Khi Cá Heo Biển Chìm Dần
Chương 40: Tình yêu không được nhận lại
128@-
Dù có thế nào đi nữa, cứ tiếp tục như vậy thì Quý Kì Côn sẽ vẫn nhởn nhơ ngoài vòng pháp luật.
Tám năm trước, đứng trên con phố đông đúc xe cộ, Ông Tú Việt đã nảy ra suy nghĩ này.
Giống như một hạt giống đã hấp thụ dinh dưỡng suốt một mùa đông, khi gặp mưa xuân liền lập tức bén rễ, nảy mầm và phát triển mạnh mẽ.
Làm thế nào để một giọt nước có thể ẩn mình trong biển cả?
Không lâu sau đó, Quý Kì Côn hoàn toàn mất tích, và hạt giống này cũng đã lớn thành một cái cây cổ thụ không thể lay chuyển.
Bà hiểu rằng, nếu tiếp tục truy đuổi với thân phận "Ông Tú Việt", Quý Kì Côn sẽ chỉ trốn sâu hơn như một con chuột.
Bà phải trở thành một giọt nước khác trong đại dương bao la, để chuẩn bị cho cuộc chiến trả thù tiếp theo.
Bà từ bỏ cái tên "Ông Tú Việt", cùng với ngôi nhà và chiếc xe vừa mới trả hết nợ.
Trước đây, dù trước mặt hay sau lưng, bà luôn cẩn thận, chỉn chu. Bà tin rằng người trưởng thành dù gặp phải bất kỳ trở ngại nào cũng nên giữ một mức độ tôn nghiêm nhất định, vì sự tôn nghiêm thể hiện sự lý trí bên ngoài của một người trưởng thành.
Tuy nhiên, điều này lại trở thành nguồn cơn để mọi người tấn công bà.
Vì bà không chải chuốt, khóc lóc thảm thiết sau cái chết của con gái, mọi người liền phán xét bà giả tạo, làm màu, mọi việc bà làm chỉ là một vỏ bọc giả tạo vì tiền.
Sự đàng hoàng mà bà đã giữ gìn suốt bốn mươi hai năm, không hề sụp đổ ngay cả sau cái chết của con gái, nhưng lại bị chính tay bà hủy hoại vào lúc này.
Bà thuê một căn nhà tự xây cũ kỹ, xuống cấp ở ngoại ô. Mỗi ngày, điều duy nhất bà làm khi mở mắt là nhồi nhét những thực phẩm giàu calo mà trước đây bà luôn tránh.
Ngay cả khi đã no, đã nôn ra, bà vẫn sẽ lau nước mắt, nhặt thức ăn rơi trên đất và tiếp tục nhét đầy vào miệng.
Nôn rồi ăn, ăn rồi nôn.
Bà không bao giờ đụng đến mỹ phẩm nữa.
Mỗi tháng, bà lại vào thành phố một lần.
Nằm trong một khách sạn nhỏ không tên, để một người phụ nữ không biết có bằng cấp liên quan hay không tiêm axit hyaluronic vào mặt bà.
Làm đầy thái dương, làm đầy cánh mũi, làm đầy cằm.
Nằm trong một studio treo biển hiệu thẩm mỹ viện, nhưng lại lén lút thực hiện tiểu phẫu cho khách hàng, để người ta cắt khóe mắt, cắt mí.
Sau khi thân hình dần biến dạng, bà chủ động ra khỏi nhà, đi làm những công việc nặng nhọc để kiếm sống.
Bà tự tạo cho mình một hình ảnh người phụ nữ góa chồng có một cô con gái sống một mình, mỗi tháng vào thành phố để thăm con gái. Bà dựa vào tài ăn nói sắc sảo khi còn làm kinh doanh, nhanh chóng hòa nhập vào cuộc sống nông thôn. Bà học cách nói chuyện, cách đi đứng của họ, hỏi bí quyết nấu những món ăn ngon của từng nhà.
Làm việc dưới ánh nắng gay gắt như thiêu đốt để vận chuyển cát đá, thu hoạch ngô cũng khiến làn da vốn trắng trẻo của bà trở nên đỏ và đen, những đốm nâu trên gò má ngày càng nhiều.
Mỗi đêm, bà lại nấu một nồi cơm lớn, trộn với mỡ lợn, rồi ăn ngấu nghiến.
Theo thời gian, thân hình bà phình to như một quả bóng bay, đôi tay cũng trở nên thô ráp và ngắn ngủn như giấy nhám chà gỗ.
Bà còn học được cách dùng những lời lẽ chanh chua, đanh đá của phụ nữ nông thôn để đuổi những người đàn ông trong làng muốn giở trò với bà. Bà không còn giật mình khi bị động chạm bất ngờ nữa, mà dùng những lời lẽ đanh đá mắng cho những người đàn ông kia bẽ mặt, sợ hãi rồi ngậm ngùi phải bỏ đi.
Bà dần trở thành một giọt nước khác.
Bà trở thành Trịnh Điền Tâm.
Hai năm trước, bà cuối cùng cũng nhận được tin tức của Quý Kì Côn. Sự biến mất của bà khiến Quý Kì Côn nghĩ rằng bà đã từ bỏ việc trả thù. Cậu ta trở về Giang Đô, mở một phòng trưng bày nghệ thuật.
Bà trả lại căn nhà tự xây ở nông thôn, mặc một chiếc váy hoa lớn, đi một đôi dép nhựa màu be, đứng trong phòng tuyển dụng của trung tâm nghệ thuật OCEAN nở một nụ cười trên môi, giống như một chiếc túi ni lông màu mè bị gió thổi căng.
Bà lướt qua Quý Kì Côn, người vừa kết thúc công việc tuyển dụng nhân viên văn phòng.
Cậu ta không nhận ra bà.
Sau khi trở thành nhân viên nhà ăn của trung tâm nghệ thuật OCEAN, bà đã lần lượt tìm đến Đàm Mạnh Ngạn và Tập Man Tinh, những người cũng là nạn nhân, thuyết phục họ hợp tác với mình để trả thù.
Với Tập Man Tinh, bà đã dùng một chút mánh khóe, khiến bà ấy tin tưởng rằng bà có bằng chứng Quý Kì Côn đã làm tổn thương Quý Đằng.
Bà quá hiểu Quý Kì Côn. Bà đã thuộc lòng từng thói quen nhỏ của cậu ta. Bà đã chọn Ngụy Chỉ trong hàng vạn người, tin chắc rằng Quý Kì Côn sẽ chú ý đến cô ấy.
Và cô ấy, cũng không làm bà thất vọng.
“Khi ta biết cháu và Tập Man Tinh đã nói chuyện riêng với nhau, ta đã biết, cháu nhất định sẽ nhận ra điều gì đó. Chỉ là ta không ngờ, cháu lại đoán ra thân phận của ta nhanh đến vậy.”
Ông Tú Việt mỉm cười nhìn Ngụy Chỉ ngồi đối diện bàn gỗ. Trong ánh mắt đen sẫm của bà lóe lên vẻ ngưỡng mộ và kinh ngạc.
“Không biết nên nói là ý trời, hay là vận may của chúng ta quá tốt. Ngụy Chỉ, cháu đã làm tốt hơn những gì ta đã tưởng tượng, thậm chí là vượt xa. Cho nên mới có ngày hôm nay, cháu đứng ở đây, hỏi ta những câu hỏi như vậy.”
“Bà đã lừa Tập Man Tinh,” Ngụy Chỉ nói. “Thứ bà thực sự muốn, không phải vụ án của Quý Đằng, mà là vụ án của Mai Mãn.”
Ông Tú Việt nói một cách chậm rãi, trên mặt lộ vẻ không quan tâm:
“Một người mẹ, đương nhiên phải suy nghĩ cho con cái của mình trước. Nếu kế hoạch của ta thành công, bộ mặt thật của Quý Kì Côn sẽ bị mọi người biết đến, không chỉ có thể rửa sạch oan khuất cho Mai Mãn, mà còn có thể khiến vụ án của Quý Đằng bị gián đoạn thời hạn truy cứu, cho Tập Man Tinh thêm thời gian để tìm kiếm bằng chứng mới. Như vậy làm sao có thể coi là lừa bà ấy được?”
“Là rửa sạch oan khuất cho Mai Mãn, hay là rửa sạch oan khuất cho chính bà?”
“Ý cháu là gì? Ta có oan khuất gì chứ.”
“Nếu thực sự là vì Mai Mãn.” Ngụy Chỉ nhìn thẳng vào mắt bà ta. “Linh hồn trên trời của Mai Mãn, có đồng ý việc bà hy sinh một người phụ nữ vô tội giống như cô ấy, để lấy được bằng chứng trừng phạt Quý Kì Côn không?”
“Cháu không cần phải giảng đạo lý lớn ở đây với ta.” Ông Tú Việt sa sầm mặt lại, giữa những lớp mỡ chồng chất lộ ra vẻ mặt hung dữ. “Chúng ta mỗi người lấy cái mình cần. Cháu cần tiền, ta cần bằng chứng. Ta không phải người tốt, cháu thì trong sạch ở đâu chứ?”
“... Đến bây giờ, bà vẫn cố chấp.” Ngụy Chỉ nói. “Cái chết của Mai Mãn, bà nghĩ chỉ do một mình Quý Kì Côn gây ra sao?”
“Cháu thì hiểu cái gì!” Ông Tú Việt đột nhiên kích động hét lên.
Khuôn mặt bà ta đỏ bừng, mắt trợn to, gân máu ẩn hiện dưới da. Khuôn mặt thường ngày luôn tươi cười bỗng méo mó thành một biểu cảm khó tả.
“Tại sao Mai Mãn cho đến trước khi xảy ra chuyện, chưa từng nói với bà về nỗi đau của cô ấy?”
“Đương nhiên là vì ta bận vì công việc rồi!”
Ông Tú Việt đột nhiên giơ tay lên, chỉ vào một hướng không có ai, ngón tay run rẩy không ngừng vì kích động.
“Lúc đó ta đã làm việc không ngừng nghỉ để trả hết nợ nhà, bay khắp cả nước. Cháu nghĩ một người mẹ đơn thân nuôi một đứa con và đưa nó vào được đại học là chuyện dễ dàng sao?!”
Giọng bà ta từ sâu trong cổ họng bật ra, lúc đầu là một tiếng gầm gừ trầm thấp, sau đó dần cao lên, trở nên sắc nhọn và chói tai. Mỗi câu nói đều như đã dùng hết sức lực toàn thân, giữa các câu chữ tràn đầy sự phẫn nộ và tuyệt vọng không thể kìm nén.
“Bản thân ta tiết kiệm từng đồng để cho con bé cuộc sống tốt nhất. Con thích gì, muốn gì, ta đều mua hết cho nó. Dù nó không có bố, nhưng cũng không khác gì những đứa trẻ khác là bao! Một mình ta gánh vác vai trò của hai người, vừa làm bố vừa phải làm mẹ. Ta làm việc đến mức phải truyền nước biển cũng phải lái xe đến nhà khách hàng để ký hợp đồng. Ta làm nhiều như vậy, cũng chỉ để nó không bị người khác coi thường, để nó không bị thiệt thòi!”
Sau khi nói xong, bà ta vẫn trợn mắt nhìn Ngụy Chỉ. Lồng ngực phập phồng không ngừng vì xúc động mạnh, tiếng th* d*c nặng nề như tiếng rít cuối cùng phát ra từ một cái ống thổi đã mục nát.
Ngụy Chỉ nhìn dáng vẻ của bà ta, không thể không nghĩ đến mẹ của mình.
Vương Lâm và Ông Tú Việt có tính cách hoàn toàn khác nhau, nhưng họ có một điểm chung.
Tình yêu của họ, đầy rẫy sự đau đớn, máu me, hy sinh, nhưng lại hoàn toàn vô nghĩa.
Tình yêu của họ, mang lại cho họ nhiều tổn thương hơn là sự nhận lại.
“Nếu người phạm sai lầm không thể nhìn thẳng vào sai lầm của mình, thì cho dù cuối cùng bà có đưa Quý Kì Côn vào tù, đó cũng không phải là trả thù.” Ngụy Chỉ nói một cách bình thản. “Đó chỉ là sự chuộc tội lỗi của chính mình để tự an ủi bản thân mà thôi.”
Thân hình đồ sộ của Ông Tú Việt khẽ run lên, hai vai như đang gánh chịu một áp lực vô hình. Hai bàn tay nắm chặt lại, các khớp ngón tay trắng bệch vì dùng lực quá mạnh, móng tay cắm sâu vào lòng bàn tay, nhưng dường như bà ta không cảm thấy đau đớn.
Bà ta trừng mắt nhìn Ngụy Chỉ. Vì đã bị chạm đến tận đáy lòng, nên trong mắt bà ta lóe lên ngọn lửa giận dữ như muốn thiêu rụi mọi thứ trước mắt.
“Tôi cũng là một người con gái, cho nên tôi biết, khi gặp phải chuyện như vậy, việc lựa chọn giấu kín mọi chuyện với mẹ, chỉ có hai khả năng.”
Dưới vẻ mặt bình tĩnh của Ngụy Chỉ, suy nghĩ lại cuộn trào như thủy triều. Những con sóng ký ức trong quá khứ vỗ vào vách lòng cô, đều khuấy lên một tiếng vang cay đắng. Những ký ức đã bị phong kín trong lòng, giống như những ngọn lửa ma trơi trong bóng tối, lần lượt bùng lên, chiếu sáng rõ ràng những cảnh tượng trong quá khứ.
Cô yêu mẹ mình hơn bất kỳ ai.
Mẹ cô, cũng yêu con gái bà ấy hơn bất cứ ai.
Tình yêu của họ dành cho nhau, vừa sâu sắc, lại vừa tự cho là đúng. Chính thứ tình yêu đó, đã đẩy họ đến bên bờ vực thẳm.
“Một là biết mẹ bất lực, cố ý giấu kín; hai là biết mẹ không những sẽ không hiểu và ủng hộ mình, mà còn sẽ trở thành một người làm tổn thương thứ hai, cố tình che giấu để bảo vệ bản thân mình.”
“Bà là loại mẹ nào, Ông Tú Việt?”
Sau khi Ngụy Chỉ nói xong, một lúc lâu sau trong căn gác mái chỉ có tiếng thở hổn hển gần như r*n r* của Ông Tú Việt. Đàm Mạnh Ngạn như một cái bóng không tiếng động, sau khi Ngụy Chỉ vạch trần thân phận của Ông Tú Việt, anh cũng không hề cử động.
Môi của Ông Tú Việt run rẩy, lúc thì mím chặt, lúc thì khẽ hé ra. Trong đôi mắt vẫn còn tràn đầy lửa giận, nước mắt không thể kiểm soát được tuôn ra.
Những giọt nước đã gột rửa sự phẫn nộ đang bùng cháy dữ dội. Biểu cảm trên khuôn mặt bà ta, gần với nỗi đau tột cùng của việc bị người ta xé toạc chiếc mặt nạ đã dính rịt vào da thịt.
Bà ta muốn phản bác và phủ nhận, nhưng cảm xúc đã phản bội lý trí, nước mắt vỡ òa càng dập tắt giọng nói muốn được thoát ra từ cổ họng.
Trong dòng nước mắt nhạt nhòa, bà ta nhìn thấy mình ba mươi năm trước, trong khoảng thời gian đã bị phong kín, ố vàng và u ám.
Bà của ba mươi năm về trước, trên bàn sinh, đã ôm lấy một khối thịt đã phải trải qua sinh tử khổ đau, mới rời ra từ cơ thể mình. Khối thịt đó, lúc đầu nhìn rất buồn cười, nhăn nhúm, ngay cả mắt cũng không mở. Nhưng từ cái nhìn đầu tiên, không, thậm chí còn sớm hơn nữa, khi khối thịt đó vẫn còn ở trong cơ thể bà, bà đã quyết định sẽ dùng hết sức lực để cho nó một cuộc đời trọn vẹn.
Năm đó, bà mới hai mươi tuổi. Sau khi tốt nghiệp cấp ba, bà rời quê đi làm, trong lúc làm lễ tân ở một công ty, bà đã yêu một người đàn ông cùng quê.
Sau khi biết bà mang thai, người đàn ông đó sợ hãi bỏ trốn đến nơi khác, gửi tin nhắn chia tay cho bà trên chiếc tàu hỏa.
Mọi người đều khuyên bà phá thai, bà đã do dự, nhưng cuối cùng vẫn quyết định sinh ra.
Bà muốn chứng minh, một mình bà cũng có thể tự nuôi con.
Vì không muốn đứa con gái mà bà đã vất vả sinh ra mang họ của người đàn ông tệ bạc, cũng không muốn con mang họ của người ông nội nghiện rượu, cho nên, bà đã đặt tên cho con là "Mai Mãn". "Mai" là họ của người mẹ đã mất của bà.
Bà không hề bất hạnh, bà sẽ dùng cả cuộc đời của "Mai Mãn" để chứng minh điều đó.
Cũng vì sự kiên trì này, cùng với sự nghi ngờ và chán ghét đàn ông, bà đã từ chối tất cả các cuộc xem mắt, mai mối sau này, kiên quyết một mình nuôi Mai Mãn trưởng thành.
Bà nghỉ việc ở công ty, chuyển sang làm nhân viên kinh doanh bán bảo hiểm. Từ năm hai mươi đến bốn mươi hai tuổi, bà đã lăn lộn, từ một nhân viên kinh doanh cấp thấp không có nền tảng nào, trở thành người bán hàng giỏi nhất của công ty bảo hiểm, cuối cùng trở thành một quản lý cấp trung của công ty.
Trong đó có bao nhiêu cay đắng, bao nhiêu nước mắt, bà đều lặng lẽ nuốt vào. Ngay cả khi say khướt trên bàn nhậu, sau khi về nhà, bà cũng sẽ tự nhốt mình trong nhà vệ sinh, từ chối mọi sự giúp đỡ của con gái, không muốn con mình nhìn thấy bóng tối ẩn dưới vẻ ngoài hào nhoáng đó.
Bởi vì cuộc đời của Mai Mãn phải là trọn vẹn.
Yêu cầu cực cao của Ông Tú Việt đối với bản thân đã được chuyển sang Mai Mãn. Đạo đức, trí tuệ, thể lực, thẩm mỹ, kỹ năng lao động đều phải phát triển toàn diện, đứng đầu.
Đồng thời, bà cũng không cho phép Mai Mãn nghi ngờ quyết định của bà. Bà đã cố gắng hết sức để cho Mai Mãn cuộc sống tốt nhất, với điều kiện là Mai Mãn phải là một "đứa trẻ ngoan".
Khi những người cùng tuổi còn đang chơi trò mê cung và thước kẻ, Mai Mãn đã có chiếc điện thoại di động đầu tiên của mình.
Bà yêu cầu Mai Mãn mỗi ngày đi học, tan học, về đến nhà, đều phải gọi điện thoại báo cáo lịch trình cho bà.
Nếu một môn học nào đó không đạt điểm cao nhất, bà sẽ thức trắng đêm cùng Mai Mãn phân tích nguyên nhân sai sót, cho đến khi con bé hứa lần sau nhất định sẽ không làm bà thất vọng nữa. Mỗi khi như vậy, trong lòng bà vừa được an ủi, lại vừa bất an. An ủi là vì con gái hiểu chuyện, bất an là vì một nỗi lo lắng không rõ ràng trong lòng.
"Mẹ ơi, con xin lỗi."
"Mẹ ơi, đó là lỗi của con."
"Mẹ ơi, đừng giận nữa."
Đứa con gái nhỏ cẩn thận lau đi nước mắt trên mặt bà, thề thốt sẽ không bao giờ làm bà thất vọng nữa. Nước mắt chỉ ngừng rơi khi đứng trước mặt con gái, lòng tràn đầy hối hận.
"Mẹ đều là vì muốn tốt cho con, Mai Mãn." Bà ôm lấy thân hình nhỏ bé của con gái, nói một cách nghiêm túc. "Xã hội này, không học hành thì không có tương lai. Không học hành sau này chỉ có thể đi lượm ve chai, rửa bát. Mọi người không chỉ cười con, mà còn cười mẹ đã không dạy dỗ con nên người..."
Mai Mãn nhỏ bé trong vòng tay bà gật đầu một cách ngây thơ. Có lẽ con bé vẫn chưa hiểu rửa bát và lượm ve chai có gì đáng sợ, nhưng để mẹ không còn đau lòng nữa, con bé sẵn lòng hứa bất cứ điều gì.
Vì con bé yêu bà.
"Chủ nhân, em xin lỗi."
"Chủ nhân, đừng giận nữa."
Vì con bé yêu cậu ta.
Vì con bé đã quen với việc nịnh nọt một cách hèn mọn, để cầu xin một tình yêu có điều kiện.
Khi nửa đêm tỉnh giấc, lý trí của Ông Tú Việt sẽ phá vỡ nỗi sợ hãi của cảm xúc, phát ra một câu hỏi nhỏ.
Đứa con gái đã không còn nhận ra được nằm trong nhà xác lạnh lẽo, lẽ nào chỉ là lỗi của một mình Quý Kì Côn sao?
Nếu bà thực sự là một người mẹ không có gì đáng chê trách như bà vẫn nghĩ, tại sao con gái bà cho đến khi bước vào ngõ cụt, cũng chưa từng bộc lộ một lần sự yếu đuối trong lòng trước mặt bà?
Hay là đã từng, chỉ là do bà không hề nhận ra.
"Mẹ ơi, mẹ bận không?"
Nửa năm trước khi con gái tự tử, bà đã nhận được tin nhắn của con gái.
Lúc đó, bà đang tiếp khách trên bàn nhậu. Vì một hợp đồng bảo hiểm lớn của một công ty, bà đã nôn hai lần, nhưng vẫn không từ chối một chén rượu nào trên bàn nhậu.
Bà dùng những ngón tay yếu ớt gõ một tin nhắn ngắn gọn như thường lệ trên điện thoại.
"Có chuyện gì vậy?"
"Gần đây con hơi buồn... Con cũng không biết là vấn đề của con hay là do vấn đề của người khác."
"Có phải con đang hẹn hò với ai ở đại học rồi không?" Ông Tú Việt không còn bận tâm đến cuộc trò chuyện trên bàn nhậu nữa. Bà dùng đôi mắt lờ mờ cố gắng tập trung vào màn hình, dùng trí nhớ cơ thể của ngón tay nhanh chóng gõ ra một câu, rồi gửi đi.
"Trước khi đi mẹ đã dặn con thế nào? Đừng hẹn hò với ai ở đại học, những người gặp con ở giai đoạn lưng chừng này đều không chân thành, đều sẽ không cùng con có thể đi đến cuối cuộc đời được đâu!"
"Con không hẹn hò với ai cả, đây là con đang nói chuyện về một người bạn."
Bà phớt lờ câu trả lời của Mai Mãn, tiếp tục gõ mạnh vào màn hình:
"Nhớ lời mẹ nói! Cho dù con có thích một cậu con trai nào đó ở đại học, cũng nhất định không được quan hệ với cậu ta! Trước hôn nhân tuyệt đối không được làm chuyện bậy bạ, nếu không đời con sẽ bị hủy hoại!"
"Con biết rồi, mẹ."
Sau đó bà đã trả lời gì, bà đã quên. Có lẽ là không tiếp tục trả lời nữa.
Trong ký ức của bà, chỉ còn lại mùi hôi thối của chất nôn trong nhà vệ sinh đêm đó.
Bà đã quên mất điều gì thực sự là quan trọng.
Từ trước đến nay, vẫn luôn là như vậy.
Mãi cho đến khi mất đi hoàn toàn, bà mới phát hiện ra mình đã sai ở đâu.
Con gái đã từng giơ tay ra cầu cứu bà.
Và bà đã không nắm lấy.
Khi Cá Heo Biển Chìm Dần
Dù có thế nào đi nữa, cứ tiếp tục như vậy thì Quý Kì Côn sẽ vẫn nhởn nhơ ngoài vòng pháp luật.
Tám năm trước, đứng trên con phố đông đúc xe cộ, Ông Tú Việt đã nảy ra suy nghĩ này.
Giống như một hạt giống đã hấp thụ dinh dưỡng suốt một mùa đông, khi gặp mưa xuân liền lập tức bén rễ, nảy mầm và phát triển mạnh mẽ.
Làm thế nào để một giọt nước có thể ẩn mình trong biển cả?
Không lâu sau đó, Quý Kì Côn hoàn toàn mất tích, và hạt giống này cũng đã lớn thành một cái cây cổ thụ không thể lay chuyển.
Bà hiểu rằng, nếu tiếp tục truy đuổi với thân phận "Ông Tú Việt", Quý Kì Côn sẽ chỉ trốn sâu hơn như một con chuột.
Bà phải trở thành một giọt nước khác trong đại dương bao la, để chuẩn bị cho cuộc chiến trả thù tiếp theo.
Bà từ bỏ cái tên "Ông Tú Việt", cùng với ngôi nhà và chiếc xe vừa mới trả hết nợ.
Trước đây, dù trước mặt hay sau lưng, bà luôn cẩn thận, chỉn chu. Bà tin rằng người trưởng thành dù gặp phải bất kỳ trở ngại nào cũng nên giữ một mức độ tôn nghiêm nhất định, vì sự tôn nghiêm thể hiện sự lý trí bên ngoài của một người trưởng thành.
Tuy nhiên, điều này lại trở thành nguồn cơn để mọi người tấn công bà.
Vì bà không chải chuốt, khóc lóc thảm thiết sau cái chết của con gái, mọi người liền phán xét bà giả tạo, làm màu, mọi việc bà làm chỉ là một vỏ bọc giả tạo vì tiền.
Sự đàng hoàng mà bà đã giữ gìn suốt bốn mươi hai năm, không hề sụp đổ ngay cả sau cái chết của con gái, nhưng lại bị chính tay bà hủy hoại vào lúc này.
Bà thuê một căn nhà tự xây cũ kỹ, xuống cấp ở ngoại ô. Mỗi ngày, điều duy nhất bà làm khi mở mắt là nhồi nhét những thực phẩm giàu calo mà trước đây bà luôn tránh.
Ngay cả khi đã no, đã nôn ra, bà vẫn sẽ lau nước mắt, nhặt thức ăn rơi trên đất và tiếp tục nhét đầy vào miệng.
Nôn rồi ăn, ăn rồi nôn.
Bà không bao giờ đụng đến mỹ phẩm nữa.
Mỗi tháng, bà lại vào thành phố một lần.
Nằm trong một khách sạn nhỏ không tên, để một người phụ nữ không biết có bằng cấp liên quan hay không tiêm axit hyaluronic vào mặt bà.
Làm đầy thái dương, làm đầy cánh mũi, làm đầy cằm.
Nằm trong một studio treo biển hiệu thẩm mỹ viện, nhưng lại lén lút thực hiện tiểu phẫu cho khách hàng, để người ta cắt khóe mắt, cắt mí.
Sau khi thân hình dần biến dạng, bà chủ động ra khỏi nhà, đi làm những công việc nặng nhọc để kiếm sống.
Bà tự tạo cho mình một hình ảnh người phụ nữ góa chồng có một cô con gái sống một mình, mỗi tháng vào thành phố để thăm con gái. Bà dựa vào tài ăn nói sắc sảo khi còn làm kinh doanh, nhanh chóng hòa nhập vào cuộc sống nông thôn. Bà học cách nói chuyện, cách đi đứng của họ, hỏi bí quyết nấu những món ăn ngon của từng nhà.
Làm việc dưới ánh nắng gay gắt như thiêu đốt để vận chuyển cát đá, thu hoạch ngô cũng khiến làn da vốn trắng trẻo của bà trở nên đỏ và đen, những đốm nâu trên gò má ngày càng nhiều.
Mỗi đêm, bà lại nấu một nồi cơm lớn, trộn với mỡ lợn, rồi ăn ngấu nghiến.
Theo thời gian, thân hình bà phình to như một quả bóng bay, đôi tay cũng trở nên thô ráp và ngắn ngủn như giấy nhám chà gỗ.
Bà còn học được cách dùng những lời lẽ chanh chua, đanh đá của phụ nữ nông thôn để đuổi những người đàn ông trong làng muốn giở trò với bà. Bà không còn giật mình khi bị động chạm bất ngờ nữa, mà dùng những lời lẽ đanh đá mắng cho những người đàn ông kia bẽ mặt, sợ hãi rồi ngậm ngùi phải bỏ đi.
Bà dần trở thành một giọt nước khác.
Bà trở thành Trịnh Điền Tâm.
Hai năm trước, bà cuối cùng cũng nhận được tin tức của Quý Kì Côn. Sự biến mất của bà khiến Quý Kì Côn nghĩ rằng bà đã từ bỏ việc trả thù. Cậu ta trở về Giang Đô, mở một phòng trưng bày nghệ thuật.
Bà trả lại căn nhà tự xây ở nông thôn, mặc một chiếc váy hoa lớn, đi một đôi dép nhựa màu be, đứng trong phòng tuyển dụng của trung tâm nghệ thuật OCEAN nở một nụ cười trên môi, giống như một chiếc túi ni lông màu mè bị gió thổi căng.
Bà lướt qua Quý Kì Côn, người vừa kết thúc công việc tuyển dụng nhân viên văn phòng.
Cậu ta không nhận ra bà.
Sau khi trở thành nhân viên nhà ăn của trung tâm nghệ thuật OCEAN, bà đã lần lượt tìm đến Đàm Mạnh Ngạn và Tập Man Tinh, những người cũng là nạn nhân, thuyết phục họ hợp tác với mình để trả thù.
Với Tập Man Tinh, bà đã dùng một chút mánh khóe, khiến bà ấy tin tưởng rằng bà có bằng chứng Quý Kì Côn đã làm tổn thương Quý Đằng.
Bà quá hiểu Quý Kì Côn. Bà đã thuộc lòng từng thói quen nhỏ của cậu ta. Bà đã chọn Ngụy Chỉ trong hàng vạn người, tin chắc rằng Quý Kì Côn sẽ chú ý đến cô ấy.
Và cô ấy, cũng không làm bà thất vọng.
“Khi ta biết cháu và Tập Man Tinh đã nói chuyện riêng với nhau, ta đã biết, cháu nhất định sẽ nhận ra điều gì đó. Chỉ là ta không ngờ, cháu lại đoán ra thân phận của ta nhanh đến vậy.”
Ông Tú Việt mỉm cười nhìn Ngụy Chỉ ngồi đối diện bàn gỗ. Trong ánh mắt đen sẫm của bà lóe lên vẻ ngưỡng mộ và kinh ngạc.
“Không biết nên nói là ý trời, hay là vận may của chúng ta quá tốt. Ngụy Chỉ, cháu đã làm tốt hơn những gì ta đã tưởng tượng, thậm chí là vượt xa. Cho nên mới có ngày hôm nay, cháu đứng ở đây, hỏi ta những câu hỏi như vậy.”
“Bà đã lừa Tập Man Tinh,” Ngụy Chỉ nói. “Thứ bà thực sự muốn, không phải vụ án của Quý Đằng, mà là vụ án của Mai Mãn.”
Ông Tú Việt nói một cách chậm rãi, trên mặt lộ vẻ không quan tâm:
“Một người mẹ, đương nhiên phải suy nghĩ cho con cái của mình trước. Nếu kế hoạch của ta thành công, bộ mặt thật của Quý Kì Côn sẽ bị mọi người biết đến, không chỉ có thể rửa sạch oan khuất cho Mai Mãn, mà còn có thể khiến vụ án của Quý Đằng bị gián đoạn thời hạn truy cứu, cho Tập Man Tinh thêm thời gian để tìm kiếm bằng chứng mới. Như vậy làm sao có thể coi là lừa bà ấy được?”
“Là rửa sạch oan khuất cho Mai Mãn, hay là rửa sạch oan khuất cho chính bà?”
“Ý cháu là gì? Ta có oan khuất gì chứ.”
“Nếu thực sự là vì Mai Mãn.” Ngụy Chỉ nhìn thẳng vào mắt bà ta. “Linh hồn trên trời của Mai Mãn, có đồng ý việc bà hy sinh một người phụ nữ vô tội giống như cô ấy, để lấy được bằng chứng trừng phạt Quý Kì Côn không?”
“Cháu không cần phải giảng đạo lý lớn ở đây với ta.” Ông Tú Việt sa sầm mặt lại, giữa những lớp mỡ chồng chất lộ ra vẻ mặt hung dữ. “Chúng ta mỗi người lấy cái mình cần. Cháu cần tiền, ta cần bằng chứng. Ta không phải người tốt, cháu thì trong sạch ở đâu chứ?”
“... Đến bây giờ, bà vẫn cố chấp.” Ngụy Chỉ nói. “Cái chết của Mai Mãn, bà nghĩ chỉ do một mình Quý Kì Côn gây ra sao?”
“Cháu thì hiểu cái gì!” Ông Tú Việt đột nhiên kích động hét lên.
Khuôn mặt bà ta đỏ bừng, mắt trợn to, gân máu ẩn hiện dưới da. Khuôn mặt thường ngày luôn tươi cười bỗng méo mó thành một biểu cảm khó tả.
“Tại sao Mai Mãn cho đến trước khi xảy ra chuyện, chưa từng nói với bà về nỗi đau của cô ấy?”
“Đương nhiên là vì ta bận vì công việc rồi!”
Ông Tú Việt đột nhiên giơ tay lên, chỉ vào một hướng không có ai, ngón tay run rẩy không ngừng vì kích động.
“Lúc đó ta đã làm việc không ngừng nghỉ để trả hết nợ nhà, bay khắp cả nước. Cháu nghĩ một người mẹ đơn thân nuôi một đứa con và đưa nó vào được đại học là chuyện dễ dàng sao?!”
Giọng bà ta từ sâu trong cổ họng bật ra, lúc đầu là một tiếng gầm gừ trầm thấp, sau đó dần cao lên, trở nên sắc nhọn và chói tai. Mỗi câu nói đều như đã dùng hết sức lực toàn thân, giữa các câu chữ tràn đầy sự phẫn nộ và tuyệt vọng không thể kìm nén.
“Bản thân ta tiết kiệm từng đồng để cho con bé cuộc sống tốt nhất. Con thích gì, muốn gì, ta đều mua hết cho nó. Dù nó không có bố, nhưng cũng không khác gì những đứa trẻ khác là bao! Một mình ta gánh vác vai trò của hai người, vừa làm bố vừa phải làm mẹ. Ta làm việc đến mức phải truyền nước biển cũng phải lái xe đến nhà khách hàng để ký hợp đồng. Ta làm nhiều như vậy, cũng chỉ để nó không bị người khác coi thường, để nó không bị thiệt thòi!”
Sau khi nói xong, bà ta vẫn trợn mắt nhìn Ngụy Chỉ. Lồng ngực phập phồng không ngừng vì xúc động mạnh, tiếng th* d*c nặng nề như tiếng rít cuối cùng phát ra từ một cái ống thổi đã mục nát.
Ngụy Chỉ nhìn dáng vẻ của bà ta, không thể không nghĩ đến mẹ của mình.
Vương Lâm và Ông Tú Việt có tính cách hoàn toàn khác nhau, nhưng họ có một điểm chung.
Tình yêu của họ, đầy rẫy sự đau đớn, máu me, hy sinh, nhưng lại hoàn toàn vô nghĩa.
Tình yêu của họ, mang lại cho họ nhiều tổn thương hơn là sự nhận lại.
“Nếu người phạm sai lầm không thể nhìn thẳng vào sai lầm của mình, thì cho dù cuối cùng bà có đưa Quý Kì Côn vào tù, đó cũng không phải là trả thù.” Ngụy Chỉ nói một cách bình thản. “Đó chỉ là sự chuộc tội lỗi của chính mình để tự an ủi bản thân mà thôi.”
Thân hình đồ sộ của Ông Tú Việt khẽ run lên, hai vai như đang gánh chịu một áp lực vô hình. Hai bàn tay nắm chặt lại, các khớp ngón tay trắng bệch vì dùng lực quá mạnh, móng tay cắm sâu vào lòng bàn tay, nhưng dường như bà ta không cảm thấy đau đớn.
Bà ta trừng mắt nhìn Ngụy Chỉ. Vì đã bị chạm đến tận đáy lòng, nên trong mắt bà ta lóe lên ngọn lửa giận dữ như muốn thiêu rụi mọi thứ trước mắt.
“Tôi cũng là một người con gái, cho nên tôi biết, khi gặp phải chuyện như vậy, việc lựa chọn giấu kín mọi chuyện với mẹ, chỉ có hai khả năng.”
Dưới vẻ mặt bình tĩnh của Ngụy Chỉ, suy nghĩ lại cuộn trào như thủy triều. Những con sóng ký ức trong quá khứ vỗ vào vách lòng cô, đều khuấy lên một tiếng vang cay đắng. Những ký ức đã bị phong kín trong lòng, giống như những ngọn lửa ma trơi trong bóng tối, lần lượt bùng lên, chiếu sáng rõ ràng những cảnh tượng trong quá khứ.
Cô yêu mẹ mình hơn bất kỳ ai.
Mẹ cô, cũng yêu con gái bà ấy hơn bất cứ ai.
Tình yêu của họ dành cho nhau, vừa sâu sắc, lại vừa tự cho là đúng. Chính thứ tình yêu đó, đã đẩy họ đến bên bờ vực thẳm.
“Một là biết mẹ bất lực, cố ý giấu kín; hai là biết mẹ không những sẽ không hiểu và ủng hộ mình, mà còn sẽ trở thành một người làm tổn thương thứ hai, cố tình che giấu để bảo vệ bản thân mình.”
“Bà là loại mẹ nào, Ông Tú Việt?”
Sau khi Ngụy Chỉ nói xong, một lúc lâu sau trong căn gác mái chỉ có tiếng thở hổn hển gần như r*n r* của Ông Tú Việt. Đàm Mạnh Ngạn như một cái bóng không tiếng động, sau khi Ngụy Chỉ vạch trần thân phận của Ông Tú Việt, anh cũng không hề cử động.
Môi của Ông Tú Việt run rẩy, lúc thì mím chặt, lúc thì khẽ hé ra. Trong đôi mắt vẫn còn tràn đầy lửa giận, nước mắt không thể kiểm soát được tuôn ra.
Những giọt nước đã gột rửa sự phẫn nộ đang bùng cháy dữ dội. Biểu cảm trên khuôn mặt bà ta, gần với nỗi đau tột cùng của việc bị người ta xé toạc chiếc mặt nạ đã dính rịt vào da thịt.
Bà ta muốn phản bác và phủ nhận, nhưng cảm xúc đã phản bội lý trí, nước mắt vỡ òa càng dập tắt giọng nói muốn được thoát ra từ cổ họng.
Trong dòng nước mắt nhạt nhòa, bà ta nhìn thấy mình ba mươi năm trước, trong khoảng thời gian đã bị phong kín, ố vàng và u ám.
Bà của ba mươi năm về trước, trên bàn sinh, đã ôm lấy một khối thịt đã phải trải qua sinh tử khổ đau, mới rời ra từ cơ thể mình. Khối thịt đó, lúc đầu nhìn rất buồn cười, nhăn nhúm, ngay cả mắt cũng không mở. Nhưng từ cái nhìn đầu tiên, không, thậm chí còn sớm hơn nữa, khi khối thịt đó vẫn còn ở trong cơ thể bà, bà đã quyết định sẽ dùng hết sức lực để cho nó một cuộc đời trọn vẹn.
Năm đó, bà mới hai mươi tuổi. Sau khi tốt nghiệp cấp ba, bà rời quê đi làm, trong lúc làm lễ tân ở một công ty, bà đã yêu một người đàn ông cùng quê.
Sau khi biết bà mang thai, người đàn ông đó sợ hãi bỏ trốn đến nơi khác, gửi tin nhắn chia tay cho bà trên chiếc tàu hỏa.
Mọi người đều khuyên bà phá thai, bà đã do dự, nhưng cuối cùng vẫn quyết định sinh ra.
Bà muốn chứng minh, một mình bà cũng có thể tự nuôi con.
Vì không muốn đứa con gái mà bà đã vất vả sinh ra mang họ của người đàn ông tệ bạc, cũng không muốn con mang họ của người ông nội nghiện rượu, cho nên, bà đã đặt tên cho con là "Mai Mãn". "Mai" là họ của người mẹ đã mất của bà.
Bà không hề bất hạnh, bà sẽ dùng cả cuộc đời của "Mai Mãn" để chứng minh điều đó.
Cũng vì sự kiên trì này, cùng với sự nghi ngờ và chán ghét đàn ông, bà đã từ chối tất cả các cuộc xem mắt, mai mối sau này, kiên quyết một mình nuôi Mai Mãn trưởng thành.
Bà nghỉ việc ở công ty, chuyển sang làm nhân viên kinh doanh bán bảo hiểm. Từ năm hai mươi đến bốn mươi hai tuổi, bà đã lăn lộn, từ một nhân viên kinh doanh cấp thấp không có nền tảng nào, trở thành người bán hàng giỏi nhất của công ty bảo hiểm, cuối cùng trở thành một quản lý cấp trung của công ty.
Trong đó có bao nhiêu cay đắng, bao nhiêu nước mắt, bà đều lặng lẽ nuốt vào. Ngay cả khi say khướt trên bàn nhậu, sau khi về nhà, bà cũng sẽ tự nhốt mình trong nhà vệ sinh, từ chối mọi sự giúp đỡ của con gái, không muốn con mình nhìn thấy bóng tối ẩn dưới vẻ ngoài hào nhoáng đó.
Bởi vì cuộc đời của Mai Mãn phải là trọn vẹn.
Yêu cầu cực cao của Ông Tú Việt đối với bản thân đã được chuyển sang Mai Mãn. Đạo đức, trí tuệ, thể lực, thẩm mỹ, kỹ năng lao động đều phải phát triển toàn diện, đứng đầu.
Đồng thời, bà cũng không cho phép Mai Mãn nghi ngờ quyết định của bà. Bà đã cố gắng hết sức để cho Mai Mãn cuộc sống tốt nhất, với điều kiện là Mai Mãn phải là một "đứa trẻ ngoan".
Khi những người cùng tuổi còn đang chơi trò mê cung và thước kẻ, Mai Mãn đã có chiếc điện thoại di động đầu tiên của mình.
Bà yêu cầu Mai Mãn mỗi ngày đi học, tan học, về đến nhà, đều phải gọi điện thoại báo cáo lịch trình cho bà.
Nếu một môn học nào đó không đạt điểm cao nhất, bà sẽ thức trắng đêm cùng Mai Mãn phân tích nguyên nhân sai sót, cho đến khi con bé hứa lần sau nhất định sẽ không làm bà thất vọng nữa. Mỗi khi như vậy, trong lòng bà vừa được an ủi, lại vừa bất an. An ủi là vì con gái hiểu chuyện, bất an là vì một nỗi lo lắng không rõ ràng trong lòng.
"Mẹ ơi, con xin lỗi."
"Mẹ ơi, đó là lỗi của con."
"Mẹ ơi, đừng giận nữa."
Đứa con gái nhỏ cẩn thận lau đi nước mắt trên mặt bà, thề thốt sẽ không bao giờ làm bà thất vọng nữa. Nước mắt chỉ ngừng rơi khi đứng trước mặt con gái, lòng tràn đầy hối hận.
"Mẹ đều là vì muốn tốt cho con, Mai Mãn." Bà ôm lấy thân hình nhỏ bé của con gái, nói một cách nghiêm túc. "Xã hội này, không học hành thì không có tương lai. Không học hành sau này chỉ có thể đi lượm ve chai, rửa bát. Mọi người không chỉ cười con, mà còn cười mẹ đã không dạy dỗ con nên người..."
Mai Mãn nhỏ bé trong vòng tay bà gật đầu một cách ngây thơ. Có lẽ con bé vẫn chưa hiểu rửa bát và lượm ve chai có gì đáng sợ, nhưng để mẹ không còn đau lòng nữa, con bé sẵn lòng hứa bất cứ điều gì.
Vì con bé yêu bà.
"Chủ nhân, em xin lỗi."
"Chủ nhân, đừng giận nữa."
Vì con bé yêu cậu ta.
Vì con bé đã quen với việc nịnh nọt một cách hèn mọn, để cầu xin một tình yêu có điều kiện.
Khi nửa đêm tỉnh giấc, lý trí của Ông Tú Việt sẽ phá vỡ nỗi sợ hãi của cảm xúc, phát ra một câu hỏi nhỏ.
Đứa con gái đã không còn nhận ra được nằm trong nhà xác lạnh lẽo, lẽ nào chỉ là lỗi của một mình Quý Kì Côn sao?
Nếu bà thực sự là một người mẹ không có gì đáng chê trách như bà vẫn nghĩ, tại sao con gái bà cho đến khi bước vào ngõ cụt, cũng chưa từng bộc lộ một lần sự yếu đuối trong lòng trước mặt bà?
Hay là đã từng, chỉ là do bà không hề nhận ra.
"Mẹ ơi, mẹ bận không?"
Nửa năm trước khi con gái tự tử, bà đã nhận được tin nhắn của con gái.
Lúc đó, bà đang tiếp khách trên bàn nhậu. Vì một hợp đồng bảo hiểm lớn của một công ty, bà đã nôn hai lần, nhưng vẫn không từ chối một chén rượu nào trên bàn nhậu.
Bà dùng những ngón tay yếu ớt gõ một tin nhắn ngắn gọn như thường lệ trên điện thoại.
"Có chuyện gì vậy?"
"Gần đây con hơi buồn... Con cũng không biết là vấn đề của con hay là do vấn đề của người khác."
"Có phải con đang hẹn hò với ai ở đại học rồi không?" Ông Tú Việt không còn bận tâm đến cuộc trò chuyện trên bàn nhậu nữa. Bà dùng đôi mắt lờ mờ cố gắng tập trung vào màn hình, dùng trí nhớ cơ thể của ngón tay nhanh chóng gõ ra một câu, rồi gửi đi.
"Trước khi đi mẹ đã dặn con thế nào? Đừng hẹn hò với ai ở đại học, những người gặp con ở giai đoạn lưng chừng này đều không chân thành, đều sẽ không cùng con có thể đi đến cuối cuộc đời được đâu!"
"Con không hẹn hò với ai cả, đây là con đang nói chuyện về một người bạn."
Bà phớt lờ câu trả lời của Mai Mãn, tiếp tục gõ mạnh vào màn hình:
"Nhớ lời mẹ nói! Cho dù con có thích một cậu con trai nào đó ở đại học, cũng nhất định không được quan hệ với cậu ta! Trước hôn nhân tuyệt đối không được làm chuyện bậy bạ, nếu không đời con sẽ bị hủy hoại!"
"Con biết rồi, mẹ."
Sau đó bà đã trả lời gì, bà đã quên. Có lẽ là không tiếp tục trả lời nữa.
Trong ký ức của bà, chỉ còn lại mùi hôi thối của chất nôn trong nhà vệ sinh đêm đó.
Bà đã quên mất điều gì thực sự là quan trọng.
Từ trước đến nay, vẫn luôn là như vậy.
Mãi cho đến khi mất đi hoàn toàn, bà mới phát hiện ra mình đã sai ở đâu.
Con gái đã từng giơ tay ra cầu cứu bà.
Và bà đã không nắm lấy.
Khi Cá Heo Biển Chìm Dần
Đánh giá:
Truyện Khi Cá Heo Biển Chìm Dần
Story
Chương 40: Tình yêu không được nhận lại
10.0/10 từ 24 lượt.