Khế Ước Phò Mã
Chương 82
82. Thẩm vấn
"Thiện ác chung quy cũng có báo; đừng thấy không phải không báo, mà là thời điểm chưa tới!"
Đào Sách cười nhạo Lữ Trọng, đồng thời hiểu rằng việc này là Cố Vân Cảnh một tay mưu đồ. Vì những người Đào Sách quen biết chỉ có phò mã là có can đảm và mưu lược như thế. Mục đích đưa Lữ Trọng vào tù không gì khác hơn là cứu hắn. Trên đời này ngoại trừ cha hắn, cũng chỉ có Cố Vân Cảnh mới trăm phương ngàn kế suy nghĩ cho hắn. Đào Sách lặng lẽ cảm động trong lòng.
"Họ Đào, ngươi cũng là tử tù, sao có sức cười như thế?"
"Đương nhiên." Đào Sách khoanh tay, cười đắc ý, "Có Lữ Trọng ngươi đệm lưng, dù ta chết ngay lập tức cũng cảm thấy có lời." Hắn đưa tay sờ môi, nói: "Miệng mồm khéo léo của ta là dùng để mắng ngươi đấy, thế nào? Ta phát hiện chỉ cần không mắng ngươi, toàn thân ta đều không thoải mái. Có bản lĩnh thì ngươi mắng lại a."
"Hừ, phạm tiện, thích ăn đòn à?!" Lữ Trọng giơ quả đấm, "Chờ coi ta mà ra ngoài, nhất định đánh ngươi gãy răng!"
"Ôi chao." Đào Sách cười đến khọm người, lắc đầu nói, "chỉ bằng cái thể mục ruỗng của ngươi, còn muốn so với ta? Ngươi có tin tiểu gia ta đánh ngươi liệt dương không?!"
Hai chữ liệt dương Lữ Trọng nghe mà chói tai, mặt biến trắng. Tiêu Tông một cước suýt đạp gãy hắn, đến giờ vẫn còn cảm nhận được hạ thể đau đớn.
"Mới nãy không phải rất ngông sao? Sao lại hèn nhát rồi?"
Đào Sách vừa dứt lời, bên tai truyền đến những tiếng bước chân dồn dập. Hắn tập trung nhìn vào, người tới là Đại Lý Tự khanh.
"Đào Sách, Lữ Trọng, vì bệ hạ cảm thấy tình tiết vụ án của các ngươi có rất nhiều chỗ kỳ quặc, đã lệnh cho bản quan tra rõ vụ án một lần nữa." Đại Lý Tự khanh ngưng mắt, tiếp tục nói, "Thời gian cấp bách, bản quan hiện tại thẩm vấn các ngươi."
Nghe được Đại Lý Tự khanh, nội tâm Đào Sách nhảy nhót. Ngày đó Tiêu Quan không nghe bất kỳ lời giải thích nào đã nhốt hắn vào tử lao này - coi như nửa chân bước vào quan tài - hắn đã chuẩn bị chờ chết mà, vạn lần không ngờ việc này còn có ngày xoay xở.
"Lữ Trọng, bản quan hỏi ngươi, ngươi thật đúng là bị oan uổng?" Đại Lý Tự khanh hỏi.
Luận thân phận địa vị, Lữ Trọng xa xa cao hơn Đại Lý Tự khanh, cho nên khi bị một người địa vị không bằng mình thẩm vấn, Lữ Trọng cảm thấy mặt mũi đem đi quét rác. Hắn trừng mắt liếc Đại Lý Tự khanh, thô lỗ nói:
"Ngươi còn nói nhảm cái gì? Bệ hạ đã nói ta là bị oan uổng, ngươi điếc sao?"
"Lữ Trọng, ngươi thái độ gì đây? Bước vào tử lao thì chỉ là một tù phạm mà thôi, không phải quốc công thiếu gia cái gì đâu nhé! Bản quan là mệnh quan tam phẩm, chú ý ngôn hành cử chỉ của ngươi đi! Công nhiên xem thường, vũ nhục mệnh quan triều đình, tội danh không nhỏ đâu."
Đại Lý Tự khanh quát lớn. Hắn không ưa gì loại hình công tử ca phó.ng đãng như Lữ Trọng cả.
"Chờ ngươi đoan chính thái độ tốt lại đến báo cho bản quan."
Đại Lý Tự khanh nhìn về phía Đào Sách, hỏi, "Đào Sách, ngươi nói tình huống ngày đó đi."
Đại Lý Tự khanh tuy cũng ở hiện trường lúc đó nhưng dù sao cũng không thể qua loa điều tra, phải người trong cuộc tự nói ra mới tốt.
Đào Sách chắp tay: "Hồi bẩm đại nhân, một tháng trước, tại buổi tiệc công chúa hồi cung, Lữ đại công tử nhất định muốn rót rượu cho phò mã, phò mã lại không thể uống rượu, ta cùng phò mã quan hệ không tệ, bởi vậy thay hắn uống rượu Lữ Trọng kính."
"Về sau, cũng không lâu lắm, ta dần cảm thấy thân thể dị dạng, dụ.c vọng thiêu đốt, căn bản không có cách khống chế, bởi vậy mới mạo phạm cung nữ kia." Đào Sách êm tai nói.
Đại Lý Tự khanh: "Nói vậy, Lữ Trọng có quan hệ đến việc này?"
"Có cái rắm! Ta nói Đại Lý Tự khanh ngươi có năng lực phán đoán một chút được hay không? Đừng có mà Đào Sách nói cái gì ngươi nghe cái nấy! Ta với hắn là đối thủ một mất một còn, hắn cố ý hãm hại ta đấy."
Đào Sách: "Ngươi cũng quá không lễ phép, dùng giọng điệu này nói chuyện với người lớn, không hổ con trai Ninh quốc công dạy dỗ."
Đại Lý Tự khanh có vẻ giận, "Lữ Trọng, bản quan tra hỏi đến phiên ngươi xen mồm? Ngươi thành thật đợi đó cho ta!"
Dẫu sao cũng là địa bàn Đại Lý Tự, dù có oán khí Lữ Trọng cũng không dám tiết hết. Hắn hung tợn nhìn xem hai người rồi phất tay, đi sang chỗ hẻo lánh khác.
Đào Sách: "Đại nhân, chuyện ta bị hạ dược có liên quan mật thiết đến Lữ Trọng, mong ngài có thể tra rõ, trả lại công bằng cho ta."
"Mọi thứ đều phải có chứng cứ. Ngươi có chứng cứ chứng minh không?"
Đào Sách chần chờ, nhíu mày, lắc đầu nói:
"Không có. Việc này đã qua một tháng, rượu đã bị dọn dẹp sạch sẽ, chứng cứ e là bị tiêu hủy rồi."
Đại Lý Tự khanh mặt nghiêm túc, thở dài nói:
"Chuyện đã lâu, xác thực rất khó giải quyết. Song nếu như ngươi thật là bị oan uổng, bản quan sẽ hết sức rửa sạch cho ngươi."
"Lữ Trọng, ngươi nghĩ xong chưa? Xong rồi thì lại đây báo cáo. Còn không có thì tiếp tục nghĩ đi." Đại Lý Tự khanh lại bổ sung, "Bản quan không có thời gian để lãng phí, nếu bởi vì ngươi mà dẫn đến vụ án không có tiến triển... Lợi hại trong đó tự ngươi đi chịu!"
Lời Đại Lý Tự khanh nói vào tai Lữ Trọng nghe ra là một loại uy hiếp. Mặc dù không tình nguyện nhưng vì mau rời đi chỗ quỷ quái này, hắn vẫn cắn răng nhịn được. Hắn ung dung xoay người lại, nhìn trần nhà tù, thờ ơ nói:
"Được thôi, ta đã nghĩ thông suốt. Vừa rồi không nên dùng khẩu khí như thế nói chuyện với người lớn. Ta xin lỗi vậy."
Đại Lý Tự khanh thấy Lữ Trọng vẻ giả dối, âm thầm lắc đầu, rồi nghiêm nghị hỏi:
"Lữ Trọng, ngươi nói rõ chi tiết sự tình một lần đi."
"Hôm nay ta đi Chiêu Vương Phủ dự tiệc, uống rượu Chiêu vương phi kính, toàn thân dục hỏa đốt cháy rồi tự dưng làm ra chuyện đó."
Bây giờ nghĩ lại, Lữ Trọng còn cảm thấy sợ hãi. Chiêu vương phi là ai? Là người nhận hết ân sủng từ vua a. Cho hắn gan hùm mật gấu cũng không dám có tâm làm bậy với Chiêu vương phi.
Đại Lý Tự khanh nhíu mày, thâm ý nói:
"Ý ngươi là ngươi hoài nghi Chiêu vương phi?"
Lữ Trọng liên tiếp lui về phía sau, vội khoát tay: "Không, không phải, dĩ nhiên không phải, ta làm sao dám nói Chiêu vương phi là hung thủ?"
"Vậy ngươi có ý gì?"
"Ta không biết! Ta là uống rượu Chiêu vương phi đưa cho mới có vấn đề, nhưng nghĩ lại... Chiêu vương phi cũng là người bị hại. Nàng không có lý do gì để lấy danh dự ra hại ta." Lữ Trọng coi như cũng có chút đầu óc.
Đại Lý Tự khanh lại: "Không phải Chiêu vương phi, vậy là người khác?"
Lữ Trọng: "Người khác ta không biết, ta thật sự không biết. Ta hiện tại cũng bị hồ đồ, đầu choáng váng rồi, hoàn toàn tìm không thấy phương hướng."
Lữ Trọng nói không giả, hắn xác thực loạn thần. Hắn biết mình bị trúng xuân tâm động, nhưng mấu chốt là thuốc này ở đâu ra? Hắn nhớ rõ ràng Lục Đường tiện tỳ đã nói với hắn, xuân tâm động là bí dược thanh lâu, chỉ có Khúc Phi Khanh mới có.
"Lẽ nào Khúc Phi Khanh hãm hại ta?" Lữ Trọng nghi vấn trong lòng. Trừ khúc Phi Khanh ra, hắn nhất thời không nghĩ ra còn ai có tâm cơ như thế.... Trước đó hắn đã bị khúc Phi Khanh ám một lần rồi, lần này tự dưng bị hại tự nhiên hắn sẽ là Khúc Phi Khanh làm.
Khúc Phi Khanh là rắn độc ăn không nhả xương, Lữ Trọng vừa nghĩ tới đã lạnh run cả người, lông tơ dựng đứng. Cơ mặt co quắp, hắm nắm đầu, nghĩ không ra khúc Phi Khanh làm vậy để làm gì?
Đại Lý Tự khanh nhìn xem Lữ Trọng bất an, hỏi:
"Ngươi làm gì sợ hãi vậy? Có phải nghĩ đến cái gì không?"
"Không, không có gì. Bị giam tại nơi không thấy mặt trời, chẳng lẽ không thể không phàn nàn?"
"Ngươi còn gì có liên quan đến tình tiết vụ án không? Nếu không nghĩ ra, bản quan đi trước. Ngươi muốn phàn nàn thì cứ tự nhiên."
Lữ Trọng hiện tại ước gì Đại Lý Tự khanh rời đi để hắn xử lý tốt suy nghĩ của mình. Vì vậy hắn ôn hòa hơn, nói:
"Đại nhân, ta bây giờ đầu óc có hạn, suy nghĩ chỉ có như vậy. Ngươi có việc thì mau đi đi, khi trở lại có lẽ ta đã nhớ ra và báo cáo với ngươi."
Đại Lý Tự khanh kinh ngạc Lữ Trọng thay đổi thái độ nhanh như vậy.
"Được."
"Đại nhân, ta có thể cầu ngươi một chuyện không?" Lữ Trọng thành khẩn nói.
"Chuyện gì?"
"Đại nhân có thế cho người đến phủ ta gọi hạ nhân Dư Lương tới đây một chuyến không?"
Tại lúc này, Lữ Trọng cảm thấy chỉ có thể dựa vào Dư Lương. Dư Lương ngoài túc trí đa mưu, mấu chốt là còn từng quen biết Khúc Phi Khanh.
"Không thể. Nơi này là tử lao, giam giữ phạm nhân quan trọng. Triều đình có quy định, trừ phi bệ hạ đặc cách, người bình thường người không thể tiến vào!" Đại Lý Tự khanh không lưu tình, cự tuyệt nói.
"Nếu là trước đó mấy ngày thì có thể. Vì tháng trước bệ hạ đặc xá tất cả phạm nhân được thăm tù. Hiện tại thì không được. Mọi thứ đều sẽ theo luật đã định."
Lữ Trọng lấy lòng: "Có thể dàn xếp một lần hay không? Ta thật sự có chuyện quan trọng nói với Dư Lương. Cha ta là Ninh quốc công Lữ Lâm, chỉ cần ta ra tù, nhất định ta sẽ bảo cha ta giới thiệu ngươi làm đại quan, nhất phẩm tuyệt đối không có vấn đề."
Quan viên phẩm càng cao càng khó bò. Tòng tam phẩm tấn thăng lên nhị phẩm đã không dễ, chớ nói chi vượt hẳn hai giai. Lữ Trọng vốn dĩ cho rằng Đại Lý Tự khanh khẳng định sẽ đáp ứng thỉnh cầu của hắn, dù sao điều kiện rất mê người. Ai ngờ đối phương từ chối, khẩu khí băng lãnh: "Không." Dứt lời, cấp tốc đi ra tử lao.
Khế Ước Phò Mã
"Thiện ác chung quy cũng có báo; đừng thấy không phải không báo, mà là thời điểm chưa tới!"
Đào Sách cười nhạo Lữ Trọng, đồng thời hiểu rằng việc này là Cố Vân Cảnh một tay mưu đồ. Vì những người Đào Sách quen biết chỉ có phò mã là có can đảm và mưu lược như thế. Mục đích đưa Lữ Trọng vào tù không gì khác hơn là cứu hắn. Trên đời này ngoại trừ cha hắn, cũng chỉ có Cố Vân Cảnh mới trăm phương ngàn kế suy nghĩ cho hắn. Đào Sách lặng lẽ cảm động trong lòng.
"Họ Đào, ngươi cũng là tử tù, sao có sức cười như thế?"
"Đương nhiên." Đào Sách khoanh tay, cười đắc ý, "Có Lữ Trọng ngươi đệm lưng, dù ta chết ngay lập tức cũng cảm thấy có lời." Hắn đưa tay sờ môi, nói: "Miệng mồm khéo léo của ta là dùng để mắng ngươi đấy, thế nào? Ta phát hiện chỉ cần không mắng ngươi, toàn thân ta đều không thoải mái. Có bản lĩnh thì ngươi mắng lại a."
"Hừ, phạm tiện, thích ăn đòn à?!" Lữ Trọng giơ quả đấm, "Chờ coi ta mà ra ngoài, nhất định đánh ngươi gãy răng!"
"Ôi chao." Đào Sách cười đến khọm người, lắc đầu nói, "chỉ bằng cái thể mục ruỗng của ngươi, còn muốn so với ta? Ngươi có tin tiểu gia ta đánh ngươi liệt dương không?!"
Hai chữ liệt dương Lữ Trọng nghe mà chói tai, mặt biến trắng. Tiêu Tông một cước suýt đạp gãy hắn, đến giờ vẫn còn cảm nhận được hạ thể đau đớn.
"Mới nãy không phải rất ngông sao? Sao lại hèn nhát rồi?"
Đào Sách vừa dứt lời, bên tai truyền đến những tiếng bước chân dồn dập. Hắn tập trung nhìn vào, người tới là Đại Lý Tự khanh.
"Đào Sách, Lữ Trọng, vì bệ hạ cảm thấy tình tiết vụ án của các ngươi có rất nhiều chỗ kỳ quặc, đã lệnh cho bản quan tra rõ vụ án một lần nữa." Đại Lý Tự khanh ngưng mắt, tiếp tục nói, "Thời gian cấp bách, bản quan hiện tại thẩm vấn các ngươi."
Nghe được Đại Lý Tự khanh, nội tâm Đào Sách nhảy nhót. Ngày đó Tiêu Quan không nghe bất kỳ lời giải thích nào đã nhốt hắn vào tử lao này - coi như nửa chân bước vào quan tài - hắn đã chuẩn bị chờ chết mà, vạn lần không ngờ việc này còn có ngày xoay xở.
"Lữ Trọng, bản quan hỏi ngươi, ngươi thật đúng là bị oan uổng?" Đại Lý Tự khanh hỏi.
Luận thân phận địa vị, Lữ Trọng xa xa cao hơn Đại Lý Tự khanh, cho nên khi bị một người địa vị không bằng mình thẩm vấn, Lữ Trọng cảm thấy mặt mũi đem đi quét rác. Hắn trừng mắt liếc Đại Lý Tự khanh, thô lỗ nói:
"Ngươi còn nói nhảm cái gì? Bệ hạ đã nói ta là bị oan uổng, ngươi điếc sao?"
"Lữ Trọng, ngươi thái độ gì đây? Bước vào tử lao thì chỉ là một tù phạm mà thôi, không phải quốc công thiếu gia cái gì đâu nhé! Bản quan là mệnh quan tam phẩm, chú ý ngôn hành cử chỉ của ngươi đi! Công nhiên xem thường, vũ nhục mệnh quan triều đình, tội danh không nhỏ đâu."
Đại Lý Tự khanh quát lớn. Hắn không ưa gì loại hình công tử ca phó.ng đãng như Lữ Trọng cả.
"Chờ ngươi đoan chính thái độ tốt lại đến báo cho bản quan."
Đại Lý Tự khanh nhìn về phía Đào Sách, hỏi, "Đào Sách, ngươi nói tình huống ngày đó đi."
Đại Lý Tự khanh tuy cũng ở hiện trường lúc đó nhưng dù sao cũng không thể qua loa điều tra, phải người trong cuộc tự nói ra mới tốt.
Đào Sách chắp tay: "Hồi bẩm đại nhân, một tháng trước, tại buổi tiệc công chúa hồi cung, Lữ đại công tử nhất định muốn rót rượu cho phò mã, phò mã lại không thể uống rượu, ta cùng phò mã quan hệ không tệ, bởi vậy thay hắn uống rượu Lữ Trọng kính."
"Về sau, cũng không lâu lắm, ta dần cảm thấy thân thể dị dạng, dụ.c vọng thiêu đốt, căn bản không có cách khống chế, bởi vậy mới mạo phạm cung nữ kia." Đào Sách êm tai nói.
Đại Lý Tự khanh: "Nói vậy, Lữ Trọng có quan hệ đến việc này?"
"Có cái rắm! Ta nói Đại Lý Tự khanh ngươi có năng lực phán đoán một chút được hay không? Đừng có mà Đào Sách nói cái gì ngươi nghe cái nấy! Ta với hắn là đối thủ một mất một còn, hắn cố ý hãm hại ta đấy."
Đào Sách: "Ngươi cũng quá không lễ phép, dùng giọng điệu này nói chuyện với người lớn, không hổ con trai Ninh quốc công dạy dỗ."
Đại Lý Tự khanh có vẻ giận, "Lữ Trọng, bản quan tra hỏi đến phiên ngươi xen mồm? Ngươi thành thật đợi đó cho ta!"
Dẫu sao cũng là địa bàn Đại Lý Tự, dù có oán khí Lữ Trọng cũng không dám tiết hết. Hắn hung tợn nhìn xem hai người rồi phất tay, đi sang chỗ hẻo lánh khác.
Đào Sách: "Đại nhân, chuyện ta bị hạ dược có liên quan mật thiết đến Lữ Trọng, mong ngài có thể tra rõ, trả lại công bằng cho ta."
"Mọi thứ đều phải có chứng cứ. Ngươi có chứng cứ chứng minh không?"
Đào Sách chần chờ, nhíu mày, lắc đầu nói:
"Không có. Việc này đã qua một tháng, rượu đã bị dọn dẹp sạch sẽ, chứng cứ e là bị tiêu hủy rồi."
Đại Lý Tự khanh mặt nghiêm túc, thở dài nói:
"Chuyện đã lâu, xác thực rất khó giải quyết. Song nếu như ngươi thật là bị oan uổng, bản quan sẽ hết sức rửa sạch cho ngươi."
"Lữ Trọng, ngươi nghĩ xong chưa? Xong rồi thì lại đây báo cáo. Còn không có thì tiếp tục nghĩ đi." Đại Lý Tự khanh lại bổ sung, "Bản quan không có thời gian để lãng phí, nếu bởi vì ngươi mà dẫn đến vụ án không có tiến triển... Lợi hại trong đó tự ngươi đi chịu!"
Lời Đại Lý Tự khanh nói vào tai Lữ Trọng nghe ra là một loại uy hiếp. Mặc dù không tình nguyện nhưng vì mau rời đi chỗ quỷ quái này, hắn vẫn cắn răng nhịn được. Hắn ung dung xoay người lại, nhìn trần nhà tù, thờ ơ nói:
"Được thôi, ta đã nghĩ thông suốt. Vừa rồi không nên dùng khẩu khí như thế nói chuyện với người lớn. Ta xin lỗi vậy."
Đại Lý Tự khanh thấy Lữ Trọng vẻ giả dối, âm thầm lắc đầu, rồi nghiêm nghị hỏi:
"Lữ Trọng, ngươi nói rõ chi tiết sự tình một lần đi."
"Hôm nay ta đi Chiêu Vương Phủ dự tiệc, uống rượu Chiêu vương phi kính, toàn thân dục hỏa đốt cháy rồi tự dưng làm ra chuyện đó."
Bây giờ nghĩ lại, Lữ Trọng còn cảm thấy sợ hãi. Chiêu vương phi là ai? Là người nhận hết ân sủng từ vua a. Cho hắn gan hùm mật gấu cũng không dám có tâm làm bậy với Chiêu vương phi.
Đại Lý Tự khanh nhíu mày, thâm ý nói:
"Ý ngươi là ngươi hoài nghi Chiêu vương phi?"
Lữ Trọng liên tiếp lui về phía sau, vội khoát tay: "Không, không phải, dĩ nhiên không phải, ta làm sao dám nói Chiêu vương phi là hung thủ?"
"Vậy ngươi có ý gì?"
"Ta không biết! Ta là uống rượu Chiêu vương phi đưa cho mới có vấn đề, nhưng nghĩ lại... Chiêu vương phi cũng là người bị hại. Nàng không có lý do gì để lấy danh dự ra hại ta." Lữ Trọng coi như cũng có chút đầu óc.
Đại Lý Tự khanh lại: "Không phải Chiêu vương phi, vậy là người khác?"
Lữ Trọng: "Người khác ta không biết, ta thật sự không biết. Ta hiện tại cũng bị hồ đồ, đầu choáng váng rồi, hoàn toàn tìm không thấy phương hướng."
Lữ Trọng nói không giả, hắn xác thực loạn thần. Hắn biết mình bị trúng xuân tâm động, nhưng mấu chốt là thuốc này ở đâu ra? Hắn nhớ rõ ràng Lục Đường tiện tỳ đã nói với hắn, xuân tâm động là bí dược thanh lâu, chỉ có Khúc Phi Khanh mới có.
"Lẽ nào Khúc Phi Khanh hãm hại ta?" Lữ Trọng nghi vấn trong lòng. Trừ khúc Phi Khanh ra, hắn nhất thời không nghĩ ra còn ai có tâm cơ như thế.... Trước đó hắn đã bị khúc Phi Khanh ám một lần rồi, lần này tự dưng bị hại tự nhiên hắn sẽ là Khúc Phi Khanh làm.
Khúc Phi Khanh là rắn độc ăn không nhả xương, Lữ Trọng vừa nghĩ tới đã lạnh run cả người, lông tơ dựng đứng. Cơ mặt co quắp, hắm nắm đầu, nghĩ không ra khúc Phi Khanh làm vậy để làm gì?
Đại Lý Tự khanh nhìn xem Lữ Trọng bất an, hỏi:
"Ngươi làm gì sợ hãi vậy? Có phải nghĩ đến cái gì không?"
"Không, không có gì. Bị giam tại nơi không thấy mặt trời, chẳng lẽ không thể không phàn nàn?"
"Ngươi còn gì có liên quan đến tình tiết vụ án không? Nếu không nghĩ ra, bản quan đi trước. Ngươi muốn phàn nàn thì cứ tự nhiên."
Lữ Trọng hiện tại ước gì Đại Lý Tự khanh rời đi để hắn xử lý tốt suy nghĩ của mình. Vì vậy hắn ôn hòa hơn, nói:
"Đại nhân, ta bây giờ đầu óc có hạn, suy nghĩ chỉ có như vậy. Ngươi có việc thì mau đi đi, khi trở lại có lẽ ta đã nhớ ra và báo cáo với ngươi."
Đại Lý Tự khanh kinh ngạc Lữ Trọng thay đổi thái độ nhanh như vậy.
"Được."
"Đại nhân, ta có thể cầu ngươi một chuyện không?" Lữ Trọng thành khẩn nói.
"Chuyện gì?"
"Đại nhân có thế cho người đến phủ ta gọi hạ nhân Dư Lương tới đây một chuyến không?"
Tại lúc này, Lữ Trọng cảm thấy chỉ có thể dựa vào Dư Lương. Dư Lương ngoài túc trí đa mưu, mấu chốt là còn từng quen biết Khúc Phi Khanh.
"Không thể. Nơi này là tử lao, giam giữ phạm nhân quan trọng. Triều đình có quy định, trừ phi bệ hạ đặc cách, người bình thường người không thể tiến vào!" Đại Lý Tự khanh không lưu tình, cự tuyệt nói.
"Nếu là trước đó mấy ngày thì có thể. Vì tháng trước bệ hạ đặc xá tất cả phạm nhân được thăm tù. Hiện tại thì không được. Mọi thứ đều sẽ theo luật đã định."
Lữ Trọng lấy lòng: "Có thể dàn xếp một lần hay không? Ta thật sự có chuyện quan trọng nói với Dư Lương. Cha ta là Ninh quốc công Lữ Lâm, chỉ cần ta ra tù, nhất định ta sẽ bảo cha ta giới thiệu ngươi làm đại quan, nhất phẩm tuyệt đối không có vấn đề."
Quan viên phẩm càng cao càng khó bò. Tòng tam phẩm tấn thăng lên nhị phẩm đã không dễ, chớ nói chi vượt hẳn hai giai. Lữ Trọng vốn dĩ cho rằng Đại Lý Tự khanh khẳng định sẽ đáp ứng thỉnh cầu của hắn, dù sao điều kiện rất mê người. Ai ngờ đối phương từ chối, khẩu khí băng lãnh: "Không." Dứt lời, cấp tốc đi ra tử lao.
Khế Ước Phò Mã
Đánh giá:
Truyện Khế Ước Phò Mã
Story
Chương 82
9.7/10 từ 27 lượt.