Khi Cá Heo Biển Chìm Dần
Chương 42: Bản thỏa thuận tiền hôn nhân
122@-
Trên đường trở về nhà của Quý Kì Côn, Ngụy Chỉ ngồi ở ghế phụ, liếc nhìn Quý Kì Côn qua gương chiếu hậu.
Anh ta có vẻ mặt tự nhiên, vẫn cầm vô lăng bằng một tay như thường lệ, ánh mắt nhìn thẳng về phía trước.
Sự im lặng bao trùm trong không khí, giống như mực đặc, bò lên người Ngụy Chỉ. Cô không kìm được mà phá vỡ sự im lặng.
“... Anh biết ai đã gửi tài liệu đó sao?”
Lúc đầu, Quý Kì Côn chỉ hờ hững "ừ" một tiếng từ trong cổ họng, sau đó mới quay đầu nhìn Ngụy Chỉ một cái, mỉm cười nói thêm một câu:
“Chúng ta đều biết mà phải không, Tiểu Chỉ?”
Không gian bên trong chiếc xe đột nhiên trở nên chật hẹp, như lối vào của một vực sâu hun hút. Không khí lạnh lẽo từ dưới chân bốc lên, mấy câu nói đó giống như một đôi tay vươn ra từ địa ngục, siết chặt lấy cổ họng cô, khiến cô không thể thở được.
Sau khi đánh lái, Quý Kì Côn lại nhìn cô, vẻ mặt vô cùng dịu dàng.
“Đừng sợ, bất kể xảy ra chuyện gì, chúng ta vẫn là một gia đình.”
Lời nói dịu dàng của anh ta, giống như một con rắn lạnh lẽo, uốn lượn bên tai cô, những chiếc vảy sắc nhọn cọ xát vào tâm hồn cô, phát ra âm thanh rợn người. Ngụy Chỉ ngồi bất động trên ghế phụ, vẫn giữ tư thế lắng nghe, nhưng linh hồn cô dường như đã bị rút ra, bay về một tương lai đang hòa dần vào bóng tối.
Chiếc xe Bentley lái vào bãi đậu xe dưới tầng hầm của khu dân cư. Quý Kì Côn xuống xe và đứng trước đầu xe đợi cô.
“Lại đây.” Anh ta mỉm cười vươn tay phải về phía cô.
Ngụy Chỉ khẽ đặt bàn tay trái đeo chiếc nhẫn kim cương lên đó.
Anh ta nắm tay cô trở về nhà, và buông tay cô ra sau khi vào cửa. Anh ta thay đôi dép lê mà cô đã mua, rồi thản nhiên bước vào quầy bếp.
Quý Kì Côn lấy ra một túi cà phê đã được niêm phong từ tủ bếp, vừa thao tác máy pha cà phê, vừa nói:
“Tối nay không nấu cơm nữa nhé, em muốn ăn gì, anh gọi đồ ăn về.”
“Em muốn nói chuyện với anh trước.” Ngụy Chỉ đứng ở lối vào, nhìn anh ta nói.
“Đồ ăn Trung Quốc hay đồ ăn Nhật? Hay em muốn ăn thứ gì khác?”
“Bây giờ em không có khẩu vị.”
“Vậy thì gọi món sushi của tiệm lần trước chúng ta đã ăn nhé. À, em muốn uống cà phê gì? Gói này anh lấy là Panama Geisha.”
Anh ta cầm gói cà phê, nụ cười trên mặt giống như một đoạn kịch đã được tập luyện kỹ lưỡng. Khóe môi hơi nhếch lên, để lộ một hàm răng đều đặn và trắng tinh, rất hợp với vẻ ngoài tuấn tú của anh ta. Tuy nhiên, nụ cười này lại giống như một lớp băng mỏng, như thể nó xuyên qua một chiếc mặt nạ, mang theo một vẻ hoàn hảo đến rợn người. Đôi mắt lẽ ra là cửa sổ tâm hồn, lại như bị màn đêm lạnh giá bao phủ, không có một chút ấm áp nào, chỉ nhìn chằm chằm vào Ngụy Chỉ một cách máy móc.
“... Sao cũng được.” Cô chọn cách thuận theo.
“Anh biết em thích uống cái này mà.” Quý Kì Côn nhận được câu trả lời vừa ý, với nụ cười trên môi, anh ta lại cúi đầu thao tác máy pha cà phê.
Năm phút sau, máy đã chiết xuất ra hai cốc cà phê đậm đà. Toàn bộ phòng khách gần như tràn ngập hương hoa và hương được tỏa ra từ chiếc cốc. Trong mùi vị ấm áp, lại lơ lửng một sự lạnh lẽo sắp bùng nổ.
Khi Ngụy Chỉ đưa tay ra lấy, Quý Kì Côn đột nhiên lên tiếng.
“Vợ à, em có điều gì muốn nói với anh không?”
Tay cô do dự giữa không trung một chút, rồi rụt lại nắm lấy bàn tay kia của mình.
“Em muốn ly hôn với anh sao?” Quý Kì Côn lại hỏi.
Lần này, cô lập tức lắc đầu.
“Lắc đầu là muốn hay không muốn?” Anh ta gặng hỏi. “Ý nghĩ của chính mình, chẳng lẽ em cũng không thể khẳng định sao?”
“Em không muốn ly hôn.” Ngụy Chỉ nói.
“Nếu không muốn ly hôn, tại sao lại lừa dối anh hết lần này đến lần khác?”
Bàn tay phải của Quý Kì Côn nhẹ nhàng v**t v* má cô. Ngón tay anh ta hơi lạnh, làn da mịn màng. Nơi bị v**t v*, để lại một cảm giác đau nhói như bị axit ăn mòn.
Dưới sự v**t v* của anh ta, cô không kìm được mà nín thở, ngay cả lời bào chữa cũng nghẹn lại ở cổ họng.
“Em lừa dối anh như vậy, mà em thực sự yêu anh sao?” Anh ta khẽ thì thầm.
“Em...”
Một cái tát mạnh mẽ đã cắt ngang lời của Ngụy Chỉ. Cô bị đánh nghiêng đầu sang một bên, mái tóc đen xõa lòa xòa trước mắt. Một lúc lâu sau, trong đầu cô vẫn còn ù ù.
Ngay sau đó, kẻ gây ra lại nâng cằm cô lên.
Cứ như thể người vừa tát là một người khác, anh ta đầy vẻ yêu thương nhìn khuôn mặt kinh hoàng của cô.
“Em có biết anh yêu em nhiều như thế nào không, Tiểu Chỉ. Ngay cả khi bị em lừa dối như vậy, anh vẫn muốn cho em một cơ hội.”
“Để anh nói cho em biết, anh đã biết tất cả những chuyện này từ khi nào.”
Lời nói của Quý Kì Côn khiến Ngụy Chỉ dừng lại hành động giãy giụa. Bàn tay thon dài đó nắm lấy cơ hội, trượt xuống theo cằm cô, từ từ v**t v* cổ họng đang có máu chảy, như thể giây tiếp theo sẽ siết chặt hơi thở của cô.
“... Từ lúc ban đầu.” Anh ta áp sát vào nửa bên má đang nóng rát của Ngụy Chỉ, khẽ thì thầm.
Hơi thở ấm áp của anh ta phả vào nơi cô bị đánh, cảm giác đau đớn càng rõ rệt, nhưng Ngụy Chỉ lại không có sức để lùi lại.
“Ông Tú Việt để che giấu mình, quả thực đã tốn rất nhiều công sức. Khuôn mặt và thân hình có thể thay đổi, nhưng còn một số đặc điểm, dù cố gắng thế nào cũng không thể thay đổi được.”
“Cụ thể là, đường cơ bắp, ánh mắt, những hành động nhỏ vô thức, tư thế đi đứng, giọng nói. Những điều này có thể khó phân biệt đối với người bình thường, nhưng đối với một họa sĩ giỏi, đó là một kỹ năng cơ bản. Ngay từ năm đầu đại học, anh đã luyện vẽ người. Nắm bắt những chi tiết này, là một chuyện đơn giản vô cùng.”
Anh ta buông cổ cô ra, mỉm cười, cầm lấy cốc cà phê trước mặt.
Đôi môi đỏ sẫm nhẹ nhàng chạm vào vành cốc thủy tinh. Cà phê nhẹ nhàng gợn sóng trong cốc, chất lỏng màu nâu đen nặng trĩu lay động. Ánh sáng xuyên qua cửa sổ, chiếu lên mặt anh ta, tạo thành những vệt sáng lốm đốm.
“Những mánh khóe nhỏ mà bà ta làm, anh đều biết rõ trong lòng. Bao gồm cả việc bà ta tìm đến em, người đang thiếu tiền, và đưa em đến trước mắt anh.”
Anh ta đặt cốc cà phê xuống, ánh mắt thương hại nhìn Ngụy Chỉ đang bị chấn động cực lớn.
Con cừu non đáng thương.
Con bướm đáng thương.
Đáng thương.
Đáng thương đáng thương đáng thương đáng thương đáng thương đáng thương đáng thương đáng thương.
Đáng yêu quá.
“Ngoài anh ra không có ai sẽ đứng về phía em. Tiểu Chỉ bé nhỏ đáng thương của anh, anh yêu em nhiều đến vậy. Vì nếu không có anh, em thực sự sẽ chẳng có gì cả.”
Nụ cười của anh ta tràn đầy ác ý, trong đôi mắt đen rỗng tuếch nhưng tuyệt đẹp kia, chưa bao giờ nở rộ ánh sáng rực rỡ như lúc này.
“Một triệu tiền nợ, đối với anh mà nói, chẳng là gì cả. Ngay cả khi em đứng lưng chừng giữa dao động, phản bội anh và hợp tác với Ông Tú Việt, chỉ cần cuối cùng em tỉnh ngộ, anh cũng sẵn lòng tha thứ cho em, vì anh yêu em nhiều đến vậy. Yêu em hơn bất kỳ ai trên thế giới này. Anh rất chắc chắn, dù cho có bao nhiêu người đến dụ dỗ em, cuối cùng em cũng sẽ quay về bên anh. Em nhất định sẽ phát hiện ra...”
“...chỉ có chúng ta mới thật sự là giống nhau.”
Những từ ngữ ngọt ngào nối tiếp nhau tuôn ra từ đôi môi đỏ sẫm đó. Bên trong lớp ngoài trong suốt như kẹo đường, lại là bùn đầm lầy đen hôi thối.
Tay anh ta không còn ở cổ cô nữa, nhưng Ngụy Chỉ lại cảm thấy không thể thở được. Dường như tất cả oxy, đều bị lời nói của anh ta mang đi. Không khí mang theo hương hoa và hương trái cây, ập đến cô như một chiếc máy hút bụi. Nội tạng của cô trong cơ thể bị xô lệch, méo mó như trực chờ chỉ muốn nổ tung.
“Anh đã biết từ sớm, tại sao vẫn còn còn...”
“Anh không muốn trốn nữa.” Quý Kì Côn mỉm cười nói. “Anh đã chán cuộc sống phải giấu tên rồi. Đây rõ ràng là quê hương của anh, tại sao anh phải vì một người phụ nữ ngu ngốc và cố chấp mà phải tha hương?”
“Bà ta muốn bắt anh. Đúng lúc, anh cũng muốn bắt bà ta.”
Anh ta nở một nụ cười trêu chọc, khẽ nói:
“Bà ta đã sàng lọc rất nhiều con mồi cho anh, nhưng anh chỉ thích duy nhất mình em. Anh đã chứng kiến từng bước trưởng thành của em, và công nhận em với tư cách làm vợ của mình.”
“Khi em tìm thấy mật khẩu và mở máy tính của anh, anh phải thừa nhận một điều rằng em đã khiến anh kinh ngạc.”
“Anh.”
“Định vị trong điện thoại, chỉ là để em xem cho vui thôi.”
Quý Kì Côn rời khỏi quầy bếp, sải bước tao nhã vào không gian phòng khách rộng lớn.
“Căn nhà này từ cái khóa cửa lớn, đến từng ổ cắm điện, tất cả đều được kết nối với điện thoại của anh.” Anh ta quay người đối mặt với Ngụy Chỉ, vẻ mặt lộ rõ sự đắc ý không thể che giấu. “Từ khi em chuyển vào đây, mọi hành động của em đều nằm trong tầm kiểm soát của anh.”
Đây là sân khấu, màn trình diễn của riêng anh ta, là khoảnh khắc anh ta thể hiện sự ưu việt của mình.
Trong vô số khoảnh khắc, khi Quý Kì Côn đứng ở nơi không ai có thể nhìn thấy, anh ta bắt đầu xem từng thông báo thông minh hiển thị trên màn hình điện thoại, đều có một cảm giác vượt trội hơn hẳn. Sự thật đúng là như vậy, anh ta đứng trên tất cả mọi người, những gì anh ta muốn, chưa bao giờ là không đạt được.
Anh ta vốn dĩ đã xuất sắc hơn tất cả, việc kiểm soát những kẻ ngu ngốc đó cũng là điều hiển nhiên. Nói đúng hơn, từ bỏ suy nghĩ, giao phó tất cả cho anh ta, ngược lại là điều thông minh duy nhất mà những kẻ ngu ngốc đó có thể làm.
Chỉ có Ngụy Chỉ là khác. Ở cô, anh ta cảm nhận được sự gần gũi.
Sự thân thuộc của việc bất chấp thủ đoạn vì h*m m**n, sự thân thuộc của việc dùng trí tuệ để rút lui khỏi nghịch cảnh một cách an toàn. Thêm vào đó, là trái tim đang ở trên bờ vực, có thể vỡ vụn bất cứ lúc nào. Tất cả đều quyến rũ anh ta một cách mạnh mẽ.
Anh ta cố gắng kìm nén sự bồn chồn trong lòng, chờ đợi, chờ đợi, cho đến khi điện thoại của anh ta nhận được thông báo từ ổ cắm thông minh: “Máy tính của bạn đang trực tuyến.”
Chờ đợi, chờ đợi, cho đến khi anh ta nhân lúc Ngụy Chỉ tắm và tháo chiếc nhẫn kim cương ra, lấy ra chiếc máy ghi âm siêu nhỏ bên trong, kết nối nó với máy tính, và nghe thấy sự hợp tác giữa Ngụy Chỉ và Ông Tú Việt đã tan vỡ.
Đợi đến khi bản báo cáo tín dụng thật của Ngụy Chỉ đến tay Quý Chung Vĩnh, anh ta biết.
Thời gian chờ đợi đã kết thúc.
“Anh có thể cho em tiền, số tiền mà cả đời em phấn đấu cũng không kiếm được. Anh cũng có thể cho em tình yêu, thứ tình yêu mà cả đời em chưa bao giờ thực sự có được.”
Quý Kì Côn bước về phía Ngụy Chỉ.
Cô vô thức lùi lại.
Cho đến khi lưng cô chạm vào cửa sổ kính sát đất lạnh lẽo, khuôn mặt của Quý Kì Côn ở rất gần. Anh ta nắm lấy cánh tay cô, đột nhiên lật người cô lại, đối diện với những đám mây trắng lơ lửng ngoài cửa sổ, lưng cô dán chặt vào cơ thể của Quý Kì Côn.
“Chỉ cần em giúp anh...” Anh ta dùng tay trái che mắt cô lại, đồng thời cúi đầu ngậm lấy d** tai cô, giọng nói trầm thấp trở nên mơ hồ. “Để người phụ nữ đó biến mất.”
Giọng nói của anh ta mang theo một ma lực mê hoặc.
“Giống như em đã làm với bố mẹ và em trai của em, để bà ta không thể quấy rầy cuộc sống hạnh phúc của chúng ta nữa.”
Một luồng điện chạy từ tai cô lan ra toàn bộ khắp cơ thể. Các đầu ngón tay của Ngụy Chỉ từ từ siết chặt vào tấm kính lạnh lẽo. Tầm nhìn của cô bị Quý Kì Côn che khuất, tai cô cũng không nghe thấy âm thanh nào khác ngoài lời nói của anh ta. Sự tồn tại của anh ta, đã hoàn toàn chế ngự các giác quan của cô.
“Em không làm gì cả... Đó hoàn toàn là một tai nạn.”
“Đúng vậy, tai nạn. Ai cũng biết, chuyện của Mai Mãn, cũng là một tai nạn.” Quý Kì Côn không hề nao núng, tiếp tục nói. “Anh chỉ hy vọng, Ông Tú Việt cũng có thể biến mất một cách bất ngờ. Em có thể làm được mà, dù sao, em cũng đã thành công ba lần rồi.”
“Anh thật là vô lý!” Ngụy Chỉ ra sức giãy giụa thoát khỏi sự kiềm kẹp của anh ta, trừng mắt nhìn anh ta một cách không thể tin được. “Em sẽ nhẫn tâm làm hại mẹ ruột của mình sao?”
“Nhìn từ kết quả, trong ba ‘tai nạn’, em là người hưởng lợi duy nhất. Kẻ vướng víu không còn nữa, kẻ hút máu không còn nữa, kẻ vô lại cũng không còn nữa. Cuộc đời em đã mở ra một chương mới, sẽ không còn ai làm vướng bận em nữa.” Quý Kì Côn cười nói. “Dù em có giả vờ thế nào cũng vô ích. Đối với những người như chúng ta, người thân ruột thịt và người lạ không có sự khác biệt gì cả.”
“Em đã nói với anh rất nhiều lần rồi, đó là tai nạn! Nếu em có khả năng tạo ra những tai nạn mà ngay cả cảnh sát cũng không thể điều tra ra, em đã phải chịu khổ nhiều năm như vậy sao?!”
“Đó là vì em có thủ đoạn cao siêu, đầu óc thông minh.” Quý Kì Côn nói. “Đó chính là điểm mà anh ngưỡng mộ.”
“Ngụy Lai rơi xuống giếng là do mưa lớn cuốn trôi nắp giếng. Bố em là vì quá kích động, chết vì nhồi máu cơ tim. Còn mẹ em, thì tự tay kết thúc cuộc đời mình! Những điều này đều rõ ràng, dù là trường hợp nào, cũng đều là những yếu tố mà em không thể kiểm soát được. Sự suy đoán của anh quá gượng ép, hoàn toàn là ảo tưởng của riêng mình anh.”
Tuy nhiên, dù Ngụy Chỉ nói gì, cũng không thể khiến Quý Kì Côn từ bỏ suy nghĩ hoang đường đó.
Anh ta dường như đã rơi vào cái logic mà anh ta tự cho là thông suốt, một lòng tin rằng cái chết bất ngờ của Ngụy Lai và Ngụy Sam là do một tay Ngụy Chỉ tự tay sắp đặt.
Bây giờ, anh ta đang cầu xin cô tái hiện lại vụ tai nạn thứ tư.
Chỉ đến lúc này, Ngụy Chỉ mới hiểu tại sao khi Quý Chung Vĩnh lần đầu tiên yêu cầu họ chia tay, anh ta lại kiên quyết bảo vệ cô như vậy. Sự hoang tưởng đã bắt đầu từ lúc đó. Trong thế giới của anh ta, cô đã trở thành một kẻ giết người có thủ đoạn cao siêu.
Anh ta đặt hy vọng thoát khỏi Ông Tú Việt mãi mãi lên người cô.
“... Em không thể làm được.” Cô nói. “Em không lợi hại như anh nghĩ, giết người rồi còn có thể giả trang thành tai nạn để nhởn nhơ ngoài vòng pháp luật.”
Những lời từ chối này của cô, trong mắt Quý Kì Côn, chẳng qua là cô chưa bị những điều kiện anh ta đưa ra làm cho động lòng.
Ngụy Chỉ là một người thông minh. Trên con đường này, anh ta hiểu rõ điều đó hơn bất kỳ ai. Mỗi lần, cô đều mang đến cho anh ta những bất ngờ không thể đoán trước. Anh ta hoàn toàn không tin, một người được anh ta ngưỡng mộ đến vậy, lại là người được đẩy vào mắt anh ta bởi những lớp tai nạn bất ngờ.
Sự mù quáng của anh ta đối với Ngụy Chỉ, xuất phát từ sự mù quáng đối với chính mình.
“Ông Tú Việt là một quả bom, không chỉ đối với anh, mà còn đối với chúng ta.” Quý Kì Côn nói. “Em không muốn ly hôn, thì sớm muộn gì cũng phải cùng anh giải quyết vấn đề này. Bà ta sẽ như trước đây, luôn ám ảnh trong cuộc sống của chúng ta. Mỗi khi chúng ta có một chút manh nha hạnh phúc, bà ta sẽ ra tay phá hoại. Anh đã bị bà ta quấy rầy tám năm rồi. Anh hiểu rõ bản tính của bà ta hơn ai hết. Bà ta sẽ không dừng lại cho đến khi anh chết.”
“Anh muốn bắt đầu lại với em.” Anh ta dùng sức nắm lấy tay Ngụy Chỉ, bóp nghẹt sự né tránh của cô trong trứng nước. “Anh yêu em, anh muốn sống một cuộc sống bình lặng với em. Anh muốn có một cuộc sống bình thường, anh muốn cùng em, và con của chúng ta, tạo nên một gia đình hạnh phúc.”
Anh ta đặt trán lên mu bàn tay cô, cơ thể anh ta khẽ run lên.
“... Chỉ cần Ông Tú Việt còn sống, chúng ta không thể có được hạnh phúc vẹn tròn như vậy.”
Giọng nói nghẹn ngào từ sâu trong cổ họng anh ta bật ra, giống như tiếng nức nở của những giọt nước cuối cùng trên lòng sông cạn. Anh ta ngẩng mặt lên, vành mắt đỏ hoe đã hiện rõ, như bầu trời ngoài cửa sổ kính sát đất kiểu Pháp bị nhuộm đỏ bởi ánh hoàng hôn.
“Anh yêu em, muốn sống với em cả đời. Chẳng lẽ em không muốn như vậy sao?”
“Em...” Vết thương trên má vẫn còn âm ỉ đau, nhưng vẻ mặt của Ngụy Chỉ đã lộ ra sự động lòng và do dự. “Đương nhiên là em muốn. Nhưng những gì anh nói, em thực sự không làm được.”
“Em có thể làm được, giống như trước đây.” Quý Kì Côn nói. “Chuyện này không khó đối với em đâu.”
“Nhưng mà...”
“Chỉ cần em đồng ý cống hiến cho hạnh phúc của chúng ta, anh sẽ xé bỏ bản thỏa thuận trước hôn nhân, và chuyển ngay một triệu tiền mặt vào thẻ của em dưới danh nghĩa tặng cho.”
“Ngay cả khi sau đó em muốn ly hôn với anh ngay lập tức, em cũng có thể lấy đi một nửa tài sản của anh, ít nhất là hai mươi triệu.”
Lời từ chối của Ngụy Chỉ nghẹn lại trong cổ họng.
“Làm ơn, được không?” Quý Kì Côn như nhìn thấu sự dao động của cô, giọng nói càng thêm mê hoặc, khuôn mặt tuấn tú đó cũng càng thêm động lòng người. “Chúng ta là vợ chồng, vốn dĩ nên cùng nhau nỗ lực để duy trì cuộc hôn nhân.”
“Vợ à, giúp anh lần cuối nhé, được không?” Anh ta ngọt ngào thì thầm bên tai cô.
Sau một hồi im lặng dài, biểu cảm của Ngụy Chỉ có một chút thay đổi. Vẻ ngoan ngoãn vốn chỉ ở trên bề mặt dần dần được thay thế bằng sự lạnh lùng.
“Trước tiên, em muốn xé bỏ bản thỏa thuận tiền hôn nhân.” Cô nói.
Khi Cá Heo Biển Chìm Dần
Trên đường trở về nhà của Quý Kì Côn, Ngụy Chỉ ngồi ở ghế phụ, liếc nhìn Quý Kì Côn qua gương chiếu hậu.
Anh ta có vẻ mặt tự nhiên, vẫn cầm vô lăng bằng một tay như thường lệ, ánh mắt nhìn thẳng về phía trước.
Sự im lặng bao trùm trong không khí, giống như mực đặc, bò lên người Ngụy Chỉ. Cô không kìm được mà phá vỡ sự im lặng.
“... Anh biết ai đã gửi tài liệu đó sao?”
Lúc đầu, Quý Kì Côn chỉ hờ hững "ừ" một tiếng từ trong cổ họng, sau đó mới quay đầu nhìn Ngụy Chỉ một cái, mỉm cười nói thêm một câu:
“Chúng ta đều biết mà phải không, Tiểu Chỉ?”
Không gian bên trong chiếc xe đột nhiên trở nên chật hẹp, như lối vào của một vực sâu hun hút. Không khí lạnh lẽo từ dưới chân bốc lên, mấy câu nói đó giống như một đôi tay vươn ra từ địa ngục, siết chặt lấy cổ họng cô, khiến cô không thể thở được.
Sau khi đánh lái, Quý Kì Côn lại nhìn cô, vẻ mặt vô cùng dịu dàng.
“Đừng sợ, bất kể xảy ra chuyện gì, chúng ta vẫn là một gia đình.”
Lời nói dịu dàng của anh ta, giống như một con rắn lạnh lẽo, uốn lượn bên tai cô, những chiếc vảy sắc nhọn cọ xát vào tâm hồn cô, phát ra âm thanh rợn người. Ngụy Chỉ ngồi bất động trên ghế phụ, vẫn giữ tư thế lắng nghe, nhưng linh hồn cô dường như đã bị rút ra, bay về một tương lai đang hòa dần vào bóng tối.
Chiếc xe Bentley lái vào bãi đậu xe dưới tầng hầm của khu dân cư. Quý Kì Côn xuống xe và đứng trước đầu xe đợi cô.
“Lại đây.” Anh ta mỉm cười vươn tay phải về phía cô.
Ngụy Chỉ khẽ đặt bàn tay trái đeo chiếc nhẫn kim cương lên đó.
Anh ta nắm tay cô trở về nhà, và buông tay cô ra sau khi vào cửa. Anh ta thay đôi dép lê mà cô đã mua, rồi thản nhiên bước vào quầy bếp.
Quý Kì Côn lấy ra một túi cà phê đã được niêm phong từ tủ bếp, vừa thao tác máy pha cà phê, vừa nói:
“Tối nay không nấu cơm nữa nhé, em muốn ăn gì, anh gọi đồ ăn về.”
“Em muốn nói chuyện với anh trước.” Ngụy Chỉ đứng ở lối vào, nhìn anh ta nói.
“Đồ ăn Trung Quốc hay đồ ăn Nhật? Hay em muốn ăn thứ gì khác?”
“Bây giờ em không có khẩu vị.”
“Vậy thì gọi món sushi của tiệm lần trước chúng ta đã ăn nhé. À, em muốn uống cà phê gì? Gói này anh lấy là Panama Geisha.”
Anh ta cầm gói cà phê, nụ cười trên mặt giống như một đoạn kịch đã được tập luyện kỹ lưỡng. Khóe môi hơi nhếch lên, để lộ một hàm răng đều đặn và trắng tinh, rất hợp với vẻ ngoài tuấn tú của anh ta. Tuy nhiên, nụ cười này lại giống như một lớp băng mỏng, như thể nó xuyên qua một chiếc mặt nạ, mang theo một vẻ hoàn hảo đến rợn người. Đôi mắt lẽ ra là cửa sổ tâm hồn, lại như bị màn đêm lạnh giá bao phủ, không có một chút ấm áp nào, chỉ nhìn chằm chằm vào Ngụy Chỉ một cách máy móc.
“... Sao cũng được.” Cô chọn cách thuận theo.
“Anh biết em thích uống cái này mà.” Quý Kì Côn nhận được câu trả lời vừa ý, với nụ cười trên môi, anh ta lại cúi đầu thao tác máy pha cà phê.
Năm phút sau, máy đã chiết xuất ra hai cốc cà phê đậm đà. Toàn bộ phòng khách gần như tràn ngập hương hoa và hương được tỏa ra từ chiếc cốc. Trong mùi vị ấm áp, lại lơ lửng một sự lạnh lẽo sắp bùng nổ.
Khi Ngụy Chỉ đưa tay ra lấy, Quý Kì Côn đột nhiên lên tiếng.
“Vợ à, em có điều gì muốn nói với anh không?”
Tay cô do dự giữa không trung một chút, rồi rụt lại nắm lấy bàn tay kia của mình.
“Em muốn ly hôn với anh sao?” Quý Kì Côn lại hỏi.
Lần này, cô lập tức lắc đầu.
“Lắc đầu là muốn hay không muốn?” Anh ta gặng hỏi. “Ý nghĩ của chính mình, chẳng lẽ em cũng không thể khẳng định sao?”
“Em không muốn ly hôn.” Ngụy Chỉ nói.
“Nếu không muốn ly hôn, tại sao lại lừa dối anh hết lần này đến lần khác?”
Bàn tay phải của Quý Kì Côn nhẹ nhàng v**t v* má cô. Ngón tay anh ta hơi lạnh, làn da mịn màng. Nơi bị v**t v*, để lại một cảm giác đau nhói như bị axit ăn mòn.
Dưới sự v**t v* của anh ta, cô không kìm được mà nín thở, ngay cả lời bào chữa cũng nghẹn lại ở cổ họng.
“Em lừa dối anh như vậy, mà em thực sự yêu anh sao?” Anh ta khẽ thì thầm.
“Em...”
Một cái tát mạnh mẽ đã cắt ngang lời của Ngụy Chỉ. Cô bị đánh nghiêng đầu sang một bên, mái tóc đen xõa lòa xòa trước mắt. Một lúc lâu sau, trong đầu cô vẫn còn ù ù.
Ngay sau đó, kẻ gây ra lại nâng cằm cô lên.
Cứ như thể người vừa tát là một người khác, anh ta đầy vẻ yêu thương nhìn khuôn mặt kinh hoàng của cô.
“Em có biết anh yêu em nhiều như thế nào không, Tiểu Chỉ. Ngay cả khi bị em lừa dối như vậy, anh vẫn muốn cho em một cơ hội.”
“Để anh nói cho em biết, anh đã biết tất cả những chuyện này từ khi nào.”
Lời nói của Quý Kì Côn khiến Ngụy Chỉ dừng lại hành động giãy giụa. Bàn tay thon dài đó nắm lấy cơ hội, trượt xuống theo cằm cô, từ từ v**t v* cổ họng đang có máu chảy, như thể giây tiếp theo sẽ siết chặt hơi thở của cô.
“... Từ lúc ban đầu.” Anh ta áp sát vào nửa bên má đang nóng rát của Ngụy Chỉ, khẽ thì thầm.
Hơi thở ấm áp của anh ta phả vào nơi cô bị đánh, cảm giác đau đớn càng rõ rệt, nhưng Ngụy Chỉ lại không có sức để lùi lại.
“Ông Tú Việt để che giấu mình, quả thực đã tốn rất nhiều công sức. Khuôn mặt và thân hình có thể thay đổi, nhưng còn một số đặc điểm, dù cố gắng thế nào cũng không thể thay đổi được.”
“Cụ thể là, đường cơ bắp, ánh mắt, những hành động nhỏ vô thức, tư thế đi đứng, giọng nói. Những điều này có thể khó phân biệt đối với người bình thường, nhưng đối với một họa sĩ giỏi, đó là một kỹ năng cơ bản. Ngay từ năm đầu đại học, anh đã luyện vẽ người. Nắm bắt những chi tiết này, là một chuyện đơn giản vô cùng.”
Anh ta buông cổ cô ra, mỉm cười, cầm lấy cốc cà phê trước mặt.
Đôi môi đỏ sẫm nhẹ nhàng chạm vào vành cốc thủy tinh. Cà phê nhẹ nhàng gợn sóng trong cốc, chất lỏng màu nâu đen nặng trĩu lay động. Ánh sáng xuyên qua cửa sổ, chiếu lên mặt anh ta, tạo thành những vệt sáng lốm đốm.
“Những mánh khóe nhỏ mà bà ta làm, anh đều biết rõ trong lòng. Bao gồm cả việc bà ta tìm đến em, người đang thiếu tiền, và đưa em đến trước mắt anh.”
Anh ta đặt cốc cà phê xuống, ánh mắt thương hại nhìn Ngụy Chỉ đang bị chấn động cực lớn.
Con cừu non đáng thương.
Con bướm đáng thương.
Đáng thương.
Đáng thương đáng thương đáng thương đáng thương đáng thương đáng thương đáng thương đáng thương.
Đáng yêu quá.
“Ngoài anh ra không có ai sẽ đứng về phía em. Tiểu Chỉ bé nhỏ đáng thương của anh, anh yêu em nhiều đến vậy. Vì nếu không có anh, em thực sự sẽ chẳng có gì cả.”
Nụ cười của anh ta tràn đầy ác ý, trong đôi mắt đen rỗng tuếch nhưng tuyệt đẹp kia, chưa bao giờ nở rộ ánh sáng rực rỡ như lúc này.
“Một triệu tiền nợ, đối với anh mà nói, chẳng là gì cả. Ngay cả khi em đứng lưng chừng giữa dao động, phản bội anh và hợp tác với Ông Tú Việt, chỉ cần cuối cùng em tỉnh ngộ, anh cũng sẵn lòng tha thứ cho em, vì anh yêu em nhiều đến vậy. Yêu em hơn bất kỳ ai trên thế giới này. Anh rất chắc chắn, dù cho có bao nhiêu người đến dụ dỗ em, cuối cùng em cũng sẽ quay về bên anh. Em nhất định sẽ phát hiện ra...”
“...chỉ có chúng ta mới thật sự là giống nhau.”
Những từ ngữ ngọt ngào nối tiếp nhau tuôn ra từ đôi môi đỏ sẫm đó. Bên trong lớp ngoài trong suốt như kẹo đường, lại là bùn đầm lầy đen hôi thối.
Tay anh ta không còn ở cổ cô nữa, nhưng Ngụy Chỉ lại cảm thấy không thể thở được. Dường như tất cả oxy, đều bị lời nói của anh ta mang đi. Không khí mang theo hương hoa và hương trái cây, ập đến cô như một chiếc máy hút bụi. Nội tạng của cô trong cơ thể bị xô lệch, méo mó như trực chờ chỉ muốn nổ tung.
“Anh đã biết từ sớm, tại sao vẫn còn còn...”
“Anh không muốn trốn nữa.” Quý Kì Côn mỉm cười nói. “Anh đã chán cuộc sống phải giấu tên rồi. Đây rõ ràng là quê hương của anh, tại sao anh phải vì một người phụ nữ ngu ngốc và cố chấp mà phải tha hương?”
“Bà ta muốn bắt anh. Đúng lúc, anh cũng muốn bắt bà ta.”
Anh ta nở một nụ cười trêu chọc, khẽ nói:
“Bà ta đã sàng lọc rất nhiều con mồi cho anh, nhưng anh chỉ thích duy nhất mình em. Anh đã chứng kiến từng bước trưởng thành của em, và công nhận em với tư cách làm vợ của mình.”
“Khi em tìm thấy mật khẩu và mở máy tính của anh, anh phải thừa nhận một điều rằng em đã khiến anh kinh ngạc.”
“Anh.”
“Định vị trong điện thoại, chỉ là để em xem cho vui thôi.”
Quý Kì Côn rời khỏi quầy bếp, sải bước tao nhã vào không gian phòng khách rộng lớn.
“Căn nhà này từ cái khóa cửa lớn, đến từng ổ cắm điện, tất cả đều được kết nối với điện thoại của anh.” Anh ta quay người đối mặt với Ngụy Chỉ, vẻ mặt lộ rõ sự đắc ý không thể che giấu. “Từ khi em chuyển vào đây, mọi hành động của em đều nằm trong tầm kiểm soát của anh.”
Đây là sân khấu, màn trình diễn của riêng anh ta, là khoảnh khắc anh ta thể hiện sự ưu việt của mình.
Trong vô số khoảnh khắc, khi Quý Kì Côn đứng ở nơi không ai có thể nhìn thấy, anh ta bắt đầu xem từng thông báo thông minh hiển thị trên màn hình điện thoại, đều có một cảm giác vượt trội hơn hẳn. Sự thật đúng là như vậy, anh ta đứng trên tất cả mọi người, những gì anh ta muốn, chưa bao giờ là không đạt được.
Anh ta vốn dĩ đã xuất sắc hơn tất cả, việc kiểm soát những kẻ ngu ngốc đó cũng là điều hiển nhiên. Nói đúng hơn, từ bỏ suy nghĩ, giao phó tất cả cho anh ta, ngược lại là điều thông minh duy nhất mà những kẻ ngu ngốc đó có thể làm.
Chỉ có Ngụy Chỉ là khác. Ở cô, anh ta cảm nhận được sự gần gũi.
Sự thân thuộc của việc bất chấp thủ đoạn vì h*m m**n, sự thân thuộc của việc dùng trí tuệ để rút lui khỏi nghịch cảnh một cách an toàn. Thêm vào đó, là trái tim đang ở trên bờ vực, có thể vỡ vụn bất cứ lúc nào. Tất cả đều quyến rũ anh ta một cách mạnh mẽ.
Anh ta cố gắng kìm nén sự bồn chồn trong lòng, chờ đợi, chờ đợi, cho đến khi điện thoại của anh ta nhận được thông báo từ ổ cắm thông minh: “Máy tính của bạn đang trực tuyến.”
Chờ đợi, chờ đợi, cho đến khi anh ta nhân lúc Ngụy Chỉ tắm và tháo chiếc nhẫn kim cương ra, lấy ra chiếc máy ghi âm siêu nhỏ bên trong, kết nối nó với máy tính, và nghe thấy sự hợp tác giữa Ngụy Chỉ và Ông Tú Việt đã tan vỡ.
Đợi đến khi bản báo cáo tín dụng thật của Ngụy Chỉ đến tay Quý Chung Vĩnh, anh ta biết.
Thời gian chờ đợi đã kết thúc.
“Anh có thể cho em tiền, số tiền mà cả đời em phấn đấu cũng không kiếm được. Anh cũng có thể cho em tình yêu, thứ tình yêu mà cả đời em chưa bao giờ thực sự có được.”
Quý Kì Côn bước về phía Ngụy Chỉ.
Cô vô thức lùi lại.
Cho đến khi lưng cô chạm vào cửa sổ kính sát đất lạnh lẽo, khuôn mặt của Quý Kì Côn ở rất gần. Anh ta nắm lấy cánh tay cô, đột nhiên lật người cô lại, đối diện với những đám mây trắng lơ lửng ngoài cửa sổ, lưng cô dán chặt vào cơ thể của Quý Kì Côn.
“Chỉ cần em giúp anh...” Anh ta dùng tay trái che mắt cô lại, đồng thời cúi đầu ngậm lấy d** tai cô, giọng nói trầm thấp trở nên mơ hồ. “Để người phụ nữ đó biến mất.”
Giọng nói của anh ta mang theo một ma lực mê hoặc.
“Giống như em đã làm với bố mẹ và em trai của em, để bà ta không thể quấy rầy cuộc sống hạnh phúc của chúng ta nữa.”
Một luồng điện chạy từ tai cô lan ra toàn bộ khắp cơ thể. Các đầu ngón tay của Ngụy Chỉ từ từ siết chặt vào tấm kính lạnh lẽo. Tầm nhìn của cô bị Quý Kì Côn che khuất, tai cô cũng không nghe thấy âm thanh nào khác ngoài lời nói của anh ta. Sự tồn tại của anh ta, đã hoàn toàn chế ngự các giác quan của cô.
“Em không làm gì cả... Đó hoàn toàn là một tai nạn.”
“Đúng vậy, tai nạn. Ai cũng biết, chuyện của Mai Mãn, cũng là một tai nạn.” Quý Kì Côn không hề nao núng, tiếp tục nói. “Anh chỉ hy vọng, Ông Tú Việt cũng có thể biến mất một cách bất ngờ. Em có thể làm được mà, dù sao, em cũng đã thành công ba lần rồi.”
“Anh thật là vô lý!” Ngụy Chỉ ra sức giãy giụa thoát khỏi sự kiềm kẹp của anh ta, trừng mắt nhìn anh ta một cách không thể tin được. “Em sẽ nhẫn tâm làm hại mẹ ruột của mình sao?”
“Nhìn từ kết quả, trong ba ‘tai nạn’, em là người hưởng lợi duy nhất. Kẻ vướng víu không còn nữa, kẻ hút máu không còn nữa, kẻ vô lại cũng không còn nữa. Cuộc đời em đã mở ra một chương mới, sẽ không còn ai làm vướng bận em nữa.” Quý Kì Côn cười nói. “Dù em có giả vờ thế nào cũng vô ích. Đối với những người như chúng ta, người thân ruột thịt và người lạ không có sự khác biệt gì cả.”
“Em đã nói với anh rất nhiều lần rồi, đó là tai nạn! Nếu em có khả năng tạo ra những tai nạn mà ngay cả cảnh sát cũng không thể điều tra ra, em đã phải chịu khổ nhiều năm như vậy sao?!”
“Đó là vì em có thủ đoạn cao siêu, đầu óc thông minh.” Quý Kì Côn nói. “Đó chính là điểm mà anh ngưỡng mộ.”
“Ngụy Lai rơi xuống giếng là do mưa lớn cuốn trôi nắp giếng. Bố em là vì quá kích động, chết vì nhồi máu cơ tim. Còn mẹ em, thì tự tay kết thúc cuộc đời mình! Những điều này đều rõ ràng, dù là trường hợp nào, cũng đều là những yếu tố mà em không thể kiểm soát được. Sự suy đoán của anh quá gượng ép, hoàn toàn là ảo tưởng của riêng mình anh.”
Tuy nhiên, dù Ngụy Chỉ nói gì, cũng không thể khiến Quý Kì Côn từ bỏ suy nghĩ hoang đường đó.
Anh ta dường như đã rơi vào cái logic mà anh ta tự cho là thông suốt, một lòng tin rằng cái chết bất ngờ của Ngụy Lai và Ngụy Sam là do một tay Ngụy Chỉ tự tay sắp đặt.
Bây giờ, anh ta đang cầu xin cô tái hiện lại vụ tai nạn thứ tư.
Chỉ đến lúc này, Ngụy Chỉ mới hiểu tại sao khi Quý Chung Vĩnh lần đầu tiên yêu cầu họ chia tay, anh ta lại kiên quyết bảo vệ cô như vậy. Sự hoang tưởng đã bắt đầu từ lúc đó. Trong thế giới của anh ta, cô đã trở thành một kẻ giết người có thủ đoạn cao siêu.
Anh ta đặt hy vọng thoát khỏi Ông Tú Việt mãi mãi lên người cô.
“... Em không thể làm được.” Cô nói. “Em không lợi hại như anh nghĩ, giết người rồi còn có thể giả trang thành tai nạn để nhởn nhơ ngoài vòng pháp luật.”
Những lời từ chối này của cô, trong mắt Quý Kì Côn, chẳng qua là cô chưa bị những điều kiện anh ta đưa ra làm cho động lòng.
Ngụy Chỉ là một người thông minh. Trên con đường này, anh ta hiểu rõ điều đó hơn bất kỳ ai. Mỗi lần, cô đều mang đến cho anh ta những bất ngờ không thể đoán trước. Anh ta hoàn toàn không tin, một người được anh ta ngưỡng mộ đến vậy, lại là người được đẩy vào mắt anh ta bởi những lớp tai nạn bất ngờ.
Sự mù quáng của anh ta đối với Ngụy Chỉ, xuất phát từ sự mù quáng đối với chính mình.
“Ông Tú Việt là một quả bom, không chỉ đối với anh, mà còn đối với chúng ta.” Quý Kì Côn nói. “Em không muốn ly hôn, thì sớm muộn gì cũng phải cùng anh giải quyết vấn đề này. Bà ta sẽ như trước đây, luôn ám ảnh trong cuộc sống của chúng ta. Mỗi khi chúng ta có một chút manh nha hạnh phúc, bà ta sẽ ra tay phá hoại. Anh đã bị bà ta quấy rầy tám năm rồi. Anh hiểu rõ bản tính của bà ta hơn ai hết. Bà ta sẽ không dừng lại cho đến khi anh chết.”
“Anh muốn bắt đầu lại với em.” Anh ta dùng sức nắm lấy tay Ngụy Chỉ, bóp nghẹt sự né tránh của cô trong trứng nước. “Anh yêu em, anh muốn sống một cuộc sống bình lặng với em. Anh muốn có một cuộc sống bình thường, anh muốn cùng em, và con của chúng ta, tạo nên một gia đình hạnh phúc.”
Anh ta đặt trán lên mu bàn tay cô, cơ thể anh ta khẽ run lên.
“... Chỉ cần Ông Tú Việt còn sống, chúng ta không thể có được hạnh phúc vẹn tròn như vậy.”
Giọng nói nghẹn ngào từ sâu trong cổ họng anh ta bật ra, giống như tiếng nức nở của những giọt nước cuối cùng trên lòng sông cạn. Anh ta ngẩng mặt lên, vành mắt đỏ hoe đã hiện rõ, như bầu trời ngoài cửa sổ kính sát đất kiểu Pháp bị nhuộm đỏ bởi ánh hoàng hôn.
“Anh yêu em, muốn sống với em cả đời. Chẳng lẽ em không muốn như vậy sao?”
“Em...” Vết thương trên má vẫn còn âm ỉ đau, nhưng vẻ mặt của Ngụy Chỉ đã lộ ra sự động lòng và do dự. “Đương nhiên là em muốn. Nhưng những gì anh nói, em thực sự không làm được.”
“Em có thể làm được, giống như trước đây.” Quý Kì Côn nói. “Chuyện này không khó đối với em đâu.”
“Nhưng mà...”
“Chỉ cần em đồng ý cống hiến cho hạnh phúc của chúng ta, anh sẽ xé bỏ bản thỏa thuận trước hôn nhân, và chuyển ngay một triệu tiền mặt vào thẻ của em dưới danh nghĩa tặng cho.”
“Ngay cả khi sau đó em muốn ly hôn với anh ngay lập tức, em cũng có thể lấy đi một nửa tài sản của anh, ít nhất là hai mươi triệu.”
Lời từ chối của Ngụy Chỉ nghẹn lại trong cổ họng.
“Làm ơn, được không?” Quý Kì Côn như nhìn thấu sự dao động của cô, giọng nói càng thêm mê hoặc, khuôn mặt tuấn tú đó cũng càng thêm động lòng người. “Chúng ta là vợ chồng, vốn dĩ nên cùng nhau nỗ lực để duy trì cuộc hôn nhân.”
“Vợ à, giúp anh lần cuối nhé, được không?” Anh ta ngọt ngào thì thầm bên tai cô.
Sau một hồi im lặng dài, biểu cảm của Ngụy Chỉ có một chút thay đổi. Vẻ ngoan ngoãn vốn chỉ ở trên bề mặt dần dần được thay thế bằng sự lạnh lùng.
“Trước tiên, em muốn xé bỏ bản thỏa thuận tiền hôn nhân.” Cô nói.
Khi Cá Heo Biển Chìm Dần
Đánh giá:
Truyện Khi Cá Heo Biển Chìm Dần
Story
Chương 42: Bản thỏa thuận tiền hôn nhân
10.0/10 từ 24 lượt.