Khi Cá Heo Biển Chìm Dần

Chương 2: Kết hôn là sự giải thoát

137@-

"Ngụy Chỉ, em trai cô đến tìm cô đấy. Đang đứng trước lối vào phòng tranh.”


Ba giờ chiều, Ngụy Chỉ đang ngồi tại bàn làm việc, xử lý báo cáo thuế quý thì Tiểu Thái -thủ quỹ bước vào với một ly Starbucks trong tay.


“Em trai tôi á?” Ngụy Chỉ ngẩng đầu, hơi ngạc nhiên.


“Ừ.” Công việc của Tiểu Thái ngay sát cạnh cô, cô ta ngồi phịch xuống ghế xoay, đặt ly cà phê nóng lên bàn, nói bâng quơ: “Dù sao thì anh ta tự xưng là em trai cô, trông cũng khá giống đấy.”


“Cảm ơn cô.”


Ngụy Chỉ thoát khỏi hệ thống tài chính, cầm điện thoại rồi đi xuống lầu.


“… Trông rất giống cô, nghèo khổ và tồi tàn.” Tiểu Thái thì thầm như muỗi kêu.


Kế toán kho ngồi đối diện liền nhếch mép cười với Tiểu Thái.


Ánh mắt Tiểu Thái dõi theo bóng lưng của Ngụy Chỉ, từ chiếc áo sơ mi kaki và áo khoác, mỗi chiếc trông không quá một trăm tệ, đến chiếc quần ống rộng kẻ sọc sáng màu, cuối cùng dừng lại ở chiếc túi đeo LV đặt trên bàn làm việc của Ngụy Chỉ.


Khóe môi Tiểu Thái khẽ cong lên rồi lại cụp xuống, từ cổ họng bật ra một tiếng cười khinh khỉnh.


Kế toán kho ngồi đối diện Tiểu Thái cười khúc khích: “Sao? Ghen tị vì người ta đang leo lên nấc thang xã hội à?”


“Tôi kiếm tiền đàng hoàng, việc gì phải ghen? Ghen với cái túi fake của cô ta chắc?” Tiểu Thái lầm bầm, “Đồ đào mỏ, mê tiền.”


“Cá không? Lát nữa thế nào cô ta cũng lấy túi rồi chuồn sớm cho coi.” Kế toán kho lẩm bẩm nói.


“Bà chủ tương lai mà phải đích thân quay lại lấy túi xách sao? Đừng mơ, chắc chắn là sếp đích thân lên lấy.” Tiểu Thái cười khẩy.


Quản lý tài chính ngồi trong căn phòng ngăn kính, nghe trọn cuộc đối thoại nhưng không hề can thiệp. Can thiệp thì được gì? Không can thiệp thì còn nghe được chuyện vui. Thỉnh thoảng, anh ta cũng bưng ly cà phê ra đứng cạnh cửa kính, buông vài câu trung lập vu vơ để hòa nhập với đám đồng nghiệp.


Miễn là không động đến lợi ích cá nhân, thì tốt nhất là không đắc tội ai - đó là bí quyết sinh tồn của hầu hết quản lý cấp trung như anh ta trong giới công sở.


Trước cửa phòng trưng bày, Ngụy Chỉ đang cố thuyết phục Ngụy Lai về nhà.


“Mày rảnh quá hả? Không phải đã dặn rồi đừng đến chỗ làm tìm chị sao?”


“Em có tìm chị đâu, em tìm anh rể cơ mà, chị lo gì!”


“Anh ấy đang làm việc, không rảnh gặp mày đâu.”


“Nói phét! Em gọi điện cho anh rể từ lâu rồi, anh rể bảo làm xong sẽ xuống ngay.”


“Mày còn dám gọi điện cho anh ấy à”


Cửa thang máy phòng tranh bật mở, Quý Kì Côn bước ra cắt ngang cơn giận của Ngụy Chỉ. Cô lập tức mỉm cười, ánh mắt hướng về phía anh.


“Anh rể!” Ngụy Lai reo lên, chạy đến bên cạnh Quý Kì Côn.


“Sao anh lại…” Ánh mắt Ngụy Chỉ dừng lại nơi túi đồ trên tay anh, ngẩn người.


“Ngụy Lai nói điện thoại của em ấy chậm quá. Chúng ta đi mua điện thoại mới cho em ấy đi.” Quý Kì Côn đáp.



“… Hay hai người đi trước đi. Gặp lại sau giờ làm nhé.” Ngụy Chỉ ngập ngừng nói.


“Cùng đi.” Quý Kì Côn khẽ nói, rồi quay sang mỉm cười với Ngụy Lai: “Em đứng đây với chị, anh đi lấy xe.”


“Anh rể đúng là đàn ông đích thực! Anh rể vạn tuế!” Ngụy Lai giơ nắm đấm, hô vang.


Quý Kì Côn bật cười, xoay người đi về phía bãi đỗ xe.


Không chừa cho Ngụy Chỉ cơ hội lên tiếng.


Ngụy Lai ngưỡng mộ nhìn bóng lưng cao gầy của anh: “May mà anh rể bị mù mắt mới chọn chị, anh ấy là hy vọng của cả nhà chúng ta đó.”


Ngụy Chỉ không đáp. Quý Kì Côn vừa rời đi, cô liền xem Ngụy Lai như một trạm xe buýt ghê tởm.


Chiếc Bentley Bentayga đen tuyền vừa đỗ lại, Ngụy Lai liền chen lên ghế phụ ngồi.


Ba người tới quảng trường Kì Lân, nơi tập trung các cửa hàng điện thoại chính hãng. Ngụy Lai lao thẳng vào Apple Store, vừa vào cửa đã hét: “Cho tôi xem cái máy đắt nhất, tốt nhất!” Chọn tới chọn lui cả buổi, cuối cùng lại chê mẫu mới của Apple chẳng có đột phá gì. Sau đó, cậu ta chuyển sang Huawei bên cạnh, mua luôn bản flagship mới nhất.


Điện thoại đắt nhất, tai nghe đắt nhất, miếng dán đắt nhất, ốp lưng đắt nhất.


Từng yêu cầu của Ngụy Lai đều được Quý Kì Côn đáp ứng bằng nụ cười nhẹ nhàng.


“Nó đòi nhiều quá, anh không cần phải mua hết cho nó đâu.” Ngụy Chỉ lo lắng lên tiếng.


“Không sao đâu.” Quý Kì Côn bình thản cười, gật đầu với Ngụy Lai: “Dễ dùng không?”


“Dễ! Dễ lắm! Cảm ơn anh rể!” Mặt Ngụy Lai sáng rỡ, ôm khư khư chiếc điện thoại mới khui.


Quý Kì Côn nhìn đồng hồ: “Sắp tới giờ ăn rồi, ăn tối cùng bọn anh đi?”


“Ấy chết! Em không phải kiểu không biết điều đâu, anh rể với chị cứ tận hưởng thế giới hai người nhé, em xin phép cáo lui!” Ngụy Lai chắp tay, lại cảm ơn Quý Kì Côn một lần nữa.


Chạy được hai bước, cậu ta bỗng quay đầu hô: “À đúng rồi, bố em nói Chủ nhật này mời anh tới nhà ăn cơm! Nhất định phải tới đấy!”


Sau khi Ngụy Lai đi khuất, Ngụy Chỉ nói với Quý Kì Côn: “… Xin lỗi anh.”


“Không sao cả. Người nhà em cũng là người nhà anh. Chỉ cần họ đối xử tốt với em là được.” Quý Kì Côn cười, hỏi: “Tối nay em muốn ăn gì?”



Trong một chiếc hộp carton nhỏ, là đồ vật cá nhân của Mai Mãn là người từng nhảy lầu, được cảnh sát giữ lại. Hộp đó được Trương Khai Dương chuyển cho Ông Tú Việt, giờ lại bị đẩy trả về trước mặt anh.


Anh là người vô danh nhất trong đồn, nên bị cử đi an ủi cảm xúc gia đình người chết.


“Gia đình người chết” chứ không phải “gia đình nạn nhân”.


“Không khởi tố”, đó là kết luận cuối cùng của bọn họ.


Ông Tú Việt giơ chiếc iPhone nhỏ trong tay, mở nhật kí cuộc trò chuyện cho Trương Khai Dương xem. Tin nhắn cuối cùng, là câu trả lời của Quý Kì Côn lạnh lùng và sắc lẹm:


“Anh sẽ không để em đi đâu.”


Bàn tay Ông Tú Việt đặt trên bàn, ánh mắt tuyệt vọng nhìn chằm chằm Trương Khai Dương, ánh mắt và khuôn mặt đầy vẻ hoài nghi và khó hiểu.



“Tôi không hiểu, cảnh sát. Tại sao vậy mà cũng không tính là bằng chứng?”


Trương Khai Dương biết bà là người giữ thể diện. Từ khi tiếp xúc, anh đã nhận ra: bà không giống các thân nhân khác, những người đau buồn đến quên cả ngoại hình. Mỗi lần xuất hiện, bà đều gọn gàng, trang điểm thanh lịch. Có lẽ vì bà từng là tổ trưởng bán hàng trong một tập đoàn bất động sản.


Một người mẹ đơn thân, chỉ có bằng cấp ba, có thể đi tới ngày hôm nay. Hẳn là đã trải qua biết bao giông bão.


Tim Trương Khai Dương nhói lên. Nhưng anh không thể làm gì hơn.


“Dì Ông, chuyện của Mai Mãn theo điều tra, đúng là vụ án không thể thành án hình sự. Nếu dì còn băn khoăn, có thể kiện ra tòa.” Trước khi bà đổi sắc mặt, Trương Khai Dương vội bổ sung: “Mấy hôm trước cháu có hỏi một người bạn luật sư, anh ấy bảo có thể thử khởi kiện theo tội danh “ngược đãi.”


“Ngược đãi?” Ông Tú Việt sửng sốt.


Anh giải thích: "Theo Điều 260 Bộ luật Hình sự Cộng hòa Nhân dân Trung Hoa, hành vi ngược đãi t*nh d*c, tra tấn tinh thần và hành hạ người thân sống chung sẽ cấu thành tội ngược đãi nếu tình tiết quá nghiêm trọng. Tuy Mai Mạn và Quý Kì Côn không phải là người thân trong gia đình, nhưng hai người cũng đã sống chung với nhau một thời gian dài khi còn đi học, gần như thân thiết giống người thân trong gia đình." 


“Nếu chúng ta theo đuổi lập luận này, cậu ta có thể bị kết tội ngược đãi," Trương Khai Dương nói một cách nghiêm túc. "Tuy nhiên, như cháu đã nói, con gái dì với cậu ta không phải là người thân trong gia đình, nên việc điều luật này có được áp dụng hay không còn tùy thuộc vào ý kiến của thẩm phán." 


Ông Tú Việt do dự, ánh mắt lộ vẻ trăn trở.


“Dì Ông, dì thấy cháu có số hiệu cảnh sát mà, cháu không lừa dì đâu.” Trương Khai Dương ngồi thẳng người, tỏ rõ sự chân thành.


“Kiện… thì bắt đầu từ đâu?” Bà rốt cuộc cũng mở miệng.


Ánh mắt Trương Khai Dương sáng lên, bắt đầu giải thích tỉ mỉ quy trình kiện tụng, sau cùng còn nói: “Nếu không biết viết đơn kiện thế nào, dì cứ hỏi cháu. Cháu rảnh hầu hết thời gian. Nhưng… vụ như của Mai Mãn, tốt nhất vẫn nên thuê luật sư thì hơn.”


Nhìn thấy sự chân thành nơi ánh mắt cậu cảnh sát trẻ, Ông Tú Việt rốt cuộc không còn nghĩ cảnh sát chỉ đang tìm cách đùn đẩy trách nhiệm.


“...Cảm ơn, tôi sẽ làm vậy.” Bà đứng dậy, ôm lấy chiếc hộp giấy chứa di vật của con gái.


“Để cháu. Cháu đưa dì ra ngoài.” Trương Khai Dương cười toe toét.


Ông Tú Việt lặng lẽ rút tay lại.


Trương Khai Dương ôm chiếc carton ra tới trước cửa đồn công an, cẩn thận trao lại cho Ông Tú Việt. Sau đó anh bảo bà đứng chờ một chút, rồi quay người chạy nhanh qua cửa kính, biến mất sau cánh cửa thủy tinh. Chẳng mấy chốc, anh lại chạy ra, trên tay cầm một mảnh giấy nhỏ.


“Dì Ông, đây là số điện thoại cá nhân của cháu. Sau này nếu có điều gì cần hỏi, dì cứ gọi trực tiếp cho cháu hoặc tới đồn hỏi cũng được. Dù sao thì cháu cũng chỉ là cảnh sát thực tập, và dì nếu cần thì có thể liên hệ với sếp của cháu, dù sao người đi trước cũng có kinh nghiệm hơn nhiều.” Anh cười, đưa tờ giấy cho bà.


“…Cảm ơn.” Ông Tú Việt lần nữa nói lời cảm ơn.


Chỉ khi thấy bà ôm chiếc hộp lên xe taxi rời đi, Trương Khai Dương mới xoay người trở lại bên trong đồn công an.


Lão Trần đang đau đầu xử lý một vụ ẩu đả. Khác với thường lệ, lần này kẻ đánh người lại là một thiếu niên mới mười hai tuổi. Thằng bé có lẽ xem quá nhiều phim xã hội đen, thấy hai nữ sinh đại học đi phía trước chậm chạp làm cản đường, liền xông tới đá một cú.


“...Chúng ta cũng chỉ có thể hòa giải thôi, nó không chịu xin lỗi thì tôi cũng chẳng thể bắt nó bỏ vào tù được.” Lão Trần vừa gào vào điện thoại, vừa nhăn mặt. Thấy Trương Khai Dương đi tới, ông phất tay ra hiệu chờ chút bảo cậu ta đợi.


Mười mấy phút sau, lão Trần bị mắng một trận té tát với mấy câu chốt hạ kiểu: “Đồ ăn hại, ăn bám tiền thuế dân nuôi”, rồi mới cúp máy.


Ông quay đầu lại, mặt nặng như chì: “Tiễn cô ta đi xong rồi à?”


“Đi rồi.” Trương Khai Dương báo cáo nghiêm chỉnh. “Cháu đề nghị dì ấy tìm luật sư, kiện theo tội danh ngược đãi.”


“Làm không được đâu. Có phải người nhà gì đâu. Chưa cưới hỏi, chung sống cái khỉ gì.” Lão Trần làu bàu.


“…Cũng không thể không làm gì.” Trương Khai Dương hạ giọng.



“Người đáng thương đầy ra đó, tôi nói cho cậu biết. Nếu cậu chịu không nổi thì đi làm từ thiện đi.” Lão Trần không khách khí, “Cảnh sát chỉ hành động căn cứ duy nhất là dựa trên luật pháp. Ngay cả luật pháp còn không phân rõ trắng đen, thì cậu dựa vào cái gì để nghĩ mình có thể làm được?”


Trương Khai Dương biết sếp của mình nói đúng. Nhưng trong thâm tâm, anh cảm thấy mình vẫn phải làm điều gì đó để chứng minh rằng bộ đồng phục của mình đang mặc trên người không hề vô ích.


Đêm xuống.


Ngụy Chỉ hoàn thành chuyến giao hàng sáu tiếng sau giờ làm, và ngày làm việc của cô chính thức kết thúc. 


Phần lớn thời gian, cô ngủ không yên giấc. Một đêm, cô thường vật vã với những giấc mơ tan vỡ.


Ngụy Lai không biết điều đó.


Cô đang chập chờn tỉnh dậy từ một giấc mơ, thì nghe thấy tiếng sột soạt lục lọi vang lên khe khẽ. Cơn buồn ngủ tức khắc tan biến. Cô mở mắt trong đêm lờ mờ, liền thấy Ngụy Lai đang ngồi chồm hỗm dưới đất, trước chiếc giường gấp của cô, soi đèn điện thoại lục lọi hộp trang sức.


“Mày đang làm gì đấy?” Ngụy Chỉ bật ngồi dậy, giọng lạnh lùng và cứng rắn.


Ngụy Lai bị bất ngờ, giật nảy mình, ngã ngồi xuống đất. Nhưng khi nhìn thấy là chị mình, vẻ mặt cậu ta hiện lên một sự pha trộn giữa lúng túng và khinh thường.


“Cho em mượn năm trăm, em muốn đi ăn đêm. Không thấy tiền mặt trong ví chị.”


“Mày còn dám lục cả túi của tao?” Sắc mặt Ngụy Chỉ tối sầm, “Cút. Tao không có tiền.”


“Chị mà không có tiền? Chị cặp với một người giàu như vậy, cho em mượn năm trăm ăn đêm thì có làm sao?” Ngụy Lai trợn mắt, lại còn chất vấn.


“Không có.” Ngụy Chỉ lặp lại, rời giường, đẩy cậu ta ra, đem hộp trang sức cất lại vào hộp nhựa.


“Em đã hứa với bạn đi ăn rồi, hôm nay chị phải cho em năm trăm! Nếu không có thì đưa cái dây chuyền vàng kia đây!” Ngụy Lai bắt đầu giằng co.


“Cút đi!” Ngụy Chỉ ôm hộp trang sức, giữ chặt không buông.


Ngụy Lai giở trò thô bạo, định cướp bằng sức. Ngụy Chỉ không thắng được liền giơ tay tát cho em trai một bạt.


“Ngụy Lai, đừng có mà làm quá!”


“Chị dám đánh em sao?!”


Ngụy Lai lao tới, nhưng mục tiêu không còn là hộp trang sức nữa. Ngụy Chỉ đâu phải loại dễ bị đánh mà không phản kháng. Đánh có thắng hay không thắng là một chuyện khác, nhưng việc không đánh lại thì không bao giờ.


Đầu Ngụy Chỉ đập vào hộp nhựa, không rên một tiếng. Ngụy Lai bị đá trúng lưng, gào lên như lợn.


Đèn trần chợt bật sáng.


Vương Lâm trông coi cửa hàng phía trước, giờ không còn thời gian để trông chừng nữa, hốt hoảng chạy tới can ngăn: “Tiểu Chỉ, Tiểu Lai, hai đứa lại đánh nhau nữa rồi? Đừng đánh nữa mà, dừng lại!”


Ngay cả Ngụy Sam người ngủ như chết cũng bị đánh thức, mặc chiếc áo vest trắng kiểu cũ đã giặt rộng thùng thình mở cửa phòng, gầm lên:


“Dừng hết lại cho tao!”


Ngụy Lai còn do dự, Ngụy Chỉ thì không, giơ tay tát cho cậu ta thêm một bạt tai.


Trước khi Ngụy Lai kịp phản đòn, Ngụy Chỉ đã đứng bật dậy. Cậu ta định nhào tới đánh lại nhưng bị Ngụy Sam quát chặn đứng.


“Đêm hôm không ngủ, làm cái gì mà thức khuya thế hả?!” Ngụy Sam gào lên.



“Nó nửa đêm dậy lục ví tôi.” Ngụy Chỉ nói.


“Em đã nói là cho vay rồi còn gì!”


“Mày định trả bằng cái mạng của mày à?”


“Chị...”


“Đủ rồi!” Ngụy Sam lại quát, hai người cùng im bặt.


“Ngụy Lai không nên lục đồ chị như thế” Ngụy Sam ưỡn cái bụng bia, ra vẻ làm quan xử án, “Ngụy Chỉ, con làm chị mà cũng sai. Làm có tiền rồi thì phải cho em mình ít tiêu vặt chứ. Con mà chủ động cho, nó cũng đâu cần mượn?”


Ngụy Lai vênh mặt nhìn cô.


Ngụy Chỉ không đáp, nhìn sang chỗ khác, trong cổ bật ra tiếng cười lạnh.


Vương Lâm lên tiếng nhỏ nhẹ: “Tiểu Lai, không hỏi mà tự ý lấy đồ chị là sai đấy…”


“Bà biết cái gì! Đây có phần bà nói à?” Ngụy Sam cau có nhìn Vương Lâm, “Bà thiên vị Ngụy Chỉ, nên nó mới càng ngày càng ích kỷ như vậy!”


“Ông có giỏi thì nói tôi! Mẹ còn đang bệnh mà phải trông tiệm cho ông, đã khổ lắm rồi!” Ngụy Chỉ nói.


“Mày còn dám cãi?! Cái gì mà giúp trông tiệm? Mấy người ăn cơm bằng không khí à? Nếu mày không đi học đại học, đi làm sớm thì mẹ mày có đến nỗi mệt thế này không?”


“Đủ rồi, đủ rồi… Tôi không mệt chút nào hết.” Vương Lâm chau mày, đôi tay thô ráp ra sức xua xua.


So với Ngụy Sam và Ngụy Lai, người khiến Ngụy Chỉ suy sụp nhất… vẫn luôn là Vương Lâm.


Cô ngồi phịch xuống giường xếp, hai tay ôm đầu, mười ngón cắm sâu vào tóc, ánh mắt gục xuống nền đất cũ kỹ.


“Tôi muốn ngủ. Còn không đi, thì đêm nay cho tất cả khỏi ngủ luôn.” Cô nói, nén hết cảm xúc trong giọng.


Vương Lâm nhẹ nhàng đẩy hai người đàn ông quay về phòng, liên tục thì thầm khuyên nhủ.


“Cặp được người giàu rồi, đúng là chảnh ra mặt…” Ngụy Sam lẩm bẩm, nhưng vẫn quay về phòng.


“Còn gì nữa, sau này là mợ lớn rồi, làm sao còn coi tụi mình ra gì…” Ngụy Lai lầu bầu.


Hai cánh cửa ở hai hướng đóng lại, không gian trở nên yên tĩnh.


Vương Lâm đứng trước mặt Ngụy Chỉ, đưa tay khô ráp, sần sùi ra chạm vào vai cô một cách dè dặt.


“Đừng chạm vào tôi!” Ngụy Chỉ giật mạnh, hất tay bà ra.


Một lúc sau, cô nghe thấy tiếng thì thầm trầm thấp, nghẹn ngào của bà:


“Cố nhịn thêm chút nữa… Chỉ cần con kết hôn được rồi thì mọi chuyện ổn cả thôi.”


Đôi chân mang đôi dép rẻ tiền bán ở một sạp hàng ven đường giá mười lăm tệ hai chiếc, lặng lẽ quay người rời đi.


Cánh cửa dẫn tới tiệm tạp hóa phía trước cũng dần khép lại.


Ngụy Chỉ cố nuốt tiếng nức nghẹn đang trào lên cổ họng, ép những cảm xúc đặc quánh, nặng nề và u uất đó trở lại ngực. Hai bàn tay cô run rẩy luồn vào trong mái tóc. Khi siết tay lại, cô đột nhiên cảm thấy có thứ gì đó ẩm ướt.


Cô đưa tay lên tầm nhìn ngang với mắt, ngón trỏ và ngón giữa của tay phải đều... dính đầy máu.


Khi Cá Heo Biển Chìm Dần
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá:
Truyện Khi Cá Heo Biển Chìm Dần Truyện Khi Cá Heo Biển Chìm Dần Story Chương 2: Kết hôn là sự giải thoát
10.0/10 từ 24 lượt.
loading...