đã dẹp tan sự giãy giụa của Đàm Mạnh Ngạn, và sau đó thuận lợi đỡ cánh tay của anh lên vai.
Mặt đất lầy lội, cành khô lá mục nằm ngổn ngang. Nơi tưởng chừng bằng phẳng lại có thể là một cái hố đất lún xuống. Mỗi bước chân của Ngụy Chỉ và Đàm Mạnh Ngạn đều như bị nhấn chìm xuống nền đất ẩm, bị một lực vô hình kéo lại. Hơn nữa, chân của Đàm Mạnh Ngạn bị thương, tốc độ đi tiếp của họ rất chậm.
Rất nhanh, phía sau đã truyền đến tiếng Quý Kì Côn đuổi theo.
“Đàm Mạnh Ngạn, anh không phải muốn trả thù cho em gái mình sao? Sao bây giờ lại hèn nhát cụp đuôi bỏ chạy rồi?”
Sâu trong rừng núi tràn ngập hơi ẩm đậm đặc. Bộ vest thường ngày đắt tiền của Quý Kì Côn bị nước mưa làm ướt sũng. Anh ta lội qua bụi rậm một cách khó khăn như một con thú hoang mất đi lý trí.
Đôi mắt đen sâu thẳm đó lấp lánh ánh sáng điên cuồng giữa những vệt máu loang lổ.
Hơi thở gấp gáp của anh ta mang một nhịp điệu cuồng nhiệt. Nhưng tâm trí anh ta khi săn mồi lại bình tĩnh và chính xác hơn bao giờ hết.
Đàm Mạnh Ngạn đã thay thế Ông Tú Việt, vậy Ông Tú Việt đã đi đâu?
Anh ta không có thời gian để suy nghĩ kỹ, cũng không muốn suy nghĩ kỹ. Bởi vì hậu quả anh ta cuối cùng chắc chắn không thể gánh vác nổi.
Ngoài việc đi đến tận cùng con đường tăm tối này, anh ta đã không còn lựa chọn nào khác.
Những rễ cây lớn và những tảng đá nhô lên ẩn mình trong bùn lầy có thể khiến anh ta trượt chân bất cứ lúc nào. Mặc dù tầm nhìn bị cản trở, anh ta vẫn dựa vào bản năng của một thợ săn, kiên định tiến về phía trước.
Trong đầu anh ta, một giọng nói đang cảnh báo rằng tình hình đã mất kiểm soát, nhắc nhở anh ta đã vô tình vượt qua ranh giới không thể quay đầu.
Tuy nhiên, giọng nói này đã được kích hoạt bởi cơn sóng adrenaline (*) cuồng nộ. Sự hưng phấn khi đuổi bắt và h*m m**n tiêu diệt mối đe dọa trước mắt đã chiếm ưu thế.
(*) Adrenaline: hay còn gọi là epinephrine, là một hormone được tuyến thượng thận tiết ra, đóng vai trò quan trọng trong "phản ứng chiến đấu hay bỏ chạy" của cơ thể khi đối mặt với nguy hiểm, căng thẳng hoặc sợ hãi. Hormone này làm tăng nhịp tim, lưu lượng máu và năng lượng, giúp cơ thể chuẩn bị sẵn sàng để phản ứng nhanh chóng.
Anh ta siết chặt con dao găm, chuôi dao trở nên trơn trượt vì nước mưa và mồ hôi.
Để phá vỡ quyết tâm chạy trốn của hai người phía trước, anh ta cố tình nói lớn: “Đàm Mạnh Ngạn, anh có biết em gái anh chết như thế nào không? Chính là do ngu ngốc mà chết đó!”
Bước chân của Đàm Mạnh Ngạn đột nhiên khựng lại, nhưng ngay lập tức, Ngụy Chỉ đã kéo anh tiếp tục đi về phía trước.
“Ban đầu tôi vốn muốn định chia tay một cách tử tế, nhưng cô ta lại không hiểu tiếng người. Không chỉ tìm tên tôi trên các trang mạng xã hội, mà còn tự ý dùng thân phận bạn gái của tôi để dò la tung tích của tôi ở Học viện Mỹ thuật Giang Đô. Cô ta thật là không biết xấu hổ, tôi chưa bao giờ thừa nhận cô ta là bạn gái của tôi. Chẳng lẽ cô ta không biết, mình chỉ là một chiếc cốc th* d*m tự giao đến tận cửa nhà tôi sao? Dám dùng thân phận bạn gái để làm ô danh tôi khắp nơi. Tôi yêu cầu cô ta phải đến Giang Đô trong vòng 25 giờ chỉ là một hình phạt rất chi là nhỏ.”
Hai bóng người đang dìu nhau trong mưa đêm không dừng lại. Vì vậy Quý Kì Côn tiếp tục nói:
“Pháp luật không thể kết tội tôi đúng không?” Anh ta cười điên cuồng, “Không phải tôi dùng súng chĩa vào đầu cô ta yêu cầu. Cô ta xảy ra tai nạn xe cộ trên đường, chẳng lẽ không phải nên đổ lỗi do cô ta quá ngu ngốc sao? Thành phố K nơi cô ta học cách thành phố Giang Đô 40 giờ lái xe, vốn dĩ không thể đến kịp!”
Thấy hai người phía trước vẫn không dừng lại, anh ta tiếp tục thêm dầu vào lửa, kể về cách anh ta đã ngược đãi và thao túng những cô gái ngây thơ, dùng lời đường mật lừa dối họ quay lại những video thân mật để dùng làm vũ khí uy h**p sau này. Anh ta còn khen ngợi Ngụy Chỉ đã thể hiện gợi cảm thế nào trong video.
Ban đầu, anh ta chỉ cố gắng chọc giận Ngụy Chỉ và Đàm Mạnh Ngạn, buộc họ phải dừng lại. Nhưng dần dần, anh ta đã quên đi mục đích ban đầu, chỉ chìm đắm trong niềm vui khoe khoang.
Suốt cuộc đời, anh ta sẽ không bao giờ tìm thấy cơ hội như vậy để khoe khoang tác phẩm của mình nữa.
Ánh trăng mỏng manh xuyên qua khu rừng bị mưa bão tấn công, rải xuống những vệt sáng loang lổ.
Ngụy Chỉ đỡ Đàm Mạnh Ngạn bị thương ở chân, cẩn thận đi trên con đường núi gập ghềnh. Phía sau liên tục truyền đến giọng nói đắc ý đến quên cả trời đất của Quý Kì Côn.
Hơi thở của Đàm Mạnh Ngạn gấp gáp. Mất máu quá nhiều khiến anh mất đi chút máu cuối cùng trên môi. Toàn thân anh mất sức, nhưng để giảm gánh nặng cho Ngụy Chỉ, anh vẫn cố gắng phối hợp với từng bước chân của cô.
Đột nhiên, Ngụy Chỉ bị hụt chân, lao đầu xuống sườn dốc. Chiếc xẻng trong tay cũng rơi ra theo. Đàm Mạnh Ngạn được cô đỡ trên vai lẽ ra có thể không bị liên lụy, nhưng phản ứng bản năng của anh là nắm lấy Ngụy Chỉ đang lăn xuống, cùng cô lăn xuống dưới.
Trong lúc xóc nảy, một bàn tay của Đàm Mạnh Ngạn luôn giữ sau gáy cô, ngăn cản phần lớn va chạm.
Lần lăn cuối cùng, Đàm Mạnh Ngạn kéo cô vào lòng, bằng chút sức lực cuối cùng của mình, dùng lưng của anh đập vào con đường núi lạnh lẽo.
Một tiếng rên đau đớn nghẹn lại trong cổ họng Đàm Mạnh Ngạn, sau đó đôi tay dùng chút sức lực cuối cùng để ôm cô, cũng vô lực tuột xuống từ trên lưng cô.
Máu tươi nhuộm đỏ quần áo của cả hai.
“Nếu cần cháu giúp đỡ, hãy giao công việc kết thúc cuối cùng cho cháu.”
“Nếu máu của cháu, có thể thu hút nhiều người hơn đến quan tâm cuộc trả thù nhàm chán này. Thì cũng không sao.”
Trước khung cửa sổ duy nhất trên gác xép của trạm nước, Đàm Mạnh Ngạn mặc áo ba lỗ màu trắng nói với Ngụy Chỉ và Ông Tú Việt.
Trong quá trình lăn xuống, điện thoại đã không biết đi đâu mất. Ngụy Chỉ sờ vào túi quần của Đàm Mạnh Ngạn, muốn tìm điện thoại để báo cảnh sát, nhưng chỉ sờ thấy nhiều dòng máu nóng ngày càng chảy xiết ra hơn.
Nước mưa làm mờ tầm nhìn của cô. Ngay cả ánh trăng mỏng manh trên đầu, sau khi ra khỏi rừng núi, cũng biến mất không dấu vết.
Mưa thu lạnh lẽo trút xuống con đường tĩnh lặng. Nước mưa mà rừng núi không thể chứa đựng được chảy dọc theo con đường dốc, tụ thành từng dòng suối nhỏ, vội vã đổ về phía chân núi, chỉ để lại tiếng chảy đơn điệu và thê lương.
Ngụy Chỉ ngồi trên đường ướt sũng, quần áo trên người bị nước mưa và máu tươi thấm đẫm. Cô mấy lần cố gắng đỡ Đàm Mạnh Ngạn dậy, cuối cùng vẫn ngã ngồi xuống bùn lầy.
“Anh có ổn không? Anh phải cố gắng lên... Rất nhanh, rất nhanh sẽ có người đến...” Cô run rẩy nói.
Trên sườn núi truyền đến tiếng bước chân trượt xuống của Quý Kì Côn, càng ngày càng gần họ.
Nước mưa chảy trên mặt Đàm Mạnh Ngạn, khuôn mặt tái nhợt của anh toát ra một sự tĩnh lặng vượt qua nỗi đau. Hơi thở của anh nông và ngày càng khó khăn, như thể mỗi lần hít thở đều đang chống lại một số phận không thể cưỡng lại. Mặc dù ý thức mơ hồ, anh vẫn cố gắng mở to mắt, nhìn chằm chằm vào Ngụy Chỉ, trong mắt lấp lánh những cảm xúc phức tạp.
Giữa đôi môi của anh, âm thanh nhẹ nhàng rơi xuống như chiếc lá khô, yếu ớt và khàn khàn.
“Đi đi...” Đọc Full Tại Truyenfull.vision
Ngụy Chỉ lắc đầu trong tuyệt vọng, lại đứng dậy, luồn hai tay dưới nách anh, cố gắng kéo cơ thể nặng nề của anh. So với cân nặng của Đàm Mạnh Ngạn, sức lực của cô không khác gì muối bỏ bể. Cô hết lần này đến lần khác ngã xuống vũng nước, rồi lại hết lần này đến lần khác đứng dậy. Cô vô ích cố gắng kéo cơ thể Đàm Mạnh Ngạn, giống như khi cô ở tuổi mười mấy, vô ích vùng vẫy trong đầm lầy độc địa.
“Đừng chết...” Sau khi lại một lần nữa bị ngã, cô ngồi quỳ sụp xuống vũng nước lạnh lẽo, điên cuồng cầu xin, “Cầu xin anh, đừng chết...”
Từ xa, tiếng còi xe cảnh sát vang vọng trong gió và mưa.
Trên mặt Đàm Mạnh Ngạn nở một nụ cười khó khăn. Khuôn mặt luôn vô cảm đó, nhìn Ngụy Chỉ đang khóc một cách dịu dàng hơn bất kỳ khoảnh khắc nào khác cô trước đó từng thấy.
“Anh vốn dĩ sẽ chết...” Anh nói, “Nên em đừng khóc nữa.”
Nhưng nước mắt của Ngụy Chỉ vẫn không ngừng chảy.
Những giọt nước mưa vô tình tạt vào mặt anh, hòa lẫn với mồ hôi, và có lẽ còn có cả nước mắt, chảy xuống cằm anh, nhỏ xuống nền đất lạnh lẽo. Giọng nói của anh gần như bị tiếng mưa nhấn chìm, nhưng trong tai Ngụy Chỉ, lại rõ ràng trong trẻo như ánh nắng ấm áp ngày đầu hạ.
“Tiểu Chỉ.”
Anh khẽ gọi, trong giọng nói mang theo sự dịu dàng và không nỡ kéo dài đến vô tận. Hai chữ thân mật đó như ánh tinh quang yếu ớt, dũng cảm xuyên qua sự ồn ào của màn trời mưa gió.
“Sau này em đừng có khóc nữa nhé... Mọi chuyện đã kết thúc rồi.”
Quý Kì Côn cuối cùng cũng trượt xuống sườn dốc, tay cầm dao găm xông về phía Ngụy Chỉ. Một chiếc xe cảnh sát phanh gấp trước mặt Ngụy Chỉ đang ôm Đàm Mạnh Ngạn. Sau đó là nhiều xe cảnh sát khác.
Ánh sáng xanh đỏ, chiếu sáng ngọn núi đen thăm thẳm.
“Quý Kì Côn, bỏ vũ khí xuống, giơ hai tay lên!”
Sau một tiếng súng nổ, hai chân Quý Kì Côn mềm nhũn, “bịch” một tiếng quỳ xuống con đường núi. Con dao găm cũng tuột khỏi tay anh ta.
Vô số cảnh sát ùa ra, trong chốc lát đã trói chặt hai anh ta ra đằng sau, ghìm Quý Kì Côn xuống đất.
Trương Khai Dương đến sau đó, nhìn thấy một chút manh mối từ vẻ mặt của Ngụy Chỉ. Khi ánh mắt anh rơi xuống Đàm Mạnh Ngạn có vẻ như đang ngủ trong lòng cô, bước chân của anh từ từ dừng lại.
Ngụy Chỉ nhẹ nhàng đặt Đàm Mạnh Ngạn xuống, đứng dậy, bàn tay phải dính đẫm máu giật mạnh sợi dây trên cổ cô.
Mặt dây chuyền hình hoa hướng dương với những cánh hoa màu đen trượt xuống khỏi sợi dây chuyền bạc.
Mọi chuyện đã thật sự kết thúc.
Khi Cá Heo Biển Chìm Dần
Đánh giá:
Truyện Khi Cá Heo Biển Chìm Dần
Story
Chương 53: Mặt dây chuyền hoa hướng dương
10.0/10 từ 24 lượt.