Khế Ước Phò Mã
Chương 63
Cố Vân Cảnh hồi phủ, Cố Trung đã nhanh hơn nàng về nhà rồi.
"Nhanh như vậy đã thoát khỏi nhãn tuyến? Hiệu suất làm việc không tệ. Đáng cổ vũ."
"Thoát được, nhưng phí nhiều sức lực." Cố Trung phẫn nộ, "Đám chó săn này tựa như cao trâu, bám dính quá."
Cố Vân Cảnh cười nói:
"Chỉ có khi gặp được đối thủ mạnh mới thấy được năng lực của ngươi a. Cố Trung, tiếp theo ta có chuyện quan trọng hơn muốn giao cho ngươi đi làm."
Cố Trung bước tới, mạnh mẽ đảnh lễ nói:
"Xin thế tử phân phó, Cố Trung nhất định xông pha khói lửa, muôn lần chết không chối từ!"
"Không cần nghiêm túc như vậy, xông pha khói lửa quá nghiêm trọng." Cố Vân Cảnh nói, "Chỉ là theo dõi Lữ Trọng mà thôi. Từ giờ khắc này trở đi, ta cần nắm giữ hết thảy động tĩnh của hắn. Trước mắt ngươi cứ làm, vài ngày sau ta sắp xếp Thải Nguyệt phụ ngươi. Tự phải ngươi phải cẩn thận, biết không."
"Thế tử yên tâm, không phải chỉ là theo giõi thằng bại gia kia thôi a? Cam đoan hắn trốn không khỏi tay ta."
Cố Trung xuất thuân võ gia, Cố Vân Cảnh không hề hoài nghi về trình độ của hắn. Nhưng vì cẩn thận, nàng vẫn dặn dò:
"Đừng lơ là, vạn sự cẩn thận cho thỏa đáng."
"Dạ, thế tử."
"Ừ." Cố Vân Cảnh phất tay, "Đi thôi."
Giao nhiệm vụ cho Cố Trung xong, Cố Vân Cảnh chạy tới phòng Tiêu Mộ Tuyết.
"Công chúa điện hạ." Cố Vân Cảnh vừa bước vào đã vui sướng kêu to nói.
Trong phòng không chỉ có Tiêu Mộ Tuyết, còn có Ngọc Dao. Ngọc Dao đang đỡ công chúa dậy, để nàng tựa ở thành giường. Ngọc Dao làm xong việc mới thi lễ:
"Nô tỳ bái kiến phò mã."
Cố Vân Cảnh bình thường cực kì hiền lành nhưng lúc này lại có vẻ nghiêm mặt, không vui nói:
"Ngọc Dao, sao ngươi đỡ điện hạ dậy? Thương thế của nàng còn chưa khỏi, không nên vận động mạnh."
"Phò mã đừng trách Ngọc Dao, là ta sai nàng làm vậy. Nằm lâu quá, người tê rần, không còn cảm giác gì." Tiêu Mộ Tuyết nói.
Cố Vân Cảnh chạy vội tới bên giường, kéo chăn cho Tiêu Mộ Tuyết, "Làm khó điện hạ, suốt ngày nằm như thế xác thực khó chịu."
"Điện hạ nói tê người sao? Mặc dù y thuật ta không quá giỏi, nhưng tốt xấu cũng đi theo sư phụ học qua không ít mát-xa huyệt vị linh tinh. Nếu điện hạ không ngại thì hãy để ta làm khơi thông gân cốt cho nàng."
"Phò mã muốn mát-xa cho ta?"
"Uhm." Cố Vân Cảnh sợ Tiêu Mộ Tuyết hoài nghi thủ nghệ của mình, nghiêm túc nói: "Ta thật sự tinh thông môn này a."
"Khi còn bé, thân thể ta cũng không tốt, không chỉ phải uống thuốc mà còn cần thường xuyên châm cứu. Kể từ đó ta học chơi qua không ít tri thức, lại thêm sư phụ truyền thụ, tính ra ta cũng là nửa đại phu."
Ngọc Dao là người biết chuyện, hì hì nói:
"Công chúa, phò mã nói rất có đạo lý, ngài nhanh thử một chút đi. Nói không chừng sẽ hiểu quả tốt nha. Phò mã thật tri kỷ a."
"Ngọc Dao, " Tiêu Mộ Tuyết khẽ mắng, "Không có việc gì rồi em đi xuống đi."
Ngọc Dao biết điện hạ đây là muốn riêng tư với phò mã, nói nô tỳ cáo lui rồi biết điều rời đi.
Cố Vân Cảnh như đứa bé con, mặt ủy khuất hỏi: "Điện hạ không có ý định thử hả?"
Nhìn phò mã vừa mới nghiêm túc giờ lại ủy khuất, Tiêu Mộ Tuyết không nhịn được cười thầm. Phò mã có ý tốt, sao mình nhẫn tâm cô phụ? Nàng nói:
"Thôi được, ta nguyện ý thử một chút."
"Thật sao? Quá tốt rồi." Cố Vân Cảnh vui vẻ đến chân tay luống cuống.
Khi thì mếu máo khi thì vui vẻ, rõ là trẻ con. Nếu không phải bởi vì sớm chiều ở chung, Tiêu Mộ Tuyết thật không thể tin được người trước mắt tựa như trẻ con và phò mã mưu kế thâm trầm là cùng một người.
"Điện hạ chuẩn bị xong chưa? Ta bắt đầu đây." Cố Vân Cảnh nói. Bởi vì mừng quá ngữ khí lại run run.
"Ừ." Tiêu Mộ Tuyết nói.
Cố Vân Cảnh dời ghế ngồi đến đầu giường, thấy vẫn còn cách Tiêu Mộ Tuyết quá xa, lại dịch chuyển, đến khi ghế kề dính giường nàng vừa đi vừa xoa tay, ôn nhu nói:
"Điện hạ cảm thấy chỗ nào tê, mất cảm giác?"
Phò mã tài trí thông minh chỉ cần tiếp xúc với công chúa thông minh liền suy giảm. Một người bệnh nằm liệt giường thì dĩ nhiên mất cảm giác ở lưng và mông. Cao lãnh công chúa điện hạ bỗng thẹn thùng, do dự có nên nói hay không.
Cố Vân Cảnh thấy Tiêu Mộ Tuyết chần chờ, nàng nóng bỏng nhìn công chúa, hỏi:
"Điện hạ cảm thấy khó chịu ở đâu?"
Khuôn mặt nhợt nhạt bỗng ửng hồng, Tiêu Mộ Tuyết ho khan, yếu ớt nói: "Lưng a..."
Còn mông thì Tiêu Mộ Tuyết cảm thấy quá khó để thốt ra.
Cố Vân Cảnh nghe xong lấy làm kinh hãi. Nàng tự hỏi tự trả lời ở trong lòng rằng: Điện hạ nói muốn ta giúp nàng mát-xa lưng phải không? Đúng, nhất định là như vậy. Người ta nói phần lưng phái nữ là vị trí rất riêng tư, công chúa điện hạ chịu để cho ta mát-xa, vậy có phải có nghĩa là nàng thích ta không? Phò mã vừa mừng vừa kích động đắm chìm trong suy nghĩ của mình, miệng cười không khép lại được, lộ ra răng thỏ đáng yêu.
Căn phòng vốn rất yên tĩnh, tiếng châm rơi còn nghe được huống gì tiếng cười của Cố Vân Cảnh?
"Phò mã đang cười cái gì vậy?" Tiêu Mộ Tuyết nói.
"A, " Cố Vân Cảnh vội che miệng, cúi đầu, "Không, không có gì." Nàng thẹn thùng nói: "Điện hạ, ta bắt đầu nhé."
"Ừ."
"Điện hạ khoan hẳn động, ta giúp nàng xoay người." Dứt lời, Cố Vân Cảnh đứng dậy, cẩn thận tư giúp Tiêu Mộ Tuyết xoay người.
Để Tiêu Mộ Tuyết xoay lưng lại, Cố Vân Cảnh mới vươn tay chậm rãi xốc áo công chúa lên. Tại khoảnh khắc đó, không khí lạnh ập tới, Tiêu Mộ Tuyết không khỏi rùng mình.
"Điện hạ lạnh hở?" Phò mã cảm nhận được công chúa điện hạ rùng mình, lo lắng hỏi.
"Có một chút."
Cố Vân Cảnh liền kéo chăn đắp cho công chúa - song nếu đắp hết thì che hết lưng, không mát-xa được, bởi vậy Cố Vân Cảnh gấp chăn lại che nửa lưng dưới.
"Ta mát-xa phần trên trước." Nói xong, Cố Vân Cảnh bắt tay vào hành động.
Lưng công chúa mỏng như gọt, đường cong rất đẹp, mê người. Cố Vân Cảnh mê luyến thưởng thức. Tất cả sự vật tốt đẹp trong thiên hạ đều không sánh kịp lưng công chúa.
Do vừa rồi ma sát mà tay Cố Vân Cảnh rất ấm. Và khi bàn tay này chạm vào lưng, trong lòng Tiêu Mộ Tuyết thấy ấm áp - giờ khắc này công chúa cảm thấy tay phò mã còn ấm hơn lò sưởi nhiều. Hai tay linh động như rắn ngao du. Tay Cố Vân Cảnh mềm nhẵn, không giống tay con trai. Nếu phò mã không phải con trai, Tiêu Mộ Tuyết thực sự cho rằng hắn là con gái. Không thể không thừa nhận tay nghề phò mã vô cùng tốt. Dưới bàn tay nhào nặn của hắn, chỗ đau từ từ biến mất thay vào đó là cảm giác thoải mái dễ chịu - đồng thời nội tâm của nàng cũng là run rẩy mãnh liệt bởi vì đây là lần đầu tiên có người khác giới chạm qua mình. Cố Vân Cảnh là duy nhất. Phò mã không ngừng biến đổi thủ pháp, Tiêu Mộ Tuyết càng dễ chịu, thoải mái đến bật ra tiếng:
"A... A..."
Một thứ âm thanh mang ý nghĩa phi phàm, Cố Vân Cảnh nghe mà tâm viên ý mã. Không thể tin được là công chúa điện hạ sẽ phát ra âm thanh quyến rũ và dễ nghe hơn tất cả mọi loại mỹ diệu âm nhạc ở trên đời này như vậy ở trước mặt mình. Mặt phò mã đỏ bừng, ráng lóng tai mà nghe. Có điều đang lúc nghe hăng hái, bất ngờ ngoài cửa vang lên tiếng Thải Nguyệt.
"Bẩm thế tử, hoàng hậu nương nương tới."
Cố Vân Cảnh bất đắc dĩ hít sâu vào một hơi, không vui vì thời khắc đẹp đẽ này bị phá hoại. Nàng rút về tay, nói:
"Điện hạ, mẫu hậu tới, hôm nay đến đây thôi, ta đi tiếp giá đã."
Tiêu Mộ Tuyết gật đầu.
Cố Vân Cảnh đỡ công chúa tựa ở bên giường trở lại, mới ra khỏi phòng đi nghênh đón hoàng hậu.
"Nhi thần không có từ xa tiếp đón, mong mẫu hậu thứ tội."
"Đứa nhỏ này, quy củ quá." Hoàng hậu nói, " Suốt ngày như thế ngược có vẻ bất cận nhân tình. Con là con rể của ta, chúng ta gặp mặt, cũng không có người ngoài, không cần đa lễ như vậy."
Hoàng hậu tổng quản lục cung nhiều năm, đã quen tình người ấm lạnh trong thâm cung. Chỉ có công chúa và phò mã là người thân của bà, bà không hi vọng họ khách khí như vậy.
Cố Vân Cảnh cung kính nói: "Dạ."
"Phò mã, ta nghe nói công chúa tỉnh rồi nên mang theo lộc nhung, nhân sâm bồi bổ cho nàng. Lạc Mai trình lên đi."
Hoàng hậu mở hộp, xuất ra cây nhân sâm đỏ thẫm, "Đây là huyết sâm, bổ huyết dưỡng nhan, kéo dài tuổi thọ. Triều thần tặng cho ta khi đại thọ bốn mươi. May mà ta giữ lại, bây giờ vừa lúc phát huy tác dụng."
Công chúa điện hạ thật sự là sinh mệnh của hoàng hậu, phò mã thầm cảm thán, chắc hẳn cả Thái tử phi còn không được ưu ái như thế.
Rồi hạ nhân Hầu Phủ tiếp lễ, Cố Vân Cảnh chép miệng, nhân sâm, lộc nhung chừng mấy chục hộp, hạ nhân Hầu Phủ bưng đến cong gối.
"Phò mã, công chúa đang nghỉ ngơi à?" Hoàng hậu hỏi, nếu công chúa ngủ,thì bà sẽ không quấy rầy.
"Chưa ạ." Cố Vân Cảnh nói, " công chúa cũng nhớ mẫu hậu, cứ nhắc hoài. Nếu không phải không được cử động mạnh, có lẽ nàng đã vào cung thăm ngài."
"Yêu thương nó không phí công mà." Hoàng hậu cười nói, "Ta cũng nhớ công chúa lắm đây, thế nên mới vội vàng đến."
Khế Ước Phò Mã
"Nhanh như vậy đã thoát khỏi nhãn tuyến? Hiệu suất làm việc không tệ. Đáng cổ vũ."
"Thoát được, nhưng phí nhiều sức lực." Cố Trung phẫn nộ, "Đám chó săn này tựa như cao trâu, bám dính quá."
Cố Vân Cảnh cười nói:
"Chỉ có khi gặp được đối thủ mạnh mới thấy được năng lực của ngươi a. Cố Trung, tiếp theo ta có chuyện quan trọng hơn muốn giao cho ngươi đi làm."
Cố Trung bước tới, mạnh mẽ đảnh lễ nói:
"Xin thế tử phân phó, Cố Trung nhất định xông pha khói lửa, muôn lần chết không chối từ!"
"Không cần nghiêm túc như vậy, xông pha khói lửa quá nghiêm trọng." Cố Vân Cảnh nói, "Chỉ là theo dõi Lữ Trọng mà thôi. Từ giờ khắc này trở đi, ta cần nắm giữ hết thảy động tĩnh của hắn. Trước mắt ngươi cứ làm, vài ngày sau ta sắp xếp Thải Nguyệt phụ ngươi. Tự phải ngươi phải cẩn thận, biết không."
"Thế tử yên tâm, không phải chỉ là theo giõi thằng bại gia kia thôi a? Cam đoan hắn trốn không khỏi tay ta."
Cố Trung xuất thuân võ gia, Cố Vân Cảnh không hề hoài nghi về trình độ của hắn. Nhưng vì cẩn thận, nàng vẫn dặn dò:
"Đừng lơ là, vạn sự cẩn thận cho thỏa đáng."
"Dạ, thế tử."
"Ừ." Cố Vân Cảnh phất tay, "Đi thôi."
Giao nhiệm vụ cho Cố Trung xong, Cố Vân Cảnh chạy tới phòng Tiêu Mộ Tuyết.
"Công chúa điện hạ." Cố Vân Cảnh vừa bước vào đã vui sướng kêu to nói.
Trong phòng không chỉ có Tiêu Mộ Tuyết, còn có Ngọc Dao. Ngọc Dao đang đỡ công chúa dậy, để nàng tựa ở thành giường. Ngọc Dao làm xong việc mới thi lễ:
"Nô tỳ bái kiến phò mã."
Cố Vân Cảnh bình thường cực kì hiền lành nhưng lúc này lại có vẻ nghiêm mặt, không vui nói:
"Ngọc Dao, sao ngươi đỡ điện hạ dậy? Thương thế của nàng còn chưa khỏi, không nên vận động mạnh."
"Phò mã đừng trách Ngọc Dao, là ta sai nàng làm vậy. Nằm lâu quá, người tê rần, không còn cảm giác gì." Tiêu Mộ Tuyết nói.
Cố Vân Cảnh chạy vội tới bên giường, kéo chăn cho Tiêu Mộ Tuyết, "Làm khó điện hạ, suốt ngày nằm như thế xác thực khó chịu."
"Điện hạ nói tê người sao? Mặc dù y thuật ta không quá giỏi, nhưng tốt xấu cũng đi theo sư phụ học qua không ít mát-xa huyệt vị linh tinh. Nếu điện hạ không ngại thì hãy để ta làm khơi thông gân cốt cho nàng."
"Phò mã muốn mát-xa cho ta?"
"Uhm." Cố Vân Cảnh sợ Tiêu Mộ Tuyết hoài nghi thủ nghệ của mình, nghiêm túc nói: "Ta thật sự tinh thông môn này a."
"Khi còn bé, thân thể ta cũng không tốt, không chỉ phải uống thuốc mà còn cần thường xuyên châm cứu. Kể từ đó ta học chơi qua không ít tri thức, lại thêm sư phụ truyền thụ, tính ra ta cũng là nửa đại phu."
Ngọc Dao là người biết chuyện, hì hì nói:
"Công chúa, phò mã nói rất có đạo lý, ngài nhanh thử một chút đi. Nói không chừng sẽ hiểu quả tốt nha. Phò mã thật tri kỷ a."
"Ngọc Dao, " Tiêu Mộ Tuyết khẽ mắng, "Không có việc gì rồi em đi xuống đi."
Ngọc Dao biết điện hạ đây là muốn riêng tư với phò mã, nói nô tỳ cáo lui rồi biết điều rời đi.
Cố Vân Cảnh như đứa bé con, mặt ủy khuất hỏi: "Điện hạ không có ý định thử hả?"
Nhìn phò mã vừa mới nghiêm túc giờ lại ủy khuất, Tiêu Mộ Tuyết không nhịn được cười thầm. Phò mã có ý tốt, sao mình nhẫn tâm cô phụ? Nàng nói:
"Thôi được, ta nguyện ý thử một chút."
"Thật sao? Quá tốt rồi." Cố Vân Cảnh vui vẻ đến chân tay luống cuống.
Khi thì mếu máo khi thì vui vẻ, rõ là trẻ con. Nếu không phải bởi vì sớm chiều ở chung, Tiêu Mộ Tuyết thật không thể tin được người trước mắt tựa như trẻ con và phò mã mưu kế thâm trầm là cùng một người.
"Điện hạ chuẩn bị xong chưa? Ta bắt đầu đây." Cố Vân Cảnh nói. Bởi vì mừng quá ngữ khí lại run run.
"Ừ." Tiêu Mộ Tuyết nói.
Cố Vân Cảnh dời ghế ngồi đến đầu giường, thấy vẫn còn cách Tiêu Mộ Tuyết quá xa, lại dịch chuyển, đến khi ghế kề dính giường nàng vừa đi vừa xoa tay, ôn nhu nói:
"Điện hạ cảm thấy chỗ nào tê, mất cảm giác?"
Phò mã tài trí thông minh chỉ cần tiếp xúc với công chúa thông minh liền suy giảm. Một người bệnh nằm liệt giường thì dĩ nhiên mất cảm giác ở lưng và mông. Cao lãnh công chúa điện hạ bỗng thẹn thùng, do dự có nên nói hay không.
Cố Vân Cảnh thấy Tiêu Mộ Tuyết chần chờ, nàng nóng bỏng nhìn công chúa, hỏi:
"Điện hạ cảm thấy khó chịu ở đâu?"
Khuôn mặt nhợt nhạt bỗng ửng hồng, Tiêu Mộ Tuyết ho khan, yếu ớt nói: "Lưng a..."
Còn mông thì Tiêu Mộ Tuyết cảm thấy quá khó để thốt ra.
Cố Vân Cảnh nghe xong lấy làm kinh hãi. Nàng tự hỏi tự trả lời ở trong lòng rằng: Điện hạ nói muốn ta giúp nàng mát-xa lưng phải không? Đúng, nhất định là như vậy. Người ta nói phần lưng phái nữ là vị trí rất riêng tư, công chúa điện hạ chịu để cho ta mát-xa, vậy có phải có nghĩa là nàng thích ta không? Phò mã vừa mừng vừa kích động đắm chìm trong suy nghĩ của mình, miệng cười không khép lại được, lộ ra răng thỏ đáng yêu.
Căn phòng vốn rất yên tĩnh, tiếng châm rơi còn nghe được huống gì tiếng cười của Cố Vân Cảnh?
"Phò mã đang cười cái gì vậy?" Tiêu Mộ Tuyết nói.
"A, " Cố Vân Cảnh vội che miệng, cúi đầu, "Không, không có gì." Nàng thẹn thùng nói: "Điện hạ, ta bắt đầu nhé."
"Ừ."
"Điện hạ khoan hẳn động, ta giúp nàng xoay người." Dứt lời, Cố Vân Cảnh đứng dậy, cẩn thận tư giúp Tiêu Mộ Tuyết xoay người.
Để Tiêu Mộ Tuyết xoay lưng lại, Cố Vân Cảnh mới vươn tay chậm rãi xốc áo công chúa lên. Tại khoảnh khắc đó, không khí lạnh ập tới, Tiêu Mộ Tuyết không khỏi rùng mình.
"Điện hạ lạnh hở?" Phò mã cảm nhận được công chúa điện hạ rùng mình, lo lắng hỏi.
"Có một chút."
Cố Vân Cảnh liền kéo chăn đắp cho công chúa - song nếu đắp hết thì che hết lưng, không mát-xa được, bởi vậy Cố Vân Cảnh gấp chăn lại che nửa lưng dưới.
"Ta mát-xa phần trên trước." Nói xong, Cố Vân Cảnh bắt tay vào hành động.
Lưng công chúa mỏng như gọt, đường cong rất đẹp, mê người. Cố Vân Cảnh mê luyến thưởng thức. Tất cả sự vật tốt đẹp trong thiên hạ đều không sánh kịp lưng công chúa.
Do vừa rồi ma sát mà tay Cố Vân Cảnh rất ấm. Và khi bàn tay này chạm vào lưng, trong lòng Tiêu Mộ Tuyết thấy ấm áp - giờ khắc này công chúa cảm thấy tay phò mã còn ấm hơn lò sưởi nhiều. Hai tay linh động như rắn ngao du. Tay Cố Vân Cảnh mềm nhẵn, không giống tay con trai. Nếu phò mã không phải con trai, Tiêu Mộ Tuyết thực sự cho rằng hắn là con gái. Không thể không thừa nhận tay nghề phò mã vô cùng tốt. Dưới bàn tay nhào nặn của hắn, chỗ đau từ từ biến mất thay vào đó là cảm giác thoải mái dễ chịu - đồng thời nội tâm của nàng cũng là run rẩy mãnh liệt bởi vì đây là lần đầu tiên có người khác giới chạm qua mình. Cố Vân Cảnh là duy nhất. Phò mã không ngừng biến đổi thủ pháp, Tiêu Mộ Tuyết càng dễ chịu, thoải mái đến bật ra tiếng:
"A... A..."
Một thứ âm thanh mang ý nghĩa phi phàm, Cố Vân Cảnh nghe mà tâm viên ý mã. Không thể tin được là công chúa điện hạ sẽ phát ra âm thanh quyến rũ và dễ nghe hơn tất cả mọi loại mỹ diệu âm nhạc ở trên đời này như vậy ở trước mặt mình. Mặt phò mã đỏ bừng, ráng lóng tai mà nghe. Có điều đang lúc nghe hăng hái, bất ngờ ngoài cửa vang lên tiếng Thải Nguyệt.
"Bẩm thế tử, hoàng hậu nương nương tới."
Cố Vân Cảnh bất đắc dĩ hít sâu vào một hơi, không vui vì thời khắc đẹp đẽ này bị phá hoại. Nàng rút về tay, nói:
"Điện hạ, mẫu hậu tới, hôm nay đến đây thôi, ta đi tiếp giá đã."
Tiêu Mộ Tuyết gật đầu.
Cố Vân Cảnh đỡ công chúa tựa ở bên giường trở lại, mới ra khỏi phòng đi nghênh đón hoàng hậu.
"Nhi thần không có từ xa tiếp đón, mong mẫu hậu thứ tội."
"Đứa nhỏ này, quy củ quá." Hoàng hậu nói, " Suốt ngày như thế ngược có vẻ bất cận nhân tình. Con là con rể của ta, chúng ta gặp mặt, cũng không có người ngoài, không cần đa lễ như vậy."
Hoàng hậu tổng quản lục cung nhiều năm, đã quen tình người ấm lạnh trong thâm cung. Chỉ có công chúa và phò mã là người thân của bà, bà không hi vọng họ khách khí như vậy.
Cố Vân Cảnh cung kính nói: "Dạ."
"Phò mã, ta nghe nói công chúa tỉnh rồi nên mang theo lộc nhung, nhân sâm bồi bổ cho nàng. Lạc Mai trình lên đi."
Hoàng hậu mở hộp, xuất ra cây nhân sâm đỏ thẫm, "Đây là huyết sâm, bổ huyết dưỡng nhan, kéo dài tuổi thọ. Triều thần tặng cho ta khi đại thọ bốn mươi. May mà ta giữ lại, bây giờ vừa lúc phát huy tác dụng."
Công chúa điện hạ thật sự là sinh mệnh của hoàng hậu, phò mã thầm cảm thán, chắc hẳn cả Thái tử phi còn không được ưu ái như thế.
Rồi hạ nhân Hầu Phủ tiếp lễ, Cố Vân Cảnh chép miệng, nhân sâm, lộc nhung chừng mấy chục hộp, hạ nhân Hầu Phủ bưng đến cong gối.
"Phò mã, công chúa đang nghỉ ngơi à?" Hoàng hậu hỏi, nếu công chúa ngủ,thì bà sẽ không quấy rầy.
"Chưa ạ." Cố Vân Cảnh nói, " công chúa cũng nhớ mẫu hậu, cứ nhắc hoài. Nếu không phải không được cử động mạnh, có lẽ nàng đã vào cung thăm ngài."
"Yêu thương nó không phí công mà." Hoàng hậu cười nói, "Ta cũng nhớ công chúa lắm đây, thế nên mới vội vàng đến."
Khế Ước Phò Mã
Đánh giá:
Truyện Khế Ước Phò Mã
Story
Chương 63
9.7/10 từ 27 lượt.